Hoàng đế mời mấy vị lão tướng là chuyện thường, mấy người nói cưới vào cung. Sao tới cung Vạn Dân? Chuyện này không bình thường, hiện giờ yến tiệc đều tổ chức ở cung Thái Cực mà.
Trước mặt hoàng đế không có rượu thịt, chỉ có một tấm bản đồ cực lớn, bên cạnh còn có sa bàn, mắt hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào mấy lá cờ, lòng Trình Giảo Kim giật đánh thót một cái, đó là hướng Bắc Đình.
- Vân Diệp nói bản thân không còn sức tây tiến, chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ mình, các khanh thấy sao?
- Trong thư của Vân Diệp cũng nhắc tới loạn cục của Tây Vực, chẳng lẽ nơi đó lại có biến cố mới, thư hiện nhận được là tình hình của ba tháng tới, tình hình hiện giờ hẳn là càng xấu hơn, không biết đại quân có bình yên không?
Trình Giảo Kim vừa tới liền hỏi an nguy của Vân Diệp, ba vạn người ở hoang mạc, đúng là hơi mong manh.
- Không đâu, hiện là mùa đông, tuyết sẽ cắt đứt tất cả các tuyến giao thông, mùa đông ở Tây Vực không thể tác chiến, riêng cỏ cho ngựa đã là vấn đề cực lớn, hiện hẳn vẫn là tình hình của ba tháng trước, khai xuân mới có khả năng xấu đi.
Lý Tích quanh năm trú bên ngoài, tất nhiên tình hình nơi đó.
Lý Tịnh cầm tấu chương của Vân Diệp xem một lượt, hỏi mấy vị lão tướng:
- Các ông có ai khi thiếu lương phái quân đi mấy ngàn dặm kiếm lương thực không?
- Năm trăm dặm là cực hạn rồi, còn phải xác nhận nơi đó có cực nhiều lương thực, đại quân tập kích một lần có thể bổ xung toàn bộ thiếu hụt mới được, nếu không chẳng có ý nghĩa gì.
Ngưu Tiến Đạt nghi hoặc nhìn Lý Tịnh, đó là thường thức quân sự, không đáng hỏi.
- Người như vậy đã xuất hiện, người Đột Quyết đi kiếm lương ngoài hai nghìn dặm.
Lý Nhị xác nhận:
- Đường thẳng là một nghìn tám trăm dặm, rất kỳ lạ phải không? Chuyện khác thường tức có vấn đề, trẫm nghĩ không thông mới tìm mấy vị ái khanh cùng thương lượng, nay Quách Hiếu Khác phái binh vào thành Già Sư, cánh trái của Vân Diệp bị bỏ trống, vì bảo vệ thương đạo, y phải tập trung binh lực ở đại bản doanh Lâu Lan, nghe nói Viên lão tiên sinh còn bố trí bát trận đồ, coi như vững chắc rồi, có cứ điểm như vậy không mất Tây Vực được, trẫm không tin người Hồ sẽ tới Ngọc Môn Quan như Vân Diệp nói ...
Đang nói chuyện thì đám Phòng Huyền Linh đi vào, Trường Tôn Vô Kỵ nghe được nhíu mày:
- Chuyện Vân Diệp lo sẽ không xảy ra, nhưng đám người Hồ ở Đát La Tư, thành Toái Diệp, A Lạp Mộc Đồ quá lâu, hơn hai năm rồi mà chưa thấy tây tiến, nói chúng cắn trả lại chúng ta cũng không giống. Vi thần cho rằng chúng đang quan sát, hoặc là tranh chấp nội bộ, liệu có cần phái sứ giả tới xem.
- Bệ hạ, người Đường không thể vào thành Đát La Tư, A Lạp Mộc Đồ càng canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, đô thủy giám đã tổn thất không dưới ba mươi thám tử ở đó rồi.
Lê Đại Ẩn bẩm báo, thương đội người Đường muốn đi Đại Thực cũng phải đi đường vòng, người mạo hiểm vào thành Đát La Tư đều không có tin trở về.
- Bệ hạ, hiện cả Đại Đường như cái công trường lớn, từ đông sang tây, từ nam xuống bắc đều bận rộn, nếu bệ hạ muốn tăng viện cho Tây Vực, lão thần thấy không ổn, quốc lực không thể duy trì đại quân chinh phạt, xin bệ hạ minh xét.
Phòng Huyền Linh thấy mọi người càng ngày càng lo lắng thì nói trước để đề phòng, quốc gia đang kiến thiết, không có tiền để đánh trận, đó là lời nói thật, không ai chỉ trích được.
Lý Nhị sau khi kiếm được một khoản nhờ đổi tỷ lệ bạc đồng đã đem số này đi tiêu, đường mới tới Thục, kênh đào ở Hà Bắc đều cực kỳ trọng yếu, nếu bỏ qua cơ hội này, không biết ngày tháng năm nào mới khởi công được.
- Bệ hạ, lão thần cho rằng quân của Vân Diệp về nhân số tuy ít hơn, cũng không phải là hoàn toàn không có cách đánh trả, lo lắng của y là Tây Vực quá lớn, binh mã của y không chiếu cố hết, thêm vào Quách Hiếu Khác tây tiến, làm cánh trái của y bị bỏ trống, chỉ cần bệ hạ lệnh Quách Hiếu Khắc quay về là không đáng ngại nữa, dù không ép được người Hồ tây tiến, ít nhất cũng đảm bảo được biên quan không có chiến sự.
Lời của Lý Tịnh làm đám Phòng Huyền Linh gật đầu liên tục, làm thế là ổn thỏa nhất, Tây Vực quan trọng cũng không bằng kiến thiết nội bộ.
- Như thế gánh nặng trên vai Vân Diệp được càng lớn, năm vạn người đồn trú phòng tuyến năm nghìn dặm, một dặm mười người, không phải là chỗ nào cũng sở hở à? Sa mạc đâu cũng là đường, đồn trú ra sao? Các ông ở đây nói thì nhẹ nhàng lắm, nhưng Vân Diệp ở đó phải chạy gãy chân, các ông tính xem, có đại quân nào giữ được sức chiến đấu suốt bốn mùa? Nhất là Tây Vực, toàn cát vàng, từ thành này tới thành khác chạy chết thôi. Binh lực của y còn xa mới đủ, ít nhất phải cho y luân phiên thay đổi binh lực mới đủ.
Trình Giảo Kim đập tấu chương của Vân Diệp xuống bàn, bất bình nói:
- Thành lạc đà, trước khi Vân Diệp đi đã nói với chúng ta về chuyện này, không biết giờ ra sao, có bảo lũy di động như thế, y có thể hoạt động trường kỳ ở sa mạc mà không lo sĩ khí.
Lý Tích cực kỳ có lòng tin về ý tưởng thành lạc đà của Vân Diệp:
- Thành lạc đà lần đầu tiên dùng vào thực chiến, ai biết kết quả thế nào, thêm vào khí hậu Tây Vực biến đổi vô cùng, một trận bão cát lớn có thể khiến cả đội quân biến mất, năm xưa Hầu Quân Tập tấn công Giao Hà, chẳng phải có nghìn người biết mất trong sa mạc sao?
Tần Quỳnh rất lâu mới nói một câu, thấy mọi người nhìn mình, liền tiếp tục:
- Gửi gắm tính mạng đại quân vào một thứ chúng ta chưa từng thấy, chưa từng dùng, khác gì thắp hương khấn trời? Thần đề nghị, toàn quân bỏ Bắc Đình, Cao Xương, Thiên Sơn, qua vài năm nữa hẵng tính.
Lý Nhị lắc đầu:
- Hiện chúng ta lui quân, người Tây Vực sẽ mau chóng quay lại, tâm huyết mấy năm qua sẽ trôi theo dòng ngước.
- Người đâu, soạn chỉ, lệnh Vân Diệp bất kể thế nào cũng phải giữ vững Bắc Đình, An Tây, Quách Hiếu Khác lui về Quy Tư, từ nay dưới quyền chỉ huy của Vân Diệp, ép người Hồ tây tiến.
Ngưu Tiến Đạt thấy hoàng đế đã hạ chỉ, liền thở dài, không nói nữa. Lý Nhị cười:
- Các khanh xem thường bản lĩnh của Vân Diệp rồi, chỉ cần trẫm hạ lệnh Tô Định Phương dẫn quân trú Ngọc Môn Quan là không lo gì nữa. Chỗ Vân Diệp có biến, Tô Định Phương có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiến quân Tây Vực.
Đám Trình Giảo Kim từ cung Vạn Dân ra đều không muốn nói chuyện, năm vạn người phòng thủ phòng tuyết năm nghìn dặm là không hợp lý, Ngưu Tiến Đạt chỉ Lý Tích không biết nói gì, phất tay áo bỏ đi.
Vừa mới rời ngự đạo liền thấy một đám phưởng tử long tôn ầm ầm chạy qua, đứa biết lễ nghi còn chắp tay thi lễ, đứa khác chỉ biết chạy, Lý Trịnh đang nhíu mày thì thấy Vân Thọ rầm rầm đuổi theo đằng sau, một chân đi đất, tay cầm một cái giày, quát thảo thề đánh chết lũ khốn kiếp.
Thấy đám Trình Giảo Kim vội dừng lại, đi giày vào thi lễ với mấy vị lão nhân, Trình Giảo Kim cưng chiều xoa cái đầu tròn tròn của Vân Thọ cười lớn:
- Đám tiểu tử kia lại cười ngươi cưới một tiểu thiếp xấu xí hả?
Vân Thọ mặt tối sầm:
- Bọn chúng trêu cũng được đi, lại còn trước mặt Hạ Lan nói nàng ấy xấu, Lý Sùng Tổ lấy mực bôi lên mặt Hạ Lan, thứ khốn kiếp, người ta có xấu cũng là người Vân gia, tới phiên chúng giáo huấn sao. Các gia gia đợi chút, tôn nhi đi giáo huấn bọn chúng, để bọn chúng nhớ rồi quay lại nghe gia gia giáo huấn.
Trình Giảo Kim cười rất vui, ôm Vân Thọ lên vỗ lưng nó:
- Lão phu thích đứa trẻ ngoan thế này, đi mau, làm thế là đúng, ai dám ước hiếp người nhà mình cứ đánh chết.
Vân Thọ vâng một tiếng rồi lại truy đuổi.
Chả hiểu tác giả viết cái gì ở đây, nói người TQ tự tin hay tự ti, quốc gia thì rộng lớn giàu có, người thì đông, nền văn minh thì phát triển, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ đề phòng dân tộc “man di” là sao?
Trước mặt hoàng đế không có rượu thịt, chỉ có một tấm bản đồ cực lớn, bên cạnh còn có sa bàn, mắt hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào mấy lá cờ, lòng Trình Giảo Kim giật đánh thót một cái, đó là hướng Bắc Đình.
- Vân Diệp nói bản thân không còn sức tây tiến, chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ mình, các khanh thấy sao?
- Trong thư của Vân Diệp cũng nhắc tới loạn cục của Tây Vực, chẳng lẽ nơi đó lại có biến cố mới, thư hiện nhận được là tình hình của ba tháng tới, tình hình hiện giờ hẳn là càng xấu hơn, không biết đại quân có bình yên không?
Trình Giảo Kim vừa tới liền hỏi an nguy của Vân Diệp, ba vạn người ở hoang mạc, đúng là hơi mong manh.
- Không đâu, hiện là mùa đông, tuyết sẽ cắt đứt tất cả các tuyến giao thông, mùa đông ở Tây Vực không thể tác chiến, riêng cỏ cho ngựa đã là vấn đề cực lớn, hiện hẳn vẫn là tình hình của ba tháng trước, khai xuân mới có khả năng xấu đi.
Lý Tích quanh năm trú bên ngoài, tất nhiên tình hình nơi đó.
Lý Tịnh cầm tấu chương của Vân Diệp xem một lượt, hỏi mấy vị lão tướng:
- Các ông có ai khi thiếu lương phái quân đi mấy ngàn dặm kiếm lương thực không?
- Năm trăm dặm là cực hạn rồi, còn phải xác nhận nơi đó có cực nhiều lương thực, đại quân tập kích một lần có thể bổ xung toàn bộ thiếu hụt mới được, nếu không chẳng có ý nghĩa gì.
Ngưu Tiến Đạt nghi hoặc nhìn Lý Tịnh, đó là thường thức quân sự, không đáng hỏi.
- Người như vậy đã xuất hiện, người Đột Quyết đi kiếm lương ngoài hai nghìn dặm.
Lý Nhị xác nhận:
- Đường thẳng là một nghìn tám trăm dặm, rất kỳ lạ phải không? Chuyện khác thường tức có vấn đề, trẫm nghĩ không thông mới tìm mấy vị ái khanh cùng thương lượng, nay Quách Hiếu Khác phái binh vào thành Già Sư, cánh trái của Vân Diệp bị bỏ trống, vì bảo vệ thương đạo, y phải tập trung binh lực ở đại bản doanh Lâu Lan, nghe nói Viên lão tiên sinh còn bố trí bát trận đồ, coi như vững chắc rồi, có cứ điểm như vậy không mất Tây Vực được, trẫm không tin người Hồ sẽ tới Ngọc Môn Quan như Vân Diệp nói ...
Đang nói chuyện thì đám Phòng Huyền Linh đi vào, Trường Tôn Vô Kỵ nghe được nhíu mày:
- Chuyện Vân Diệp lo sẽ không xảy ra, nhưng đám người Hồ ở Đát La Tư, thành Toái Diệp, A Lạp Mộc Đồ quá lâu, hơn hai năm rồi mà chưa thấy tây tiến, nói chúng cắn trả lại chúng ta cũng không giống. Vi thần cho rằng chúng đang quan sát, hoặc là tranh chấp nội bộ, liệu có cần phái sứ giả tới xem.
- Bệ hạ, người Đường không thể vào thành Đát La Tư, A Lạp Mộc Đồ càng canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, đô thủy giám đã tổn thất không dưới ba mươi thám tử ở đó rồi.
Lê Đại Ẩn bẩm báo, thương đội người Đường muốn đi Đại Thực cũng phải đi đường vòng, người mạo hiểm vào thành Đát La Tư đều không có tin trở về.
- Bệ hạ, hiện cả Đại Đường như cái công trường lớn, từ đông sang tây, từ nam xuống bắc đều bận rộn, nếu bệ hạ muốn tăng viện cho Tây Vực, lão thần thấy không ổn, quốc lực không thể duy trì đại quân chinh phạt, xin bệ hạ minh xét.
Phòng Huyền Linh thấy mọi người càng ngày càng lo lắng thì nói trước để đề phòng, quốc gia đang kiến thiết, không có tiền để đánh trận, đó là lời nói thật, không ai chỉ trích được.
Lý Nhị sau khi kiếm được một khoản nhờ đổi tỷ lệ bạc đồng đã đem số này đi tiêu, đường mới tới Thục, kênh đào ở Hà Bắc đều cực kỳ trọng yếu, nếu bỏ qua cơ hội này, không biết ngày tháng năm nào mới khởi công được.
- Bệ hạ, lão thần cho rằng quân của Vân Diệp về nhân số tuy ít hơn, cũng không phải là hoàn toàn không có cách đánh trả, lo lắng của y là Tây Vực quá lớn, binh mã của y không chiếu cố hết, thêm vào Quách Hiếu Khác tây tiến, làm cánh trái của y bị bỏ trống, chỉ cần bệ hạ lệnh Quách Hiếu Khắc quay về là không đáng ngại nữa, dù không ép được người Hồ tây tiến, ít nhất cũng đảm bảo được biên quan không có chiến sự.
Lời của Lý Tịnh làm đám Phòng Huyền Linh gật đầu liên tục, làm thế là ổn thỏa nhất, Tây Vực quan trọng cũng không bằng kiến thiết nội bộ.
- Như thế gánh nặng trên vai Vân Diệp được càng lớn, năm vạn người đồn trú phòng tuyến năm nghìn dặm, một dặm mười người, không phải là chỗ nào cũng sở hở à? Sa mạc đâu cũng là đường, đồn trú ra sao? Các ông ở đây nói thì nhẹ nhàng lắm, nhưng Vân Diệp ở đó phải chạy gãy chân, các ông tính xem, có đại quân nào giữ được sức chiến đấu suốt bốn mùa? Nhất là Tây Vực, toàn cát vàng, từ thành này tới thành khác chạy chết thôi. Binh lực của y còn xa mới đủ, ít nhất phải cho y luân phiên thay đổi binh lực mới đủ.
Trình Giảo Kim đập tấu chương của Vân Diệp xuống bàn, bất bình nói:
- Thành lạc đà, trước khi Vân Diệp đi đã nói với chúng ta về chuyện này, không biết giờ ra sao, có bảo lũy di động như thế, y có thể hoạt động trường kỳ ở sa mạc mà không lo sĩ khí.
Lý Tích cực kỳ có lòng tin về ý tưởng thành lạc đà của Vân Diệp:
- Thành lạc đà lần đầu tiên dùng vào thực chiến, ai biết kết quả thế nào, thêm vào khí hậu Tây Vực biến đổi vô cùng, một trận bão cát lớn có thể khiến cả đội quân biến mất, năm xưa Hầu Quân Tập tấn công Giao Hà, chẳng phải có nghìn người biết mất trong sa mạc sao?
Tần Quỳnh rất lâu mới nói một câu, thấy mọi người nhìn mình, liền tiếp tục:
- Gửi gắm tính mạng đại quân vào một thứ chúng ta chưa từng thấy, chưa từng dùng, khác gì thắp hương khấn trời? Thần đề nghị, toàn quân bỏ Bắc Đình, Cao Xương, Thiên Sơn, qua vài năm nữa hẵng tính.
Lý Nhị lắc đầu:
- Hiện chúng ta lui quân, người Tây Vực sẽ mau chóng quay lại, tâm huyết mấy năm qua sẽ trôi theo dòng ngước.
- Người đâu, soạn chỉ, lệnh Vân Diệp bất kể thế nào cũng phải giữ vững Bắc Đình, An Tây, Quách Hiếu Khác lui về Quy Tư, từ nay dưới quyền chỉ huy của Vân Diệp, ép người Hồ tây tiến.
Ngưu Tiến Đạt thấy hoàng đế đã hạ chỉ, liền thở dài, không nói nữa. Lý Nhị cười:
- Các khanh xem thường bản lĩnh của Vân Diệp rồi, chỉ cần trẫm hạ lệnh Tô Định Phương dẫn quân trú Ngọc Môn Quan là không lo gì nữa. Chỗ Vân Diệp có biến, Tô Định Phương có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiến quân Tây Vực.
Đám Trình Giảo Kim từ cung Vạn Dân ra đều không muốn nói chuyện, năm vạn người phòng thủ phòng tuyết năm nghìn dặm là không hợp lý, Ngưu Tiến Đạt chỉ Lý Tích không biết nói gì, phất tay áo bỏ đi.
Vừa mới rời ngự đạo liền thấy một đám phưởng tử long tôn ầm ầm chạy qua, đứa biết lễ nghi còn chắp tay thi lễ, đứa khác chỉ biết chạy, Lý Trịnh đang nhíu mày thì thấy Vân Thọ rầm rầm đuổi theo đằng sau, một chân đi đất, tay cầm một cái giày, quát thảo thề đánh chết lũ khốn kiếp.
Thấy đám Trình Giảo Kim vội dừng lại, đi giày vào thi lễ với mấy vị lão nhân, Trình Giảo Kim cưng chiều xoa cái đầu tròn tròn của Vân Thọ cười lớn:
- Đám tiểu tử kia lại cười ngươi cưới một tiểu thiếp xấu xí hả?
Vân Thọ mặt tối sầm:
- Bọn chúng trêu cũng được đi, lại còn trước mặt Hạ Lan nói nàng ấy xấu, Lý Sùng Tổ lấy mực bôi lên mặt Hạ Lan, thứ khốn kiếp, người ta có xấu cũng là người Vân gia, tới phiên chúng giáo huấn sao. Các gia gia đợi chút, tôn nhi đi giáo huấn bọn chúng, để bọn chúng nhớ rồi quay lại nghe gia gia giáo huấn.
Trình Giảo Kim cười rất vui, ôm Vân Thọ lên vỗ lưng nó:
- Lão phu thích đứa trẻ ngoan thế này, đi mau, làm thế là đúng, ai dám ước hiếp người nhà mình cứ đánh chết.
Vân Thọ vâng một tiếng rồi lại truy đuổi.
Chả hiểu tác giả viết cái gì ở đây, nói người TQ tự tin hay tự ti, quốc gia thì rộng lớn giàu có, người thì đông, nền văn minh thì phát triển, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ đề phòng dân tộc “man di” là sao?
/1414
|