Một cái lạy đó của Lý An Lan không biết sẽ có bao nhiêu oan hồn sinh ra, Vân gia đã phát động, các huân quý trong thành Trường An cũng phát động, hoàng gia cũng phát động, thành Trường An bình tĩnh ấp ủ một nhiệt tình phát tài như Hỏa Diệm sơn, không phải một hai câu mỉa mai của Trình Giảo Kim có thể dập tắt, tên là lên giây, không thể không bắn, mặt Phùng Áng hiện chắc nhăn như cái bị rách.
Khẽ vỗ cây ngân hạnh trong vườn, đầu óc Vân Diệp toàn cảnh tượng tàn khốc khi cường đạo Châu Âu xâm lược Châu Mỹ, hẳn bộ máy tác chiến của Đại Đường cũng chẳng nhân từ hơn họ là bao, tư bản từ lúc sinh ra đã nhuốm đầy máu, đó là phép tắc thế giới này, Đại Đường sao có thể ngoại lệ.
- Nếu thiếp đi xa mà chàng cũng thương tâm thế này thì thiếp chết cũng cam lòng.
Tân Nguyệt mặt đầy ghen tuông đứng bên nói, trong tay cầm ấm trà của Vân Diệp:
- Nhìn chàng một lúc rồi, mặt thay đổi liên tục, lúc thì cao hứng, lúc thì bi thương, còn đấm vào cây, cẩn thận quả rụng xuống đầu đấy.
- Nàng nói cái gì?
Từ suy nghĩ lung tung thoát ra, Vân Diệp không nghe rõ nàng nói gì:
Nhét ấm trà vào trong tay Vân Diệp, Tân Nguyệt lại nói:
- Nếu nhớ quá thì đi thăm đi, yên tâm, thiếp là chính thê, chút độ lượng phải có, một nữ nhân gả cho khỉ đen, chỉ có chàng mới coi cô ta là bảo bối. Thiếp nghe nói, trong cung người ta chẳng ưa cô ta.
Vân Diệp buồn cười lắm, khẽ véo mũi Tân Nguyệt:
- Bớt giả vờ hiền huệ đi, nếu ta mà đi thật nàng châm lửa đốt nhà rồi. Vừa rồi ta nghĩ chuyện Lĩnh Nam thật nhưng không phải nhớ Thọ Dương công chúa, chuyến này tất nhiên mang lại vô số tài phú, nhưng chỉ e máu cũng chảy thành sông.
- Trong rừng ở Lĩnh Nam cũng có người à? Không phải là toàn khỉ ngồi trên cây ăn quả sao?
Tân Nguyệt mở to đôi mắt vô tri nhìn Vân Diệp:
Vân Diệp cười khổ, khỉ ngồi trên cây ăn quả, đó chính là cái nhìn của Đại Đường với những vùng man hoang, ngay cả Tân Nguyệt cũng không coi những thổ dân kia là người, hi vọng gì đám giết người trong quân ngũ phân biệt được.
Khi Vân Diệp đang thương xót cho thổ dân thì không biết rằng ở Bắc Cực xa xôi một sinh mệnh vĩ đại vừa mới trút hơi thở cuối cùng, trên người cuốn mấy lớp da dày, nằm trên thảm rêu xanh, bên cạnh nở đầy hoa tím, nước biển đen ngòm đằng xa ầm ầm vỗ bờ, mấy con gấu trắng đang gào rú với núi băng.
Người chết rồi sẽ thành thi thể, bất kể cao quý hay không cũng chẳng có gì khác biệt, Hi Đồng ngồi trên lớp rêu, muốn dùng trường đao trong tay đào một phần mộ, ai ngờ cái vùng đất khốn kiếp này chỉ có lớp bùn đất mỏng dính bên trên, đất phía dưới vẫn cứng như khối sắt.
Hắn nhớ tới lời Vân Diệp, khi các ngươi nhìn thấy hào quang kéo dài mấy trăm dặm trong đêm thì cách mục tiêu gần lắm rồi, chỉ còn xem vận may của các ngươi rao sao thôi, nếu như có duyên, các ngươi sẽ thấy thế giới hoàn toàn mới.
Sau thời gian trên băng nguyên, cuối cùng hào quang ngũ sắc dập dờn như sóng xuất hiện trước mắt mỗi người, đẹp tới mức làm người ta sinh ra sợ hãi, nhớ lại khi đó Điền Tương Tử cười điên cuồng, Hi Đồng rất muốn khóc, đây là vùng đất ma quỷ, chỉ nhìn thấy thiên quang mơ hồ, mặt trời mãi mãi ở đường chân trời, không mọc lên cũng không lặn xuống, giống như hoàng hôn vĩnh viễn, cũng như bình minh vĩnh viễn.
Đội ngũ hơn trăm người đi theo ánh hào quang, không ngừng có người chết đi, đám gấu lớn kia luôn gây phiền toái, chỉ bất cẩn một chút là bị nó tha đi một người, cũng có người đang đi trên mặt băng trơn bóng, đột nhiên lại biến mất, một vết nứt như cái miệng rộng hơn con người, sâu không thấy đáy bỗng dững xuất hiện nuốt chửng người ta, chỉ có tiếng kêu thảm của đồng bạn còn vang vang trong khe nứt.
Bọn họ càng đi càng chết nhiều người, nhưng Điền Tương Tử lại càng hưng phấn, vùng đất thần niên không phải nơi một phàm phu tục tử có thể bước vào, chỉ có người có vận khí lớn như ông ta mới có thể thực sự bước qua, một ông già trên tám mươi vẫn sống tới giờ trong khi không biết bao nhiên hán tử tráng kiến mất mạng chính là một minh chứng cho điều đó.
Đêm tối vĩnh viễn kết thúc rồi, thay vào đó là ba nngày vĩnh viễn, Điền Tương Tử tròn mắt nhìn thực vật màu xanh bị bọc trong băng tuyết mau chóng sống lại, vươn phiến là tìm kiếm vị trí ánh mặt trời, đó là chuyện mà chỉ thần tiên mới làm được, bọn họ không muốn chỉ thấy băng tuyết màu trắng, cho nên đóng băng cây cối trong tuyết, đợi tuyết tan sẽ sống lại.
Đó là lời giải thích của Điền Tương Tử với thực vật ở Bắc Cực, khi đồng bạn bị một con gấu trắng tát gãy nửa số xương sườn, chỉ biết kêu gào đợi chết, ăn thứ hoa màu vào trong sự thống khổ, không ngờ dần dần tỉnh lại, không kêu khóc nữa, dường như quên đi đau đớn, có thể ngủ một giấc rồi, phát hiện này là vì lời giải thích với thực vật của Điền Tương Tử, mặc dù người kia vẫn chết.
Mặt trời mãi mãi treo trên không không xuống, trời đất tựa hồ vĩnh viễn thành ban ngày, Điền Tương Tử đem bọn họ lang thang trên hoang nguyên nguyên thủy suốt nửa năm, khi hai đồng bạn cuối cùng ngã xuống, Điền Tương Tử cũng đổ bệnh, ông già như thần tiên trong mắt Hi Đồng chỉ kêu hai tiếng "Bạch Ngọc Kinh" rồi rời bỏ hắn.
Chúng ta không phải người có duyên, đã thấy bóng dáng của thiên quốc, nhưng không được đi qua cửa, nhân sinh trăm năm uổng phí, ông trời, sao ông lại bất công như thế, tên tiểu tử vô sỉ như Vân Diệp có thể vào thiên quốc lại không đi, sao người thành kính như lão phu lại bị từ chối. Khi giọng bi thương của Điền Tương Tử còn vang vọng ở hoang nguyên, đám gấu lớn thích ăn thịt người chạy tới, tốc độ rất nhanh.
Một mình Hi Đồng bồi hồi giữa mộng ảo và hiện thực, khi con gấu lớn vung tay tát hắn, cảnh giác của một võ nhân làm hắn né tránh theo bản năng, bảo đao cắm trên mặt đất lướt qua cổ con gấu, cái đầu to đùng rơi xuống.
Phải mau rời khỏi chỗ này, nếu không sẽ còn có nhiều gấu trắng hơn chạy tới, giờ là ban ngày vĩnh viễn, còn có sói, mấy ngày qua giết gấu vô số, giết sói cũng vô số. Hi Đồng chớt nhớ Vân Diệp nhờ hắn một việc, mang về mấy tấm da gấu thượng hạng.
Há miệng khóc không ra tiếng, hắn chảy nước mắt lột da gấu, không biết tấm da gấu này có hợp ý Vân Diệp không, hắn rất hối hận mình xin quyền bút ký kia của Vân Diệp, Vân Diệp nói đây là hành động cửu tử nhất sinh, sao mình còn tới đây?
Huynh đệ sinh tử lần lượt táng thân ở hoang nguyên, ân sư cũng chết rồi, đám ma quỷ màu trắng kia ngay thi thể cũng không bỏ qua, vùng đất thần tiên rốt cuộc là thứ như thế nào?
Khi lột da lại có hai con gấu tới, Hi Đồng tiếp tục chém giết, lần này không chặt đầu, chỉ dùng trường mâu đâm vào mắt gấu, xoáy nát óc, lời hứa vẫn phải thực hiện, dù chết cũng phải hoàn thành lời nhờ cậy của bằng hữu, Hi Đồng là người luôn giữ chữ tín.
Hi Đồng kéo một cái xe trượt tuyết đi về phía trước, trên xe là thi thể đã thối của Điền Tương Tử, còn có năm sáu tấm da gấu, hắn đã cảm thấy được hơi ấm rồi, làm hắn như thoát chết.
Lần đầu nhìn thấy rừng, hắn chặt một đống củi, đặt thi thể Điền Tương Tử lên, châm lửa đốt, lửa mau chóng nuốt chửng thân thể khô gầy của Điền Tương Tử, nhìn khói đen bốc lên, hắn kêu lớn "Bạch Ngọc kinh", lòng mong mỏi linh hồn ân sư có thể tới thần quốc hằng khao khát.
Khẽ vỗ cây ngân hạnh trong vườn, đầu óc Vân Diệp toàn cảnh tượng tàn khốc khi cường đạo Châu Âu xâm lược Châu Mỹ, hẳn bộ máy tác chiến của Đại Đường cũng chẳng nhân từ hơn họ là bao, tư bản từ lúc sinh ra đã nhuốm đầy máu, đó là phép tắc thế giới này, Đại Đường sao có thể ngoại lệ.
- Nếu thiếp đi xa mà chàng cũng thương tâm thế này thì thiếp chết cũng cam lòng.
Tân Nguyệt mặt đầy ghen tuông đứng bên nói, trong tay cầm ấm trà của Vân Diệp:
- Nhìn chàng một lúc rồi, mặt thay đổi liên tục, lúc thì cao hứng, lúc thì bi thương, còn đấm vào cây, cẩn thận quả rụng xuống đầu đấy.
- Nàng nói cái gì?
Từ suy nghĩ lung tung thoát ra, Vân Diệp không nghe rõ nàng nói gì:
Nhét ấm trà vào trong tay Vân Diệp, Tân Nguyệt lại nói:
- Nếu nhớ quá thì đi thăm đi, yên tâm, thiếp là chính thê, chút độ lượng phải có, một nữ nhân gả cho khỉ đen, chỉ có chàng mới coi cô ta là bảo bối. Thiếp nghe nói, trong cung người ta chẳng ưa cô ta.
Vân Diệp buồn cười lắm, khẽ véo mũi Tân Nguyệt:
- Bớt giả vờ hiền huệ đi, nếu ta mà đi thật nàng châm lửa đốt nhà rồi. Vừa rồi ta nghĩ chuyện Lĩnh Nam thật nhưng không phải nhớ Thọ Dương công chúa, chuyến này tất nhiên mang lại vô số tài phú, nhưng chỉ e máu cũng chảy thành sông.
- Trong rừng ở Lĩnh Nam cũng có người à? Không phải là toàn khỉ ngồi trên cây ăn quả sao?
Tân Nguyệt mở to đôi mắt vô tri nhìn Vân Diệp:
Vân Diệp cười khổ, khỉ ngồi trên cây ăn quả, đó chính là cái nhìn của Đại Đường với những vùng man hoang, ngay cả Tân Nguyệt cũng không coi những thổ dân kia là người, hi vọng gì đám giết người trong quân ngũ phân biệt được.
Khi Vân Diệp đang thương xót cho thổ dân thì không biết rằng ở Bắc Cực xa xôi một sinh mệnh vĩ đại vừa mới trút hơi thở cuối cùng, trên người cuốn mấy lớp da dày, nằm trên thảm rêu xanh, bên cạnh nở đầy hoa tím, nước biển đen ngòm đằng xa ầm ầm vỗ bờ, mấy con gấu trắng đang gào rú với núi băng.
Người chết rồi sẽ thành thi thể, bất kể cao quý hay không cũng chẳng có gì khác biệt, Hi Đồng ngồi trên lớp rêu, muốn dùng trường đao trong tay đào một phần mộ, ai ngờ cái vùng đất khốn kiếp này chỉ có lớp bùn đất mỏng dính bên trên, đất phía dưới vẫn cứng như khối sắt.
Hắn nhớ tới lời Vân Diệp, khi các ngươi nhìn thấy hào quang kéo dài mấy trăm dặm trong đêm thì cách mục tiêu gần lắm rồi, chỉ còn xem vận may của các ngươi rao sao thôi, nếu như có duyên, các ngươi sẽ thấy thế giới hoàn toàn mới.
Sau thời gian trên băng nguyên, cuối cùng hào quang ngũ sắc dập dờn như sóng xuất hiện trước mắt mỗi người, đẹp tới mức làm người ta sinh ra sợ hãi, nhớ lại khi đó Điền Tương Tử cười điên cuồng, Hi Đồng rất muốn khóc, đây là vùng đất ma quỷ, chỉ nhìn thấy thiên quang mơ hồ, mặt trời mãi mãi ở đường chân trời, không mọc lên cũng không lặn xuống, giống như hoàng hôn vĩnh viễn, cũng như bình minh vĩnh viễn.
Đội ngũ hơn trăm người đi theo ánh hào quang, không ngừng có người chết đi, đám gấu lớn kia luôn gây phiền toái, chỉ bất cẩn một chút là bị nó tha đi một người, cũng có người đang đi trên mặt băng trơn bóng, đột nhiên lại biến mất, một vết nứt như cái miệng rộng hơn con người, sâu không thấy đáy bỗng dững xuất hiện nuốt chửng người ta, chỉ có tiếng kêu thảm của đồng bạn còn vang vang trong khe nứt.
Bọn họ càng đi càng chết nhiều người, nhưng Điền Tương Tử lại càng hưng phấn, vùng đất thần niên không phải nơi một phàm phu tục tử có thể bước vào, chỉ có người có vận khí lớn như ông ta mới có thể thực sự bước qua, một ông già trên tám mươi vẫn sống tới giờ trong khi không biết bao nhiên hán tử tráng kiến mất mạng chính là một minh chứng cho điều đó.
Đêm tối vĩnh viễn kết thúc rồi, thay vào đó là ba nngày vĩnh viễn, Điền Tương Tử tròn mắt nhìn thực vật màu xanh bị bọc trong băng tuyết mau chóng sống lại, vươn phiến là tìm kiếm vị trí ánh mặt trời, đó là chuyện mà chỉ thần tiên mới làm được, bọn họ không muốn chỉ thấy băng tuyết màu trắng, cho nên đóng băng cây cối trong tuyết, đợi tuyết tan sẽ sống lại.
Đó là lời giải thích của Điền Tương Tử với thực vật ở Bắc Cực, khi đồng bạn bị một con gấu trắng tát gãy nửa số xương sườn, chỉ biết kêu gào đợi chết, ăn thứ hoa màu vào trong sự thống khổ, không ngờ dần dần tỉnh lại, không kêu khóc nữa, dường như quên đi đau đớn, có thể ngủ một giấc rồi, phát hiện này là vì lời giải thích với thực vật của Điền Tương Tử, mặc dù người kia vẫn chết.
Mặt trời mãi mãi treo trên không không xuống, trời đất tựa hồ vĩnh viễn thành ban ngày, Điền Tương Tử đem bọn họ lang thang trên hoang nguyên nguyên thủy suốt nửa năm, khi hai đồng bạn cuối cùng ngã xuống, Điền Tương Tử cũng đổ bệnh, ông già như thần tiên trong mắt Hi Đồng chỉ kêu hai tiếng "Bạch Ngọc Kinh" rồi rời bỏ hắn.
Chúng ta không phải người có duyên, đã thấy bóng dáng của thiên quốc, nhưng không được đi qua cửa, nhân sinh trăm năm uổng phí, ông trời, sao ông lại bất công như thế, tên tiểu tử vô sỉ như Vân Diệp có thể vào thiên quốc lại không đi, sao người thành kính như lão phu lại bị từ chối. Khi giọng bi thương của Điền Tương Tử còn vang vọng ở hoang nguyên, đám gấu lớn thích ăn thịt người chạy tới, tốc độ rất nhanh.
Một mình Hi Đồng bồi hồi giữa mộng ảo và hiện thực, khi con gấu lớn vung tay tát hắn, cảnh giác của một võ nhân làm hắn né tránh theo bản năng, bảo đao cắm trên mặt đất lướt qua cổ con gấu, cái đầu to đùng rơi xuống.
Phải mau rời khỏi chỗ này, nếu không sẽ còn có nhiều gấu trắng hơn chạy tới, giờ là ban ngày vĩnh viễn, còn có sói, mấy ngày qua giết gấu vô số, giết sói cũng vô số. Hi Đồng chớt nhớ Vân Diệp nhờ hắn một việc, mang về mấy tấm da gấu thượng hạng.
Há miệng khóc không ra tiếng, hắn chảy nước mắt lột da gấu, không biết tấm da gấu này có hợp ý Vân Diệp không, hắn rất hối hận mình xin quyền bút ký kia của Vân Diệp, Vân Diệp nói đây là hành động cửu tử nhất sinh, sao mình còn tới đây?
Huynh đệ sinh tử lần lượt táng thân ở hoang nguyên, ân sư cũng chết rồi, đám ma quỷ màu trắng kia ngay thi thể cũng không bỏ qua, vùng đất thần tiên rốt cuộc là thứ như thế nào?
Khi lột da lại có hai con gấu tới, Hi Đồng tiếp tục chém giết, lần này không chặt đầu, chỉ dùng trường mâu đâm vào mắt gấu, xoáy nát óc, lời hứa vẫn phải thực hiện, dù chết cũng phải hoàn thành lời nhờ cậy của bằng hữu, Hi Đồng là người luôn giữ chữ tín.
Hi Đồng kéo một cái xe trượt tuyết đi về phía trước, trên xe là thi thể đã thối của Điền Tương Tử, còn có năm sáu tấm da gấu, hắn đã cảm thấy được hơi ấm rồi, làm hắn như thoát chết.
Lần đầu nhìn thấy rừng, hắn chặt một đống củi, đặt thi thể Điền Tương Tử lên, châm lửa đốt, lửa mau chóng nuốt chửng thân thể khô gầy của Điền Tương Tử, nhìn khói đen bốc lên, hắn kêu lớn "Bạch Ngọc kinh", lòng mong mỏi linh hồn ân sư có thể tới thần quốc hằng khao khát.
/1414
|