Sau khi đập nát thuyền của Lỗ vương gia, thuỷ quân trên vận hà cũng không còn ai dám trêu chọc. Lĩnh Nam thủy sư thống lĩnh Vân Diệp cùng Lỗ vương Lý Nguyên Xương vì hai ca cơ mà đại chiến một hồi trên vận hà, cuối cùng Vân Diệp nhờ vào kiên thuyền lợi khí, đánh cho Lỗ vương chạy trối chết. Tin tức này nhất thời truyền khắp hai bờ vận hà. Chuyện Hầu gia dám đánh vương gia không phải là ở Đại Đường không có, thế nhưng vì tranh kỹ nữ mà dùng tới cả quân khí thì đây là lần đầu.
Khoái mã truyền tin còn nhanh hơn thuyền nhiều, Vân Diệp, Lý Nguyên Xương còn chưa tới kinh thì người trong thành đã biết hai người có xung đột. Lão Tần thiện lương than thở, chỉ cảm thấy Vân Diệp chính là họa tinh, bản thân bị mấy nhà ở Trường An giữ lại, thật sự là có chút ăn không tiêu rồi.
Uất Trì Cung vỗ tay cười to, cho rằng đây mới là hán tử quân ngũ, một khi tức giận lên, thiên vương lão tử cũng mặc xác, lão cho rằng điểm này Vân Diệp học của lão.
Lý Nhị buông tấu chương, day day huyệt Thái Dương, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử, vì không muốn làm thủy sư thống lĩnh mà cũng nhọc lòng không ít. Hà hà, ngươi cũng có lúc khó chịu sao? Cứ tiếp tục làm thủy sư thống lĩnh đi, trẫm còn muốn ngươi làm ra thật nhiều thuyền tốt.
Trong mắt Lý Thái lóe quang mang, tay cầm hai bình thủy tinh, một bình 4, 5 con kiến lửa, bình còn lại chứa một con nhện to cỡ nắm tay trẻ con đang nôn nóng bất an. Hắn thở dài thả nhện vào giá, đặt kiến vào rổ rồi rời khỏi đại môn thư viện, chuẩn bị hồi Trường An tham gia đại quả hội của hoàng tộc.
Mấy ngày nay thành Trường An rất nhiều chuyện vui, tin báo tiệp tiền phương liên tiếp truyền về, hồng linh cấp sử báo tin đại thắng chạy qua Chu Tước đại nhai nhiều đến nỗi bách tính đã thành quen rồi, chỉ hô lên một tiếng tốt rồi lại tiếp tục làm việc của mình. Thắng lợi thì bình thường, nếu như có một ngày có tin bất lợi thì mới là lạ.
(Hồng linh cấp sử: người cưỡi ngựa báo tin chiến thắng thường đội mũ có đuôi chim màu đỏ)
Bệ hạ vì cầu phúc cho thái thượng hoàng, đã quy định sau này chỉ còn hai loại tử hình, một là treo cổ, hai là chém đầu. Chỉ có loại người đại gian đại ác mới bị chém đầu, còn lại tất cả đều là treo cổ. Chính là dựng một cây cột, treo phạm nhân lên đó, không có máu, không có như lúc trước cứ hơi một tí là máu tanh, lại còn thu hút ruồi nhặng, bỏ đi là hay nhất. Có nhiều người đã ảo tưởng tràng cảnh trên Chu Tước đại nhai treo đầy tử thi...
Chết bao nhiêu phạm nhân bách tính không quan tâm, hiện tại một năm cũng không chết mấy người, muốn treo đầy Chu Tước đại nhai có lẽ cần phải mấy thế hệ. Thế nhưng đinh khẩu thuế không còn, đây mới là tin tức tốt đáng ăn mừng. Trước đây trong nhà lúc có đến hai, ba tiểu nhị, người râu mép đầy mặt cũng là tiểu nhị, mà đứa còn đái dầm cũng tiểu nhị. Hiện tại thì tốt rồi, có thể yên tâm gọi là tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ...
Quy định của Trường An thành cứ dần dần buông lỏng, từ lần trước cấm đi lại sau tối 1 canh giờ, đến nay các quan viên cũng hình như quên mất, cũng thích sau khi mặt trời lặn cho người hầu xách đèn lồng, đi đi lại lại cho tiêu cơm.
Kịch viện Hưng Hóa phường có từ khúc mới, nghe nói cố sự của hai nam nữ tư thông biến thành hồ điệp, bà bà lớn tuổi oán hận nhổ nước bọt, nói với con dâu, con gái, kết quả là không biết xấu hổ, tư thông biến không thành hồ điệp mà lại thành lợn.
Mặc kệ biến thành hồ điệp hay biến thành lợn, tỷ tỷ trong nhà được đại nhân cho phép tới kịch viện trở về đều lệ chảy thành sông, còn lẩm bẩm lại vài câu hát, xem ra đã bị tác động không ít. Lần tiếp theo có khúc mới lại đi, còn dẫn theo tỷ muội trong nhà, cô nương hiện tại cả ngày nâng cằm, nhìn ngô đồng ngoài cửa sổ đờ ra, trước đây thích nhất đu dây giờ cũng không thèm nữa, cô nương nên điềm đạm chờ phu gia mang kiệu tới khiêng.
Những người không nắm lấy cơ hội mua nhà ở Hưng Hóa phường hiện tại hối hận đấm ngực giậm chân. Mùa xuân lê hoa nở, Hưng Hóa phường đẹp khiến lòng người mê say. Nước biếc, lầu hồng, hoa trắng, cây xanh giống như đang ở thần quốc, nhìn lại đình viện nhà mình mà thở than, u tối lỗi thời. Người ta trồng mới chính là cây lê, dù mình có bứng một gốc trưởng thành về trồng hoa cũng dần héo, khi gió thổi qua như tuyết rơi. Trong nhà chỉ có cây xuyên, gió thổi qua lá rớt đầy, ngày quét mấy bận.
Ngụy Trưng khi rảnh rỗi thường thích đi dạo ở Hưng Hóa phường, mọi sự biến hóa nhỏ nhất ở nơi đây đều trong mắt lão. Mấy đại hán ở môn khẩu khi nhìn thấy Ngụy Trưng đều tự giác cúi người, tể tướng không kính trọng sao được, mặc dù vị này thích ăn mặc áo cũ đi dạo khắp nơi, thế nhưng thân phận lù lù ra đó, ngươi không thể chậm trễ.
Nhìn đám người này quần áo chỉnh tề, người ngợm sạch sẽ, Ngụy Trưng không thể nào liên tưởng bọn họ thành lưu manh, những người ngày xưa hung ác hung ác này hiện tại cạp quần không còn giắt côn, ở Hưng Hóa phường cứ nửa canh giờ dò xét một lần, nhìn thấy trên mặt đất có rác sẽ nhặt lên, nhìn thấy hài tử ngã sẽ đỡ dậy, thấy người già sẽ đưa tới gốc lê lão thích. Nhưng điều khiến Ngụy Trưng giật mình, chính là bọn họ dẫu có nhặt được kim trâm, cũng sẽ viết bố cáo mời người mất của đến nhận.
Hoàn cảnh có thể thay đổi con người, đây là điều mà Hưng Hóa phường Vân gia dạy cho lão. Nhặt được trâm trả lại không phải chuyện gì to tát, so với bát cơm cả đời của bọn họ không đáng là gì. Mỗi tháng bọn họ được 90 văn tiền, đủ để bọn họ từ bỏ tính xấu, đủ để bọn họ không có ý định với kim trâm. Về phần hồ bằng cẩu hữu ngày xưa đến liên lạc, định nội ứng ngoại hợp kiếm chác thì đều không ngoại lệ, tất cả đều phải ăn cơm trong đại lao quan phủ.
Có được thể diện, không riêng bản thân sống khá giả, ngay cả phụ mẫu cũng vui mừng. Trước đây, những người đến chó cũng không ngửi nổi bây giờ cũng có bà mối đến nhà, nhỏ to với phụ mẫu bọn họ về con gái nhà này tốt thế nào, nương tử nhà kia giỏi ra sao, phụ mẫu bọn họ cũng vô cùng vui vẻ chọn con dâu. Bọn họ ngày trước là lưu manh bất cần đời, không ngờ giờ lại biết xấu hổ, cắm đầu chạy về phòng của mình trốn ở phía sau cửa nghe trộm, khiến cho phụ mẫu cùng bà mối cười ầm lên, đây chính là phản ứng của nam nhân bình thường sắp kết hôn.
Thu này triều đình bắt đầu đại điển chọn nhân tài, văn nhân mặc khách khắp thiên hạ sẽ tề tụ Trường An, chuẩn bị tham gia khảo hạch của triều đình. Hành quyển không có tác dụng gì, bài thi đều được phong kín, hiện tại còn không biết ai là quan chấm thi, chỉ biết là quan chủ khảo là Phòng Huyền Linh, phó chủ khảo là Trường Tôn Vô Kỵ, các quan còn lại đều bịt mắt. Những năm trước, giám khảo dũng cảm một chút có thể sẽ ẩn ý nói cho khảo sinh vài điều, thế nhưng năm nay không một ai biết, khảo đề còn đang trong thư phòng hoàng đế bệ hạ, đám sĩ tử không cho rằng bản thân có năng lực lấy khảo đề từ hoàng cung ra.
(Hành quyển: quan viên chấm thi có quyền chọn chấm, lợi cho những người có quan hệ)
Có điều bọn họ không được không có nghĩa là Lý Thái, Lý Khác không được. Hai người đã được hoàng đế bệ hạ gọi tới thư phòng, sau đó hoàng đế bệ hạ thần thần bí bí mở khảo đề, muốn cho con trai làm thử một phen, đến lúc đó khoe khoang một chút. Con trai hắn không có tư cách tham gia đại khảo, cho nên hắn rất tò mò muốn biết con trai mình trình độ thế nào, có phải giỏi thật hay không.
- Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu? Phụ hoàng, khảo đề này hài nhi đã làm không dưới 10 lần, trong đó tư tưởng đại đồng hài nhi đề xuất còn được Lý Cương tiên sinh xem như bài mẫu trưng ở thư viện, khảo đề này đối với hài nhi đã không còn có gì mới rồi.
Khoái mã truyền tin còn nhanh hơn thuyền nhiều, Vân Diệp, Lý Nguyên Xương còn chưa tới kinh thì người trong thành đã biết hai người có xung đột. Lão Tần thiện lương than thở, chỉ cảm thấy Vân Diệp chính là họa tinh, bản thân bị mấy nhà ở Trường An giữ lại, thật sự là có chút ăn không tiêu rồi.
Uất Trì Cung vỗ tay cười to, cho rằng đây mới là hán tử quân ngũ, một khi tức giận lên, thiên vương lão tử cũng mặc xác, lão cho rằng điểm này Vân Diệp học của lão.
Lý Nhị buông tấu chương, day day huyệt Thái Dương, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử, vì không muốn làm thủy sư thống lĩnh mà cũng nhọc lòng không ít. Hà hà, ngươi cũng có lúc khó chịu sao? Cứ tiếp tục làm thủy sư thống lĩnh đi, trẫm còn muốn ngươi làm ra thật nhiều thuyền tốt.
Trong mắt Lý Thái lóe quang mang, tay cầm hai bình thủy tinh, một bình 4, 5 con kiến lửa, bình còn lại chứa một con nhện to cỡ nắm tay trẻ con đang nôn nóng bất an. Hắn thở dài thả nhện vào giá, đặt kiến vào rổ rồi rời khỏi đại môn thư viện, chuẩn bị hồi Trường An tham gia đại quả hội của hoàng tộc.
Mấy ngày nay thành Trường An rất nhiều chuyện vui, tin báo tiệp tiền phương liên tiếp truyền về, hồng linh cấp sử báo tin đại thắng chạy qua Chu Tước đại nhai nhiều đến nỗi bách tính đã thành quen rồi, chỉ hô lên một tiếng tốt rồi lại tiếp tục làm việc của mình. Thắng lợi thì bình thường, nếu như có một ngày có tin bất lợi thì mới là lạ.
(Hồng linh cấp sử: người cưỡi ngựa báo tin chiến thắng thường đội mũ có đuôi chim màu đỏ)
Bệ hạ vì cầu phúc cho thái thượng hoàng, đã quy định sau này chỉ còn hai loại tử hình, một là treo cổ, hai là chém đầu. Chỉ có loại người đại gian đại ác mới bị chém đầu, còn lại tất cả đều là treo cổ. Chính là dựng một cây cột, treo phạm nhân lên đó, không có máu, không có như lúc trước cứ hơi một tí là máu tanh, lại còn thu hút ruồi nhặng, bỏ đi là hay nhất. Có nhiều người đã ảo tưởng tràng cảnh trên Chu Tước đại nhai treo đầy tử thi...
Chết bao nhiêu phạm nhân bách tính không quan tâm, hiện tại một năm cũng không chết mấy người, muốn treo đầy Chu Tước đại nhai có lẽ cần phải mấy thế hệ. Thế nhưng đinh khẩu thuế không còn, đây mới là tin tức tốt đáng ăn mừng. Trước đây trong nhà lúc có đến hai, ba tiểu nhị, người râu mép đầy mặt cũng là tiểu nhị, mà đứa còn đái dầm cũng tiểu nhị. Hiện tại thì tốt rồi, có thể yên tâm gọi là tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ...
Quy định của Trường An thành cứ dần dần buông lỏng, từ lần trước cấm đi lại sau tối 1 canh giờ, đến nay các quan viên cũng hình như quên mất, cũng thích sau khi mặt trời lặn cho người hầu xách đèn lồng, đi đi lại lại cho tiêu cơm.
Kịch viện Hưng Hóa phường có từ khúc mới, nghe nói cố sự của hai nam nữ tư thông biến thành hồ điệp, bà bà lớn tuổi oán hận nhổ nước bọt, nói với con dâu, con gái, kết quả là không biết xấu hổ, tư thông biến không thành hồ điệp mà lại thành lợn.
Mặc kệ biến thành hồ điệp hay biến thành lợn, tỷ tỷ trong nhà được đại nhân cho phép tới kịch viện trở về đều lệ chảy thành sông, còn lẩm bẩm lại vài câu hát, xem ra đã bị tác động không ít. Lần tiếp theo có khúc mới lại đi, còn dẫn theo tỷ muội trong nhà, cô nương hiện tại cả ngày nâng cằm, nhìn ngô đồng ngoài cửa sổ đờ ra, trước đây thích nhất đu dây giờ cũng không thèm nữa, cô nương nên điềm đạm chờ phu gia mang kiệu tới khiêng.
Những người không nắm lấy cơ hội mua nhà ở Hưng Hóa phường hiện tại hối hận đấm ngực giậm chân. Mùa xuân lê hoa nở, Hưng Hóa phường đẹp khiến lòng người mê say. Nước biếc, lầu hồng, hoa trắng, cây xanh giống như đang ở thần quốc, nhìn lại đình viện nhà mình mà thở than, u tối lỗi thời. Người ta trồng mới chính là cây lê, dù mình có bứng một gốc trưởng thành về trồng hoa cũng dần héo, khi gió thổi qua như tuyết rơi. Trong nhà chỉ có cây xuyên, gió thổi qua lá rớt đầy, ngày quét mấy bận.
Ngụy Trưng khi rảnh rỗi thường thích đi dạo ở Hưng Hóa phường, mọi sự biến hóa nhỏ nhất ở nơi đây đều trong mắt lão. Mấy đại hán ở môn khẩu khi nhìn thấy Ngụy Trưng đều tự giác cúi người, tể tướng không kính trọng sao được, mặc dù vị này thích ăn mặc áo cũ đi dạo khắp nơi, thế nhưng thân phận lù lù ra đó, ngươi không thể chậm trễ.
Nhìn đám người này quần áo chỉnh tề, người ngợm sạch sẽ, Ngụy Trưng không thể nào liên tưởng bọn họ thành lưu manh, những người ngày xưa hung ác hung ác này hiện tại cạp quần không còn giắt côn, ở Hưng Hóa phường cứ nửa canh giờ dò xét một lần, nhìn thấy trên mặt đất có rác sẽ nhặt lên, nhìn thấy hài tử ngã sẽ đỡ dậy, thấy người già sẽ đưa tới gốc lê lão thích. Nhưng điều khiến Ngụy Trưng giật mình, chính là bọn họ dẫu có nhặt được kim trâm, cũng sẽ viết bố cáo mời người mất của đến nhận.
Hoàn cảnh có thể thay đổi con người, đây là điều mà Hưng Hóa phường Vân gia dạy cho lão. Nhặt được trâm trả lại không phải chuyện gì to tát, so với bát cơm cả đời của bọn họ không đáng là gì. Mỗi tháng bọn họ được 90 văn tiền, đủ để bọn họ từ bỏ tính xấu, đủ để bọn họ không có ý định với kim trâm. Về phần hồ bằng cẩu hữu ngày xưa đến liên lạc, định nội ứng ngoại hợp kiếm chác thì đều không ngoại lệ, tất cả đều phải ăn cơm trong đại lao quan phủ.
Có được thể diện, không riêng bản thân sống khá giả, ngay cả phụ mẫu cũng vui mừng. Trước đây, những người đến chó cũng không ngửi nổi bây giờ cũng có bà mối đến nhà, nhỏ to với phụ mẫu bọn họ về con gái nhà này tốt thế nào, nương tử nhà kia giỏi ra sao, phụ mẫu bọn họ cũng vô cùng vui vẻ chọn con dâu. Bọn họ ngày trước là lưu manh bất cần đời, không ngờ giờ lại biết xấu hổ, cắm đầu chạy về phòng của mình trốn ở phía sau cửa nghe trộm, khiến cho phụ mẫu cùng bà mối cười ầm lên, đây chính là phản ứng của nam nhân bình thường sắp kết hôn.
Thu này triều đình bắt đầu đại điển chọn nhân tài, văn nhân mặc khách khắp thiên hạ sẽ tề tụ Trường An, chuẩn bị tham gia khảo hạch của triều đình. Hành quyển không có tác dụng gì, bài thi đều được phong kín, hiện tại còn không biết ai là quan chấm thi, chỉ biết là quan chủ khảo là Phòng Huyền Linh, phó chủ khảo là Trường Tôn Vô Kỵ, các quan còn lại đều bịt mắt. Những năm trước, giám khảo dũng cảm một chút có thể sẽ ẩn ý nói cho khảo sinh vài điều, thế nhưng năm nay không một ai biết, khảo đề còn đang trong thư phòng hoàng đế bệ hạ, đám sĩ tử không cho rằng bản thân có năng lực lấy khảo đề từ hoàng cung ra.
(Hành quyển: quan viên chấm thi có quyền chọn chấm, lợi cho những người có quan hệ)
Có điều bọn họ không được không có nghĩa là Lý Thái, Lý Khác không được. Hai người đã được hoàng đế bệ hạ gọi tới thư phòng, sau đó hoàng đế bệ hạ thần thần bí bí mở khảo đề, muốn cho con trai làm thử một phen, đến lúc đó khoe khoang một chút. Con trai hắn không có tư cách tham gia đại khảo, cho nên hắn rất tò mò muốn biết con trai mình trình độ thế nào, có phải giỏi thật hay không.
- Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu? Phụ hoàng, khảo đề này hài nhi đã làm không dưới 10 lần, trong đó tư tưởng đại đồng hài nhi đề xuất còn được Lý Cương tiên sinh xem như bài mẫu trưng ở thư viện, khảo đề này đối với hài nhi đã không còn có gì mới rồi.
/1414
|