Lý Thừa Càn lần đầu tiên bị người ta ăn cướp khoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết trợn thật to hai mắt mà nhìn, miệng thì kêu gào. Vân Diệp ở trường học đã luyện được một thân công phu cướp miếng ăn của người ta rất điêu luyện, khe khẽ sờ mông Lý Thừa Càn một cái, chùm nho hắn ôm trong lòng liền rời vào tay Vân Diệp. Thị vệ hoàng gia năm lấy chuôi đao không biết có nên xử lý tên trộm lớn gan này hay không. Trong lúc hoảng loạn, Vân Diệp nhấc theo một chùm nho lớn dưới hai cái mắt cái tròn cái dẹt của nội thị, được khiêng chạy trối chết.
Không ai bị xử phạt, cũng không một ai thu hồi tang vật, Lý Thừa Càn đã quen với loại trò chơi này rồi, y cướp thức ăn của Vân Diệp đâu phải chỉ một hai lần. Chỉ có thể nằm trên giường đấm ngực đạp chân thề nhất định rửa mối nhục cướp nho.
Thiết kế xe đẩy một bánh đơn giản hóa của Vân Diệp được chế tạo quy mô lớn, công cụ vận chuyển một người là có thể thao tác này làm Ngưu Tiến Đạt tán thưởng không thôi, đường mà người đi được là xe có thể đi được. Lão Ngưu khỏe như trâu sai người chất 500 cân lương thực lên xe, treo buồm lên, chạy âm ầm khắp giáo trường, cứ như đứa trẻ con vớ được thứ đồ chơi mới mẻ.
Thực ra thì Vân Diệp cũng chẳng sửa gì nhiều, cái công cụ vận chuyển có từ đất Thục thời Tam Quốc này đã tiến hóa tương đôi hoàn thiện rồi, Vân Diệp chẳng qua chỉ thêm vào cái trục bằng sắt, đem bánh xe được làm bằng khúc gỗ tròn cưa thành sửa thành bánh xe đơn giản có nan hoa, mượn sức gió để đi cho đỡ tốn sức. Cho dù binh sĩ không có sức khỏe biến thái như Lão Ngưu thì chở hai trăm thạch lương cũng không thành vấn đề. Trình Giảo Kim đã chuẩn bị đem toàn bộ Tả Vũ Vệ thành đại đội vận lương. Trừ đi lực lượng thủ vệ tất yếu, định nhân cơ hội đại quân về kinh, mang theo 10 vạn thạch lương trong một lần.
Vân Diệp bất tri bất giác đã có rất nhiều tài sản, do xuất hiện ở lễ biểu dương của thái tự điện hạ, các đại tộc ở Lũng Hữu rất là chú ý tới vị hầu gia gì gì đó này, chén dạ quang truyền từ Tửu Tuyền được tặng liền hai đôi, làm vị nhân huynh tam hoa tụ đỉnh xót đứt ruột. Vân Diệp nhìn bốn cái chén đen xì vừa dẹt vừa không tròn này chỉ muốn ném phứt vào thùng rác. Mấy cái chén 30 đồng một cặp ở hậu thế còn tinh xảo hơn nhiều, nhìn vào trong chén còn thấy bóng của mình, ngươi trả giá 20 đồng đem đi còn xem như là cái giá tình cảm rồi. Ngươi mà trực tiếp tặng vàng thật bạc thật thì ta đã chẳng chê.
Vân Diệp mặt lạnh tanh làm đám thổ tài chủ thấp tha thấp thỏm, vị hầu gia tới từ kinh sư này khẩu vị không phải nhỏ đâu, cái chén giá 500 quan mà không nhìn vào mắt. Thế là châu báu luân phiên xuất hiện, sau khi nhận được hai khối mã não to bằng đầu người thì hầu gia cuối cùng cũng đã nở nụ cười, người Lũng Hữu thở phào nhẹ nhõm.
Miệng ngân nga bài hát dân gian phát tài rồi, phát tài rồi, trở về doanh trại phát hiện ra Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc, Trương Tôn Xung, Lý Hoài Nhân đang ta một cái người một cái phân chia nhau, lửa giận ngút trời, Vân Diệp rống lới làm bốn con sói đói thất kinh, bỏ chạy tứ tán, cũng không biết là tên đốn mạt thất đức nào làm như vô ý dùng đầu gối đụng vào mông Vân Diệp, trong tiếng gào thảm thiết của y, đám cường đạo chở khẳm mang về, chỉ để lại Vân Diệp thương tâm rơi lệ ...
Đại quân nhổ trại về kinh, quan viên lớn nhỏ của Lũng Hữu tới đưa tiễn, uống chén rượu đưa chân xong, Ngưu Tiến Đạt mặc độc cái áo gai nâng xe đẩy một bánh, quát lớn:
- Lên đường.
Năm trăm kỵ binh võ trang đầy đủ rầm rộ đi trước mở đường, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân cưỡi ngựa đi song hành áp trận đằng sau, bước trên con đường trở về kinh đô trước tiên. Vân Diệp suất lĩnh hậu cần doanh đem mấy trăm xe ngựa xe trâu chở đầy lương thực xuất phát tiếp sau đó. Ngưu Tiến Đạt bỏ thân phận công hầu dẫn 5.000 chiếc xe một bánh theo sát. Lão Trình và thái tử ở hậu doanh, vừa áp tải chiến lợi phẩm thu được vừa sẵn sàng tiếp ứng đội ngũ đẩy xe của Lão Ngưu.
Hành trình được đại quân định sẵn trước khi nhổ trại, dài 50 dặm. Từ khi mặt trời mọc tới trưa nghi ngơi nửa canh giờ, rồi hành quân thẳng tới đích. Do ngồi xe cho nên hậu cần doanh nhanh hơn một chút, khi cắm trại chuẩn bị sẵn cơm, nước nóng, đợi đội xe của Ngưu Tiến Đạt tới. Vì tiết kiệm thời gian ăn cơm, thống nhất làm cơm, cho tới tận khi từng nồi cơm xếp hàng dọc, một thìa canh, một thìa thịt, đó là bữa tối của toàn bộ quân sĩ.
Vân Diệp tập tà tập tễnh cầm cái hồ lô rượu đi tới trước mặt Ngưu Tiến Đạt đang vùi đầu ăn cơm, rót đầy rượu vào chén trúc, hai tay dâng lên Lão Ngưu, Lão Ngưu làm một hơi hết sạch. Vân Diệp biết Lão Ngưu mê rượu, lại rót đầy chén nữa:
- Ngưu bá bá, uống chén nữa giải khát.
Lão Ngưu chẳng ngẩng đầu lên, giọng ồm ồm:
- Quân quy không cho phép, mỗi tối một chén rượu đã là trái lệnh rồi, lão phu thân là quan quân pháp sao có thể tự làm loạn pháp lệnh, các huynh đệ khác có không?
Cái tính Lão Ngưu vấn đâu ra đấy, có lẽ đây là nguyên nhân ông ta trừng phạt vô số tướng sĩ nhưng không một ai thù hận.
- Mỗi người đều có một chén, chén này là của tiểu chất, nhờ bá bá uống hộ.
Lão Ngưu không nói một lời, ngửa cổ uống ực một cái, trả chén rượu lại, phẩy tay với Vân Diệp rồi xoay người đi tuần thị doanh trại.
Hai nghìn ba trăm dặm đường, đó là khoảng cách từ Lan Châu tới Trường An vào thời Đường, mỗi ngày hành quân 50 dặm, cần tới một tháng rưỡi. Từ Lan Châu xuất phát chưa tới ba ngày liền gặp ngay dãy núi mênh mông, đường đi gập ghềnh quanh co, đội trước đã tới định núi, đội sau mới tới chan núi, vào thời Đường, con đường miễn cưỡng cho một chiếc xe ngựa đi qua đã đủ đảm bảo giao thông thuận rồi.
Trước kia đọc lịch sử tới đoạn triều Đường đánh mất Tây Vực liền đầy thất vọng, buồn vì sức khống chế của Đại Đường suy giảm, giờ đây mới biết Trường An muốn khống chế Tây Vực xa xôi phải trả giá đắt nhường nào. Người triều Đường ngoan cố vì mở rộng lãnh thổ mà đời này nối tiếp đợi sau khảng khái đi chết.
Đáng thương phơi xác sông Vô Định, người ở trong mơ vẫn nhắc thầm. Vân Diệp không đồng ý với kiến giải của thi nhân, ông ta chỉ nhìn thấy đống xương trắng bên sông, nhưng không nhìn thấy sự phồn hoa của con đường tơ lụa, không có một đội quân hùng mạnh bảo vệ, lấy đâu ra Đại Đường thịnh thế.
Thi nhân ấy mà, thi nhân thì toàn lừa nước mắt của người ta thôi, ngươi có thể an nhàn ngắm trăng uống rượu làm thơ ấy là nhờ đâu?
Cổ Lão Ngưu nổi gân xanh cuồn cuộn, đống bao chất trên xe cao ngất nặng như núi, dù sao ông ta cũng đã già rồi, lương thực trên xe quá nhiều quá nặng, ông ta đánh giá quá cao năng lực của bản thân, vị mãnh tướng này mồ hôi ướt đẫm áo. Vân Diệp lặng lẽ cầm giây thừng trước xe vắt lên vai, từng bước từng bước kéo lên núi.
- Ai có thể ngờ rằng một vị quốc công đang đẩy xe, một vị hầu gia đang kéo xe.
Vân Diệp thở hổn hển nói:
- Quốc công, hầu gia cái rắm ấy, trên đời này thiếu gì quốc công với hầu gia, có kẻ nào là mọc thêm được một cái trym không? Vẫn chỉ ăn uống ỉa đái thôi, con người không thể quá nhàn hạ, người nhà quá, tâm sẽ trơ lỳ, mẹ nó, thế thì khác gì cá mặn? Cả đời này lão tử từng tạo phản, từng giết người, giết rất nhiều, ngủ với vô số nữ nhân, thế thì sao nào? Nếu không có cái ý nghĩ kia chống đỡ, không biết đã thành cái dạng gì rồi, bệ hạ có đại ân với Lão Ngưu, cả đời này đã bán cho người. Năm xưa cha mẹ, huynh muội chết đói cả, ta hận bản thân tại sao không chết, đại ca đem đem nắm cám cuối cùng cho ta, đó là số mạng. Cái mạng này của lão phu không phải chỉ là của bản thân, còn là của mười ba người trong nhà, sao lão phu có thể sống không đường đường chính chính cho được? Rồi tới một ngày lão phu sống hết số trời, xuống dưới đất gặp đại ca, lão phu có thể nói, cả đời này sống rất tuyệt vời, sống tự do tự tại, sống đường hoàng, cái mạng huynh cho đệ, đệ không hề trà đạp nó dù chỉ một ngày.
Trời ơi, Lão Ngưu thành thánh nhân rồi, Vân Diệp thề là y thấy trên người Lão Ngưu tỏa ánh kim quang, ánh kim quang này khiến người ta chói mắt. Trước kia nghe nói tới thánh nhân này thánh nhân kia cứ thấy giả dối, giờ xem ra không phải bọn họ giả dối mà chính bản thân mình đã sống giả dối, lấy bụng ta suy bụng người, mình chính là loại tiểu nhân đó.
Không ai bị xử phạt, cũng không một ai thu hồi tang vật, Lý Thừa Càn đã quen với loại trò chơi này rồi, y cướp thức ăn của Vân Diệp đâu phải chỉ một hai lần. Chỉ có thể nằm trên giường đấm ngực đạp chân thề nhất định rửa mối nhục cướp nho.
Thiết kế xe đẩy một bánh đơn giản hóa của Vân Diệp được chế tạo quy mô lớn, công cụ vận chuyển một người là có thể thao tác này làm Ngưu Tiến Đạt tán thưởng không thôi, đường mà người đi được là xe có thể đi được. Lão Ngưu khỏe như trâu sai người chất 500 cân lương thực lên xe, treo buồm lên, chạy âm ầm khắp giáo trường, cứ như đứa trẻ con vớ được thứ đồ chơi mới mẻ.
Thực ra thì Vân Diệp cũng chẳng sửa gì nhiều, cái công cụ vận chuyển có từ đất Thục thời Tam Quốc này đã tiến hóa tương đôi hoàn thiện rồi, Vân Diệp chẳng qua chỉ thêm vào cái trục bằng sắt, đem bánh xe được làm bằng khúc gỗ tròn cưa thành sửa thành bánh xe đơn giản có nan hoa, mượn sức gió để đi cho đỡ tốn sức. Cho dù binh sĩ không có sức khỏe biến thái như Lão Ngưu thì chở hai trăm thạch lương cũng không thành vấn đề. Trình Giảo Kim đã chuẩn bị đem toàn bộ Tả Vũ Vệ thành đại đội vận lương. Trừ đi lực lượng thủ vệ tất yếu, định nhân cơ hội đại quân về kinh, mang theo 10 vạn thạch lương trong một lần.
Vân Diệp bất tri bất giác đã có rất nhiều tài sản, do xuất hiện ở lễ biểu dương của thái tự điện hạ, các đại tộc ở Lũng Hữu rất là chú ý tới vị hầu gia gì gì đó này, chén dạ quang truyền từ Tửu Tuyền được tặng liền hai đôi, làm vị nhân huynh tam hoa tụ đỉnh xót đứt ruột. Vân Diệp nhìn bốn cái chén đen xì vừa dẹt vừa không tròn này chỉ muốn ném phứt vào thùng rác. Mấy cái chén 30 đồng một cặp ở hậu thế còn tinh xảo hơn nhiều, nhìn vào trong chén còn thấy bóng của mình, ngươi trả giá 20 đồng đem đi còn xem như là cái giá tình cảm rồi. Ngươi mà trực tiếp tặng vàng thật bạc thật thì ta đã chẳng chê.
Vân Diệp mặt lạnh tanh làm đám thổ tài chủ thấp tha thấp thỏm, vị hầu gia tới từ kinh sư này khẩu vị không phải nhỏ đâu, cái chén giá 500 quan mà không nhìn vào mắt. Thế là châu báu luân phiên xuất hiện, sau khi nhận được hai khối mã não to bằng đầu người thì hầu gia cuối cùng cũng đã nở nụ cười, người Lũng Hữu thở phào nhẹ nhõm.
Miệng ngân nga bài hát dân gian phát tài rồi, phát tài rồi, trở về doanh trại phát hiện ra Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc, Trương Tôn Xung, Lý Hoài Nhân đang ta một cái người một cái phân chia nhau, lửa giận ngút trời, Vân Diệp rống lới làm bốn con sói đói thất kinh, bỏ chạy tứ tán, cũng không biết là tên đốn mạt thất đức nào làm như vô ý dùng đầu gối đụng vào mông Vân Diệp, trong tiếng gào thảm thiết của y, đám cường đạo chở khẳm mang về, chỉ để lại Vân Diệp thương tâm rơi lệ ...
Đại quân nhổ trại về kinh, quan viên lớn nhỏ của Lũng Hữu tới đưa tiễn, uống chén rượu đưa chân xong, Ngưu Tiến Đạt mặc độc cái áo gai nâng xe đẩy một bánh, quát lớn:
- Lên đường.
Năm trăm kỵ binh võ trang đầy đủ rầm rộ đi trước mở đường, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân cưỡi ngựa đi song hành áp trận đằng sau, bước trên con đường trở về kinh đô trước tiên. Vân Diệp suất lĩnh hậu cần doanh đem mấy trăm xe ngựa xe trâu chở đầy lương thực xuất phát tiếp sau đó. Ngưu Tiến Đạt bỏ thân phận công hầu dẫn 5.000 chiếc xe một bánh theo sát. Lão Trình và thái tử ở hậu doanh, vừa áp tải chiến lợi phẩm thu được vừa sẵn sàng tiếp ứng đội ngũ đẩy xe của Lão Ngưu.
Hành trình được đại quân định sẵn trước khi nhổ trại, dài 50 dặm. Từ khi mặt trời mọc tới trưa nghi ngơi nửa canh giờ, rồi hành quân thẳng tới đích. Do ngồi xe cho nên hậu cần doanh nhanh hơn một chút, khi cắm trại chuẩn bị sẵn cơm, nước nóng, đợi đội xe của Ngưu Tiến Đạt tới. Vì tiết kiệm thời gian ăn cơm, thống nhất làm cơm, cho tới tận khi từng nồi cơm xếp hàng dọc, một thìa canh, một thìa thịt, đó là bữa tối của toàn bộ quân sĩ.
Vân Diệp tập tà tập tễnh cầm cái hồ lô rượu đi tới trước mặt Ngưu Tiến Đạt đang vùi đầu ăn cơm, rót đầy rượu vào chén trúc, hai tay dâng lên Lão Ngưu, Lão Ngưu làm một hơi hết sạch. Vân Diệp biết Lão Ngưu mê rượu, lại rót đầy chén nữa:
- Ngưu bá bá, uống chén nữa giải khát.
Lão Ngưu chẳng ngẩng đầu lên, giọng ồm ồm:
- Quân quy không cho phép, mỗi tối một chén rượu đã là trái lệnh rồi, lão phu thân là quan quân pháp sao có thể tự làm loạn pháp lệnh, các huynh đệ khác có không?
Cái tính Lão Ngưu vấn đâu ra đấy, có lẽ đây là nguyên nhân ông ta trừng phạt vô số tướng sĩ nhưng không một ai thù hận.
- Mỗi người đều có một chén, chén này là của tiểu chất, nhờ bá bá uống hộ.
Lão Ngưu không nói một lời, ngửa cổ uống ực một cái, trả chén rượu lại, phẩy tay với Vân Diệp rồi xoay người đi tuần thị doanh trại.
Hai nghìn ba trăm dặm đường, đó là khoảng cách từ Lan Châu tới Trường An vào thời Đường, mỗi ngày hành quân 50 dặm, cần tới một tháng rưỡi. Từ Lan Châu xuất phát chưa tới ba ngày liền gặp ngay dãy núi mênh mông, đường đi gập ghềnh quanh co, đội trước đã tới định núi, đội sau mới tới chan núi, vào thời Đường, con đường miễn cưỡng cho một chiếc xe ngựa đi qua đã đủ đảm bảo giao thông thuận rồi.
Trước kia đọc lịch sử tới đoạn triều Đường đánh mất Tây Vực liền đầy thất vọng, buồn vì sức khống chế của Đại Đường suy giảm, giờ đây mới biết Trường An muốn khống chế Tây Vực xa xôi phải trả giá đắt nhường nào. Người triều Đường ngoan cố vì mở rộng lãnh thổ mà đời này nối tiếp đợi sau khảng khái đi chết.
Đáng thương phơi xác sông Vô Định, người ở trong mơ vẫn nhắc thầm. Vân Diệp không đồng ý với kiến giải của thi nhân, ông ta chỉ nhìn thấy đống xương trắng bên sông, nhưng không nhìn thấy sự phồn hoa của con đường tơ lụa, không có một đội quân hùng mạnh bảo vệ, lấy đâu ra Đại Đường thịnh thế.
Thi nhân ấy mà, thi nhân thì toàn lừa nước mắt của người ta thôi, ngươi có thể an nhàn ngắm trăng uống rượu làm thơ ấy là nhờ đâu?
Cổ Lão Ngưu nổi gân xanh cuồn cuộn, đống bao chất trên xe cao ngất nặng như núi, dù sao ông ta cũng đã già rồi, lương thực trên xe quá nhiều quá nặng, ông ta đánh giá quá cao năng lực của bản thân, vị mãnh tướng này mồ hôi ướt đẫm áo. Vân Diệp lặng lẽ cầm giây thừng trước xe vắt lên vai, từng bước từng bước kéo lên núi.
- Ai có thể ngờ rằng một vị quốc công đang đẩy xe, một vị hầu gia đang kéo xe.
Vân Diệp thở hổn hển nói:
- Quốc công, hầu gia cái rắm ấy, trên đời này thiếu gì quốc công với hầu gia, có kẻ nào là mọc thêm được một cái trym không? Vẫn chỉ ăn uống ỉa đái thôi, con người không thể quá nhàn hạ, người nhà quá, tâm sẽ trơ lỳ, mẹ nó, thế thì khác gì cá mặn? Cả đời này lão tử từng tạo phản, từng giết người, giết rất nhiều, ngủ với vô số nữ nhân, thế thì sao nào? Nếu không có cái ý nghĩ kia chống đỡ, không biết đã thành cái dạng gì rồi, bệ hạ có đại ân với Lão Ngưu, cả đời này đã bán cho người. Năm xưa cha mẹ, huynh muội chết đói cả, ta hận bản thân tại sao không chết, đại ca đem đem nắm cám cuối cùng cho ta, đó là số mạng. Cái mạng này của lão phu không phải chỉ là của bản thân, còn là của mười ba người trong nhà, sao lão phu có thể sống không đường đường chính chính cho được? Rồi tới một ngày lão phu sống hết số trời, xuống dưới đất gặp đại ca, lão phu có thể nói, cả đời này sống rất tuyệt vời, sống tự do tự tại, sống đường hoàng, cái mạng huynh cho đệ, đệ không hề trà đạp nó dù chỉ một ngày.
Trời ơi, Lão Ngưu thành thánh nhân rồi, Vân Diệp thề là y thấy trên người Lão Ngưu tỏa ánh kim quang, ánh kim quang này khiến người ta chói mắt. Trước kia nghe nói tới thánh nhân này thánh nhân kia cứ thấy giả dối, giờ xem ra không phải bọn họ giả dối mà chính bản thân mình đã sống giả dối, lấy bụng ta suy bụng người, mình chính là loại tiểu nhân đó.
/1414
|