Mọi người hai bên vận hà thấy thuyền đầy kỳ trân dị bảo, hoàng kim xếp đống trên sàn tàu, theo ánh mắt chiếu mà lóa đui cả mắt. Ông trời ạ, cái cây ở giữa kia là cây gì vậy? Cao một trượng màu đỏ tươi, cây tiền?
- Cái đó mà cũng không biết, cái đó gọi là san hô, phú quý thông thường có một cây cao một thước đã có thể coi là đồ gia truyền rồi, hoàng gia muốn làm một trượng để tỏ rõ khí phái hoàng gia.
Cô nương xuất giá trông có kiến thức liếc mắt cười nhạo người này.
- Tiêu tiên sinh, vì sao lại mang vàng trong phủ khố Lạc Dương lên thuyền?
Vân Diệp đứng bên kim tự tháp vàng hỏi Tiêu Vũ.
- Đây là phân phó của bệ hạ, ngươi cứ nghe ta là được, đừng cất vàng đi vội, đó không phải là của ngươi. Thiếu tí nào đầu khó giữ được, tham công quỹ không ai có thể cứu được ngươi.
Vân Diệp ngượng ngùng móc trong lòng ra một khối vàng đặt lên kim tự tháp, thẹn quá thành giận nói:
- Đây chẳng phải là dụ người phạm tội sao? Nâm lão cũng biết, tiểu tử chỉ có thể nhìn vàng không thể, quá đau đớn.
Lão tiên sinh Tiêu Vũ rất có phong độ, tha thứ cử chỉ vô tâm của Vân Diệp, ra đầu thuyền hóng gió mát. Khí trời oi bức của Quan Trung là tối kị với người già, với lão xem ra gió mát đầu thuyền còn tốt hơn nhiều hoàng kim phía sau.
- Tiểu tử, [Tấn thư bổ di] đã khác thành âm bản, [Toán học sơ giai] của ngươi lại bị công khai khắc thành dương bản, còn làm ra ba bản phụ náo loạn hết cả lên rồi. Rất nhiều đại nho đòi đập đầu chết trên Kim Loan điện, nói không chịu nổi nhục, một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh mà sách của y đã được khắc thành dương bản, những người khác đều là âm bản, sách của nương nương cho nữ nhân xem, khắc thành âm bản là thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng sách bọn họ đều là cho nam nhân xem, đều là kinh điển trị quốc an bang cũng bị khắc thành âm bản, cho rằng đây là việc vô cùng nhục nhã.
Hai ngày trước các đại nho cho rằng húc đầu vào cột không có ý nghĩa, bệ hạ đã cột thảm lên cột Thái Cực cung, cho nên bọn họ không húc mà chờ ngươi về rồi húc tường một thể. Đại nho lớn tiếng trách móc nửa lão sư Lý Cương của ngươi, trước mặt lão nhân gia chín mươi tuổi, nửa lão sư của ngươi cũng đành gắng chịu nhục, nói là chờ ngươi về sẽ lột da của ngươi bồi tội với lão nhân gia.
Nghe lão Tiêu nói như vậy, Vân Diệp sợ quá ngồi phịch xuống, việc này thật đáng sợ, đắc tội huân quý cũng kệ đi, cùng lắm trốn ở Ngọc Sơn, đố ai cũng không lôi ra được. Bách tính thiên hạ nói không chừng còn có thể nghĩ rằng ngươi vừa cướp của người giàu chia cho người nghèo mà đắc tội với huân quý, có khi còn giơ ngón tay cái khen ngươi.
Nhưng đắc tội với đám đại nho thì khắp thiên hạ chỉ toàn tiếng chửi. Cái tiếng chửi này không chỉ vài ngày, mà liên miên tháng này sang năm nọ, không bị mắng thành tên dâm tặc đệ nhị thứ hai mới là chuyện lạ. Thôi thế là xong rồi, Vân Diệp cùng tên dâm tặc lão huynh một người háo sắc, một người trộm danh, trong lịch sử phát ra quanh mang kì dị, Vân gia ngược gió cũng thối đến 10 dặm.
Không nói đâu xa, nữ nhi của Vân gia sẽ không còn ai đăng môn cầu cưới, đấy mới là một, Đông, Tây, Nam, Bắc với cả Tiểu Nha sẽ chết già bên mình. May ra còn được Đại Nha, Vân gia chính là cường đạo, như vậy Đan Ưng cũng thấy môn đăng hộ đối, vô cùng cao hứng cưới lão bà cường đạo.
Như thế nào cho phải bây giờ, trước đây đối mặt chẳng qua chỉ là mấy ngụy văn nhân vớ vẩn trên chính đàn, bất kể mắng hắn cái gì thì văn nhân chính thống cũng cho rằng đang khích lệ, bởi vì bọn họ còn mắng ác hơn, đã làm quan còn gọi gì là văn nhân nữa.
Những người này đầu chôn học vấn, chỉ cần một người đứng ra thì cả đám ăn hôi, không thể trêu vào. Chỉ cần bọn họ chịu rời núi, hoàng đế bệ hạ sẽ lấy lễ nghi long trọng nhất hoan nghênh, khách khí mời đến thư phòng uống trà đàm đạo. Hoàng hậu cũng không có cơ hội nhìn thấy, nếu như Trưởng Tôn dám can đảm chạy đến coi một chút, nói không chừng người ta sẽ lập tức phất tay áo rời đi, cho rằng đó là một loại nhục nhã.
Cả đời không có gì theo đuổi, chính là nghĩ ra mấy quyển sách, giáo hóa thiên hạ một chút, chỉ điểm giang sơn một chút, bình luận nhân vật một chút, kiến giải nghi án lịch sử một chút. Hôm nay lại bị Vân Diệp đoạt danh tiếng, đây chẳng phải là chọc tổ ong vò vẽ hay sao, đây là Lý Nhị cố tình ép Vân Diệp vào hang ác thú.
- Tiêu sư, ngài phải giúp ta, bằng không ta húc đầu vào đống vàng này chết trước cho rồi.
Vân Diệp túm tay áo Tiêu Vũ cầu xin.
Trên mặt Tiêu Vũ liền lộ ra vẻ hèn mọn:
- Tiểu tử, vừa rồi gặp mặt ngươi xưng hô lão phu là lão Tiêu, thấy lão phu đối với việc giấu vàng của ngươi không để ý tới thì gọi là Tiêu tiên sinh, giờ biết việc lớn không tốt, cần cầu lão phu thì lại gọi một tiếng Tiêu sư, tâm tính của ngươi như vậy bảo lão phu làm sao giúp ngươi? Dương bản từ khai quốc tới nay mới khắc ba bộ, trong đó mới nhất chính là [Kim cương kinh] của Vân hầu đại tài. Lão phu chờ xem cảnh trước gia môn ngươi xe ngựa xếp hàng, quan lại tụ tập, ha ha ha...
Từ xưa văn nhân tương khinh, thấy ai cũng không vừa mắt, lão gia này chín mươi tuổi ngoại trừ vẻ mặt còn để ý cái gì? Không nói người kia là ai, chỉ nói tới tôn tử lão đã khiến Vân Diệp đổ mồ hôi lạnh, tôn tử lão gọi là Nhan Sư Cổ, thi định Ngũ kinh, xác định chữ Khải, soạn thành [Ngũ kinh định bản] (Ngũ kinh hiệu đính). Đây đã là chuyện năm ngoái, quốc triều còn làm đại lễ ba ngày, thế mà lão gia này còn nói Nhan Sư Cổ lúc khảo đính [Hán thư] là bất học vô thuật, vô tích sự, lười biếng đáng đánh, không ngờ dám trộm dùng quan điểm văn chương của thúc phụ hắn Nhan Du Tần làm chú thích, thật sự không phải việc người nên làm.
Lão gia này khi còn Bắc Tề chính là quan lại siêu cấp, hiện tại vì việc dương bản mà đánh tới cửa, phải làm thế nào cho phải bây giờ? Thảo nào lão nhân gia Lý Cương đức cao vọng trọng như vậy cũng chỉ dám đứng nghe thóa mạ, không dám bật lại nửa câu. Thế còn chưa hết, lão nhân gia Lý Cương còn cho việc bị mắng đó là quang vinh, không phải nhục nhã. Nhưng bất luận sự tình đúng hay sai, số phận Vân Diệp đã định trước là một bi kịch.
- Tiêu sư, nếu mọi người đều thích dương bản, vậy thì khắc toàn bộ thành dương bản là được, mất nhiều nhân thủ cũng được, tiền không đủ tiểu tử xuất ra là được, không cần thiết phải làm lớn như vậy đâu.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng tiền có thể giải quyết vấn đề? Hiện tại khắp thiên hạ đã lan truyền, [Toán số sơ giai] của Vân hầu ngươi là thành quả nghiên cứu học thuật quan trọng nhất Đại Đường hiện nay, thành quả của đám người lão phu không đáng nhắc đến. Cho một quyển sách âm bản đã là triều đình nể mặt mũi đám người lão phu lắm rồi, nói rằng thương cảm cho lão phu tuổi cao, sau này cũng không còn cơ hội viết sách, cho nên mới ban cho. Ngươi nói nỗi nhục này người đọc sách có thể chịu được sao? Lão tổ tông cũng đã bị kinh động đến rồi, tiểu tử ngươi cứ chờ bị đánh đi, có bản lĩnh thì khi lão tổ tông đánh ngươi chạy cho lão phu xem, cẩn thận lão nhân gia tức chết, ha ha ha.
Tiêu Vũ âm hiểm cười âm hiểm cười nhìn Vân Diệp ngã chỏng vó trên sàn thuyền, trong lòng cực kỳ vui sướng. Từ trước tới giờ đều là Vân Diệp ăn hiếp lão, hiện tại thấy Vân Diệp rơi vào chỗ chết lão thấy rất hả dạ. Đây là thành quả tất cả các gia hỏa trên triều đồng tâm hiệp lực đưa Vân Diệp vào chỗ chết, bề ngoài là cố gắng hết sức vì việc xuất bản sách của Vân Diệp, trên thực tế lại dúi hắn ngã vào biển đao, lão muốn xem xem lần này Vân Diệp còn có cách thần kỳ nào chạy trốn.
- Cái đó mà cũng không biết, cái đó gọi là san hô, phú quý thông thường có một cây cao một thước đã có thể coi là đồ gia truyền rồi, hoàng gia muốn làm một trượng để tỏ rõ khí phái hoàng gia.
Cô nương xuất giá trông có kiến thức liếc mắt cười nhạo người này.
- Tiêu tiên sinh, vì sao lại mang vàng trong phủ khố Lạc Dương lên thuyền?
Vân Diệp đứng bên kim tự tháp vàng hỏi Tiêu Vũ.
- Đây là phân phó của bệ hạ, ngươi cứ nghe ta là được, đừng cất vàng đi vội, đó không phải là của ngươi. Thiếu tí nào đầu khó giữ được, tham công quỹ không ai có thể cứu được ngươi.
Vân Diệp ngượng ngùng móc trong lòng ra một khối vàng đặt lên kim tự tháp, thẹn quá thành giận nói:
- Đây chẳng phải là dụ người phạm tội sao? Nâm lão cũng biết, tiểu tử chỉ có thể nhìn vàng không thể, quá đau đớn.
Lão tiên sinh Tiêu Vũ rất có phong độ, tha thứ cử chỉ vô tâm của Vân Diệp, ra đầu thuyền hóng gió mát. Khí trời oi bức của Quan Trung là tối kị với người già, với lão xem ra gió mát đầu thuyền còn tốt hơn nhiều hoàng kim phía sau.
- Tiểu tử, [Tấn thư bổ di] đã khác thành âm bản, [Toán học sơ giai] của ngươi lại bị công khai khắc thành dương bản, còn làm ra ba bản phụ náo loạn hết cả lên rồi. Rất nhiều đại nho đòi đập đầu chết trên Kim Loan điện, nói không chịu nổi nhục, một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh mà sách của y đã được khắc thành dương bản, những người khác đều là âm bản, sách của nương nương cho nữ nhân xem, khắc thành âm bản là thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng sách bọn họ đều là cho nam nhân xem, đều là kinh điển trị quốc an bang cũng bị khắc thành âm bản, cho rằng đây là việc vô cùng nhục nhã.
Hai ngày trước các đại nho cho rằng húc đầu vào cột không có ý nghĩa, bệ hạ đã cột thảm lên cột Thái Cực cung, cho nên bọn họ không húc mà chờ ngươi về rồi húc tường một thể. Đại nho lớn tiếng trách móc nửa lão sư Lý Cương của ngươi, trước mặt lão nhân gia chín mươi tuổi, nửa lão sư của ngươi cũng đành gắng chịu nhục, nói là chờ ngươi về sẽ lột da của ngươi bồi tội với lão nhân gia.
Nghe lão Tiêu nói như vậy, Vân Diệp sợ quá ngồi phịch xuống, việc này thật đáng sợ, đắc tội huân quý cũng kệ đi, cùng lắm trốn ở Ngọc Sơn, đố ai cũng không lôi ra được. Bách tính thiên hạ nói không chừng còn có thể nghĩ rằng ngươi vừa cướp của người giàu chia cho người nghèo mà đắc tội với huân quý, có khi còn giơ ngón tay cái khen ngươi.
Nhưng đắc tội với đám đại nho thì khắp thiên hạ chỉ toàn tiếng chửi. Cái tiếng chửi này không chỉ vài ngày, mà liên miên tháng này sang năm nọ, không bị mắng thành tên dâm tặc đệ nhị thứ hai mới là chuyện lạ. Thôi thế là xong rồi, Vân Diệp cùng tên dâm tặc lão huynh một người háo sắc, một người trộm danh, trong lịch sử phát ra quanh mang kì dị, Vân gia ngược gió cũng thối đến 10 dặm.
Không nói đâu xa, nữ nhi của Vân gia sẽ không còn ai đăng môn cầu cưới, đấy mới là một, Đông, Tây, Nam, Bắc với cả Tiểu Nha sẽ chết già bên mình. May ra còn được Đại Nha, Vân gia chính là cường đạo, như vậy Đan Ưng cũng thấy môn đăng hộ đối, vô cùng cao hứng cưới lão bà cường đạo.
Như thế nào cho phải bây giờ, trước đây đối mặt chẳng qua chỉ là mấy ngụy văn nhân vớ vẩn trên chính đàn, bất kể mắng hắn cái gì thì văn nhân chính thống cũng cho rằng đang khích lệ, bởi vì bọn họ còn mắng ác hơn, đã làm quan còn gọi gì là văn nhân nữa.
Những người này đầu chôn học vấn, chỉ cần một người đứng ra thì cả đám ăn hôi, không thể trêu vào. Chỉ cần bọn họ chịu rời núi, hoàng đế bệ hạ sẽ lấy lễ nghi long trọng nhất hoan nghênh, khách khí mời đến thư phòng uống trà đàm đạo. Hoàng hậu cũng không có cơ hội nhìn thấy, nếu như Trưởng Tôn dám can đảm chạy đến coi một chút, nói không chừng người ta sẽ lập tức phất tay áo rời đi, cho rằng đó là một loại nhục nhã.
Cả đời không có gì theo đuổi, chính là nghĩ ra mấy quyển sách, giáo hóa thiên hạ một chút, chỉ điểm giang sơn một chút, bình luận nhân vật một chút, kiến giải nghi án lịch sử một chút. Hôm nay lại bị Vân Diệp đoạt danh tiếng, đây chẳng phải là chọc tổ ong vò vẽ hay sao, đây là Lý Nhị cố tình ép Vân Diệp vào hang ác thú.
- Tiêu sư, ngài phải giúp ta, bằng không ta húc đầu vào đống vàng này chết trước cho rồi.
Vân Diệp túm tay áo Tiêu Vũ cầu xin.
Trên mặt Tiêu Vũ liền lộ ra vẻ hèn mọn:
- Tiểu tử, vừa rồi gặp mặt ngươi xưng hô lão phu là lão Tiêu, thấy lão phu đối với việc giấu vàng của ngươi không để ý tới thì gọi là Tiêu tiên sinh, giờ biết việc lớn không tốt, cần cầu lão phu thì lại gọi một tiếng Tiêu sư, tâm tính của ngươi như vậy bảo lão phu làm sao giúp ngươi? Dương bản từ khai quốc tới nay mới khắc ba bộ, trong đó mới nhất chính là [Kim cương kinh] của Vân hầu đại tài. Lão phu chờ xem cảnh trước gia môn ngươi xe ngựa xếp hàng, quan lại tụ tập, ha ha ha...
Từ xưa văn nhân tương khinh, thấy ai cũng không vừa mắt, lão gia này chín mươi tuổi ngoại trừ vẻ mặt còn để ý cái gì? Không nói người kia là ai, chỉ nói tới tôn tử lão đã khiến Vân Diệp đổ mồ hôi lạnh, tôn tử lão gọi là Nhan Sư Cổ, thi định Ngũ kinh, xác định chữ Khải, soạn thành [Ngũ kinh định bản] (Ngũ kinh hiệu đính). Đây đã là chuyện năm ngoái, quốc triều còn làm đại lễ ba ngày, thế mà lão gia này còn nói Nhan Sư Cổ lúc khảo đính [Hán thư] là bất học vô thuật, vô tích sự, lười biếng đáng đánh, không ngờ dám trộm dùng quan điểm văn chương của thúc phụ hắn Nhan Du Tần làm chú thích, thật sự không phải việc người nên làm.
Lão gia này khi còn Bắc Tề chính là quan lại siêu cấp, hiện tại vì việc dương bản mà đánh tới cửa, phải làm thế nào cho phải bây giờ? Thảo nào lão nhân gia Lý Cương đức cao vọng trọng như vậy cũng chỉ dám đứng nghe thóa mạ, không dám bật lại nửa câu. Thế còn chưa hết, lão nhân gia Lý Cương còn cho việc bị mắng đó là quang vinh, không phải nhục nhã. Nhưng bất luận sự tình đúng hay sai, số phận Vân Diệp đã định trước là một bi kịch.
- Tiêu sư, nếu mọi người đều thích dương bản, vậy thì khắc toàn bộ thành dương bản là được, mất nhiều nhân thủ cũng được, tiền không đủ tiểu tử xuất ra là được, không cần thiết phải làm lớn như vậy đâu.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng tiền có thể giải quyết vấn đề? Hiện tại khắp thiên hạ đã lan truyền, [Toán số sơ giai] của Vân hầu ngươi là thành quả nghiên cứu học thuật quan trọng nhất Đại Đường hiện nay, thành quả của đám người lão phu không đáng nhắc đến. Cho một quyển sách âm bản đã là triều đình nể mặt mũi đám người lão phu lắm rồi, nói rằng thương cảm cho lão phu tuổi cao, sau này cũng không còn cơ hội viết sách, cho nên mới ban cho. Ngươi nói nỗi nhục này người đọc sách có thể chịu được sao? Lão tổ tông cũng đã bị kinh động đến rồi, tiểu tử ngươi cứ chờ bị đánh đi, có bản lĩnh thì khi lão tổ tông đánh ngươi chạy cho lão phu xem, cẩn thận lão nhân gia tức chết, ha ha ha.
Tiêu Vũ âm hiểm cười âm hiểm cười nhìn Vân Diệp ngã chỏng vó trên sàn thuyền, trong lòng cực kỳ vui sướng. Từ trước tới giờ đều là Vân Diệp ăn hiếp lão, hiện tại thấy Vân Diệp rơi vào chỗ chết lão thấy rất hả dạ. Đây là thành quả tất cả các gia hỏa trên triều đồng tâm hiệp lực đưa Vân Diệp vào chỗ chết, bề ngoài là cố gắng hết sức vì việc xuất bản sách của Vân Diệp, trên thực tế lại dúi hắn ngã vào biển đao, lão muốn xem xem lần này Vân Diệp còn có cách thần kỳ nào chạy trốn.
/1414
|