- Tôn đạo trưởng, Vân hầu, xem ra cần phải phổ biến những kiến thức phổ thông này, nếu không sĩ tốt không chết trên chiến trường mà lại chết trong tay người mình, quá oan. Chuyện này xin nhờ hai vị.
Sài Thiệu có chút bất lực, lại có chút vui mừng, dù sao trông rất là phức tạp.
Quan quân bị đánh gục mặt trên đất gọi tên huynh đệ khóc rống lên, đấm từng phát vào mặt đất cứng như sắt, Vân Diệp không đành lành, định đỡ hắn lên, quan quân bên cạnh ngăn lại, nói nhỏ với Vân Diệp, huynh đệ ruột thịt của hắn trong số chín người bị chết đó.
Nghe nguồn cơn xong, Vân Diệp không còn gì để nói nữa.
Vân Diệp viết bút lông rất chậm, hơn nữa lại còn khó coi, bị cả nhà Lý Nhị khinh bỉ suốt, sau khi bị Lý Nhị bình luận chữ viết của mình là " đấu chân chim hồng trên tuyết", Vân Diệp thề không bao giờ dùng bút lông viết chữ nữa, quá tổn thương, lão tử chuyên tâm viết ra bị ông gọi là móng của gà hoang trên tuyết, bao nhiêu nội dung hữu dụng ông không đọc, nhìn chữ của ta làm gì? Cả hai đời ta dùng bút lông không bằng một tháng của ông, có giỏi thì so đánh máy với ta.
Lão Tôn không có thời gian, ông ta phải dạy phụ binh cứu hộ chiến trường, Vân Diệp dựng từng tấm biến lớn, cầm lấy bút lông, vừa mới viết được một chữ thì Lão Trang ôm mặt chạy ra ngoài, sợ mất mặt.
Mất mặt cái buồi ấy, thông cáo ở công ty đời sau toàn do ta viết, còn có fan hâm mộ vây quanh xem, nói viết rất đẹp, trình độ Lão Trang có cái mẹ gì chứ, không hiểu thì đừng có nhìn.
Đang viết hăng hái, đột nhiên sau lưng có tiếng nghiến răng, quay đầu lại nhìn thì ra là Hứa Kính Tông, khuôn mặt beo béo nhăn như cái bị rách, miệng hít sâu, cắn chặt răng như là bị táo bón. Trong tay còn cầm mấy cuốn sách, chắc là có vấn đề muốn hỏi Vân Diệp.
- Hầu gia đang làm gì đấy? Nổi hứng lên viết chữ lớn à? Mấy chữ này viết rất đặc sắc, sánh với lòng dạ của hầu gia.
Hiếm khi nắm được sở đoản của Vân Diệp, tất nhiêm phải tóm lấy trêu ghẹo một phen, quen nhau lâu như thế, lại là một kẻ cực tinh, hắn sớm đã nhìn thấu Vân Diệp rồi, vị Lam Điền hầu này nhìn thì rất khoáng đạt thực chất hẹp hòi, không phải là người tốt, chưa nói cái thói có thù ắt báo, tính cách thì bị chiều hư, không chịu nổi khổ, không chịu nổi mệt, quan trọng nhất là không chịu nổi bị chọc giận.
Trừ thái thượng hoàng, hoàng đế, hoàng hậu thì chỉ còn mấy vị lão soái có thể khiến y cúi đầu, trong mắt Hứa Kính Tông là vinh diệu hiếm có thì tên tiểu tử này lại bày ra vẻ mặt không tình nguyện.
Hôm qua trong quân báo nói, bệ hạ giảm tước của bốn mươi sáu vị, từ đầu tới cuối hắn không thấy được tin tức tốt lành Lam Điền hầu bị giáng làm Lam Điền bá, mặc dù có chút thất vọng, về học vấn lại không thể không thỉnh giáo vị hầu gia này. Hôm qua hắn trằn trọc cả đêm không ngủ, khó khăn lắm mới hiểu được những kiến thức nhập môn đơn giản, nhưng bị mấy công thức kỳ quái làm nhức đầu, lòng ngứa ngáy khó chịu, vứt bỏ oán hận tới nơi cầu học. Không ngờ thấy chữ như giun bò của Vân Diệp, lòng cực kỳ khoan khoái.
- Lão Hứa, sao ta lại quên mất viết chữ là sở trường của ngươi nhỉ, lại đây xem, mấy chữ này viết thế nào.
Có cu li để bắt là bắt ngay, kệ xác là ai, có mà dùng là tốt rồi, đó là chủ trương xưa nay của Vân Diệp, đời sau có câu danh ngôn, đem việc giao cho chuyên gia làm là ai nói nhỉ?
Lấy bút lông, Hứa Kính Tông xé đi những dòng chữ cực kỳ khó coi của Vân Diệp, ném thật xa mới làm lòng hắn dễ chịu hơn một chút, vừa rồi không khác gì nuốt phải một con ruồi.
Hàng chữ mạnh mẽ xuất hiện trên giấy của Vân Diệp, trắng đen rõ ràng, nhìn thôi cũng thấy dễ chịu. Hứa Kính Tông liếc xéo Vân Diệp một cái đầy khinh bỉ rồi tiếp tục viết.
- Lão Hứa, đời này ta không hi vọng đuổi kịp chữ của ngươi tồi, hâm mộ thật đấy.
Vân Diệp ở đằng sau khen ngợi, Hứa Kính Tông càng hăng, chữ như rồng bay phượng múa, chữ càng lúc càng đẹp, dáng vẻ càng lúc càng tiêu sái.
- Lão Hứa, tiếp tục viết đi nhé, viết hết cả mười hai cái biển này, ta vào phòng nằm một lúc, đêm qua không ngủ ngon.
Vân Diệp làu bàu bỏ về phòng ngủ, để lại Hứa Kính Tông một mình lẻ loi viết chữ trong gió lạnh.
Tay lạnh cóng rồi, tấm biển quá lớn, không đặt trong nhà được, có nước mũi chảy xuống, lửa giận trong lòng Hứa Kính Tông như núi lửa sắp phun trào, cái thông báo y học khốn tiếp này liên quan gì đến ta? Y viết khó coi thì mặc mẹ nó chứ, có mất mặt là y, liên quan gì tới ta?
Không xong, chữ vừa rồi viết không đẹp, tay buốt quá, nét phẩy này quá dài, làm cả chữ mất đi vận vị, không được, phải viết lại, hiện giờ mất mặt là ta không phải là y, chữ của Hứa Kính Tông không thể có tỳ vết.
Trời tối dần, lão phó Hứa gia không ngừng nhìn ra ngoài, sao lão gia còn chưa về ăn cơm?
Lần viết biển thông cáo này khiến Hứa Kính Tông xúc động lớn, thì ra con người ta có thể vô sỉ tới cái độ ấy, nhưng nghĩ lại những việc y làm trước kia thì đâu đáng nhắc tới nữa. Hắn không phẫn nộ nữa, không chửi mắng nữa, không phải là vì đột nhiên tỉnh ngộ, mà là vi hắn bắt đầu sốt cao rồi, toàn thân nóng dữ dội, miệng cũng rộp lên, mặt đỏ bừng bừng, Hứa Kính Tông chùm chăn run rẩy, lão phó lo sợ khóc suốt.
Tôn Tư Mạc tới châm cứu cho hắn, lại kê đơn thuốc bảo lão phó đi sắc, ngủ một đêm, người không còn nóng nữa, tỉnh lại húp một bát cháo loãng nhỏ rồi mơ mơ màng màng ngủ mất. Trong thời gian đó Vân Diệp có tới thăm hắn hai lần, còn để lại ít thuốc bổ, thấy hắn ngủ say thì không quấy rầy, chỉ bảo Lão Trang lấy thêm hai cái chăn đắp lên cho hắn, đưa cho lão phó một bầu rượu nhỏ, nếu tối Hứa Kính Tông lại sốt thì dùng vải thấm rượu lau khắp người, như thế tản nhiệt rất nhanh.
Vân Diệp bận rộn giảng giải các loại kiến thức cấp cứu thông thường cho quan quân, cuối cùng ngay cả ứng dụng của nẹp cũng nói xong mới dừng lại, trong quân doanh không có nhiều võ phu biết chữ, trước kia bảo bọn họ đi đọc sách chẳng bằng chọc cho một đao chết luôn, giờ ngồi ở lớp học nghe giảng mắt không chớp cái nào, nghe thêm một câu, biết thêm một cách, huynh đệ của mình sẽ ít đi một người bị chết trận. Tuy nói hiền từ không cầm được quân, nhưng tim làm bằng thịt, ai chẳng có lòng trắc ẩn với người bên cạnh, khỏi phải nói tới huynh đệ sớm chiều bên nhau.
Nhắc tới huynh đệ, Trình Xử Mặc hơi quá đáng, bản thân không tới, phái phó thủ đi nghe giảng, hắn chui vào phòng Vân Diệp ngủ khì, hắn luôn cho rằng mình không phải học mấy thứ này, tới lúc cần huynh đệ của mình nhất định sẽ giúp mình.
Nhìn Trình Xử Mặc ngủ như lợn chết, lửa giận trong lòng Vân Diệp xộc lên đầu, hắn phải lên chiến trường, nhất định cần biết tri thức cấp cứu cơ bản, chẳng may có làm sao còn tự mình cấp cứu đơn giản được, nói không chừng nhặt được cái mạng về, trên chiến trường chém giết ai để ý tới ai được, đây không phải lúc để lười.
Kéo Trình Xử Mặc khỏi giường, dùng nước lạnh thấm khăn lau mặt cho hắn, để xua đi cơn buồn ngủ.
Nước lạnh có tác dụng ngay, Trình Xử Mặc rùng mình, cơn buồn ngủ tan biến sạch, tức tối nhìn Vân Diệp, miệng lẩm bẩm.
Kệ xác hắn, Vân Diệp bắt đầu dạy hắn phải tự cấp cứu thế nào, ví dụ trên người hắn xong, bắt Trình Xử Mặc phải thực nghiệm trên người mình, không học được bao lâu Trình Xử Mặc đã mất kiên nhẫn, vứt băng gạc đi, nằm quay mặt vào tường.
Tính hắn trẻ con thế đấy, nói Vân Diệp đối xử với hắn như huynh đệ chẳng bằng nói mang tình cảm gần trưởng bối với vãn bối hơn, quay mặt hắn lại tiếp tục dạy, hôm nay Vân Diệp quyết định hắn mà không học xong thì không thôi, Trình Xử Mặc không cưỡng lại được, đành học tiếp.
Học xong hai huynh đệ ngồi bên lò, vừa ăn cơm vừa trò chuyện:
- Diệp Tử, có đại thần y ngươi bên cạnh, ta có cần học những thứ vô dụng này không?
- Sao lại vô dụng, ta có lên chiến trường được đâu, trên chiến trường nguy hiểm nhường nào thì ngươi rõ hơn ta, trong hoàn cảnh đó thứ ít thiếu nhất là bất ngờ, trị thương càng giỏi càng tốt, sớm một khắc thôi có khi giữ được mạng. Đừng có xem nhẹ, chôn trong mộ chưa chắc toàn là người già, ngươi có biết không? Mấy ngày trước ta làm một thống kê, ngươi biết tuổi thọ bình quân của người dân Đại Đường chưa tới 30 không hả? Nghe tin tức này ngươi còn dám xem nhẹ nữa thôi?
Đây là một một đề toán học, yêu cầu học sinh lập bảng thống kê, Vân Diệp an bài học sinh tới các huyện của Trường An điều tra xem tuổi thọ bình quân của bách tính là bao nhiêu, không ngờ bài tập nộp lên làm y thất kinh, chỉ có 35 tuổi? Sao có thể chứ?
Hỏi đi hỏi lại xem đám học sinh có nhầm lẫn không, hay số liệu thu thập được nhầm? Không thể nào tuổi thọ người năm Trinh Quan chỉ có 35 được.
Phòng Di Ái mặt như đưa đám nói không sai, vì bài tập của hắn làm cùng cha hắn, chuyên môn duyệt ghi chép đinh khẩu ba huyện phụ cận Trường An mới có đáp án này, lại duyệt thêm ba huyện xa khác để so sánh, phát hiện chênh nhau tới bảy tám tuổi, cuối cùng tổng kết lại là tuổi thọ bình quân chưa tới 30.
Theo như Phòng Di Ái nói cha hắn ngồi ở thư phòng cả đêm, hôm sau đi tảo triều rất sớm, về phần trên triều đường có phản ứng gì thì hắn không biết, chỉ biết mấy ngày đó tâm tính cha hắn rất kém.
- Ba mươi tuổi? Không thể nào? Sao ta thấy xung quanh toàn lão già?
Trình Xử Mặc kinh ngạc đặt bát cơm xuống, mở to mắt nhìn Vân Diệp:
- Lừa ngươi làm gì, đợi đánh trận này xong, phủ binh trở về, ngươi phải tới thư viện học, tới khi đó ngươi tự điều tra là biết.
- Ta còn phải đi học à?
Trình Xử Mặc nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi.
- Kích động cái gì, ai bảo ngươi không cần tới thư viện học? Cơ hội tốt như thế, người khác đập vỡ đầu mà không chui vào được, ngươi lại còn chê.
- Con mắt nào của ngươi thấy ta kích động, ta kinh ngạc, nghĩ tuổi xuân tươi đẹp của Lão Trình sao có thể ném uổng ở trong thư viện, có thời gian ta cùng Cửu Y sinh hai đứa bé còn hơn mỗi ngày phải lên lớp, thư viện của ngươi chẳng có kẻ nào tốt, toàn là lưu manh ở Trường An, ta vào đó học cái xấu, chẳng may có bề gì cha sẽ kiếm ngươi gây phiền phức, ca ca ung dung tự tại chơi thanh lâu, làm vài trận mã cầu mới đúng.
*** Mã cầu, cưỡi ngựa đánh bóng kiểu pô lô.
- Trình bá bá có tìm ta gây phiền phức hay không thì chưa biết, nếu ngươi không tới thư viện, lão nhân gia tìm ngươi gây phiền phức là cái chắc. Còn tìm Cửu Y sinh con à, ngươi tự ấp trứng đi, chơi mã cầu, dạo thanh lâu? Ngươi về, lão gia tử cũng về, có bản lĩnh thì nói với lão gia tử xem.
- Ngươi tưởng ta ngốc à? Về Trường an chẳng tự do bằng Sóc Phương, ta không về, ai làm gì nổi ta.
Nhìn thằng bé ngốc không có đầu óc này Vân Diệp thấy bi ai thay cho hắn, Trình yêu tinh đại danh đỉnh đỉnh để cho hắn đường lui sao? Lão Trình sớm đợi hắn về kinh để cầu thân với hoàng đế, ngay cái tên Vân Diệp cũng biết, Thanh Hà công chúa Lý Kính, hiện mười tuổi, vừa nghĩ tới Trình Xử Mặc to lớn như khỉ đột cưới một em lolita 10 tuổi, Vân Diệp đã buồn cười.
- Diệp Tử, ngươi cười gian lắm, nhất định có chuyện gì đó mà ta không biết, ngươi nói cho ta được không?
- Ấy, sao tự nhiên thông minh thế, ngươi yên tâm, Trình bá bá muốn cầu thân cho ngươi, nghe đâu là cô nương đại hộ nhân gia, ngươi đợi động phòng đi.
Trình Xử Mặc chìm vào trầm tư, cũng không biết là nhớ tới khuê nữ nhà ai, nếu lúc này Vân Diệp nói thê tử của hắn chỉ mới mười tuổi chắc hắn tự sát mất.
- Diệp Tử, ngươi cũng định thân rồi còn gì? Nữ tử tên Tân Nguyệt đó có đẹp không?
Nhớ tới Tân Nguyệt, Vân Diệp nở nụ cười nhẹ, so với Trình Xử Mặc, rõ ràng y tốt số hơn nhiều, nhưng không thể đắc ý với huynh đệ được, thế là thiếu nghĩa khí:
- Thường thôi, chỉ hơn Cửu Y ba phần.
- Vậy chẳng phải là đại mỹ nữ à? Ngươi sướng rồi, nhưng Lý An Lan thì phải làm sao?
Không biết vì sao Trình Xử Mặc lại nhớ tới Lý An Lan:
Nói tới Lý An Lan làm Vân Diệp mất hết cả hăng hái, từng có thời bóng hình mỹ lệ đó khiến y ngày đêm mơ tưởng, giờ trải qua một số việc, bóng hình đó phai nhạt dần, chỉ để lại tiếc nuối. Lạ cái là hiện giờ trẻ lại, không ngờ còn mộng tinh, đáng sợ hơn nữa đối tượng đều là Lý An Lan, ngược lại Tân Nguyệt chưa bao giờ tiến vào giấc mộng của y.
Từ giấc mộng tỉnh lại, thay quần xong, nằm trên giường nghĩ lại vấn đề này, cơ thể của mình chẳng nhẽ nhận chuẩn Lý An Lan rồi sao? Ý nghĩ này vừa sinh ra bị Vân Diệp trấn áp ngay, chỉ tiếc ràng loại trấn áp này càng khiến lần sau giấc mộng càng nóng bỏng, càng điên cuồng. Điều này làm Vân Diệt thấy áy náy, tư vị bị cơ thể phản bội không dễ chịu chút nào, nhất là nhớ lại lúc chia tay, trang phục tân nương của Tân Nguyệt, còn có lọn tóc của nàng trong túi, liền có cảm giác tội lỗi.
Không được, ta không thể làm chuyện có lỗi với Tân Nguyệt, đó là cô nương tốt, Lý An Lan chỉ là kẻ xâm lược, chiếm cứ nơi sâu nhất trong đầu óc, đuổi không đi nổi.
"Trường bạch sơn tiền tri thế lang, xuyên trứ hồng la cẩm bối đang, trường mâu xâm thiên bán, luân đao diệu nhật quang, thượng sơn cật chương lộc, hạ sơn cật ngưu dương. Hốt văn quan quân chí, đề đao hướng tiền đãng, thí như liêu đông sĩ, trảm đầu hà sở thương
Vân Diệp đột nhiên ngâm bài Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca.
*** Đừng đến Liêu Đông chết uổng, bài hát kêu gọi tẩy chay chuyến chinh phạt Cao Câu Ly do Tùy Dạng đế phát động.
Trình Xử Mặc ngã lộn nhào, bò lên với bộ mặt kinh hãi:
- Diệp ca nhi, có dù ngươi có thay lòng đổi dạ cũng không cần đọc Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca chứ, bài này khủng bố thế nào, ngươi đâu phải không biết nó hại bao nhiêu người rồi.
- Ta chỉ biểu thị quyết tâm phản kháng, không phải muốn tạo phản, ngươi hoảng cái gì?
Vân Diệp sớm đã chuẩn bị tâm lý về sự ngu dốt của Trình Xử Mặc rồi.
- Ngươi muốn phản kháng ai? À, Lý An Lan, sợ hết hồn, ta còn tưởng ngươi muốn làm gì, chỉ là tiểu nữ nhi mà thôi, có cần hết đao thương lại chém đầu như thế không?
Vân Diệp trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Trình Xử Mặc:
- Sửu Ngưu, ngươi không biết, Lý An Lan là sơ hở lớn nhất trong lòng ta, cũng là vết thương của ta, ta nói với bản thân phải cưới Tân Nguyệt, vì tăng cường ý chí này, ta cùng Tân Nguyệt định thân, chính là muốn dứt bỏ hẳn ý nghĩ hoang đường kia, ai ngờ tâm tư đó như chỉ quấn lấy người, cắt không đứt, ngươi không phải ta, ngươi không hiểm cảm giác này.
- Còn tưởng ngươi rối rắm cái gì, chẳng qua là hai nữ nhân thôi à, cưới về là xong, có cần phiền lòng như thế không?
Đó là phương pháp xử sự của Trình Xử Mặc, đơn giản, trực tiếp, hiệu quả hay không chưa rõ, dù sao hắn luôn gặp họa.
- Nói lời trong lòng với ngươi, ngươi không thể cho ta một chú ý hay à? Tân Nguyệt phải làm chính thê, nếu không thư viện coi như xong, Lý An Lan cũng không thích hợp làm chính thê, tính cách nàng quá cố chấp, làm việc không suy nghĩ, chỉ sao cho thống khoái nhất thời, không để ý tới hậu quả. Nói thẳng luôn, lão bà như vậy ai cưới là gặp xui xẻo. Ta xui xẻo ở chỗ thích nàng, nếu cưới nàng về trong nhà chẳng náo loạn không có nổi một ngày yên thân à? Hơn nữa cái tính con lừa có húc đầu vào tường cũng không chịu đổi hướng của nàng sớm muộn cũng gây ra đại họa, hiện trong cung chẳng ai ưa rồi, nếu chẳng phải hoàng hậu hiền thục, thì xương cốt nàng hiện chẳng biết chôn ở đâu, càng chẳng nói tuy nàng không có thân phận công chúa, nhưng là công chúa thực sự, không thể cưới làm bình thê, cái tính đó của nàng ấy là tính làm binh thê sao?
Vân Diệp có chút bực dọc, đi đi lại lại trên mặt đất không có ý gì hay, thường ngày cố gắng không nghĩ tới, hôm nay nhắc đến phải có cách giải quyết, né tránh mãi không phải là cách tốt.
- Huynh đệ, ngươi xong đời rồi.
Đó là phát ngôn mang tính tổng kết của Trình Xử Mực, hắn vỗ vai Vân Diệp từ lời tới ý toàn là thương hại.
Không còn sớm nữa, hắn phải về quân doanh, Vân Diệp nhìn hắn biến mất trong bóng tối, về phòng mình chuẩn bị ngủ, sau khi đếm mấy nghìn con cừu, thần trí Vân Diệp dần mơ hồ, miệng lẩm bẩm:
- Lý An Lan, nàng đừng có vào giấc mơ của ta ....
Sài Thiệu có chút bất lực, lại có chút vui mừng, dù sao trông rất là phức tạp.
Quan quân bị đánh gục mặt trên đất gọi tên huynh đệ khóc rống lên, đấm từng phát vào mặt đất cứng như sắt, Vân Diệp không đành lành, định đỡ hắn lên, quan quân bên cạnh ngăn lại, nói nhỏ với Vân Diệp, huynh đệ ruột thịt của hắn trong số chín người bị chết đó.
Nghe nguồn cơn xong, Vân Diệp không còn gì để nói nữa.
Vân Diệp viết bút lông rất chậm, hơn nữa lại còn khó coi, bị cả nhà Lý Nhị khinh bỉ suốt, sau khi bị Lý Nhị bình luận chữ viết của mình là " đấu chân chim hồng trên tuyết", Vân Diệp thề không bao giờ dùng bút lông viết chữ nữa, quá tổn thương, lão tử chuyên tâm viết ra bị ông gọi là móng của gà hoang trên tuyết, bao nhiêu nội dung hữu dụng ông không đọc, nhìn chữ của ta làm gì? Cả hai đời ta dùng bút lông không bằng một tháng của ông, có giỏi thì so đánh máy với ta.
Lão Tôn không có thời gian, ông ta phải dạy phụ binh cứu hộ chiến trường, Vân Diệp dựng từng tấm biến lớn, cầm lấy bút lông, vừa mới viết được một chữ thì Lão Trang ôm mặt chạy ra ngoài, sợ mất mặt.
Mất mặt cái buồi ấy, thông cáo ở công ty đời sau toàn do ta viết, còn có fan hâm mộ vây quanh xem, nói viết rất đẹp, trình độ Lão Trang có cái mẹ gì chứ, không hiểu thì đừng có nhìn.
Đang viết hăng hái, đột nhiên sau lưng có tiếng nghiến răng, quay đầu lại nhìn thì ra là Hứa Kính Tông, khuôn mặt beo béo nhăn như cái bị rách, miệng hít sâu, cắn chặt răng như là bị táo bón. Trong tay còn cầm mấy cuốn sách, chắc là có vấn đề muốn hỏi Vân Diệp.
- Hầu gia đang làm gì đấy? Nổi hứng lên viết chữ lớn à? Mấy chữ này viết rất đặc sắc, sánh với lòng dạ của hầu gia.
Hiếm khi nắm được sở đoản của Vân Diệp, tất nhiêm phải tóm lấy trêu ghẹo một phen, quen nhau lâu như thế, lại là một kẻ cực tinh, hắn sớm đã nhìn thấu Vân Diệp rồi, vị Lam Điền hầu này nhìn thì rất khoáng đạt thực chất hẹp hòi, không phải là người tốt, chưa nói cái thói có thù ắt báo, tính cách thì bị chiều hư, không chịu nổi khổ, không chịu nổi mệt, quan trọng nhất là không chịu nổi bị chọc giận.
Trừ thái thượng hoàng, hoàng đế, hoàng hậu thì chỉ còn mấy vị lão soái có thể khiến y cúi đầu, trong mắt Hứa Kính Tông là vinh diệu hiếm có thì tên tiểu tử này lại bày ra vẻ mặt không tình nguyện.
Hôm qua trong quân báo nói, bệ hạ giảm tước của bốn mươi sáu vị, từ đầu tới cuối hắn không thấy được tin tức tốt lành Lam Điền hầu bị giáng làm Lam Điền bá, mặc dù có chút thất vọng, về học vấn lại không thể không thỉnh giáo vị hầu gia này. Hôm qua hắn trằn trọc cả đêm không ngủ, khó khăn lắm mới hiểu được những kiến thức nhập môn đơn giản, nhưng bị mấy công thức kỳ quái làm nhức đầu, lòng ngứa ngáy khó chịu, vứt bỏ oán hận tới nơi cầu học. Không ngờ thấy chữ như giun bò của Vân Diệp, lòng cực kỳ khoan khoái.
- Lão Hứa, sao ta lại quên mất viết chữ là sở trường của ngươi nhỉ, lại đây xem, mấy chữ này viết thế nào.
Có cu li để bắt là bắt ngay, kệ xác là ai, có mà dùng là tốt rồi, đó là chủ trương xưa nay của Vân Diệp, đời sau có câu danh ngôn, đem việc giao cho chuyên gia làm là ai nói nhỉ?
Lấy bút lông, Hứa Kính Tông xé đi những dòng chữ cực kỳ khó coi của Vân Diệp, ném thật xa mới làm lòng hắn dễ chịu hơn một chút, vừa rồi không khác gì nuốt phải một con ruồi.
Hàng chữ mạnh mẽ xuất hiện trên giấy của Vân Diệp, trắng đen rõ ràng, nhìn thôi cũng thấy dễ chịu. Hứa Kính Tông liếc xéo Vân Diệp một cái đầy khinh bỉ rồi tiếp tục viết.
- Lão Hứa, đời này ta không hi vọng đuổi kịp chữ của ngươi tồi, hâm mộ thật đấy.
Vân Diệp ở đằng sau khen ngợi, Hứa Kính Tông càng hăng, chữ như rồng bay phượng múa, chữ càng lúc càng đẹp, dáng vẻ càng lúc càng tiêu sái.
- Lão Hứa, tiếp tục viết đi nhé, viết hết cả mười hai cái biển này, ta vào phòng nằm một lúc, đêm qua không ngủ ngon.
Vân Diệp làu bàu bỏ về phòng ngủ, để lại Hứa Kính Tông một mình lẻ loi viết chữ trong gió lạnh.
Tay lạnh cóng rồi, tấm biển quá lớn, không đặt trong nhà được, có nước mũi chảy xuống, lửa giận trong lòng Hứa Kính Tông như núi lửa sắp phun trào, cái thông báo y học khốn tiếp này liên quan gì đến ta? Y viết khó coi thì mặc mẹ nó chứ, có mất mặt là y, liên quan gì tới ta?
Không xong, chữ vừa rồi viết không đẹp, tay buốt quá, nét phẩy này quá dài, làm cả chữ mất đi vận vị, không được, phải viết lại, hiện giờ mất mặt là ta không phải là y, chữ của Hứa Kính Tông không thể có tỳ vết.
Trời tối dần, lão phó Hứa gia không ngừng nhìn ra ngoài, sao lão gia còn chưa về ăn cơm?
Lần viết biển thông cáo này khiến Hứa Kính Tông xúc động lớn, thì ra con người ta có thể vô sỉ tới cái độ ấy, nhưng nghĩ lại những việc y làm trước kia thì đâu đáng nhắc tới nữa. Hắn không phẫn nộ nữa, không chửi mắng nữa, không phải là vì đột nhiên tỉnh ngộ, mà là vi hắn bắt đầu sốt cao rồi, toàn thân nóng dữ dội, miệng cũng rộp lên, mặt đỏ bừng bừng, Hứa Kính Tông chùm chăn run rẩy, lão phó lo sợ khóc suốt.
Tôn Tư Mạc tới châm cứu cho hắn, lại kê đơn thuốc bảo lão phó đi sắc, ngủ một đêm, người không còn nóng nữa, tỉnh lại húp một bát cháo loãng nhỏ rồi mơ mơ màng màng ngủ mất. Trong thời gian đó Vân Diệp có tới thăm hắn hai lần, còn để lại ít thuốc bổ, thấy hắn ngủ say thì không quấy rầy, chỉ bảo Lão Trang lấy thêm hai cái chăn đắp lên cho hắn, đưa cho lão phó một bầu rượu nhỏ, nếu tối Hứa Kính Tông lại sốt thì dùng vải thấm rượu lau khắp người, như thế tản nhiệt rất nhanh.
Vân Diệp bận rộn giảng giải các loại kiến thức cấp cứu thông thường cho quan quân, cuối cùng ngay cả ứng dụng của nẹp cũng nói xong mới dừng lại, trong quân doanh không có nhiều võ phu biết chữ, trước kia bảo bọn họ đi đọc sách chẳng bằng chọc cho một đao chết luôn, giờ ngồi ở lớp học nghe giảng mắt không chớp cái nào, nghe thêm một câu, biết thêm một cách, huynh đệ của mình sẽ ít đi một người bị chết trận. Tuy nói hiền từ không cầm được quân, nhưng tim làm bằng thịt, ai chẳng có lòng trắc ẩn với người bên cạnh, khỏi phải nói tới huynh đệ sớm chiều bên nhau.
Nhắc tới huynh đệ, Trình Xử Mặc hơi quá đáng, bản thân không tới, phái phó thủ đi nghe giảng, hắn chui vào phòng Vân Diệp ngủ khì, hắn luôn cho rằng mình không phải học mấy thứ này, tới lúc cần huynh đệ của mình nhất định sẽ giúp mình.
Nhìn Trình Xử Mặc ngủ như lợn chết, lửa giận trong lòng Vân Diệp xộc lên đầu, hắn phải lên chiến trường, nhất định cần biết tri thức cấp cứu cơ bản, chẳng may có làm sao còn tự mình cấp cứu đơn giản được, nói không chừng nhặt được cái mạng về, trên chiến trường chém giết ai để ý tới ai được, đây không phải lúc để lười.
Kéo Trình Xử Mặc khỏi giường, dùng nước lạnh thấm khăn lau mặt cho hắn, để xua đi cơn buồn ngủ.
Nước lạnh có tác dụng ngay, Trình Xử Mặc rùng mình, cơn buồn ngủ tan biến sạch, tức tối nhìn Vân Diệp, miệng lẩm bẩm.
Kệ xác hắn, Vân Diệp bắt đầu dạy hắn phải tự cấp cứu thế nào, ví dụ trên người hắn xong, bắt Trình Xử Mặc phải thực nghiệm trên người mình, không học được bao lâu Trình Xử Mặc đã mất kiên nhẫn, vứt băng gạc đi, nằm quay mặt vào tường.
Tính hắn trẻ con thế đấy, nói Vân Diệp đối xử với hắn như huynh đệ chẳng bằng nói mang tình cảm gần trưởng bối với vãn bối hơn, quay mặt hắn lại tiếp tục dạy, hôm nay Vân Diệp quyết định hắn mà không học xong thì không thôi, Trình Xử Mặc không cưỡng lại được, đành học tiếp.
Học xong hai huynh đệ ngồi bên lò, vừa ăn cơm vừa trò chuyện:
- Diệp Tử, có đại thần y ngươi bên cạnh, ta có cần học những thứ vô dụng này không?
- Sao lại vô dụng, ta có lên chiến trường được đâu, trên chiến trường nguy hiểm nhường nào thì ngươi rõ hơn ta, trong hoàn cảnh đó thứ ít thiếu nhất là bất ngờ, trị thương càng giỏi càng tốt, sớm một khắc thôi có khi giữ được mạng. Đừng có xem nhẹ, chôn trong mộ chưa chắc toàn là người già, ngươi có biết không? Mấy ngày trước ta làm một thống kê, ngươi biết tuổi thọ bình quân của người dân Đại Đường chưa tới 30 không hả? Nghe tin tức này ngươi còn dám xem nhẹ nữa thôi?
Đây là một một đề toán học, yêu cầu học sinh lập bảng thống kê, Vân Diệp an bài học sinh tới các huyện của Trường An điều tra xem tuổi thọ bình quân của bách tính là bao nhiêu, không ngờ bài tập nộp lên làm y thất kinh, chỉ có 35 tuổi? Sao có thể chứ?
Hỏi đi hỏi lại xem đám học sinh có nhầm lẫn không, hay số liệu thu thập được nhầm? Không thể nào tuổi thọ người năm Trinh Quan chỉ có 35 được.
Phòng Di Ái mặt như đưa đám nói không sai, vì bài tập của hắn làm cùng cha hắn, chuyên môn duyệt ghi chép đinh khẩu ba huyện phụ cận Trường An mới có đáp án này, lại duyệt thêm ba huyện xa khác để so sánh, phát hiện chênh nhau tới bảy tám tuổi, cuối cùng tổng kết lại là tuổi thọ bình quân chưa tới 30.
Theo như Phòng Di Ái nói cha hắn ngồi ở thư phòng cả đêm, hôm sau đi tảo triều rất sớm, về phần trên triều đường có phản ứng gì thì hắn không biết, chỉ biết mấy ngày đó tâm tính cha hắn rất kém.
- Ba mươi tuổi? Không thể nào? Sao ta thấy xung quanh toàn lão già?
Trình Xử Mặc kinh ngạc đặt bát cơm xuống, mở to mắt nhìn Vân Diệp:
- Lừa ngươi làm gì, đợi đánh trận này xong, phủ binh trở về, ngươi phải tới thư viện học, tới khi đó ngươi tự điều tra là biết.
- Ta còn phải đi học à?
Trình Xử Mặc nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi.
- Kích động cái gì, ai bảo ngươi không cần tới thư viện học? Cơ hội tốt như thế, người khác đập vỡ đầu mà không chui vào được, ngươi lại còn chê.
- Con mắt nào của ngươi thấy ta kích động, ta kinh ngạc, nghĩ tuổi xuân tươi đẹp của Lão Trình sao có thể ném uổng ở trong thư viện, có thời gian ta cùng Cửu Y sinh hai đứa bé còn hơn mỗi ngày phải lên lớp, thư viện của ngươi chẳng có kẻ nào tốt, toàn là lưu manh ở Trường An, ta vào đó học cái xấu, chẳng may có bề gì cha sẽ kiếm ngươi gây phiền phức, ca ca ung dung tự tại chơi thanh lâu, làm vài trận mã cầu mới đúng.
*** Mã cầu, cưỡi ngựa đánh bóng kiểu pô lô.
- Trình bá bá có tìm ta gây phiền phức hay không thì chưa biết, nếu ngươi không tới thư viện, lão nhân gia tìm ngươi gây phiền phức là cái chắc. Còn tìm Cửu Y sinh con à, ngươi tự ấp trứng đi, chơi mã cầu, dạo thanh lâu? Ngươi về, lão gia tử cũng về, có bản lĩnh thì nói với lão gia tử xem.
- Ngươi tưởng ta ngốc à? Về Trường an chẳng tự do bằng Sóc Phương, ta không về, ai làm gì nổi ta.
Nhìn thằng bé ngốc không có đầu óc này Vân Diệp thấy bi ai thay cho hắn, Trình yêu tinh đại danh đỉnh đỉnh để cho hắn đường lui sao? Lão Trình sớm đợi hắn về kinh để cầu thân với hoàng đế, ngay cái tên Vân Diệp cũng biết, Thanh Hà công chúa Lý Kính, hiện mười tuổi, vừa nghĩ tới Trình Xử Mặc to lớn như khỉ đột cưới một em lolita 10 tuổi, Vân Diệp đã buồn cười.
- Diệp Tử, ngươi cười gian lắm, nhất định có chuyện gì đó mà ta không biết, ngươi nói cho ta được không?
- Ấy, sao tự nhiên thông minh thế, ngươi yên tâm, Trình bá bá muốn cầu thân cho ngươi, nghe đâu là cô nương đại hộ nhân gia, ngươi đợi động phòng đi.
Trình Xử Mặc chìm vào trầm tư, cũng không biết là nhớ tới khuê nữ nhà ai, nếu lúc này Vân Diệp nói thê tử của hắn chỉ mới mười tuổi chắc hắn tự sát mất.
- Diệp Tử, ngươi cũng định thân rồi còn gì? Nữ tử tên Tân Nguyệt đó có đẹp không?
Nhớ tới Tân Nguyệt, Vân Diệp nở nụ cười nhẹ, so với Trình Xử Mặc, rõ ràng y tốt số hơn nhiều, nhưng không thể đắc ý với huynh đệ được, thế là thiếu nghĩa khí:
- Thường thôi, chỉ hơn Cửu Y ba phần.
- Vậy chẳng phải là đại mỹ nữ à? Ngươi sướng rồi, nhưng Lý An Lan thì phải làm sao?
Không biết vì sao Trình Xử Mặc lại nhớ tới Lý An Lan:
Nói tới Lý An Lan làm Vân Diệp mất hết cả hăng hái, từng có thời bóng hình mỹ lệ đó khiến y ngày đêm mơ tưởng, giờ trải qua một số việc, bóng hình đó phai nhạt dần, chỉ để lại tiếc nuối. Lạ cái là hiện giờ trẻ lại, không ngờ còn mộng tinh, đáng sợ hơn nữa đối tượng đều là Lý An Lan, ngược lại Tân Nguyệt chưa bao giờ tiến vào giấc mộng của y.
Từ giấc mộng tỉnh lại, thay quần xong, nằm trên giường nghĩ lại vấn đề này, cơ thể của mình chẳng nhẽ nhận chuẩn Lý An Lan rồi sao? Ý nghĩ này vừa sinh ra bị Vân Diệp trấn áp ngay, chỉ tiếc ràng loại trấn áp này càng khiến lần sau giấc mộng càng nóng bỏng, càng điên cuồng. Điều này làm Vân Diệt thấy áy náy, tư vị bị cơ thể phản bội không dễ chịu chút nào, nhất là nhớ lại lúc chia tay, trang phục tân nương của Tân Nguyệt, còn có lọn tóc của nàng trong túi, liền có cảm giác tội lỗi.
Không được, ta không thể làm chuyện có lỗi với Tân Nguyệt, đó là cô nương tốt, Lý An Lan chỉ là kẻ xâm lược, chiếm cứ nơi sâu nhất trong đầu óc, đuổi không đi nổi.
"Trường bạch sơn tiền tri thế lang, xuyên trứ hồng la cẩm bối đang, trường mâu xâm thiên bán, luân đao diệu nhật quang, thượng sơn cật chương lộc, hạ sơn cật ngưu dương. Hốt văn quan quân chí, đề đao hướng tiền đãng, thí như liêu đông sĩ, trảm đầu hà sở thương
Vân Diệp đột nhiên ngâm bài Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca.
*** Đừng đến Liêu Đông chết uổng, bài hát kêu gọi tẩy chay chuyến chinh phạt Cao Câu Ly do Tùy Dạng đế phát động.
Trình Xử Mặc ngã lộn nhào, bò lên với bộ mặt kinh hãi:
- Diệp ca nhi, có dù ngươi có thay lòng đổi dạ cũng không cần đọc Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca chứ, bài này khủng bố thế nào, ngươi đâu phải không biết nó hại bao nhiêu người rồi.
- Ta chỉ biểu thị quyết tâm phản kháng, không phải muốn tạo phản, ngươi hoảng cái gì?
Vân Diệp sớm đã chuẩn bị tâm lý về sự ngu dốt của Trình Xử Mặc rồi.
- Ngươi muốn phản kháng ai? À, Lý An Lan, sợ hết hồn, ta còn tưởng ngươi muốn làm gì, chỉ là tiểu nữ nhi mà thôi, có cần hết đao thương lại chém đầu như thế không?
Vân Diệp trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Trình Xử Mặc:
- Sửu Ngưu, ngươi không biết, Lý An Lan là sơ hở lớn nhất trong lòng ta, cũng là vết thương của ta, ta nói với bản thân phải cưới Tân Nguyệt, vì tăng cường ý chí này, ta cùng Tân Nguyệt định thân, chính là muốn dứt bỏ hẳn ý nghĩ hoang đường kia, ai ngờ tâm tư đó như chỉ quấn lấy người, cắt không đứt, ngươi không phải ta, ngươi không hiểm cảm giác này.
- Còn tưởng ngươi rối rắm cái gì, chẳng qua là hai nữ nhân thôi à, cưới về là xong, có cần phiền lòng như thế không?
Đó là phương pháp xử sự của Trình Xử Mặc, đơn giản, trực tiếp, hiệu quả hay không chưa rõ, dù sao hắn luôn gặp họa.
- Nói lời trong lòng với ngươi, ngươi không thể cho ta một chú ý hay à? Tân Nguyệt phải làm chính thê, nếu không thư viện coi như xong, Lý An Lan cũng không thích hợp làm chính thê, tính cách nàng quá cố chấp, làm việc không suy nghĩ, chỉ sao cho thống khoái nhất thời, không để ý tới hậu quả. Nói thẳng luôn, lão bà như vậy ai cưới là gặp xui xẻo. Ta xui xẻo ở chỗ thích nàng, nếu cưới nàng về trong nhà chẳng náo loạn không có nổi một ngày yên thân à? Hơn nữa cái tính con lừa có húc đầu vào tường cũng không chịu đổi hướng của nàng sớm muộn cũng gây ra đại họa, hiện trong cung chẳng ai ưa rồi, nếu chẳng phải hoàng hậu hiền thục, thì xương cốt nàng hiện chẳng biết chôn ở đâu, càng chẳng nói tuy nàng không có thân phận công chúa, nhưng là công chúa thực sự, không thể cưới làm bình thê, cái tính đó của nàng ấy là tính làm binh thê sao?
Vân Diệp có chút bực dọc, đi đi lại lại trên mặt đất không có ý gì hay, thường ngày cố gắng không nghĩ tới, hôm nay nhắc đến phải có cách giải quyết, né tránh mãi không phải là cách tốt.
- Huynh đệ, ngươi xong đời rồi.
Đó là phát ngôn mang tính tổng kết của Trình Xử Mực, hắn vỗ vai Vân Diệp từ lời tới ý toàn là thương hại.
Không còn sớm nữa, hắn phải về quân doanh, Vân Diệp nhìn hắn biến mất trong bóng tối, về phòng mình chuẩn bị ngủ, sau khi đếm mấy nghìn con cừu, thần trí Vân Diệp dần mơ hồ, miệng lẩm bẩm:
- Lý An Lan, nàng đừng có vào giấc mơ của ta ....
/1414
|