Thế này quá bất công rồi, Trường Tôn thị mày liễu dựng ngược, chuẩn bị đứng dậy chất vấn Lý Cương, Úy Trì Bảo Lâm đọc sai lung tung bung bét cả thì được khen ngợi, Mạnh Hữu Đồng đọc sai một chữ thì bị đánh, nhìn thế kia chắc chắn tay sưng lên rồi.
Chớp mắt cái nghĩ lại rồi ngồi xuống, kiên trì nghe hết bài, Lý Cương giảng bài từ ngoài đi vào trong, hết sức sinh động, thi ca cổ đại buồn tẻ được ông ta giảng giải hấp dẫn, kích thích người nghe. Đại nho đúng là đại nho, chẳng phải tiên sinh nhà cữu cữu mình so được.
Kết thúc bài giảng, Lý Cương và Trường Tôn thị rời phòng học, Lão Lý nói:
- Vừa nãy lão thần thấy nương nương muốn nói lại thôi, hẳn là thấy lão thần quá thiên vị Úy Trì Bảo Lâm, song lại hà khắc với Mạnh Hữu Đồng.
- Vừa rồi bổn hậu nghĩ thế, khi tiên sinh hỏi ra câu này là biết khả năng bổn hậu sai rồi, chuyện dạy học rèn người, tiên sinh là danh gia một đời, mong tiên sinh giải thích, làm thế có ý đồ gì?
Trường Tôn thị rất muốn biết cố ý thiên vị một học sinh như thế có ảnh hưởng tới các học sinh khác không.
- Nương nương từ nhỏ có tiếng là tài nữ, sao không hiểu đạo lý dạy học phải dạy người trước, đứa bé Úy Trì Bảo Lâm này thiên tư ngu độn, thứ người khác đọc ba lần đã thuộc thì nó phải đọc ba mươi lần cũng chưa chắc đã nhớ, hôm nay biểu hiện của nó ở trên lớp nếu không có nương nương sẽ tốt hơn một chút, có thể thấy hôm qua nó bỏ công sức rồi.
- Lão thần dạy học mấy chục năm, học sinh thiên tư thông tuệ thấy qua vô số, trong đó có Tùy Dương đế Dương Quảng, ngày trước trong cung dạy hắn, hắn biết một suy ba, nghe một hiểu mười đều không đủ nói lên tư chất của hắn, kết quả ra sao không cần lão thần miêu tả, kiêu xa dâm dật, một quốc gia tốt đẹp bị hắn làm khói lửa bốn bề, bách tính khốn khổ.
- Lão thần mỗi lần nghĩ tới đó đau đớn vô cùng, nếu như lão thần không chỉ quan tâm tới học vấn vô dụng, quan tâm hơn tới tu dưỡng đạo đức của hắn, nói không chừng không hại chết nhiều người như thế.
- Mạnh Hữu Đồng khác Úy Trì Bảo Lâm, tư chất của nó không tệ, nhưng không chịu bỏ công sức, luôn ỷ vào chút khôn vặt mà khoe khoang với học sinh trong lớp, phô trương tri thức bản thân còn chưa nắm vững, đồng thời lấy đó làm kiêu ngạo, lão thần tuyệt đối không cho phép, xử phạt nó là tất nhiên.
Nghe xong lời Lý Cương, Trường Tôn thị thi lễ, nghiêm túc nói:
- Lý sư đúng là danh gia một đời, đạo giáo dục con người thâm ảo, phân tích tính tình học sinh đâu vào đó, bổn hậu không bằng, xin thụ giáo.
Lý Cương tránh đi, nói với Trường Tôn thị:
- Con của nương nương là đứa bé kiệt xuất nhất trong thư viện, nếu chỉ nói về đường học vấn dù Vân Diệp cũng phải kém vài phần, Lý Thái ý tưởng kỳ diệu, Lý Khác kiên nhẫn vũng vàng, đó đều là phẩm chất đáng quý nhất trong thư viện, hai ngày qua hẳn nương nương cảm thụ được biến hóa của hai đứa bé này, trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, biết hiếu kính phụ mẫu, yêu quý huynh đệ, đứa bé như thế có hỏng cũng không hỏng quá mức được, lão phu rất kỳ vọng vào tương lai của hai đứa bé này.
Chỉ cần là phụ mẫu nghe người khác khen con mình có ai là không vui, nhất là Lý Thái ba lần thi đứng đầu thư viện, nghe nói thư viện chuyên môn thưởng cho hai quan, gọi là học bổng.
Lý Thái thưởng cho mã phu cũng hai hai quan rồi, nhưng nhận hai quan tiền nằng nặng từ tay Lý Cương lại như được một vạn quan, miệng liền không khép lại được, làm đám học sinh khác ghen tị phát cuồng.
Thư viện có quy củ, chỉ cần là tiền thưởng của thư viện sẽ mua được thứ thường ngày tuyệt đối không thể mua được, ví như có thể lấy một quan mua bức tranh chữ do đích thân Lý Cương tiên sinh viết, phải biết rằng từ mười năm trước Lý Cương không cho chữ người khác rồi.
Hoặc là mời Ngọc Sơn tiên sinh viết một bài văn tế cho tổ tiên mình, bình thường chỉ có hoàng gia mới có điều kiện này, hoặc tìm Nguyên Chương tiên sinh khắc cho mình một con dấu. Tranh nhân vật của Ly Thạch tiên sinh là số một, nếu như bỏ một quan tiền mới ông vẽ cho mình một bức tranh là đãi ngộ cực kỳ hiếm có, kỹ thuật hội họa của Ly Thạch tiên sinh có thể sánh ngang với Triển Tử Càn.
Lý Thái dùng một quan tiền mới Vân Diệp làm cho mẫu thân mình một bữa cơm, thức ăn không thể ít hơn tám món, hơn nữa còn phải có món chính.
Vân Diệp đánh một giấc ngon lành ở nhà, chẳng làm gì cả, y cũng chẳng thể làm gì, chỉ cần y có chút ý đi ra ngoài làm gì, Nhất Nương hầu hạ y sẽ mếu miệng khóc òa lên, mấy tỷ muội của nàng cũng sẽ chạy ra ôm đùi ôm chân, kéo quần kéo áo, sợ y lại ra ngoài rước họa vào thân.
Tới lúc này Tân Nguyện bận rộn việc này việc kia trong nhà cũng tới, mắt đẫm lệ nhìn Vân Diệp không nói một lời, chỉ cần nhìn thấy Tân Nguyệt, Vân Diệp đành nằm xuống ghế tựa, tiếp tục đếm số chim én bay qua, cần cù tha rơm tích bùn làm ổ dưới mái nhà.
Vân Diệp luôn muốn tìm cơ hội ở bên Tân Nguyệt lâu hơn, nhưng mấy đứa muội muội trông coi y gắt gao, ngay cả đi nhà xí cũng canh bên ngoài, theo lời Tiểu Nha là :
- Phải trông coi ca ca cho kỹ, nếu không sẽ ra ngoài gây họa, hoàng đế lại giam ca ca vào nhà lao không cho ăn, sẽ chết đói.
Nằm hoài cũng chán, phải kiếm việc làm, kiếm người tâm sự, còn ai tốt hơn Vượng Tài?
Lông của Vượng Tài đã chải tới tám lần, thiếu mỗi điều cho xi đánh bóng, lông bóng mượt, trơn tới mức ruồi cũng chẳng đậu vào nổi, Vượng Tài không thích hình tượng mới của mình chút nào, nó quay đầu dùng lưỡi liếm lông trên đùi quăn lên, nó thích nhất chỗ đó cũng bị Vân Diệp chải bằng rồi.
Từ khi Vân Diệp trở về, Vượng Tài lại bắt đầu kiếp sống say sưa mơ màng, chỉ là bây giờ lại thêm tật mới, không biết bán rượu học đâu ra bí phương, biết cho thêm hoa quế vào trong rượu, làm hương rượu càng thêm thơm, Vượng Tài giờ nhất định phải uống rượu nhà hắn.
Không được! Một con ngựa không thể ăn đồ ngọt thời gian dài, hiện giờ đã béo không kém gì lợn nái rồi, lần trước bắt nó kéo xe một lần, giờ đố lừa được nó tới gần cái xe ngựa, Vân Diệp vừa mới chuẩn bị xong xe ngựa, Vượng Tài liền lăn ra đất đóng giả chó chết, người nằm nghiêng, chân duỗi rõ dài, mắt nhắm nghiền, cái bụng béo phì nhấp nhô một cái cũng không có.
Hết cách, Vân Diệp và mã phu tốn biết bao công sức mới đẩy được con ngựa mắc bệnh lười dậy, tên bán rượu đáng chết đúng lúc ấy lại rao bán ở cửa, Vượng Tài lập tức tinh thần phấn chấn chạy mất, làm Vân Diệp và mã phu chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
Bất kể là người hay ngựa, muốn thay đổi ngay cái thói lười biếng không phải một ngày hai ngày là thấy được hiệu quả, Vân Diệp nhìn Vượng Tài uống rượu say sưa ở cửa, quyết định phải giải quyết vấn đề béo phì vì cái mạng của nó.
Ăn sẽ sinh thịt, chỉ ăn mà không vận động càng sinh thịt, Vượng Tài không phải nuôi để ăn thịt, còn béo nữa bốn chân nó không chịu nổi trọng lượng cơ thể, sớm muộn cũng có phiền toái.
Đang buồn vì vấn đế béo phì của Vượng Tài thì Lý Thái phấn chấn tìm tới cửa, đập bộp một quan tiền lên bàn, nói:
- Tám món ăn, không được trùng lặp, thêm một món canh, một món ăn chính, phải chưa ăn bao giờ, thân thể mẫu hậu ta không thuận tiện, cần bồi bổ, mấy ngày qua tới thư viện gầy đi rồi, không thể để thế này được, phụ hoàng sẽ nghĩ ta không chiếu cố tốt mẫu hậu, sẽ lột da ta.
Những lời này của Lý Thái làm Vân Diệp ý thức được, Trường Tôn thị hình như định ở lỳ tại thư viện không đi nữa, thế này sao được, một vị hoàng hậu ở thư viện lâu ngày không phải tin tức tốt.
***
Phải nói con ngựa này thú vị chỉ sau mỗi con rồng trong Thần Mộ.
Nếu như nói Trường Tôn thị tới khống chế thư viện thì chắc chắn oan uổng bà ta rồi, nếu bà ta muốn triệt để khống chế thư viện cũng không cần dùng thủ đoạn cấp thấp này, trực tiếp thu hồi là được, đây vốn là thư viện hoàng gia.
- A Thái, hoàng hậu nương nương còn lại thư viện bao lâu nữa, ngươi biết không?
- Ba ngày, chỉ có ba ngày thôi, Tiểu Diệp, ngươi còn hai ngày chuẩn bị, phải làm cho mẫu hậu được ăn bữa này trước khi về cung.
Mặt Vân Diệp nóng lên, uổng công làm tiểu nhân rồi.
Con người luôn dùng suy nghĩ đen tối nhất đoán ý đồ người khác, lo được lo mất làm Vân Diệp mất đi bản tâm an nhiên của mình, khi chúng ta coi một vật là cực kỳ trọng yếu, sẽ thấy cả thế giới đều muốn cướp nó.
Ăn mày luôn lo mất nửa cái bánh trong bát vỡ, phú hào luôn lo số tiền chôn ở chuồng heo, giá trị hai thứ khác nhau, nhưng tâm tình hai bên giống nhau.
Thư viện chưa quan trọng với Đại Đường tới mức như Vân Diệp tưởng tượng, trong mắt quân thần Đại Đường kỳ thực thư viện là mầm non có thể biến thành đại thụ che trời, ít nhất bọn họ cho rằng ở trong thế hệ bọn họ chưa cần suy nghĩ nhiều tới giá trị của thư viện, vị chỉ có thư viện chỉ đầu tư cực lớn mà chưa đưa ra lợi ích không cung cấp giúp đỡ cần thiết với họ, tất nhiên cũng không thể tạo thành uy hiếp.
Nghĩ thông điều đó, Vân Diệp quyết tâm toàn tâm toàn ý vào thực đơn cho hoàng hậu nương nương, rốt cuộc làm cái gì mới được đây?
Vân Diệp đúng như Lý Nhị nghĩ, có rất nhiều thiện cảm với hoàng hậu.
Nữ nhân rất lạ lùng, có người mang tới cho ngươi cảm giác ấm áp như ở nhà, ví dụ như Tân Nguyệt, cho người ta cảm giác thân thiết như người mẹ, ví như Trường Tôn thị, hay khiến người ta nghĩ tới một cái là muốn đánh như Lý An Lan.
Gặp phải loại nữ nhân thứ nhất, nếu như không lập tức cưới về giấu đi thì đúng là thằng ngốc, nữ nhân thứ hai chỉ cần kính trọng trong lòng là được, mặc dù bảo sao nghe vậy, nhưng cách xa cũng không phải là một lựa chọn tồi, mỗi người chúng ta đều ghi nhớ mẹ trong lòng, thời gian dài không gặp sẽ vô cùng nhung nhớ, nhưng ngày ngày ở cùng nhau, ngươi sẽ phát hiện mình muốn bỏ đi. Chúng ta có được sức mạnh và sinh mệnh từ mẹ, chính sức mạnh đó khiến chúng ta muốn phá bỏ trói buộc của mẹ, đi tìm chân trời của mình.
Đó là lựa chọn tự nhiên của sinh mệnh, thú mẹ sẽ đuổi thú con đi sau khi chúng trưởng thành, làm rất vô tình, hành vi trông có vẻ như rất lạnh lùng đó thực chất đằng sau lại là một phần của tình mẹ vĩ đại nhất.
Chúng ta tán tụng vô vàn tình mẹ, nhưng đẹp nhất vẫn là nỗi nhớ khi xa mẹ.
Vân Diệp muốn tránh thật xa Trường Tôn thị, thi thoảng nhớ tới một chút là được, nếu như mỗi năm nhớ một lần là tốt nhất. Y thực sự chịu không nổi Trường Tôn thị hỏi y, vì sao chỉ cho bà ta ăn đầu cá, mà không cho ăn thịt cá tươi ngon. Con cá dài gần hai xích chỉ để lại cái đầu cùng đoạn thân gần một tấc, còn lại cho đầu bếp hết, để bọn họ tối ăn.
Đầu bếp nhận thịt cá béo mập tạ ơn rối rít bê đi, Trường Tôn thị bùng nổ, mày liễu dựng lên, bổn hậu ăn còn không bằng đầu bếp, đó là cách nhìn của bà ta.
Ông trời ơi, có đời thùa nhà ai ăn cá mè đầu hũ mà lại ăn mình cá không? Chợ đời sau cá mè bị chặt làm hai, đầu cá bán cực đắt, thân cá rẻ thối ra.
Bếp là chỗ mà hoàng hậu nên tới à? Còn buộc một cái tạp dề y như thật, nói là chuẩn bị học hầu gia chút tài nghệ làm bếp, sau này còn khoe với công công và trượng phu của mình, cả thế giới này chỉ có hai vị đó có tư cách để bà xuống bếp thôi.
Sớm nghe nói Trường Tôn thị nấu cháo cực ngon, lại có món canh sen mộc nhĩ nổi danh. Nghe bà ta khoe, mỗi lần phải cho ba thìa đường phèn, cơ mặt Vân Diệp co giật, thìa to như cái nắm đấm, ba thìa thì rốt cuộc ăn cháo hay ăn đường? Lý Nhị có bệnh cao huyết áp, làm sao chịu nổi ăn đường mỗi ngày. Không biết là bổ người, hay là hại người, trong mắt Vân Diệp lúc này Lý Nhi không khác gì Võ Đại Lang nữa rồi, chỉ thiếu mỗi Tây Môn Khánh và Vương bà.
Trường Tôn thị vừa tới, trong bếp chỉ có Vân Diệp được đứng thôi, những người khác phò dịch, đầu bếp chỉ biết quỳ run như trúng gió. Lý Thái, Lý Khác mặc dù ghét vào bếp, nhưng mẫu thân đã vào rồi, hai huynh đệ chúng đành vào theo.
- Nương nương, người nên tới thư viện đi một vòng, xem đám học sinh bắt bướm làm tiêu bản, xem bọn họ lấy nhựa tùng làm hổ phách, không thích thì đi nghiên cứu xương cự long cũng là lựa chọn không tệ.
Sau khi bị Trường Tôn thị chê bai đủ thứ trong bếp, Vân Diệp đành tiễn bà ta lên đường.
Nồi sắt sao lại đen như thế? Sao nồi bẩn thế có thể nấu được món ăn ngon?
Vì sao lấy bạc làm muôi canh! Bại gia tử.
Tấm vải tốt thế xé thành từng miếng nhỏ, lãng phí, có biết nông gia dệt vải vất vả thế nào không, khắc bạc hết mức có thể.
- Tên nhóc con nhà ngươi thì biết cái gì, bổn hậu từng làm ruộng, nuôi tằm, dệt vải, quản lý chuyện lớn nhỏ trong cung, không phải được cả thiên hạ khen ngợi à? Cứ nói cái Vân gia rối loạn của ngươi, hạ nhân suốt ngày chỉ biết ăn uống, kẻ nào cũng béo như lợn, chỉ biết ăn không biết làm, nuôi con ngựa hiện giờ không ai phân biệt rõ là ngựa hay là lợn, còn có mặt mũi đuổi bổn hậu ra ngoài.
Năm noái thấy Trường Tôn thị làm ruộng rồi, thái tử dắt trâu, hoàng đế cầm cày, Trường Tôn thị ở sau rải mầm, nửa mẫu ruộng ba người nhà họ làm cả buổi sáng, Vân Diệp không cẩn thận ngủ mất, bị Lão Ngưu đá cho một phát, giờ nhớ lại vẫn còn đau.
Nông gia mà làm ruộng như nhà bọn họ thì chết đói ráo rồi, làm gì còn mạng cho nhà bọn họ bóp nặn? Cộng tròn lại mới nuôi được một nong tằm, còn gọi toàn bộ quý phụ tới tham quan, nãi nãi có hân hạnh được thấy tằm nương nương nuôi, nói là béo trắng béo tốt, không thấy con nào gầy, cứ như chọn từ mấy vạn con tằm ra vậy, lão nãi nãi nói không thẹn là tằm do hoàng hậu nương nương nuôi, người nuôi tằm cả đời như bà cũng không bì được.
Nghe lão nãi nãi nói, trong đầu Vân Diệp hiện ra bức tranh hoàng hậu nương nương cầm thước đo mỗi con tằm, đo đi do lại rồi cho vào nong của mình.
Đem suy nghĩ của mình nói ra cho nãi nãi, bị nãi nãi tát một phát, còn không cho nói ra ngoài, bảo y nuốt vào bụng.
Người có thai hình như đều trở nên yếu ớt, sau khi bóc được một củ hành còn mỗi phần tí tẹo bên trong, Trường Tôn thị dừng tay, nhìn Lý Thái bận rộn, mắt tràn ngập yêu thương, đưa bàn tay ra để Lý Thái đỡ mình dậy, nói là không ngồi được lâu, cần tới hoa phòng Vân gia đi dạo.
- Diệp Tử, ta cũng muốn đón mẹ ta tới thư viện ở một thời gian, ngươi cũng làm cho mẹ ta một bữa được không? Năm nay ta không có học bổng, không trả được cho ngươi một quan tiền, dù ta liều mạng thì năm sau cũng phải lấy được học bổng, rồi trả lại ngươi được không?
Lý Khác thấy người ta mẹ từ con hiếu, thực sự chịu không nổi, nghĩ tới mẫu thân một mình ở trong thâm cung nuôi đệ đệ Lý Ảm mới năm tuổi, không nhịn được thỉnh cầu Vân Diệp. Muốn Vân Diệp xuống bếp, trừ khi y muốn làm, nếu không người khác nói ra là xỉ nhục với Vân Diệp.
- Bách thiện lấy hiếu làm đầu, chuyện này đương nhiên là được, chỉ cần ngươi thuyết phục được phụ hoàng ngươi cho mẫu thân ngươi tới thư viện, ta có thể cho ngươi nợ một quan này, làm cho mẫu thân ngươi một bữa. Theo nguyên tắc công bằng, ngươi phải trả lại ta hai quan, chuyện này không được quịt.
Chuyện tình cảm như vậy Vân Diệp thích làm nhất, chỉ cần giúp được hắn, Vân Diệp không ngại làm thêm một bữa cơm, hoàng gia nếu chỉ có loại cạnh tranh này, tất cả những đứa con của Lý Nhị đưa ra yêu cầu này thì Vân Diệp đều đồng ý, con yêu quý mẹ là thiên kinh địa nghĩa.
Chớp mắt cái nghĩ lại rồi ngồi xuống, kiên trì nghe hết bài, Lý Cương giảng bài từ ngoài đi vào trong, hết sức sinh động, thi ca cổ đại buồn tẻ được ông ta giảng giải hấp dẫn, kích thích người nghe. Đại nho đúng là đại nho, chẳng phải tiên sinh nhà cữu cữu mình so được.
Kết thúc bài giảng, Lý Cương và Trường Tôn thị rời phòng học, Lão Lý nói:
- Vừa nãy lão thần thấy nương nương muốn nói lại thôi, hẳn là thấy lão thần quá thiên vị Úy Trì Bảo Lâm, song lại hà khắc với Mạnh Hữu Đồng.
- Vừa rồi bổn hậu nghĩ thế, khi tiên sinh hỏi ra câu này là biết khả năng bổn hậu sai rồi, chuyện dạy học rèn người, tiên sinh là danh gia một đời, mong tiên sinh giải thích, làm thế có ý đồ gì?
Trường Tôn thị rất muốn biết cố ý thiên vị một học sinh như thế có ảnh hưởng tới các học sinh khác không.
- Nương nương từ nhỏ có tiếng là tài nữ, sao không hiểu đạo lý dạy học phải dạy người trước, đứa bé Úy Trì Bảo Lâm này thiên tư ngu độn, thứ người khác đọc ba lần đã thuộc thì nó phải đọc ba mươi lần cũng chưa chắc đã nhớ, hôm nay biểu hiện của nó ở trên lớp nếu không có nương nương sẽ tốt hơn một chút, có thể thấy hôm qua nó bỏ công sức rồi.
- Lão thần dạy học mấy chục năm, học sinh thiên tư thông tuệ thấy qua vô số, trong đó có Tùy Dương đế Dương Quảng, ngày trước trong cung dạy hắn, hắn biết một suy ba, nghe một hiểu mười đều không đủ nói lên tư chất của hắn, kết quả ra sao không cần lão thần miêu tả, kiêu xa dâm dật, một quốc gia tốt đẹp bị hắn làm khói lửa bốn bề, bách tính khốn khổ.
- Lão thần mỗi lần nghĩ tới đó đau đớn vô cùng, nếu như lão thần không chỉ quan tâm tới học vấn vô dụng, quan tâm hơn tới tu dưỡng đạo đức của hắn, nói không chừng không hại chết nhiều người như thế.
- Mạnh Hữu Đồng khác Úy Trì Bảo Lâm, tư chất của nó không tệ, nhưng không chịu bỏ công sức, luôn ỷ vào chút khôn vặt mà khoe khoang với học sinh trong lớp, phô trương tri thức bản thân còn chưa nắm vững, đồng thời lấy đó làm kiêu ngạo, lão thần tuyệt đối không cho phép, xử phạt nó là tất nhiên.
Nghe xong lời Lý Cương, Trường Tôn thị thi lễ, nghiêm túc nói:
- Lý sư đúng là danh gia một đời, đạo giáo dục con người thâm ảo, phân tích tính tình học sinh đâu vào đó, bổn hậu không bằng, xin thụ giáo.
Lý Cương tránh đi, nói với Trường Tôn thị:
- Con của nương nương là đứa bé kiệt xuất nhất trong thư viện, nếu chỉ nói về đường học vấn dù Vân Diệp cũng phải kém vài phần, Lý Thái ý tưởng kỳ diệu, Lý Khác kiên nhẫn vũng vàng, đó đều là phẩm chất đáng quý nhất trong thư viện, hai ngày qua hẳn nương nương cảm thụ được biến hóa của hai đứa bé này, trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, biết hiếu kính phụ mẫu, yêu quý huynh đệ, đứa bé như thế có hỏng cũng không hỏng quá mức được, lão phu rất kỳ vọng vào tương lai của hai đứa bé này.
Chỉ cần là phụ mẫu nghe người khác khen con mình có ai là không vui, nhất là Lý Thái ba lần thi đứng đầu thư viện, nghe nói thư viện chuyên môn thưởng cho hai quan, gọi là học bổng.
Lý Thái thưởng cho mã phu cũng hai hai quan rồi, nhưng nhận hai quan tiền nằng nặng từ tay Lý Cương lại như được một vạn quan, miệng liền không khép lại được, làm đám học sinh khác ghen tị phát cuồng.
Thư viện có quy củ, chỉ cần là tiền thưởng của thư viện sẽ mua được thứ thường ngày tuyệt đối không thể mua được, ví như có thể lấy một quan mua bức tranh chữ do đích thân Lý Cương tiên sinh viết, phải biết rằng từ mười năm trước Lý Cương không cho chữ người khác rồi.
Hoặc là mời Ngọc Sơn tiên sinh viết một bài văn tế cho tổ tiên mình, bình thường chỉ có hoàng gia mới có điều kiện này, hoặc tìm Nguyên Chương tiên sinh khắc cho mình một con dấu. Tranh nhân vật của Ly Thạch tiên sinh là số một, nếu như bỏ một quan tiền mới ông vẽ cho mình một bức tranh là đãi ngộ cực kỳ hiếm có, kỹ thuật hội họa của Ly Thạch tiên sinh có thể sánh ngang với Triển Tử Càn.
Lý Thái dùng một quan tiền mới Vân Diệp làm cho mẫu thân mình một bữa cơm, thức ăn không thể ít hơn tám món, hơn nữa còn phải có món chính.
Vân Diệp đánh một giấc ngon lành ở nhà, chẳng làm gì cả, y cũng chẳng thể làm gì, chỉ cần y có chút ý đi ra ngoài làm gì, Nhất Nương hầu hạ y sẽ mếu miệng khóc òa lên, mấy tỷ muội của nàng cũng sẽ chạy ra ôm đùi ôm chân, kéo quần kéo áo, sợ y lại ra ngoài rước họa vào thân.
Tới lúc này Tân Nguyện bận rộn việc này việc kia trong nhà cũng tới, mắt đẫm lệ nhìn Vân Diệp không nói một lời, chỉ cần nhìn thấy Tân Nguyệt, Vân Diệp đành nằm xuống ghế tựa, tiếp tục đếm số chim én bay qua, cần cù tha rơm tích bùn làm ổ dưới mái nhà.
Vân Diệp luôn muốn tìm cơ hội ở bên Tân Nguyệt lâu hơn, nhưng mấy đứa muội muội trông coi y gắt gao, ngay cả đi nhà xí cũng canh bên ngoài, theo lời Tiểu Nha là :
- Phải trông coi ca ca cho kỹ, nếu không sẽ ra ngoài gây họa, hoàng đế lại giam ca ca vào nhà lao không cho ăn, sẽ chết đói.
Nằm hoài cũng chán, phải kiếm việc làm, kiếm người tâm sự, còn ai tốt hơn Vượng Tài?
Lông của Vượng Tài đã chải tới tám lần, thiếu mỗi điều cho xi đánh bóng, lông bóng mượt, trơn tới mức ruồi cũng chẳng đậu vào nổi, Vượng Tài không thích hình tượng mới của mình chút nào, nó quay đầu dùng lưỡi liếm lông trên đùi quăn lên, nó thích nhất chỗ đó cũng bị Vân Diệp chải bằng rồi.
Từ khi Vân Diệp trở về, Vượng Tài lại bắt đầu kiếp sống say sưa mơ màng, chỉ là bây giờ lại thêm tật mới, không biết bán rượu học đâu ra bí phương, biết cho thêm hoa quế vào trong rượu, làm hương rượu càng thêm thơm, Vượng Tài giờ nhất định phải uống rượu nhà hắn.
Không được! Một con ngựa không thể ăn đồ ngọt thời gian dài, hiện giờ đã béo không kém gì lợn nái rồi, lần trước bắt nó kéo xe một lần, giờ đố lừa được nó tới gần cái xe ngựa, Vân Diệp vừa mới chuẩn bị xong xe ngựa, Vượng Tài liền lăn ra đất đóng giả chó chết, người nằm nghiêng, chân duỗi rõ dài, mắt nhắm nghiền, cái bụng béo phì nhấp nhô một cái cũng không có.
Hết cách, Vân Diệp và mã phu tốn biết bao công sức mới đẩy được con ngựa mắc bệnh lười dậy, tên bán rượu đáng chết đúng lúc ấy lại rao bán ở cửa, Vượng Tài lập tức tinh thần phấn chấn chạy mất, làm Vân Diệp và mã phu chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
Bất kể là người hay ngựa, muốn thay đổi ngay cái thói lười biếng không phải một ngày hai ngày là thấy được hiệu quả, Vân Diệp nhìn Vượng Tài uống rượu say sưa ở cửa, quyết định phải giải quyết vấn đề béo phì vì cái mạng của nó.
Ăn sẽ sinh thịt, chỉ ăn mà không vận động càng sinh thịt, Vượng Tài không phải nuôi để ăn thịt, còn béo nữa bốn chân nó không chịu nổi trọng lượng cơ thể, sớm muộn cũng có phiền toái.
Đang buồn vì vấn đế béo phì của Vượng Tài thì Lý Thái phấn chấn tìm tới cửa, đập bộp một quan tiền lên bàn, nói:
- Tám món ăn, không được trùng lặp, thêm một món canh, một món ăn chính, phải chưa ăn bao giờ, thân thể mẫu hậu ta không thuận tiện, cần bồi bổ, mấy ngày qua tới thư viện gầy đi rồi, không thể để thế này được, phụ hoàng sẽ nghĩ ta không chiếu cố tốt mẫu hậu, sẽ lột da ta.
Những lời này của Lý Thái làm Vân Diệp ý thức được, Trường Tôn thị hình như định ở lỳ tại thư viện không đi nữa, thế này sao được, một vị hoàng hậu ở thư viện lâu ngày không phải tin tức tốt.
***
Phải nói con ngựa này thú vị chỉ sau mỗi con rồng trong Thần Mộ.
Nếu như nói Trường Tôn thị tới khống chế thư viện thì chắc chắn oan uổng bà ta rồi, nếu bà ta muốn triệt để khống chế thư viện cũng không cần dùng thủ đoạn cấp thấp này, trực tiếp thu hồi là được, đây vốn là thư viện hoàng gia.
- A Thái, hoàng hậu nương nương còn lại thư viện bao lâu nữa, ngươi biết không?
- Ba ngày, chỉ có ba ngày thôi, Tiểu Diệp, ngươi còn hai ngày chuẩn bị, phải làm cho mẫu hậu được ăn bữa này trước khi về cung.
Mặt Vân Diệp nóng lên, uổng công làm tiểu nhân rồi.
Con người luôn dùng suy nghĩ đen tối nhất đoán ý đồ người khác, lo được lo mất làm Vân Diệp mất đi bản tâm an nhiên của mình, khi chúng ta coi một vật là cực kỳ trọng yếu, sẽ thấy cả thế giới đều muốn cướp nó.
Ăn mày luôn lo mất nửa cái bánh trong bát vỡ, phú hào luôn lo số tiền chôn ở chuồng heo, giá trị hai thứ khác nhau, nhưng tâm tình hai bên giống nhau.
Thư viện chưa quan trọng với Đại Đường tới mức như Vân Diệp tưởng tượng, trong mắt quân thần Đại Đường kỳ thực thư viện là mầm non có thể biến thành đại thụ che trời, ít nhất bọn họ cho rằng ở trong thế hệ bọn họ chưa cần suy nghĩ nhiều tới giá trị của thư viện, vị chỉ có thư viện chỉ đầu tư cực lớn mà chưa đưa ra lợi ích không cung cấp giúp đỡ cần thiết với họ, tất nhiên cũng không thể tạo thành uy hiếp.
Nghĩ thông điều đó, Vân Diệp quyết tâm toàn tâm toàn ý vào thực đơn cho hoàng hậu nương nương, rốt cuộc làm cái gì mới được đây?
Vân Diệp đúng như Lý Nhị nghĩ, có rất nhiều thiện cảm với hoàng hậu.
Nữ nhân rất lạ lùng, có người mang tới cho ngươi cảm giác ấm áp như ở nhà, ví dụ như Tân Nguyệt, cho người ta cảm giác thân thiết như người mẹ, ví như Trường Tôn thị, hay khiến người ta nghĩ tới một cái là muốn đánh như Lý An Lan.
Gặp phải loại nữ nhân thứ nhất, nếu như không lập tức cưới về giấu đi thì đúng là thằng ngốc, nữ nhân thứ hai chỉ cần kính trọng trong lòng là được, mặc dù bảo sao nghe vậy, nhưng cách xa cũng không phải là một lựa chọn tồi, mỗi người chúng ta đều ghi nhớ mẹ trong lòng, thời gian dài không gặp sẽ vô cùng nhung nhớ, nhưng ngày ngày ở cùng nhau, ngươi sẽ phát hiện mình muốn bỏ đi. Chúng ta có được sức mạnh và sinh mệnh từ mẹ, chính sức mạnh đó khiến chúng ta muốn phá bỏ trói buộc của mẹ, đi tìm chân trời của mình.
Đó là lựa chọn tự nhiên của sinh mệnh, thú mẹ sẽ đuổi thú con đi sau khi chúng trưởng thành, làm rất vô tình, hành vi trông có vẻ như rất lạnh lùng đó thực chất đằng sau lại là một phần của tình mẹ vĩ đại nhất.
Chúng ta tán tụng vô vàn tình mẹ, nhưng đẹp nhất vẫn là nỗi nhớ khi xa mẹ.
Vân Diệp muốn tránh thật xa Trường Tôn thị, thi thoảng nhớ tới một chút là được, nếu như mỗi năm nhớ một lần là tốt nhất. Y thực sự chịu không nổi Trường Tôn thị hỏi y, vì sao chỉ cho bà ta ăn đầu cá, mà không cho ăn thịt cá tươi ngon. Con cá dài gần hai xích chỉ để lại cái đầu cùng đoạn thân gần một tấc, còn lại cho đầu bếp hết, để bọn họ tối ăn.
Đầu bếp nhận thịt cá béo mập tạ ơn rối rít bê đi, Trường Tôn thị bùng nổ, mày liễu dựng lên, bổn hậu ăn còn không bằng đầu bếp, đó là cách nhìn của bà ta.
Ông trời ơi, có đời thùa nhà ai ăn cá mè đầu hũ mà lại ăn mình cá không? Chợ đời sau cá mè bị chặt làm hai, đầu cá bán cực đắt, thân cá rẻ thối ra.
Bếp là chỗ mà hoàng hậu nên tới à? Còn buộc một cái tạp dề y như thật, nói là chuẩn bị học hầu gia chút tài nghệ làm bếp, sau này còn khoe với công công và trượng phu của mình, cả thế giới này chỉ có hai vị đó có tư cách để bà xuống bếp thôi.
Sớm nghe nói Trường Tôn thị nấu cháo cực ngon, lại có món canh sen mộc nhĩ nổi danh. Nghe bà ta khoe, mỗi lần phải cho ba thìa đường phèn, cơ mặt Vân Diệp co giật, thìa to như cái nắm đấm, ba thìa thì rốt cuộc ăn cháo hay ăn đường? Lý Nhị có bệnh cao huyết áp, làm sao chịu nổi ăn đường mỗi ngày. Không biết là bổ người, hay là hại người, trong mắt Vân Diệp lúc này Lý Nhi không khác gì Võ Đại Lang nữa rồi, chỉ thiếu mỗi Tây Môn Khánh và Vương bà.
Trường Tôn thị vừa tới, trong bếp chỉ có Vân Diệp được đứng thôi, những người khác phò dịch, đầu bếp chỉ biết quỳ run như trúng gió. Lý Thái, Lý Khác mặc dù ghét vào bếp, nhưng mẫu thân đã vào rồi, hai huynh đệ chúng đành vào theo.
- Nương nương, người nên tới thư viện đi một vòng, xem đám học sinh bắt bướm làm tiêu bản, xem bọn họ lấy nhựa tùng làm hổ phách, không thích thì đi nghiên cứu xương cự long cũng là lựa chọn không tệ.
Sau khi bị Trường Tôn thị chê bai đủ thứ trong bếp, Vân Diệp đành tiễn bà ta lên đường.
Nồi sắt sao lại đen như thế? Sao nồi bẩn thế có thể nấu được món ăn ngon?
Vì sao lấy bạc làm muôi canh! Bại gia tử.
Tấm vải tốt thế xé thành từng miếng nhỏ, lãng phí, có biết nông gia dệt vải vất vả thế nào không, khắc bạc hết mức có thể.
- Tên nhóc con nhà ngươi thì biết cái gì, bổn hậu từng làm ruộng, nuôi tằm, dệt vải, quản lý chuyện lớn nhỏ trong cung, không phải được cả thiên hạ khen ngợi à? Cứ nói cái Vân gia rối loạn của ngươi, hạ nhân suốt ngày chỉ biết ăn uống, kẻ nào cũng béo như lợn, chỉ biết ăn không biết làm, nuôi con ngựa hiện giờ không ai phân biệt rõ là ngựa hay là lợn, còn có mặt mũi đuổi bổn hậu ra ngoài.
Năm noái thấy Trường Tôn thị làm ruộng rồi, thái tử dắt trâu, hoàng đế cầm cày, Trường Tôn thị ở sau rải mầm, nửa mẫu ruộng ba người nhà họ làm cả buổi sáng, Vân Diệp không cẩn thận ngủ mất, bị Lão Ngưu đá cho một phát, giờ nhớ lại vẫn còn đau.
Nông gia mà làm ruộng như nhà bọn họ thì chết đói ráo rồi, làm gì còn mạng cho nhà bọn họ bóp nặn? Cộng tròn lại mới nuôi được một nong tằm, còn gọi toàn bộ quý phụ tới tham quan, nãi nãi có hân hạnh được thấy tằm nương nương nuôi, nói là béo trắng béo tốt, không thấy con nào gầy, cứ như chọn từ mấy vạn con tằm ra vậy, lão nãi nãi nói không thẹn là tằm do hoàng hậu nương nương nuôi, người nuôi tằm cả đời như bà cũng không bì được.
Nghe lão nãi nãi nói, trong đầu Vân Diệp hiện ra bức tranh hoàng hậu nương nương cầm thước đo mỗi con tằm, đo đi do lại rồi cho vào nong của mình.
Đem suy nghĩ của mình nói ra cho nãi nãi, bị nãi nãi tát một phát, còn không cho nói ra ngoài, bảo y nuốt vào bụng.
Người có thai hình như đều trở nên yếu ớt, sau khi bóc được một củ hành còn mỗi phần tí tẹo bên trong, Trường Tôn thị dừng tay, nhìn Lý Thái bận rộn, mắt tràn ngập yêu thương, đưa bàn tay ra để Lý Thái đỡ mình dậy, nói là không ngồi được lâu, cần tới hoa phòng Vân gia đi dạo.
- Diệp Tử, ta cũng muốn đón mẹ ta tới thư viện ở một thời gian, ngươi cũng làm cho mẹ ta một bữa được không? Năm nay ta không có học bổng, không trả được cho ngươi một quan tiền, dù ta liều mạng thì năm sau cũng phải lấy được học bổng, rồi trả lại ngươi được không?
Lý Khác thấy người ta mẹ từ con hiếu, thực sự chịu không nổi, nghĩ tới mẫu thân một mình ở trong thâm cung nuôi đệ đệ Lý Ảm mới năm tuổi, không nhịn được thỉnh cầu Vân Diệp. Muốn Vân Diệp xuống bếp, trừ khi y muốn làm, nếu không người khác nói ra là xỉ nhục với Vân Diệp.
- Bách thiện lấy hiếu làm đầu, chuyện này đương nhiên là được, chỉ cần ngươi thuyết phục được phụ hoàng ngươi cho mẫu thân ngươi tới thư viện, ta có thể cho ngươi nợ một quan này, làm cho mẫu thân ngươi một bữa. Theo nguyên tắc công bằng, ngươi phải trả lại ta hai quan, chuyện này không được quịt.
Chuyện tình cảm như vậy Vân Diệp thích làm nhất, chỉ cần giúp được hắn, Vân Diệp không ngại làm thêm một bữa cơm, hoàng gia nếu chỉ có loại cạnh tranh này, tất cả những đứa con của Lý Nhị đưa ra yêu cầu này thì Vân Diệp đều đồng ý, con yêu quý mẹ là thiên kinh địa nghĩa.
/1414
|