- Hoắc vương Nguyên Quỹ, con thứ mười bốn của cao tổ, tuổi trẻ đa tài, cao tổ kỳ vọng nhiều. Năm Vũ Đức thứ sáu, phong làm Thục vương, năm thứ tám, tấn phong Ngô vương. Đầu năm Trinh Quan, thái tông thường hỏi quần thần :" Con em trẫm ai hiền đức không?" Thị trung Ngụy Trưng nói:" Thần ngu dốt, không biết hết, chỉ có vài lần Ngô vương trò chuyện với thần, cũng có thể tính." Nguyên Quỹ theo thái tông đi săn, gặp phải quần thú, lệnh Nguyên Quỹ bắn, không lệch phát nào, thái tông nói :" Ngươi tài nghệ hơn người, nay thiên hạ chưa định, ta có ngươi lo gì!"
Đỗ Như Hối đứng trên thành lạc đà đọc đoạn này với Vân Diệp, tóm lại là Hoắc vương Lý Nguyên Quỹ rất lợi hại, rất được hoàng đế coi trọng, lão trượng của hắn là Ngụy Trưng, Vân Diệp mà muốn đối phó với hắn thì phải cẩn thận.
Vân Diệp nhìn bộ hạ của mình được giải cứu từ trên xà gỗ xuống, lắc đầu nói:
- Đánh xong tính sau, hắn dám đối xử với người của ta như thế, nói không chừng muốn đối phó với bản soái, đánh hạ thành Toái Diệp, giết liền ba ngày rồi xem tình hình, không lập uy, chúng tưởng đại đô hộ này là nặn từ bùn.
Mệnh lệnh phát xuống, kỵ binh chầm chậm từ trong thành lạc đà tràn ra ngoài, thành lạc đà tổ hợp lại, một tuần hương sau, tiếng tù và thổi lên. Là lực lượng công thành trung kiên, lạc đà cương giáp trên cùng chầm chậm áp sát thành Toái Diệp, mũi nỏ tám trâu từ lỗ châu mai thò ra, chỉ cần vào tầm bắn là lập tức kích phát.
Đúng lúc này cổng thành mở rộng, một đội nhân mã chạy ra, vẫy cờ trong tay yêu cầu dừng lại nói chuyện, Lưu Chính Vũ quay đầu nhìn Vân Diệp, không thấy có mệnh lệnh mới, phất tay, nỏ tám trâu xạ kích, mũi tên xé không gian, đâm vào đội kỵ binh, lực xung kích cường đại kéo thi thể chúng bay về phía sau, cả người lẫn ngựa bị bắn xuyên.
Tiếng trống reo hò trên thành đã dừng, nhưng thành lạc đà không dừng bước, lúc này ai cũng hiểu một chuyện, đại quân căn bản không có ý đàm phán, giết trước, đúng sai tính sau.
Hỏa Phượng quốc? Ý là tắm lửa trùng sinh à. Đáng tiếc gặp phải Vân Diệp thì nó sẽ thành gà rừng.
Lưu Phương cười ha hả nhìn tường thàn hoảng loạn nói với Vô Thiệt:
- Đại quân phải có dáng vẻ của đại quân, đám phán là chuyện đám văn thần làm, quân nhân mà không có chút huyết tính thì sao còn là quân nhân.
Vô Thiệt cho tay vào ống tay áo, ngán ngẩm nói:
- Đám vương gia này thường ngày ngông cuồng quen rồi, giờ tới Tây Vực cho rằng trời cao hoàng đế xa không quản thúc được, chúng không nghĩ xem Vân Diệp ở lại Tây Vực làm cái gì, quá nửa là giám thị chúng, không cho chúng làm bừa. Lúc này lại chọc vào tên sát tinh y, là chuốc khổ vào thân.
Khí cầu giám thị đã bay lên, tù và lần nữa truyền đi, giáo úy lệnh đối nỏ thuốc nổ, đây là hành động công thành tiêu chuẩn.
- Vân hầu, tha cho Lý Nguyên Quỹ một mạng, giữ lại đường ăn nói.
Đỗ Như Hối khuyên can:
- Ba ngày sau nếu hắn còn sống thì ta tha.
Ý chí của chủ soái không thể thay đổi, khi thành Toái Diệp tiến vào tầm bắn, hoàn toàn không đếm xỉa cung tiễn trong thành bắn ra, nỏ tiễn mang theo đốm lửa bay lên, cuối cùng trút như mưa xuống tường thành, sóng nhiệt hất văng nỏ tám trâu trên tường thành, vô số người khua khoắng chân tay bay lên, cuối cùng rơi xuống im thin thít.
Chỉ một loạt xạ kích đã dọn trống tường thành, thành lạc đà dần áp sát, tầm bắn kéo dài, kỵ binh của Trình Xử Mặc bảo vệ một cái xe lớn phi tốc chạ tới dưới cổng thành, đổ bọc thuốc nổ vào cổng thành, châm lửa sau đó ôm đầu chạy về. Còn chưa chạy được ba mươi trượng đã có tiếng nổ kinh thiên, hắn vội chui xuống dưới gầm xe, loạn thạch trên trời rơi xuống ào ào, hai con ngựa kéo xe bị đập tan xương ...
Trình Xử Mặc thấy cổng thành đã biến mất, thúc chiến mã xông tới, căn bản không cho người trong thành thời gian phản ứng.
Tiên phong thành lạc đà đã áp sát tường thành, hơn trăm cái thang được bắc qua, bồ binh miệng ngậm đao, dẫm thang tiến vào thành.
Từ lúc bắt đầu tới khi binh mã vào thành chưa tới một ném hương, hơn vạn bộ binh đã vào hết thành, thành lạc đà rút thang, về vị trí trước khi tấn công. Điền Nguyên Nghĩa cũng vào thành, chuẩn bị khống chế kho ngay lập tức, nghe bộ hạ báo kho chưa bị chiếm lĩnh, giáo úy cùng các huynh đệ đang khổ chiến.
Chẳng bao lâu sau ba cổng thảnh nối nhau bị Trình Xử Mặc, Trần Sồ, Quách Bình công phá, mỗi người chấp hành mệnh lệnh riêng, không có lệnh của đại soái, không ngừng đao.
Hàn Đức Công giáo úy toàn thân thương tích thấy đại soái, ôm chân đại soái khóc, hơn nghìn bộ hạ của hắn không chết bởi dị tộc, có sáu trăm chết trong tay người mình, làm hắn đau đớn vô cùng.
- Được rồi, bất kể là ai hạ lệnh thì hắn cũng chết chắc, giờ ngươi xéo vào thành kiếm kẻ phát động tấn công ra đây, ta muốn lột da chúng.
Vân Diệp nổi trận lôi đình.
Nguồn cơn là Lý Nguyên Quỹ vừa mới tới thành Toái Diệp liền yêu cầu giáo úy giao quân nhu, giáo úy từ chối, thế là hắn cắt lương thực, nước uống của quân doanh, muốn họ khuất phục. Quan viên trong thành đi tìm Hoắc vương lý luận, bị hắn treo lên giá gỗ, đại quân tới muộn hai ngày thôi là họ chết sạch.
- Lý Nguyên Quỹ đâu?
Vân Diệp hỏi Trình Xử Mặc vừa quay về:
- Không tiện bắt, ngươi không biết Đàn Nữu thủ trước đại môn, đặt đao ngang cổ, nói nếu ai dám vào, nàng sẽ cứa cổ, nữ nhân thối đó dám làm việc này lắm.
Trình Xử Mặc hơi xấu hổ:
Đàn Nữu là khuê nữ của Ngụy Trưng, khi nhỏ cùng học với nhau, vì có khuôn mặt trứng ngỗng, nên mọi người gọi là Đàn Nữu, sau gả cho Lý Nguyên Quỹ. Bỏ đi chuyện lần này, giao tình giữa Đàn Nữu và đám Vân Diệp đều rất tốt, không vì nàng gả đi mà thay đổi.
Vân Diệp nghe thế cũng gãi đầu, y chẳng quan tâm Lý Nguyên Quỹ sống hay chết, bị Lý Nhị đưa tới Tây Vực đều là kẻ có uy hiếp với Thừa Càn, dù bị mình giết, cùng lắm Lý Nhị nổi giận một hồi, huống hồ Lý Nguyên Quỹ phạm vào đại kỵ, kho của quân viễn chinh mà hắn cũng dám động vào sao?
- Vào thành.
Vân Diệp muốn chính mắt xem sao, không bắt được Lý Nguyên Quỹ không bỏ qua.
Trong thành đang chém giết khắp nơi, bất kể là người Hồ hay quân Đường do Lý Nguyên Quỹ mang tới đều trong danh sách báo thù, đi qua con đường đầy xác chết liền tới cửa nhà Lý Nguyên Quỹ.
Một nữ nhân mặc trang phục quý phụ đứng ở cửa, đao đặt ngang cổ, xung quanh đầy kỵ binh nhưng không dám xông lên, cổ nữ nhân đó đã chảy rất nhiều máu, chỉ cần đao vào sâu hơn một chút là đứt cổ.
- Lui ra!
Lưu Tiến Bảo quát một tiếng, Vân Diệp âm trầm tách đám đông đi tới.
Hắc Vương phi nhìn thấy Vân Diệp, liền van nài:
- Diệp Ca Nhi, ngươi tha cho phu quân ta được không, hắn chỉ nhất thời hồ đồ, ngươi tha cho hắn, bọn ta lập tức về Trung Nguyên, không cần vương vị, không cần đất phong nữa, chỉ muốn làm điền nông, ngươi tha cho hắn được không?
- Đàn Nữu, ngươi là người thông minh, biết phu quân ngươi làm chuyện này mang tới họa sát thân, vì sao không khuyên? Chuyện tới nước này ngươi bảo ta tha cho hắn thế nào? Hơn sáu trăm âm linh đang nhìn ta, tùy ý giết tướng sĩ là tội gì đâu phải ngươi không rõ? Hầu Quân Tập vì thế mà mất đầu, Lý Nguyên Quỹ sao có thể là ngoại lệ? Các ngươi muốn làm quốc vương, vương hậu tới điên rồi à?
- Ta khuyên rồi, Nguyên Quỹ nói, chỉ cần cho ngươi đủ lợi ích, ngươi sẽ không truy cứu, ta vẫn sợ, gửi thư cho bộ hạ ngươi, bảo họ chạy mau, nhưng họ không chạy, ta biết phải làm sao! A Diệp, ngươi tha cho Nguyên Quỹ một lần đi, hắn không dám nữa đâu.
Vân Diệp quay đầu nhìn Hàn Đức Công, Hàn Đức Công đi lên nói:
- Bẩm đại soái, vương phi đúng là đã cảnh báo ti chức, còn lén đưa lương thực và nước uống tới, nếu không ti chức không cầm cự được tới khi đại soái về.
Vân Diệp day huyệt thái dương nói:
- Ngươi đi hỏi xem, có tướng soái nào lãnh binh đánh trận lại lấy tính mạng bộ hạ ra giao dịch? Cha ngươi cả đời cương chính, về tới Trường An, ông ta sẽ là người đầu tiên chém đầu các ngươi.
- Bỏ đao xuống, nể mặt ngươi biết người giữ kho là người mình, ta không giết, ta sẽ cho Lý Nguyên Quỹ vào xe tù giải tới Trường An, xử lý ra sao là chuyện của bệ hạ.
Hoắc vương phi mặt xám như tro tàn, về tới Trường An chẳng phải cũng chết, kéo đao cứa cổ.
Vô Thiệt ném một viên đá ra, trúng cổ tay Hoắc vương phi, cheng một cái, đao rơi xuống đất.
- Bắt Lý Nguyên Quỹ, không được kinh động hậu trạch.
Nói xong câu này, Vân Diệp xoay người đi, dù ai làm chuyện này, không phải chỉ xin lỗi mà xong.
***
Hết Q21, té ra kế hoạch vĩ đại đánh đuổi ngoại tộc đi là để người nhà đóng cửa giết nhau!
Mai tớ nghỉ 1 ngày nhé !
Đỗ Như Hối đứng trên thành lạc đà đọc đoạn này với Vân Diệp, tóm lại là Hoắc vương Lý Nguyên Quỹ rất lợi hại, rất được hoàng đế coi trọng, lão trượng của hắn là Ngụy Trưng, Vân Diệp mà muốn đối phó với hắn thì phải cẩn thận.
Vân Diệp nhìn bộ hạ của mình được giải cứu từ trên xà gỗ xuống, lắc đầu nói:
- Đánh xong tính sau, hắn dám đối xử với người của ta như thế, nói không chừng muốn đối phó với bản soái, đánh hạ thành Toái Diệp, giết liền ba ngày rồi xem tình hình, không lập uy, chúng tưởng đại đô hộ này là nặn từ bùn.
Mệnh lệnh phát xuống, kỵ binh chầm chậm từ trong thành lạc đà tràn ra ngoài, thành lạc đà tổ hợp lại, một tuần hương sau, tiếng tù và thổi lên. Là lực lượng công thành trung kiên, lạc đà cương giáp trên cùng chầm chậm áp sát thành Toái Diệp, mũi nỏ tám trâu từ lỗ châu mai thò ra, chỉ cần vào tầm bắn là lập tức kích phát.
Đúng lúc này cổng thành mở rộng, một đội nhân mã chạy ra, vẫy cờ trong tay yêu cầu dừng lại nói chuyện, Lưu Chính Vũ quay đầu nhìn Vân Diệp, không thấy có mệnh lệnh mới, phất tay, nỏ tám trâu xạ kích, mũi tên xé không gian, đâm vào đội kỵ binh, lực xung kích cường đại kéo thi thể chúng bay về phía sau, cả người lẫn ngựa bị bắn xuyên.
Tiếng trống reo hò trên thành đã dừng, nhưng thành lạc đà không dừng bước, lúc này ai cũng hiểu một chuyện, đại quân căn bản không có ý đàm phán, giết trước, đúng sai tính sau.
Hỏa Phượng quốc? Ý là tắm lửa trùng sinh à. Đáng tiếc gặp phải Vân Diệp thì nó sẽ thành gà rừng.
Lưu Phương cười ha hả nhìn tường thàn hoảng loạn nói với Vô Thiệt:
- Đại quân phải có dáng vẻ của đại quân, đám phán là chuyện đám văn thần làm, quân nhân mà không có chút huyết tính thì sao còn là quân nhân.
Vô Thiệt cho tay vào ống tay áo, ngán ngẩm nói:
- Đám vương gia này thường ngày ngông cuồng quen rồi, giờ tới Tây Vực cho rằng trời cao hoàng đế xa không quản thúc được, chúng không nghĩ xem Vân Diệp ở lại Tây Vực làm cái gì, quá nửa là giám thị chúng, không cho chúng làm bừa. Lúc này lại chọc vào tên sát tinh y, là chuốc khổ vào thân.
Khí cầu giám thị đã bay lên, tù và lần nữa truyền đi, giáo úy lệnh đối nỏ thuốc nổ, đây là hành động công thành tiêu chuẩn.
- Vân hầu, tha cho Lý Nguyên Quỹ một mạng, giữ lại đường ăn nói.
Đỗ Như Hối khuyên can:
- Ba ngày sau nếu hắn còn sống thì ta tha.
Ý chí của chủ soái không thể thay đổi, khi thành Toái Diệp tiến vào tầm bắn, hoàn toàn không đếm xỉa cung tiễn trong thành bắn ra, nỏ tiễn mang theo đốm lửa bay lên, cuối cùng trút như mưa xuống tường thành, sóng nhiệt hất văng nỏ tám trâu trên tường thành, vô số người khua khoắng chân tay bay lên, cuối cùng rơi xuống im thin thít.
Chỉ một loạt xạ kích đã dọn trống tường thành, thành lạc đà dần áp sát, tầm bắn kéo dài, kỵ binh của Trình Xử Mặc bảo vệ một cái xe lớn phi tốc chạ tới dưới cổng thành, đổ bọc thuốc nổ vào cổng thành, châm lửa sau đó ôm đầu chạy về. Còn chưa chạy được ba mươi trượng đã có tiếng nổ kinh thiên, hắn vội chui xuống dưới gầm xe, loạn thạch trên trời rơi xuống ào ào, hai con ngựa kéo xe bị đập tan xương ...
Trình Xử Mặc thấy cổng thành đã biến mất, thúc chiến mã xông tới, căn bản không cho người trong thành thời gian phản ứng.
Tiên phong thành lạc đà đã áp sát tường thành, hơn trăm cái thang được bắc qua, bồ binh miệng ngậm đao, dẫm thang tiến vào thành.
Từ lúc bắt đầu tới khi binh mã vào thành chưa tới một ném hương, hơn vạn bộ binh đã vào hết thành, thành lạc đà rút thang, về vị trí trước khi tấn công. Điền Nguyên Nghĩa cũng vào thành, chuẩn bị khống chế kho ngay lập tức, nghe bộ hạ báo kho chưa bị chiếm lĩnh, giáo úy cùng các huynh đệ đang khổ chiến.
Chẳng bao lâu sau ba cổng thảnh nối nhau bị Trình Xử Mặc, Trần Sồ, Quách Bình công phá, mỗi người chấp hành mệnh lệnh riêng, không có lệnh của đại soái, không ngừng đao.
Hàn Đức Công giáo úy toàn thân thương tích thấy đại soái, ôm chân đại soái khóc, hơn nghìn bộ hạ của hắn không chết bởi dị tộc, có sáu trăm chết trong tay người mình, làm hắn đau đớn vô cùng.
- Được rồi, bất kể là ai hạ lệnh thì hắn cũng chết chắc, giờ ngươi xéo vào thành kiếm kẻ phát động tấn công ra đây, ta muốn lột da chúng.
Vân Diệp nổi trận lôi đình.
Nguồn cơn là Lý Nguyên Quỹ vừa mới tới thành Toái Diệp liền yêu cầu giáo úy giao quân nhu, giáo úy từ chối, thế là hắn cắt lương thực, nước uống của quân doanh, muốn họ khuất phục. Quan viên trong thành đi tìm Hoắc vương lý luận, bị hắn treo lên giá gỗ, đại quân tới muộn hai ngày thôi là họ chết sạch.
- Lý Nguyên Quỹ đâu?
Vân Diệp hỏi Trình Xử Mặc vừa quay về:
- Không tiện bắt, ngươi không biết Đàn Nữu thủ trước đại môn, đặt đao ngang cổ, nói nếu ai dám vào, nàng sẽ cứa cổ, nữ nhân thối đó dám làm việc này lắm.
Trình Xử Mặc hơi xấu hổ:
Đàn Nữu là khuê nữ của Ngụy Trưng, khi nhỏ cùng học với nhau, vì có khuôn mặt trứng ngỗng, nên mọi người gọi là Đàn Nữu, sau gả cho Lý Nguyên Quỹ. Bỏ đi chuyện lần này, giao tình giữa Đàn Nữu và đám Vân Diệp đều rất tốt, không vì nàng gả đi mà thay đổi.
Vân Diệp nghe thế cũng gãi đầu, y chẳng quan tâm Lý Nguyên Quỹ sống hay chết, bị Lý Nhị đưa tới Tây Vực đều là kẻ có uy hiếp với Thừa Càn, dù bị mình giết, cùng lắm Lý Nhị nổi giận một hồi, huống hồ Lý Nguyên Quỹ phạm vào đại kỵ, kho của quân viễn chinh mà hắn cũng dám động vào sao?
- Vào thành.
Vân Diệp muốn chính mắt xem sao, không bắt được Lý Nguyên Quỹ không bỏ qua.
Trong thành đang chém giết khắp nơi, bất kể là người Hồ hay quân Đường do Lý Nguyên Quỹ mang tới đều trong danh sách báo thù, đi qua con đường đầy xác chết liền tới cửa nhà Lý Nguyên Quỹ.
Một nữ nhân mặc trang phục quý phụ đứng ở cửa, đao đặt ngang cổ, xung quanh đầy kỵ binh nhưng không dám xông lên, cổ nữ nhân đó đã chảy rất nhiều máu, chỉ cần đao vào sâu hơn một chút là đứt cổ.
- Lui ra!
Lưu Tiến Bảo quát một tiếng, Vân Diệp âm trầm tách đám đông đi tới.
Hắc Vương phi nhìn thấy Vân Diệp, liền van nài:
- Diệp Ca Nhi, ngươi tha cho phu quân ta được không, hắn chỉ nhất thời hồ đồ, ngươi tha cho hắn, bọn ta lập tức về Trung Nguyên, không cần vương vị, không cần đất phong nữa, chỉ muốn làm điền nông, ngươi tha cho hắn được không?
- Đàn Nữu, ngươi là người thông minh, biết phu quân ngươi làm chuyện này mang tới họa sát thân, vì sao không khuyên? Chuyện tới nước này ngươi bảo ta tha cho hắn thế nào? Hơn sáu trăm âm linh đang nhìn ta, tùy ý giết tướng sĩ là tội gì đâu phải ngươi không rõ? Hầu Quân Tập vì thế mà mất đầu, Lý Nguyên Quỹ sao có thể là ngoại lệ? Các ngươi muốn làm quốc vương, vương hậu tới điên rồi à?
- Ta khuyên rồi, Nguyên Quỹ nói, chỉ cần cho ngươi đủ lợi ích, ngươi sẽ không truy cứu, ta vẫn sợ, gửi thư cho bộ hạ ngươi, bảo họ chạy mau, nhưng họ không chạy, ta biết phải làm sao! A Diệp, ngươi tha cho Nguyên Quỹ một lần đi, hắn không dám nữa đâu.
Vân Diệp quay đầu nhìn Hàn Đức Công, Hàn Đức Công đi lên nói:
- Bẩm đại soái, vương phi đúng là đã cảnh báo ti chức, còn lén đưa lương thực và nước uống tới, nếu không ti chức không cầm cự được tới khi đại soái về.
Vân Diệp day huyệt thái dương nói:
- Ngươi đi hỏi xem, có tướng soái nào lãnh binh đánh trận lại lấy tính mạng bộ hạ ra giao dịch? Cha ngươi cả đời cương chính, về tới Trường An, ông ta sẽ là người đầu tiên chém đầu các ngươi.
- Bỏ đao xuống, nể mặt ngươi biết người giữ kho là người mình, ta không giết, ta sẽ cho Lý Nguyên Quỹ vào xe tù giải tới Trường An, xử lý ra sao là chuyện của bệ hạ.
Hoắc vương phi mặt xám như tro tàn, về tới Trường An chẳng phải cũng chết, kéo đao cứa cổ.
Vô Thiệt ném một viên đá ra, trúng cổ tay Hoắc vương phi, cheng một cái, đao rơi xuống đất.
- Bắt Lý Nguyên Quỹ, không được kinh động hậu trạch.
Nói xong câu này, Vân Diệp xoay người đi, dù ai làm chuyện này, không phải chỉ xin lỗi mà xong.
***
Hết Q21, té ra kế hoạch vĩ đại đánh đuổi ngoại tộc đi là để người nhà đóng cửa giết nhau!
Mai tớ nghỉ 1 ngày nhé !
/1414
|