Trên mặt biển Bột Hải toàn là thuyền cá, bách tính Hà Bắc đạo không có cái ăn tất nhiên cần các hương thân bên bờ biển trợ giúp, lương thực không có, nhưng cá trong biển còn rất nhiều, chỉ cần có đủ người thì mò lên là được.
Ở biển xa có thuyền thủy quân cực lớn tuần tra, dùng ống trúc cho vào nước gõ, tác dụng duy nhất là đuổi cá tới vùng nước cạn, cá heo từ trong nước biển lao vọt lên cao, bơi vài vòng lại chúi đầu vào nước, nơi này nhiều cá, bọn chúng cũng đang bận rộn săn cá.
Vân Diệp cởi áo bào, mặc quần cộc, hai con thuyền kéo theo một tấm lưới cực lớn, đi theo chiều gió, mắt y còn chưa hết sưng, trong mắt vẫn còn lại những sợi tơ máu.
Chuyến này lỗ lớn rồi, mình bỏ tiền mua hết lấy số cá khô, phân phát cho mấy thứ sử, đối diện với những nạn dân đói khát chờ cái ăn, Vân Diệp thực sự không nói ra được chữ tiền, nhìn bọn họ hớn hở khiêng cá khô đi, Vân Diệp đau lòng tới không nói lên lời.
Tướng sĩ thủy quân tưởng kết cục sẽ là như thế, đem cá khô của mình tặng cho bách tính đói bụng, cũng rất xót xa như Vân Diệp, nhưng không nói một câu oán trách, người lương thiện đều vậy cả.
Cắn răng đem hết châu báu tham ô được đem bán, đổi lại mười mấy xe tiền, phân phát cho các tướng sĩ, bản thân làm người tốt, không để bọn họ thua thiệt.
Lần chia tiền này các quan quân không có tiền, dù là hỏa trưởng cũng không được chỉ, chỉ biết nhìn đống tiền nuốt nước bọt, trong số tướng sĩ có rất nhiều người ở vùng này, cho bọn họ nghỉ phép dài nửa tháng, phát cho hai bao gạo, đuổi bọn họ về nhà xem tình hình. Buổi tối trước khi đi, trước cửa soái phủ quỳ cả đống người, ai cũng biết tự ý cho quân tốt nghỉ là tội gì, nhưng đại soái chẳng bận tâm, Lưu Nhân Nguyện khuyên Vân Diệp mấy lần rồi, đều bị đuổi đi, Hồng Thành cũng bảo với Vân Diệp, đây không phải là trò đùa.
- Liệu có bị chặt đầu không?
Vân Diệp hỏi Hồng Thành:
- Chặt đầu thì không, nhưng quân chức của hầu gia sẽ bị bỏ, bệ hạ sẽ hạ chỉ trách mắng, sau này hầu gia muốn cầm quân sẽ rất khó.
Hồng Thành lo lắng trùng trùng, hắn lo cho tiền đồ Vân Diệp.
- Tốt rồi, thế này thì không ai ép ta cầm quân đánh trận nữa, bị bệ hạ mắng một trận? Bệ hạ mắng ta còn ít à? Trước kia còn toàn đá đít. Nghĩ luôn cách làm văn chức của ta cũng mất luôn, có cách nào mà chỉ mất chức mà không bị ăn gậy, cũng không bị chặt đầu không?
Vân Diệp tòm lấy cổ áo Hồng Thành tra hỏi, trước kia hắn sống nhờ nghề hớt lẻo, ở phương diện này kinh nghiệm phong phú.
Hồng Thành sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, nói với Vô Thiệt là Vân Diệp bị con hoàng hoa ngư làm đầu óc có vấn đề rồi.
- Trước kia ngươi cũng là một bá tước, làm việc ngu xuẩn không ai so được, đầu ai có vấn đề, ta thấy đầu ngươi có vấn đề mới đúng. Cho sĩ tốt về nhà là tròn lễ, hiếu, nhân. Ta đoán chừng Vân hầu cho bọn họ về nhà là có an bài khác, những vùng quê nghèo khó đó, thấy con cái mình mang về lương thực, tiền, cùng với vải, dù trước kia có bất mãn với triều đình thì giờ cũng tiêu tan rồi. Hơn nữa con cái bọn họ còn tới kinh thành đợi phong thưởng, có tiền đồ tốt như thế, lúc này dù đồ ngốc cũng hiểu con mình phải về quân doanh đúng hạn, người trong nhà an tâm làm lương dân, sợ mạng lại ảnh hưởng xấu tới con cái.
- Quân sĩ về danh đúng hạn, thế là tín, chuyện này chiếm hết cả nhân, hiếu, lễ, nghĩa, tín thì không phải sai, còn là chuyện hay, bệ hạ chỉ có khen thưởng, nếu ai chỉ trích chuyện này sẽ biến thành kẻ xấu, dứt khoát thành kẻ mang tiếng thối muôn đời. Chỉ có loại ngu ngốc như ngươi còn có mặt mũi đi khuyên hầu gia, ngươi nghĩ mà xem, từ khi ngươi qua lại với Vân gia tới nay, ngươi được lợi hay y được lợi.
Vô Thiệt đặt gương đồng trong tay xuống, thương hại nói với Hồng Thành:
- Lần đầu ta gặp Vân hầu đã dùng toàn bộ gia sản đổi lấy âm phù kinh, bệ hạ rất hài lòng, thăng ta làm thủ lĩnh bách kỵ ti, gia tài của ta mất sạch.
- Lần thứ hai mới là tiếp xúc chính thức là khi lừa ngọc tỷ truyền quốc trong tay Khang Sao Lợi, ta thấp thỏm lo sợ vượt mấy ngàn dặm đường đem ngọc tỷ về kinh, bệ hạ rất vui mừng, thưởng cho ta năm trăm quan, còn Vân hầu nuốt hết tài phú của Khang Sao Lợi, ít nhất phải tám nghìn quan, ta vừa mệt, vừa sợ, phải gánh trách nhiệm, lợi ích thì thuộc về y.
- Lần thứ ba là chuyện Đậu gia, Vân Diệp lừa bách tính toàn thành đi đập Đậu gia, Bách kỵ ti làm quân xung phong, kết quả y trừ được phiền toái lớn, còn xây nhà phát tài lớn trên chỗ Đậu gia, ta thì bị bệ hạ trách phạt.
- Lần thứ tư Đậu Yến Sơn mưu sát bệ hạ, dùng nỏ tám trâu, y đưa bệ hạ về kinh an toàn, lập công được khen thưởng, ta bị bệ hạ đầy đi Lĩnh Nam.
- Lần thứ năm chính là lần này, ta đắc tội sạch với người Lĩnh Nam, giết người nhiều đến mức phải chùn tay, kết quả toàn bộ công tích là của y, ở thánh chỉ bệ hạ khen y không ngớt, còn ta chỉ được nhắc tới một câu, là "đám người Hồng Thành". Ông trời ơi, ta là một con lợn, y chiếm vô số ích lợi, còn cho rằng y là huynh đệ của ta, tới giờ vẫn có tình có nghĩa với y, không hận chút nào. Vô Thiệt, ta hết thuốc chữa rồi phải không?
Hồng Thành ngồi bệt xuống đất, thống khổ giật tóc mình.
Vô Thiệt nhìn bản thân bị thiếu mất hai cái răng trong gương, thở dài, quyết định sau này nên nói ít đi, nếu không ảnh hưởng lớn tới phong độ cao thủ của mình.
- Hồng Thành, đừng đau khổ, lão phu cũng không khá hơn là bao đâu, mới đầu nhìn y cũng ngứa mắt, cuối cùng không phải vẫn bị y cho vào tròng à? Ta gặp vô vàn hảo hán cao thủ, chẳng mảy may thương tích, gặp y mấy lần chưa nói mất hai cái răng, còn gần như bán thân cho y rồi, rời cung là phải tới thư viện dạy đồ đệ, năm tháng ít ỏi còn lại phải sống ở thư viện, chẳng phải vẫn thích ở cạnh y sao?
- Đó là sức hút của nhân vật lớn, sức hút của bệ hạ mang theo sát phạt, sức hút của nương nương mang theo sự cao quý, sức hút của thái tử là ở ôn hòa, sức hút của Ngụy vương là thông minh, sức hút của Thục vương là cố chấp. Chỉ có Vân Diệp, sức hút của y là làm ngươi bất giác cho rằng y là người tốt, là người vô hại, ở bên cạnh y cảm thấy vô cùng thoải mái, như hoa đỏ, cỏ xanh, thích mắng người là mắng, thích la lối là la lối, không ai thấy lạ, vì thế vô hình trung từ bỏ mọi đề phòng với y, bị y lừa cũng thấy y xuất phát từ ý tốt, nghĩ kỹ lại, đúng là ý tốt nhất, y chưa từng chủ động hại ai.
Hồng Thành lưng trần, tay kéo lưới về, trước kia làm loại chuyện này cảm thấy rất mất mặt, giờ thì nhiệt huyết sôi trào, Vân Diệp mỗi lần nhìn thấy một con cá to là hưng phấn reo hò, nhớ lại cuộc nói chuyện với Vô Thiệt, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên sống như thế, về nhà khóc lóc với bệ hạ xin lại tước vị không khó, mình tới thư viện làm huấn đạo trưởng, quản giáo đám hoàn khố kia không phải là tệ, có quan hệ, có tiền, không phải chuyện xấu.
Kéo đầy một lưới cá lên, mẻ này phải bốn năm trăm cân, ngư dân xung quanh đồng loạt hò hét, cởi thừng ra, một đống cá vảy bạc lấp lánh tràn ra trên sàn thuyền, vặn mình như lươn định bỏ trốn, bảy tám con cua cực lớn, còn cả mấy con mực đang không ngừng phun mực, nhặt được một chậu sò, chọn mấy con cá hố độ dài thích hợp, chuẩn bị moi gan rắc muối, làm món cá kho ăn.
Ở biển xa có thuyền thủy quân cực lớn tuần tra, dùng ống trúc cho vào nước gõ, tác dụng duy nhất là đuổi cá tới vùng nước cạn, cá heo từ trong nước biển lao vọt lên cao, bơi vài vòng lại chúi đầu vào nước, nơi này nhiều cá, bọn chúng cũng đang bận rộn săn cá.
Vân Diệp cởi áo bào, mặc quần cộc, hai con thuyền kéo theo một tấm lưới cực lớn, đi theo chiều gió, mắt y còn chưa hết sưng, trong mắt vẫn còn lại những sợi tơ máu.
Chuyến này lỗ lớn rồi, mình bỏ tiền mua hết lấy số cá khô, phân phát cho mấy thứ sử, đối diện với những nạn dân đói khát chờ cái ăn, Vân Diệp thực sự không nói ra được chữ tiền, nhìn bọn họ hớn hở khiêng cá khô đi, Vân Diệp đau lòng tới không nói lên lời.
Tướng sĩ thủy quân tưởng kết cục sẽ là như thế, đem cá khô của mình tặng cho bách tính đói bụng, cũng rất xót xa như Vân Diệp, nhưng không nói một câu oán trách, người lương thiện đều vậy cả.
Cắn răng đem hết châu báu tham ô được đem bán, đổi lại mười mấy xe tiền, phân phát cho các tướng sĩ, bản thân làm người tốt, không để bọn họ thua thiệt.
Lần chia tiền này các quan quân không có tiền, dù là hỏa trưởng cũng không được chỉ, chỉ biết nhìn đống tiền nuốt nước bọt, trong số tướng sĩ có rất nhiều người ở vùng này, cho bọn họ nghỉ phép dài nửa tháng, phát cho hai bao gạo, đuổi bọn họ về nhà xem tình hình. Buổi tối trước khi đi, trước cửa soái phủ quỳ cả đống người, ai cũng biết tự ý cho quân tốt nghỉ là tội gì, nhưng đại soái chẳng bận tâm, Lưu Nhân Nguyện khuyên Vân Diệp mấy lần rồi, đều bị đuổi đi, Hồng Thành cũng bảo với Vân Diệp, đây không phải là trò đùa.
- Liệu có bị chặt đầu không?
Vân Diệp hỏi Hồng Thành:
- Chặt đầu thì không, nhưng quân chức của hầu gia sẽ bị bỏ, bệ hạ sẽ hạ chỉ trách mắng, sau này hầu gia muốn cầm quân sẽ rất khó.
Hồng Thành lo lắng trùng trùng, hắn lo cho tiền đồ Vân Diệp.
- Tốt rồi, thế này thì không ai ép ta cầm quân đánh trận nữa, bị bệ hạ mắng một trận? Bệ hạ mắng ta còn ít à? Trước kia còn toàn đá đít. Nghĩ luôn cách làm văn chức của ta cũng mất luôn, có cách nào mà chỉ mất chức mà không bị ăn gậy, cũng không bị chặt đầu không?
Vân Diệp tòm lấy cổ áo Hồng Thành tra hỏi, trước kia hắn sống nhờ nghề hớt lẻo, ở phương diện này kinh nghiệm phong phú.
Hồng Thành sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, nói với Vô Thiệt là Vân Diệp bị con hoàng hoa ngư làm đầu óc có vấn đề rồi.
- Trước kia ngươi cũng là một bá tước, làm việc ngu xuẩn không ai so được, đầu ai có vấn đề, ta thấy đầu ngươi có vấn đề mới đúng. Cho sĩ tốt về nhà là tròn lễ, hiếu, nhân. Ta đoán chừng Vân hầu cho bọn họ về nhà là có an bài khác, những vùng quê nghèo khó đó, thấy con cái mình mang về lương thực, tiền, cùng với vải, dù trước kia có bất mãn với triều đình thì giờ cũng tiêu tan rồi. Hơn nữa con cái bọn họ còn tới kinh thành đợi phong thưởng, có tiền đồ tốt như thế, lúc này dù đồ ngốc cũng hiểu con mình phải về quân doanh đúng hạn, người trong nhà an tâm làm lương dân, sợ mạng lại ảnh hưởng xấu tới con cái.
- Quân sĩ về danh đúng hạn, thế là tín, chuyện này chiếm hết cả nhân, hiếu, lễ, nghĩa, tín thì không phải sai, còn là chuyện hay, bệ hạ chỉ có khen thưởng, nếu ai chỉ trích chuyện này sẽ biến thành kẻ xấu, dứt khoát thành kẻ mang tiếng thối muôn đời. Chỉ có loại ngu ngốc như ngươi còn có mặt mũi đi khuyên hầu gia, ngươi nghĩ mà xem, từ khi ngươi qua lại với Vân gia tới nay, ngươi được lợi hay y được lợi.
Vô Thiệt đặt gương đồng trong tay xuống, thương hại nói với Hồng Thành:
- Lần đầu ta gặp Vân hầu đã dùng toàn bộ gia sản đổi lấy âm phù kinh, bệ hạ rất hài lòng, thăng ta làm thủ lĩnh bách kỵ ti, gia tài của ta mất sạch.
- Lần thứ hai mới là tiếp xúc chính thức là khi lừa ngọc tỷ truyền quốc trong tay Khang Sao Lợi, ta thấp thỏm lo sợ vượt mấy ngàn dặm đường đem ngọc tỷ về kinh, bệ hạ rất vui mừng, thưởng cho ta năm trăm quan, còn Vân hầu nuốt hết tài phú của Khang Sao Lợi, ít nhất phải tám nghìn quan, ta vừa mệt, vừa sợ, phải gánh trách nhiệm, lợi ích thì thuộc về y.
- Lần thứ ba là chuyện Đậu gia, Vân Diệp lừa bách tính toàn thành đi đập Đậu gia, Bách kỵ ti làm quân xung phong, kết quả y trừ được phiền toái lớn, còn xây nhà phát tài lớn trên chỗ Đậu gia, ta thì bị bệ hạ trách phạt.
- Lần thứ tư Đậu Yến Sơn mưu sát bệ hạ, dùng nỏ tám trâu, y đưa bệ hạ về kinh an toàn, lập công được khen thưởng, ta bị bệ hạ đầy đi Lĩnh Nam.
- Lần thứ năm chính là lần này, ta đắc tội sạch với người Lĩnh Nam, giết người nhiều đến mức phải chùn tay, kết quả toàn bộ công tích là của y, ở thánh chỉ bệ hạ khen y không ngớt, còn ta chỉ được nhắc tới một câu, là "đám người Hồng Thành". Ông trời ơi, ta là một con lợn, y chiếm vô số ích lợi, còn cho rằng y là huynh đệ của ta, tới giờ vẫn có tình có nghĩa với y, không hận chút nào. Vô Thiệt, ta hết thuốc chữa rồi phải không?
Hồng Thành ngồi bệt xuống đất, thống khổ giật tóc mình.
Vô Thiệt nhìn bản thân bị thiếu mất hai cái răng trong gương, thở dài, quyết định sau này nên nói ít đi, nếu không ảnh hưởng lớn tới phong độ cao thủ của mình.
- Hồng Thành, đừng đau khổ, lão phu cũng không khá hơn là bao đâu, mới đầu nhìn y cũng ngứa mắt, cuối cùng không phải vẫn bị y cho vào tròng à? Ta gặp vô vàn hảo hán cao thủ, chẳng mảy may thương tích, gặp y mấy lần chưa nói mất hai cái răng, còn gần như bán thân cho y rồi, rời cung là phải tới thư viện dạy đồ đệ, năm tháng ít ỏi còn lại phải sống ở thư viện, chẳng phải vẫn thích ở cạnh y sao?
- Đó là sức hút của nhân vật lớn, sức hút của bệ hạ mang theo sát phạt, sức hút của nương nương mang theo sự cao quý, sức hút của thái tử là ở ôn hòa, sức hút của Ngụy vương là thông minh, sức hút của Thục vương là cố chấp. Chỉ có Vân Diệp, sức hút của y là làm ngươi bất giác cho rằng y là người tốt, là người vô hại, ở bên cạnh y cảm thấy vô cùng thoải mái, như hoa đỏ, cỏ xanh, thích mắng người là mắng, thích la lối là la lối, không ai thấy lạ, vì thế vô hình trung từ bỏ mọi đề phòng với y, bị y lừa cũng thấy y xuất phát từ ý tốt, nghĩ kỹ lại, đúng là ý tốt nhất, y chưa từng chủ động hại ai.
Hồng Thành lưng trần, tay kéo lưới về, trước kia làm loại chuyện này cảm thấy rất mất mặt, giờ thì nhiệt huyết sôi trào, Vân Diệp mỗi lần nhìn thấy một con cá to là hưng phấn reo hò, nhớ lại cuộc nói chuyện với Vô Thiệt, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên sống như thế, về nhà khóc lóc với bệ hạ xin lại tước vị không khó, mình tới thư viện làm huấn đạo trưởng, quản giáo đám hoàn khố kia không phải là tệ, có quan hệ, có tiền, không phải chuyện xấu.
Kéo đầy một lưới cá lên, mẻ này phải bốn năm trăm cân, ngư dân xung quanh đồng loạt hò hét, cởi thừng ra, một đống cá vảy bạc lấp lánh tràn ra trên sàn thuyền, vặn mình như lươn định bỏ trốn, bảy tám con cua cực lớn, còn cả mấy con mực đang không ngừng phun mực, nhặt được một chậu sò, chọn mấy con cá hố độ dài thích hợp, chuẩn bị moi gan rắc muối, làm món cá kho ăn.
/1414
|