Trương Thậm Kỷ không thèm xuống ngựa, liếc nhìn nàng mệnh phụ phu nhân trẻ trung yểu điệu, lòng khen thầm, nhưng biết Vân gia có đi xuống tới đâu, khả năng đó là không thể, chỉ tập trung vào việc chính:
- Vân phu nhân, ta kính phu nhân có cáo mệnh tứ phẩm, lại là hạng nữ lưu, thi thể Trương Tuệ thảm vô cùng, mặt nát hoàn toàn, thân lại trúng bảy tám đao, phu nhân không nhìn thì hơn.
Tân Nguyệt nhướng mày lên, lại nói:
- Ngươi tùy tiện mang một cỗ thi thể tới Vân gia nói là nhà ta giết người, không nhìn rõ ràng làm sao được, nếu như ngày mai ta cũng mang thi thể tới Trương công phủ hỏi tội có phải cũng không cần cho ngươi nhìn?
Trương Thậm Kỷ nghe vậy cười lớn, nói với Tân Nguyệt:
- Nếu như phu nhân muốn nhìn, ta có gì mà không đồng ý.
Nói rồi khoát tay, lập tức có phó dịch vén vải trên xe ra, thi thể thê thảm của Trương Tuệ liền xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, huyết lệ trên mặt chưa lau đi, bọn chúng chuyên môn để lại làm người ta sợ.
Tân Nguyệt cố chịu đựng nhìn vài cái, lại thấy Lão Giang gật đầu với nàng liền biết đây là chính chủ.
Ngẩng đầu hỏi Trương Thẩm Kỷ ngồi trên ngựa:
- Không biết Trương công có ý kiến gì?
- Nghĩa phụ ta thương nhà phu nhân không có nam nhân thành niên, chỉ cần phu nhân bồi thường cho người nhà Trương Tuệ, rồi tới trước lĩnh cữu của hắn khấu đầu dâng hương, chuyện này coi như qua. Đó là còn nể mặt cùng mạch quân đội, nếu không hôm nay đạp bằng Vân gia.
Đám thái bảo đằng sau nhao nhao trợ uy, trông thái độ bọn chúng có vẻ mong Tân Nguyệt từ chối để chúng có cớ vào Vân phủ hoành hành, nghe nói nha hoàn Vân gia xinh đẹp hơn nhà khác, được nuôi trắng trẻo đầy đặn, cái nhà không có nam nhân chống đỡ thì có gì phải sợ.
Tân Nguyệt gật đầu, bảo quản gia mang tới năm mươi lượng vàng, đặt trước ngựa Trương Thậm Kỷ, nói:
- Năm mươi lượng vàng này là đủ bồi thường rồi, giờ ngươi về đi, niệm tình ngươi không biết quy củ của Vân gia, lần này tha cho ngươi.
Trương Thậm Kỷ còn chưa nói đám thái bảo khác đã không chịu, chỉ mặt Tân Nguyệt mồm năm miệng mười quát tháo, vũ khí cũng rút ra, tựa hồ chỉ cần hạ lệnh một tiếng, sẽ lập tức xông tới chém giết.
Trương Thẩm Kỷ quay đầu lại quát, bảo huynh đệ của mình yên tĩnh trước, cười nói:
- Hai nhà chúng ta đều là nhà huân quý, cũng đều thuộc quân đội, tìm quan văn phán đúng sai mất thể diện, chúng ta lấy quy củ trong quân quyết định, kẻ mạnh làm vua, chỉ cần nhà phu nhân tìm ra được gia tướng còn mạnh hơn huynh đệ nhà ta, bọn ta sẽ nhận thua, cúi đầu đem thi thể Trương Tuệ về, từ nay về sau không nhắc tới chuyện này nữa, nếu như nhà ta thắng, Vân gia lập tức nhường ra mục trường Âm Sơn, thế nào?
Vẻ vỡ lẽ hiện ra trên mặt Tân Nguyệt, quả nhiên không phải ra mặt vì người chết, một tên gia phó có cái bộ mặt đẹp còn chưa đáng để Trương gia trống giong cờ mở đánh tới cửa, thì ra mục đích là mục trường thảo nguyên.
Tân Nguyệt mỉm cười:
- Như ý ngươi mà làm, chúng ta thêm vào một điều, nếu như các ngươi chiến bại, cần thêm vào mỗi người một cái chân, yên tâm, Vân gia có không ít y hộ binh, sẽ cẩn thận cắt chân các ngươi, không để các ngươi mất mạng.
Trương Thậm Kỷ cực kỳ hoang mang, hắn không hiểu một phụ đạo nhân lấy đâu ra sự tự tin đó, còn dám đánh cược với mình, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc, hiện giờ không còn chút đường lui nào nữa, bất kể xấu hay tốt đều phải cắn răng tiến tới.
Sự tự tin lớn nhất của Tân Nguyệt tới từ lời của trượng phu mình, võ lực của Đơn Ưng có thể tiến vào hàng ngũ cao thủ thiên hạ, đánh bại được hắn không quá mười người, mà mười người này quá nửa ở trong hoàng cung, số còn lại đều là lão tướng, Úy Trì Cung, Tần Quỳnh, Lý Tịnh, Đoạn Chí Huyền đều ở trong đó, chỉ không nghe thấy có Trương Lượng. Cho nên vụ cá cược này nàng chẳng lo, Vân gia đã nín nhịn mấy năm rồi, do phu quân quá nổi trội kiệt xuất, nên luôn phải làm việc cẩn trọng, chỉ sợ sai một bược gây hậu quả khó lường. Hiện giờ không phải cố kỵ gì nữa, phu quân sống chết không rõ, chuyện này là cơ hội để Vân gia lập uy, mình là một phụ nhân, làm việc gì cũng có thể lượng thứ, gây chuyện lớn tới đâu cũng không làm hoàng gia kiêng kỵ.
Đơn Ưng mặc áo xanh mũ nồi xuất hiện trước cửa, từ khi Vân Diệp mất tích, hắn phát động bằng hữu lục lâm tứ sơn ngũ nhạc thăm dò hộ mình, bản thân ở Vân gia đợi tin, từ hôm qua biết tin của Vân Diệp, hắn đã chuẩn bị một mình tới Nam Chiếu tìm Vân Diệp, đã chuẩn bị lên đường rồi thì xảy ra chuyện này.
Vân Cửu dứt khoát không cho Đơn Ưng mặc y phục của bản thân ra ngoài, mà thay cho hắn trang phục của phó dịch, sau khi hỏi Đơn Ưng nắm chắc mấy phần, liền tìm trong nhà cây thương cũ nhất nát nhất, buộc vào nửa cái đuôi trâu, coi như tua thương, hơn nữa còn đặt cho hắn một cái tên rất kêu, Vân Tam Thập Bát.
Vân Tam Thập Bát vừa mới ra lò đứng trước cổng một phát liền bị tiếng cười nhạo báng nhấn chìm, Trương Thậm Kỷ vì chiếm lấy lợi thế đạo đức, không ngại lấy danh thiếp của Trương Lượng, mời mấy tiểu thế gia ở kinh thành ra làm chứng, muốn đem chuyện này thành thiết án khiến Vân gia không thể nuốt lời.
Cổng Vân phủ bị vây kín mít, trang hộ của Vân gia trang tay cầm cời phân, xẻng cuốc, từ bốn phương tám hướng tràn tới, mắt tóe lửa, chỉ cần Tân Nguyệt hạ lệnh một tiếng, mười mấy vị thái bảo của Trương gia sẽ táng mạng ở Vân gia trang.
Trương Thậm Kỷ có hơi hoảng, tình hình nằm ngoài dự liệu của hắn, các trang hộ của Vân gia dám ra tay với chúng thật, nghĩa phụ vì tham mục trường nên tính sai rồi. Lúc đầu đám trang hộ kia tụ tập lại cũng không thèm để ý, quan hệ giữa địa chủ và điền hộ chưa bao giờ tốt đẹp, trang hộ cùng lắm lúc này đến xem náo nhiệt, nói không chừng còn có kẻ đục nước béo cò, dậu đổ bìm leo, đến khi mình có vào phủ phá phách rồi đổ cho đám nông dân ngu xuẩn ấy là xong.
Nhưng chuyện trước mắt khác hẳn, từ ông già đến đám phụ nữ trẻ nhỏ đềm nhìn bọn chúng tóe lửa, như đang bảo vệ nhà của mình mình, đã tới cả nghìn người rồi, đám phó dịch hắn dẫn tới túm tụm vào một chỗ, mặt nơm nớp lo sợ, đám huynh đệ tuy mặt ra vẻ ngang tàng, nhưng hắn biết, tất cả đều chùn bước rồi.
Đơn Ưng nói với mười tám thái bảo của Trương gia:
- Ta là Vân Tam Thập Bát, chuyên môn quét dọn trong nhà, thường ngày thích nhất là đánh nhau, luôn một mình đánh cả đám, hôm nay phu nhân đã nói, muốn mỗi người các ngươi để lại một chân, vậy thì để lại đi, đừng lề mề.
Cũng không đợi đám Trương Thậm Kỷ có phản ứng gì, bản thân đã đánh trước, Trương Thậm Kỷ cũng không phải hạng tầm thường, thấy từng đóa hoa thương lóe lên, quát lớn một tiếng chém bổ xuống một đao, đao hụt, lòng thầm kêu không xong, chuẩn bị né đi, nhưng phát hiện bóng đen xuất hiện bên cạnh, né không kịp nữa, đoản đao trong tay trái đâm ra.
Chỉ nghe phụt một tiếng, đoản đao đâm vào thịt vẫn không ngăn được bóng đen kia tập kích, bóng đen đập mạnh lên người hắn, làm hắn ngã lăn xuống đất.
Đợi hắn xoa cái đầu váng vất đứng lên mới phát hiện tên gia đinh đáng ghét kia đang đứng trước mặt mình, vậy người mình vừa lấy đao đâm là ai?
Cúi đầu nhìn xuống mớ phát hiện ra Lão Nhị nhà mình, máu tươi tuôn ồng ộc từ miệng, bụng còn cắm thanh đao của mình, ánh mắt hãi hùng, đám huynh đệ choáng váng, không ai kịp nhận ra chuyện gì.
- Ngươi là ai?
Đánh chết Trương Thậm Kỷ cũng không tin người này là một phó dịch quét đất.
- Ta chỉ là một phó dịch, tên là Vân Tam Thập Bát, thích đánh nhau, tiếc rằng các ngươi ngay cả chút dũng khí đối trận cũng không có, thậm chí dũng khí đánh hội đồng cũng không, nếu như rảnh, ta rất muốn thử so tài với Trương Lượng, xem xem ai lợi hại hơn.
- Vân phu nhân, ta kính phu nhân có cáo mệnh tứ phẩm, lại là hạng nữ lưu, thi thể Trương Tuệ thảm vô cùng, mặt nát hoàn toàn, thân lại trúng bảy tám đao, phu nhân không nhìn thì hơn.
Tân Nguyệt nhướng mày lên, lại nói:
- Ngươi tùy tiện mang một cỗ thi thể tới Vân gia nói là nhà ta giết người, không nhìn rõ ràng làm sao được, nếu như ngày mai ta cũng mang thi thể tới Trương công phủ hỏi tội có phải cũng không cần cho ngươi nhìn?
Trương Thậm Kỷ nghe vậy cười lớn, nói với Tân Nguyệt:
- Nếu như phu nhân muốn nhìn, ta có gì mà không đồng ý.
Nói rồi khoát tay, lập tức có phó dịch vén vải trên xe ra, thi thể thê thảm của Trương Tuệ liền xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, huyết lệ trên mặt chưa lau đi, bọn chúng chuyên môn để lại làm người ta sợ.
Tân Nguyệt cố chịu đựng nhìn vài cái, lại thấy Lão Giang gật đầu với nàng liền biết đây là chính chủ.
Ngẩng đầu hỏi Trương Thẩm Kỷ ngồi trên ngựa:
- Không biết Trương công có ý kiến gì?
- Nghĩa phụ ta thương nhà phu nhân không có nam nhân thành niên, chỉ cần phu nhân bồi thường cho người nhà Trương Tuệ, rồi tới trước lĩnh cữu của hắn khấu đầu dâng hương, chuyện này coi như qua. Đó là còn nể mặt cùng mạch quân đội, nếu không hôm nay đạp bằng Vân gia.
Đám thái bảo đằng sau nhao nhao trợ uy, trông thái độ bọn chúng có vẻ mong Tân Nguyệt từ chối để chúng có cớ vào Vân phủ hoành hành, nghe nói nha hoàn Vân gia xinh đẹp hơn nhà khác, được nuôi trắng trẻo đầy đặn, cái nhà không có nam nhân chống đỡ thì có gì phải sợ.
Tân Nguyệt gật đầu, bảo quản gia mang tới năm mươi lượng vàng, đặt trước ngựa Trương Thậm Kỷ, nói:
- Năm mươi lượng vàng này là đủ bồi thường rồi, giờ ngươi về đi, niệm tình ngươi không biết quy củ của Vân gia, lần này tha cho ngươi.
Trương Thậm Kỷ còn chưa nói đám thái bảo khác đã không chịu, chỉ mặt Tân Nguyệt mồm năm miệng mười quát tháo, vũ khí cũng rút ra, tựa hồ chỉ cần hạ lệnh một tiếng, sẽ lập tức xông tới chém giết.
Trương Thẩm Kỷ quay đầu lại quát, bảo huynh đệ của mình yên tĩnh trước, cười nói:
- Hai nhà chúng ta đều là nhà huân quý, cũng đều thuộc quân đội, tìm quan văn phán đúng sai mất thể diện, chúng ta lấy quy củ trong quân quyết định, kẻ mạnh làm vua, chỉ cần nhà phu nhân tìm ra được gia tướng còn mạnh hơn huynh đệ nhà ta, bọn ta sẽ nhận thua, cúi đầu đem thi thể Trương Tuệ về, từ nay về sau không nhắc tới chuyện này nữa, nếu như nhà ta thắng, Vân gia lập tức nhường ra mục trường Âm Sơn, thế nào?
Vẻ vỡ lẽ hiện ra trên mặt Tân Nguyệt, quả nhiên không phải ra mặt vì người chết, một tên gia phó có cái bộ mặt đẹp còn chưa đáng để Trương gia trống giong cờ mở đánh tới cửa, thì ra mục đích là mục trường thảo nguyên.
Tân Nguyệt mỉm cười:
- Như ý ngươi mà làm, chúng ta thêm vào một điều, nếu như các ngươi chiến bại, cần thêm vào mỗi người một cái chân, yên tâm, Vân gia có không ít y hộ binh, sẽ cẩn thận cắt chân các ngươi, không để các ngươi mất mạng.
Trương Thậm Kỷ cực kỳ hoang mang, hắn không hiểu một phụ đạo nhân lấy đâu ra sự tự tin đó, còn dám đánh cược với mình, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc, hiện giờ không còn chút đường lui nào nữa, bất kể xấu hay tốt đều phải cắn răng tiến tới.
Sự tự tin lớn nhất của Tân Nguyệt tới từ lời của trượng phu mình, võ lực của Đơn Ưng có thể tiến vào hàng ngũ cao thủ thiên hạ, đánh bại được hắn không quá mười người, mà mười người này quá nửa ở trong hoàng cung, số còn lại đều là lão tướng, Úy Trì Cung, Tần Quỳnh, Lý Tịnh, Đoạn Chí Huyền đều ở trong đó, chỉ không nghe thấy có Trương Lượng. Cho nên vụ cá cược này nàng chẳng lo, Vân gia đã nín nhịn mấy năm rồi, do phu quân quá nổi trội kiệt xuất, nên luôn phải làm việc cẩn trọng, chỉ sợ sai một bược gây hậu quả khó lường. Hiện giờ không phải cố kỵ gì nữa, phu quân sống chết không rõ, chuyện này là cơ hội để Vân gia lập uy, mình là một phụ nhân, làm việc gì cũng có thể lượng thứ, gây chuyện lớn tới đâu cũng không làm hoàng gia kiêng kỵ.
Đơn Ưng mặc áo xanh mũ nồi xuất hiện trước cửa, từ khi Vân Diệp mất tích, hắn phát động bằng hữu lục lâm tứ sơn ngũ nhạc thăm dò hộ mình, bản thân ở Vân gia đợi tin, từ hôm qua biết tin của Vân Diệp, hắn đã chuẩn bị một mình tới Nam Chiếu tìm Vân Diệp, đã chuẩn bị lên đường rồi thì xảy ra chuyện này.
Vân Cửu dứt khoát không cho Đơn Ưng mặc y phục của bản thân ra ngoài, mà thay cho hắn trang phục của phó dịch, sau khi hỏi Đơn Ưng nắm chắc mấy phần, liền tìm trong nhà cây thương cũ nhất nát nhất, buộc vào nửa cái đuôi trâu, coi như tua thương, hơn nữa còn đặt cho hắn một cái tên rất kêu, Vân Tam Thập Bát.
Vân Tam Thập Bát vừa mới ra lò đứng trước cổng một phát liền bị tiếng cười nhạo báng nhấn chìm, Trương Thậm Kỷ vì chiếm lấy lợi thế đạo đức, không ngại lấy danh thiếp của Trương Lượng, mời mấy tiểu thế gia ở kinh thành ra làm chứng, muốn đem chuyện này thành thiết án khiến Vân gia không thể nuốt lời.
Cổng Vân phủ bị vây kín mít, trang hộ của Vân gia trang tay cầm cời phân, xẻng cuốc, từ bốn phương tám hướng tràn tới, mắt tóe lửa, chỉ cần Tân Nguyệt hạ lệnh một tiếng, mười mấy vị thái bảo của Trương gia sẽ táng mạng ở Vân gia trang.
Trương Thậm Kỷ có hơi hoảng, tình hình nằm ngoài dự liệu của hắn, các trang hộ của Vân gia dám ra tay với chúng thật, nghĩa phụ vì tham mục trường nên tính sai rồi. Lúc đầu đám trang hộ kia tụ tập lại cũng không thèm để ý, quan hệ giữa địa chủ và điền hộ chưa bao giờ tốt đẹp, trang hộ cùng lắm lúc này đến xem náo nhiệt, nói không chừng còn có kẻ đục nước béo cò, dậu đổ bìm leo, đến khi mình có vào phủ phá phách rồi đổ cho đám nông dân ngu xuẩn ấy là xong.
Nhưng chuyện trước mắt khác hẳn, từ ông già đến đám phụ nữ trẻ nhỏ đềm nhìn bọn chúng tóe lửa, như đang bảo vệ nhà của mình mình, đã tới cả nghìn người rồi, đám phó dịch hắn dẫn tới túm tụm vào một chỗ, mặt nơm nớp lo sợ, đám huynh đệ tuy mặt ra vẻ ngang tàng, nhưng hắn biết, tất cả đều chùn bước rồi.
Đơn Ưng nói với mười tám thái bảo của Trương gia:
- Ta là Vân Tam Thập Bát, chuyên môn quét dọn trong nhà, thường ngày thích nhất là đánh nhau, luôn một mình đánh cả đám, hôm nay phu nhân đã nói, muốn mỗi người các ngươi để lại một chân, vậy thì để lại đi, đừng lề mề.
Cũng không đợi đám Trương Thậm Kỷ có phản ứng gì, bản thân đã đánh trước, Trương Thậm Kỷ cũng không phải hạng tầm thường, thấy từng đóa hoa thương lóe lên, quát lớn một tiếng chém bổ xuống một đao, đao hụt, lòng thầm kêu không xong, chuẩn bị né đi, nhưng phát hiện bóng đen xuất hiện bên cạnh, né không kịp nữa, đoản đao trong tay trái đâm ra.
Chỉ nghe phụt một tiếng, đoản đao đâm vào thịt vẫn không ngăn được bóng đen kia tập kích, bóng đen đập mạnh lên người hắn, làm hắn ngã lăn xuống đất.
Đợi hắn xoa cái đầu váng vất đứng lên mới phát hiện tên gia đinh đáng ghét kia đang đứng trước mặt mình, vậy người mình vừa lấy đao đâm là ai?
Cúi đầu nhìn xuống mớ phát hiện ra Lão Nhị nhà mình, máu tươi tuôn ồng ộc từ miệng, bụng còn cắm thanh đao của mình, ánh mắt hãi hùng, đám huynh đệ choáng váng, không ai kịp nhận ra chuyện gì.
- Ngươi là ai?
Đánh chết Trương Thậm Kỷ cũng không tin người này là một phó dịch quét đất.
- Ta chỉ là một phó dịch, tên là Vân Tam Thập Bát, thích đánh nhau, tiếc rằng các ngươi ngay cả chút dũng khí đối trận cũng không có, thậm chí dũng khí đánh hội đồng cũng không, nếu như rảnh, ta rất muốn thử so tài với Trương Lượng, xem xem ai lợi hại hơn.
/1414
|