Thành Trường An thiếu đi một đám hoàn khố ăn chơi đập phá, nhưng lại nhét đầy đạo sĩ và hòa thượng, có một số đạo gia phóng khoáng còn chiếu cố Yến Lai lâu, đám hòa thượng cầm gậy bê bát thì chỉ làm người ta ghét, chùa miếu không đủ chỗ ở nữa, bọn chúng ở trong miếu nhà của một số nhà phú quý, trong miếu của Vân gia có tới năm mươi lão hòa thượng, trong đó có cha của Thì Thì, hai cha con hiếm khi gặp nhau được một lần, nhưng gặp rồi lại có chút xa lạ.
Giác Viễn làm sao cũng không ngờ được tiểu nương tử cao quý trước mắt chính là nữ nhi Thì Thì của mình, thấy nó đi giày da hươu, người mặc áo ngắn màu lam dệt từ gấm, một chiếc váy cùng màu nhìn thế nào cũng thấy được làm riêng cho nó, cổ tay đeo vòng vàng, bên trên bảo thạch sáng lấp lánh, tóc không còn rối bù bẩn thỉu nhưu trước kia, mỗi một cử chỉ đều mang khí chất đại gia khuê tú, đằng sau còn có tiểu nha hoàn bê một bộ tăng bào xám, một đôi giày vải, một thanh trường đao cổ kính được nữ nhi ôm trong lòng, đây còn là đứa con từ nhỏ phải chịu khổ cực của mình sao?
Tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài rụt rè gọi một tiếng cha mới kéo Giác Viễn ra khỏi giấc mộng, ôm lấy phụ thân hòa thượng của mình khóc nức nở, Đàn Ấn lão tăng đọc một câu phật hiệu rồi vào miếu của Vân gia, cùng lão phu nhân đàm luận phật pháp, thế nào là xuất gia, là rời nhà bỏ nhà, là chặt đứt mọi tục duyên, nay Giác Viễn bị nghiệt trái đeo bám, không biết bao giờ mới hết.
Thì Thì lau nước mắt vui mừng, đem tăng bào tự mình may khoác lên người phụ thân, lại ngồi xuống thay giày vải cho phụ thân, thấy phụ thân ăn mặc thỏa đáng, mới đem trường đao dâng lên.
- Cha, thanh đao này do nữ nhi dùng phần tiền được chia của mình mua, sư phụ nói là một thanh đao tốt, vốn định nhờ thương đội Vân gia đưa cho cha, nhưng nữ nhi không muốn, sợ đánh mất, giờ cha tới, vừa khéo mang đao đi, cha là đại sư võ học, phải có vũ khí vừa tay mới đúng.
- Thì Thì, con sống có tốt không?
Giác Viễn nhận trường đao đặt trên bàn, hắn quan tâm tới tình hình nữ nhi hơn:
- Cha biết mà, sư phụ xưa nay thương nữ nhi, sư nương đối xử với con cũng tốt, lão nãi nãi cũng tốt, Đại Nha, Tiểu Nha, Tiểu Vũ gần đây còn thêm Tiểu Kiệt, con sống chỗ sư phụ tốt lắm, cha đừng lo.
Giác Viễn uống trà, nghe nữ nhi ríu ra ríu rít kể chuyện vui ở Vân gia, cái gì mà con lợn béo của Tiểu Nha không đi nổi nữa rồi, Vượng Tài vì không vô tình ăn phải ớt mà nhổ nước bọt cả ngày, Tiểu Kiệt không cẩn thận nhìn thấy Tiểu Vũ tắm, bị truy sát ba ngày, Tiểu Nha lười học bị tiên sinh đánh lòng bàn tay, tóm lại toàn chuyện lặt vặt ...
Chính nhờ chuyện lặt vặt mà lo lắng của Giác Viễn dần tan đi, có thể nghe ra, Vân Diệp rất yêu thương nữ nhi của mình, hoàn toàn nuôi coi như con đẻ, Thì Thì hiện giờ phong phạm tiểu thư đại gia, nha hoàn sau lưng cũng rất quy củ, chỉ nhà đại hộ có nề nếp mới thế.
Xem ra không cần lo cho Thì Thì nữa, nhưng chuyện Phật một muốn nhờ Vân hầu đem ý kiến của mình tới thẳng hoàng thượng hỏng rồi, Vân Diệp sớm không đi, muộn không đi, lại đi vào đúng thời khắc này, khỏi cần nói là muốn tránh mình, không muốn can dự vào đấu tranh.
Thì Thì đang chìm trong giấc mộng hoan lạc, muốn đi xin lão nãi nãi để cha mình ở lại miếu tu hành, tiếc là nó không biết cha mình ôm quyết tâm hi sinh kiếm lấy cơ hội cuối cùng cho Phật môn.
Nếu như lần này không có được cơ hội cuối cùng, đổ máu là không thể tránh khỏi, hoàng đế ngồi ở bảo tọa cao vời cúi đầu nhìn vạn vật thế gian, đạo gia độc tôn hay Phật môn hưng tịnh đều không phù hợp với lợi ích của ông ta, cho nên ông ta không giúp bên nào cả, giống như con sói đói lởn vởn ngoài chuồng dê, nhòm n gó hai con dê sắp đánh nhau, con già yếu tàn tật sẽ vào bụng ông ta, thành món ăn ngon lành.
Vân Diệp tính sai một điều, Cầu Nhiệm Khách không ngủ mười ngày, chỉ ngủ có tám ngày đã tỉnh lại, vừa mới tỉnh, thấy tứ chi hoạt động tự nhiên, quát lớn một tiếng ngồi bật dậy, chuẩn bị quyết đấu với ác tặc, nhưng con người dù cường tráng tới đâu cũng không chịu nổi đói tám ngày, mỗi ngày chỉ uống chút cháo loãng, chân tay mềm nhũn quỳ một chân xuống, cố lấy tinh thần, tìm kiếm ác tặc.
Cửa mở ra, một phụ nhân áo đỏ đi vào, rất quen thuộc, buột miệng gói:
- Tam muội, không phải muội bị hại rồi à? Tên ác tắc kia ở đâu, ta phải băm vằm hắn thành muôn mảnh.
- Đại ca, đâu ra ác tặc, cao thủ hôm đó giao thủ với huynh là do phu quân mới tới giúp huynh khôi phục ký ức, huynh nhớ ra muội thì tốt quá rồi, phu quân đã lên triều, nếu chàng biết huynh đã khỏi bệnh không biết vui mừng cỡ nào.
- Không có ác tặc? Tiểu muội bị ác tặc lừa rồi, hôm đó hắn ở trong nhà mặc sức giết người, còn ăn thịt người, dứt khoát là thiên hạ đệ nhất ác nhân. Đợi ta nghỉ ngơi chốc lát sẽ đi tìm hắn tính sổ, cô bé kia bị hắn chặt hai tay, vi huynh tận mắt nhìn thấy, làm sao mà sai được.
Nói xong vội vã nhận lấy bát cháo trong tay Hồng Phất Nữ, ngửa cổ đổ hết vào bụng:
- Làm cho ta một con dê, bụng ta đói lắm.
Nói xong bước ra ngoài, tức thì sững người, trong sân có mấy đứa bé đang nô đùa, trong đó có một tiểu cô nương mặc áo đỏ, chẳng phải đứa bé bị chặt tay hôm nọ à? Vì sao còn cầm quả lê gặm?
- Thế là sao?
Tên phó dịch bị chặt đầu xách thùng nước đi qua sân, nhìn thấy Cầu Nhiệm Khách liền thi lễ, sau đó tiếp tục đi tới hậu trạch.
Đưa hai tay ra, sờ cổ, thấy da hoàn chỉnh, rõ ràng không giống mới bị thương, nhưng vì sao vết thương ở chân mới như ngày hôm qua?
- Tiểu muội, ta ngủ bao lâu rồi?
- Huynh ngủ đúng mười bốn canh giờ, đại phu nói tinh thần thể lực của huynh tiêu hao quá độ, phải ngủ ba ngày, giờ chưa được một nửa đã tỉnh. Đừng nghĩ nhiều, trong mơ huynh không ngừng kêu ác tặc, chỉ cần huynh tỉnh lại là muội mừng rồi, đừng nghĩ nhiều, muội làm ít đồ ăn cho h unh, đại phu không cho huynh ăn mặn, nói không tốt cho dạ dày.
Hồng Phất Nữ che miệng cười, gọi nha hoàn tới tới chuẩn bị đồ ăn, tự mình dìu Cầu Nhiệm Khách ra đại sảnh, không ngừng trò chuyện, sợ ông ta lần nữa quên đi quá khứ.
Cầu Nhiệm Khác suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc mình từ hoang nguyên ra, tiếp đó có chuyện gì, nghĩ từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, vẫn không có đầu mối, càng nghĩ càng hỗn loạn, càng nóng nảy, ông ta là hiệp khách hào sảng, một câu không hợp là máu tuôn năm bước, suy nghĩ không phải là sở trường của ông ta, nghĩ thế nào cũng không ra vì sao mình đi tới hoang nguyên.
Đâu ngờ rằng ngay từ xuất phát điểm đã bị Vân Diệp lôi xuống vũng bùn, đầu tiên xác định mình đúng là tới hoang nguyên, những suy nghĩ khác đều là để hoàn thiện suy nghĩ sai lầm đó, chuyện không có làm sao nghĩ cho ra được.
Người hào sảng dũng mãnh thì biện pháp xử lý mọi việc cũng đơn giản, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, lão tử chỉ cần cương đao trong tay, tới khi đó giết long trời lở đất là được.
Cầu Nhiệm Khách nghĩ thế, cho nên vùi đầu ăn, bổ xung năng lượng cho mình, chỉ cần no bụng, sức mạnh phục hồi, âm mưu quỷ kế gì trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là trò cười thôi, Lý Hoài Nhân à Lý Hoài Nhân, bất kể ngươi có ý tốt hay là ý xấu, chuyện ngược đãi lão tử sớm muộn lão tử cũng đòi lại.
Oán niệm cực lớn, chớp mắt đã tới dãy Tần Lĩnh, Lý Hoài Nhân đang đái trên đỉnh núi tức thì rùng mình, chức quán quân tới tay rồi còn mất.
Giác Viễn làm sao cũng không ngờ được tiểu nương tử cao quý trước mắt chính là nữ nhi Thì Thì của mình, thấy nó đi giày da hươu, người mặc áo ngắn màu lam dệt từ gấm, một chiếc váy cùng màu nhìn thế nào cũng thấy được làm riêng cho nó, cổ tay đeo vòng vàng, bên trên bảo thạch sáng lấp lánh, tóc không còn rối bù bẩn thỉu nhưu trước kia, mỗi một cử chỉ đều mang khí chất đại gia khuê tú, đằng sau còn có tiểu nha hoàn bê một bộ tăng bào xám, một đôi giày vải, một thanh trường đao cổ kính được nữ nhi ôm trong lòng, đây còn là đứa con từ nhỏ phải chịu khổ cực của mình sao?
Tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài rụt rè gọi một tiếng cha mới kéo Giác Viễn ra khỏi giấc mộng, ôm lấy phụ thân hòa thượng của mình khóc nức nở, Đàn Ấn lão tăng đọc một câu phật hiệu rồi vào miếu của Vân gia, cùng lão phu nhân đàm luận phật pháp, thế nào là xuất gia, là rời nhà bỏ nhà, là chặt đứt mọi tục duyên, nay Giác Viễn bị nghiệt trái đeo bám, không biết bao giờ mới hết.
Thì Thì lau nước mắt vui mừng, đem tăng bào tự mình may khoác lên người phụ thân, lại ngồi xuống thay giày vải cho phụ thân, thấy phụ thân ăn mặc thỏa đáng, mới đem trường đao dâng lên.
- Cha, thanh đao này do nữ nhi dùng phần tiền được chia của mình mua, sư phụ nói là một thanh đao tốt, vốn định nhờ thương đội Vân gia đưa cho cha, nhưng nữ nhi không muốn, sợ đánh mất, giờ cha tới, vừa khéo mang đao đi, cha là đại sư võ học, phải có vũ khí vừa tay mới đúng.
- Thì Thì, con sống có tốt không?
Giác Viễn nhận trường đao đặt trên bàn, hắn quan tâm tới tình hình nữ nhi hơn:
- Cha biết mà, sư phụ xưa nay thương nữ nhi, sư nương đối xử với con cũng tốt, lão nãi nãi cũng tốt, Đại Nha, Tiểu Nha, Tiểu Vũ gần đây còn thêm Tiểu Kiệt, con sống chỗ sư phụ tốt lắm, cha đừng lo.
Giác Viễn uống trà, nghe nữ nhi ríu ra ríu rít kể chuyện vui ở Vân gia, cái gì mà con lợn béo của Tiểu Nha không đi nổi nữa rồi, Vượng Tài vì không vô tình ăn phải ớt mà nhổ nước bọt cả ngày, Tiểu Kiệt không cẩn thận nhìn thấy Tiểu Vũ tắm, bị truy sát ba ngày, Tiểu Nha lười học bị tiên sinh đánh lòng bàn tay, tóm lại toàn chuyện lặt vặt ...
Chính nhờ chuyện lặt vặt mà lo lắng của Giác Viễn dần tan đi, có thể nghe ra, Vân Diệp rất yêu thương nữ nhi của mình, hoàn toàn nuôi coi như con đẻ, Thì Thì hiện giờ phong phạm tiểu thư đại gia, nha hoàn sau lưng cũng rất quy củ, chỉ nhà đại hộ có nề nếp mới thế.
Xem ra không cần lo cho Thì Thì nữa, nhưng chuyện Phật một muốn nhờ Vân hầu đem ý kiến của mình tới thẳng hoàng thượng hỏng rồi, Vân Diệp sớm không đi, muộn không đi, lại đi vào đúng thời khắc này, khỏi cần nói là muốn tránh mình, không muốn can dự vào đấu tranh.
Thì Thì đang chìm trong giấc mộng hoan lạc, muốn đi xin lão nãi nãi để cha mình ở lại miếu tu hành, tiếc là nó không biết cha mình ôm quyết tâm hi sinh kiếm lấy cơ hội cuối cùng cho Phật môn.
Nếu như lần này không có được cơ hội cuối cùng, đổ máu là không thể tránh khỏi, hoàng đế ngồi ở bảo tọa cao vời cúi đầu nhìn vạn vật thế gian, đạo gia độc tôn hay Phật môn hưng tịnh đều không phù hợp với lợi ích của ông ta, cho nên ông ta không giúp bên nào cả, giống như con sói đói lởn vởn ngoài chuồng dê, nhòm n gó hai con dê sắp đánh nhau, con già yếu tàn tật sẽ vào bụng ông ta, thành món ăn ngon lành.
Vân Diệp tính sai một điều, Cầu Nhiệm Khách không ngủ mười ngày, chỉ ngủ có tám ngày đã tỉnh lại, vừa mới tỉnh, thấy tứ chi hoạt động tự nhiên, quát lớn một tiếng ngồi bật dậy, chuẩn bị quyết đấu với ác tặc, nhưng con người dù cường tráng tới đâu cũng không chịu nổi đói tám ngày, mỗi ngày chỉ uống chút cháo loãng, chân tay mềm nhũn quỳ một chân xuống, cố lấy tinh thần, tìm kiếm ác tặc.
Cửa mở ra, một phụ nhân áo đỏ đi vào, rất quen thuộc, buột miệng gói:
- Tam muội, không phải muội bị hại rồi à? Tên ác tắc kia ở đâu, ta phải băm vằm hắn thành muôn mảnh.
- Đại ca, đâu ra ác tặc, cao thủ hôm đó giao thủ với huynh là do phu quân mới tới giúp huynh khôi phục ký ức, huynh nhớ ra muội thì tốt quá rồi, phu quân đã lên triều, nếu chàng biết huynh đã khỏi bệnh không biết vui mừng cỡ nào.
- Không có ác tặc? Tiểu muội bị ác tặc lừa rồi, hôm đó hắn ở trong nhà mặc sức giết người, còn ăn thịt người, dứt khoát là thiên hạ đệ nhất ác nhân. Đợi ta nghỉ ngơi chốc lát sẽ đi tìm hắn tính sổ, cô bé kia bị hắn chặt hai tay, vi huynh tận mắt nhìn thấy, làm sao mà sai được.
Nói xong vội vã nhận lấy bát cháo trong tay Hồng Phất Nữ, ngửa cổ đổ hết vào bụng:
- Làm cho ta một con dê, bụng ta đói lắm.
Nói xong bước ra ngoài, tức thì sững người, trong sân có mấy đứa bé đang nô đùa, trong đó có một tiểu cô nương mặc áo đỏ, chẳng phải đứa bé bị chặt tay hôm nọ à? Vì sao còn cầm quả lê gặm?
- Thế là sao?
Tên phó dịch bị chặt đầu xách thùng nước đi qua sân, nhìn thấy Cầu Nhiệm Khách liền thi lễ, sau đó tiếp tục đi tới hậu trạch.
Đưa hai tay ra, sờ cổ, thấy da hoàn chỉnh, rõ ràng không giống mới bị thương, nhưng vì sao vết thương ở chân mới như ngày hôm qua?
- Tiểu muội, ta ngủ bao lâu rồi?
- Huynh ngủ đúng mười bốn canh giờ, đại phu nói tinh thần thể lực của huynh tiêu hao quá độ, phải ngủ ba ngày, giờ chưa được một nửa đã tỉnh. Đừng nghĩ nhiều, trong mơ huynh không ngừng kêu ác tặc, chỉ cần huynh tỉnh lại là muội mừng rồi, đừng nghĩ nhiều, muội làm ít đồ ăn cho h unh, đại phu không cho huynh ăn mặn, nói không tốt cho dạ dày.
Hồng Phất Nữ che miệng cười, gọi nha hoàn tới tới chuẩn bị đồ ăn, tự mình dìu Cầu Nhiệm Khách ra đại sảnh, không ngừng trò chuyện, sợ ông ta lần nữa quên đi quá khứ.
Cầu Nhiệm Khác suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc mình từ hoang nguyên ra, tiếp đó có chuyện gì, nghĩ từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, vẫn không có đầu mối, càng nghĩ càng hỗn loạn, càng nóng nảy, ông ta là hiệp khách hào sảng, một câu không hợp là máu tuôn năm bước, suy nghĩ không phải là sở trường của ông ta, nghĩ thế nào cũng không ra vì sao mình đi tới hoang nguyên.
Đâu ngờ rằng ngay từ xuất phát điểm đã bị Vân Diệp lôi xuống vũng bùn, đầu tiên xác định mình đúng là tới hoang nguyên, những suy nghĩ khác đều là để hoàn thiện suy nghĩ sai lầm đó, chuyện không có làm sao nghĩ cho ra được.
Người hào sảng dũng mãnh thì biện pháp xử lý mọi việc cũng đơn giản, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, lão tử chỉ cần cương đao trong tay, tới khi đó giết long trời lở đất là được.
Cầu Nhiệm Khách nghĩ thế, cho nên vùi đầu ăn, bổ xung năng lượng cho mình, chỉ cần no bụng, sức mạnh phục hồi, âm mưu quỷ kế gì trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là trò cười thôi, Lý Hoài Nhân à Lý Hoài Nhân, bất kể ngươi có ý tốt hay là ý xấu, chuyện ngược đãi lão tử sớm muộn lão tử cũng đòi lại.
Oán niệm cực lớn, chớp mắt đã tới dãy Tần Lĩnh, Lý Hoài Nhân đang đái trên đỉnh núi tức thì rùng mình, chức quán quân tới tay rồi còn mất.
/1414
|