- Vân Diệp, ngươi nói thần quyền lớn hơn hoàng quyền, thực sự có chuyện này sao?
Trường Tôn thị nghĩ thế nào cũng không ra một đám hòa thượng đạo sĩ lại được tôn sùng hơn hoàng gia.
- Đương nhiên có, một số quốc gia, hoàng đế do tông giáo phong, người nói quyền lợi của ai lớn hơn? Lương Vũ đế bốn lần xá thân, ở thời đại đó, chẳng phải thần quyền lớn hơn vương quyền sao?
Trường Tôn thị trầm ngâm không nói, chuyện này không phải tầm thường, đây không phải chỗ nói kỹ hơn, quay sang chuyện khác:
- Lần trước ngươi bảo Thanh Tước mang ngọc mễ tới hoàng cung ngon lắm, bệ hạ rất thích, Trường Nhạc xưa nay ăn không nhiều, nhưng lại mê ngọc mễ, hôm nay hái nhiều một chút, ta về sẽ mang đi, sau này không cho ngươi ăn vụng, lương thực tốt như thế, phải để lại làm giống.
- Thần sai người đi bẻ đây, bẻ hết, để lại làm giống gì chứ, thứ tốt như khoai tây còn đem đi nuôi lợn cơ mà.
Câu này làm Trường Tôn thị bật cười, chuyện khoai tây là do phụ nhân mấy nhà ra quyết định, Trường Tôn thị cầm đầu, người đời mang nghi ngại với khoai tây, nếu như cho bọn họ miễn phí, bọn họ nhất định không quý trọng, nhưng giờ mua với giá cao thì khác, cái tính hạ tiện này không phải chỉ bách tính mới có, chính hào môn đại hộ cũng có. Còn về đám hòa thượng và đạo sĩ kia tranh đấu là do lợi ích, cho một gậy là xong, dám nhòm ngó hoàng quyền đúng là chán sống, nói nhiều cũng thấy ghét.
- Khoai tây năm sau sẽ trồng quy mô lớn, giờ ngươi hài lòng chưa? Ngọc mễ trồng cho tốt, đừng có giận dỗi trẻ con nữa, thiên hạ không để trong lòng, ta và bệ hạ ở trong lòng là được. Muốn tới Trường An xem ca vũ thì lén lút mà đi đừng đế lệnh quan bắt là được, à phải, cái kẻ biết bắn tên trong đêm ấy đưa tới hoàng cung trực đêm cũng không tệ.
Yêu cầu này của Trường Tôn thị đánh chết cũng không thể đồng ý, Đơn Ưng là tới hoàng cung trực đêm thì người hắn muốn bắn chết nhất là Lý Nhị, lần trước không bắn chết đã hối hận lắm rồi, nếu còn nhìn thấy, nói không chừng lại nảy ra suy nghĩ giết hoàng đế.
- Không được, hắn là một tên trộm, muội tử của thần sắp bị hắn trộm mất rồi, nếu tới hoàng cung trộm mất một hai công chúa thì thần phiền to, tuyệt đối không được, tên này lập chí làm cướp, nếu không phải do thần níu giữ nói không chừng đã chiếm núi xưng vương làm chuyện mua bán không vốn rồi.
Trường Tôn thị tưởng Vân Diệp lừa mình, bĩu môi nói:
- Cái đồ nhỏ nhen, ngươi đem Vô Thiệt tới thư viện làm tiên sinh, ta cũng đồng ý rồi, xin ngươi một người lại tốn công như thế, hoàng gia thiếu gì loại người này, trong quân có không biết bao nhiêu thần tiễn thủ muốn vào cung làm thị vệ, đòi người của ngươi là đề cao nhà ngươi đó, cái đồ không biết tốt xấu.
Miệng nói không cần, nhưng vẻ tiếc nuối thì ai cũng nhìn ra được, trên đường đi cứ chửi mắng Vân Diệp suốt, rời thư phòng, tới bên ngoài vị hoàng hậu nương nương hòa ái dễ gần quay về, nắm tay lão nãi nãi chúc mừng luôn mồm, lại khen Tân Nguyệt biết quản lý nhà, ngay cả Na Mộ Nhật cũng được một cái trâm, bế từng đứa bé xem, nói mấy câu tốt lành, vừa có uy nghiêm của hoàng hậu, lại không mất thân thiết, khoảng cách giữ vừa phải, trò này bà ta luyện thuần thục lắm rồi.
Cầm lấy ngọc mễ do hộ vệ Vân gia dùng khoái mã mang về, khen vài câu rồi dẫn đội ngũ rầm rộ về Trường An. Tiểu Vũ thò đầu nhìn mãi cho tới khi không thấy đội ngũ đâu nữa mới về phủ, vừa qua cửa đã thấy Vân Diệp cười hì hì nhìn mình, mặt đỏ lên chuẩn bị vòng qua sư phụ về hậu trạch.
- Thích chuyện phô trương này hả? Vừa rồi ở trong phòng thấy con rất bài xích cảm giác bị áp chế, cắn sắp nát răng rồi, có muốn tương lai làm tiểu thiếp của hoàng đế không? Ta và thái tử quan hệ rất tốt, thái tử phi không có phần của con rồi, người ta đã cưới hai lão bà, con gả tới cùng lắm là làm bà ba, nếu không hài lòng với vị trí đó, con có thể giết hai nữ nhân bên trên đi, nói không chừng quá trình đó sẽ vô cùng đẫm máu, giết sạch người cản trở con, con mới có thể làm hoàng hậu, mà nói không chừng trong quá trình đó con lại bị người ta giết chết.
Tiểu Vũ nhìn Vân Diệp nói:
- Sư phụ, con thích cảm giác cúi đầu nhìn thiên hạ đó, nhưng không thích giết người, vì sư phụ không thích, Thì Thì không thích, Tiểu Địch không thích, các tiên sinh trong thư viện không thích, nên con cũng không thích. Con sẽ không làm sư phụ thất vọng, chuyện làm tiểu thiếp cho người ta có đánh chết cũng không làm, mẹ con làm vợ kế còn chẳng được vui, ai thèm làm tiểu thiếp, dù tiểu thiếp của hoàng đế cũng không làm nữa là thái tử.
Vân Diệp cười, y luôn để Tiểu Vũ có một tâm thái kiêu ngạo, người kiêu ngạo sẽ không làm chuyện khiến bản thân mất mặt, tiểu nha đầu mười một tuổi là lúc mẫn cảm nhất, từ góc độ sinh lý mà nói, lúc này ngực bắt đầu phát dục, sắp có kỳ kinh đầu tiên, thân thể, tư tưởng đều có thay đổi lớn, là giai đoạn có nhân sinh quan tốt nhất.
Lúc này để Tiểu Vũ luôn có sự kiêu ngạo rất quan trọng, trên lịch sử vào tuổi này Tiểu Vũ ở thời kỳ đen tối nhất trong đời, sớm học được cách nhẫn nhục, đối diện với sự bức bách của mấy ca ca không thể không học quyền mưu.
Giờ không cần nữa, Vân Diệp cấp cho nó sự bảo vệ tuyệt đối, để sự kiêu ngạo trong xương tủy của nó tần tình phát huy, thông minh tài trí dùng vào học vấn, làm đỉnh cao đời sau của thư viện, Vân Diệp hi vọng đó là Tiểu Vũ, chỉ có người mạnh mẽ như nó mới có thể đưa thư viện tới đỉnh cao, nhưng lại rất lo nó đem toàn bộ thư viện đi tạo phản, trong lòng rất rối.
- Sư phụ cũng không muốn gả con vào hoàng gia phải không? Người không bao giờ cho con tiếp xúc với đám hoàng tử, nếu không mấy năm nữa con lớn lên rồi, đám hoàng tử ngốc đó con muốn gả cho ai là gả cho người đó.
Tiểu Vũ và Vân Diệp nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy, Vân Diệp biết nó nói thật, Lý Thái gặp nó một lần mà luôn mồm nói tới, sự thông minh của Tiểu Vũ để lại ấn tượng rất sâu với Lý Thái. Cứ tiếp tục thế này trong Lý gia sẽ diễn ra màn hậu cung của Lý Trì, giờ mới mười một tuổi đã biết thể hiện sức hút của mình, nếu như lớn lên mấy tuổi, ông trời ơi, Vũ Mị Nương dựa vào mỹ sắc lập nghiệp, cho dù không gả cho Lý Thái, với trí tuệ đám Lý Hữu, Lý Ảm sẽ bị nó bóp thành bùn, càng khỏi nói Tiểu Vũ có được kiến thức và tầm nhìn chưa từng có ở chỗ mình, còn có những học vấn chẳng biết hữu dụng hay vô dụng.
- Bớt đắc ý đi, con không tìm mấy mỹ nam tử có học vấn mà thành thân à, con mà vào cung là ngày tàn của đám phi tử.
Vân Diệp yêu thương vỗ đầu tiểu nha đầu.
- Mỹ nam tử? Ý sư phụ là như thế ấy à?
Ngón tay thon thả nõn nà như cọng hành chỉ vào vườn, miệng còn phát ra tiếng nôn ọe.
Vân Diệp quay đầu lại mới phát hiện Xứng Tâm từ trong viện tử của mình đi ra, còn cầm một cái gương nhỏ đang tỉa tót mi của mình dưới ánh mặt trời. Vân Diệp thấy dạ dày đảo lộn, cũng buồn nôn, sư đồ nắm tay nhau bỏ chạy, thật ghê tởm, chỉ có mấy tiểu nha hoàn vô tri mắt tóe lửa sán tới bên Xứng Tâm.
Tới bên rừng trúc, Tiểu Vũ đột nhiên đứng lại nói chém đinh chặt sắt:
- Nếu như trên đời có nam tử như sư phụ, con dù phải đối địch với toàn thiên hạ cũng gả cho hắn.
Vân Diệp ngồi xuống vuốt nhẹ gò má tiểu nha đầu, nhìn kỹ nữ đồ đệ như đóa thu cúc thanh tao diễm lệ đang e ấp chớm nở, mỉm cười nói:
- Miễn đi, trên đời này không có người giống hệt nhau, con muốn gả cho ta cứ nói thẳng, vòng vo làm gì, nhưng mà nằm mơ, cứ tìm tình lang của con đi, giờ con đang thấy mang ơn, nên cho rằng sư phụ là người tốt nhất. Tiểu nha đầu mười một tuổi thì biết cái gì, con có cuộc đời của con, sư phụ có cuộc đời của mình, điểm giao cắt vận mệnh của chúng ta là sư đồ, lời này con mà nói với sư phụ khác sẽ bị chửi chết, chỉ có người như ta mới cho con nói lung tung. Đợi khi con lớn lên rồi sẽ thấy suy nghĩ của mình buồn cười thế nào, giờ về tắm rửa, ngủ một giấc, quên chuyện này đi, sau này không được nhắc tới nữa, đó là sự xỉ nhục với sư phụ, cũng là xỉ nhục với con.
Tiểu Vũ vô tâm vâng một tiếng rồi chạy mất, Vân Diệp lau mồ hôi lạnh, khủng khiếp quá, có thằng ngốc mới cưới nó, cưới nó rồi thì trong nhà còn sống sao nổi.
Lắc đầu, Vân Diệp ném tâm tư này lên chín tầng trời, dưới cái vỏ ngoài xinh đẹp của Tiểu Vũ là một con bá vương long ăn thịt người không nhả xương, đáng sợ hơn cả họa bì, ai mà thích ôm bá vương long ngủ chứ, chán sống chắc.
Sau khi Trường Tôn thị đi, Vân phủ tức thì trở nên yên tĩnh, không có khách tới nhà nữa, nóc nhà cũng không có thám tử nhảy đi nhảy lại nữa, làm Đơn Ưng rất thất vọng, hôm nay hắn đã chuyên môn chuẩn bị lang nha tiễn có móc câu, nghe nói sức sát thương kinh người, cùng Lão Giang ngồi trông sân uống rượu cả đêm mà chẳng ai tới, rất bực bội.
Tới khi tấm biển trên cửa Vân Diệp biến thành số một thì có một thanh y đạo nhân tới trước cổng Vân gia, đưa một tâm danh thiếp lên, rồi ung dung đi về phía Ngọc Sơn, không nói một lời, không có lấy một động tác dư thừa, mặt mang nụ cười ôn hòa, lưng vác bảo kiếm, tua kiểm rung rinh theo từng bước chân ...
Vân Diệp nhìn thấy danh thiếp thì bật cười, sát khí trong mắt làm người ta không rét mà run, ăn mặc chỉnh tề dẫn Đơn Ưng lên đỉn nói, sau lưng đi theo một con chó, lưỡi thè ra, nước giãi ròng ròng, nó biết hôm nay có món ngon tới rồi.
Người Trung Quốc bất kể là thời cổ đại hay đời sau luôn thích bàn việc trên bàn ăn, trong Truy Phong Đình trên đỉnh núi đã bày hai cái bàn, bên trên ê hề những món ngon ở Trường An, các loại thịt nướng, còn có món ăn Vân gia do quán cơm Trình gia làm, trong vò rượu cũng chứa rượu mạnh của Vân gia, bên ngoài đình còn có một tráng hán đang nướng một con dê, làm khắp núi toàn mũi hương liệu gay mũi, Vân Diệp cực ghét mùi này, Đơn Ưng lại vô cùng hưởng thụ.
Sau khi đội thuyền từ Lĩnh Nam trở về Trường An, giá hương liệu tụt thê thảm, hiển giờ ngay cả bình dân tiểu hộ cũng có thể ma một ít về làm thịt ăn, nếu như nhà ai không có ít mùi hương liệu thì bị người ta cho rằng sống gian khó, người ăn hương liệu nhiều, giá lại tăng lên, ai ai cũng đợi đội thuyền ở Lĩnh Nam tới, khi giá xuống tích trữ, tránh mình ăn thịt không có hương liệu, làm ánh mắt hàng xóm nhìn mình cứ quai quái.
Món ngon bị hương liệu làm hỏng, Vân Diệp luôn cho rằng như vậy, thức ăn có trăm vị, thêm hương liệu vào thế là giống hệt nhau, ngửi thì không tệ, ăn thì khó chịu. Trong nhà Tân Nguyệt nỗ lực làm ra vẻ người có tiền mấy ngày, đem hương liệu về ướp hết món ăn, kết quả mấy tiểu cô khóc lóc không chịu ăn cơm, hết cách, Vân gia lại khôi phục thời đại trà xanh cơm nhạt.
Nhìn thấy đạo sĩ trẻ ở đình trước mặt khoát phất trần lên vai hành lễ, Vân Diệp còn chưa nói, con cho vàng sau lưng đã hướng về phía hắn sủa, trong mắt đạo sĩ phủ lớp sương buồn bã, nhưng lập tức ẩn đi, cười nói:
- Sớm nghe đại danh Vân hầu từ lâu, nhưng chúng ta lại không có cơ hội nói chuyện kỹ, tạo thành hiểu lầm hôm nay, đúng là tạo hóa trêu người. Thôi vậy, chuyện đã tới nước này không nói nhiều nữa, hôm nay còn có thời gian, xin Vân hầu cho bần đạo thưởng thức những món ngon chưa từng hưởng thụ, để năm tháng sau này không tới mức không có hồi ức gì.
- Chỉ cần ngươi có thể làm những đứa bé đã chết sống lại, Vân Diệp đích thân xuống bếp làm một trăm món lớn, để ngươi thưởng thức hết mỹ vị nhân gian, đồng thời khấu đầu tạ lỗi với ngươi.
Nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ không có kẻ nào tốt hết, ít nhất kẻ Vân Diệp gặp được không phải sắc ma thì là biến thái, Lý Khác tí tuổi đầu đã có mười mấy phòng thiếp, Lý Thái ít hơn hắn mấy tháng giờ chỉ có một lão bà. Xứng Tâm không nói, Cẩu Tử bái một thái giám làm sư phụ, nay trở nên nửa âm nửa dương, không ngờ biết xin Vân Diệp xà phòng để tắm, trước kia hắn toàn ra sông lấy cát trà người. Hiện giờ tên đạo sĩ trước mắt bỏ đi bộ đạo bào là thành thế gia công tử phong độ, rất dễ lừa tình.
Thành Huyền Anh không giải thích, mà đưa tay mới Vân Diệp ngồi, Đơn Ưng ngồi bên cạnh ngửi một lượt nói:
- Thức ăn không có vấn đề.
Giọng rất lớn, Thành Huyền Anh nghe thấy cười khổ:
- Vân hầu yên tâm, thức ăn hôm nay đều do bần đạo mời danh trù Trường An nấu, hẳn bọn họ không có gan giở trò.
- Ta tin bọn họ, nhưng không tin ngươi, một kẻ có thể tàn nhãn ném trẻ con vào biển thì hạ độc người khác cũng không có gì lạ.
- Vân hầu, chỉ bằng vào tin đồn mà ngài gán tội cho bần đạo, chỉ e khó làm người ta phục.
- Thành Huyền Anh, đừng để ta xem thường ngươi, trên báo cáo của quan phủ cũng chứng minh chuyện này do ngươi làm, huống hồ bổn hầu còn có bằng chứng, ngươi muốn lấy con của Đông Ngư tế hải long vương, Đông Ngư không chịu, nói ngươi là yêu đạo, kết quả lưỡi của hắn không còn nữa, khi đó ngươi ở hiện trường, đừng nói chuyện này cũng là giả.
Thành Huyền Anh thống khổ nhắm mắt lại, gật đầu:
- Đúng thế, hán tử đó tên là Đông Ngư? Không phải bần đạo đã tha cho con hắn rồi sao? Sao hắn còn hận bần đạo như thế?
- Ngươi xuất gia khi còn nhỏ, không biết tình thân là gì, nếu có kẻ đối đãi với con ta như thế, dù lên trời xuống đất ta cũng băm vằm thành vạn mảnh, Đông Ngư nhìn thấy ngươi ở Trường An, nếu như không phải hắn nói, ta lại tra xét hết báo cáo của quan phủ thì không biết Thành Huyền Anh ngươi độc ác như thế.
Thành Huyền Anh đột nhiên cười to, nâng chén rượu trước mặt lên:
- Thế sự phức tạp, đúng và sai sao có thể nói rõ ràng, Vân hầu, cứ uống đã, khi cơm no rượu say là lúc cắt lưỡi nuôi chó. Ngài vì một ca kỹ không tiếc hủy diệt Đậu gia trong một ngày, nay vì đứa trẻ vô tội mà lấy lưỡi Thành Huyền Anh đã là xử nhẹ rồi, bần đạo sao còn không biết đủ.
Vân Diệp cầm chén mời Thành Huyền Anh, dù sao là một kẻ dám làm dám chịu, bày tỏ tôn trọng một chút cũng không quá.
Rượu rất mạnh, có một cục lửa chạy từ cổ họng xuống dạ dày, cái lạnh do gió trên đỉnh núi mang tới tức thì bị xua tan, ba người trong đình đều không nói gì, ăn vài miếng lại nâng chén mời nhau, nếu người không biết nguồn cơn còn tưởng ba hảo hữu lâu ngày không gặp đang chè chén.
Uống được một lúc, Thành Huyền Anh lấy bảo kiếm sau lưng, đặt lên đầu gối, lấy khăn tay yêu quý lau lưỡi kiếm, nói:
- Thanh kiếm này không phải chỉ là làm đẹp, thủa thiếu niên bần đạo theo ân sư luyện kiếm, mười lăm năm có tiểu thành, khi xách kiếm ngao du thiên hạ, thanh kiếm này từng uống máu nóng trên cổ ác tặc, từng chém đầu lâu tiểu nhân vô sỉ. Vân hầu, thanh kiếm này chưa từng làm nhục lời giáo huấn của ân sư, ngài có tin không?
Vân Diệp ném xương dê trong tay đi, gật đầu thừa nhận:
- Tin, vì ta phát hiện ngươi ngoại trừ thích ném trẻ con xuống biển ra thì phương diện khác đúng là có thể làm tấm gương, ngươi nói thanh kiếm này từng hành hiệp trượng nghĩa, vậy nhất định không sai.
Thành Tử Anh gật đầu cảm tạ Vân Diệp:
- Đạo môn chưa bao giờ có thói quen dùng người sống cúng tế, chỉ cần phát hiện, đừng nói là cần nhân sĩ chính nghĩa như Vân hầu truy sát, ngay đạo môn cũng không dung, thanh lý môn hộ là chuyện thường có.
Vân Diệp gãi đầu, y cũng lấy làm lạ, một kẻ có lịch sử dùng người sống cúng tế làm sao lại thành Tây Hoa pháp sư, phẫn nộ của Vân Diệp với Viên Thiên Cương tới từ đó, cho rằng ông ta bao che cho một tên hung thủ sát nhân, giờ xem ra hình như có ẩn tình?
Không đúng, bất kể hắn có ẩn tình gì, những đứa bé chết là nguyên do tại hắn, dù khi đó thần kinh hắn thác loạn thì hung thủ cũng chính là hắn, huống hồ sang năm vẫn sẽ có đứa bé bị ném vào biển, thói quen xấu hình thành sẽ tự thành quán tính của nó, cuối cùng đạt tới cảnh giới mỗi năm không ném trẻ con xuống biển thì không thoải mãi, khi ấy muôn ngăn cản cũng khó. Hiện giờ lấy cái lưỡi của Thành Huyền Anh không phải là quá đáng.
Trường Tôn thị nghĩ thế nào cũng không ra một đám hòa thượng đạo sĩ lại được tôn sùng hơn hoàng gia.
- Đương nhiên có, một số quốc gia, hoàng đế do tông giáo phong, người nói quyền lợi của ai lớn hơn? Lương Vũ đế bốn lần xá thân, ở thời đại đó, chẳng phải thần quyền lớn hơn vương quyền sao?
Trường Tôn thị trầm ngâm không nói, chuyện này không phải tầm thường, đây không phải chỗ nói kỹ hơn, quay sang chuyện khác:
- Lần trước ngươi bảo Thanh Tước mang ngọc mễ tới hoàng cung ngon lắm, bệ hạ rất thích, Trường Nhạc xưa nay ăn không nhiều, nhưng lại mê ngọc mễ, hôm nay hái nhiều một chút, ta về sẽ mang đi, sau này không cho ngươi ăn vụng, lương thực tốt như thế, phải để lại làm giống.
- Thần sai người đi bẻ đây, bẻ hết, để lại làm giống gì chứ, thứ tốt như khoai tây còn đem đi nuôi lợn cơ mà.
Câu này làm Trường Tôn thị bật cười, chuyện khoai tây là do phụ nhân mấy nhà ra quyết định, Trường Tôn thị cầm đầu, người đời mang nghi ngại với khoai tây, nếu như cho bọn họ miễn phí, bọn họ nhất định không quý trọng, nhưng giờ mua với giá cao thì khác, cái tính hạ tiện này không phải chỉ bách tính mới có, chính hào môn đại hộ cũng có. Còn về đám hòa thượng và đạo sĩ kia tranh đấu là do lợi ích, cho một gậy là xong, dám nhòm ngó hoàng quyền đúng là chán sống, nói nhiều cũng thấy ghét.
- Khoai tây năm sau sẽ trồng quy mô lớn, giờ ngươi hài lòng chưa? Ngọc mễ trồng cho tốt, đừng có giận dỗi trẻ con nữa, thiên hạ không để trong lòng, ta và bệ hạ ở trong lòng là được. Muốn tới Trường An xem ca vũ thì lén lút mà đi đừng đế lệnh quan bắt là được, à phải, cái kẻ biết bắn tên trong đêm ấy đưa tới hoàng cung trực đêm cũng không tệ.
Yêu cầu này của Trường Tôn thị đánh chết cũng không thể đồng ý, Đơn Ưng là tới hoàng cung trực đêm thì người hắn muốn bắn chết nhất là Lý Nhị, lần trước không bắn chết đã hối hận lắm rồi, nếu còn nhìn thấy, nói không chừng lại nảy ra suy nghĩ giết hoàng đế.
- Không được, hắn là một tên trộm, muội tử của thần sắp bị hắn trộm mất rồi, nếu tới hoàng cung trộm mất một hai công chúa thì thần phiền to, tuyệt đối không được, tên này lập chí làm cướp, nếu không phải do thần níu giữ nói không chừng đã chiếm núi xưng vương làm chuyện mua bán không vốn rồi.
Trường Tôn thị tưởng Vân Diệp lừa mình, bĩu môi nói:
- Cái đồ nhỏ nhen, ngươi đem Vô Thiệt tới thư viện làm tiên sinh, ta cũng đồng ý rồi, xin ngươi một người lại tốn công như thế, hoàng gia thiếu gì loại người này, trong quân có không biết bao nhiêu thần tiễn thủ muốn vào cung làm thị vệ, đòi người của ngươi là đề cao nhà ngươi đó, cái đồ không biết tốt xấu.
Miệng nói không cần, nhưng vẻ tiếc nuối thì ai cũng nhìn ra được, trên đường đi cứ chửi mắng Vân Diệp suốt, rời thư phòng, tới bên ngoài vị hoàng hậu nương nương hòa ái dễ gần quay về, nắm tay lão nãi nãi chúc mừng luôn mồm, lại khen Tân Nguyệt biết quản lý nhà, ngay cả Na Mộ Nhật cũng được một cái trâm, bế từng đứa bé xem, nói mấy câu tốt lành, vừa có uy nghiêm của hoàng hậu, lại không mất thân thiết, khoảng cách giữ vừa phải, trò này bà ta luyện thuần thục lắm rồi.
Cầm lấy ngọc mễ do hộ vệ Vân gia dùng khoái mã mang về, khen vài câu rồi dẫn đội ngũ rầm rộ về Trường An. Tiểu Vũ thò đầu nhìn mãi cho tới khi không thấy đội ngũ đâu nữa mới về phủ, vừa qua cửa đã thấy Vân Diệp cười hì hì nhìn mình, mặt đỏ lên chuẩn bị vòng qua sư phụ về hậu trạch.
- Thích chuyện phô trương này hả? Vừa rồi ở trong phòng thấy con rất bài xích cảm giác bị áp chế, cắn sắp nát răng rồi, có muốn tương lai làm tiểu thiếp của hoàng đế không? Ta và thái tử quan hệ rất tốt, thái tử phi không có phần của con rồi, người ta đã cưới hai lão bà, con gả tới cùng lắm là làm bà ba, nếu không hài lòng với vị trí đó, con có thể giết hai nữ nhân bên trên đi, nói không chừng quá trình đó sẽ vô cùng đẫm máu, giết sạch người cản trở con, con mới có thể làm hoàng hậu, mà nói không chừng trong quá trình đó con lại bị người ta giết chết.
Tiểu Vũ nhìn Vân Diệp nói:
- Sư phụ, con thích cảm giác cúi đầu nhìn thiên hạ đó, nhưng không thích giết người, vì sư phụ không thích, Thì Thì không thích, Tiểu Địch không thích, các tiên sinh trong thư viện không thích, nên con cũng không thích. Con sẽ không làm sư phụ thất vọng, chuyện làm tiểu thiếp cho người ta có đánh chết cũng không làm, mẹ con làm vợ kế còn chẳng được vui, ai thèm làm tiểu thiếp, dù tiểu thiếp của hoàng đế cũng không làm nữa là thái tử.
Vân Diệp cười, y luôn để Tiểu Vũ có một tâm thái kiêu ngạo, người kiêu ngạo sẽ không làm chuyện khiến bản thân mất mặt, tiểu nha đầu mười một tuổi là lúc mẫn cảm nhất, từ góc độ sinh lý mà nói, lúc này ngực bắt đầu phát dục, sắp có kỳ kinh đầu tiên, thân thể, tư tưởng đều có thay đổi lớn, là giai đoạn có nhân sinh quan tốt nhất.
Lúc này để Tiểu Vũ luôn có sự kiêu ngạo rất quan trọng, trên lịch sử vào tuổi này Tiểu Vũ ở thời kỳ đen tối nhất trong đời, sớm học được cách nhẫn nhục, đối diện với sự bức bách của mấy ca ca không thể không học quyền mưu.
Giờ không cần nữa, Vân Diệp cấp cho nó sự bảo vệ tuyệt đối, để sự kiêu ngạo trong xương tủy của nó tần tình phát huy, thông minh tài trí dùng vào học vấn, làm đỉnh cao đời sau của thư viện, Vân Diệp hi vọng đó là Tiểu Vũ, chỉ có người mạnh mẽ như nó mới có thể đưa thư viện tới đỉnh cao, nhưng lại rất lo nó đem toàn bộ thư viện đi tạo phản, trong lòng rất rối.
- Sư phụ cũng không muốn gả con vào hoàng gia phải không? Người không bao giờ cho con tiếp xúc với đám hoàng tử, nếu không mấy năm nữa con lớn lên rồi, đám hoàng tử ngốc đó con muốn gả cho ai là gả cho người đó.
Tiểu Vũ và Vân Diệp nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy, Vân Diệp biết nó nói thật, Lý Thái gặp nó một lần mà luôn mồm nói tới, sự thông minh của Tiểu Vũ để lại ấn tượng rất sâu với Lý Thái. Cứ tiếp tục thế này trong Lý gia sẽ diễn ra màn hậu cung của Lý Trì, giờ mới mười một tuổi đã biết thể hiện sức hút của mình, nếu như lớn lên mấy tuổi, ông trời ơi, Vũ Mị Nương dựa vào mỹ sắc lập nghiệp, cho dù không gả cho Lý Thái, với trí tuệ đám Lý Hữu, Lý Ảm sẽ bị nó bóp thành bùn, càng khỏi nói Tiểu Vũ có được kiến thức và tầm nhìn chưa từng có ở chỗ mình, còn có những học vấn chẳng biết hữu dụng hay vô dụng.
- Bớt đắc ý đi, con không tìm mấy mỹ nam tử có học vấn mà thành thân à, con mà vào cung là ngày tàn của đám phi tử.
Vân Diệp yêu thương vỗ đầu tiểu nha đầu.
- Mỹ nam tử? Ý sư phụ là như thế ấy à?
Ngón tay thon thả nõn nà như cọng hành chỉ vào vườn, miệng còn phát ra tiếng nôn ọe.
Vân Diệp quay đầu lại mới phát hiện Xứng Tâm từ trong viện tử của mình đi ra, còn cầm một cái gương nhỏ đang tỉa tót mi của mình dưới ánh mặt trời. Vân Diệp thấy dạ dày đảo lộn, cũng buồn nôn, sư đồ nắm tay nhau bỏ chạy, thật ghê tởm, chỉ có mấy tiểu nha hoàn vô tri mắt tóe lửa sán tới bên Xứng Tâm.
Tới bên rừng trúc, Tiểu Vũ đột nhiên đứng lại nói chém đinh chặt sắt:
- Nếu như trên đời có nam tử như sư phụ, con dù phải đối địch với toàn thiên hạ cũng gả cho hắn.
Vân Diệp ngồi xuống vuốt nhẹ gò má tiểu nha đầu, nhìn kỹ nữ đồ đệ như đóa thu cúc thanh tao diễm lệ đang e ấp chớm nở, mỉm cười nói:
- Miễn đi, trên đời này không có người giống hệt nhau, con muốn gả cho ta cứ nói thẳng, vòng vo làm gì, nhưng mà nằm mơ, cứ tìm tình lang của con đi, giờ con đang thấy mang ơn, nên cho rằng sư phụ là người tốt nhất. Tiểu nha đầu mười một tuổi thì biết cái gì, con có cuộc đời của con, sư phụ có cuộc đời của mình, điểm giao cắt vận mệnh của chúng ta là sư đồ, lời này con mà nói với sư phụ khác sẽ bị chửi chết, chỉ có người như ta mới cho con nói lung tung. Đợi khi con lớn lên rồi sẽ thấy suy nghĩ của mình buồn cười thế nào, giờ về tắm rửa, ngủ một giấc, quên chuyện này đi, sau này không được nhắc tới nữa, đó là sự xỉ nhục với sư phụ, cũng là xỉ nhục với con.
Tiểu Vũ vô tâm vâng một tiếng rồi chạy mất, Vân Diệp lau mồ hôi lạnh, khủng khiếp quá, có thằng ngốc mới cưới nó, cưới nó rồi thì trong nhà còn sống sao nổi.
Lắc đầu, Vân Diệp ném tâm tư này lên chín tầng trời, dưới cái vỏ ngoài xinh đẹp của Tiểu Vũ là một con bá vương long ăn thịt người không nhả xương, đáng sợ hơn cả họa bì, ai mà thích ôm bá vương long ngủ chứ, chán sống chắc.
Sau khi Trường Tôn thị đi, Vân phủ tức thì trở nên yên tĩnh, không có khách tới nhà nữa, nóc nhà cũng không có thám tử nhảy đi nhảy lại nữa, làm Đơn Ưng rất thất vọng, hôm nay hắn đã chuyên môn chuẩn bị lang nha tiễn có móc câu, nghe nói sức sát thương kinh người, cùng Lão Giang ngồi trông sân uống rượu cả đêm mà chẳng ai tới, rất bực bội.
Tới khi tấm biển trên cửa Vân Diệp biến thành số một thì có một thanh y đạo nhân tới trước cổng Vân gia, đưa một tâm danh thiếp lên, rồi ung dung đi về phía Ngọc Sơn, không nói một lời, không có lấy một động tác dư thừa, mặt mang nụ cười ôn hòa, lưng vác bảo kiếm, tua kiểm rung rinh theo từng bước chân ...
Vân Diệp nhìn thấy danh thiếp thì bật cười, sát khí trong mắt làm người ta không rét mà run, ăn mặc chỉnh tề dẫn Đơn Ưng lên đỉn nói, sau lưng đi theo một con chó, lưỡi thè ra, nước giãi ròng ròng, nó biết hôm nay có món ngon tới rồi.
Người Trung Quốc bất kể là thời cổ đại hay đời sau luôn thích bàn việc trên bàn ăn, trong Truy Phong Đình trên đỉnh núi đã bày hai cái bàn, bên trên ê hề những món ngon ở Trường An, các loại thịt nướng, còn có món ăn Vân gia do quán cơm Trình gia làm, trong vò rượu cũng chứa rượu mạnh của Vân gia, bên ngoài đình còn có một tráng hán đang nướng một con dê, làm khắp núi toàn mũi hương liệu gay mũi, Vân Diệp cực ghét mùi này, Đơn Ưng lại vô cùng hưởng thụ.
Sau khi đội thuyền từ Lĩnh Nam trở về Trường An, giá hương liệu tụt thê thảm, hiển giờ ngay cả bình dân tiểu hộ cũng có thể ma một ít về làm thịt ăn, nếu như nhà ai không có ít mùi hương liệu thì bị người ta cho rằng sống gian khó, người ăn hương liệu nhiều, giá lại tăng lên, ai ai cũng đợi đội thuyền ở Lĩnh Nam tới, khi giá xuống tích trữ, tránh mình ăn thịt không có hương liệu, làm ánh mắt hàng xóm nhìn mình cứ quai quái.
Món ngon bị hương liệu làm hỏng, Vân Diệp luôn cho rằng như vậy, thức ăn có trăm vị, thêm hương liệu vào thế là giống hệt nhau, ngửi thì không tệ, ăn thì khó chịu. Trong nhà Tân Nguyệt nỗ lực làm ra vẻ người có tiền mấy ngày, đem hương liệu về ướp hết món ăn, kết quả mấy tiểu cô khóc lóc không chịu ăn cơm, hết cách, Vân gia lại khôi phục thời đại trà xanh cơm nhạt.
Nhìn thấy đạo sĩ trẻ ở đình trước mặt khoát phất trần lên vai hành lễ, Vân Diệp còn chưa nói, con cho vàng sau lưng đã hướng về phía hắn sủa, trong mắt đạo sĩ phủ lớp sương buồn bã, nhưng lập tức ẩn đi, cười nói:
- Sớm nghe đại danh Vân hầu từ lâu, nhưng chúng ta lại không có cơ hội nói chuyện kỹ, tạo thành hiểu lầm hôm nay, đúng là tạo hóa trêu người. Thôi vậy, chuyện đã tới nước này không nói nhiều nữa, hôm nay còn có thời gian, xin Vân hầu cho bần đạo thưởng thức những món ngon chưa từng hưởng thụ, để năm tháng sau này không tới mức không có hồi ức gì.
- Chỉ cần ngươi có thể làm những đứa bé đã chết sống lại, Vân Diệp đích thân xuống bếp làm một trăm món lớn, để ngươi thưởng thức hết mỹ vị nhân gian, đồng thời khấu đầu tạ lỗi với ngươi.
Nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ không có kẻ nào tốt hết, ít nhất kẻ Vân Diệp gặp được không phải sắc ma thì là biến thái, Lý Khác tí tuổi đầu đã có mười mấy phòng thiếp, Lý Thái ít hơn hắn mấy tháng giờ chỉ có một lão bà. Xứng Tâm không nói, Cẩu Tử bái một thái giám làm sư phụ, nay trở nên nửa âm nửa dương, không ngờ biết xin Vân Diệp xà phòng để tắm, trước kia hắn toàn ra sông lấy cát trà người. Hiện giờ tên đạo sĩ trước mắt bỏ đi bộ đạo bào là thành thế gia công tử phong độ, rất dễ lừa tình.
Thành Huyền Anh không giải thích, mà đưa tay mới Vân Diệp ngồi, Đơn Ưng ngồi bên cạnh ngửi một lượt nói:
- Thức ăn không có vấn đề.
Giọng rất lớn, Thành Huyền Anh nghe thấy cười khổ:
- Vân hầu yên tâm, thức ăn hôm nay đều do bần đạo mời danh trù Trường An nấu, hẳn bọn họ không có gan giở trò.
- Ta tin bọn họ, nhưng không tin ngươi, một kẻ có thể tàn nhãn ném trẻ con vào biển thì hạ độc người khác cũng không có gì lạ.
- Vân hầu, chỉ bằng vào tin đồn mà ngài gán tội cho bần đạo, chỉ e khó làm người ta phục.
- Thành Huyền Anh, đừng để ta xem thường ngươi, trên báo cáo của quan phủ cũng chứng minh chuyện này do ngươi làm, huống hồ bổn hầu còn có bằng chứng, ngươi muốn lấy con của Đông Ngư tế hải long vương, Đông Ngư không chịu, nói ngươi là yêu đạo, kết quả lưỡi của hắn không còn nữa, khi đó ngươi ở hiện trường, đừng nói chuyện này cũng là giả.
Thành Huyền Anh thống khổ nhắm mắt lại, gật đầu:
- Đúng thế, hán tử đó tên là Đông Ngư? Không phải bần đạo đã tha cho con hắn rồi sao? Sao hắn còn hận bần đạo như thế?
- Ngươi xuất gia khi còn nhỏ, không biết tình thân là gì, nếu có kẻ đối đãi với con ta như thế, dù lên trời xuống đất ta cũng băm vằm thành vạn mảnh, Đông Ngư nhìn thấy ngươi ở Trường An, nếu như không phải hắn nói, ta lại tra xét hết báo cáo của quan phủ thì không biết Thành Huyền Anh ngươi độc ác như thế.
Thành Huyền Anh đột nhiên cười to, nâng chén rượu trước mặt lên:
- Thế sự phức tạp, đúng và sai sao có thể nói rõ ràng, Vân hầu, cứ uống đã, khi cơm no rượu say là lúc cắt lưỡi nuôi chó. Ngài vì một ca kỹ không tiếc hủy diệt Đậu gia trong một ngày, nay vì đứa trẻ vô tội mà lấy lưỡi Thành Huyền Anh đã là xử nhẹ rồi, bần đạo sao còn không biết đủ.
Vân Diệp cầm chén mời Thành Huyền Anh, dù sao là một kẻ dám làm dám chịu, bày tỏ tôn trọng một chút cũng không quá.
Rượu rất mạnh, có một cục lửa chạy từ cổ họng xuống dạ dày, cái lạnh do gió trên đỉnh núi mang tới tức thì bị xua tan, ba người trong đình đều không nói gì, ăn vài miếng lại nâng chén mời nhau, nếu người không biết nguồn cơn còn tưởng ba hảo hữu lâu ngày không gặp đang chè chén.
Uống được một lúc, Thành Huyền Anh lấy bảo kiếm sau lưng, đặt lên đầu gối, lấy khăn tay yêu quý lau lưỡi kiếm, nói:
- Thanh kiếm này không phải chỉ là làm đẹp, thủa thiếu niên bần đạo theo ân sư luyện kiếm, mười lăm năm có tiểu thành, khi xách kiếm ngao du thiên hạ, thanh kiếm này từng uống máu nóng trên cổ ác tặc, từng chém đầu lâu tiểu nhân vô sỉ. Vân hầu, thanh kiếm này chưa từng làm nhục lời giáo huấn của ân sư, ngài có tin không?
Vân Diệp ném xương dê trong tay đi, gật đầu thừa nhận:
- Tin, vì ta phát hiện ngươi ngoại trừ thích ném trẻ con xuống biển ra thì phương diện khác đúng là có thể làm tấm gương, ngươi nói thanh kiếm này từng hành hiệp trượng nghĩa, vậy nhất định không sai.
Thành Tử Anh gật đầu cảm tạ Vân Diệp:
- Đạo môn chưa bao giờ có thói quen dùng người sống cúng tế, chỉ cần phát hiện, đừng nói là cần nhân sĩ chính nghĩa như Vân hầu truy sát, ngay đạo môn cũng không dung, thanh lý môn hộ là chuyện thường có.
Vân Diệp gãi đầu, y cũng lấy làm lạ, một kẻ có lịch sử dùng người sống cúng tế làm sao lại thành Tây Hoa pháp sư, phẫn nộ của Vân Diệp với Viên Thiên Cương tới từ đó, cho rằng ông ta bao che cho một tên hung thủ sát nhân, giờ xem ra hình như có ẩn tình?
Không đúng, bất kể hắn có ẩn tình gì, những đứa bé chết là nguyên do tại hắn, dù khi đó thần kinh hắn thác loạn thì hung thủ cũng chính là hắn, huống hồ sang năm vẫn sẽ có đứa bé bị ném vào biển, thói quen xấu hình thành sẽ tự thành quán tính của nó, cuối cùng đạt tới cảnh giới mỗi năm không ném trẻ con xuống biển thì không thoải mãi, khi ấy muôn ngăn cản cũng khó. Hiện giờ lấy cái lưỡi của Thành Huyền Anh không phải là quá đáng.
/1414
|