Nhân thời gian về nhà, Tiểu Nha đem đâu đuôi câu chuyện kể cho Tiểu Vũ nghe, chuyên môn dùng lượng lớn từ miêu tả sự tàn bạo của Thì Thì, Hàm Hàm được nó nói thành con lợn lương thiện, đáng yêu bị hại. Tiểu Vũ nắm chặt tay, phẫn nộ vô cùng, trong lòng nó, Hàm Hàm đáng lẽ phải đưa tới nhà đồ tể, sau đó biến thành món ăn ngon trên bàn, bị Thì Thì ngược đãi là đúng, một thứ phế vật chỉ ăn không được tích sự gì, ngay cả công năng giải trí cho chủ cũng mất thì đáng bị ngược đãi.
Phẫn nộ của Tiểu Vũ tới từ Vân Diệp, tiểu cô nương xinh đẹp lanh lợi như mình cũng không lọt được vào mắt y, vậy mà lại chọn một dã nha đầu ở núi hoang làm đồ đệ, thật không thể chấp nhận được.
Vân Diệp là người hiền hòa nhất, uyên bác nhất mà Tiểu Vũ từng thấ dùng chậu nước hất nước là tạo ra được cầu vòng, y có thể khiến cho nước tự chảy qua những ống trúc ngoằn ngoèo chảy vào ruộng của mình, thậm chí có thể tạo ra con chim gỗ có thể không ngừng bay trên không, trước kia cho rằng tầm sư học đạo chỉ là chuyện nam tử mới có thể làm, ai ngờ nữ tử cũng có thể bái sư, vì sao không phải mình? Tiểu Vũ rất muốn xem dã nha đầu kia có tài cán gì mà để tông sư như Vân Diệp thu làm môn hạ.
Vân gia luôn luôn náo nhiệt, ai hình như cũng cười suốt ngày, không giống như ở nhà, ai cũng rụt rụt rè rè, sức khỏe của phụ thân không tốt, mẫu thân bản tính nhu nhược, hai ca ca mặc dù ở trong thư viện, nhưng luôn về xỉ nhục mẫu thân, mẫu thân còn không dám nới với phụ thân bị bệnh.
Dưới chòi nghỉ mát trong hậu hoa viên, Thì Thì đang cầm bút lông lóng ngóng vẽ những chứ thật to, tay nắm quản bút, trông rất là vụng về, mồ hôi trên trán nhỏ tong tong, dùng ống tay áo lau đi, may mà không nhỏ vào giấy, còn một chữ nữa là bài tập hôm nay sẽ hoàn thành, Thì Thì rất vui.
Đứng ở bên cạnh nhìn rất lâu, Tiểu Vũ bĩu môi, chưa nói chữ nghiêng nghiêng vẹo vẹo, cả trang giấy còn bị làm nhăn nhúm, bên trên dính không ít vết mực, đây là đồ đệ mà Vân Diệp chọn à?
Giật lấy tờ giấy tập viết của Thì Thì, vo viên ném xuống đất, còn dẫm lên mấy cái, cười nhạo:
- Thế này mà cũng gọi là viết chữ à? Chẳng khá hơn giun bò là bao.
Thì Thì ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Vũ:
- Vậy ngươi nói xem phải viết thế nào?
Tiểu Vũ cầm lấy bút lông, chẳng bao lâu viết trên một tờ giấy mới đã đống chữ, chữ nào cũng thẳng tắp đẹp đẽ, nhìn một cái là biết bỏ không ít công sức, Thì Thì gật đầu:
- Đúng là chữ đẹp, sư phụ nói ta chỉ cần chịu khó là có thể viết chữ đẹp như vậy, cho nên chữ của ngươi đẹp cũng không có gì lạ, ta rồi sẽ có ngày đuổi kịp ngươi, đó chẳng phải là bản lĩnh gì. Nhưng ngươi làm hỏng chữ của ta, còn dẫm chân lên, loại hành vi này rất quá đáng, theo lời sư phụ nói đó gọi là ngứa vảy, nên ngươi sẽ bị ăn đòn.
Tiểu Vũ cười phá lên, cười tới đau cả bụng, nó không sao hiểu câu đó, nữ hài tử gia làm sao có thể ra tay đánh người được, đó là chuyện mấy mụ đanh đá mới làm, đợi nó cười đủ rồi, vừa đứng thẳng lên thì mũi trúng một cú đấm mạnh.
Chưa đứng vững đã ngã lăn ra đất, Thì Thì cưỡi lên người Tiểu Vũ, dùng nắm đấm đánh vào mông Tiểu Vũ, đánh một cái đếm một lần, đánh đúng bốn mươi chín quyền mới chịu dừng tay.
- Ngươi hủy bốn mươi chín chữ của ta, ta đánh ngươi bốn mươi chín cái, hết nợ.
Nói xong không thèm để ý tới Tiểu Vũ tay ôm mũi, tay ôm mông, ngồi trở lại đình lấy một tờ giấy mới, viết lại năm mươi chữ, sư phụ nói mỗi ngày không được viết ít hơn năm mươi chữ to.
Trước kia bị Tiểu Nha ức hiếp, Thì Thì đều lặng lẽ nín nhịn, cho tới một ngày sư phụ nói:
- Thì Thì, mấy ngày qua con chịu ủy khuất sư phụ đều thấy hết, vì sao sư phụ mặc kệ? Ta muốn xem con ứng phó với tình huống đó ra sao, con lựa chọn nhẫn nhịn, đó là đức tính tốt của nữ tử, nhưng không phải quy củ của môn phái chúng ta, nhớ kỹ, ai bắt nạt con thì con phải đáp trả, bất kể là ai, con có võ công cao, không dùng thì phí, bọn họ bắt nạt con một lần, con đánh một lần, bắt nạt con hai lần, con đánh hai lần. Ta nghĩ sẽ không ai bắt nạt con lần thứ ba, thế giới này là vậy, con chỉ biết nhẫn nhịn sẽ khiến bọn chúng càng được thể, đánh hai lần là xong.
Từ sau đó, Tiểu Nha mà tới bắt nạt là bị Thì Thì cưỡi lên người đánh vào mông, đánh hai lần quả nhiên yên ổn hơn nhiều. Thì Thì liền cho rằng lời của sư phụ đều chính xác.
Tiểu Vũ mũi chảy máu, mông rất đau, nó chưa bao giờ bị ngược đãi như vậy, vì xinh đẹp đáng yêu, tất cả mọi người đều cưng chiều đó, muốn cái gì là được, hôm nay bị cho một bài lòng làm nó hiểu ra, chưa tìm hiểu kỹ kẻ địch đã vội ra tay là hành động vô cùng ngu xuẩn.
Tiểu cô nương mũi chảy máu, nước mắt chảy ào ào, không phải thương tâm hay đau đớn, mà mũi bị trúng một đấm, nước mắt nước mũi sẽ tuôn ra.
Tiểu Nha lè lưỡi kéo Tiểu Vũ đi, rón rén, nó sợ Thì Thì cũng đối phó với nó như thế, mũi bị vỡ sẽ rất đau. Ma ma nhét hai cục vải vào mũi Tiểu Vũ mới ngừng được máu, dùng khăn tay lau mặt cho nó mới trông khá hơn.
Tiểu Vũ nhìn mình trong gương, mũi sưng đỏ, lại còn thò ra hai cái cục vải, mắt tròn xoe, người xấu xí đó chính là mình à?
Vân Diệp chẳng có tinh lực đi quản chuyện hậu hoa viên của mình, cứ mặc cho bọn chúng quậy phá đi, cho dù biết Tiểu Vũ chính là Vũ Mị Nương thì Vân Diệp cũng không để ý, từ khi tới Đại Đường, y đã gặp vô số đại nhân vật, Vũ Mị cho dù là một nhân vật tương đối đặc thù trong đó cũng không có gì to tát.
Mây theo rồng, gió theo hổ, mỗi một kiêu hùng phật khởi đều đi cùng với biến hóa của thời cuộc, chỉ khi nào mặt đất nổi phong vân, bọn họ mới có thể thừa thế bay lên, khuấy đảo thiên hạ, nếu như sóng yên biển lặng, cho dù bản lĩnh bằng trời cũng chẳng làm nổi được gì, cùng lắm quấy động được ao nước nhà mình là giỏi lắm rồi. Một nữ nhân dựa vào vận may cực cực cực lớn mới leo lên được bảo tọa tối cao vô thượng, hiện giờ Lý Đường bình an vô sự, Vũ Mị chỉ có thể kiếm người gả đi, tạo ra một gia tộc truyền kỳ thôi, chẳng có gì ghê gớm.
Vân Diệp còn có chuyện khác phải lo, y đang ứng phó với đám quan văn trong triều, nói cách khác là đang phản kích, như điều y đã dạy Thì Thì.
Tất cả nhà xưởng của Vân gia đã đóng cửa, lò xi măng phá, lò gạch phá, xưởng rượu không bán rượu nữa, tất cả cất trong kho của mình, quan viên nhìn từng lò từng lò xi măng biến thành gạch vụn trong tay trang hộ Vân gia, lòng đau như cắt, kéo quản sự Vân gia tới hỏi vì sao lại đập toàn bộ những bảo bối này đi, được câu trả lời là Vân gia định trồng lương thực ở đây.
Đất đã bị nung lửa còn trồng được hoa màu à? Quan viên công bộ trố mắt, phải biết rằng rất nhiều thành trì đang đợi xi măng gia cố, rất nhiều kiến trúc đợi gạch để xây, hiện Vân gia phá hết lò, không biết sẽ ảnh hưởng tới bao nhiêu đại sự.
Vận chuyển cho quân đội đợt quân lương cuối cùng, sau khi hoàn thành hợp đồng, liền kiên quyết không nhận đơn đặt hàng mới, nói là toàn bộ trang hộ phải về trồng trọt, Vân gia năm nay định khai hoang ba nhìn mẫu đất, không đủ người, mấy cái việc vặt vãnh này không làm nữa, trang hộ mà không trồng trọt thì làm sao gọi là trang hộ, đó là không làm việc đàng hoàng.
Hà Thiệu rút hết cổ phần, chuyển hết cho Vân gia, Vân gia cũng đem vốn trả lại Hà Thiệu, ngay cả vốn của thái tử, hoàng hậu cũng thanh toán rõ ràng, từng xe tiền kéo tới hoàng cung.
Vân gia không chơi nữa, ai thích chơi thì chơi. Vân gia không chơi nữa, xưởng nước hoa trong nhà, đó chỉ là chút đồ trang điểm do đám phụ nhân làm ra, không cần so đo ở chuyện son phấn này chứ?
Không chỉ Vân gia, mà cả Trình gia Ngưu gia cũng đóng xưởng, Trình phu nhân còn đem cả các cưởng rèn, xưởng gổ sau chùa Từ Ân bán cho bách tính làm công. Trình gia, Ngưu gia mấy năm qua bán đủ rồi, sau này một lòng cày cấy, không dính vào chuyện buôn bán nữa, sống bình an tốt hơn mọi điều.
***
Dịch tới giữa mới biết Tiểu Vũ là Võ Tắc Thiên, đọc Tiểu Vũ nghe nó thuận hơn Tiểu Võ, dù sao có Vân Diệp, sau này chắc là ko có Võ Tắc Thiên nữa, nên mình không sửa nữa, dù gì Võ hay Vũ đều đúng.
Phẫn nộ của Tiểu Vũ tới từ Vân Diệp, tiểu cô nương xinh đẹp lanh lợi như mình cũng không lọt được vào mắt y, vậy mà lại chọn một dã nha đầu ở núi hoang làm đồ đệ, thật không thể chấp nhận được.
Vân Diệp là người hiền hòa nhất, uyên bác nhất mà Tiểu Vũ từng thấ dùng chậu nước hất nước là tạo ra được cầu vòng, y có thể khiến cho nước tự chảy qua những ống trúc ngoằn ngoèo chảy vào ruộng của mình, thậm chí có thể tạo ra con chim gỗ có thể không ngừng bay trên không, trước kia cho rằng tầm sư học đạo chỉ là chuyện nam tử mới có thể làm, ai ngờ nữ tử cũng có thể bái sư, vì sao không phải mình? Tiểu Vũ rất muốn xem dã nha đầu kia có tài cán gì mà để tông sư như Vân Diệp thu làm môn hạ.
Vân gia luôn luôn náo nhiệt, ai hình như cũng cười suốt ngày, không giống như ở nhà, ai cũng rụt rụt rè rè, sức khỏe của phụ thân không tốt, mẫu thân bản tính nhu nhược, hai ca ca mặc dù ở trong thư viện, nhưng luôn về xỉ nhục mẫu thân, mẫu thân còn không dám nới với phụ thân bị bệnh.
Dưới chòi nghỉ mát trong hậu hoa viên, Thì Thì đang cầm bút lông lóng ngóng vẽ những chứ thật to, tay nắm quản bút, trông rất là vụng về, mồ hôi trên trán nhỏ tong tong, dùng ống tay áo lau đi, may mà không nhỏ vào giấy, còn một chữ nữa là bài tập hôm nay sẽ hoàn thành, Thì Thì rất vui.
Đứng ở bên cạnh nhìn rất lâu, Tiểu Vũ bĩu môi, chưa nói chữ nghiêng nghiêng vẹo vẹo, cả trang giấy còn bị làm nhăn nhúm, bên trên dính không ít vết mực, đây là đồ đệ mà Vân Diệp chọn à?
Giật lấy tờ giấy tập viết của Thì Thì, vo viên ném xuống đất, còn dẫm lên mấy cái, cười nhạo:
- Thế này mà cũng gọi là viết chữ à? Chẳng khá hơn giun bò là bao.
Thì Thì ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Vũ:
- Vậy ngươi nói xem phải viết thế nào?
Tiểu Vũ cầm lấy bút lông, chẳng bao lâu viết trên một tờ giấy mới đã đống chữ, chữ nào cũng thẳng tắp đẹp đẽ, nhìn một cái là biết bỏ không ít công sức, Thì Thì gật đầu:
- Đúng là chữ đẹp, sư phụ nói ta chỉ cần chịu khó là có thể viết chữ đẹp như vậy, cho nên chữ của ngươi đẹp cũng không có gì lạ, ta rồi sẽ có ngày đuổi kịp ngươi, đó chẳng phải là bản lĩnh gì. Nhưng ngươi làm hỏng chữ của ta, còn dẫm chân lên, loại hành vi này rất quá đáng, theo lời sư phụ nói đó gọi là ngứa vảy, nên ngươi sẽ bị ăn đòn.
Tiểu Vũ cười phá lên, cười tới đau cả bụng, nó không sao hiểu câu đó, nữ hài tử gia làm sao có thể ra tay đánh người được, đó là chuyện mấy mụ đanh đá mới làm, đợi nó cười đủ rồi, vừa đứng thẳng lên thì mũi trúng một cú đấm mạnh.
Chưa đứng vững đã ngã lăn ra đất, Thì Thì cưỡi lên người Tiểu Vũ, dùng nắm đấm đánh vào mông Tiểu Vũ, đánh một cái đếm một lần, đánh đúng bốn mươi chín quyền mới chịu dừng tay.
- Ngươi hủy bốn mươi chín chữ của ta, ta đánh ngươi bốn mươi chín cái, hết nợ.
Nói xong không thèm để ý tới Tiểu Vũ tay ôm mũi, tay ôm mông, ngồi trở lại đình lấy một tờ giấy mới, viết lại năm mươi chữ, sư phụ nói mỗi ngày không được viết ít hơn năm mươi chữ to.
Trước kia bị Tiểu Nha ức hiếp, Thì Thì đều lặng lẽ nín nhịn, cho tới một ngày sư phụ nói:
- Thì Thì, mấy ngày qua con chịu ủy khuất sư phụ đều thấy hết, vì sao sư phụ mặc kệ? Ta muốn xem con ứng phó với tình huống đó ra sao, con lựa chọn nhẫn nhịn, đó là đức tính tốt của nữ tử, nhưng không phải quy củ của môn phái chúng ta, nhớ kỹ, ai bắt nạt con thì con phải đáp trả, bất kể là ai, con có võ công cao, không dùng thì phí, bọn họ bắt nạt con một lần, con đánh một lần, bắt nạt con hai lần, con đánh hai lần. Ta nghĩ sẽ không ai bắt nạt con lần thứ ba, thế giới này là vậy, con chỉ biết nhẫn nhịn sẽ khiến bọn chúng càng được thể, đánh hai lần là xong.
Từ sau đó, Tiểu Nha mà tới bắt nạt là bị Thì Thì cưỡi lên người đánh vào mông, đánh hai lần quả nhiên yên ổn hơn nhiều. Thì Thì liền cho rằng lời của sư phụ đều chính xác.
Tiểu Vũ mũi chảy máu, mông rất đau, nó chưa bao giờ bị ngược đãi như vậy, vì xinh đẹp đáng yêu, tất cả mọi người đều cưng chiều đó, muốn cái gì là được, hôm nay bị cho một bài lòng làm nó hiểu ra, chưa tìm hiểu kỹ kẻ địch đã vội ra tay là hành động vô cùng ngu xuẩn.
Tiểu cô nương mũi chảy máu, nước mắt chảy ào ào, không phải thương tâm hay đau đớn, mà mũi bị trúng một đấm, nước mắt nước mũi sẽ tuôn ra.
Tiểu Nha lè lưỡi kéo Tiểu Vũ đi, rón rén, nó sợ Thì Thì cũng đối phó với nó như thế, mũi bị vỡ sẽ rất đau. Ma ma nhét hai cục vải vào mũi Tiểu Vũ mới ngừng được máu, dùng khăn tay lau mặt cho nó mới trông khá hơn.
Tiểu Vũ nhìn mình trong gương, mũi sưng đỏ, lại còn thò ra hai cái cục vải, mắt tròn xoe, người xấu xí đó chính là mình à?
Vân Diệp chẳng có tinh lực đi quản chuyện hậu hoa viên của mình, cứ mặc cho bọn chúng quậy phá đi, cho dù biết Tiểu Vũ chính là Vũ Mị Nương thì Vân Diệp cũng không để ý, từ khi tới Đại Đường, y đã gặp vô số đại nhân vật, Vũ Mị cho dù là một nhân vật tương đối đặc thù trong đó cũng không có gì to tát.
Mây theo rồng, gió theo hổ, mỗi một kiêu hùng phật khởi đều đi cùng với biến hóa của thời cuộc, chỉ khi nào mặt đất nổi phong vân, bọn họ mới có thể thừa thế bay lên, khuấy đảo thiên hạ, nếu như sóng yên biển lặng, cho dù bản lĩnh bằng trời cũng chẳng làm nổi được gì, cùng lắm quấy động được ao nước nhà mình là giỏi lắm rồi. Một nữ nhân dựa vào vận may cực cực cực lớn mới leo lên được bảo tọa tối cao vô thượng, hiện giờ Lý Đường bình an vô sự, Vũ Mị chỉ có thể kiếm người gả đi, tạo ra một gia tộc truyền kỳ thôi, chẳng có gì ghê gớm.
Vân Diệp còn có chuyện khác phải lo, y đang ứng phó với đám quan văn trong triều, nói cách khác là đang phản kích, như điều y đã dạy Thì Thì.
Tất cả nhà xưởng của Vân gia đã đóng cửa, lò xi măng phá, lò gạch phá, xưởng rượu không bán rượu nữa, tất cả cất trong kho của mình, quan viên nhìn từng lò từng lò xi măng biến thành gạch vụn trong tay trang hộ Vân gia, lòng đau như cắt, kéo quản sự Vân gia tới hỏi vì sao lại đập toàn bộ những bảo bối này đi, được câu trả lời là Vân gia định trồng lương thực ở đây.
Đất đã bị nung lửa còn trồng được hoa màu à? Quan viên công bộ trố mắt, phải biết rằng rất nhiều thành trì đang đợi xi măng gia cố, rất nhiều kiến trúc đợi gạch để xây, hiện Vân gia phá hết lò, không biết sẽ ảnh hưởng tới bao nhiêu đại sự.
Vận chuyển cho quân đội đợt quân lương cuối cùng, sau khi hoàn thành hợp đồng, liền kiên quyết không nhận đơn đặt hàng mới, nói là toàn bộ trang hộ phải về trồng trọt, Vân gia năm nay định khai hoang ba nhìn mẫu đất, không đủ người, mấy cái việc vặt vãnh này không làm nữa, trang hộ mà không trồng trọt thì làm sao gọi là trang hộ, đó là không làm việc đàng hoàng.
Hà Thiệu rút hết cổ phần, chuyển hết cho Vân gia, Vân gia cũng đem vốn trả lại Hà Thiệu, ngay cả vốn của thái tử, hoàng hậu cũng thanh toán rõ ràng, từng xe tiền kéo tới hoàng cung.
Vân gia không chơi nữa, ai thích chơi thì chơi. Vân gia không chơi nữa, xưởng nước hoa trong nhà, đó chỉ là chút đồ trang điểm do đám phụ nhân làm ra, không cần so đo ở chuyện son phấn này chứ?
Không chỉ Vân gia, mà cả Trình gia Ngưu gia cũng đóng xưởng, Trình phu nhân còn đem cả các cưởng rèn, xưởng gổ sau chùa Từ Ân bán cho bách tính làm công. Trình gia, Ngưu gia mấy năm qua bán đủ rồi, sau này một lòng cày cấy, không dính vào chuyện buôn bán nữa, sống bình an tốt hơn mọi điều.
***
Dịch tới giữa mới biết Tiểu Vũ là Võ Tắc Thiên, đọc Tiểu Vũ nghe nó thuận hơn Tiểu Võ, dù sao có Vân Diệp, sau này chắc là ko có Võ Tắc Thiên nữa, nên mình không sửa nữa, dù gì Võ hay Vũ đều đúng.
/1414
|