Đường Chuyên

Chương 1410: Đường Chuyên (1)

/1414


Thời gian trước Trường Tôn Xung bệnh chết đi sống lại, bệnh lành rồi không rời cái gậy được nữa, Tôn tiên sinh nói xương có gai, phải lấy dao cắt đi, Trường Tôn Xung không dám, chỉ uống thuốc hiệu quả rất chậm, đã ba tháng không để ý tới triều chính.

Độc Cô Mưu có lẽ vì trên người thiếu mất một thứ nên càng sống càng khỏe, đi Phục Ngưu Sơn săn bắn còn giết được một con hổ, tặng da cho Vân Diệp, nửa là khoe khoang, nửa là thương cảm, một vị anh hùng cái thế bị hai người khác ép cho sinh tử khó giữ.

Trường Tôn gia nắm trung thư, Vân gia nắm binh bộ, Độc Cô gia giữ hộ bộ, không ai thiếu được người khác, thế là phải cẩn thận thăm dò, cẩn thận tiếp xúc, cuối cùng tìm được khoàng cách thích hợp.

Trường Tôn thị rất thích cục diện này, hoàng đế còn quá nhỏ chưa có kinh nghiệm chấp chính, hiện cả ba người họ mỗi người giữ một cái chân, hoàng đế điều chỉnh, cực kỳ thích hợp. Nhớ tới trước kia Vân Diệp từng nói, chỉ cần bỏ đi dấu ấn gia tộc rõ ràng trên ba thế lực này thì cục diện chân vạc là cách cục chính trị không tệ.

Chỉ có giám sát lẫn nhau, phối hợp cùng nhau, nhượng bộ nhau mới làm cách cục chính trị ổn định, thoát khỏi cái vòng tròn chính trị quái ác người chết pháp lệnh dừng trước kia.

Sở nên Trường Tôn thị luôn quán triệt tư tưởng này cho hoàng đế, đó là khi không cần dùng người ba nhà thì tận lực không dùng, khi bắt buộc phải dùng thì cứ chọn người kém, có thể dùng kẻ ngốc thì tuyệt đối không dùng tinh anh.

Vân gia chả sao, triều đường chỉ cần một Vân Diệp nửa nghỉ hưu, thêm vào Vân Thọ chống cửa là đủ, chỉ cần Vân gia yên ổn, Vân Thọ nắm chức vị gì cũng không quan trọng.

Thực ra Vân Diệp rất lo, con cái Vân gia hình như không thích làm quan, Vân Thọ là bất đắc dĩ, Vân Hoan là tên công tử phong lưu, căm ghét triều chính. Vân Lôi là đứa không an phận, bị mẫu thân giáo huấn một trận thế là chạy luôn tới chỗ đại ca ở Lĩnh Nam không về, làm Tiểu Miêu thương tâm cực độ.

Con Vân Thọ cũng thế, mỗi lần nhìn hai đứa bé ăn cơm cũng cầm sách xem, Tân Nguyệt chỉ biết thở dài, thích học vấn không có gì sai, nhưng tước vị của Vân gia vẫn phải kế thừa.

Hai đứa con của Lý Dung thì hùng tâm ngùn ngụt, được Lý An Lan nuôi dạy từ nhỏ, chẳng biết huyết mạch Lý gia nó làm sao, bẩm sinh thích quyền lực, nay đang tự làm hạm đội cho mình.

Lý An Lan chưa bao giờ xuất hiện cùng Tân Nguyệt, đại bộ phận thời gian ở cùng Linh Đang.

Thấy trượng phu ngồi ở hoa sảnh uống trà, miệng ngâm nga hát, ca từ quái đản, khó nghe lại chướng tai, cẩn thận tới gần, nỗ lực phân biệt thứ khẩu âm lạ lùng đó, nhưng bất kể nàng nghe thế nào cũng không ra.

- Ta còn sắp không hiểu nổi nữa mà nàng hi vọng hiểu nỏi à?

Vân Diệp khinh bỉ nhìn Lý An Lan lấm la lấm lét bên cạnh.

Lý An Lan đứng thẳng dậy, tới bên ghế Vân Diệp cười:

- Chẳng qua là ca khúc của Bạch Ngọc Kinh thôi, thật khó nghe. Trước kia chỉ cần nhắc tới Bạch Ngọc Kinh là chàng nổi giận, bây giờ thành quyền thần lớn nhất thiên hạ rồi, không ai làm gì nổi nữa, dám nghênh ngang hát ca khúc của Bạch Ngọc Kinh. Nói cho cùng tính chàng vẫn là chó trông nhà.

Vân Diệp thò tay bóp mông Lý An Lan một cái:

- Đậu hũ già ăn vẫn không tệ.

Tuổi cao rồi, ăn đậu hũ dễ đau lưng, Tân Nguyệt còn nổi giận, cùng Lý An Lan chui vào chăn, bị Tân Nguyệt chỉ mặt mắng mỏ, có cảm giác bị bắt gian tại giường.

Nam nhân lúc này hoặc ngoan ngoãn nghe lời, hoặc thẹn quá hóa giận, Vân Diệp quyết đoán chọn cái thứ hai, ấn Tân Nguyệt xuống giường đánh hai cái vào mông, sau đó cùng Lý An Lan đã mặc xong y phục nghênh ngang bỏ đi, để lại Tân Nguyệt nổi giận một mình trong phòng.

Tiểu Vũ đứng bên cạnh sư phụ không nói gì, chỉ ngoạc miệng cười ngốc nghếch, phải thừa nhận con bé này giờ cười ngớ ngẩn cũng động lòng người.

- Biết Bạch Ngọc Kinh của con xây xong rồi, không cần đắc ý như thế, Bạch Ngọc Kinh ở trên trời, là vầng trăng, hiểu không hả? Nói cho con biết, đường gần mới dùng đơn vị đo như dặm, nếu xa phải dùng đơn vị khác, là tốc độ kiêm thời gian, ví như thời gian ánh sáng đi trong một năm, gọi là năm ánh sáng.

- Hiện giờ sư phụ con tuổi cao, quan lớn, có thể thoải mái nói lung tung, con cứ hồ đồ mà nghe, coi như là chuyện nhỏ giữa sư đồ ta.

- Nghe nói khi tốc độ của con vượt quá ánh sáng, cả thế giới sẽ khác hẳn. Biết ánh sáng nhanh cỡ nào không, là chớp mắt. Nhà ta làm toán học nên phải có con số thích hợp, con chia nửa canh giờ ra ba nghìn sáu trăm phần, ánh sáng trong một phần đó có thể chạy được sáu mươi vạn dặm. Ở điểm này sư phụ có thể đảm bảo chính xác, trừ khi tốc độ của con vượt qua được cực hạn này nếu không thì không thể thấy Bạch Ngọc Kinh.

Tiểu Vũ vẫn cười hì hì, không hề bận tâm tới luận điệu quái lạ Vân Diệp nói, lấy trong ông tay ra một cuộn tranh:

- Sư phụ nói đương nhiên là chính xác, con coi đó là mục tiêu sau này là được, có điều sư phụ xem Bạch Ngọc Kinh nhà ta đi.

Vân Diệp liếc một cái khinh thường ném qua một bên:

- Kém cỏi, đục vài cái phòng trong sơn động liền cho rằng là Bạch Ngọc Kinh, còn kém xa lắm.

Rồi xoa đầu Tiểu Vũ nói:

- Tính khí tiểu cô nương bao giờ mới sửa đây, chớp mắt một cái con của con sắp thành thân rồi, sao con chỉ lo chơi không để ý tới hôn sự của Tiểu Lão Hổ. Lưu Chính Vũ chạy tới chỗ ta than vãn sáu bảy lần rồi, con định người ta nuôi khuê nữ giúp tới lúc nào?

Tiểu Vũ không kịp sửa lại mái tóc rối bù, vội chạy đuổi theo cuốn tranh bị gió thổi đi mất, bắt kịp rồi cho vào lòng, tức tối nói:

- Con không ưa khuê nữ của ông ta, chỉ được cái cao lớn, không có óc, Tiểu Lão Hổ là trưởng tử đích tôn của Địch gia, không chỉ thông minh, tướng mạo cũng tốt, nếu cười một nữ tử ngốc. Con sẽ bị tức chết.

- Con nói xem nhìn trúng khuê nữ nhà nào rồi, Tiểu Lão Hổ nói với ta nó thích khuê nữ nhà Lưu Chính Vũ, nhi tử con giống hệt tính con, có giỏi con chia rẽ chúng cho ta xem, cẩn thận chúng nổi giận tư bôn thì con mang chắc cái danh ác bà bà đấy.

- Nó dám!

Tiểu Vũ mày dựng ngược, uy phong viện phán không nhỏ:

- Sao không dám, Tiểu Lão Hổ có quan chức, nó chẳng thèm cái bá tước của Tiểu Kiệt, con làm được gì? Tới lúc đó nó xin điều ra ngoài, Lưu Chính Vũ không an bài nổi cho nữ tế vị trí tốt sao?

- Ta biết từ nhỏ con lớn lên trong nhà ta, sau đó làm tiên sinh thư viện, cả đời tiếp xúc toàn nhân vật tinh anh, coi thường nha đầu ngốc của Lưu gia. Con thích người thông minh, nhưng Tiểu Lão Hồ không thích, nó thích cưới thê tử hiều hậu sống vui vẻ cả đời.

- Theo ta thấy suy nghĩ của Tiểu Lão Hổ không sai, cưới lão bà phải cưới người ngốc một chút, con xem Tiểu Kiệt giờ suốt ngày mặt mày nhăn nhó, có chút lạc thú nào không, còn chẳng phải do con quản chết à?

- Tiểu Lão Hổ nhìn thấy hết nên mới nhất định cưới lão bà ngốc, con chúng ta tinh như khỉ, con muốn nắm trong tay không dễ đâu.

- Năm xưa con gả Hạ Lan cho Thọ Nhi, tưởng là kế thành, kỳ thực người ta chống lại con rồi, Hạ Lan không phải là người tính cách ngang ngược, bao năm qua giúp Yên Dung xử lý chuyện nhà thỏa đáng, tuy là thị thiếp mà sống còn tự do hơn chủ mẫu. Mấy chiêu số con dạy cho Hạ Lan đều vô ích. Sư phụ thấy mình sai rồi, dạy con một đống thứ lung tung sao không dạy con biết yêu thương người khác, theo cách nói của Bạch Ngọc Kinh thì con có IQ siêu quần, EQ cực thấp. Nha đầu ngốc, đem trí tuệ dùng vào tình cảm là vô ích, đôi khi ngốc nghếch một chút mới khiến người ta cảm động.

EQ: emotional quotient

- Người thông minh tất nhiên là biết xử lý tình cảm, nếu xử lý không tốt thì không phải là người thông minh.

Tiểu Vũ hiếm khi phản bác sư phụ một câu, dù sao trí tuệ luôn là thứ nàng kiêu ngạo.

/1414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status