Lý Nhị hồi lâu không nói, nhìn một lượt đám đông, tới khi hài lòng rồi mới mở miệng:
- Trẫm chính là Lý Thế Dân, Lý Thế Dân là trẫm, là đế vương, phụ huynh, là vãn bối của các ngươi.
- Hôm nay trẫm không giảng giải điển cố thượng cổ, không giảng tâm đắc trị quốc, chỉ muốn muộn chỗ này, giảng giải cho con dân của trẫm một hoàng đế chân chính, một Lý Thế Dân chân chính, sau thời vạn cổ, trẫm là chí tôn! Là hoàng đế phải nói chuyện hoàng đế, mà tất cả bắt đầu từ Huyền Vũ Môn.
- Trong mắt thiên hạ, Huyền Vũ Môn chỉ là một trong vô số cái cổng của Trường An, trong mắt trẫm, nó là thiên hạ.
- Ngày mùng bốn tháng sau năm Vũ Đức thứ chín, ân oán giữa trẫm, Kiến Thành, Nguyên Cát cuối cùng cũng dùng phương thức đẫm máu đặt dấu chấm hết. Ngoài đường phố có vô số suy đoán, ha ha ha, trẫm cho các ngươi biết, các ngươi suy đoán không sai, bọn họ chết trong cuộc bạo loạn này.
- Cho tới tận khi chết, Kiến Thành cũng không nghĩ ra sự chênh lệnh giữa trẫm và hắn, chẳng qua là trẫm không ra tay mà thôi, một khi ra tay, trẫm nhắm chỉ nhắm vào một mục tiêu, nhắm vào mục tiêu quan trọng nhất, không bận tâm tới thứ khác, đó là pháp môn giúp trẫm mấy chục năm tung hoành thiên hạ.
- Không! Bệ hạ, tất cả do thần, Úy Trì Cung, Tần Quỳnh, Ngưu Tiến Đạt và Ân Khai Sơn làm, không liên quan tới bệ hạ, sử sách đã có định luận, không nên nhắc tới nữa.
Trường Tôn Vô Kỵ kinh hãi khôn cùng, trước kia đây là chuyện ai biết chặt đầu người đó, sao giờ lại thành chuyện có thể tùy tiện nhắc tới trước mặt mọi người rồi?
Lý Nhị trấn an Trường Tôn Vô Kỵ, bảo ông ta ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói:
- Đó đều là vết thương xưa cũ, vì sao trẫm còn nhắc tới, nguyên nhân dưới vết thương có mủ, không nặn cái mủ này ra, vết thương ngầm của Đại Đường sẽ không bao giờ lành được.
- Từ sau khi Vương Bạc hát bài ( Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca) ở Trường Bạch Sơn đất Tề, thiên hạ xôn xao, bách tính vì kiệt quệ bởi lao dịch Đại Vận Hà, lại phải đối diện với chính chiến không ngừng, đúng là tát ao bắt cá.
- Vì thế thiên hạ sinh ra vô số phản vương, bọn họ cát cứ châu quận, tức thì quần long trỗi dậy, thiên hạ rộn ràng, trẫm mà không xuất hiện, thiên hạ còn chẳng biết còn kẻ nào xưng vương, kẻ nào tử nạn.
- Tiền Tùy hết rồi, trẫm sau khi nghiên cứu được mất của nền chấp chính Tiền Tùy kinh hãi phát hiện ra, thực sự có thể tác động tới đại thế thiên hạ là bách tính, thực sự quyết định hoàng triều thay đổi là bách tính, nên trẫm mới nói :" Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền."
- Đánh trận bao năm, trẫm bách chiến bách thắng, chuyện trăm kỵ phá vạn địch cũng không làm khó được trẫm, tự khoe mình là tuyệt thế danh tướng hẳn không ai phản đối chứ?
- Nhưng năm Trinh Quan thứ hai, trẫm nhìn thiên hạ mà khóc không ra nước mắt, nhiều năm chinh chiến làm thiên hạ mệt mỏi vô cùng, đúng lúc này Hiệt Lợi lại thừa lúc cháy nhà hôi của, cướp sạch quốc khố Đại Đường, làm giang sơn trẫm lung lay.
- Khi ấy thuế của Đại Đường chỉ vẻn vẹn một trăm sáu mươi vạn quan, bằng nửa năm phú thuế của Trường An bây giờ. Chút tiền đó làm được cái gì? Sóc Phương còn có phản loạn chưa dẹp, Hà Tây có kẻ chưa an phận, khắp nơi đối đầu với trẫm, triều đình chinh đông phạt tây không ngày nào yên bình.
- May mà trẫm vượt qua được, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng là hào kiệt một thời, cống hiến tiền riêng, đảm bảo triều đường gian nan vận chuyển, thời kỳ gian khó đó, hoàng hậu ngay cả váy dài quét đất cũng không có.
- Đừng cười, thực sự là vậy, một buổi tối năm Trinh Quan thứ ba, trẫm đã đi nghỉ rồi, đúng lúc đó có Hồng Linh cấp sứ báo có cấp báo từ Lũng Hữu, khi đó trẫm nghĩ chẳng lẽ Trình Giảo Kim ngay cả mấy tên phản loạn người Khương cũng không đánh nổi sao?
- Trình Giảo Kim trong cấp báo nói có một loại lương thực một mẫu sản xuất năm mươi thạch lương, lúc đó trẫm nổi giận, cho rằng đây là điều nhảm nhí, ông ta dám lấy quân báo đùa với trẫm, thật không thể tha thứ.
- Hoàng hậu nói không thể, vì Ngưu Tiến Đạt cũng kỳ tên lên văn thư thì giả được. Khi đó tâm tình trẫm rất phức tạp, cả đêm không ngủ được nữa, chỉ mong quân báo đó là thật ...
- Về sau mọi người biết cả rồi, kết quả khoai tây nhiều tới mức ăn không hết ... Bộ dạng nhớn nhác của Vân Diệp trước mặt trẫm khi đó tới giờ vẫn còn như mới, ha ha ha, đó là lần đầu trẫm đầy tự tin vào thịnh thế.
Bất kể là quan viên hay học sinh đều cười theo, Trường Tôn Vô Kỵ ngạc nhiên phát hiện, chẳng ai để ý có phải hoàng đế giết huynh đệ, giam cha của mình không, lại hứng thú với lịch sử không ai biết.
Lý Nhị áp tay để người dưới yên lặng, tiếp tục nói:
- Vân Diệp lén cười trẫm nhà quê, chẳng qua thu hoạch thêm vài đầu lương mà cao hứng không ngủ được, còn nói đây chỉ là bất đầu. Vì câu sau mà trẫm quên lời đại bất kính của y.
- Y là một thiếu niên, sao hiểu tâm tư của trẫm. Năm Trinh Quan thứ tư, chúng ta dốc toàn bộ quốc lực mới diệt được Đông Đột Quyết, quân sĩ gian khổ thiếu cái ăn cái mặc kiên trì trong băng tuyết, chiến báo khác trẫm quên cả rồi, chỉ có thư của Tôn đạo trưởng viết một câu trẫm không quên được, đạo trưởng và Vân Diệp dùng kéo cắt ngón tay ngón chân bị thương của tướng sĩ, đựng đầy ba sọt lớn.
- Mỗi lần nghĩ tới đó trẫm đau lòng, đều là lỗi của trẫm, nếu có thêm chút lương thực, chút áo ấm thì tướng sĩ đâu khổ sở như thế, nên Vân Diệp không hiểu thu thêm vài đấu lương quan trọng thế nào.
Nói được vài câu thực lòng rồi ngựa quen đường cũ, tiếp đó hoàn toàn là màn tự sướng thuần túy với phong cách Lý Nhị, nào là diệt đông diệt Cao Ly, nam bình hải tặc, uy chấn bốn biển, phải thừa nhận ông ta có tài diễn thuyết, có mị lực thu hút lòng người, quan viên nịnh bợ phụ họa, tiên sinh vuốt râu gật gù, đám học sinh nhiệt huyết hò reo, hai mí mắt Vân Diệp càng ngày càng nặng ...
- Cả thiên hạ công Đường đã thành trò cười, nhìn khắp cả thế giới, trẫm cô đơn biết bao! Cho dù đã tuổi già xuống sức, nhưng nhìn xung quanh đã không còn địch thủ nữa, đôi khi trẫm ở cung Vạn Dân nghĩ, những đối thủ kia liệu có thể sống lại không? Trẫm thực sự hi vọng họ có thể đứng lên lần nữa, tác chiến với trẫm.
- Đôi khi nửa đêm tỉnh mộng trẫm nhớ tới Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, nhớ lại trận chiến Lạc Dương, hồi tưởng đại chiến Hổ Lao Quan, thậm chí nhớ tới Tiết Cử vô địch, cuộc đời thật cô đơn, tóc mình trắng dần ..
- Mỹ nhân về già, tướng quân tóc bạc vốn là hai chuyện tiếc nuối trong đời, trên đời chẳng hề có trường sinh bất lão, dù trẫm muốn nó tồn tại.
- Đám tiểu tử, trẫm già rồi, thế giới này sẽ là của các ngươi, cho các ngươi một cảnh báo, dù tương lai làm quan, làm thương cổ, hay là dạy học cũng tranh thủ thời gian lập công dựng nghiệp, thời gian không đợi ai, đừng đặt hưởng thụ ở vị trí đầu tiên, đó là sự ngu xuẩn.
- Bất kể niềm vui gì cũng không sánh bằng niềm vui thành công mang lại ...
Lý Nhị nói tới chỗ xúc động, vánh mắt ướt át, người dưới cũng rơi lệ theo.
Vân Diệp dựa người vào cột, đầu gà gật đập vào cột, ba mẹ con Trường Tôn thị nước mắt chan hòa, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối râu trắng run rẩy, chìm đắm vào huy hoàng ngày xưa, khuôn mặt đen đúa của Úy Trì Cung đầy dấu nước mắt.
Lúc này Lý Nhị cường đại vô cùng, cũng tự tin vô cùng, từ xưa tới nay ông ta là đế vương đầu tiên thẳng thắn chân thành xuất hiện trước mặt mọi người, quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời, điều này cần khí phách nhường nào.
Trời mới biết là hoàng đế giảng bao lâu, dù sao khi Vân Diệp đưa ghế cho Lý Nhị thì Lý Nhị đã uống hết ba ấm trà, không khí được khơi lên, người trong đại lễ đường đều không thấy mỏi mệt, tất nhiên có cả Vân Diệp, vì y ngủ được một giấc rồi.
Khi biết Trường Tôn Vô Kỵ tâm lực kiệt quệ ngất xỉu, Lý Nhị mới dừng lại, sai người đưa tới chỗ Tôn Tư Mạc.
Lần giảng bài này thực ra rất lộn xộn, thậm chí có thể nói là cuộc tán gẫu, nhưng là cuộc tán gấu thực sự giữa hoàng đế và thần tử, bách tính, vén tấm màn thần thánh, cho người đời thấy một đế vương có máu có thịt.
Còn hoàng đế cũng hấp thu được từ trên người bọn họ sức lực vô tận, chính thức đánh dấu một giai tầng ra đời, đó là sĩ nhân chân chính, giai tầng này không chỉ đơn thuần là người đọc sách, còn bao gồm thương cổ, thợ bậc cao, bao quát hết tinh anh của Đại Đường.
- Trẫm chính là Lý Thế Dân, Lý Thế Dân là trẫm, là đế vương, phụ huynh, là vãn bối của các ngươi.
- Hôm nay trẫm không giảng giải điển cố thượng cổ, không giảng tâm đắc trị quốc, chỉ muốn muộn chỗ này, giảng giải cho con dân của trẫm một hoàng đế chân chính, một Lý Thế Dân chân chính, sau thời vạn cổ, trẫm là chí tôn! Là hoàng đế phải nói chuyện hoàng đế, mà tất cả bắt đầu từ Huyền Vũ Môn.
- Trong mắt thiên hạ, Huyền Vũ Môn chỉ là một trong vô số cái cổng của Trường An, trong mắt trẫm, nó là thiên hạ.
- Ngày mùng bốn tháng sau năm Vũ Đức thứ chín, ân oán giữa trẫm, Kiến Thành, Nguyên Cát cuối cùng cũng dùng phương thức đẫm máu đặt dấu chấm hết. Ngoài đường phố có vô số suy đoán, ha ha ha, trẫm cho các ngươi biết, các ngươi suy đoán không sai, bọn họ chết trong cuộc bạo loạn này.
- Cho tới tận khi chết, Kiến Thành cũng không nghĩ ra sự chênh lệnh giữa trẫm và hắn, chẳng qua là trẫm không ra tay mà thôi, một khi ra tay, trẫm nhắm chỉ nhắm vào một mục tiêu, nhắm vào mục tiêu quan trọng nhất, không bận tâm tới thứ khác, đó là pháp môn giúp trẫm mấy chục năm tung hoành thiên hạ.
- Không! Bệ hạ, tất cả do thần, Úy Trì Cung, Tần Quỳnh, Ngưu Tiến Đạt và Ân Khai Sơn làm, không liên quan tới bệ hạ, sử sách đã có định luận, không nên nhắc tới nữa.
Trường Tôn Vô Kỵ kinh hãi khôn cùng, trước kia đây là chuyện ai biết chặt đầu người đó, sao giờ lại thành chuyện có thể tùy tiện nhắc tới trước mặt mọi người rồi?
Lý Nhị trấn an Trường Tôn Vô Kỵ, bảo ông ta ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói:
- Đó đều là vết thương xưa cũ, vì sao trẫm còn nhắc tới, nguyên nhân dưới vết thương có mủ, không nặn cái mủ này ra, vết thương ngầm của Đại Đường sẽ không bao giờ lành được.
- Từ sau khi Vương Bạc hát bài ( Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca) ở Trường Bạch Sơn đất Tề, thiên hạ xôn xao, bách tính vì kiệt quệ bởi lao dịch Đại Vận Hà, lại phải đối diện với chính chiến không ngừng, đúng là tát ao bắt cá.
- Vì thế thiên hạ sinh ra vô số phản vương, bọn họ cát cứ châu quận, tức thì quần long trỗi dậy, thiên hạ rộn ràng, trẫm mà không xuất hiện, thiên hạ còn chẳng biết còn kẻ nào xưng vương, kẻ nào tử nạn.
- Tiền Tùy hết rồi, trẫm sau khi nghiên cứu được mất của nền chấp chính Tiền Tùy kinh hãi phát hiện ra, thực sự có thể tác động tới đại thế thiên hạ là bách tính, thực sự quyết định hoàng triều thay đổi là bách tính, nên trẫm mới nói :" Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền."
- Đánh trận bao năm, trẫm bách chiến bách thắng, chuyện trăm kỵ phá vạn địch cũng không làm khó được trẫm, tự khoe mình là tuyệt thế danh tướng hẳn không ai phản đối chứ?
- Nhưng năm Trinh Quan thứ hai, trẫm nhìn thiên hạ mà khóc không ra nước mắt, nhiều năm chinh chiến làm thiên hạ mệt mỏi vô cùng, đúng lúc này Hiệt Lợi lại thừa lúc cháy nhà hôi của, cướp sạch quốc khố Đại Đường, làm giang sơn trẫm lung lay.
- Khi ấy thuế của Đại Đường chỉ vẻn vẹn một trăm sáu mươi vạn quan, bằng nửa năm phú thuế của Trường An bây giờ. Chút tiền đó làm được cái gì? Sóc Phương còn có phản loạn chưa dẹp, Hà Tây có kẻ chưa an phận, khắp nơi đối đầu với trẫm, triều đình chinh đông phạt tây không ngày nào yên bình.
- May mà trẫm vượt qua được, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng là hào kiệt một thời, cống hiến tiền riêng, đảm bảo triều đường gian nan vận chuyển, thời kỳ gian khó đó, hoàng hậu ngay cả váy dài quét đất cũng không có.
- Đừng cười, thực sự là vậy, một buổi tối năm Trinh Quan thứ ba, trẫm đã đi nghỉ rồi, đúng lúc đó có Hồng Linh cấp sứ báo có cấp báo từ Lũng Hữu, khi đó trẫm nghĩ chẳng lẽ Trình Giảo Kim ngay cả mấy tên phản loạn người Khương cũng không đánh nổi sao?
- Trình Giảo Kim trong cấp báo nói có một loại lương thực một mẫu sản xuất năm mươi thạch lương, lúc đó trẫm nổi giận, cho rằng đây là điều nhảm nhí, ông ta dám lấy quân báo đùa với trẫm, thật không thể tha thứ.
- Hoàng hậu nói không thể, vì Ngưu Tiến Đạt cũng kỳ tên lên văn thư thì giả được. Khi đó tâm tình trẫm rất phức tạp, cả đêm không ngủ được nữa, chỉ mong quân báo đó là thật ...
- Về sau mọi người biết cả rồi, kết quả khoai tây nhiều tới mức ăn không hết ... Bộ dạng nhớn nhác của Vân Diệp trước mặt trẫm khi đó tới giờ vẫn còn như mới, ha ha ha, đó là lần đầu trẫm đầy tự tin vào thịnh thế.
Bất kể là quan viên hay học sinh đều cười theo, Trường Tôn Vô Kỵ ngạc nhiên phát hiện, chẳng ai để ý có phải hoàng đế giết huynh đệ, giam cha của mình không, lại hứng thú với lịch sử không ai biết.
Lý Nhị áp tay để người dưới yên lặng, tiếp tục nói:
- Vân Diệp lén cười trẫm nhà quê, chẳng qua thu hoạch thêm vài đầu lương mà cao hứng không ngủ được, còn nói đây chỉ là bất đầu. Vì câu sau mà trẫm quên lời đại bất kính của y.
- Y là một thiếu niên, sao hiểu tâm tư của trẫm. Năm Trinh Quan thứ tư, chúng ta dốc toàn bộ quốc lực mới diệt được Đông Đột Quyết, quân sĩ gian khổ thiếu cái ăn cái mặc kiên trì trong băng tuyết, chiến báo khác trẫm quên cả rồi, chỉ có thư của Tôn đạo trưởng viết một câu trẫm không quên được, đạo trưởng và Vân Diệp dùng kéo cắt ngón tay ngón chân bị thương của tướng sĩ, đựng đầy ba sọt lớn.
- Mỗi lần nghĩ tới đó trẫm đau lòng, đều là lỗi của trẫm, nếu có thêm chút lương thực, chút áo ấm thì tướng sĩ đâu khổ sở như thế, nên Vân Diệp không hiểu thu thêm vài đấu lương quan trọng thế nào.
Nói được vài câu thực lòng rồi ngựa quen đường cũ, tiếp đó hoàn toàn là màn tự sướng thuần túy với phong cách Lý Nhị, nào là diệt đông diệt Cao Ly, nam bình hải tặc, uy chấn bốn biển, phải thừa nhận ông ta có tài diễn thuyết, có mị lực thu hút lòng người, quan viên nịnh bợ phụ họa, tiên sinh vuốt râu gật gù, đám học sinh nhiệt huyết hò reo, hai mí mắt Vân Diệp càng ngày càng nặng ...
- Cả thiên hạ công Đường đã thành trò cười, nhìn khắp cả thế giới, trẫm cô đơn biết bao! Cho dù đã tuổi già xuống sức, nhưng nhìn xung quanh đã không còn địch thủ nữa, đôi khi trẫm ở cung Vạn Dân nghĩ, những đối thủ kia liệu có thể sống lại không? Trẫm thực sự hi vọng họ có thể đứng lên lần nữa, tác chiến với trẫm.
- Đôi khi nửa đêm tỉnh mộng trẫm nhớ tới Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, nhớ lại trận chiến Lạc Dương, hồi tưởng đại chiến Hổ Lao Quan, thậm chí nhớ tới Tiết Cử vô địch, cuộc đời thật cô đơn, tóc mình trắng dần ..
- Mỹ nhân về già, tướng quân tóc bạc vốn là hai chuyện tiếc nuối trong đời, trên đời chẳng hề có trường sinh bất lão, dù trẫm muốn nó tồn tại.
- Đám tiểu tử, trẫm già rồi, thế giới này sẽ là của các ngươi, cho các ngươi một cảnh báo, dù tương lai làm quan, làm thương cổ, hay là dạy học cũng tranh thủ thời gian lập công dựng nghiệp, thời gian không đợi ai, đừng đặt hưởng thụ ở vị trí đầu tiên, đó là sự ngu xuẩn.
- Bất kể niềm vui gì cũng không sánh bằng niềm vui thành công mang lại ...
Lý Nhị nói tới chỗ xúc động, vánh mắt ướt át, người dưới cũng rơi lệ theo.
Vân Diệp dựa người vào cột, đầu gà gật đập vào cột, ba mẹ con Trường Tôn thị nước mắt chan hòa, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối râu trắng run rẩy, chìm đắm vào huy hoàng ngày xưa, khuôn mặt đen đúa của Úy Trì Cung đầy dấu nước mắt.
Lúc này Lý Nhị cường đại vô cùng, cũng tự tin vô cùng, từ xưa tới nay ông ta là đế vương đầu tiên thẳng thắn chân thành xuất hiện trước mặt mọi người, quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời, điều này cần khí phách nhường nào.
Trời mới biết là hoàng đế giảng bao lâu, dù sao khi Vân Diệp đưa ghế cho Lý Nhị thì Lý Nhị đã uống hết ba ấm trà, không khí được khơi lên, người trong đại lễ đường đều không thấy mỏi mệt, tất nhiên có cả Vân Diệp, vì y ngủ được một giấc rồi.
Khi biết Trường Tôn Vô Kỵ tâm lực kiệt quệ ngất xỉu, Lý Nhị mới dừng lại, sai người đưa tới chỗ Tôn Tư Mạc.
Lần giảng bài này thực ra rất lộn xộn, thậm chí có thể nói là cuộc tán gẫu, nhưng là cuộc tán gấu thực sự giữa hoàng đế và thần tử, bách tính, vén tấm màn thần thánh, cho người đời thấy một đế vương có máu có thịt.
Còn hoàng đế cũng hấp thu được từ trên người bọn họ sức lực vô tận, chính thức đánh dấu một giai tầng ra đời, đó là sĩ nhân chân chính, giai tầng này không chỉ đơn thuần là người đọc sách, còn bao gồm thương cổ, thợ bậc cao, bao quát hết tinh anh của Đại Đường.
/1414
|