Vân Diệp là người không cho kẻ khác phỉ báng, y và hoàng gia đã tạo này quan hệ liên kết chặt chẽ, bất kỳ người nào công kích Vân Diệp đều không có kết cục tốt, cho nên diệt được Vân Diệp chỉ có chính bản thân y.
Chử Toại Lương quyết định đứng bên xem lửa cháy, Đoàn Hồ dâng tấu rất có thể khiến hoàng đế ngăn cản chuyện này, chấm dứt mọi khả năng về sau, nên Chử Toại Lương không cho tấu của Đoàn Hồ đưa lên trên.
Vân Diệp là tảng đá chắn đường, không loại bỏ y, rất nhiều chuyện không thể tiến hành. Tất nhiên giết Vân Diệp là chuyện nhanh gọn nhất, nhưng chưa nói khó khan, chỉ cần là người hiểu y đều không làm thế, chưa nói đó là tổn thất lớn cho Đại Đường, hậu quả cũng là cái giá quá lớn cho bất kỳ mục đích gì, tốt nhất là gạt y sang một bên.
Trường Tôn thị hưởng lợi lớn, nên Lý Nhị không thể không biết Vân Diệp đang làm gì, nhưng phu phụ bọn họ đều lơ đi, với Vân Diệp mà nói, chuyện tiền là chuyện nhỏ, vô số ví dụ đã chứng minh, đấu đá tiền bạc với Vân Diệp là hành vi ngu xuẩn, cuối cùng không xuống thang được chỉ là bản thân. Y là binh bộ thượng thư, năm sau thiếu tiền lương, làm khó y không phải là hoàng đế. Binh bộ nhiều tiền tới mức có thể chia phúc lợi cho thuộc hạ, vậy năm sau hoàng đế giảm dự toán, đó là khoản lớn.
Lễ vật của binh bộ rất nhiều, có cá mặn Đông Hải, rong biển, hải sâm, tôm, còn đặc sản Quảng Châu nói ra làm người ta vui sướng, toàn là đồ khô, chuối tiêu, long nhãn, sướng nhất là trai, nếu may mắn lấy được một hai hạt châu, bất kể ai may mắn đều là chuyện mừng. Quá đáng nhất còn có phấn son của Ngọc Phúc Hiên, là hàng cao cấp, ai nấy vui mừng kéo từng xe về nhà, già trẻ hân hoan.
Tinh ra chẳng mấy đồng, đều do mình vận chuyển tới, thủy quân vận chuyển đồ cho binh bộ, ai dám nói gì? Đại thương giảm giá tám chín phần nhét vào đống quà tết của quan gia, riêng khoản thanh danh đã đáng tiền rồi.
Ai cũng có, từ binh bộ thượng thư tới người pha trà rót nước, không phân sang hèn, đều được phát giống nhau.
Tân Nguyệt lục lọi đống đồ Vân Diệp kéo về nhà, nhíu mày nói:
- Chàng bận rộn cả năm mang về nhà có chút này thôi à, mất cả mặt.
Vân Diệp dùng khăn ướt lau mặt nói:
- Đừng coi thường chút đồ này, các tiểu lại chọn ra tinh phẩm từ mấy cái thuyền đó, chỉ riêng phần tâm ý này là đủ.
- Đúng vậy, cá hổ không tệ, đảo mỡ là món chàng thích nhất, Thọ Nhị cũng thế, tiếc là thằng ngốc đó đi bắc hải chăn cừu rồi, không biết bao giờ về.
Nhớ tới nhi tử ở tận chân trời, vành mắt Tân Nguyệt lại đỏ hoe:
- Con nó lớn rồi, nàng không thể buộc ở bên hông, phải để nó tự bước đi, chúng ta có nói nó cũng không nghe đâu, để nó ngã mới biết đau.
Tân Nguyệt gật đầu, sai Hạ Lan lấy cá hổ trên xe xuống, mang vào bếp làm, đưa tới cả cho lão nãi nãi và các thẩm thẩm, bảo họ đó là bổng lộc năm mới của hầu gia.
Binh bộ năm nay bị điên, toàn bộ giáo trường phong tỏa, người thập lục vệ và thủy sư Lĩnh Nam đánh nhau không phân thắng bại, thêm vào phụ nhân hài tử reo hò, bụi đất mù mịt, như chiến trường đồ sát.
Người Trường An cực kỳ tò mò, nhưng đám thủ vị cầm vũ khí không chút khách khí đuổi những người định nhín lén qua khe hở, bản thân nhìn động tĩnh bên trong đầy hâm mộ.
Lý Tịnh, Lý Tích, Lão Trình, Lão Ngưu và các lão soái của thập lục vệ ngồi trên đài điểm tướng, không rảnh để ý tới hoa quả, rượu nho trên bàn, chỉ trò đám đông giữa sân, người cười, người chửi, trên bàn của Úy Trì Cung không còn cái gì, bị ông ta lấy đi ném rồi.
Tráng hán dày công chọn ra chạy thua một người gầy như khỉ, tráng hán một địch trăm lại không nhảy qua nổi cái xà thấp tẹo, mất mặt quá thể. Còn có kẻ nhảy cao bị tụt quần, chó má không mặc quần trong, thứ của nợ kia lủng lẳng lắc qua lắc lại.
- Dược Sư huynh, câu cao hơn, nhanh hơn, xa hơn xuất phát từ vị cao nhân nào?
Lý Tịnh đang cầm kính viễn vọng xem tới say mê, nghe Lý Tích hỏi thế thì đánh miệng về phía Vân Diệp:
- Tên tiểu tử đó, nghe nói là vì đề cao tố chất tướng sĩ, cũng là loại thủ đoạn huấn luyện thông thường khi không có chiến sự.
Người của Lão Trình do Vân Diệp đích thân lựa chọn, đều rất có mục tiêu, người chạy nhanh tham gia thi chạy, người nhảy cao thi nhảy cao, người giỏi bắn tham gia bắn tên, người khỏe tham gia thi nâng đá ..v..v..v. Không giống Úy Trì Cung tuyển ra toàn hạng vai u thịt bắp, mới thi tài đã tổn thất quá nửa.
Có điều thi tài đúng là rất hay, quân ngũ vốn háo thắng, tự nhận mình đệ nhất nhân, người khác đều là kẻ ngu, võ trang toàn bộ chạy mười dặm quanh giáo trường không phải ai cũng làm được. Những người theo Vân Diệp đi tới sa mạc là thích ứng kiểu chạy này nhất, khẩu hiệu là người và trang bị là một thể, khi người khác sầm sầm chạy trước, họ lặng lẽ theo sau, qua bảy tám vòng, những người kia đã vứt giáp bỏ cuộc, họ vẫn chỉnh tề chạy, khiến các phu nhân và hài tử ra sức reo hò.
- Đây mới là chuyện chúng ta nên làm vào thời thái bình, tốt hơn cho với nghe ca vũ nhiều.
Lưu Hoằng Cơ vừa dứt lời liền bị chửi tới cả cha cả mẹ, một tên dâm dục dám nói lời này, Lưu Chính Vũ đứng sau lưng cha hận không thể đút đầu vào đũng quần.
Lưu Hoằng Cơ lại mặt trơ trán bóng chửi lại, thấy nhi tử không giúp mình, còn định tát nhi tử.
- Câm mồm đi, Lão Lưu, đứa bé đó giỏi giang hơn ông nhiều, nó liều mạng trên chiến trường kiếm thể diện cho ông, còn đánh nói à?
Lão Ngưu lên tiếng, Lưu Hoằng Cơ cười hề hề, biến tát thành xoa đầu con, bắt đầu khoe khoang sự tích của con mình ở Bắc Đình.
Lý Tịnh đặt kính viễn vọng xuống, chỉ vào giáo trường:
- Xuống xem đi, món chính tới rồi, đây mới là so tài thực sự.
Những người khác cũng đi theo Lý Tịnh, chỉ thấy trên giáo trường còn lại một trăm tráng hán Thiên Ngưu vệ và một trăm tráng hán Hữu võ vệ, mặt đất đặt sợi giây thừng cực lớn, giữa buộc lụa đỏ, giáo úy hai bên đang cổ vũ thuộc hạ của mình nhất định phải giành phần thắng.
Nhìn thấy vô số các danh tướng đi tới nhìn mình, các tráng hán tham gia so tài kích động run rẩy, Lý Tịnh đấm vào ngực một tráng hán, quay lại nói với các lão soái:
- Đúng là quân hổ báo, cuộc long tranh hổ đấu này thú vị đây, lão phu thêm cược, đội nào thắng lấy cái này đi uống rượu.
Nói rồi tháo bên hông một cái ngọc bài, treo trên lụa đỏ làm phần thưởng.
Úy Trì Cung cười lớn, lấy mũ trụ của hai tên binh sĩ xuống, ném vào mũ bên phải hai tờ ngân phiếu:
- Lão phu làm cái, cược Hữu Võ vệ thắng, ai dám cược?
Lão Ngưu đại soái của Thiên Ngưu vệ đứng ra, liếc nhìn số tiền, khinh bỉ nói:
- Hai trăm ngân tệ sao? Quá hẹp hòi đấy, lão phu cược Thiên Ngưu vệ thắng, năm trăm ngân tệ, không cần phiếu, có câu này là được.
- Bên Hữu Võ vệ yếu hơn chút, vãn bối thêm năm trăm ngân tệ.
Vân Diệp vừa bận bịu xong, thấy có đánh bạc liền gia nhập, Hữu Võ vệ xui xẻo cả ngày, nhưng ở mặt khí lực thì Vân Diệp đánh giá khá cao.
Có người khai cuộc liền có người tiếp, chẳng mấy chốc hai cái mũ trụ đã chứa đầy tiền.
Nhân thủ hai bên chuẩn bị xong, Lý Tịnh nhìn lụa đỏ và vạch trắng trùng nhau, thổi còi, dây thừng to như cổ tay liền bị kéo căng đét.
Bắp thịt cuồn cuồn, gân xanh gồ lên, bốn trăm cặp đùi lực lưỡng, thể hiện hết sức mạnh của nam nhân.
Bụi đất mù mịt cũng không ngăn cản được các quý phụ reo hò, thấy lụa đỏ dần dịch về phía phải, các lực sĩ gầm lên, đối diện cũng gầm theo. Trình Xử Mặc gào khản giọng, Vân Diệp vứt bỏ hình tượng văn nhã thường ngày, gân xanh nổi kín cổ, hai tay vung liên hồi, dù không thể đích thân so tài, đứng quạt gió cũng tốt.
Chử Toại Lương quyết định đứng bên xem lửa cháy, Đoàn Hồ dâng tấu rất có thể khiến hoàng đế ngăn cản chuyện này, chấm dứt mọi khả năng về sau, nên Chử Toại Lương không cho tấu của Đoàn Hồ đưa lên trên.
Vân Diệp là tảng đá chắn đường, không loại bỏ y, rất nhiều chuyện không thể tiến hành. Tất nhiên giết Vân Diệp là chuyện nhanh gọn nhất, nhưng chưa nói khó khan, chỉ cần là người hiểu y đều không làm thế, chưa nói đó là tổn thất lớn cho Đại Đường, hậu quả cũng là cái giá quá lớn cho bất kỳ mục đích gì, tốt nhất là gạt y sang một bên.
Trường Tôn thị hưởng lợi lớn, nên Lý Nhị không thể không biết Vân Diệp đang làm gì, nhưng phu phụ bọn họ đều lơ đi, với Vân Diệp mà nói, chuyện tiền là chuyện nhỏ, vô số ví dụ đã chứng minh, đấu đá tiền bạc với Vân Diệp là hành vi ngu xuẩn, cuối cùng không xuống thang được chỉ là bản thân. Y là binh bộ thượng thư, năm sau thiếu tiền lương, làm khó y không phải là hoàng đế. Binh bộ nhiều tiền tới mức có thể chia phúc lợi cho thuộc hạ, vậy năm sau hoàng đế giảm dự toán, đó là khoản lớn.
Lễ vật của binh bộ rất nhiều, có cá mặn Đông Hải, rong biển, hải sâm, tôm, còn đặc sản Quảng Châu nói ra làm người ta vui sướng, toàn là đồ khô, chuối tiêu, long nhãn, sướng nhất là trai, nếu may mắn lấy được một hai hạt châu, bất kể ai may mắn đều là chuyện mừng. Quá đáng nhất còn có phấn son của Ngọc Phúc Hiên, là hàng cao cấp, ai nấy vui mừng kéo từng xe về nhà, già trẻ hân hoan.
Tinh ra chẳng mấy đồng, đều do mình vận chuyển tới, thủy quân vận chuyển đồ cho binh bộ, ai dám nói gì? Đại thương giảm giá tám chín phần nhét vào đống quà tết của quan gia, riêng khoản thanh danh đã đáng tiền rồi.
Ai cũng có, từ binh bộ thượng thư tới người pha trà rót nước, không phân sang hèn, đều được phát giống nhau.
Tân Nguyệt lục lọi đống đồ Vân Diệp kéo về nhà, nhíu mày nói:
- Chàng bận rộn cả năm mang về nhà có chút này thôi à, mất cả mặt.
Vân Diệp dùng khăn ướt lau mặt nói:
- Đừng coi thường chút đồ này, các tiểu lại chọn ra tinh phẩm từ mấy cái thuyền đó, chỉ riêng phần tâm ý này là đủ.
- Đúng vậy, cá hổ không tệ, đảo mỡ là món chàng thích nhất, Thọ Nhị cũng thế, tiếc là thằng ngốc đó đi bắc hải chăn cừu rồi, không biết bao giờ về.
Nhớ tới nhi tử ở tận chân trời, vành mắt Tân Nguyệt lại đỏ hoe:
- Con nó lớn rồi, nàng không thể buộc ở bên hông, phải để nó tự bước đi, chúng ta có nói nó cũng không nghe đâu, để nó ngã mới biết đau.
Tân Nguyệt gật đầu, sai Hạ Lan lấy cá hổ trên xe xuống, mang vào bếp làm, đưa tới cả cho lão nãi nãi và các thẩm thẩm, bảo họ đó là bổng lộc năm mới của hầu gia.
Binh bộ năm nay bị điên, toàn bộ giáo trường phong tỏa, người thập lục vệ và thủy sư Lĩnh Nam đánh nhau không phân thắng bại, thêm vào phụ nhân hài tử reo hò, bụi đất mù mịt, như chiến trường đồ sát.
Người Trường An cực kỳ tò mò, nhưng đám thủ vị cầm vũ khí không chút khách khí đuổi những người định nhín lén qua khe hở, bản thân nhìn động tĩnh bên trong đầy hâm mộ.
Lý Tịnh, Lý Tích, Lão Trình, Lão Ngưu và các lão soái của thập lục vệ ngồi trên đài điểm tướng, không rảnh để ý tới hoa quả, rượu nho trên bàn, chỉ trò đám đông giữa sân, người cười, người chửi, trên bàn của Úy Trì Cung không còn cái gì, bị ông ta lấy đi ném rồi.
Tráng hán dày công chọn ra chạy thua một người gầy như khỉ, tráng hán một địch trăm lại không nhảy qua nổi cái xà thấp tẹo, mất mặt quá thể. Còn có kẻ nhảy cao bị tụt quần, chó má không mặc quần trong, thứ của nợ kia lủng lẳng lắc qua lắc lại.
- Dược Sư huynh, câu cao hơn, nhanh hơn, xa hơn xuất phát từ vị cao nhân nào?
Lý Tịnh đang cầm kính viễn vọng xem tới say mê, nghe Lý Tích hỏi thế thì đánh miệng về phía Vân Diệp:
- Tên tiểu tử đó, nghe nói là vì đề cao tố chất tướng sĩ, cũng là loại thủ đoạn huấn luyện thông thường khi không có chiến sự.
Người của Lão Trình do Vân Diệp đích thân lựa chọn, đều rất có mục tiêu, người chạy nhanh tham gia thi chạy, người nhảy cao thi nhảy cao, người giỏi bắn tham gia bắn tên, người khỏe tham gia thi nâng đá ..v..v..v. Không giống Úy Trì Cung tuyển ra toàn hạng vai u thịt bắp, mới thi tài đã tổn thất quá nửa.
Có điều thi tài đúng là rất hay, quân ngũ vốn háo thắng, tự nhận mình đệ nhất nhân, người khác đều là kẻ ngu, võ trang toàn bộ chạy mười dặm quanh giáo trường không phải ai cũng làm được. Những người theo Vân Diệp đi tới sa mạc là thích ứng kiểu chạy này nhất, khẩu hiệu là người và trang bị là một thể, khi người khác sầm sầm chạy trước, họ lặng lẽ theo sau, qua bảy tám vòng, những người kia đã vứt giáp bỏ cuộc, họ vẫn chỉnh tề chạy, khiến các phu nhân và hài tử ra sức reo hò.
- Đây mới là chuyện chúng ta nên làm vào thời thái bình, tốt hơn cho với nghe ca vũ nhiều.
Lưu Hoằng Cơ vừa dứt lời liền bị chửi tới cả cha cả mẹ, một tên dâm dục dám nói lời này, Lưu Chính Vũ đứng sau lưng cha hận không thể đút đầu vào đũng quần.
Lưu Hoằng Cơ lại mặt trơ trán bóng chửi lại, thấy nhi tử không giúp mình, còn định tát nhi tử.
- Câm mồm đi, Lão Lưu, đứa bé đó giỏi giang hơn ông nhiều, nó liều mạng trên chiến trường kiếm thể diện cho ông, còn đánh nói à?
Lão Ngưu lên tiếng, Lưu Hoằng Cơ cười hề hề, biến tát thành xoa đầu con, bắt đầu khoe khoang sự tích của con mình ở Bắc Đình.
Lý Tịnh đặt kính viễn vọng xuống, chỉ vào giáo trường:
- Xuống xem đi, món chính tới rồi, đây mới là so tài thực sự.
Những người khác cũng đi theo Lý Tịnh, chỉ thấy trên giáo trường còn lại một trăm tráng hán Thiên Ngưu vệ và một trăm tráng hán Hữu võ vệ, mặt đất đặt sợi giây thừng cực lớn, giữa buộc lụa đỏ, giáo úy hai bên đang cổ vũ thuộc hạ của mình nhất định phải giành phần thắng.
Nhìn thấy vô số các danh tướng đi tới nhìn mình, các tráng hán tham gia so tài kích động run rẩy, Lý Tịnh đấm vào ngực một tráng hán, quay lại nói với các lão soái:
- Đúng là quân hổ báo, cuộc long tranh hổ đấu này thú vị đây, lão phu thêm cược, đội nào thắng lấy cái này đi uống rượu.
Nói rồi tháo bên hông một cái ngọc bài, treo trên lụa đỏ làm phần thưởng.
Úy Trì Cung cười lớn, lấy mũ trụ của hai tên binh sĩ xuống, ném vào mũ bên phải hai tờ ngân phiếu:
- Lão phu làm cái, cược Hữu Võ vệ thắng, ai dám cược?
Lão Ngưu đại soái của Thiên Ngưu vệ đứng ra, liếc nhìn số tiền, khinh bỉ nói:
- Hai trăm ngân tệ sao? Quá hẹp hòi đấy, lão phu cược Thiên Ngưu vệ thắng, năm trăm ngân tệ, không cần phiếu, có câu này là được.
- Bên Hữu Võ vệ yếu hơn chút, vãn bối thêm năm trăm ngân tệ.
Vân Diệp vừa bận bịu xong, thấy có đánh bạc liền gia nhập, Hữu Võ vệ xui xẻo cả ngày, nhưng ở mặt khí lực thì Vân Diệp đánh giá khá cao.
Có người khai cuộc liền có người tiếp, chẳng mấy chốc hai cái mũ trụ đã chứa đầy tiền.
Nhân thủ hai bên chuẩn bị xong, Lý Tịnh nhìn lụa đỏ và vạch trắng trùng nhau, thổi còi, dây thừng to như cổ tay liền bị kéo căng đét.
Bắp thịt cuồn cuồn, gân xanh gồ lên, bốn trăm cặp đùi lực lưỡng, thể hiện hết sức mạnh của nam nhân.
Bụi đất mù mịt cũng không ngăn cản được các quý phụ reo hò, thấy lụa đỏ dần dịch về phía phải, các lực sĩ gầm lên, đối diện cũng gầm theo. Trình Xử Mặc gào khản giọng, Vân Diệp vứt bỏ hình tượng văn nhã thường ngày, gân xanh nổi kín cổ, hai tay vung liên hồi, dù không thể đích thân so tài, đứng quạt gió cũng tốt.
/1414
|