Tiểu Miêu lấy làm lạ, mỗi sáng Mạc A Tư lại dẫn đám Tiết Tây Tư ra ngoài, tới tối mới về, lại vô cùng mệt mỏi, có điều không sao, chỉ cần về là được rồi.
Tiểu Miêu vẫn giữ truyền thống của Vân gia, mỗi ngày đếm số đầu người mới về ngủ, chiêu này là học của Tân Nguyệt, Tân Nguyệt ngày nào cũng làm thế, nếu buổi tối thiếu ai, cửa nhà luôn mở chờ đợi. Đương nhiên loại thích leo tường như Đơn Ưng và Cẩu Tử thì không cần để cửa.
Sáng nay đi đưa thức ăn cho đám trẻ con, thiếu niên kia lại tới, lần này khá thông minh, đổi giày, lại còn làm bản thân bẩn thỉu, xin mình đồ ăn.
Tiểu Miêu cho hắn thức ăn, hắn cho đứa bé khác, sau đó lại thò tay ra xin, bị Tiểu Miêu đã bay, hắn còn nằm ở góc tường nói mai lại đến.
Cấm lệnh rất hữu hiệu, thanh đao kia cắm ở giữa đường, nên con đường đó đổi tên thành đường Cắm Đao, người Đột Quyết không tới con đường này, vệ đội thành chủ không tới, chỉ một tháng, con đường này trở nên vô cùng phồn hoa.
Hiện giờ Tiểu Miêu mua đồ không cần phải trả tiền nữa, mỗi ngày đều có thương nhân cho thức ăn vào giỏ đưa tới, do tỷ muội thị nữ Y Lợi Tư lo liệu, nàng chỉ cần dậy xách giỏ cho bọn trẻ con thức ăn.
Một hôm, Tiểu Miêu nhìn thấy tỷ muội Y Lợi Tư gian nan khiêng một cái rương lớn vào phòng ngủ, liền đi tới giúp, rương rất nặng, mở ra xem phát hiện toàn là đồng tệ và ngân tệ.
- Đây là tiền của ai, sao nhiều thế?
Tiểu Miêu giật mình:
Tỷ muội Y Lợi Tư lấy một cuốn sổ đặt vào tay Tiểu Miêu:
- Đương nhiên là của điện hạ, cả thành bắc thuộc về điện hạ, đây là thuế các thương nhân nộp.
- Thuế á?
Tiểu Miêu gãi đầu, phát hiện da đầu rất ngứa, tóc đen lại mọc ra rồi. Có điều tỷ muội Y Lợi Tư không ngạc nhiên, thấy Tiểu Miêu không biết nhuộm tóc lắm, liền giúp nàng nhuộm lại, vì thế Tiểu Miêu luôn giữ được mái tóc màu hạt dẻ.
Nhắc tới thuế, Tiểu Miêu nhớ đến tiểu quan luôn tới Vân gia đem đi rất nhiều tiền tài, không phải Tân Nguyệt ngăn thì nàng đã lấy về hết số tiền đó, chẳng khó chút nào, toàn hạng giá áo túi cơm, một mình nàng là quá đủ.
Hầu gia nói một người kiếm được tiền thì phải nộp thuế, nếu không quốc gia không có tiền đánh trận, làm đường, cứu tế nạn dân, bổng lộc của hầu gia cũng chẳng có.
Tiểu Miêu từ nhỏ ngoại trừ luyện võ thì ăn với ngủ, xa lạ với thế giới bên ngoài, nàng không hiểu hầu gia giàu như thế sao còn cần quốc gia phát bổng lộc, hầu gia nói, làm việc phải được tiền, không liên quan tới giàu nghèo.
Sao mình cũng thu thuế rồi? Chẳng lẽ mình cũng thành loại người như tên tiểu quan kia?
Nhưng mà có tiền thật tốt, ai quan tâm tiền từ đâu tới, không cần mình buổi tối tới đại hộ lấy tiền.
Điều nàng không biết còn rất nhiều, ở ngoài thành, mỗi ngày Mạc A Tư thao luyện năm trăm người, bọn họ xếp thành quân trận, một bước đâm một lần hoặc che một lần, huấn luyện đến trưa, ăn cơm xong lại huấn luyện tác chiến một chọi một. Mạc A Tư vốn là giáo quan giỏi nhất.
Tiết Tây Tư nhìn mặc trời, thổi hồi tù, mọi người dựa vào nhau nghỉ ngơi ở giáo trường.
Tiết Tây Tư ném bình nước cho Mạc A Tư:
- Những người này muốn thành chiến sĩ hợp cách ít nhất phải thao diễn một trăm ngày, muốn thành chiến sĩ chân chính phải qua ba lần đại chiến, thân thể chúng quá gầy gò.
Mạc A Tư uống ngụm nước nói:
- Không sao, chúng ta làm chiến nô lâu như thế tới giờ mới thực sự nắm được vận mệnh của mình, chiến trường mới là chốn trở về cuối cùng của chiến sĩ. Thượng đế ban điện hạ cho chúng ta, chúng ta phải nắm chắc cơ hội này, thể hiện vinh quang của chiến sĩ.
Tiết Tây Tư nói nhỏ:
- Hình như điện hạ là người Thát Đát tóc đen.
- Điện hạ chắc chắn là quý tộc, hơn nữa còn tới từ gia đình rất có giáo dưỡng, người không bận tâm tới tiền tài, chứng tỏ gia đình rất giàu có. Điện hạ vô cùng ưu nhã, ngươi không thấy điện hạ thêu sao? Hoa sen trên đó như sống lại, cần sư phụ cực giỏi mới dạy ra được.
- Cao minh nhất là võ kỹ, từ đó có thể suy ra phụ huynh nàng dũng mãnh ra sao, hơn nữa mối tối điện hạ đều gặp mọi người rồi mới đi nghỉ ngơi, Tiết Tây Tư, chỉ có gia tộc thời viễn cổ mới có thói quen này, đây là thói quen của nữ chủ nhân.
- Điện hạ thiện lương, dũng cảm, chân thành, thuần khiết, chúng ta còn đi so đo màu tóc sao? Chiến nô là con chó sẵn sàng nghe lệnh chủ đi cắn người, ta không muốn làm chó, ta muốn làm chiến sĩ.
Tiết Tây Tư lắc đầu:
- Không phải ta hoài nghi thân phận của điện hạ, điện hạ có thân phận gì cũng được, chúng ta chỉ cần theo điện hạ lấy vinh quang của chiến sĩ là được. Mấy ngày qua ta phụ trách hậu cần, đi qua đường nghe có người nói tới chuyện A Đề Lạp, ngọn roi của thượng đế, tóc ông ta cũng màu đen, tóc của điện hạ làm ta nhớ tới ngọn roi kia.
- A Đề Lạp!
Mạc A Tư kinh ngạc đứng bật dậy, cái roi kia đã biến mất hai trăm năm, hai trăm năm trước cái roi đó làm cả thế giới đau đầu, chẳng qua đế quốc của ông ta dựng lên quá nhanh, sụp đổ cũng nhanh, để lại quá nhiều câu đố.
- Ta phải về hỏi điện hạ, nếu là sự thực, nhất định chúng ta phải đi theo điện hạ thành một ngọn roi khác.
Ánh mắt Tiết Tây Tư trở nên cực kỳ cuồng nhiệt.
Tiểu Miêu gặp được Lưu Phương liền ôm lấy ông khóc nức nở, Khúc Trác, Cẩu Tử bỏ mình ở lại chạy mất tăm tích, làm Tiểu Miêu sợ cô độc nhất không biết chửi mắng bao nhiêu lần, giờ thấy Lưu Phương, sao còn kìm lòng được.
Lưu Phương khẽ vỗ lưng nàng khen ngợi:
- Bé ngoan, bé ngoan, làm tốt lắm, gia gia nghe hết mọi chuyện của cháu rồi, cháu giỏi hơn hai đứa khốn kiếp kia gấp trăm lần, có căn cơ như vậy lại chạy đi mật, đúng là không biết gì cả.
Tiểu Miêu thu nước mắt lại, kéo Lưu Phương vào phòng của mình, chỉ đống tài bào khoe với Lưu Phương. Lưu Phương lấy một thanh loan đao màu phấn hồng đeo lên hông Tiểu Miêu, khen ngợi nàng lần nữa, tất nhiên Khúc Trác và Cẩu Tử thành không đáng một xu.
- Khuê nữ, không biết tên ngu xuẩn nào bảo cháu nhuộm tóc, trông như quái nhân, hôm nay tẩy đi, trông khó chịu lắm.
Tiểu Miêu gãi đầu:
- Đây là chủ ý của Khúc Trác, muốn cháu đóng giả người Hồ, như thế mới không bị người ta chú ý.
- Ngu xuẩn, giấu đầu lòi đuôi, càng làm người ta nghi ngờ, gia gia đã tới mười ngày rồi, làm cho cháu cửa hiệu nho nhỏ, ai nói tóc đen là người Đường? Người Đột Quyết rất nhiều người tóc đen, Na Nhật Mộ cũng tóc đen, người Hung Nô tóc càng đen, nên khuê nữ à, giả người Đột Quyết sẽ bị người ta truy nguồn gốc, nhưng giả người Hung Nô thì không sao nữa.
- Khuê nữ của ta võ nghệ cao cường, giả làm hậu duệ của A Đề Lạp rất thích hợp, huyết mạch cao quý, tài phú vô tận không thể thích hợp hơn. Hai tên Cẩu Tử, Khúc Trác còn đang chạy khắp nơi bợ đít thương nhân kiếm tin tức, khuê nữ nhà ta lại đường đường chính chính cùng lãnh tụ người Hồ bàn đại sự quốc gia.
Lưu Phương vừa nói đùa chọc cho Tiểu Miêu vui, vừa đeo trang sức lên người nàng, vỗ tay hai cái, có hai nữ nhân tóc đen cao lớn đi vào, thay y phục cho Tiểu Miêu.
Tỷ muội Y Lợi Tư vội đuổi theo, họ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết có một nhân vật trọng yếu tới, người này rất có khả năng là trưởng bối của điện hạ.
Tiểu Miêu nhìn đôi giày kỳ quái dưới chân, hỏi:
- Gia gia, đôi giày này sao lạ thế, phía trước còn cong lên, y phục cũng siết quá chặt.
Lưu Phương cười ha hả:
- Vì từ hôm nay cháu bắt đầu tên là Đốt Đồ Lạp - An Cát, một họ vô cùng cao quý, chỉ họ này mới xứng Tiểu Miêu vô địch nhà ta.
*** Rợ Hung Attila, Scourge of God! Lần đầu tiên biết ông này khi xem Night at the museum. Sau này mới biết câu :" Vó ngựa Hung Nô đi tới đâu, cỏ nơi đó không mọc được" chính là do ông ta nói. Châu Âu hãi ông này hơn Thành Cát Tư Hãn.
Tiểu Miêu vẫn giữ truyền thống của Vân gia, mỗi ngày đếm số đầu người mới về ngủ, chiêu này là học của Tân Nguyệt, Tân Nguyệt ngày nào cũng làm thế, nếu buổi tối thiếu ai, cửa nhà luôn mở chờ đợi. Đương nhiên loại thích leo tường như Đơn Ưng và Cẩu Tử thì không cần để cửa.
Sáng nay đi đưa thức ăn cho đám trẻ con, thiếu niên kia lại tới, lần này khá thông minh, đổi giày, lại còn làm bản thân bẩn thỉu, xin mình đồ ăn.
Tiểu Miêu cho hắn thức ăn, hắn cho đứa bé khác, sau đó lại thò tay ra xin, bị Tiểu Miêu đã bay, hắn còn nằm ở góc tường nói mai lại đến.
Cấm lệnh rất hữu hiệu, thanh đao kia cắm ở giữa đường, nên con đường đó đổi tên thành đường Cắm Đao, người Đột Quyết không tới con đường này, vệ đội thành chủ không tới, chỉ một tháng, con đường này trở nên vô cùng phồn hoa.
Hiện giờ Tiểu Miêu mua đồ không cần phải trả tiền nữa, mỗi ngày đều có thương nhân cho thức ăn vào giỏ đưa tới, do tỷ muội thị nữ Y Lợi Tư lo liệu, nàng chỉ cần dậy xách giỏ cho bọn trẻ con thức ăn.
Một hôm, Tiểu Miêu nhìn thấy tỷ muội Y Lợi Tư gian nan khiêng một cái rương lớn vào phòng ngủ, liền đi tới giúp, rương rất nặng, mở ra xem phát hiện toàn là đồng tệ và ngân tệ.
- Đây là tiền của ai, sao nhiều thế?
Tiểu Miêu giật mình:
Tỷ muội Y Lợi Tư lấy một cuốn sổ đặt vào tay Tiểu Miêu:
- Đương nhiên là của điện hạ, cả thành bắc thuộc về điện hạ, đây là thuế các thương nhân nộp.
- Thuế á?
Tiểu Miêu gãi đầu, phát hiện da đầu rất ngứa, tóc đen lại mọc ra rồi. Có điều tỷ muội Y Lợi Tư không ngạc nhiên, thấy Tiểu Miêu không biết nhuộm tóc lắm, liền giúp nàng nhuộm lại, vì thế Tiểu Miêu luôn giữ được mái tóc màu hạt dẻ.
Nhắc tới thuế, Tiểu Miêu nhớ đến tiểu quan luôn tới Vân gia đem đi rất nhiều tiền tài, không phải Tân Nguyệt ngăn thì nàng đã lấy về hết số tiền đó, chẳng khó chút nào, toàn hạng giá áo túi cơm, một mình nàng là quá đủ.
Hầu gia nói một người kiếm được tiền thì phải nộp thuế, nếu không quốc gia không có tiền đánh trận, làm đường, cứu tế nạn dân, bổng lộc của hầu gia cũng chẳng có.
Tiểu Miêu từ nhỏ ngoại trừ luyện võ thì ăn với ngủ, xa lạ với thế giới bên ngoài, nàng không hiểu hầu gia giàu như thế sao còn cần quốc gia phát bổng lộc, hầu gia nói, làm việc phải được tiền, không liên quan tới giàu nghèo.
Sao mình cũng thu thuế rồi? Chẳng lẽ mình cũng thành loại người như tên tiểu quan kia?
Nhưng mà có tiền thật tốt, ai quan tâm tiền từ đâu tới, không cần mình buổi tối tới đại hộ lấy tiền.
Điều nàng không biết còn rất nhiều, ở ngoài thành, mỗi ngày Mạc A Tư thao luyện năm trăm người, bọn họ xếp thành quân trận, một bước đâm một lần hoặc che một lần, huấn luyện đến trưa, ăn cơm xong lại huấn luyện tác chiến một chọi một. Mạc A Tư vốn là giáo quan giỏi nhất.
Tiết Tây Tư nhìn mặc trời, thổi hồi tù, mọi người dựa vào nhau nghỉ ngơi ở giáo trường.
Tiết Tây Tư ném bình nước cho Mạc A Tư:
- Những người này muốn thành chiến sĩ hợp cách ít nhất phải thao diễn một trăm ngày, muốn thành chiến sĩ chân chính phải qua ba lần đại chiến, thân thể chúng quá gầy gò.
Mạc A Tư uống ngụm nước nói:
- Không sao, chúng ta làm chiến nô lâu như thế tới giờ mới thực sự nắm được vận mệnh của mình, chiến trường mới là chốn trở về cuối cùng của chiến sĩ. Thượng đế ban điện hạ cho chúng ta, chúng ta phải nắm chắc cơ hội này, thể hiện vinh quang của chiến sĩ.
Tiết Tây Tư nói nhỏ:
- Hình như điện hạ là người Thát Đát tóc đen.
- Điện hạ chắc chắn là quý tộc, hơn nữa còn tới từ gia đình rất có giáo dưỡng, người không bận tâm tới tiền tài, chứng tỏ gia đình rất giàu có. Điện hạ vô cùng ưu nhã, ngươi không thấy điện hạ thêu sao? Hoa sen trên đó như sống lại, cần sư phụ cực giỏi mới dạy ra được.
- Cao minh nhất là võ kỹ, từ đó có thể suy ra phụ huynh nàng dũng mãnh ra sao, hơn nữa mối tối điện hạ đều gặp mọi người rồi mới đi nghỉ ngơi, Tiết Tây Tư, chỉ có gia tộc thời viễn cổ mới có thói quen này, đây là thói quen của nữ chủ nhân.
- Điện hạ thiện lương, dũng cảm, chân thành, thuần khiết, chúng ta còn đi so đo màu tóc sao? Chiến nô là con chó sẵn sàng nghe lệnh chủ đi cắn người, ta không muốn làm chó, ta muốn làm chiến sĩ.
Tiết Tây Tư lắc đầu:
- Không phải ta hoài nghi thân phận của điện hạ, điện hạ có thân phận gì cũng được, chúng ta chỉ cần theo điện hạ lấy vinh quang của chiến sĩ là được. Mấy ngày qua ta phụ trách hậu cần, đi qua đường nghe có người nói tới chuyện A Đề Lạp, ngọn roi của thượng đế, tóc ông ta cũng màu đen, tóc của điện hạ làm ta nhớ tới ngọn roi kia.
- A Đề Lạp!
Mạc A Tư kinh ngạc đứng bật dậy, cái roi kia đã biến mất hai trăm năm, hai trăm năm trước cái roi đó làm cả thế giới đau đầu, chẳng qua đế quốc của ông ta dựng lên quá nhanh, sụp đổ cũng nhanh, để lại quá nhiều câu đố.
- Ta phải về hỏi điện hạ, nếu là sự thực, nhất định chúng ta phải đi theo điện hạ thành một ngọn roi khác.
Ánh mắt Tiết Tây Tư trở nên cực kỳ cuồng nhiệt.
Tiểu Miêu gặp được Lưu Phương liền ôm lấy ông khóc nức nở, Khúc Trác, Cẩu Tử bỏ mình ở lại chạy mất tăm tích, làm Tiểu Miêu sợ cô độc nhất không biết chửi mắng bao nhiêu lần, giờ thấy Lưu Phương, sao còn kìm lòng được.
Lưu Phương khẽ vỗ lưng nàng khen ngợi:
- Bé ngoan, bé ngoan, làm tốt lắm, gia gia nghe hết mọi chuyện của cháu rồi, cháu giỏi hơn hai đứa khốn kiếp kia gấp trăm lần, có căn cơ như vậy lại chạy đi mật, đúng là không biết gì cả.
Tiểu Miêu thu nước mắt lại, kéo Lưu Phương vào phòng của mình, chỉ đống tài bào khoe với Lưu Phương. Lưu Phương lấy một thanh loan đao màu phấn hồng đeo lên hông Tiểu Miêu, khen ngợi nàng lần nữa, tất nhiên Khúc Trác và Cẩu Tử thành không đáng một xu.
- Khuê nữ, không biết tên ngu xuẩn nào bảo cháu nhuộm tóc, trông như quái nhân, hôm nay tẩy đi, trông khó chịu lắm.
Tiểu Miêu gãi đầu:
- Đây là chủ ý của Khúc Trác, muốn cháu đóng giả người Hồ, như thế mới không bị người ta chú ý.
- Ngu xuẩn, giấu đầu lòi đuôi, càng làm người ta nghi ngờ, gia gia đã tới mười ngày rồi, làm cho cháu cửa hiệu nho nhỏ, ai nói tóc đen là người Đường? Người Đột Quyết rất nhiều người tóc đen, Na Nhật Mộ cũng tóc đen, người Hung Nô tóc càng đen, nên khuê nữ à, giả người Đột Quyết sẽ bị người ta truy nguồn gốc, nhưng giả người Hung Nô thì không sao nữa.
- Khuê nữ của ta võ nghệ cao cường, giả làm hậu duệ của A Đề Lạp rất thích hợp, huyết mạch cao quý, tài phú vô tận không thể thích hợp hơn. Hai tên Cẩu Tử, Khúc Trác còn đang chạy khắp nơi bợ đít thương nhân kiếm tin tức, khuê nữ nhà ta lại đường đường chính chính cùng lãnh tụ người Hồ bàn đại sự quốc gia.
Lưu Phương vừa nói đùa chọc cho Tiểu Miêu vui, vừa đeo trang sức lên người nàng, vỗ tay hai cái, có hai nữ nhân tóc đen cao lớn đi vào, thay y phục cho Tiểu Miêu.
Tỷ muội Y Lợi Tư vội đuổi theo, họ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết có một nhân vật trọng yếu tới, người này rất có khả năng là trưởng bối của điện hạ.
Tiểu Miêu nhìn đôi giày kỳ quái dưới chân, hỏi:
- Gia gia, đôi giày này sao lạ thế, phía trước còn cong lên, y phục cũng siết quá chặt.
Lưu Phương cười ha hả:
- Vì từ hôm nay cháu bắt đầu tên là Đốt Đồ Lạp - An Cát, một họ vô cùng cao quý, chỉ họ này mới xứng Tiểu Miêu vô địch nhà ta.
*** Rợ Hung Attila, Scourge of God! Lần đầu tiên biết ông này khi xem Night at the museum. Sau này mới biết câu :" Vó ngựa Hung Nô đi tới đâu, cỏ nơi đó không mọc được" chính là do ông ta nói. Châu Âu hãi ông này hơn Thành Cát Tư Hãn.
/1414
|