Đây là việc Vân Diệp thích nhất, nói chuyện ở chỗ này càng tiếp cận hậu thế, thấy bản thân mỗi ngày biến những thiếu niên hơn mười tuổi này thành một con người khác của mình, y thấy cao hứng từ đáy lòng.
Đối với lý giải về lực, mười hai người này đã hoàn toàn nắm giữ, nhất là nói đến lực ma sát, làm cho Lý Thái triệt để lâm vào trầm tư, hắn đang suy nghĩ guồng nước của mình.
Hiện ở trên trời thỉnh thoảng có các vật kỳ quái rơi xuống, thậm chí có một con heo phá vỡ cửa sổ rơi lên bàn của Lý Cương tiên sinh, hứng thú đối với nhảy dù không chỉ một mình Lý Thái, mãi đến khi có một ngày Mạnh Bất Đồng nhảy dù từ trên trời xuống, lão tiên sinh đã triệt để tức giận, Mạnh Bất Đồng sợ đến đái ra quần chờ đến ngày thư viện ban thưởng lại là 10 hèo vào mông.
Thư viện không thể quản, Lý Cương sầu đến nỗi mấy sợi tóc đen cũng thành bạc, Ngọc Sơn thư viện khác với các thư viện khác, các học sinh không có an phận thủ mình, Lý Bằng Trình, đứa con lớn của nhà Lý Đại Lượng đến thư viện chưa đến bảy ngày hiện tại mỗi ngày hô hào chạy khắp sân bóng, đá ngã đối thủ vô số, bị hèo còn tính chết không đổi.
Trước đây đó là một đứa trẻ tốt, khiêm tốn hiểu lễ, hào hoa phong nhã, mặc dù nói chuyện có hơi trở ngại nhưng cũng không gây trở ngại lòng cầu học của đứa bé này, để nó và bọn Đoàn Mãnh, Trình Xử Lượng ở chung một KTX mình còn lo lắng đứa bé tàn tật này sẽ bị khi dễ, ai ngờ trong thư viện khiến người ta không bớt lo nhất chính là Lý Bằng Trình này, Đoạn Mãnh chịu không nổi nó nói chuyện muốn đánh nó, trước đó nói rõ, không phải vì ngươi nói chuyện không lưu loát mới đánh ngươi, là bởi vì một nam tử hán đại trượng phu ngay cả đầu lưỡi của mình cũng khống chế không tốt, quá không tiền đồ mới đánh.
Trong phòng bí mật phía sau phòng học hai người đi vào, đi ra là Lý Bằng Trình, mặc dù viền mắt bầm tím, mũi chảy máu, miệng càng không ngừng kêu thống khoái, nói một chàng rất có thứ tự, từ đó sau sau hắn liền thích tất cả các loại hoạt động có quan hệ với bạo lực, vả lại dạy mãi không sửa.
Các học sinh của thư viện chưa bao giờ đả kích khiếm khuyết của người khác, chuyên môn khiêu chiến điểm mạnh nhất của ngươi, Lý Thái trên học nghiệp có thể đem họ vứt ra tám con đường, ở lớp võ dũng vẫn sẽ bị đánh cho la oai oái, trong thư viện có được cơ hội ngược đãi Lý Thái không nhiều lắm, cho nên mỗi lần đối thủ hắn được phân đều toàn lực ứng phó, thường lúc này Lý Khác vừa vặn hoàn thắng đối thủ, sẽ báo thù cho đệ đệ của mình, đánh cho đối thủ của Lý Thái tơi bời, cứ như vậy sẽ khiến nhiều người tức giận, lập tức sẽ có người to con nhảy ra ôm chuyện bao đồng, tỷ như Đoàn Mãnh, lại tóm Lý Khác đánh cho một trận, về phần Đoàn Mãnh bởi có biểu hiện của thượng giai nên mới khiến Lý Bằng Trình thấy hứng thú. . .
Hai anh em Lý Thái, Lý Khác bầm tím mặt mày hồi cung, kể cho phụ hoàng mẫu hậu của mình chiến tích huy hoàng đại sát tứ phương của mình, con trai, cho tới bây giờ đều không nói mình bị đấm đá bao nhiêu, chỉ biết kể ra mình đánh người khác thê thảm thế nào, về phần khóe miệng bầm tím đó hoàn toàn là không cẩn thận, hoặc là bị đánh lén gây nên.
Nhất cử nhất động mỗi ngày của hai anh em hắn đều sẽ có người viết lại đăng báo Lý Nhị, Lý Nhị sao lại không biết chúng bị ai đánh, nghe hai anh em nó tâng bốc cho nhau cũng không vạch trần, cười tủm tỉm nghe hết, sau đó giao Lý Ảm, Lý Hữu 12 tuổi cho hai anh em khi về thư viện dẫn đi cùng, nguyên nhân chính là hai tên này đã biểu hiện ra mặt phẩm chất ác liệt.
Trong số các con trai của Lý Nhị, Lý Thừa Càn một mình ở đông cung, Lý Thái, Lý Khác ở trong thư viện thời gian dài, ba đứa này đều bận việc của mình, hơn nữa đều làm được rất tốt, đây là điểm Lý Nhị vui mừng nhất, huynh đệ ba người tạm thời không có xung đột trên lợi ích, mỗi người một việc, hình như có xu thế càng đi càng xa.
Trong hoàng cung đã bị Lý Ảm, Lý Hữu khiến cho gà bay chó sủa, thậm chí phát sinh cả việc chúng dâm loạn cung nữ, Lý Nhị nhìn hai đứa con lớn anh khí bức nhân bên cạnh, lại nhìn đứa con út khúm núm quỳ gối phía dưới, run như cầy sấy, xoa huyệt Thái Dương âm thầm khổ não, lẽ nào cách mình giáo dục con cái kém xa thư viện?
- Lý Ảm, Lý Hữu, hai đứa mày bắt đầu từ ngày mai đến Ngọc Sơn thư viện học, về phần quy củ, hai huynh trưởng sẽ nói cho chúng mày, học kỳ này vô sự thì không được hồi cung.
Dương phi biết Lý Ảm mà đến thư viện sẽ ăn không hết vị đắng, Lý Khác còn đỡ, từ nhỏ hiểu chuyện, ở bên ngoài còn làm cho nàng yên tâm, nhất là một năm nay, đã mơ hồ có uy nghiêm của vương gia, còn không đến hai năm nữa sẽ tựu phiên, nàng rất có lòng tin đối với đứa con trai lớn của mình, tương lai sẽ là một vị vương gia tốt, nhưng Lý Ảm, không biết không đúng chỗ nào, từ nhỏ đã rất tệ, tiên sinh trong cung bị nó trêu cợt vô số lần, nhắc tới nó liền lắc đầu, hiện tại lại chơi cùng Lý Hữu, càng làm cho nàng lo lắng, hôm nay có ca ca hắn chiếu cố, nói không chừng sẽ đổi được tính.
- Ca ca, trong thư viện có gì vui không, huynh đệ chúng ta liên thủ, làm trùm thư viện, bắt bọn kia cúi đầu nghe theo, đem vàng bạc tài bảo của nhà họ hết thảy đều dâng lên cho chúng ta.
Lý Ảm hùng tâm bừng bừng đưa ra dự định xưng vương xưng bá.
- Tiểu Ảm, ta nói cho đệ rồi, ở trong thư viện tên tuổi của vương gia không hữu hiệu?
Lý Khác cười khổ nói với đệ đệ, tính nết này ở trong thư viện không bị ngược đãi chết mới là lạ, xưng vương xưng bá, nằm mơ đi.
- Lẽ nào họ dám đánh ta?
Lý Ảm mắt trợn trừng.
- Đệ nghĩ vết bầm trên miệng ta từ đâu mà có, đến thư viện rồi, bản thân đệ phải tự làm lấy tất cả, mỗi ngày trời chưa sáng thức dậy, gấp chăn mặc quần áo, xách nước nấu cơm, đều phải bản thân đệ hoàn thành, trước đây còn có bàng thính sinh của thư viện giúp, hiện tại tất cả bàng thính sinh đều chuyển chính thức rồi, cho nên việc của mình phải tự mình làm.
- Đệ là vương gia, đánh chết đệ cũng không làm mấy việc nhà tiện nhân mới làm.
Lý Ảm vẻ mặt quật cường.
- Vương gia, tiểu vương gia trong thư viện ít cũng mười người, họ đều thành thật làm việc của mình, thư viện sẽ vì đệ mà ngoại lệ sao? Tiểu Ảm, nói cho đệ một việc, tính tình của đệ tuyệt đối trốn không thoát xử phạt, có một điểm đệ nhớ kỹ, thà rằng bị hèo, tuyệt đối đừng bị giam, nhớ kỹ.
- Đệ bị hèo?
- Lấy tính tình của đệ nhất định sẽ dính, tuyệt đối đừng để bị cấm đoán, thái tử, Vân Diệp, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, Trưởng Tôn Trùng đều ăn vị đắng bên trong, ca ca tuyệt không hy vọng đến lúc đó đệ bị người khác kéo ra, thân thủ của Đòan Mãnh ca ca cũng đánh không lại, chẳng qua bị giam bốn ngày, ngay cả bước đi cũng không biết, nhất định nhớ kỹ.
Lý Ảm nuốt nước bọt cái ực, hắn nghe được ngay cả thái tử cũng chạy không thoát độc thủ của thư viện, biết lần này mình chạy trời không khỏi nắng rồi, sợ hãi cầm lấy tay ca ca:
- Ta ở chung với ca ca.
- Không có khả năng, thư viện sẽ không để cho sơ cấp sinh ở trong KTX của cao cấp sinh, khả năng lớn nhất đệ sẽ ở cùng với tân sinh, bốn người một gian.
Đối với lý giải về lực, mười hai người này đã hoàn toàn nắm giữ, nhất là nói đến lực ma sát, làm cho Lý Thái triệt để lâm vào trầm tư, hắn đang suy nghĩ guồng nước của mình.
Hiện ở trên trời thỉnh thoảng có các vật kỳ quái rơi xuống, thậm chí có một con heo phá vỡ cửa sổ rơi lên bàn của Lý Cương tiên sinh, hứng thú đối với nhảy dù không chỉ một mình Lý Thái, mãi đến khi có một ngày Mạnh Bất Đồng nhảy dù từ trên trời xuống, lão tiên sinh đã triệt để tức giận, Mạnh Bất Đồng sợ đến đái ra quần chờ đến ngày thư viện ban thưởng lại là 10 hèo vào mông.
Thư viện không thể quản, Lý Cương sầu đến nỗi mấy sợi tóc đen cũng thành bạc, Ngọc Sơn thư viện khác với các thư viện khác, các học sinh không có an phận thủ mình, Lý Bằng Trình, đứa con lớn của nhà Lý Đại Lượng đến thư viện chưa đến bảy ngày hiện tại mỗi ngày hô hào chạy khắp sân bóng, đá ngã đối thủ vô số, bị hèo còn tính chết không đổi.
Trước đây đó là một đứa trẻ tốt, khiêm tốn hiểu lễ, hào hoa phong nhã, mặc dù nói chuyện có hơi trở ngại nhưng cũng không gây trở ngại lòng cầu học của đứa bé này, để nó và bọn Đoàn Mãnh, Trình Xử Lượng ở chung một KTX mình còn lo lắng đứa bé tàn tật này sẽ bị khi dễ, ai ngờ trong thư viện khiến người ta không bớt lo nhất chính là Lý Bằng Trình này, Đoạn Mãnh chịu không nổi nó nói chuyện muốn đánh nó, trước đó nói rõ, không phải vì ngươi nói chuyện không lưu loát mới đánh ngươi, là bởi vì một nam tử hán đại trượng phu ngay cả đầu lưỡi của mình cũng khống chế không tốt, quá không tiền đồ mới đánh.
Trong phòng bí mật phía sau phòng học hai người đi vào, đi ra là Lý Bằng Trình, mặc dù viền mắt bầm tím, mũi chảy máu, miệng càng không ngừng kêu thống khoái, nói một chàng rất có thứ tự, từ đó sau sau hắn liền thích tất cả các loại hoạt động có quan hệ với bạo lực, vả lại dạy mãi không sửa.
Các học sinh của thư viện chưa bao giờ đả kích khiếm khuyết của người khác, chuyên môn khiêu chiến điểm mạnh nhất của ngươi, Lý Thái trên học nghiệp có thể đem họ vứt ra tám con đường, ở lớp võ dũng vẫn sẽ bị đánh cho la oai oái, trong thư viện có được cơ hội ngược đãi Lý Thái không nhiều lắm, cho nên mỗi lần đối thủ hắn được phân đều toàn lực ứng phó, thường lúc này Lý Khác vừa vặn hoàn thắng đối thủ, sẽ báo thù cho đệ đệ của mình, đánh cho đối thủ của Lý Thái tơi bời, cứ như vậy sẽ khiến nhiều người tức giận, lập tức sẽ có người to con nhảy ra ôm chuyện bao đồng, tỷ như Đoàn Mãnh, lại tóm Lý Khác đánh cho một trận, về phần Đoàn Mãnh bởi có biểu hiện của thượng giai nên mới khiến Lý Bằng Trình thấy hứng thú. . .
Hai anh em Lý Thái, Lý Khác bầm tím mặt mày hồi cung, kể cho phụ hoàng mẫu hậu của mình chiến tích huy hoàng đại sát tứ phương của mình, con trai, cho tới bây giờ đều không nói mình bị đấm đá bao nhiêu, chỉ biết kể ra mình đánh người khác thê thảm thế nào, về phần khóe miệng bầm tím đó hoàn toàn là không cẩn thận, hoặc là bị đánh lén gây nên.
Nhất cử nhất động mỗi ngày của hai anh em hắn đều sẽ có người viết lại đăng báo Lý Nhị, Lý Nhị sao lại không biết chúng bị ai đánh, nghe hai anh em nó tâng bốc cho nhau cũng không vạch trần, cười tủm tỉm nghe hết, sau đó giao Lý Ảm, Lý Hữu 12 tuổi cho hai anh em khi về thư viện dẫn đi cùng, nguyên nhân chính là hai tên này đã biểu hiện ra mặt phẩm chất ác liệt.
Trong số các con trai của Lý Nhị, Lý Thừa Càn một mình ở đông cung, Lý Thái, Lý Khác ở trong thư viện thời gian dài, ba đứa này đều bận việc của mình, hơn nữa đều làm được rất tốt, đây là điểm Lý Nhị vui mừng nhất, huynh đệ ba người tạm thời không có xung đột trên lợi ích, mỗi người một việc, hình như có xu thế càng đi càng xa.
Trong hoàng cung đã bị Lý Ảm, Lý Hữu khiến cho gà bay chó sủa, thậm chí phát sinh cả việc chúng dâm loạn cung nữ, Lý Nhị nhìn hai đứa con lớn anh khí bức nhân bên cạnh, lại nhìn đứa con út khúm núm quỳ gối phía dưới, run như cầy sấy, xoa huyệt Thái Dương âm thầm khổ não, lẽ nào cách mình giáo dục con cái kém xa thư viện?
- Lý Ảm, Lý Hữu, hai đứa mày bắt đầu từ ngày mai đến Ngọc Sơn thư viện học, về phần quy củ, hai huynh trưởng sẽ nói cho chúng mày, học kỳ này vô sự thì không được hồi cung.
Dương phi biết Lý Ảm mà đến thư viện sẽ ăn không hết vị đắng, Lý Khác còn đỡ, từ nhỏ hiểu chuyện, ở bên ngoài còn làm cho nàng yên tâm, nhất là một năm nay, đã mơ hồ có uy nghiêm của vương gia, còn không đến hai năm nữa sẽ tựu phiên, nàng rất có lòng tin đối với đứa con trai lớn của mình, tương lai sẽ là một vị vương gia tốt, nhưng Lý Ảm, không biết không đúng chỗ nào, từ nhỏ đã rất tệ, tiên sinh trong cung bị nó trêu cợt vô số lần, nhắc tới nó liền lắc đầu, hiện tại lại chơi cùng Lý Hữu, càng làm cho nàng lo lắng, hôm nay có ca ca hắn chiếu cố, nói không chừng sẽ đổi được tính.
- Ca ca, trong thư viện có gì vui không, huynh đệ chúng ta liên thủ, làm trùm thư viện, bắt bọn kia cúi đầu nghe theo, đem vàng bạc tài bảo của nhà họ hết thảy đều dâng lên cho chúng ta.
Lý Ảm hùng tâm bừng bừng đưa ra dự định xưng vương xưng bá.
- Tiểu Ảm, ta nói cho đệ rồi, ở trong thư viện tên tuổi của vương gia không hữu hiệu?
Lý Khác cười khổ nói với đệ đệ, tính nết này ở trong thư viện không bị ngược đãi chết mới là lạ, xưng vương xưng bá, nằm mơ đi.
- Lẽ nào họ dám đánh ta?
Lý Ảm mắt trợn trừng.
- Đệ nghĩ vết bầm trên miệng ta từ đâu mà có, đến thư viện rồi, bản thân đệ phải tự làm lấy tất cả, mỗi ngày trời chưa sáng thức dậy, gấp chăn mặc quần áo, xách nước nấu cơm, đều phải bản thân đệ hoàn thành, trước đây còn có bàng thính sinh của thư viện giúp, hiện tại tất cả bàng thính sinh đều chuyển chính thức rồi, cho nên việc của mình phải tự mình làm.
- Đệ là vương gia, đánh chết đệ cũng không làm mấy việc nhà tiện nhân mới làm.
Lý Ảm vẻ mặt quật cường.
- Vương gia, tiểu vương gia trong thư viện ít cũng mười người, họ đều thành thật làm việc của mình, thư viện sẽ vì đệ mà ngoại lệ sao? Tiểu Ảm, nói cho đệ một việc, tính tình của đệ tuyệt đối trốn không thoát xử phạt, có một điểm đệ nhớ kỹ, thà rằng bị hèo, tuyệt đối đừng bị giam, nhớ kỹ.
- Đệ bị hèo?
- Lấy tính tình của đệ nhất định sẽ dính, tuyệt đối đừng để bị cấm đoán, thái tử, Vân Diệp, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, Trưởng Tôn Trùng đều ăn vị đắng bên trong, ca ca tuyệt không hy vọng đến lúc đó đệ bị người khác kéo ra, thân thủ của Đòan Mãnh ca ca cũng đánh không lại, chẳng qua bị giam bốn ngày, ngay cả bước đi cũng không biết, nhất định nhớ kỹ.
Lý Ảm nuốt nước bọt cái ực, hắn nghe được ngay cả thái tử cũng chạy không thoát độc thủ của thư viện, biết lần này mình chạy trời không khỏi nắng rồi, sợ hãi cầm lấy tay ca ca:
- Ta ở chung với ca ca.
- Không có khả năng, thư viện sẽ không để cho sơ cấp sinh ở trong KTX của cao cấp sinh, khả năng lớn nhất đệ sẽ ở cùng với tân sinh, bốn người một gian.
/1414
|