Người trong rừng rất nhiều, cầm các loại ống, vợt, toàn thân bọc trong áo sắt đi ra, trên vai thậm chí có mấy con bọ cạp đen xì leo lên, đang cần cù dùng cái đuôi đâm cành cạch vào lớp áo sắt.
Những người này vừa đi ra lập tức có một đám người quây tới, dùng những cái kẹp dài bắt lấy đám bọ cạp trên người họ. Con bọ cạp đỏ ở ngoài có thể diễu võ giương oai, nhưng không dám rời Hỏa Trú nửa bước, tựa hồ rất sợ thứ trong rừng.
Hỏa Trú thấy Vân Diệp tới, lo lắng nói:
- Không phát hiện ra cái gì, nhưng khiến Tiểu Hỏa sợ hãi thế này thì nhất định không đơn giản. Vốn học sinh cũng không lo, nhưng gia súc của hương dân quanh đây tự dưng chết, học sinh tới xem, toàn là trúng độc mà chết, cứ tiếp tục thế này, thứ trong mê trận sẽ hại tới người.
- Bọ cạp ở đây đã ăn hết sạch rết, nhện và kiến, bọn chúng không ngừng lớn mạnh, hiện đã bắt đầu mở rộng lãnh địa, mê lâm đã không khiến chúng thỏa mãn nữa, tuy thư viện đúng giờ cho thức ăn vào, nhưng chúng nhiều lên, to lên, thức ăn không đủ nên ra ngoài kiếm thức ăn. May là thói quen về tổ của bọ cạp rất mạnh, trước khi trời sáng nhất định sẽ về. Đám súc sinh chết lượt đầu tiên là sau khi nhập thu, đó không phải lúc bọ cạp chia tổ, mà sau khi giao phối mùa xuân mới bắt đầu, nên hiện giờ ra tay là vừa vặn.
Vân Diệp ngồi xuống xem đám bọ cạp độc trong lồng sắt, dù hiện giờ gió lạnh ào ào, nhưng chúng vẫn cực dũng mãnh, cái càng như muốn cắt đứt lưới sắt trở về mê trận.
- Thực ra động vật không ngu xuẩn hơn người là bao, nhất là loại bọ cạp này, cảm giác nguy cơ mạnh, người đâu, đi triệu tập thủ vệ thư viện, chuẩn bị ít lưu huỳnh, vôi bột, rải xung quanh mê trận, không được bỏ sót chỗ nào. Đêm nay tất cả mọi người trực ban, không cho con bọ cạp nào chạy ra ngoài.
Lập tức có thư lại vội vã đi truyền lệnh, Hóa Trú vẫn quá sơ xuất, hiện Ngọc Sơn là nơi đạt quan hiển quý nghỉ dưỡng, thứ họa hại này chẳng may hại tới con người là phiền toái lớn.
- Hỏa Trú, lần này phải thanh lý triệt để, không để lại con nào, sau đó mới quyết có tiếp tục cho bọ cạp vào mê trận không, sau đó hình thành thông lệ mỗi năm thanh lý một lần.
Hỏa Trú gật đầu mặc áo sắt dẫn mấy người còn lại vào mê trận.
Do dùng tới lượng lớn thủ vệ nên Nguyên Chương đích thân tới xem, khi ông ta nhìn thấy hàng trăm cái lồng sắt vứt trên mặt đất thì mặt tái đi, định lý luận với Vân Diệp, trọng địa của thư viện lại nuôi nhiều bọ cạp như thế, trước kia cứ tưởng chẳng có là bao.
- Vân Diệp, ngươi là viện phán thư viện, hẳn rõ tầm quan trọng của mỗi đứa bé, Lý Cương tiên sinh trước kia ngay cả xưởng thuốc nổ đặt ở hậu sơn cũng không đồng ý, sao ngươi lại cho thứ ác độc này trong thư viện? Chẳng lẽ có bí mật gì không thể lộ ra ngoài? Nếu không có thì chuyển toàn bộ bọ cạp vào Tần Lĩnh cho lão phu, nếu không lão phu hạ lệnh đốt mê trận, mê lâm tới khi không còn con bọ cạp nào mới thôi.
Bộ dạng nổi giận của ông già rất buồn cười, râu dê vểnh lên, đó là động tác chiêu bài của ông ta.
Vân Diệp đang định giải thích thì nghe thấy người xung quanh la hét, quay đầu lại liền giật nảy mình, trên tay Hỏa Trú là con bọ cạp cực lớn dài hơn một xích ( ~33 cm), đuôi to như ngón tay, đang không ngừng mổ vào tay Hỏa Trú, nếu không có áo sắt, Vân Diệp nghĩ cái đuôi kia đã xuyên qua tay Hỏa Trú.
Kéo Nguyên Chương lui lại vài bước, chỉ sợ Hỏa Trú nắm không chắc, làm con vật này chạy mất. Hỏa Trú lại cực kỳ hưng phấn nói:
- Hầu gia, đây là vua bọ cạp, lại là một con cái, to thế này chẳng trách Tiểu Hỏa không dám tới gần.
- Yêu nghiệt!
Nguyên Chương nổi giận, nói không ra lời nữa, chỉ con bọ cạp lại chỉ Vân Diệp, ý tứ là chuyện này khỏi thương lượng nữa, tất cả bọ cạp phải xéo khỏi thư viện.
Nguyên Chương là người không thích nói, một khi đã quyết định thì ai khuyên cũng vô ích, nên phán quyết của ông là phán quyết cuối cùng.
Hỏa Trú nhìn Nguyên Chương bỏ đi, cho con bọ cạp dữ tợn kia vào lồng sắt, nhìn con bọ cạp tả xung hữu đột trong lồng, ôn như như nhìn lão bà.
- Hầu gia, đây là báu vật của trời, một vạn con cũng không có một, trước kia tưởng Tiểu Hỏa là con to nhất rồi, không ngờ có thứ vương giả này xuất hiện. Hầu gia xem chất độc của nó này đều là độc trong suốt, không ngờ một con bọ cạp lại nhiều chất độc như thế, là là độc thuần nhất, chỉ cần một ít đủ giết cả con trâu, chỉ có vua bọ cạp mới có độc vô sắc, Tôn đạo trưởng mà thấy nhất định rất cao hứng.
Vân Diệp cũng rất vui mừng, Tôn Tư Mạc dùng bọ cạp làm nhân sâm tái tạo hoàn, đại hoạt lạc đan, nhất là khiên chính tán rất có hiệu quả với người già trúng phong.
Vân Diệp thực sự cao hứng, bất kể là Thanh Tước chế tạo máy hơi nước hay là Tôn tiên sinh có nhận thức trực quan về nội tạng con người, thậm chí dùng độc tố trị bệnh, đều là bước nhảy vọt của xã hội.
Những biến hóa này như mưa xuân âm thầm thấm nhuần vạn vật, cũng như cỏ xanh lặng lẽ sinh trường, sớm muộn có ngày làm thế giới thay đổi nghiêng trời lệch đất.
So với những biến hóa này, Trường Tôn Vô Kỵ có đáng là cái gì, ông ta chỉ đắc ý nhất thời thôi, mấy chục năm sau còn ai nhớ tới ông ta, chỉ có lật sử sách mới có vài câu miêu tả.
Còn thư viện sẽ chiếu hào quang vạn trượng, Vân Diệp tin, dù là đế vương ngu xuẩn nhất cũng không dám đụng vào thư viện, chỉ cần cho nó thời gian, nó sẽ thành căn cơ của cả quốc gia, cả dân tộc.
Vân Diệp gần như cả đêm không ngủ, ngồi dưới ánh trăng lẩm bẩm với lăng mộ của Lý Cương, báo cho ông tất cả tin mừng mình biết.
Chinh phục tự nhiên, cải tạo tự nhiên, nói ra thì dễ, muốn làm được tới bước ấy đều phải trả giá cực lớn, lý tưởng cuối cùng của nhân loại là ngả vào lòng biển cả.
Vỗ bia mộ hết lần này tới lần khác, Vân Diệp không ngừng nói lời tận đáy lòng, nói chuyện với vong linh chân thành hơn với người sống nhiều, lúc này đây Vân Diệp phát hiện mình thật giống thánh nhân.
Phân tranh trong triều, gia sự rắc rối, toàn bộ đều biến mất , chỉ có niềm vui tràn ngập cõi lòng.
Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu, Vân Diệp ngồi trên lưng con rùa bia mộ, rất hào sảng đọc ra hai câu này.
- Tiên sinh, hiện giờ chúng ta đi con đường chưa ai từng đi, trong đó sai sót rất nhiều, bao năm qua sở dĩ học sinh bỏ nghiên cứu, chuyên tâm giết người, bây giờ lại cùng đám quan liêu khác suốt ngày tranh quyền đoạt lợi, nguyên nhân là vì bảo vệ những thành quả này. Hi sinh danh dự của bản thân, để thứ khoa học mới ra đời này có thêm thời gian trưởng thành, khi nó lớn lên, đủ tự bảo vệ mình, là lúc học sinh về thư viện. Hiện giờ tới thời khắc quan trọng nhất, học sinh càng không thể buông tay, nếu đế vị có thể giao tiếp thuận lợi, như vậy vạn sự tốt lành, nếu không thể, học sinh sẽ không mềm lòng nữa, tất cả người cản trở kế hoạch của học sinh đều phải bị diệt trừ, học sinh sẽ khiến chúng phải khiếp sợ từ tận linh hồn.
- Cho nên nếu lúc đó chẳng may để phần mộ tiên sinh vấy máu, xin tiên sinh tha thứ, đợi học sinh tới thế giới đó, tiên sinh đừng coi thường học sinh ...
Cuộc đối thoại đêm đó với Vân Diệp mà nói là một quá trình tự giải tỏa, triều đường hiện giờ trông có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng ai biết dòng chảy ngầm nào dưới đó.
Những người này vừa đi ra lập tức có một đám người quây tới, dùng những cái kẹp dài bắt lấy đám bọ cạp trên người họ. Con bọ cạp đỏ ở ngoài có thể diễu võ giương oai, nhưng không dám rời Hỏa Trú nửa bước, tựa hồ rất sợ thứ trong rừng.
Hỏa Trú thấy Vân Diệp tới, lo lắng nói:
- Không phát hiện ra cái gì, nhưng khiến Tiểu Hỏa sợ hãi thế này thì nhất định không đơn giản. Vốn học sinh cũng không lo, nhưng gia súc của hương dân quanh đây tự dưng chết, học sinh tới xem, toàn là trúng độc mà chết, cứ tiếp tục thế này, thứ trong mê trận sẽ hại tới người.
- Bọ cạp ở đây đã ăn hết sạch rết, nhện và kiến, bọn chúng không ngừng lớn mạnh, hiện đã bắt đầu mở rộng lãnh địa, mê lâm đã không khiến chúng thỏa mãn nữa, tuy thư viện đúng giờ cho thức ăn vào, nhưng chúng nhiều lên, to lên, thức ăn không đủ nên ra ngoài kiếm thức ăn. May là thói quen về tổ của bọ cạp rất mạnh, trước khi trời sáng nhất định sẽ về. Đám súc sinh chết lượt đầu tiên là sau khi nhập thu, đó không phải lúc bọ cạp chia tổ, mà sau khi giao phối mùa xuân mới bắt đầu, nên hiện giờ ra tay là vừa vặn.
Vân Diệp ngồi xuống xem đám bọ cạp độc trong lồng sắt, dù hiện giờ gió lạnh ào ào, nhưng chúng vẫn cực dũng mãnh, cái càng như muốn cắt đứt lưới sắt trở về mê trận.
- Thực ra động vật không ngu xuẩn hơn người là bao, nhất là loại bọ cạp này, cảm giác nguy cơ mạnh, người đâu, đi triệu tập thủ vệ thư viện, chuẩn bị ít lưu huỳnh, vôi bột, rải xung quanh mê trận, không được bỏ sót chỗ nào. Đêm nay tất cả mọi người trực ban, không cho con bọ cạp nào chạy ra ngoài.
Lập tức có thư lại vội vã đi truyền lệnh, Hóa Trú vẫn quá sơ xuất, hiện Ngọc Sơn là nơi đạt quan hiển quý nghỉ dưỡng, thứ họa hại này chẳng may hại tới con người là phiền toái lớn.
- Hỏa Trú, lần này phải thanh lý triệt để, không để lại con nào, sau đó mới quyết có tiếp tục cho bọ cạp vào mê trận không, sau đó hình thành thông lệ mỗi năm thanh lý một lần.
Hỏa Trú gật đầu mặc áo sắt dẫn mấy người còn lại vào mê trận.
Do dùng tới lượng lớn thủ vệ nên Nguyên Chương đích thân tới xem, khi ông ta nhìn thấy hàng trăm cái lồng sắt vứt trên mặt đất thì mặt tái đi, định lý luận với Vân Diệp, trọng địa của thư viện lại nuôi nhiều bọ cạp như thế, trước kia cứ tưởng chẳng có là bao.
- Vân Diệp, ngươi là viện phán thư viện, hẳn rõ tầm quan trọng của mỗi đứa bé, Lý Cương tiên sinh trước kia ngay cả xưởng thuốc nổ đặt ở hậu sơn cũng không đồng ý, sao ngươi lại cho thứ ác độc này trong thư viện? Chẳng lẽ có bí mật gì không thể lộ ra ngoài? Nếu không có thì chuyển toàn bộ bọ cạp vào Tần Lĩnh cho lão phu, nếu không lão phu hạ lệnh đốt mê trận, mê lâm tới khi không còn con bọ cạp nào mới thôi.
Bộ dạng nổi giận của ông già rất buồn cười, râu dê vểnh lên, đó là động tác chiêu bài của ông ta.
Vân Diệp đang định giải thích thì nghe thấy người xung quanh la hét, quay đầu lại liền giật nảy mình, trên tay Hỏa Trú là con bọ cạp cực lớn dài hơn một xích ( ~33 cm), đuôi to như ngón tay, đang không ngừng mổ vào tay Hỏa Trú, nếu không có áo sắt, Vân Diệp nghĩ cái đuôi kia đã xuyên qua tay Hỏa Trú.
Kéo Nguyên Chương lui lại vài bước, chỉ sợ Hỏa Trú nắm không chắc, làm con vật này chạy mất. Hỏa Trú lại cực kỳ hưng phấn nói:
- Hầu gia, đây là vua bọ cạp, lại là một con cái, to thế này chẳng trách Tiểu Hỏa không dám tới gần.
- Yêu nghiệt!
Nguyên Chương nổi giận, nói không ra lời nữa, chỉ con bọ cạp lại chỉ Vân Diệp, ý tứ là chuyện này khỏi thương lượng nữa, tất cả bọ cạp phải xéo khỏi thư viện.
Nguyên Chương là người không thích nói, một khi đã quyết định thì ai khuyên cũng vô ích, nên phán quyết của ông là phán quyết cuối cùng.
Hỏa Trú nhìn Nguyên Chương bỏ đi, cho con bọ cạp dữ tợn kia vào lồng sắt, nhìn con bọ cạp tả xung hữu đột trong lồng, ôn như như nhìn lão bà.
- Hầu gia, đây là báu vật của trời, một vạn con cũng không có một, trước kia tưởng Tiểu Hỏa là con to nhất rồi, không ngờ có thứ vương giả này xuất hiện. Hầu gia xem chất độc của nó này đều là độc trong suốt, không ngờ một con bọ cạp lại nhiều chất độc như thế, là là độc thuần nhất, chỉ cần một ít đủ giết cả con trâu, chỉ có vua bọ cạp mới có độc vô sắc, Tôn đạo trưởng mà thấy nhất định rất cao hứng.
Vân Diệp cũng rất vui mừng, Tôn Tư Mạc dùng bọ cạp làm nhân sâm tái tạo hoàn, đại hoạt lạc đan, nhất là khiên chính tán rất có hiệu quả với người già trúng phong.
Vân Diệp thực sự cao hứng, bất kể là Thanh Tước chế tạo máy hơi nước hay là Tôn tiên sinh có nhận thức trực quan về nội tạng con người, thậm chí dùng độc tố trị bệnh, đều là bước nhảy vọt của xã hội.
Những biến hóa này như mưa xuân âm thầm thấm nhuần vạn vật, cũng như cỏ xanh lặng lẽ sinh trường, sớm muộn có ngày làm thế giới thay đổi nghiêng trời lệch đất.
So với những biến hóa này, Trường Tôn Vô Kỵ có đáng là cái gì, ông ta chỉ đắc ý nhất thời thôi, mấy chục năm sau còn ai nhớ tới ông ta, chỉ có lật sử sách mới có vài câu miêu tả.
Còn thư viện sẽ chiếu hào quang vạn trượng, Vân Diệp tin, dù là đế vương ngu xuẩn nhất cũng không dám đụng vào thư viện, chỉ cần cho nó thời gian, nó sẽ thành căn cơ của cả quốc gia, cả dân tộc.
Vân Diệp gần như cả đêm không ngủ, ngồi dưới ánh trăng lẩm bẩm với lăng mộ của Lý Cương, báo cho ông tất cả tin mừng mình biết.
Chinh phục tự nhiên, cải tạo tự nhiên, nói ra thì dễ, muốn làm được tới bước ấy đều phải trả giá cực lớn, lý tưởng cuối cùng của nhân loại là ngả vào lòng biển cả.
Vỗ bia mộ hết lần này tới lần khác, Vân Diệp không ngừng nói lời tận đáy lòng, nói chuyện với vong linh chân thành hơn với người sống nhiều, lúc này đây Vân Diệp phát hiện mình thật giống thánh nhân.
Phân tranh trong triều, gia sự rắc rối, toàn bộ đều biến mất , chỉ có niềm vui tràn ngập cõi lòng.
Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu, Vân Diệp ngồi trên lưng con rùa bia mộ, rất hào sảng đọc ra hai câu này.
- Tiên sinh, hiện giờ chúng ta đi con đường chưa ai từng đi, trong đó sai sót rất nhiều, bao năm qua sở dĩ học sinh bỏ nghiên cứu, chuyên tâm giết người, bây giờ lại cùng đám quan liêu khác suốt ngày tranh quyền đoạt lợi, nguyên nhân là vì bảo vệ những thành quả này. Hi sinh danh dự của bản thân, để thứ khoa học mới ra đời này có thêm thời gian trưởng thành, khi nó lớn lên, đủ tự bảo vệ mình, là lúc học sinh về thư viện. Hiện giờ tới thời khắc quan trọng nhất, học sinh càng không thể buông tay, nếu đế vị có thể giao tiếp thuận lợi, như vậy vạn sự tốt lành, nếu không thể, học sinh sẽ không mềm lòng nữa, tất cả người cản trở kế hoạch của học sinh đều phải bị diệt trừ, học sinh sẽ khiến chúng phải khiếp sợ từ tận linh hồn.
- Cho nên nếu lúc đó chẳng may để phần mộ tiên sinh vấy máu, xin tiên sinh tha thứ, đợi học sinh tới thế giới đó, tiên sinh đừng coi thường học sinh ...
Cuộc đối thoại đêm đó với Vân Diệp mà nói là một quá trình tự giải tỏa, triều đường hiện giờ trông có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng ai biết dòng chảy ngầm nào dưới đó.
/1414
|