Lưu Tiến Bảo lau nước mắt kéo cửa đi ra ngoài, hắn không dám tưởng tượng hầu gia ở trong rừng phải chịu bao nhiêu khổ cực, rõ ràng có thể bớt đi không ít, lại cứ lựa chọn tới Lĩnh Nam, lời phế nhân kia nói, e là trải nghiệm của chính bản thân hầu gia.
Nay cha con đoàn tụ rồi, xem như một sự bồi thường của ông trời, đi tới chuồng ngựa, Vượng Tài béo ú đã trở nên rắn rỏi mạnh mẽ, cơ bắp trên người rõ ràng đâu ra đó, khi đứng còn cao hơn chiến mã khác một cái đầu, nhưng mà nó lại thích nằm, bốn cái vó lớn thi thoảng lại đạp mấy cái, trừ thân hình múp míp không thấy đâu còn Vượng Tài vẫn cứ cái tính đó, nhìn thấy Lưu Tiến Bảo đi vào, phát hiện hắn không bê theo chậu rượu nếp, lại vùi đầu vào cỏ khô cọ cọ, nơi này khí hậu ẩm ướt làm nó không quen.
Vượng Tài bây giờ ngay cả bánh hoa quế trước kia chẳng bao giờ ăn cũng ăn ngon lành, có thể thấy nó chịu tội nhiều thế nào, hầu gia cứ nói mình không phải chịu tội gì cả, nhưng chai sần trên tay làm sao che giấu được, khi Hà gia đại nương tử hầu hạ hầu gia tắm rửa đặc biệt chú ý toàn thân, không có vết thương, chỉ có chân là có một lớp chai cực dầy, không biết phải đi bao nhiêu đường đất mới thành như vậy.
Tiểu thiếu gia bị Hà gia đại nương tử đón đi, nhìn vẻ quyến luyến của hầu gia, Lưu Tiến Bảo lửa giận bốc cao vạn trượng, đám chó má ngoài kia hại hầu gia muốn ở bên cạnh con mình thêm một khắc cũng không được, không bằng đêm nay lão tử đi chém sạch bọn chúng.
- Tiến Bảo, thu sát khí của ngươi lại, không được đi tím những kẻ kia kiếm chuyện, ngày mai nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt, cứ đợi xem kịch đi, người nhà ta mà chỉ biết có chém chém giết giết thì làm ta quá thất vọng.
- Hầu gia, người của nhà ta đã rút hết về, Hồng Thành lão đại cũng sắp về rồi, người còn cố kỵ gì nữa, chém bọn chúng cũng không tin có ai dám kiếm nhà ta gây chuyện, đất này là của tiểu thiếu gia, lũ khốn đó họa hại khắp nơi làm tiểu nhân nhìn mà đau lòng. Nơi này đâu khác gì trang tử nhà ta.
- Bảo ngươi đọc nhiều sách vào ngươi không bao giờ chịu nghe, nếu chém giết có thể giải quyết được vấn đề đã chẳng cân ngươi nói. Ta không muốn để lại hậu họa cho con người ở mảnh đất này, từ người của Mông gia trại là biết, bọn họ đều là người tốt, không có kẻ xấu hết thuốc chữa, cùng lắm có một số cường nhân muốn trại mình được ăn no mà thôi, bọn họ không có quan niệm quốc gia, cũng không có quan niệm trung thành với ai, bọn họ tôn sùng tự do, thích hoan lạc, người như vậy kỳ thực đã không thể gọi là dã nhân nữa, bọn họ có đủ tư cách hòa nhập vào đại gia đình Đại Đường rồi, cho nên không thể thiếu kiên nhẫn giáo dục. Cần cho bọn họ thấy gia nhập Đại Đường sẽ làm bản thân thêm an toàn, thêm giàu có, như thế mới thực sự nắm giữ được mảnh đất này, một khi có được lòng trung thành của họ, họ sẽ liều mình đi theo không hai lòng. Cho nên nói có thể giết người, nhưng phản phân mục tiêu, thong thả thôi, cứ cho bọn chúng vui sướng vài ngày, với những kẻ muốn chết chúng ta không ngại rộng lượng một chút.
Lưu Tiến Bảo thưa vâng rồi ra ngoài tuần tra, nhìn bước chân mạnh mẽ của hắn là Vân Diệp biết vừa rồi mình tốn nước bọt.
Khoái mã đưa tin đã đi ba ngày rồi, không cần giục, bọn họ cũng sẽ ngựa không ngừng vó, Vân Diệp chuyên môn bảo bọn họ mang theo một sọt nhãn nhỏ, không biết tới Trường An có hỏng không?
Ngoảnh lại Trường An tựa gấm thêu
Đầu non nghìn cửa mở liền nhau
Bụi hồng ngựa ruổi, phi cười nụ
Vải tiến mang về ai biết đâu.
( Quá Hoa Thanh cung - Đỗ Phủ -thivien)
Muốn thử xem hiệu suất của nhà mình có nhanh hơn tốc độ của nhân viên đưa thư thời Đường Huyền Tông không, tới Trường An sớm ngày nào, người nhà an tâm sớm ngày đó, Tân Nguyệt cũng không cần sống vất vả nữa, thời gian qua trong nhà chắc chắn không yên bình, Trường An có rất nhiều huân quý lòng dạ khó lường, mong Tân Nguyệt ứng phó được, mềm yếu là không xong.
….
Tân Nguyệt bế nhi tử tiến cung, không có nhi tử làm bùa hộ thân, nàng không gặp được Lý Nhị, còn bị đình trượng, nhi tử có quan vị, là cận vệ hoàng đế danh chính ngôn thuận, mặc dù hiện còn đang bú, nhưng có thể cận kiến bệ hạ.
Bế con đi trên ngự đạo, nàng cảm giác mình như bay lên, từ khi nhận được tin bình an của Vân Diệp, cảm giác cô khổ không chỗ dựa đã tức thì biến mất, lưng ưỡn thẳng. Một vị hoạn quan che ô cho hai mẹ con nàng, mặt trời Trường An mùa hè rất độc. Đây là an bài đặc biệt của nương nương, khiến những quan viên lớn nhỏ ra ra vào vào phải ghé mắt nhìn, bọn họ đều toát mồ hôi, lè lưỡi, đi đầu trần dưới mặt trời chịu tội. Đương nhiên đó là cảm giác của Tân Nguyệt, đứng dưới ô tất nhiên là hơn những người phải phơi nắng, ngươi nhìn tên béo kia, không phải chảy mồ hôi mà là chảy ra mỡ, tội nghiệp, vẫn cứ phải đợi.
Liếc xéo những quan viên chờ đợi cận kiến đang thì thầm với nhau, giương lỗ tai lên thật cao, chuẩn bị nghe để hư vinh của mình càng thỏa mãn, đáng tiếc những kẻ đó rất chuyên nghiệp, không nghe rõ nói gì. Khi hoạn quan xả giọng tuyên Dực huy giáo úy Vân Bảo Bảo vào cận kiến, Tân Nguyệt thi lễ, trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của đám quan viên, bế nhi tử vào Thái Cực cung, ngay cả Đỗ Như Hối đứng dưới mặt trời gủ gật cũng ngạc nhiên.
Trong Thái Cực cung gió nhẹ vi vu, màn sa quét đất không ngừng lay động, chỗ xuôi gió đặt rất nhiều chậu gỗ chứa đá, Lý Nhị chịu nóng cực kém, chỗ đá này do Lý Thái dùng tiêu thạch luyện ra, hiến miễn phí cho phụ thân, mẫu thân của mình dùng.
Trường Tôn thị đi ra, đón lấy Vân bảo bảo trong lòng Tân Nguyệt, không ngừng trêu chọc, nhưng không nói gì, hôm nay Tân Nguyệt chính thức cận kiến, không có chỗ cho bà xen vào.
- Vân Tân thị gặp trẫm có chuyện gì? Trượng phu của ngươi có tin rồi à?
Lý Nhị đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi:
- Hồi bẩm bệ hạ, chuyết phu nay ở Lĩnh Nam, đây là tấu chiết của chàng từ Lĩnh Nam cấp bệ hạ, muốn thiếp thân đích thân trình lên.
Trong tay nàng luôn ôm một cái túi nhỏ.
Hoạn quan dùng khay gỗ nhận lấy cái túi, mở ra xem, hơi ngạc nhiên, đặt cả khay lên bàn của hoàng đế.
Lý Nhị cầm túi rũ một cái, trong túi lăn ra mấy quả vải, một tờ giấy, còn có một quyển trục nhỏ dán kín, Lý Nhị kệ tờ giấy và quyển trục, cầm quả vải lên xem, lại ngửi ngửi, vỏ đen, nhưng không có vị lạ, đặt vải xuống, nói:
- Coi như y còn biết điều báo tin bình an cho trẫm lập tức.
Nói xong phất tay, Tân Nguyệt thi lễ, cùng Trường Tôn thị vào sau màn, tới hậu cung nói chuyện.
Lý Nhị cầm tờ giấy lên, tức tím mặt, chỉ thấy trên cùng tờ giấy viết ba chữ " đơn nghỉ phép".
" Thần bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, nên phải tự ý rời chức vụ, mong bệ hạ lượng thứ, đây là nguyên nhân bất khả kháng, không thể xin nghỉ trước mặt bệ hạ, đây là lỗi của Bách kỵ ti, ngũ thành binh mã ti, không liên quan tới thần. Đậu Yến Sơn sau khi đại chiến ba trăm hồi với giao long đã đồng quy vu tận, thần trốn thoát, hiện lưu lạc Lĩnh Nam, bơ vơ khổ cực, mong bệ hạ thương xót, cho thần nghỉ một năm, để thần đi bộ về Trường An. Thần, Vân Diệp trăm bái.
- Đại chiến ba trăm hiệp với giao long? Láo toét! Bơ vơ khổ cực? Láo toét! Một năm mới về được? Tưởng trẫm không biết gì à? Tiểu tử, ngươi trốn trong ổ ôn nhu không muốn về chứ gì? Coi như tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm, An Lan một mình ở Lĩnh Nam không khai phá được cục diện, đây mới là nguyên nhân ngươi ở lại chứ gì? Để trẫm xem ngươi còn có tâm tư quỷ quái gì, nếu làm Phùng Áng tạo phản, trẫm lột da ngươi.
Lý Nhị miệng làu bàu tìm một thanh ngân đao, gẩy xi ra, mở quyển trục ra nhìn một cái rồi quát lớn:
- Tuyên Đỗ Như Hối vào.
Lão thần đúng là lão thần, đứng dưới mặt trời lâu như thế mà trán chẳng có mồ hôi, phong độ vẫn như cũ.
- Mang cho Đỗ khanh một bát nước sơn trà, không phải làm lều che nắng cho các ngươi à? Vì sao còn đứng dưới mặt trời?
- Bệ hạ nói vậy là sai rồi, khi tấu đối, lập đội nghiêm chỉnh, vốn là yêu cầu của lễ pháp, vì thoải mái nhất thời mà mất bổn phận thần tử, được ít mất nhiều, thần không làm.
Đỗ Như Hối chú trọng nhất là pháp độ triều đường, hôm nay ông ta trực ban, cho nên đám quan viên kia không một ai dám vào lán nghỉ, nếu như là Phòng Huyền Linh, bọn họ đã chen lấn nhau vào đó cả rồi.
- Không biết vừa rồi bệ hạ triệu kiến Vân bảo bảo là ai? Sao vi thần không biết?
Ông ta là nhân vật xếp thứ hai trong số các thần tử, quan viên thiên hạ đều chứa trong đầu, vậy mà Dực Huy giáo úy Vân bảo bảo lại chưa nghe thấy bao giờ, quan viên tòng thất phẩm thì ông ta phải biết mới đúng.
- Là nhi tử của Vân Diêp, tên chưa đặt, chỉ đành gọi là Vân bảo bảo, phụ nhân đó là chính thê của Vân Diệp, Vân Tân thị, tới xin nghỉ phép cho trượng phu, khanh xem.
Đỗ Như Hối vừa xem tờ giấy một lượt đã cực kỳ phẫn nộ:
- Nói xằng nói bậy, bị Đậu Yến Sơn bắt cóc không sai, nhưng sau nói đại chiến ba trăm hiệp với giao long quá vô lý, lưu lạc tới Lĩnh Nam, tuy hơi xa, nhưng cũng không cần tới một năm. Hừ, một năm có bò cũng về tới Trường An rồi, bệ hạ, hạng vô sỉ như thế, phải trách cứ nghiêm khắc, lệnh y về Trường An ngay lập tức, không được chậm trễ.
- Trẫm vốn nghĩ thế, nhưng nhìn quyển trục này liền thay đổi chủ ý, ái khanh đừng giận, uống ngụm nước xem xong hẵng bình xét.
Đỗ Như Hối ngồi xuống, cầm nước sơn trà trên bàn uống hai ngụm, ổn định lại tâm thần, mới mở quyển trục của Vân Diệp ra, xưa nay thứ Vân Diệp viết ông ta phải nghiên ngẫm kỹ càng, xem xét tất cả sơ hở, đây đã thành công thức chung của triều thần, giáo huấn thê thảm của công bộ là tấm gương tày liếp, hở một cái khe là y có thể xé thành cái động mà xe ngựa cũng chạy qua được. Cuối cùng y thành công chỉ nói lên sự vô dụng của quan viên, một hai lần cũng đành đi, nhưng lần nào cũng thế, làm quan viên thấy mình là kẻ đần độn, đọc sách thánh hiền, cao cao tại thượng, tự xưng trí giả làm sao chịu nổi.
Cho dù ổn định lại tâm thần, Đỗ Như Hối vẫn cứ há hốc mồm:
- Bệ hạ, bọn họ đã diệt bảy mươi tư nước?
Lý Nhị gãi cằm, đau đầu không thôi:
- Chắc không sai, Bách kỵ ti cũng có báo, chỉ là không tỉ mỉ như Vân Diệp nói.
- Tích góp trân báu vô số? Hương liệu như núi, lương thực không ít hơn năm trăm vạn đảm?
Đỗ Như Hối hít hơi, đọc quyển trục cực kỳ hoang đường như lên cơn đau răng:
- Ba nghìn quân ô hợp mà lại mở rộng đất đai nghìn dặm? Thần xem qua một chút thấy số quốc gia năm nay triều bái bệ hạ mất đi một nửa, Chân Tịch? Bọn họ tới đó làm gì? Sư Tử Quốc? Bệ hạ có biết cái quốc gia đấy không?
Xem xong quyển trục, quân thần hồi lâu không nói lên lời, đột nhiên phát hiện, mình trăm khổ vạn sở vắt óc chuẩn bị tấn công Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn, Cao Xương, ích lợi thu về còn không bằng ba nghìn quân ô hợp? Làm sao có thể? Vùng hoang vu Lĩnh Nam lấy đâu nhiều châu báu, lương thực để cướp như vậy.
- Nói láo nói toét.
Quân thần không hẹn mà cùng đánh giá quyển trục của Vân Diệp.
- Bệ hạ, hay là triều đình phái người đi xem sao?
Rất lâu sau Đỗ Như Hối nói với giọng không chắc chắn lắm, dù sao chuyện biến không thành có Vân Diệp làm không chỉ một lần.
Trường Tôn thị từ đằng sau đi ra, trong tay là một một khối bảo thạch to bằng nắm đấm, đặt trên bàn của Lý Nhị, nói nhỏ một câu:
- Đây là thứ Vân Diệp mang từ Lĩnh Nam về, làm quà sinh nhật cho thần thiếp, tên là Trái tim đại dương.
Nói xong quay về.
Mắt Lý Nhị đỏ lên, nắm ngay lấy bảo thạch, long lanh không chút tỳ vết, cầm đập xuống bàn, không phải pha lê, Lý Nhị xác định.
Nội thị đem bảo thạch cho Đỗ Như Hối, Lão Đỗ lập tức ngây ngất, hoàn mỹ, đây là thứ độc nhất vô nhị, châu báu tuyệt thế.
- Đỗ khanh, hay là chúng ta phái thêm vài người đi xem sao? Những thứ này có nên vận chuyển hết về? Đông chinh, tây phạt đều cần tiền tài.
Lý Nhị lần đầu tiên nói không được chắc nịch nữa, mặc dù số tài phú này phần lớn là của huân quý, nhưng quốc gia cần, ngươi không thể không cống hiến ra, triều đình cũng không lấy hết, nhưng nộp một nửa thuế vẫn phải có.
- Bệ hạ quá lo, các vị quốc công có ai không phải người vì dân vì nước, không bằng mai đại triều hội hỏi xem, rốt cuộc sẵn lòng bỏ ra bao nhiêu thu nhập từ Lĩnh Nam bù đắp cho quốc khố. Như vậy lão thần cũng tiện thống kê ra con số, xem xem có thể có bao nhiêu tiền lương, chư vị quốc công chỉ e cũng không biết tài phú kinh người như vậy, mai nhất định sẽ có đáp án.
- Nếu như tấu chiết của Vân hầu là thật, hẳn y ở Lĩnh Nam sẽ ghi chép được con số chi tiết, y viết tấu chiết cho bệ hạ, e nguyên ý không phải là nói cho bệ hạ biết Lĩnh Nam giàu có ra sao, mà là tính kế với những thế gia môn phiệt lâu đời làm y thua thiệt trúng bẫ thà có mất tiền cũng phải kéo theo tiền tài của đám cao môn đại hộ, đây là hành vi hại người chẳng lợi mình, ác danh còn do bệ hạ gánh, y đoán định triều đình sẽ không bỏ qua số tài phú này. Chợt nghĩ, tên khốn kiếp này nhất định đang cười gập lưng ở Lĩnh Nam.
Đỗ Như Hối càng nói càng thấy suy đoán của mình cách sự thực không còn xa, hai tay đấm bàn, phẫn nộ vô cùng. Nhà ông ta cũng có gia tướng đi Lĩnh Nam, tất nhiên cũng có thu hoạch phong phú, nay mình biết bí mật, mai phải làm tấm gương trên triều, cứ nghĩ tới bao nhiêu tiền tài phải chảy vào quốc khố, lòng vừa chua vừa chát, Vân Diệp chuyến này dùng mưu quang minh chính đại, mình chỉ còn cách bước vào, nuốt trái đắng lại không thể nói ra.
Lý Nhị cho ông ta xem, không phải là không tin lời Vân Diệp, mà là không hoài nghi chút nào, là ép mình tỏ thái độ, mình nhảy ra gánh, hoàng đế cũng không muốn đắc tội với bao nhiêu thần tử liền một lúc, kết quả tốt nhất là tìm dê thế tội. Đỗ Như Hối nghĩ tới ngày mai trên triều các vị quốc công khảng khái quyên tặng là oán trách mình vì sao tìm Tôn Tư Mạc chữa bệnh, Vân Diệp giới thiệu mình đi chữa bệnh chẳng lẽ từ khi đó y chuẩn bị mình khỏe mạnh làm dê thế tội?
- Ái khanh chớ giận, tên tiểu tử đó đúng là vô lại thật, khanh xem câu cuối cùng của quyển trục là biết ngày tháng tốt đẹp của Phùng Áng ở Lĩnh Nam sắp kết thúc rồi.
Nhìn Đỗ Như Hối rời khỏi đại điện, nụ cười trên mặt Lý Nhị tươi roi rói, tự lẩm bẩm một mình:
- Tên tiểu tử Vân Diệp này mặc dù gian xảo, nhưng chưa từng giở trò thiếu thành thực trước mặt trẫm, tình hình Lĩnh Nam mà y nói há trẫm không biết, thời gian qua trẫm lo lắng nhất là chuyện này. Nếu như kẻ nào cũng gia tài kếch sù thì trẫm còn làm hoàng đế thế nào, xem ra phải phong tỏa tin tức của Lĩnh Nam rồi.
Giải được họa trong lòng, Lý Nhị thấy bụng đói, gọi nội thị chuẩn bị cơm, nhìn mấy quả vải trên bàn, bóc một quả, nhìn thịt trắng muốt, khen một tiếng cho vào miệng nhấm nháp.
Trường Tôn thị đi từ sau màn ra, cầm lấy quả vải bóc cho Lý Nhị, cho vào khay, nhìn vải mà ngộ ra điều gì:
- Nhị lang, Lĩnh Nam rõ ràng giàu có như vậy, vì sao các triều đại đều không nhìn ra?
- Đó là vấn đề nhãn quang và khí phách, hai thứ này quyết định một quốc gia có thể đi bao xa. Nàng chỉ cần nhìn điều Tần Hoàng, Hán Vũ đã làm thì biết, hai người này đều không tiếc công sức khai phát Lĩnh Nam, nhiều lần chinh chiến mới để lại được nền móng hiện nay, tính ra là trẫm kế thừa phúc của bọn họ, hiện giờ Lĩnh Nam tới lúc có sản xuất rồi. Kế hoạch của Vân Diệp chẳng qua sớm vài năm mà thôi, đợi trẫm diệt cường địch phương bắc, dù Vân Diệp không làm, trẫm cũng khai phát Giang Nam, Lĩnh Nam, đất đai rộng lớn như thế không thể để hoang được.
Đút cho Trường Tôn thị một quả vải, Lý Nhị nhắm mắt lại ngâm nga tiểu khúc, tâm tình cực kỳ khoan khoái.
Nay cha con đoàn tụ rồi, xem như một sự bồi thường của ông trời, đi tới chuồng ngựa, Vượng Tài béo ú đã trở nên rắn rỏi mạnh mẽ, cơ bắp trên người rõ ràng đâu ra đó, khi đứng còn cao hơn chiến mã khác một cái đầu, nhưng mà nó lại thích nằm, bốn cái vó lớn thi thoảng lại đạp mấy cái, trừ thân hình múp míp không thấy đâu còn Vượng Tài vẫn cứ cái tính đó, nhìn thấy Lưu Tiến Bảo đi vào, phát hiện hắn không bê theo chậu rượu nếp, lại vùi đầu vào cỏ khô cọ cọ, nơi này khí hậu ẩm ướt làm nó không quen.
Vượng Tài bây giờ ngay cả bánh hoa quế trước kia chẳng bao giờ ăn cũng ăn ngon lành, có thể thấy nó chịu tội nhiều thế nào, hầu gia cứ nói mình không phải chịu tội gì cả, nhưng chai sần trên tay làm sao che giấu được, khi Hà gia đại nương tử hầu hạ hầu gia tắm rửa đặc biệt chú ý toàn thân, không có vết thương, chỉ có chân là có một lớp chai cực dầy, không biết phải đi bao nhiêu đường đất mới thành như vậy.
Tiểu thiếu gia bị Hà gia đại nương tử đón đi, nhìn vẻ quyến luyến của hầu gia, Lưu Tiến Bảo lửa giận bốc cao vạn trượng, đám chó má ngoài kia hại hầu gia muốn ở bên cạnh con mình thêm một khắc cũng không được, không bằng đêm nay lão tử đi chém sạch bọn chúng.
- Tiến Bảo, thu sát khí của ngươi lại, không được đi tím những kẻ kia kiếm chuyện, ngày mai nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt, cứ đợi xem kịch đi, người nhà ta mà chỉ biết có chém chém giết giết thì làm ta quá thất vọng.
- Hầu gia, người của nhà ta đã rút hết về, Hồng Thành lão đại cũng sắp về rồi, người còn cố kỵ gì nữa, chém bọn chúng cũng không tin có ai dám kiếm nhà ta gây chuyện, đất này là của tiểu thiếu gia, lũ khốn đó họa hại khắp nơi làm tiểu nhân nhìn mà đau lòng. Nơi này đâu khác gì trang tử nhà ta.
- Bảo ngươi đọc nhiều sách vào ngươi không bao giờ chịu nghe, nếu chém giết có thể giải quyết được vấn đề đã chẳng cân ngươi nói. Ta không muốn để lại hậu họa cho con người ở mảnh đất này, từ người của Mông gia trại là biết, bọn họ đều là người tốt, không có kẻ xấu hết thuốc chữa, cùng lắm có một số cường nhân muốn trại mình được ăn no mà thôi, bọn họ không có quan niệm quốc gia, cũng không có quan niệm trung thành với ai, bọn họ tôn sùng tự do, thích hoan lạc, người như vậy kỳ thực đã không thể gọi là dã nhân nữa, bọn họ có đủ tư cách hòa nhập vào đại gia đình Đại Đường rồi, cho nên không thể thiếu kiên nhẫn giáo dục. Cần cho bọn họ thấy gia nhập Đại Đường sẽ làm bản thân thêm an toàn, thêm giàu có, như thế mới thực sự nắm giữ được mảnh đất này, một khi có được lòng trung thành của họ, họ sẽ liều mình đi theo không hai lòng. Cho nên nói có thể giết người, nhưng phản phân mục tiêu, thong thả thôi, cứ cho bọn chúng vui sướng vài ngày, với những kẻ muốn chết chúng ta không ngại rộng lượng một chút.
Lưu Tiến Bảo thưa vâng rồi ra ngoài tuần tra, nhìn bước chân mạnh mẽ của hắn là Vân Diệp biết vừa rồi mình tốn nước bọt.
Khoái mã đưa tin đã đi ba ngày rồi, không cần giục, bọn họ cũng sẽ ngựa không ngừng vó, Vân Diệp chuyên môn bảo bọn họ mang theo một sọt nhãn nhỏ, không biết tới Trường An có hỏng không?
Ngoảnh lại Trường An tựa gấm thêu
Đầu non nghìn cửa mở liền nhau
Bụi hồng ngựa ruổi, phi cười nụ
Vải tiến mang về ai biết đâu.
( Quá Hoa Thanh cung - Đỗ Phủ -thivien)
Muốn thử xem hiệu suất của nhà mình có nhanh hơn tốc độ của nhân viên đưa thư thời Đường Huyền Tông không, tới Trường An sớm ngày nào, người nhà an tâm sớm ngày đó, Tân Nguyệt cũng không cần sống vất vả nữa, thời gian qua trong nhà chắc chắn không yên bình, Trường An có rất nhiều huân quý lòng dạ khó lường, mong Tân Nguyệt ứng phó được, mềm yếu là không xong.
….
Tân Nguyệt bế nhi tử tiến cung, không có nhi tử làm bùa hộ thân, nàng không gặp được Lý Nhị, còn bị đình trượng, nhi tử có quan vị, là cận vệ hoàng đế danh chính ngôn thuận, mặc dù hiện còn đang bú, nhưng có thể cận kiến bệ hạ.
Bế con đi trên ngự đạo, nàng cảm giác mình như bay lên, từ khi nhận được tin bình an của Vân Diệp, cảm giác cô khổ không chỗ dựa đã tức thì biến mất, lưng ưỡn thẳng. Một vị hoạn quan che ô cho hai mẹ con nàng, mặt trời Trường An mùa hè rất độc. Đây là an bài đặc biệt của nương nương, khiến những quan viên lớn nhỏ ra ra vào vào phải ghé mắt nhìn, bọn họ đều toát mồ hôi, lè lưỡi, đi đầu trần dưới mặt trời chịu tội. Đương nhiên đó là cảm giác của Tân Nguyệt, đứng dưới ô tất nhiên là hơn những người phải phơi nắng, ngươi nhìn tên béo kia, không phải chảy mồ hôi mà là chảy ra mỡ, tội nghiệp, vẫn cứ phải đợi.
Liếc xéo những quan viên chờ đợi cận kiến đang thì thầm với nhau, giương lỗ tai lên thật cao, chuẩn bị nghe để hư vinh của mình càng thỏa mãn, đáng tiếc những kẻ đó rất chuyên nghiệp, không nghe rõ nói gì. Khi hoạn quan xả giọng tuyên Dực huy giáo úy Vân Bảo Bảo vào cận kiến, Tân Nguyệt thi lễ, trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của đám quan viên, bế nhi tử vào Thái Cực cung, ngay cả Đỗ Như Hối đứng dưới mặt trời gủ gật cũng ngạc nhiên.
Trong Thái Cực cung gió nhẹ vi vu, màn sa quét đất không ngừng lay động, chỗ xuôi gió đặt rất nhiều chậu gỗ chứa đá, Lý Nhị chịu nóng cực kém, chỗ đá này do Lý Thái dùng tiêu thạch luyện ra, hiến miễn phí cho phụ thân, mẫu thân của mình dùng.
Trường Tôn thị đi ra, đón lấy Vân bảo bảo trong lòng Tân Nguyệt, không ngừng trêu chọc, nhưng không nói gì, hôm nay Tân Nguyệt chính thức cận kiến, không có chỗ cho bà xen vào.
- Vân Tân thị gặp trẫm có chuyện gì? Trượng phu của ngươi có tin rồi à?
Lý Nhị đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi:
- Hồi bẩm bệ hạ, chuyết phu nay ở Lĩnh Nam, đây là tấu chiết của chàng từ Lĩnh Nam cấp bệ hạ, muốn thiếp thân đích thân trình lên.
Trong tay nàng luôn ôm một cái túi nhỏ.
Hoạn quan dùng khay gỗ nhận lấy cái túi, mở ra xem, hơi ngạc nhiên, đặt cả khay lên bàn của hoàng đế.
Lý Nhị cầm túi rũ một cái, trong túi lăn ra mấy quả vải, một tờ giấy, còn có một quyển trục nhỏ dán kín, Lý Nhị kệ tờ giấy và quyển trục, cầm quả vải lên xem, lại ngửi ngửi, vỏ đen, nhưng không có vị lạ, đặt vải xuống, nói:
- Coi như y còn biết điều báo tin bình an cho trẫm lập tức.
Nói xong phất tay, Tân Nguyệt thi lễ, cùng Trường Tôn thị vào sau màn, tới hậu cung nói chuyện.
Lý Nhị cầm tờ giấy lên, tức tím mặt, chỉ thấy trên cùng tờ giấy viết ba chữ " đơn nghỉ phép".
" Thần bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, nên phải tự ý rời chức vụ, mong bệ hạ lượng thứ, đây là nguyên nhân bất khả kháng, không thể xin nghỉ trước mặt bệ hạ, đây là lỗi của Bách kỵ ti, ngũ thành binh mã ti, không liên quan tới thần. Đậu Yến Sơn sau khi đại chiến ba trăm hồi với giao long đã đồng quy vu tận, thần trốn thoát, hiện lưu lạc Lĩnh Nam, bơ vơ khổ cực, mong bệ hạ thương xót, cho thần nghỉ một năm, để thần đi bộ về Trường An. Thần, Vân Diệp trăm bái.
- Đại chiến ba trăm hiệp với giao long? Láo toét! Bơ vơ khổ cực? Láo toét! Một năm mới về được? Tưởng trẫm không biết gì à? Tiểu tử, ngươi trốn trong ổ ôn nhu không muốn về chứ gì? Coi như tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm, An Lan một mình ở Lĩnh Nam không khai phá được cục diện, đây mới là nguyên nhân ngươi ở lại chứ gì? Để trẫm xem ngươi còn có tâm tư quỷ quái gì, nếu làm Phùng Áng tạo phản, trẫm lột da ngươi.
Lý Nhị miệng làu bàu tìm một thanh ngân đao, gẩy xi ra, mở quyển trục ra nhìn một cái rồi quát lớn:
- Tuyên Đỗ Như Hối vào.
Lão thần đúng là lão thần, đứng dưới mặt trời lâu như thế mà trán chẳng có mồ hôi, phong độ vẫn như cũ.
- Mang cho Đỗ khanh một bát nước sơn trà, không phải làm lều che nắng cho các ngươi à? Vì sao còn đứng dưới mặt trời?
- Bệ hạ nói vậy là sai rồi, khi tấu đối, lập đội nghiêm chỉnh, vốn là yêu cầu của lễ pháp, vì thoải mái nhất thời mà mất bổn phận thần tử, được ít mất nhiều, thần không làm.
Đỗ Như Hối chú trọng nhất là pháp độ triều đường, hôm nay ông ta trực ban, cho nên đám quan viên kia không một ai dám vào lán nghỉ, nếu như là Phòng Huyền Linh, bọn họ đã chen lấn nhau vào đó cả rồi.
- Không biết vừa rồi bệ hạ triệu kiến Vân bảo bảo là ai? Sao vi thần không biết?
Ông ta là nhân vật xếp thứ hai trong số các thần tử, quan viên thiên hạ đều chứa trong đầu, vậy mà Dực Huy giáo úy Vân bảo bảo lại chưa nghe thấy bao giờ, quan viên tòng thất phẩm thì ông ta phải biết mới đúng.
- Là nhi tử của Vân Diêp, tên chưa đặt, chỉ đành gọi là Vân bảo bảo, phụ nhân đó là chính thê của Vân Diệp, Vân Tân thị, tới xin nghỉ phép cho trượng phu, khanh xem.
Đỗ Như Hối vừa xem tờ giấy một lượt đã cực kỳ phẫn nộ:
- Nói xằng nói bậy, bị Đậu Yến Sơn bắt cóc không sai, nhưng sau nói đại chiến ba trăm hiệp với giao long quá vô lý, lưu lạc tới Lĩnh Nam, tuy hơi xa, nhưng cũng không cần tới một năm. Hừ, một năm có bò cũng về tới Trường An rồi, bệ hạ, hạng vô sỉ như thế, phải trách cứ nghiêm khắc, lệnh y về Trường An ngay lập tức, không được chậm trễ.
- Trẫm vốn nghĩ thế, nhưng nhìn quyển trục này liền thay đổi chủ ý, ái khanh đừng giận, uống ngụm nước xem xong hẵng bình xét.
Đỗ Như Hối ngồi xuống, cầm nước sơn trà trên bàn uống hai ngụm, ổn định lại tâm thần, mới mở quyển trục của Vân Diệp ra, xưa nay thứ Vân Diệp viết ông ta phải nghiên ngẫm kỹ càng, xem xét tất cả sơ hở, đây đã thành công thức chung của triều thần, giáo huấn thê thảm của công bộ là tấm gương tày liếp, hở một cái khe là y có thể xé thành cái động mà xe ngựa cũng chạy qua được. Cuối cùng y thành công chỉ nói lên sự vô dụng của quan viên, một hai lần cũng đành đi, nhưng lần nào cũng thế, làm quan viên thấy mình là kẻ đần độn, đọc sách thánh hiền, cao cao tại thượng, tự xưng trí giả làm sao chịu nổi.
Cho dù ổn định lại tâm thần, Đỗ Như Hối vẫn cứ há hốc mồm:
- Bệ hạ, bọn họ đã diệt bảy mươi tư nước?
Lý Nhị gãi cằm, đau đầu không thôi:
- Chắc không sai, Bách kỵ ti cũng có báo, chỉ là không tỉ mỉ như Vân Diệp nói.
- Tích góp trân báu vô số? Hương liệu như núi, lương thực không ít hơn năm trăm vạn đảm?
Đỗ Như Hối hít hơi, đọc quyển trục cực kỳ hoang đường như lên cơn đau răng:
- Ba nghìn quân ô hợp mà lại mở rộng đất đai nghìn dặm? Thần xem qua một chút thấy số quốc gia năm nay triều bái bệ hạ mất đi một nửa, Chân Tịch? Bọn họ tới đó làm gì? Sư Tử Quốc? Bệ hạ có biết cái quốc gia đấy không?
Xem xong quyển trục, quân thần hồi lâu không nói lên lời, đột nhiên phát hiện, mình trăm khổ vạn sở vắt óc chuẩn bị tấn công Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn, Cao Xương, ích lợi thu về còn không bằng ba nghìn quân ô hợp? Làm sao có thể? Vùng hoang vu Lĩnh Nam lấy đâu nhiều châu báu, lương thực để cướp như vậy.
- Nói láo nói toét.
Quân thần không hẹn mà cùng đánh giá quyển trục của Vân Diệp.
- Bệ hạ, hay là triều đình phái người đi xem sao?
Rất lâu sau Đỗ Như Hối nói với giọng không chắc chắn lắm, dù sao chuyện biến không thành có Vân Diệp làm không chỉ một lần.
Trường Tôn thị từ đằng sau đi ra, trong tay là một một khối bảo thạch to bằng nắm đấm, đặt trên bàn của Lý Nhị, nói nhỏ một câu:
- Đây là thứ Vân Diệp mang từ Lĩnh Nam về, làm quà sinh nhật cho thần thiếp, tên là Trái tim đại dương.
Nói xong quay về.
Mắt Lý Nhị đỏ lên, nắm ngay lấy bảo thạch, long lanh không chút tỳ vết, cầm đập xuống bàn, không phải pha lê, Lý Nhị xác định.
Nội thị đem bảo thạch cho Đỗ Như Hối, Lão Đỗ lập tức ngây ngất, hoàn mỹ, đây là thứ độc nhất vô nhị, châu báu tuyệt thế.
- Đỗ khanh, hay là chúng ta phái thêm vài người đi xem sao? Những thứ này có nên vận chuyển hết về? Đông chinh, tây phạt đều cần tiền tài.
Lý Nhị lần đầu tiên nói không được chắc nịch nữa, mặc dù số tài phú này phần lớn là của huân quý, nhưng quốc gia cần, ngươi không thể không cống hiến ra, triều đình cũng không lấy hết, nhưng nộp một nửa thuế vẫn phải có.
- Bệ hạ quá lo, các vị quốc công có ai không phải người vì dân vì nước, không bằng mai đại triều hội hỏi xem, rốt cuộc sẵn lòng bỏ ra bao nhiêu thu nhập từ Lĩnh Nam bù đắp cho quốc khố. Như vậy lão thần cũng tiện thống kê ra con số, xem xem có thể có bao nhiêu tiền lương, chư vị quốc công chỉ e cũng không biết tài phú kinh người như vậy, mai nhất định sẽ có đáp án.
- Nếu như tấu chiết của Vân hầu là thật, hẳn y ở Lĩnh Nam sẽ ghi chép được con số chi tiết, y viết tấu chiết cho bệ hạ, e nguyên ý không phải là nói cho bệ hạ biết Lĩnh Nam giàu có ra sao, mà là tính kế với những thế gia môn phiệt lâu đời làm y thua thiệt trúng bẫ thà có mất tiền cũng phải kéo theo tiền tài của đám cao môn đại hộ, đây là hành vi hại người chẳng lợi mình, ác danh còn do bệ hạ gánh, y đoán định triều đình sẽ không bỏ qua số tài phú này. Chợt nghĩ, tên khốn kiếp này nhất định đang cười gập lưng ở Lĩnh Nam.
Đỗ Như Hối càng nói càng thấy suy đoán của mình cách sự thực không còn xa, hai tay đấm bàn, phẫn nộ vô cùng. Nhà ông ta cũng có gia tướng đi Lĩnh Nam, tất nhiên cũng có thu hoạch phong phú, nay mình biết bí mật, mai phải làm tấm gương trên triều, cứ nghĩ tới bao nhiêu tiền tài phải chảy vào quốc khố, lòng vừa chua vừa chát, Vân Diệp chuyến này dùng mưu quang minh chính đại, mình chỉ còn cách bước vào, nuốt trái đắng lại không thể nói ra.
Lý Nhị cho ông ta xem, không phải là không tin lời Vân Diệp, mà là không hoài nghi chút nào, là ép mình tỏ thái độ, mình nhảy ra gánh, hoàng đế cũng không muốn đắc tội với bao nhiêu thần tử liền một lúc, kết quả tốt nhất là tìm dê thế tội. Đỗ Như Hối nghĩ tới ngày mai trên triều các vị quốc công khảng khái quyên tặng là oán trách mình vì sao tìm Tôn Tư Mạc chữa bệnh, Vân Diệp giới thiệu mình đi chữa bệnh chẳng lẽ từ khi đó y chuẩn bị mình khỏe mạnh làm dê thế tội?
- Ái khanh chớ giận, tên tiểu tử đó đúng là vô lại thật, khanh xem câu cuối cùng của quyển trục là biết ngày tháng tốt đẹp của Phùng Áng ở Lĩnh Nam sắp kết thúc rồi.
Nhìn Đỗ Như Hối rời khỏi đại điện, nụ cười trên mặt Lý Nhị tươi roi rói, tự lẩm bẩm một mình:
- Tên tiểu tử Vân Diệp này mặc dù gian xảo, nhưng chưa từng giở trò thiếu thành thực trước mặt trẫm, tình hình Lĩnh Nam mà y nói há trẫm không biết, thời gian qua trẫm lo lắng nhất là chuyện này. Nếu như kẻ nào cũng gia tài kếch sù thì trẫm còn làm hoàng đế thế nào, xem ra phải phong tỏa tin tức của Lĩnh Nam rồi.
Giải được họa trong lòng, Lý Nhị thấy bụng đói, gọi nội thị chuẩn bị cơm, nhìn mấy quả vải trên bàn, bóc một quả, nhìn thịt trắng muốt, khen một tiếng cho vào miệng nhấm nháp.
Trường Tôn thị đi từ sau màn ra, cầm lấy quả vải bóc cho Lý Nhị, cho vào khay, nhìn vải mà ngộ ra điều gì:
- Nhị lang, Lĩnh Nam rõ ràng giàu có như vậy, vì sao các triều đại đều không nhìn ra?
- Đó là vấn đề nhãn quang và khí phách, hai thứ này quyết định một quốc gia có thể đi bao xa. Nàng chỉ cần nhìn điều Tần Hoàng, Hán Vũ đã làm thì biết, hai người này đều không tiếc công sức khai phát Lĩnh Nam, nhiều lần chinh chiến mới để lại được nền móng hiện nay, tính ra là trẫm kế thừa phúc của bọn họ, hiện giờ Lĩnh Nam tới lúc có sản xuất rồi. Kế hoạch của Vân Diệp chẳng qua sớm vài năm mà thôi, đợi trẫm diệt cường địch phương bắc, dù Vân Diệp không làm, trẫm cũng khai phát Giang Nam, Lĩnh Nam, đất đai rộng lớn như thế không thể để hoang được.
Đút cho Trường Tôn thị một quả vải, Lý Nhị nhắm mắt lại ngâm nga tiểu khúc, tâm tình cực kỳ khoan khoái.
/1414
|