Đứng trên đất trống nhìn một lượt doanh trại của Hi Đồng, hắn phát hiện ra một đám phế nhân, chúng chốn chui trốn nhủi ở Đại Đường quá đủ rồi, khó khăn lắm mới có chỗ thả lỏng, bọn chúng liền mất hết cảnh giác, chỉ muốn buông thả bản thân, sau đó đợi Hi Đồng lão đại đưa chúng đi cướp bóc, đốt phá, trút hết oán khí tích lũy bao năm qua.
Ra chiến trường chúng ắn sẽ quên mình chém giết, chúng sẽ thành dã thú khủng bố nhất.
Đánh những trận thuận lợi còn tạm được, một khi gặp phải cuộc chiến giằng co gian khổ, chúng là kẻ từ bỏ đầu tiên, đó là bản tính của sơn tặc. Lưu Phương lựa chọn chúng làm ma thê mạng đêm vứt bỏ đúng là quá thích hợp.
- Ngươi tới giết ta sao?
Giọng Hi Đồng từ đằng sau truyền tới:
- Không, nếu ta tới giết ngươi thì lúc này ngươi đã chết rồi.
Đơn Ưng cố nén giận đáp:
- Ngươi tới đây nhất định tốn rất nhiều tâm tư, vào uống chén rượu đi.
Hi Đồng vẫn hiếu khách như xưa.
- Chẳng tốn công gì ở cửa đánh ngất một tên, sau đó thỏng thả đi vào, vừa rồi ta nghĩ, nếu ta đếm đến ba mà ngươi còn chưa xuất hiện thì ta sẽ giết ngươi, chết trong tay ta còn hơn chết trong tay người Hồ.
Hi Đồng gãi đầu, xấu hổ nói:
- Các huynh đệ vừa mới ổn định lại, cho nên hơi thiếu cảnh giác.
- Dọn hành lý, lập tức theo đội ngũ rời đi, ngươi chỉ có một canh giờ chuẩn bị, Lão Hi, chủ sự ở nơi này là Lưu Phương, không phải Vân Diệp, Vân Diệp không giết ngươi, nhưng trong mắt Lưu Phương, chỉ có thắng bại, không có ân tình. Đi mau, hoặc đi cùng bọn ta, hoặc lập tức tìm chỗ trốn đi, chiến tranh sắp tới rồi.
Đơn Ưng nhìn thấy nữ nhân tóc tai tán loạn sau lưng Hi Đồng, không nhịn được nói:
- Nơi này còn phức tạp hơn Đại Đường, nếu ngươi còn muốn sống thì lấy khí thế năm xưa ra, nếu có chút do dự thôi, kết cục của ngươi chỉ có chết!
Thấy sắc mặt nữ nhân kia càng thêm nhợt nhạt, Đơn Ưng xoay người bỏ đi, vượt qua cổng trại, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
- Đi mau.
Cửu Nương sợ tới toàn thân run rẩy, hét lên thúc giục Hi Đồng, nàng đã biết đám người mình đối diện với tình cảnh gì.
Mệnh lệnh của Hi Đồng đã truyền đi rồi, nhưng chấp hành rất phiền phức, luôn có kẻ hỏi vì sao xuất phát trong đêm, không thể đợi tới sáng à?
Khi Hi Đồng đưa con của mình đi được ba dặm, trong trại vẫn còn nhiều tên say rượu ca hát.
Tốc độ của người Đột Quyết nhanh hơn dự liệu của Lưu Phương, kỵ binh của ông ta vừa mới rời thành Toái Diệp liền có kỵ binh tấn công nhà ở của ông ta trong thành, cả tòa thành sáng rực, quân đội vội vàng từ Đát La Tư tới chuyện đầu tiên là muốn bắt An Cát, Hạ Lỗ vừa lên tiếng phản đối liền bị thủ lĩnh cầm đầu chửi mắng, đành cúi đầu xuống.
Quân đội ùn ùn từ thành kéo ra, Hàn Triệt không theo đại quân của Lưu Phương, hắn chỉ đơn giản là biến mất, còn mỗi đội nhân mã của Hi Đồng bị người Đột Quyết chém giết, tổn thất ba thành mới thoát được, lúc này còn chưa tới một nghìn.
Không có lương thảo, không có tiếp tế, Hi Đồng lại trở nên vui mừng, đây mới là bản chất của sơn tặc, hiện giờ chỉ có thể dựa vào cương đao trong tay kiếm sống, tóm lại chỉ có một chữ "cướp!".
Nếu cầm quân đánh trận mình sẽ bị người ta vờn như khỉ, nhưng hiện giờ chỉ cần ăn cướp, số người n ày toàn là chuyên gia.
Cửu Nương khóc sụt sùi, còn muốn nói mấy lời nhụt chí, bị Hi Đồng ném lên lưng ngựa, xách đao nói với số thổ phỉ còn lại:
- Bọn tiểu tử, giờ mới là lúc chúng ta ra oai, từ chỗ này đi ra có một tiểu trấn, trước tiên cướp thức ăn tối nay đã.
Hơn tám trăm tên mã tặc vào thành trại liền ngẩn người, nơi này đã thành vùng đất chết, Hi Đồng bực tức nhìn hình vẽ thần vương ở cửa trại, liền biết là Hàn Triệt làm. Sau khi nghiên cứu hướng đi của Hàn Triệt, Hi Đồng liền chọn một con đường ngược lại.
Lưu Phương dẫn quân đội tới Thổ Hòa La xa xôi, trong quân đại bộ phận có thân quyến ở thành Toái Diệp, nếu ở quá gần, nói không chừng bị kiềm chế.
Quân đội trên hoang nguyên trải dài dằng dặc, lễ tuyên thệ long trọng đang tiến hành, Đột Thi thúc thúc của Hạ Lỗ dùng đao rạch từng đường lên người, mấy người Đột Quyết dùng chén vàng hứng máu tươi của Đột Thi, vẽ lên tượng Đằng Cách Lý.
- Thiên thần ơi, ta đã dùng hết khả năng cung phụng ngài, chỉ mong được ngài phù hộ, con cháu Kim Lang đã cùng đường, đây là trận chiến cuối cùng, nếu thất bại không còn gì hiến tế cho ngài nữa, thần miếu của ngài sẽ bị bỏ hoang. Thiên thần ơi, phù hộ con cháu ngài bách chiến bách thắng, lấy về mục trường, cừu dê, giết chết người Đường đáng hận.
Đột Thi bôi máu lên mặt, dùi trong tay gõ mạnh lên trống da trâu, trăm người Đường khóc lóc bị đưa lên tế đàn, đầu chém rụng xuống hố.
Trong tiếng trống có một con bò trắng bị giết chết, mười mấy thần vu cầm gậy đầu lâu ra, mắt nhìn không chớp vào máu chảy ra, xem thành hình gì.
Máu tụ lại thành một cái ao nhỏ, đám thần vu reo hò, nhảy múa quanh vũng máu.
- Trưởng lão, chúng ta chắc thắng rồi à?
Hạ Lỗ nhón chân lên nhìn thần vu, hỏi nhỏ trưởng lão:
- Hạ Lộ, nhớ kỹ, thần linh ở trong tim ngươi, khi hoang mang hỏi thần linh, không bằng hỏi bản tâm của mình.
Trưởng lão mặt mày đầy đau khổ, sau trận chiến này không còn đường lui nào nữa, không thắng lợi thì diệt vong, mắt dừng trên người Hạ Lỗ, lang tộc không thể diệt vong, ít nhất không thể đánh cược toàn bộ vào đông chinh, là người chiến bại, ông ta quá rõ sự đáng sợ của quân Đường.
Năm trăm tinh kỵ của Tô Định Phương đã có thể công phá bốn vạn đại quân của Tây Đột Quyết, còn tung hoành trong trận không ai địch được, nghĩ tới trận chiến đó, trưởng lão kiên định vô cùng.
"Minh hữu quý giá thế nào cũng không quan trọng bằng sự tồn vong của mình. "Lẩm bẩm một câu, sau đó nói với Hạ Lỗ:
- Chúng ta ở lại chiếu cố tộc nhân, đem vinh diệu xung phong cho dũng sĩ chân chính.
- Trưởng lão, chúng ta sẽ bị chê cười.
Hạ Lỗ không dám tin vào tai mình:
- Còn sống mới có tư cách người kẻ khác, người chết chỉ là đống thịt thối. Hạ Lỗ, ta thà tự mình xung phong, chứ không muốn ngươi tới chỗ nguy hiểm.
Trưởng lão kéo tay Hạ Lỗ rời nơi tế tự, đưa quân đội của mình nhường ra vị trị cánh trái vinh diệu nhất, lập tức bị quân đội khác lấp kín chỗ trống.
Ở núi xa, Khúc Trác thả ba con diều hâu trong lòng, hi vọng nó mang được tin về Trường An hoặc Bắc Đình ...
Thành lạc đà của Vân Diệp lại lần nữa bị tháo ra, biến thành năm mươi con lạc đà chở một khung gỗ, thời gian lắp ghép lại thành tòa thành cũng lâu hơn ba lần, nhưng xét tới địa hình tồi tệ ở sa mạc, chỉ đành như thế.
Trên đất trống thành lạc đà không ngừng tản ra rồi tụ lại, thậm chí còn bày ra được vài biến hóa.
Năm nay người Đột Quyết biến mất tăm tích, phạm vi tuần tra của Trình Xử Mặc ngày càng mở rộng, vẫn không có thu hoạch gì, làm hắn cực kỳ bực bội, thật đen đủi, mình chưa tới thì công thành chiến ở Bắc Đình cũng chẳng hiếm, mình tới rồi chẳng gặp một trận nào.
- Số Lão Trình ta thật xui xẻo.
Trình Xử Mặc ngồi dưới cây cổ thụ vùi đầu uống rượu, Vân Diệp nhẩn nha ăn đậu tương, vỗ vai hắn:
- Ngươi nguyển rủa ta đấy à? Làm Đại tướng quân mong đợi nhất là không có chiến sự, ngày ngày chơi trận lạc đà có phải hay không, ngươi xem, hiện giống trường xà trận, lạc đà mặc chiến giáp di chuyển chậm rãi chia cắt kẻ địch, cuối cùng nuốt chửng.
Tâm tình Trình Xử Mặc càng kém:
- Ta muốn chiến đấu máu lửa, chứ không phải như trò chơi này, ngươi đang gian lận, dùng thành lạc đà là gian lận.
- Vớ vẩn, ta còn hi vọng dựa vào thứ này kiếm lấy cái tước công gia đấy, gian lận thế nào, nói như ngươi thì vứt mẹ nó mũ trụ vũ khí đi, trần truồng cắn lấy răng nhau mới là tác chiến.
- Ngươi thu lại tâm tư tới làm quan tướng thành lạc đà đi, như thế sớm kiếm lấy cái chức tướng quân, đường đường phò mã mà vẫn là đô úy, thật mất mặt.
Trình Xử Mặc bỏ ngoài tai, bỏ đi tới miệng giếng ngây ra nhìn nước chảy.
***
Tác giả viết đoạn này hơi rườm rà lằng nhằng, để mình tóm tắt cho các bạn nhé: Nguyên nhân chủ yếu khiến người Đột Quyết lề mề tây chinh là đợi Vân Diệp lập xong thành lạc đà quay lại tự sát,
Ra chiến trường chúng ắn sẽ quên mình chém giết, chúng sẽ thành dã thú khủng bố nhất.
Đánh những trận thuận lợi còn tạm được, một khi gặp phải cuộc chiến giằng co gian khổ, chúng là kẻ từ bỏ đầu tiên, đó là bản tính của sơn tặc. Lưu Phương lựa chọn chúng làm ma thê mạng đêm vứt bỏ đúng là quá thích hợp.
- Ngươi tới giết ta sao?
Giọng Hi Đồng từ đằng sau truyền tới:
- Không, nếu ta tới giết ngươi thì lúc này ngươi đã chết rồi.
Đơn Ưng cố nén giận đáp:
- Ngươi tới đây nhất định tốn rất nhiều tâm tư, vào uống chén rượu đi.
Hi Đồng vẫn hiếu khách như xưa.
- Chẳng tốn công gì ở cửa đánh ngất một tên, sau đó thỏng thả đi vào, vừa rồi ta nghĩ, nếu ta đếm đến ba mà ngươi còn chưa xuất hiện thì ta sẽ giết ngươi, chết trong tay ta còn hơn chết trong tay người Hồ.
Hi Đồng gãi đầu, xấu hổ nói:
- Các huynh đệ vừa mới ổn định lại, cho nên hơi thiếu cảnh giác.
- Dọn hành lý, lập tức theo đội ngũ rời đi, ngươi chỉ có một canh giờ chuẩn bị, Lão Hi, chủ sự ở nơi này là Lưu Phương, không phải Vân Diệp, Vân Diệp không giết ngươi, nhưng trong mắt Lưu Phương, chỉ có thắng bại, không có ân tình. Đi mau, hoặc đi cùng bọn ta, hoặc lập tức tìm chỗ trốn đi, chiến tranh sắp tới rồi.
Đơn Ưng nhìn thấy nữ nhân tóc tai tán loạn sau lưng Hi Đồng, không nhịn được nói:
- Nơi này còn phức tạp hơn Đại Đường, nếu ngươi còn muốn sống thì lấy khí thế năm xưa ra, nếu có chút do dự thôi, kết cục của ngươi chỉ có chết!
Thấy sắc mặt nữ nhân kia càng thêm nhợt nhạt, Đơn Ưng xoay người bỏ đi, vượt qua cổng trại, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
- Đi mau.
Cửu Nương sợ tới toàn thân run rẩy, hét lên thúc giục Hi Đồng, nàng đã biết đám người mình đối diện với tình cảnh gì.
Mệnh lệnh của Hi Đồng đã truyền đi rồi, nhưng chấp hành rất phiền phức, luôn có kẻ hỏi vì sao xuất phát trong đêm, không thể đợi tới sáng à?
Khi Hi Đồng đưa con của mình đi được ba dặm, trong trại vẫn còn nhiều tên say rượu ca hát.
Tốc độ của người Đột Quyết nhanh hơn dự liệu của Lưu Phương, kỵ binh của ông ta vừa mới rời thành Toái Diệp liền có kỵ binh tấn công nhà ở của ông ta trong thành, cả tòa thành sáng rực, quân đội vội vàng từ Đát La Tư tới chuyện đầu tiên là muốn bắt An Cát, Hạ Lỗ vừa lên tiếng phản đối liền bị thủ lĩnh cầm đầu chửi mắng, đành cúi đầu xuống.
Quân đội ùn ùn từ thành kéo ra, Hàn Triệt không theo đại quân của Lưu Phương, hắn chỉ đơn giản là biến mất, còn mỗi đội nhân mã của Hi Đồng bị người Đột Quyết chém giết, tổn thất ba thành mới thoát được, lúc này còn chưa tới một nghìn.
Không có lương thảo, không có tiếp tế, Hi Đồng lại trở nên vui mừng, đây mới là bản chất của sơn tặc, hiện giờ chỉ có thể dựa vào cương đao trong tay kiếm sống, tóm lại chỉ có một chữ "cướp!".
Nếu cầm quân đánh trận mình sẽ bị người ta vờn như khỉ, nhưng hiện giờ chỉ cần ăn cướp, số người n ày toàn là chuyên gia.
Cửu Nương khóc sụt sùi, còn muốn nói mấy lời nhụt chí, bị Hi Đồng ném lên lưng ngựa, xách đao nói với số thổ phỉ còn lại:
- Bọn tiểu tử, giờ mới là lúc chúng ta ra oai, từ chỗ này đi ra có một tiểu trấn, trước tiên cướp thức ăn tối nay đã.
Hơn tám trăm tên mã tặc vào thành trại liền ngẩn người, nơi này đã thành vùng đất chết, Hi Đồng bực tức nhìn hình vẽ thần vương ở cửa trại, liền biết là Hàn Triệt làm. Sau khi nghiên cứu hướng đi của Hàn Triệt, Hi Đồng liền chọn một con đường ngược lại.
Lưu Phương dẫn quân đội tới Thổ Hòa La xa xôi, trong quân đại bộ phận có thân quyến ở thành Toái Diệp, nếu ở quá gần, nói không chừng bị kiềm chế.
Quân đội trên hoang nguyên trải dài dằng dặc, lễ tuyên thệ long trọng đang tiến hành, Đột Thi thúc thúc của Hạ Lỗ dùng đao rạch từng đường lên người, mấy người Đột Quyết dùng chén vàng hứng máu tươi của Đột Thi, vẽ lên tượng Đằng Cách Lý.
- Thiên thần ơi, ta đã dùng hết khả năng cung phụng ngài, chỉ mong được ngài phù hộ, con cháu Kim Lang đã cùng đường, đây là trận chiến cuối cùng, nếu thất bại không còn gì hiến tế cho ngài nữa, thần miếu của ngài sẽ bị bỏ hoang. Thiên thần ơi, phù hộ con cháu ngài bách chiến bách thắng, lấy về mục trường, cừu dê, giết chết người Đường đáng hận.
Đột Thi bôi máu lên mặt, dùi trong tay gõ mạnh lên trống da trâu, trăm người Đường khóc lóc bị đưa lên tế đàn, đầu chém rụng xuống hố.
Trong tiếng trống có một con bò trắng bị giết chết, mười mấy thần vu cầm gậy đầu lâu ra, mắt nhìn không chớp vào máu chảy ra, xem thành hình gì.
Máu tụ lại thành một cái ao nhỏ, đám thần vu reo hò, nhảy múa quanh vũng máu.
- Trưởng lão, chúng ta chắc thắng rồi à?
Hạ Lỗ nhón chân lên nhìn thần vu, hỏi nhỏ trưởng lão:
- Hạ Lộ, nhớ kỹ, thần linh ở trong tim ngươi, khi hoang mang hỏi thần linh, không bằng hỏi bản tâm của mình.
Trưởng lão mặt mày đầy đau khổ, sau trận chiến này không còn đường lui nào nữa, không thắng lợi thì diệt vong, mắt dừng trên người Hạ Lỗ, lang tộc không thể diệt vong, ít nhất không thể đánh cược toàn bộ vào đông chinh, là người chiến bại, ông ta quá rõ sự đáng sợ của quân Đường.
Năm trăm tinh kỵ của Tô Định Phương đã có thể công phá bốn vạn đại quân của Tây Đột Quyết, còn tung hoành trong trận không ai địch được, nghĩ tới trận chiến đó, trưởng lão kiên định vô cùng.
"Minh hữu quý giá thế nào cũng không quan trọng bằng sự tồn vong của mình. "Lẩm bẩm một câu, sau đó nói với Hạ Lỗ:
- Chúng ta ở lại chiếu cố tộc nhân, đem vinh diệu xung phong cho dũng sĩ chân chính.
- Trưởng lão, chúng ta sẽ bị chê cười.
Hạ Lỗ không dám tin vào tai mình:
- Còn sống mới có tư cách người kẻ khác, người chết chỉ là đống thịt thối. Hạ Lỗ, ta thà tự mình xung phong, chứ không muốn ngươi tới chỗ nguy hiểm.
Trưởng lão kéo tay Hạ Lỗ rời nơi tế tự, đưa quân đội của mình nhường ra vị trị cánh trái vinh diệu nhất, lập tức bị quân đội khác lấp kín chỗ trống.
Ở núi xa, Khúc Trác thả ba con diều hâu trong lòng, hi vọng nó mang được tin về Trường An hoặc Bắc Đình ...
Thành lạc đà của Vân Diệp lại lần nữa bị tháo ra, biến thành năm mươi con lạc đà chở một khung gỗ, thời gian lắp ghép lại thành tòa thành cũng lâu hơn ba lần, nhưng xét tới địa hình tồi tệ ở sa mạc, chỉ đành như thế.
Trên đất trống thành lạc đà không ngừng tản ra rồi tụ lại, thậm chí còn bày ra được vài biến hóa.
Năm nay người Đột Quyết biến mất tăm tích, phạm vi tuần tra của Trình Xử Mặc ngày càng mở rộng, vẫn không có thu hoạch gì, làm hắn cực kỳ bực bội, thật đen đủi, mình chưa tới thì công thành chiến ở Bắc Đình cũng chẳng hiếm, mình tới rồi chẳng gặp một trận nào.
- Số Lão Trình ta thật xui xẻo.
Trình Xử Mặc ngồi dưới cây cổ thụ vùi đầu uống rượu, Vân Diệp nhẩn nha ăn đậu tương, vỗ vai hắn:
- Ngươi nguyển rủa ta đấy à? Làm Đại tướng quân mong đợi nhất là không có chiến sự, ngày ngày chơi trận lạc đà có phải hay không, ngươi xem, hiện giống trường xà trận, lạc đà mặc chiến giáp di chuyển chậm rãi chia cắt kẻ địch, cuối cùng nuốt chửng.
Tâm tình Trình Xử Mặc càng kém:
- Ta muốn chiến đấu máu lửa, chứ không phải như trò chơi này, ngươi đang gian lận, dùng thành lạc đà là gian lận.
- Vớ vẩn, ta còn hi vọng dựa vào thứ này kiếm lấy cái tước công gia đấy, gian lận thế nào, nói như ngươi thì vứt mẹ nó mũ trụ vũ khí đi, trần truồng cắn lấy răng nhau mới là tác chiến.
- Ngươi thu lại tâm tư tới làm quan tướng thành lạc đà đi, như thế sớm kiếm lấy cái chức tướng quân, đường đường phò mã mà vẫn là đô úy, thật mất mặt.
Trình Xử Mặc bỏ ngoài tai, bỏ đi tới miệng giếng ngây ra nhìn nước chảy.
***
Tác giả viết đoạn này hơi rườm rà lằng nhằng, để mình tóm tắt cho các bạn nhé: Nguyên nhân chủ yếu khiến người Đột Quyết lề mề tây chinh là đợi Vân Diệp lập xong thành lạc đà quay lại tự sát,
/1414
|