Vân gia có một ma lực, đó là ma lực làm hư người khác, ba quý phụ trong lều cũng mỗi người bê một cái bát còn to hơn đầu bọn họ, sức ăn rất lớn, ngay cả Cửu Y yểu điệu yếu đuối cũng ăn nửa bát cơm rồi, mấy ngày qua lượng hoạt động lớn, lại toàn là thiếu nữ mười bảy mười tám đang độ ăn được ngủ được, sức ăn như thế chẳng có gì lạ.
Mấy ngày trước họ còn thẹn thùng, không dám ăn nhiều, giờ thì thoải mái rồi, thấy Vân Diệp vào, Tân Nguyệt đặt bát xuống, xới cho y một bát lớn, gắp thật nhiều thịt kho chất lên trên, bê cho Vân Diệp xong lại ngồi xuống cùng hai nữ nhân kia tiếp tục vừa ăn và tán gẫu.
Bê bát cơm ra khỏi lều, phát hiện hai tên kia vẫn thộn mặt ra nhìn Đơn Ưng lúc khóc lúc cười, bát cơm đặt sang một bên, tựa hồ không hứng thú ăn nữa.
Vân Diệp bới một miệng cơm lớn, gật gù, tài nghệ của Tân Nguyệt càng ngày càng cao rồi, vừa mềm vừa dẻo, phối hợp với thịt kho đúng là cực hợp. Tâm tình tốt, tất nhiên ăn càng ngon miệng, huống hồ còn có vở kịch khổ tình huynh đệ tương phùng để xem, bát cơm lớn chớp mắt đã hết, không ăn được nữa, ăn nữa đêm sẽ khó chịu. Tân Nguyệt mang ấm trà cho Vân Diệp, độ ấm vừa phải, cưới một nữ nhân chu đáo thật là tốt.
Kịch khổ tình vấn tiếp tục, chỉ là Tề Thành rõ ràng không nhập kịch lắm, cứ nhìn trộm thịt trong bát cơm của phó dịch Vân gia, phải biết rằng từ sáng đến giờ hắn chưa được hạt cơm nà vào bụng, hôm qua ăn gì tới giờ chẳng còn nhớ nữa, hiện nhìn người khác ăn ngon, bụng cồn cào.
Kỳ thực Vân Diệp luôn rất là lạ, người Đại Đường coi ước định tổ tiên còn quan trong hơn mạng sống, chuyện ước hẹn từ trọng rất hiếm khi xuất hiện khả năng chối bỏ, ví dụ chê nghèo thích giầu cực ít, cho nên mới được cho vào truyện lưu truyền.
Hai người ước hẹn giúp nhau thành phú ông, trong đó một người rút được thăm ngắn sẽ một lòng một dạ giúp đỡ người còn lại. Cả quá trình mười tới hai mươi năm, đợi tới khi người rút được thăm dài trở thành phú ông, không cần lo hắn ta mượn cối xay giết lừa, hắn nhất định giúp người còn lại thành phú ông mới thôi, tới khi đó ước hẹn của bọn họ mới hoàn thành.
Cái chuyện Vân Diệp cho là hoang đường ấy lại phát sinh xung quanh y liên tục, làm y càng lúc càng xem thường bản thân. Hai người chưa từng gặp mặt kia sau khi hiểu rõ chuyện, lập tức thành huynh đệ sinh tử, làm Tiểu Trình, Tiểu Ngưu cũng muốn tới nhận huynh đệ.
Nhìn mặt Ngưu Kiến Hổ rầu rĩ, Vân Diệp rất hiểu nguyên do, vỗ vai hắn nói:
- Năm xưa Ngưu bá bá trong một đêm giết sạch thuộc hạ của Đơn Hùng Tín, chuyện đó ta biết từ khi ở Lũng Hữu, người khác không dám làm, Ngưu Bá bá quyết đoán làm tiểu đệ cực kỳ bội phục.
- Diệp Tử, ngươi cho rằng năm xưa cha ta làm đúng sao? Giết huynh đệ của mình là đúng à?
Câu hỏi này đã quấy nhiễu Ngưu Kiến Hổ rất nhiều năm, nhưng hắn chôn sâu trong lòng, cuối cùng hôm nay cũng hỏi ra.
Vân Diệp tát chát một cái vào mặt Ngưu Kiến Hổ, làm Trình Xử Mặc nhảy dựng lên, không hiểu gì cả, phải biết rằng bất kể bọn họ phạm sai lầm gì, Vân Diệp chưa bao giờ nổi giận, hiện giờ hung hăng như muốn ăn thịt người.
Ngưu Kiến Hồ biết mình vừa nói gì, cái tát của Vân Diệp làm hắn dễ chịu hơn rất nhiều, máu mũi chảy ra cũng không lau, ngẩng đầu lên cười:
- Diệp Tử, cái tát này của ngươi rất đúng, ta không nên nghi ngờ việc làm của cha ta, ta phải tin cha ta làm thế là có lý do bất đắc dĩ, là con, dù toàn bộ thiên hạ đều cho rằng cha ta tàn nhẫn vô tình, thập ác bất xa, ta cũng phải đứng bên cha ta, chống lại người thiên hạ.
- Ngưu Kiến Hổ, ngươi nghe cho kỹ đây, đây là lần cuối cùng ta nghe ngươi nghi ngờ Ngưu bá bá, còn có lần sau, ta lập tức cắt bào đoạn nghĩa, với trí tuệ của ngươi, không có lý do gì nghi ngờ quyết định của Ngưu bá bá. Khi đó không có Ngưu bá bá quyết đoán thì Tần gia, Trình gia, Lý Tích gia còn cả Ngưu gia các ngươi chớ mong còn ai được sống. Nếu chọn bên rồi thì phải đứng cho vững, nghiêng ngả là đại kỵ, ngươi cho rằng khi đó Tần vương điện hạ không có chiêu dự phòng? Bốn nhà các ngươi mới hàng, Đơn Hùng Tín là lửa thử vàng của Tần vương.
- Khi đó thiên hạ nhất thống đã thành đại cục, Đơn Hùng Tín không thức thời, vì vị trí thống soái ba quân mà làm kẻ địch với toàn thiên hạ, không để ý tới thống khổ của bách tính, đặt khoái lạc của bản thân lập trên thống khổ của người khác, Vương Thế Sung mà ông ta đi theo là hạng người gì các ngươi còn không biết à? Cả đời Ngưu bá bá nỗ lực vì mục tiêu không để cho một người nào trong thiên hạ chết đói. Vì khoai tây, một đại tướng quân xin lỗi tên tiểu tử ta, giết mấy tên ngoan cố có là cái gì, bọn chúng là tai họa của thế giới thái bình này. Ngươi có biết không, thời Mạt Tùy thiên hạ có hơn bảy trăm vạn hộ, hiện mới được ba trăm vạn hộ, bốn trăm vạn hộ kia đi đâu rồi? Chết cả rồi, mười tám lộ phản vương, đó là đám mãnh thú ăn thịt người, bọn chúng ăn thịt bốn trăm vạn hộ, vì tránh nhiều người phải chết, đám tai họa đó không đáng giết à? Ngươi cho rằng ta phí bao tâm huyết kiềm chế Đơn Ưng là vì sao, nếu hắn có chút dấu hiệu tạo phản, ta sẽ giết không chút do dự.
Ngưu Kiến Hổ há mổm sau đó gật mạnh đầu, vẻ mặt rõ ràng được giải thoát.
Làm thế nào có tiểu đệ? Điều này không làm khó được Đơn Ưng từ nhỏ tiếp nhận giáo dục kiểu kẻ cướp, địa đầu xà Long Tam của Lạc Dương ức hiếp tên tiểu đệ trong số mệnh của mình, thù này phải báo, giang hồ chú trọng ân oán rạch ròi, còn về phần câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn thì hắn chưa bao giờ tin, một canh giờ hắn đã thấy quá dài.
Kiếm một cái chậu cho đầy thức ăn vào đó, thịt kho chất cao vút, nhét cho Tề Thành, bản thân cưỡi khoái mã, đánh thẳng tới Trường An. Vân Diệp chẳng hề hoài nghi ngày tàn của Long Tan đã tới, khi gặp phải phi ưng trên chín tầng trời, cuộc đời hắn định sẵn là một bi kịch, y không quan tâm sống chết ra sao, y quan tâm tới Tề Thành thôi.
Tề Thành rõ ràng đói lắm rồi, nhưng cố nhịn dùng thìa đút cơm cho Mã Thứ, Mã Thứ đã uống đan dược Đơn Ưng cho, tinh thần tốt hơn rất nhiều, máu bầm ở ngực cũng được Đơn Ưng dùng châm đánh tan, hiện dựa vào một chiếc ghế tựa ăn cơm.
Tề Thành rất chu đáo, xúc cơm lên miếng thịt rồi rưới nước thịt lên đút cho Mã Thứ ăn, Mã Thứ rất tham lam, rướn cổ nuốt ực ngay xuống, lại vội vàng há miệng ra, giống như con vịt đợi người ta nhồi.
- Đừng vội, Dát Lạp, ngực đệ bị thương, không thể ăn quá vội, còn nhiều lắm, thịt này rất béo, thong thả mà nhai, nhai kỹ hẵng nuốt. Mẹ ta dạy ta như vậy, từ giờ về sau chúng ta phát đạt rồi, không cần phải ăn cháo loãng nữa, ta vừa kiếm cho chúng ta một chỗ dựa lớn, võ công cao cường, là nhi tử của huynh đệ cha ta, nghe nói còn có quan hệ với vị hầu gia nơi này, hiện đang đi bắt Long Tam rồi, nói lát nữa sẽ về.
Tề Thành kể sự việc vừa qua cho Mã Thứ nghe, Mã Thứ hình như không để ý, chỉ cần là quyết định Tề Thành đưa ra thì hắn theo, dù sao Tề ca tuyệt đối không hại mình.
An ủi cái dạ dày trống rỗng, hắn nghe thấy bụng Tề Thành reo ùng ục, còn cả nước bọt thi thoảng chảy ra bên mép, gian nan đẩy chậu cơm về phía Tề Thành:
- Ca ăn đi, sắp hết thịt rồi.
Tề Thành cười hì hì đút cho một miếng lớn nữa:
- Nói vớ vẩn, ta không biết sức ăn của đệ sao, mau phục hồi sức khỏe, ca đưa tới Ôn Như cư, là nơi chúng ta nhìn trộm được cơ thể của Thúy Nương ấy, cái mông trắng đó, chậc chậc, đợi đệ khỏe rồi ta đưa đệ tới, ta ăn no rồi, vừa xong đệ ngủ ta ăn một ái móng giò, không để lại cho đệ.
Mã Thứ lại ăn hai miếng nữa, chê ngấy, chỉ ăn cơm, không ăn thịt, sau khi uống một ngụm nước cũng không chịu ăn. Hắn biết Tề ca nói dối, khi nhỏ ăn cắp được một cái bánh gạo bị mốc cũng chia cho mình một nửa, nếu có móng giò, sao có thể không để cho mình được.
Thấy Mã Thứ không chịu ăn, Tề Thành nhìn non nửa chậu cơm và mấy miếng thịt còn sót lại, nói lãng phí quá rồi ra sức bới cơm vào mồm, ăn chẳng kịp nhai.
***
Đến chương này Tề Tranh lại thành Tề Thành, mình thấy cái tên Tề Thành thuận hơn, nên về sau sẽ để là Tề Thành.
Mấy ngày trước họ còn thẹn thùng, không dám ăn nhiều, giờ thì thoải mái rồi, thấy Vân Diệp vào, Tân Nguyệt đặt bát xuống, xới cho y một bát lớn, gắp thật nhiều thịt kho chất lên trên, bê cho Vân Diệp xong lại ngồi xuống cùng hai nữ nhân kia tiếp tục vừa ăn và tán gẫu.
Bê bát cơm ra khỏi lều, phát hiện hai tên kia vẫn thộn mặt ra nhìn Đơn Ưng lúc khóc lúc cười, bát cơm đặt sang một bên, tựa hồ không hứng thú ăn nữa.
Vân Diệp bới một miệng cơm lớn, gật gù, tài nghệ của Tân Nguyệt càng ngày càng cao rồi, vừa mềm vừa dẻo, phối hợp với thịt kho đúng là cực hợp. Tâm tình tốt, tất nhiên ăn càng ngon miệng, huống hồ còn có vở kịch khổ tình huynh đệ tương phùng để xem, bát cơm lớn chớp mắt đã hết, không ăn được nữa, ăn nữa đêm sẽ khó chịu. Tân Nguyệt mang ấm trà cho Vân Diệp, độ ấm vừa phải, cưới một nữ nhân chu đáo thật là tốt.
Kịch khổ tình vấn tiếp tục, chỉ là Tề Thành rõ ràng không nhập kịch lắm, cứ nhìn trộm thịt trong bát cơm của phó dịch Vân gia, phải biết rằng từ sáng đến giờ hắn chưa được hạt cơm nà vào bụng, hôm qua ăn gì tới giờ chẳng còn nhớ nữa, hiện nhìn người khác ăn ngon, bụng cồn cào.
Kỳ thực Vân Diệp luôn rất là lạ, người Đại Đường coi ước định tổ tiên còn quan trong hơn mạng sống, chuyện ước hẹn từ trọng rất hiếm khi xuất hiện khả năng chối bỏ, ví dụ chê nghèo thích giầu cực ít, cho nên mới được cho vào truyện lưu truyền.
Hai người ước hẹn giúp nhau thành phú ông, trong đó một người rút được thăm ngắn sẽ một lòng một dạ giúp đỡ người còn lại. Cả quá trình mười tới hai mươi năm, đợi tới khi người rút được thăm dài trở thành phú ông, không cần lo hắn ta mượn cối xay giết lừa, hắn nhất định giúp người còn lại thành phú ông mới thôi, tới khi đó ước hẹn của bọn họ mới hoàn thành.
Cái chuyện Vân Diệp cho là hoang đường ấy lại phát sinh xung quanh y liên tục, làm y càng lúc càng xem thường bản thân. Hai người chưa từng gặp mặt kia sau khi hiểu rõ chuyện, lập tức thành huynh đệ sinh tử, làm Tiểu Trình, Tiểu Ngưu cũng muốn tới nhận huynh đệ.
Nhìn mặt Ngưu Kiến Hổ rầu rĩ, Vân Diệp rất hiểu nguyên do, vỗ vai hắn nói:
- Năm xưa Ngưu bá bá trong một đêm giết sạch thuộc hạ của Đơn Hùng Tín, chuyện đó ta biết từ khi ở Lũng Hữu, người khác không dám làm, Ngưu Bá bá quyết đoán làm tiểu đệ cực kỳ bội phục.
- Diệp Tử, ngươi cho rằng năm xưa cha ta làm đúng sao? Giết huynh đệ của mình là đúng à?
Câu hỏi này đã quấy nhiễu Ngưu Kiến Hổ rất nhiều năm, nhưng hắn chôn sâu trong lòng, cuối cùng hôm nay cũng hỏi ra.
Vân Diệp tát chát một cái vào mặt Ngưu Kiến Hổ, làm Trình Xử Mặc nhảy dựng lên, không hiểu gì cả, phải biết rằng bất kể bọn họ phạm sai lầm gì, Vân Diệp chưa bao giờ nổi giận, hiện giờ hung hăng như muốn ăn thịt người.
Ngưu Kiến Hồ biết mình vừa nói gì, cái tát của Vân Diệp làm hắn dễ chịu hơn rất nhiều, máu mũi chảy ra cũng không lau, ngẩng đầu lên cười:
- Diệp Tử, cái tát này của ngươi rất đúng, ta không nên nghi ngờ việc làm của cha ta, ta phải tin cha ta làm thế là có lý do bất đắc dĩ, là con, dù toàn bộ thiên hạ đều cho rằng cha ta tàn nhẫn vô tình, thập ác bất xa, ta cũng phải đứng bên cha ta, chống lại người thiên hạ.
- Ngưu Kiến Hổ, ngươi nghe cho kỹ đây, đây là lần cuối cùng ta nghe ngươi nghi ngờ Ngưu bá bá, còn có lần sau, ta lập tức cắt bào đoạn nghĩa, với trí tuệ của ngươi, không có lý do gì nghi ngờ quyết định của Ngưu bá bá. Khi đó không có Ngưu bá bá quyết đoán thì Tần gia, Trình gia, Lý Tích gia còn cả Ngưu gia các ngươi chớ mong còn ai được sống. Nếu chọn bên rồi thì phải đứng cho vững, nghiêng ngả là đại kỵ, ngươi cho rằng khi đó Tần vương điện hạ không có chiêu dự phòng? Bốn nhà các ngươi mới hàng, Đơn Hùng Tín là lửa thử vàng của Tần vương.
- Khi đó thiên hạ nhất thống đã thành đại cục, Đơn Hùng Tín không thức thời, vì vị trí thống soái ba quân mà làm kẻ địch với toàn thiên hạ, không để ý tới thống khổ của bách tính, đặt khoái lạc của bản thân lập trên thống khổ của người khác, Vương Thế Sung mà ông ta đi theo là hạng người gì các ngươi còn không biết à? Cả đời Ngưu bá bá nỗ lực vì mục tiêu không để cho một người nào trong thiên hạ chết đói. Vì khoai tây, một đại tướng quân xin lỗi tên tiểu tử ta, giết mấy tên ngoan cố có là cái gì, bọn chúng là tai họa của thế giới thái bình này. Ngươi có biết không, thời Mạt Tùy thiên hạ có hơn bảy trăm vạn hộ, hiện mới được ba trăm vạn hộ, bốn trăm vạn hộ kia đi đâu rồi? Chết cả rồi, mười tám lộ phản vương, đó là đám mãnh thú ăn thịt người, bọn chúng ăn thịt bốn trăm vạn hộ, vì tránh nhiều người phải chết, đám tai họa đó không đáng giết à? Ngươi cho rằng ta phí bao tâm huyết kiềm chế Đơn Ưng là vì sao, nếu hắn có chút dấu hiệu tạo phản, ta sẽ giết không chút do dự.
Ngưu Kiến Hổ há mổm sau đó gật mạnh đầu, vẻ mặt rõ ràng được giải thoát.
Làm thế nào có tiểu đệ? Điều này không làm khó được Đơn Ưng từ nhỏ tiếp nhận giáo dục kiểu kẻ cướp, địa đầu xà Long Tam của Lạc Dương ức hiếp tên tiểu đệ trong số mệnh của mình, thù này phải báo, giang hồ chú trọng ân oán rạch ròi, còn về phần câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn thì hắn chưa bao giờ tin, một canh giờ hắn đã thấy quá dài.
Kiếm một cái chậu cho đầy thức ăn vào đó, thịt kho chất cao vút, nhét cho Tề Thành, bản thân cưỡi khoái mã, đánh thẳng tới Trường An. Vân Diệp chẳng hề hoài nghi ngày tàn của Long Tan đã tới, khi gặp phải phi ưng trên chín tầng trời, cuộc đời hắn định sẵn là một bi kịch, y không quan tâm sống chết ra sao, y quan tâm tới Tề Thành thôi.
Tề Thành rõ ràng đói lắm rồi, nhưng cố nhịn dùng thìa đút cơm cho Mã Thứ, Mã Thứ đã uống đan dược Đơn Ưng cho, tinh thần tốt hơn rất nhiều, máu bầm ở ngực cũng được Đơn Ưng dùng châm đánh tan, hiện dựa vào một chiếc ghế tựa ăn cơm.
Tề Thành rất chu đáo, xúc cơm lên miếng thịt rồi rưới nước thịt lên đút cho Mã Thứ ăn, Mã Thứ rất tham lam, rướn cổ nuốt ực ngay xuống, lại vội vàng há miệng ra, giống như con vịt đợi người ta nhồi.
- Đừng vội, Dát Lạp, ngực đệ bị thương, không thể ăn quá vội, còn nhiều lắm, thịt này rất béo, thong thả mà nhai, nhai kỹ hẵng nuốt. Mẹ ta dạy ta như vậy, từ giờ về sau chúng ta phát đạt rồi, không cần phải ăn cháo loãng nữa, ta vừa kiếm cho chúng ta một chỗ dựa lớn, võ công cao cường, là nhi tử của huynh đệ cha ta, nghe nói còn có quan hệ với vị hầu gia nơi này, hiện đang đi bắt Long Tam rồi, nói lát nữa sẽ về.
Tề Thành kể sự việc vừa qua cho Mã Thứ nghe, Mã Thứ hình như không để ý, chỉ cần là quyết định Tề Thành đưa ra thì hắn theo, dù sao Tề ca tuyệt đối không hại mình.
An ủi cái dạ dày trống rỗng, hắn nghe thấy bụng Tề Thành reo ùng ục, còn cả nước bọt thi thoảng chảy ra bên mép, gian nan đẩy chậu cơm về phía Tề Thành:
- Ca ăn đi, sắp hết thịt rồi.
Tề Thành cười hì hì đút cho một miếng lớn nữa:
- Nói vớ vẩn, ta không biết sức ăn của đệ sao, mau phục hồi sức khỏe, ca đưa tới Ôn Như cư, là nơi chúng ta nhìn trộm được cơ thể của Thúy Nương ấy, cái mông trắng đó, chậc chậc, đợi đệ khỏe rồi ta đưa đệ tới, ta ăn no rồi, vừa xong đệ ngủ ta ăn một ái móng giò, không để lại cho đệ.
Mã Thứ lại ăn hai miếng nữa, chê ngấy, chỉ ăn cơm, không ăn thịt, sau khi uống một ngụm nước cũng không chịu ăn. Hắn biết Tề ca nói dối, khi nhỏ ăn cắp được một cái bánh gạo bị mốc cũng chia cho mình một nửa, nếu có móng giò, sao có thể không để cho mình được.
Thấy Mã Thứ không chịu ăn, Tề Thành nhìn non nửa chậu cơm và mấy miếng thịt còn sót lại, nói lãng phí quá rồi ra sức bới cơm vào mồm, ăn chẳng kịp nhai.
***
Đến chương này Tề Tranh lại thành Tề Thành, mình thấy cái tên Tề Thành thuận hơn, nên về sau sẽ để là Tề Thành.
/1414
|