Thành Quy Tư cháy từ khi liên quân Đột Quyết tiến vào đến giờ vẫn chưa tắt.
Quách Bình bắn mũi tên cuối cùng rồi vọt tới miệng lỗ châu mai, lấy xiên ra sức đẩy thang của địch nhân xuống. Còn chưa kịp thở lấy một cái đã nhặt thuẫn lên che vào lỗ hổng, phía trên lập tức truyền tới tiếng vang không dứt. Dựa lưng vào tấm thuẫn ngồi xổm, móc từ trong ngực ra vắt cơm bỏ vào miệng nhai vội, từ sáng đến trưa hắn còn chưa ăn gì, vắt cơm này cũng thiu cả rồi.
Đầy trời toàn là đá lớn, đây là đầu thạch xa của người Đột Quyết, từ lúc bát ngưu nỗ trên thành dùng hết tên thì vật này đã đến gần tường thành. Đầu thạch xa của người Đột Quyết không lớn, đá được ném cũng chỉ cỡ đầu người, nhưng số lượng rất nhiều, rất khó tránh né. Thành tường của Quy Tư không có chỗ giấu binh như trong quan nội, tường nơi đây chỉ là một tường đất cao hai trượng.
Có tránh được đá hay không thì phải trông vào vận khí, mà số Thạch Đầu cũng đen, bị hai tảng đá phang vào liên tiếp, xương ngực lộ ra, nửa đầu biến dạng, tay chân thì co giật vô thức.
Đặt tên gì không đặt, lại đi đặt là Thạch Đầu.
Vận khí của Quách Bình rất tốt, đá ném về phía hắn gần nhất cũng xa một trượng. Mưa đá còn chưa dứt, ngoài thành vang lên tiếng kèn sừng trâu, 3 ngắn 2 dài, đây là tín hiệu người Đột Quyết rút lui. Quách Bình thở phào duỗi dài chân, quay đầu qua khe hở tấm thuẫn nhìn người Đột Quyết rút đi như thủy triều.
Hắn nhìn người Hồ ngã ở đầu tường, thấy bọn họ mặc áo choàng trắng, đây cũng không phải người Đột Quyết, chắc là người của chín họ Chiêu Vũ. Lúc đầu hắn định cắt đầu hoặc tai đi báo công, nhưng trải qua hồi lâu chẳng ai còn hứng thú làm việc này. Giờ được uống một hớp nước, ăn được bát mì đã là sướng như tiên rồi.
Đầu tường vang tiếng hò hét của giáo úy:
- Đội thứ nhất chỉnh đội, đội thứ hai chỉnh đội, đội thứ ba chỉnh đội, điểm danh miệng, ai không nói được nhờ người bên cạnh.
Quách Bình vểnh tai lắng nghe, ba cái bách nhân đội đếm tới 61 thì dừng, hôm qua còn 173 người, hôm nay đã toi mất 112 người.
Sinh tử là chuyện thường mà, Quách Bình rất nhớ câu này, khi hắn vừa vào quân đội thì nghe một lão binh nói vậy. Lúc ấy lão binh không nói hùng hồn, chỉ rất bình thường thản nhiên, giống như ăn bữa cơm uống hớp nước vậy.
Thi thể Thạch Đầu được các phụ binh kéo xuống, giáp của hắn cũng bị một phụ binh lấy dùng, phụ binh còn lấy nốt hoành đao và trường mâu rồi ngồi xuống cạnh Quách Bình.
Phụ binh lấy ra quả dưa hấu to chừng quả đấm đưa cho Quách Bình cười nói:
- Lúc trưng dụng nhà người Hồ trong thành, ta phát hiện trong vườn có dưa hấu, dù chưa tới lúc thu hoạch nhưng ăn tạm cũng được.
Quách Bình biết đây là cách tân binh lấy lòng, hôm qua Thạch Đầu còn đáp ứng sau này trở lại Tam Nguyên sẽ rủ hắn tới Vị Hà rình trộm nữ nhân tắm, những nữ nhân đó da trắng nhìn thích cực kì.
Dưa hấu chả có mùi vị gì, ruột cứ như bông, cũng may cũng còn nước, để thấm họng cũng được.
Phụ binh lại lén lút đưa cho Quách Bình một bó nỗ tiễn, hắn sờ một cái thì thấy dầu mỡ bên trên cũng chưa được lau sạch, 24 mũi nỗ tiễn 1 thước 6 không thiếu một mũi nào.
- Từ đâu mà có? Không phải thứ này đã hạn chế cung ứng sao?
- Ta chỉ là quan nhỏ phục vụ phía sau, đây là việc tỉ phu tìm cho ta, giờ tỉ phu ta bị tướng quân điều đến thành bắc không biết thế nào, những tên này đều là hắn để lại cho ta, ta không dùng đến, nên đưa ngươi dùng tốt hơn.
Quách Bình gật đầu, cúi xuống nhặt lấy miếng vải rách lau sạch dầu mỡ trên đầu mũi tên. Hắn vừa mới thề rồi, sẽ không bao giờ hỏi tên những binh sĩ mới tới nữa, hắn cứ hỏi tên người nào là người đó ra đi luôn.
Sao cũng đã phủ khắp bầu trời, người Đột Quyết phía xa vẫn chưa bỏ đi, nhìn những đống lửa lấm chấm ngoài thành kéo dài tới tận chân trời, không biết có bao nhiêu địch nhân. Tấn công đầu tiên là người Thổ Dục Hồn, những người này rất dễ đối phó, chỉ cần giết tên tướng lĩnh cầm đầu là bọn chúng sẽ tan tác.
Tiếp theo là người Tiết Diên Đà, cơ thể bọn họ rất cường tráng, ở trần vọt tới, trước ngực là đám lông đen. Cổ bọn họ rất to, hoành đao sắc bén cũng không thể một nhát chém đứt, ngược lại còn bị kẹt đao, đội chính của Quách Bình chính là bị kẹt đao rồi bị tên Tiết Diên Đà khác giết như vậy. Quách Bình cho rằng giết chúng tốt nhất là dùng lao, to lớn rất dễ nhắm bắn, mũi lao hơn một thước dễ dàng đâm thủng người bọn chúng, dẫu có mặc giáp cũng vậy.
Loan đao của Chín họ Chiêu Vũ rất lợi hại, hiện tại có đến hơn nửa số người chết là vì loan đao này, vết thương toàn ở cổ, tay nơi khôi giáp không che được. Đối phó bọn họ tốt nhất là dùng đoản nỗ, tốt nhất là dùng tên độc, chẳng qua đại soái không cho phép bộ hạ dụng độc.
Lương thực giờ cũng chỉ có cháo, Quách Bình hiểu nổi khổ của tướng quân, viện quân Bắc Đình ít nhất phải một tháng mới đến, thậm chí lâu hơn, mọi người cần tiết kiệm lương thực mới có thể chống đỡ hết một tháng này.
Nghe nói Vân soái và Quách Soái của Bắc Đình bất hòa, bọn họ nhìn nhau không thuận mắt. Quách soái thì cho rằng Vân soái nhát gan, Vân soái lại nói Quách soái chỉ biết đâm đầu về phía trước như trâu húc mả. Quách soái dưới cơn giận liền dâng tấu kiện tới bệ hạ, kết quả Quách soái thoát được Vân soái chỉ huy, An Tây quân cho tới giờ tồn tại độc lập, chưa nghe thấy ai tới chỉ huy, đây là giáo úy nói nhỏ lúc họp, Quách Bình là tân đội chính nên có nghe qua.
Đi theo Quách soái nhưng vẫn chưa nói với Vân soái, dù tước vị Vân soái cao hơn Quách soái, dù Quách soái dẫn mọi người bị hãm vào trùng vây cũng không ai trách, mấy ngày nay đại soái cũng bắt đầu tuần thị thành đầu rồi, khích lệ mọi người kiên trì một đoạn thời gian nữa là Bắc Đình quân sẽ tới, đến lúc đó mọi người cùng nhau hợp lại giết sạch đám người Hồ này.
Nói kể cũng lạ, mọi người đều biết Quách soái và Vân soái đã ra mặt chống đối nhau, nhưng không một ai nghi ngờ Vân soái sẽ cố ý không cứu viện, ngay cả đầu bếp trong quân cũng không nghĩ như vậy, tất cả đều bấm ngón tay tính ngày Vân soái tới, dù từ Cao Xương tới Quy Tư chừng 1600 dặm đường, hơn nữa còn bị ngăn cách bởi một sa mạc.
- Cố chịu 36 ngày nữa, đại quân Vân soái sẽ tới, lúc đó chúng ta sẽ ra khỏi thành đánh một trận thống khoái.
Quách Bình bỗng nhiên quay đầu cao hứng nói một câu với tân binh đang lơ mơ ngủ bên cạnh.
Vào buổi sáng mỗi người được phát một bát cháo loãng, cộng thêm 2 vắt cơm, bằng không thì không chết vì đánh nhau thì cũng chết vì đói. Quách Bình uống vội bát cháo loãng, ăn một vắt cơm, cất vắt còn lại vào người, cái này là bữa trưa của hắn, hắn đã tác chiến trên thành đầu bảy ngày rồi, cố thêm 3 ngày nữa sẽ được thay phiên, cho nên dù thế nào cũng phải cố mà qua.
Đám phụ binh bận rộn một đêm, lỗ hổng hư hại đã được bịt lại bằng lưới sắt, sau lưới sắt còn chất vô số cọc nhọn, nhìn một cái cũng biết là rút từ mái nhà ra.
Quách Bình lại nhận được một mệnh lệnh mới, hắn cần dẫn bách nhân đội phòng thủ ở góc thành tường, đây là chỗ gay go bởi cả đội sẽ bị ở trước nhất, cũng là chỗ nguy hiểm nhất. Đây là muốn hắn dùng sức một đội thay hai đội phòng thủ.
Quách Bình vừa muốn há mồm nói mình chỉ còn lại 71 người, không thể đảm nhiệm được nhiệm vụ nặng như vậy, nhưng nhìn ánh mắt đỏ hồng của giáo úy thì lại nuốt ngược lời nói vào trong.
Quách Bình bắn mũi tên cuối cùng rồi vọt tới miệng lỗ châu mai, lấy xiên ra sức đẩy thang của địch nhân xuống. Còn chưa kịp thở lấy một cái đã nhặt thuẫn lên che vào lỗ hổng, phía trên lập tức truyền tới tiếng vang không dứt. Dựa lưng vào tấm thuẫn ngồi xổm, móc từ trong ngực ra vắt cơm bỏ vào miệng nhai vội, từ sáng đến trưa hắn còn chưa ăn gì, vắt cơm này cũng thiu cả rồi.
Đầy trời toàn là đá lớn, đây là đầu thạch xa của người Đột Quyết, từ lúc bát ngưu nỗ trên thành dùng hết tên thì vật này đã đến gần tường thành. Đầu thạch xa của người Đột Quyết không lớn, đá được ném cũng chỉ cỡ đầu người, nhưng số lượng rất nhiều, rất khó tránh né. Thành tường của Quy Tư không có chỗ giấu binh như trong quan nội, tường nơi đây chỉ là một tường đất cao hai trượng.
Có tránh được đá hay không thì phải trông vào vận khí, mà số Thạch Đầu cũng đen, bị hai tảng đá phang vào liên tiếp, xương ngực lộ ra, nửa đầu biến dạng, tay chân thì co giật vô thức.
Đặt tên gì không đặt, lại đi đặt là Thạch Đầu.
Vận khí của Quách Bình rất tốt, đá ném về phía hắn gần nhất cũng xa một trượng. Mưa đá còn chưa dứt, ngoài thành vang lên tiếng kèn sừng trâu, 3 ngắn 2 dài, đây là tín hiệu người Đột Quyết rút lui. Quách Bình thở phào duỗi dài chân, quay đầu qua khe hở tấm thuẫn nhìn người Đột Quyết rút đi như thủy triều.
Hắn nhìn người Hồ ngã ở đầu tường, thấy bọn họ mặc áo choàng trắng, đây cũng không phải người Đột Quyết, chắc là người của chín họ Chiêu Vũ. Lúc đầu hắn định cắt đầu hoặc tai đi báo công, nhưng trải qua hồi lâu chẳng ai còn hứng thú làm việc này. Giờ được uống một hớp nước, ăn được bát mì đã là sướng như tiên rồi.
Đầu tường vang tiếng hò hét của giáo úy:
- Đội thứ nhất chỉnh đội, đội thứ hai chỉnh đội, đội thứ ba chỉnh đội, điểm danh miệng, ai không nói được nhờ người bên cạnh.
Quách Bình vểnh tai lắng nghe, ba cái bách nhân đội đếm tới 61 thì dừng, hôm qua còn 173 người, hôm nay đã toi mất 112 người.
Sinh tử là chuyện thường mà, Quách Bình rất nhớ câu này, khi hắn vừa vào quân đội thì nghe một lão binh nói vậy. Lúc ấy lão binh không nói hùng hồn, chỉ rất bình thường thản nhiên, giống như ăn bữa cơm uống hớp nước vậy.
Thi thể Thạch Đầu được các phụ binh kéo xuống, giáp của hắn cũng bị một phụ binh lấy dùng, phụ binh còn lấy nốt hoành đao và trường mâu rồi ngồi xuống cạnh Quách Bình.
Phụ binh lấy ra quả dưa hấu to chừng quả đấm đưa cho Quách Bình cười nói:
- Lúc trưng dụng nhà người Hồ trong thành, ta phát hiện trong vườn có dưa hấu, dù chưa tới lúc thu hoạch nhưng ăn tạm cũng được.
Quách Bình biết đây là cách tân binh lấy lòng, hôm qua Thạch Đầu còn đáp ứng sau này trở lại Tam Nguyên sẽ rủ hắn tới Vị Hà rình trộm nữ nhân tắm, những nữ nhân đó da trắng nhìn thích cực kì.
Dưa hấu chả có mùi vị gì, ruột cứ như bông, cũng may cũng còn nước, để thấm họng cũng được.
Phụ binh lại lén lút đưa cho Quách Bình một bó nỗ tiễn, hắn sờ một cái thì thấy dầu mỡ bên trên cũng chưa được lau sạch, 24 mũi nỗ tiễn 1 thước 6 không thiếu một mũi nào.
- Từ đâu mà có? Không phải thứ này đã hạn chế cung ứng sao?
- Ta chỉ là quan nhỏ phục vụ phía sau, đây là việc tỉ phu tìm cho ta, giờ tỉ phu ta bị tướng quân điều đến thành bắc không biết thế nào, những tên này đều là hắn để lại cho ta, ta không dùng đến, nên đưa ngươi dùng tốt hơn.
Quách Bình gật đầu, cúi xuống nhặt lấy miếng vải rách lau sạch dầu mỡ trên đầu mũi tên. Hắn vừa mới thề rồi, sẽ không bao giờ hỏi tên những binh sĩ mới tới nữa, hắn cứ hỏi tên người nào là người đó ra đi luôn.
Sao cũng đã phủ khắp bầu trời, người Đột Quyết phía xa vẫn chưa bỏ đi, nhìn những đống lửa lấm chấm ngoài thành kéo dài tới tận chân trời, không biết có bao nhiêu địch nhân. Tấn công đầu tiên là người Thổ Dục Hồn, những người này rất dễ đối phó, chỉ cần giết tên tướng lĩnh cầm đầu là bọn chúng sẽ tan tác.
Tiếp theo là người Tiết Diên Đà, cơ thể bọn họ rất cường tráng, ở trần vọt tới, trước ngực là đám lông đen. Cổ bọn họ rất to, hoành đao sắc bén cũng không thể một nhát chém đứt, ngược lại còn bị kẹt đao, đội chính của Quách Bình chính là bị kẹt đao rồi bị tên Tiết Diên Đà khác giết như vậy. Quách Bình cho rằng giết chúng tốt nhất là dùng lao, to lớn rất dễ nhắm bắn, mũi lao hơn một thước dễ dàng đâm thủng người bọn chúng, dẫu có mặc giáp cũng vậy.
Loan đao của Chín họ Chiêu Vũ rất lợi hại, hiện tại có đến hơn nửa số người chết là vì loan đao này, vết thương toàn ở cổ, tay nơi khôi giáp không che được. Đối phó bọn họ tốt nhất là dùng đoản nỗ, tốt nhất là dùng tên độc, chẳng qua đại soái không cho phép bộ hạ dụng độc.
Lương thực giờ cũng chỉ có cháo, Quách Bình hiểu nổi khổ của tướng quân, viện quân Bắc Đình ít nhất phải một tháng mới đến, thậm chí lâu hơn, mọi người cần tiết kiệm lương thực mới có thể chống đỡ hết một tháng này.
Nghe nói Vân soái và Quách Soái của Bắc Đình bất hòa, bọn họ nhìn nhau không thuận mắt. Quách soái thì cho rằng Vân soái nhát gan, Vân soái lại nói Quách soái chỉ biết đâm đầu về phía trước như trâu húc mả. Quách soái dưới cơn giận liền dâng tấu kiện tới bệ hạ, kết quả Quách soái thoát được Vân soái chỉ huy, An Tây quân cho tới giờ tồn tại độc lập, chưa nghe thấy ai tới chỉ huy, đây là giáo úy nói nhỏ lúc họp, Quách Bình là tân đội chính nên có nghe qua.
Đi theo Quách soái nhưng vẫn chưa nói với Vân soái, dù tước vị Vân soái cao hơn Quách soái, dù Quách soái dẫn mọi người bị hãm vào trùng vây cũng không ai trách, mấy ngày nay đại soái cũng bắt đầu tuần thị thành đầu rồi, khích lệ mọi người kiên trì một đoạn thời gian nữa là Bắc Đình quân sẽ tới, đến lúc đó mọi người cùng nhau hợp lại giết sạch đám người Hồ này.
Nói kể cũng lạ, mọi người đều biết Quách soái và Vân soái đã ra mặt chống đối nhau, nhưng không một ai nghi ngờ Vân soái sẽ cố ý không cứu viện, ngay cả đầu bếp trong quân cũng không nghĩ như vậy, tất cả đều bấm ngón tay tính ngày Vân soái tới, dù từ Cao Xương tới Quy Tư chừng 1600 dặm đường, hơn nữa còn bị ngăn cách bởi một sa mạc.
- Cố chịu 36 ngày nữa, đại quân Vân soái sẽ tới, lúc đó chúng ta sẽ ra khỏi thành đánh một trận thống khoái.
Quách Bình bỗng nhiên quay đầu cao hứng nói một câu với tân binh đang lơ mơ ngủ bên cạnh.
Vào buổi sáng mỗi người được phát một bát cháo loãng, cộng thêm 2 vắt cơm, bằng không thì không chết vì đánh nhau thì cũng chết vì đói. Quách Bình uống vội bát cháo loãng, ăn một vắt cơm, cất vắt còn lại vào người, cái này là bữa trưa của hắn, hắn đã tác chiến trên thành đầu bảy ngày rồi, cố thêm 3 ngày nữa sẽ được thay phiên, cho nên dù thế nào cũng phải cố mà qua.
Đám phụ binh bận rộn một đêm, lỗ hổng hư hại đã được bịt lại bằng lưới sắt, sau lưới sắt còn chất vô số cọc nhọn, nhìn một cái cũng biết là rút từ mái nhà ra.
Quách Bình lại nhận được một mệnh lệnh mới, hắn cần dẫn bách nhân đội phòng thủ ở góc thành tường, đây là chỗ gay go bởi cả đội sẽ bị ở trước nhất, cũng là chỗ nguy hiểm nhất. Đây là muốn hắn dùng sức một đội thay hai đội phòng thủ.
Quách Bình vừa muốn há mồm nói mình chỉ còn lại 71 người, không thể đảm nhiệm được nhiệm vụ nặng như vậy, nhưng nhìn ánh mắt đỏ hồng của giáo úy thì lại nuốt ngược lời nói vào trong.
/1414
|