Thì ra một người Hồ nổi điên, cầm đao chém người lung tung, Địch Nhân Kiệt rút Yến sí nỏ ra, chắn giữa người Hồ và bách tính.
Người Đường thích náo nhiệt vướt quá trân trọng sinh mệnh của mình, thấy có người ngăn người Hồ liền dừng lại, nghểnh cổ lên nhìn.
Người Hồ kia cười ha hả, loan đao trong tay bay múa loạn xạ, bên cạnh không có kẻ địch, nhưng hắn lại như đang dốc sức chiến đấu, có sáu bảy người trên mặt đất , trong đó có một Hồ cơ đã đầu một nơi thân một nẻo, số còn lại hô cứu mạng trong vũng mãu, Yến sỉ nỏ trong tay Địch Nhân Kiệt vang lên, ba mũi tên ghim vào mặt hắn.
Địch Nhân Kiệt xuống ngựa, tới trước thi thể người Hồ, xoay đầu hắn lại, nha dịch vội vàng chạy tới đưa người bị thương tới y quán chữa trị, bản thân hắn đi vào cửa hiệu người Hồ đó.
Mùi máu tanh ngày càng nông, trong sân thi thể ngổn ngang, toàn là nữ nhân và trẻ nhỏ, đều là người Hồ, hung thủ vô cùng tàn nhẫn, nhiều vết thương là có sau khi chết, miệng mỗi người đều bị buộc một quả hạch đào, rất quỷ dị.
Mười bảy cỗ thi thể, bên trong phòng còn có hai thi thể người già, khi Địch Nhân Kiệt đếm xong thi thể thì người của Đại lý tự cuối cùng cũng tới.
- Người Hồ này đột nhiên nổi điên, giết hết cả nhà, sau đó xông ra đường chém người, nếu không có thừa nghị lang, hậu quả khó lường.
Địch Nhân Kiệt lắc đầu, đi tới vén y phục người Hồ lên, quả nhiên có dấu vết dây thừng, thương xót vuốt mắt hắn:
- Hắn không giết người nhà, hung thủ là kẻ khác, ta đoán tên hung thủ đó buộc người Hồ này ở cột bên cạnh, bịt miệng hắn, sau đó để hắn nhìn thấy người nhà bị ngược đãi tới chết, đợi sau khi người Hồ mất lý trí, hung thủ mới cởi thừng ra, cho hắn một thanh đao, người Hồ mất lý trí mới ra ngoài cầm đao chém người, trúng bẫy của hung thủ.
- Địch Xuân, về nói với phu nhân, bảo mấy ngày tới ta không về nhà.
Địch Nhân Kiệt xòe bàn tay bóp chặt ra bảo Địch Xuân, hít sâu một hơi, nói với thuộc hạ:
- Chúng ta kiểm tra lại hiện trường lần nữa, không bắt được tên hung thủ điên cuồng này không thôi.
- Địch lang quân, chúng ta phá vụ án thần binh đi, chẳng qua là chết mấy người Hồ thôi mà, đây là chuyện của huyện nha Trường An và hình bộ, không liên quan tới Đại lý tự.
Một vị chưởng cố khuyên, vượt quyền ở bất kỳ đâu cũng không được hoan nghênh, đây là đại kỵ chốn quan trường.
Địch Nhân Kiệt phẩy mấy tờ giấy trước mặt chưởng cố:
- Ngươi nói hắn là người Hồ? Sao ta thấy họ là người Đường? Đây là chứng minh nộp thuế, đây là hộ tịch, đây là tô dung lệch, à, hộ chủ tên Trương Đức Hải, ngươi nhìn chỗ nào ra họ là người Hồ?
Chưởng cố nhìn thấy lửa giận ẩn chứa trong mắt Địch Nhân Kiệt, vội vàng cúi đầu nhận sai.
Kiểm tra kỹ càng từng thi thể, nha dịch đem thi thể ra nghĩa trang mai táng, đợi mai táng xong Địch Nhân Kiệt về tới Đại lý tự lật xem văn thư báo cáo, mắt hắn dùng ở bản đồ, đột nhiên phát hiện vị trí đó nằm trong vòng tròn của minh, phường Đãi Hiền.
Mắt của Địch Nhân Kiệt đóng đinh vào phường Đãi Hiền, cái vòng tròn hắn vẽ là khoảng cách tốt nhất đạt được khi đi bộ, nếu là xe ngựa, sau khi giới nghiêm sẽ không thoát được võ hầu kiểm tra, người này chỉ có thể đi bộ. Mình sai một điều, người ngoài cửa mới bị người Hồ giết chiều nay, người trong phòng lại chết từ tối qua, dây thừng trói người Hồ Trương Đức Hải là do hương đốt đứt, tức là thảm án xảy ra từ hôm qua.
Rất nhiều người sống ở phường Đãi Hiền như Cao Kiến Vũ, Uyên Cái Tô Văn, Cúc Trí nhi tử của Cao Xương vương, tiểu vương tử của Tiết Duyên Đà, bọn họ là con tin, Cao Tán Hoàng của Tân La và Tiểu Na Hội của Bách Tế đã bị hoàng đế chặt đầu, nơi đó nhất định lòng người hoảng loạn, Địch Nhân Kiệt cho rằng chỉ cần gây thêm áp lực, nhất định ép được hung thủ ra.
Nhanh chóng xin thủ lệnh của Đới Trụ, lại muộn hai nghìn binh sĩ của kiêu vệ, Địch Nhân Kiệt vây kín phường Đãi Hiền.
Địch Nhân Kiệt mặc khôi giáp lấy từ nhà, lưng đao hai cái yến sỉ nỏ, vốn Tiểu Vũ còn quy định hắn phải hạ giáp mặt xuống, Địch Nhân Kiệt không nghe, dẫn Trương Vĩnh Lộc vào phường.
- Nỏ tám trâu chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ ai tự ý bỏ đi giết không cần hỏi.
Chủ trì hành động hôm nay là mình, Địch Nhân Kiệt cố ý lớn tiếng ra lệnh cho hung thủ chú ý:
Hiệt Lợi đứng ở trung đình, ông ta tuy là công tước, nhưng bổng lộc lĩnh được hình như còn ít hơn huyện lệnh, viện tử toàn cỏ hoang, hầu hạ chỉ có hai Hồ cơ do Lý Uyên thưởng.
Hiệt lợi đã chấp nhận số mệnh, nên lần này người Đột Quyết tạo phản, hoàng đế không giết ông ta.
Địch Nhân Kiệt nhìn Hiệt Lợi một cái rồi bỏ đi, trước khi đi còn thấy ông ta ngồi phịch xuống đất, lần nữa xác nhận người này đã thành phế nhân rồi.
Cao Kiến Vũ làm hoàng đế nhiều năm, ung dung bình tĩnh, nhiệt tình chiêu đãi Địch Nhân Kiệt, nhà ông ta rất giàu có, bảo bối mang từ Cao Ly tới đủ sống cả đời, Lý Nhị thân là hoàng đế cũng không cho phép một hoàng đế khác sống quá túng thiếu, đây là vấn đề thể diện.
Địch Nhân Kiệt không xem ca vũ, cũng không vào nội trạch của Cao Kiến Vũ, chỉ phái người giữ cửa, mỗi người Cao gia ra vào đều phải ghi chép, như đi đâu, làm gì, gặp ai.
Nhà Uyên Cái Tô Văn cũng thế, có điều không giàu có bằng Cao Kiến Vũ, Vinh Hoa đã thay váy gai, trẫm gỗ, nhi tử của họ là Cao Ly vương, song Uyên Cái Tô Văn chẳng còn là cái gì cả, mang cái chức hữu danh vô thực.
Hiện nhà bọn họ bị đại quân vây khốn, Uyên Cái Tô Văn và Vinh Hoa ngồi trong phòng đưa mặt nhìn nhau.
- Bọn chúng không có chứng cứ, chỉ suy đoán mà t hôi.
Hai con mắt của Uyên Cái Tô Văn như có lửa:
- Tô Văn, chúng ta hiện không phải ở Bình Nhưỡng, thiếp biết trong lòng càng có ủy khuất, chúng ta nhẫn nhịn vì tương lai của con, chỉ cần nó vẫn là Cao Ly vương, sớm muộn cũng có ngày Cao Ly phục quốc.
- Hiện là lúc Đại Đường mạnh nhất, chẳng phải chàng phán đoán kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc đại chiến này là người Đường sao? Vì sao còn làm chuyện vô nghĩa.
Uyên Cái Tô Văn nhắm mắt lại:
- Trong lòng ta có một ngọn lửa, nếu không phát tiết ra, ta sẽ bị nó thiêu chết. Vinh Hoa, nàng không cần ở đây, phong hiệu của nàng khác ta, nàng là quận phu nhân, không nên sống thế này. Mai rời đi tới phủ của mình đi, chăm con cho tốt, ta đã thu hút hết sự chú ý của người Đường tới đây rồi, Cao Kiến Vũ phải chết, bọn ta là sỉ nhục của Cao Ly, chỉ có bọn ta chết rồi thì Cao Lý mới đứng dậy được, bất kể bao lâu.
- Vinh Hoa, ta không cam tâm, Cao Ly bị hủy trong tay ta, vậy để con ta gây dựng lại, đó là trách nhiệm của chúng ta, còn tội nghiệt , ta sẽ dùng máu tươi đền bù.
- Khi chết đừng để bản thân quá thống khổ.
Vinh Hoa nói xong nằm lên đùi Uyên Cái Tô Văn, đặt tay hắn lên ngực mình:
- Sờ cho kỹ nhé, đừng để kiếp sau nhầm.
- Không nhầm được, thân thể nữ nhân khác ta chỉ nhìn trong mắt, còn thân thể nàng ta ghi nhớ trong tim, kiếp này nợ cho ta kiếp sau trả lại.
Uyên Cái Tô Văn giúp Vinh Hoa chỉnh lại vạt áo, cúi đầu hôn lên cái trán sáng trắng của nàng.
- Chàng chưa bao giờ nợ thiếp cái gì, nếu không bị thiếp liên lụy, chàng đã không gặp phải tên ác ma Vân Diệp. Nếu không vì con chúng ta thì chàng không cố sống lâu như vậy, nếu phải trả nợ thì đó là thiếp.
- Ở cầu Nại Hạ đừng đợi thiếp, thiếp khả năng sẽ sống rất lâu, nơi đó quá lạnh quá cô đơn, thiếp không muốn chàng chịu khổ nữa.
Uyên Cái Tô Vân không đáp mà cúi đầu nhìn Vinh Hoa, một giọt nước mắt máu chảy ra, rơi lên trán nàng, như dấu son, vô cùng rực rỡ.
Địch Nhân Kiệt không đi gặp Uyên Cái Tô Văn, vì sớm nghe nói bệnh của hắn đã vào cao hoang, thái y đã chứng minh, không thể sai lầm, nếu biết hắn vẫn còn năng lực giết người thì đã ngay lập tức chú ý tới hắn.
Sáng hôm sau Vinh Hoa thay y phục cho Uyên Cái Tô Văn, hai người ăn bữa sáng vô cùng phong phú, giống bữa sáng ở Vân gia, ở Vân gia ba năm, Vinh Hoa học được cách làm rất nhiều món ăn.
- Tiếc là Vân Diệp không ở Trường An, nếu không ta nhất định sẽ mời y một chén, thức ăn nhà y không tệ.
- Đệ tử của y ngoài kia cũng thế mà. Hiện giờ hắn chú ý vào người Tân La, Bách Tế, Thổ Cốc Hồn, chắc là cho rằng chàng sắp chết, hắn không hiểu, hổ bị bệnh vẫn là hổ.
- Đôi khi ta nghĩ, nếu chúng ta không gặp tên khốn kiếp Vân Diệp thì chúng ta sẽ sống thế nào?
Uyên Cái Tô Văn đặt đũa xuống trầm tư hỏi:
- Chàng vẫn tạo phản, còn sẽ giết Cao Kiến Vũ, có điều không gấp gáp thế này, làm thành công chỉ mới được một nửa.
Vinh Hoa nói rất chắc chắn:
- Có lý, ta là người sắp xếp kỹ càng rồi mới hành động.
Uyên Cái Tô Văn lau mồm:
- Nàng nên đi rồi, hôm nay ta sẽ rất bận, bận cả ngày.
Địch Nhân Kiệt ngồi ở giữa đường phường Đãi Hiền, đường vắng tanh, hôm nay phàm là không cần ra ngoài thì sẽ không ai ra ngoài, đại môn nhà nào cũng đóng chặt.
Không sao, Địch Nhân Kiệt biết sau mỗi cánh cửa kia có một đôi mắt cảnh giác nhìn mình, binh sĩ kiểm tra từng nhà, không cầu tim ra cái gì, những người kia cũng chẳng lo tìm ra cái gì trong nhà, chỉ lo nhà mình có thêm cái gì, đó là cách vu cáo đơn giản, hữu hiệu nhất.
Cửa nhà Uyên Cái Tô Văn mở ra, Vinh Hoa áo xanh váy vải, cánh tay khoác một cái bọc đi ra, nàng chẳng nhìn Địch Nhân Kiệt, ký tên vào sổ đăng ký, sau đó lên xe ngựa tới đón mình, chẳng hề quay đầu lại, chẳng có chút lưu luyến nào.
Địch Nhân Kiệt nhìn xe ngựa Vinh Hoa đi xa, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa nhà Uyên Cái Tô Văn, vườn vô cùng hoang vu, hoa viên toàn cỏ hoang, chỉ có tiền sảnh sạch sẽ. Uyên Cái Tô Văn ngồi dưới ánh mặt trời uống rượu, tấm áo trắng phủ lên tấm thân gầy khô, nhìn trang phục là biết là quần áo cũ của hắn, khi đó Uyên Cái Tô Văn nhất định là mỹ nam tử phong thái như ngọc.
- Rượu này ta không mời ngươi uống được, trong rượu có mã tiền tử, ta uống thì giảm đau, ngươi uống sẽ chết.
Uyên Cái Tô Văn uống cạn chén rượu, cười với Địch Nhân Kiệt.
Cái nhìn qua vừa rồi Địch Nhân Kiệt thấy đốm đỏ đáy mắt hắn, dù không hiểu y học cũng biết, mạng người này không còn lâu nữa.
- Năm xưa sư phụ ngươi nhốt phu phụ ta trong lồng, để bọn ta sinh con đẻ cái trong đó, trước kia ta cho rằng đó là đại sĩ nhục, giờ nghĩ thông rồi lại muốn cảm tạ y cho ta cơ hội cuối cùng.
- Bây giờ ngươi lại phái binh nhốt ta trong cái trạch viện này, có phải cũng muốn xem bọn ta sinh hoạt thế nào? Bỏ đi, ngươi là vãn bối, lão phu còn cần chút thể diện nên đuổi Vinh Hoa đi, thiếu niên, cùng ta tán gẫu chút.
Địc Nhân Kiệt lắc đầu:
- Ta còn phải đợi hung thủ tàn khốc xuất hiện.
- Ngươi cho rằng đợi như thế thì hung thủ sẽ lộ ra?
Uyên Cái Tô Văn dừng tay lại:
- Đúng, ta cảm giác hung thủ mời ta tới đây, nếu hắn đã mời khách thì thế nào cũng ra mặt tiếp khách.
- Sao ngươi biết?
Uyên Cái Tô Văn càng thêm hứng thú:
- Sáu vụ hung án, số người chết ngày càng nhiều, cuối cùng là một vụ án diệt môn, thủ pháp gây án vô cùng gấp gáp, thi thể đầu tiên hắn cắt tới hai mươi ba đao, sau này càng ngày càng đi, thi thể cuối cùng đâm thẳng vào yết hầu. Còn tưởng rằng hung thủ mất kiên nhất, cuối cùng tính toán mới biết t hì ra hắn phải tranh thủ thời gian về nơi nào đó đúng lúc, ta vỗ tình vẽ vòng tròn trên bản đồ, ngạc nhiên phát hiện, nơi xảy ra sáu vụ hung tán đều nằm trong vòng tròn, nên mạo muội tới trung tâm vòng tròng, muốn xem xem hắn muốn làm gì?
Nghe xong Địch Nhân Kiệt tự thuật, Uyên Cái Tô Văn gật đầu:
- Thời gian đúng là phiền toái lớn, thời điểm phát sinh hung án quá tập trung là sơ hở.
Địch Nhân Kiệt trả lời là xuất phát từ phép lịch sự, nói xong muốn ra ngoài.
- Thực ra ngươi không cần quá phiền phức, qua đêm nay mọi chuyện sẽ qua hết.
Uyên Cái Tô Văn nhắm mắt lại tắm nắng, như một con chó già lười biếng.
Địch Nhân Kiệt muốn hỏi rốt cuộc hắn biết gì, cuối cùng nhịn xuống đi ra ngoài.
Đợi Địch Nhân Kiệt đi rồi Uyên Cái Tô Văn liền đứng dậy, hắn thực sự vô cùng bận rộn, không ngừng cho dầu hỏa vào ống, hắn chưa bao giờ đốt đèn, dầu triều đình cung cấp cho hắn chưa bao giờ thiếu, ngày tháng tích lũy lại được mấy chum lớn.
Xe thủy long của phường đỗ ở hậu viện nhà hắn, vì chỉ có nhà hắn rộng rãi, Uyên Cái Tô Văn không cần ai hầu hạ, nên đuổi tất cả tới chố Vinh Hoa, mỗi ngày Vinh Hoa đưa cơm cho hắn, đôi khi ở lại cùng y một đêm, trạch viện thênh thang chỉ có một mình hắn sống như bóng ma, cho nên đội cứu hỏa đặt đầy xe thủy long trong nhà hắn.
Mỗi chiếc xe thủy long chỉ có thể thêm một phần nhỏ dầu hỏa, vừa vặn một phần ba.
Uyên Cái Tô Văn vất vả cho dầu xong liền thở như bò già, thận đau kịch liệt, hắn đã ba ngày không tiểu tiện, có ai biết được dưới áo bào rộng thùng thình là cái bụng trương phình.
Về tiền sảnh, Uyên Cái Tô Văn run rẩy lấy ra một cái túi giấy, lấy thìa nhỏ múc ba thìa bột mã tiền tử, không thể nhiều hơn, không thể ít hơn, chỉ hắn mới nuốt sống mã tiền tử như thế, cơ thể hắn mất đi công năng bài tiết nước, lúc này thêm một chút nước với hắn cũng là một loại dày vò.
Uyên Cái Tô Văn chỉ mong mình qua được lần này, hắn không cần nhiểu, chỉ cần ông trời cho mình thêm một đêm.
Chập tối, Uyên Cái Tô Văn chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ rực.
Cởi bỏ y phục, nhảy vào thùng hỗ lớn chứa đầy nước sạch, vùi mình vào nước, tới khi sắp chết ngạt mới thò đầu ra thở, cảm giác như sống lại.
Hôm nay hắn tắm rất kỹ, Uyên Cái Tô Văn ghét cái bụng lớn của mình, vì nó hại hắn không mặc được trang phục võ sĩ, hôm nay là ngày trọng đại, thế nào phải chú ý bề ngoài.
Khi phong hỏa đài của Trường An truyền tới lang yên cảnh báo, hắn và Vinh Hoa ôm nhau khóc, cuối cùng đã đợi được tới chuyển biến lớn rồi, lũ ngu xuẩn đó rốt cuộc làm gì khi Cao Ly vất vả chống lại tinh nhuệ của Đại Đường, sao tới khi cùng đường mới biết phản kháng.
Điều mình có thể làm không nhiều, có lẽ chẳng thể làm được gì, nay Đại Đường vẫn dùng danh nghĩa Cao Kiến Vũ hiệu lệnh Cao Ly, nếu mình giết được Cao Kiến Vũ, nhất định sẽ làm Cao Ly rối loạn, chỉ khi cục diện Cao Ly tới mức không thể khống chế, nhi tử Phùng Cát mới có khả năng về Cao Ly.
Trống canh hai vang lên, Uyên Cái Tô Văn mặc xong y phục, toàn thân trên dưới toàn màu đen, hông gài hai thanh đao, lưng dắt hai thanh đao, vị trí mỗi thanh đao đều vô cùng thích hợp.
Giết người phóng hỏa phải chọn hôm gió lớn không trăng, Uyên Cái Tô Văn lại chọn ngày trăng sáng, vì tiết kiệm thể lực, hắn thậm chí không leo tường, mang một cái thang tới trèo lên, thò cổ nhìn binh sĩ tuần tra trên đường, sau đó nhảy xuống.
Người Đường cực kỳ ác ý an bài nhà của hắn và Uyên Cái Tô Văn liền với nhau, khiến hắn thuận tiện rất nhiều, theo lễ chế Cao Kiến Vũ có thể nuôi mười sáu gia tướng, cực kỳ nghiêm ngặt, mười sáu là mười sáu, không được có thêm một người dùng vũ khí nào.
Người Đường thích náo nhiệt vướt quá trân trọng sinh mệnh của mình, thấy có người ngăn người Hồ liền dừng lại, nghểnh cổ lên nhìn.
Người Hồ kia cười ha hả, loan đao trong tay bay múa loạn xạ, bên cạnh không có kẻ địch, nhưng hắn lại như đang dốc sức chiến đấu, có sáu bảy người trên mặt đất , trong đó có một Hồ cơ đã đầu một nơi thân một nẻo, số còn lại hô cứu mạng trong vũng mãu, Yến sỉ nỏ trong tay Địch Nhân Kiệt vang lên, ba mũi tên ghim vào mặt hắn.
Địch Nhân Kiệt xuống ngựa, tới trước thi thể người Hồ, xoay đầu hắn lại, nha dịch vội vàng chạy tới đưa người bị thương tới y quán chữa trị, bản thân hắn đi vào cửa hiệu người Hồ đó.
Mùi máu tanh ngày càng nông, trong sân thi thể ngổn ngang, toàn là nữ nhân và trẻ nhỏ, đều là người Hồ, hung thủ vô cùng tàn nhẫn, nhiều vết thương là có sau khi chết, miệng mỗi người đều bị buộc một quả hạch đào, rất quỷ dị.
Mười bảy cỗ thi thể, bên trong phòng còn có hai thi thể người già, khi Địch Nhân Kiệt đếm xong thi thể thì người của Đại lý tự cuối cùng cũng tới.
- Người Hồ này đột nhiên nổi điên, giết hết cả nhà, sau đó xông ra đường chém người, nếu không có thừa nghị lang, hậu quả khó lường.
Địch Nhân Kiệt lắc đầu, đi tới vén y phục người Hồ lên, quả nhiên có dấu vết dây thừng, thương xót vuốt mắt hắn:
- Hắn không giết người nhà, hung thủ là kẻ khác, ta đoán tên hung thủ đó buộc người Hồ này ở cột bên cạnh, bịt miệng hắn, sau đó để hắn nhìn thấy người nhà bị ngược đãi tới chết, đợi sau khi người Hồ mất lý trí, hung thủ mới cởi thừng ra, cho hắn một thanh đao, người Hồ mất lý trí mới ra ngoài cầm đao chém người, trúng bẫy của hung thủ.
- Địch Xuân, về nói với phu nhân, bảo mấy ngày tới ta không về nhà.
Địch Nhân Kiệt xòe bàn tay bóp chặt ra bảo Địch Xuân, hít sâu một hơi, nói với thuộc hạ:
- Chúng ta kiểm tra lại hiện trường lần nữa, không bắt được tên hung thủ điên cuồng này không thôi.
- Địch lang quân, chúng ta phá vụ án thần binh đi, chẳng qua là chết mấy người Hồ thôi mà, đây là chuyện của huyện nha Trường An và hình bộ, không liên quan tới Đại lý tự.
Một vị chưởng cố khuyên, vượt quyền ở bất kỳ đâu cũng không được hoan nghênh, đây là đại kỵ chốn quan trường.
Địch Nhân Kiệt phẩy mấy tờ giấy trước mặt chưởng cố:
- Ngươi nói hắn là người Hồ? Sao ta thấy họ là người Đường? Đây là chứng minh nộp thuế, đây là hộ tịch, đây là tô dung lệch, à, hộ chủ tên Trương Đức Hải, ngươi nhìn chỗ nào ra họ là người Hồ?
Chưởng cố nhìn thấy lửa giận ẩn chứa trong mắt Địch Nhân Kiệt, vội vàng cúi đầu nhận sai.
Kiểm tra kỹ càng từng thi thể, nha dịch đem thi thể ra nghĩa trang mai táng, đợi mai táng xong Địch Nhân Kiệt về tới Đại lý tự lật xem văn thư báo cáo, mắt hắn dùng ở bản đồ, đột nhiên phát hiện vị trí đó nằm trong vòng tròn của minh, phường Đãi Hiền.
Mắt của Địch Nhân Kiệt đóng đinh vào phường Đãi Hiền, cái vòng tròn hắn vẽ là khoảng cách tốt nhất đạt được khi đi bộ, nếu là xe ngựa, sau khi giới nghiêm sẽ không thoát được võ hầu kiểm tra, người này chỉ có thể đi bộ. Mình sai một điều, người ngoài cửa mới bị người Hồ giết chiều nay, người trong phòng lại chết từ tối qua, dây thừng trói người Hồ Trương Đức Hải là do hương đốt đứt, tức là thảm án xảy ra từ hôm qua.
Rất nhiều người sống ở phường Đãi Hiền như Cao Kiến Vũ, Uyên Cái Tô Văn, Cúc Trí nhi tử của Cao Xương vương, tiểu vương tử của Tiết Duyên Đà, bọn họ là con tin, Cao Tán Hoàng của Tân La và Tiểu Na Hội của Bách Tế đã bị hoàng đế chặt đầu, nơi đó nhất định lòng người hoảng loạn, Địch Nhân Kiệt cho rằng chỉ cần gây thêm áp lực, nhất định ép được hung thủ ra.
Nhanh chóng xin thủ lệnh của Đới Trụ, lại muộn hai nghìn binh sĩ của kiêu vệ, Địch Nhân Kiệt vây kín phường Đãi Hiền.
Địch Nhân Kiệt mặc khôi giáp lấy từ nhà, lưng đao hai cái yến sỉ nỏ, vốn Tiểu Vũ còn quy định hắn phải hạ giáp mặt xuống, Địch Nhân Kiệt không nghe, dẫn Trương Vĩnh Lộc vào phường.
- Nỏ tám trâu chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ ai tự ý bỏ đi giết không cần hỏi.
Chủ trì hành động hôm nay là mình, Địch Nhân Kiệt cố ý lớn tiếng ra lệnh cho hung thủ chú ý:
Hiệt Lợi đứng ở trung đình, ông ta tuy là công tước, nhưng bổng lộc lĩnh được hình như còn ít hơn huyện lệnh, viện tử toàn cỏ hoang, hầu hạ chỉ có hai Hồ cơ do Lý Uyên thưởng.
Hiệt lợi đã chấp nhận số mệnh, nên lần này người Đột Quyết tạo phản, hoàng đế không giết ông ta.
Địch Nhân Kiệt nhìn Hiệt Lợi một cái rồi bỏ đi, trước khi đi còn thấy ông ta ngồi phịch xuống đất, lần nữa xác nhận người này đã thành phế nhân rồi.
Cao Kiến Vũ làm hoàng đế nhiều năm, ung dung bình tĩnh, nhiệt tình chiêu đãi Địch Nhân Kiệt, nhà ông ta rất giàu có, bảo bối mang từ Cao Ly tới đủ sống cả đời, Lý Nhị thân là hoàng đế cũng không cho phép một hoàng đế khác sống quá túng thiếu, đây là vấn đề thể diện.
Địch Nhân Kiệt không xem ca vũ, cũng không vào nội trạch của Cao Kiến Vũ, chỉ phái người giữ cửa, mỗi người Cao gia ra vào đều phải ghi chép, như đi đâu, làm gì, gặp ai.
Nhà Uyên Cái Tô Văn cũng thế, có điều không giàu có bằng Cao Kiến Vũ, Vinh Hoa đã thay váy gai, trẫm gỗ, nhi tử của họ là Cao Ly vương, song Uyên Cái Tô Văn chẳng còn là cái gì cả, mang cái chức hữu danh vô thực.
Hiện nhà bọn họ bị đại quân vây khốn, Uyên Cái Tô Văn và Vinh Hoa ngồi trong phòng đưa mặt nhìn nhau.
- Bọn chúng không có chứng cứ, chỉ suy đoán mà t hôi.
Hai con mắt của Uyên Cái Tô Văn như có lửa:
- Tô Văn, chúng ta hiện không phải ở Bình Nhưỡng, thiếp biết trong lòng càng có ủy khuất, chúng ta nhẫn nhịn vì tương lai của con, chỉ cần nó vẫn là Cao Ly vương, sớm muộn cũng có ngày Cao Ly phục quốc.
- Hiện là lúc Đại Đường mạnh nhất, chẳng phải chàng phán đoán kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc đại chiến này là người Đường sao? Vì sao còn làm chuyện vô nghĩa.
Uyên Cái Tô Văn nhắm mắt lại:
- Trong lòng ta có một ngọn lửa, nếu không phát tiết ra, ta sẽ bị nó thiêu chết. Vinh Hoa, nàng không cần ở đây, phong hiệu của nàng khác ta, nàng là quận phu nhân, không nên sống thế này. Mai rời đi tới phủ của mình đi, chăm con cho tốt, ta đã thu hút hết sự chú ý của người Đường tới đây rồi, Cao Kiến Vũ phải chết, bọn ta là sỉ nhục của Cao Ly, chỉ có bọn ta chết rồi thì Cao Lý mới đứng dậy được, bất kể bao lâu.
- Vinh Hoa, ta không cam tâm, Cao Ly bị hủy trong tay ta, vậy để con ta gây dựng lại, đó là trách nhiệm của chúng ta, còn tội nghiệt , ta sẽ dùng máu tươi đền bù.
- Khi chết đừng để bản thân quá thống khổ.
Vinh Hoa nói xong nằm lên đùi Uyên Cái Tô Văn, đặt tay hắn lên ngực mình:
- Sờ cho kỹ nhé, đừng để kiếp sau nhầm.
- Không nhầm được, thân thể nữ nhân khác ta chỉ nhìn trong mắt, còn thân thể nàng ta ghi nhớ trong tim, kiếp này nợ cho ta kiếp sau trả lại.
Uyên Cái Tô Văn giúp Vinh Hoa chỉnh lại vạt áo, cúi đầu hôn lên cái trán sáng trắng của nàng.
- Chàng chưa bao giờ nợ thiếp cái gì, nếu không bị thiếp liên lụy, chàng đã không gặp phải tên ác ma Vân Diệp. Nếu không vì con chúng ta thì chàng không cố sống lâu như vậy, nếu phải trả nợ thì đó là thiếp.
- Ở cầu Nại Hạ đừng đợi thiếp, thiếp khả năng sẽ sống rất lâu, nơi đó quá lạnh quá cô đơn, thiếp không muốn chàng chịu khổ nữa.
Uyên Cái Tô Vân không đáp mà cúi đầu nhìn Vinh Hoa, một giọt nước mắt máu chảy ra, rơi lên trán nàng, như dấu son, vô cùng rực rỡ.
Địch Nhân Kiệt không đi gặp Uyên Cái Tô Văn, vì sớm nghe nói bệnh của hắn đã vào cao hoang, thái y đã chứng minh, không thể sai lầm, nếu biết hắn vẫn còn năng lực giết người thì đã ngay lập tức chú ý tới hắn.
Sáng hôm sau Vinh Hoa thay y phục cho Uyên Cái Tô Văn, hai người ăn bữa sáng vô cùng phong phú, giống bữa sáng ở Vân gia, ở Vân gia ba năm, Vinh Hoa học được cách làm rất nhiều món ăn.
- Tiếc là Vân Diệp không ở Trường An, nếu không ta nhất định sẽ mời y một chén, thức ăn nhà y không tệ.
- Đệ tử của y ngoài kia cũng thế mà. Hiện giờ hắn chú ý vào người Tân La, Bách Tế, Thổ Cốc Hồn, chắc là cho rằng chàng sắp chết, hắn không hiểu, hổ bị bệnh vẫn là hổ.
- Đôi khi ta nghĩ, nếu chúng ta không gặp tên khốn kiếp Vân Diệp thì chúng ta sẽ sống thế nào?
Uyên Cái Tô Văn đặt đũa xuống trầm tư hỏi:
- Chàng vẫn tạo phản, còn sẽ giết Cao Kiến Vũ, có điều không gấp gáp thế này, làm thành công chỉ mới được một nửa.
Vinh Hoa nói rất chắc chắn:
- Có lý, ta là người sắp xếp kỹ càng rồi mới hành động.
Uyên Cái Tô Văn lau mồm:
- Nàng nên đi rồi, hôm nay ta sẽ rất bận, bận cả ngày.
Địch Nhân Kiệt ngồi ở giữa đường phường Đãi Hiền, đường vắng tanh, hôm nay phàm là không cần ra ngoài thì sẽ không ai ra ngoài, đại môn nhà nào cũng đóng chặt.
Không sao, Địch Nhân Kiệt biết sau mỗi cánh cửa kia có một đôi mắt cảnh giác nhìn mình, binh sĩ kiểm tra từng nhà, không cầu tim ra cái gì, những người kia cũng chẳng lo tìm ra cái gì trong nhà, chỉ lo nhà mình có thêm cái gì, đó là cách vu cáo đơn giản, hữu hiệu nhất.
Cửa nhà Uyên Cái Tô Văn mở ra, Vinh Hoa áo xanh váy vải, cánh tay khoác một cái bọc đi ra, nàng chẳng nhìn Địch Nhân Kiệt, ký tên vào sổ đăng ký, sau đó lên xe ngựa tới đón mình, chẳng hề quay đầu lại, chẳng có chút lưu luyến nào.
Địch Nhân Kiệt nhìn xe ngựa Vinh Hoa đi xa, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa nhà Uyên Cái Tô Văn, vườn vô cùng hoang vu, hoa viên toàn cỏ hoang, chỉ có tiền sảnh sạch sẽ. Uyên Cái Tô Văn ngồi dưới ánh mặt trời uống rượu, tấm áo trắng phủ lên tấm thân gầy khô, nhìn trang phục là biết là quần áo cũ của hắn, khi đó Uyên Cái Tô Văn nhất định là mỹ nam tử phong thái như ngọc.
- Rượu này ta không mời ngươi uống được, trong rượu có mã tiền tử, ta uống thì giảm đau, ngươi uống sẽ chết.
Uyên Cái Tô Văn uống cạn chén rượu, cười với Địch Nhân Kiệt.
Cái nhìn qua vừa rồi Địch Nhân Kiệt thấy đốm đỏ đáy mắt hắn, dù không hiểu y học cũng biết, mạng người này không còn lâu nữa.
- Năm xưa sư phụ ngươi nhốt phu phụ ta trong lồng, để bọn ta sinh con đẻ cái trong đó, trước kia ta cho rằng đó là đại sĩ nhục, giờ nghĩ thông rồi lại muốn cảm tạ y cho ta cơ hội cuối cùng.
- Bây giờ ngươi lại phái binh nhốt ta trong cái trạch viện này, có phải cũng muốn xem bọn ta sinh hoạt thế nào? Bỏ đi, ngươi là vãn bối, lão phu còn cần chút thể diện nên đuổi Vinh Hoa đi, thiếu niên, cùng ta tán gẫu chút.
Địc Nhân Kiệt lắc đầu:
- Ta còn phải đợi hung thủ tàn khốc xuất hiện.
- Ngươi cho rằng đợi như thế thì hung thủ sẽ lộ ra?
Uyên Cái Tô Văn dừng tay lại:
- Đúng, ta cảm giác hung thủ mời ta tới đây, nếu hắn đã mời khách thì thế nào cũng ra mặt tiếp khách.
- Sao ngươi biết?
Uyên Cái Tô Văn càng thêm hứng thú:
- Sáu vụ hung án, số người chết ngày càng nhiều, cuối cùng là một vụ án diệt môn, thủ pháp gây án vô cùng gấp gáp, thi thể đầu tiên hắn cắt tới hai mươi ba đao, sau này càng ngày càng đi, thi thể cuối cùng đâm thẳng vào yết hầu. Còn tưởng rằng hung thủ mất kiên nhất, cuối cùng tính toán mới biết t hì ra hắn phải tranh thủ thời gian về nơi nào đó đúng lúc, ta vỗ tình vẽ vòng tròn trên bản đồ, ngạc nhiên phát hiện, nơi xảy ra sáu vụ hung tán đều nằm trong vòng tròn, nên mạo muội tới trung tâm vòng tròng, muốn xem xem hắn muốn làm gì?
Nghe xong Địch Nhân Kiệt tự thuật, Uyên Cái Tô Văn gật đầu:
- Thời gian đúng là phiền toái lớn, thời điểm phát sinh hung án quá tập trung là sơ hở.
Địch Nhân Kiệt trả lời là xuất phát từ phép lịch sự, nói xong muốn ra ngoài.
- Thực ra ngươi không cần quá phiền phức, qua đêm nay mọi chuyện sẽ qua hết.
Uyên Cái Tô Văn nhắm mắt lại tắm nắng, như một con chó già lười biếng.
Địch Nhân Kiệt muốn hỏi rốt cuộc hắn biết gì, cuối cùng nhịn xuống đi ra ngoài.
Đợi Địch Nhân Kiệt đi rồi Uyên Cái Tô Văn liền đứng dậy, hắn thực sự vô cùng bận rộn, không ngừng cho dầu hỏa vào ống, hắn chưa bao giờ đốt đèn, dầu triều đình cung cấp cho hắn chưa bao giờ thiếu, ngày tháng tích lũy lại được mấy chum lớn.
Xe thủy long của phường đỗ ở hậu viện nhà hắn, vì chỉ có nhà hắn rộng rãi, Uyên Cái Tô Văn không cần ai hầu hạ, nên đuổi tất cả tới chố Vinh Hoa, mỗi ngày Vinh Hoa đưa cơm cho hắn, đôi khi ở lại cùng y một đêm, trạch viện thênh thang chỉ có một mình hắn sống như bóng ma, cho nên đội cứu hỏa đặt đầy xe thủy long trong nhà hắn.
Mỗi chiếc xe thủy long chỉ có thể thêm một phần nhỏ dầu hỏa, vừa vặn một phần ba.
Uyên Cái Tô Văn vất vả cho dầu xong liền thở như bò già, thận đau kịch liệt, hắn đã ba ngày không tiểu tiện, có ai biết được dưới áo bào rộng thùng thình là cái bụng trương phình.
Về tiền sảnh, Uyên Cái Tô Văn run rẩy lấy ra một cái túi giấy, lấy thìa nhỏ múc ba thìa bột mã tiền tử, không thể nhiều hơn, không thể ít hơn, chỉ hắn mới nuốt sống mã tiền tử như thế, cơ thể hắn mất đi công năng bài tiết nước, lúc này thêm một chút nước với hắn cũng là một loại dày vò.
Uyên Cái Tô Văn chỉ mong mình qua được lần này, hắn không cần nhiểu, chỉ cần ông trời cho mình thêm một đêm.
Chập tối, Uyên Cái Tô Văn chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ rực.
Cởi bỏ y phục, nhảy vào thùng hỗ lớn chứa đầy nước sạch, vùi mình vào nước, tới khi sắp chết ngạt mới thò đầu ra thở, cảm giác như sống lại.
Hôm nay hắn tắm rất kỹ, Uyên Cái Tô Văn ghét cái bụng lớn của mình, vì nó hại hắn không mặc được trang phục võ sĩ, hôm nay là ngày trọng đại, thế nào phải chú ý bề ngoài.
Khi phong hỏa đài của Trường An truyền tới lang yên cảnh báo, hắn và Vinh Hoa ôm nhau khóc, cuối cùng đã đợi được tới chuyển biến lớn rồi, lũ ngu xuẩn đó rốt cuộc làm gì khi Cao Ly vất vả chống lại tinh nhuệ của Đại Đường, sao tới khi cùng đường mới biết phản kháng.
Điều mình có thể làm không nhiều, có lẽ chẳng thể làm được gì, nay Đại Đường vẫn dùng danh nghĩa Cao Kiến Vũ hiệu lệnh Cao Ly, nếu mình giết được Cao Kiến Vũ, nhất định sẽ làm Cao Ly rối loạn, chỉ khi cục diện Cao Ly tới mức không thể khống chế, nhi tử Phùng Cát mới có khả năng về Cao Ly.
Trống canh hai vang lên, Uyên Cái Tô Văn mặc xong y phục, toàn thân trên dưới toàn màu đen, hông gài hai thanh đao, lưng dắt hai thanh đao, vị trí mỗi thanh đao đều vô cùng thích hợp.
Giết người phóng hỏa phải chọn hôm gió lớn không trăng, Uyên Cái Tô Văn lại chọn ngày trăng sáng, vì tiết kiệm thể lực, hắn thậm chí không leo tường, mang một cái thang tới trèo lên, thò cổ nhìn binh sĩ tuần tra trên đường, sau đó nhảy xuống.
Người Đường cực kỳ ác ý an bài nhà của hắn và Uyên Cái Tô Văn liền với nhau, khiến hắn thuận tiện rất nhiều, theo lễ chế Cao Kiến Vũ có thể nuôi mười sáu gia tướng, cực kỳ nghiêm ngặt, mười sáu là mười sáu, không được có thêm một người dùng vũ khí nào.
/1414
|