Từ xưa loạn thế xuất yêu nghiệt, chỉ cần loạn một cái là đám yêu ma quỷ quái các nơi đều mò ra, lượn lờ trong bóng tối, tìm cơ hội cắn một miếng, nay con cá mập Đinh Ngạn Bình vốn chìm trong nước đã thò đầu ra, Trường An còn là chỗ người sống nữa không? Phật môn, Đạo gia, rốt cuộc các ngươi muốn cái gì? Chẳng qua là nộp thuế thôi, khó chịu đến thế sao? Các ngươi chiếm bao nhiêu ruộng đất, nộp ít thuế thì chết à?
Cũng phải, từ khi các ngươi xuất hiện đã tự xưng nhảy ra ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành. Xuất gia, xuất gia, ngay cả nhà cũng bỏ rồi, quốc gia còn là cái chó gì nữa, Lý Nhị muốn ba thành, cho ông ta là được, hòa thượng đạo sĩ chẳng phải nên ăn rau xanh củ cải à? Nếu suốt ngày cá cá thịt thịt thì toàn thiên hạ đều xuất gia rồi.
Nói cho cùng là không bỏ được tiền tài, tiểu đạo quán của Viên Thiên Cương xa hoa vô kể, đạo bào thêu cả tơ vàng, đám hòa thượng càng khoa trương, chùa miếu chỉ muốn xây cao bao nhiêu được bấy nhiêu, tượng Phật muốn đúc to bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn đắp vàng lên dày cỡ nào thì dày cỡ đó, muốn làm gì? Sao có tiền không làm đường, xây quan ải, đào kênh, xây cho hoàng đế cái cung điện liền bất mãn. Giờ hay rồi, có người chết, muốn ngừng cũng không ngừng được, máu tươi trừ gây ra thù hận thì làm được gì.
Không tìm thấy Định Ngạn Bình, cả Đơn Ưng cũng không tìm thấy, hắn chỉ thấy dấu hiệu của lão già đó trên cửa thành Trường An, đó là dấu hiệu gọi hắn, hắn phải đi xem.
Trời đen kịt rồi, Đơn Ưng vẫn c hưa về, khách trong nhà đã đi hết, Tân Nguyệt thấy Vân Diệp không vui liền nói với khách, trượng phu bị sốt, hiện đang đổ mồ hôi trong phòng, không gặp khách được, tuy rất thất lễ, nhưng không ai trách. Vân Diệp đưa cho Trường Tôn Xung một tờ giấy, bảo hắn lập tức xéo về nhà, đóng cửa lại không được ra đường.
Xem tờ giấy xong, Trương Tôn Xung lập tức viết năm tờ giấy nội dung tương tự, phát cho đám Trình Xử Mặc, bọn họ còn uống hết rượu mới lên xe ngựa, vội vàng về nhà.
Cái tên Đinh Ngạn Bình quá đáng sợ, đám Trình Giảo Kim, Trường Tôn Vô Kỵ, Úy Trì Cung đều không lạ gì lão già này, La Sĩ Tín giao thủ với lão ta, kết quả thành tù binh của Lưu Hắc Thát. Tần Quỳnh nói, võ nghệ của La Sĩ Tín đứng đầu đám huynh đệ bọn họ, cho nên Trình Xử Mặc xem giấy xong, cúp đuôi lại về nhà ngay, đánh chết cũng không tùy tiện ra ngoài nữa.
Vân Diệp nóng ruột đi lại trong vườn, tên này tới giờ còn chưa về. Vô Thiệt thấy Vân Diệp nóng lòng, an ủi y:
- Thân thủ Đơn Ưng rất cao, ngay lão phu cũng không chắc giữ nổi hắn, hầu gia yên tâm, hắn sẽ về.
Tôn Tư Mạc dùng phất trần phủi lá rụng trên bàn, hỏi:
- Vì sao ngươi nói lão đạo có thể là mục tiêu của Đinh Ngạn Bình? Cả đời lão đạo không có gút mắc gì với ai, lão ta giết lão đạo làm gì.
Hôm nay Vân Diệp cưỡng ép mình về Vân phủ, Tôn Tư Mạc rất bất mãn, thời gian qua ông đang viết tài liệu về lỗ sang, đột nhiên tới Vân gia rảnh rang, làm ông ta bực bội.
- Đinh Ngạn Bình không phải là tướng quân nữa, lão ta là sát thủ, nghe Đơn Ưng nói có người bỏ rất nhiều tiền mời lão ta tới, nếu như là tiểu tử mời, tiểu tử khiến cục diện này loạn càng thêm loạn, giết đạo trưởng là cách tốt nhất.
- Đạo gia sẽ nổi điên, Phật môn có nghìn cái miệng cũng không nói được, bệ hạ sẽ phẫn nộ, đám hòa thượng thế là toi, đương nhiên giết Huyền Trang đang trên đường về cũng có hiệu quả tương tự, chỉ có điều toi đời là Đạo gia.
- Trận phong ba này có vấn đề, tiểu tử cho rằng là do bệ hạ làm, kết quả hôm nọ gặp bệ hạ, cảm thấy không giống bệ hạ làm, hiện bệ hạ đang xem náo nhiệt, chuẩn bị thu dọn tàn cuộc.
Vô Thiệt cười nói:
- Thế nào chẳng có kẻ được lợi, cuối cùng kẻ nào được lợi lớn nhất thì tám phần là kẻ khởi xướng, chẳng có mấy người làm chuyện hại người mà không lợi mình đâu.
Vừa nói xong câu này Vô Thiệt đứng dậy, mắt nhìn lên tường, chỉ thấy Đơn Ưng gục trên tường nói với Vân Diệp:
- Tốt nhất là ngươi đã tìm thấy thuốc giải, nếu không ta xong đời rồi.
Nói xong ngã lăn từ trên tường xuống.
Vân Diệp bế Đơn Ưng lên nhanh chóng chạy vào phòng, kiểm tra thân thể của hắn, cuối cùng phát hiện ra vết thương ở khuỷu chân, máu đen xì, chắc chắn trúng phải thứ thuốc độc phạn sạn đầu gì đó rồi.
Chuẩn bị từ trước, Tôn Tư Mạc nhanh chóng lấy dao nhỏ rạch chữ thập lên vết thương, máu sậm màu chảy ra, Vân Diệp ấn ống hút làm từ trúc lên vết thương, chầm chậm kéo pít tông, kéo một hồi rồi dừng lại, xem máu chảy ra từ vết thương có phục hồi màu đỏ không, hút tới hai ống mới thành bình thường, Vân Diệp lấy nước xà phòng rửa vết thương, không để tàn dư thuốc độc ở lại đó.
Thuốc giải độc của Tôn Tư Mạc đã đun xong, lấy ngón tay ấn cằm Đơn Ưng, đổ thuốc vào, Vân Diệp chỉ biết đứng nhìn Tôn Tư Mạc hành hạ Đơn Ưng, hết cách, mình không có huyết thanh, hi vọng cả vào Lão Tôn.
Đợi xử lý xong xuôi, Tôn Tư Mạc bắt mạch cho Đơn Ưng, bảo với Vân Diệp:
- Không đáng ngại nữa, tuy còn dư độc chưa trừ hết, nhưng mạng giữ được rồi, thất hoa tán của lão phu là lương dược trị độc của rắn, không ngờ lần này thiếu chút nữa mất tác dụng, độc thật, muốn dồn Tiểu Ưng vào chỗ trên đây mà.
Vân Diệp nghe nhịp thở Đơn Ưng chậm lại, không dồn dập như vừa nãy mới yên tâm, đắp chăn cho hắn, ra ngoài, không tìm thấy Vô Thiệt, Lão Trang trên nóc nhà nói:
- Hầu gia, Vô Thiệt đuổi theo rồi, còn mang theo một cái nỏ.
Vân Diệp gật đầu, xem ra Đinh Ngạn Bình truy đuổi Đơn Ưng tới tận Vân gia, không tận mắt thấy Đơn Ưng chết thì lão không yên tâm, kết quả bị Vô Thiệt phát hiện, không biết hai lão quái vật này ai lợi hại hơn.
Vừa chuẩn bị về phòng thì Vô Thiệt từ ngoài hoa viên đi vào, nỏ trong tay đã hết tên rồi.
- Lợi hại thật, lúc chạy còn có thể nghe gió phát hiện tên, bắn ba mũi đều bị lão né hết.
Vô Thiệt đặt nỏ lên bàn:
- Theo lão phu thấy, tên Đinh Ngạn Bình này nhắm vào hầu gia, lão ta rất thông thuộc địa hình xung quanh Vân gia, còn thông thuộc hơn lão phu, không ngờ bị mất dấu.
Vân Diệp tức ói máu, hoàng đế Lý Nhị không đi giết, tể tướng Phòng Huyền Linh không giết, chiến thần Lý Tịnh không giết, sao đi giết tên lưu manh ta? Lão tử chỉ muốn kiếm miếng cơm thái bình, có cản đường ai đâu.
Nghe thấy trong phòng có tiếng Đơn Ưng ho, vội đi vào, thấy Đơn Ưng nằm ngiêng, được Tôn Tư Mạc cho nuốc nước cam thảo. Thấy Vân Diệp đi vào, nói:
- Xác định rồi, mục tiêu là ngươi, không phải vì tiền dụ hoặc, lão già đó nổi điên, muốn trường sinh bất tử, nghe nói ngươi có bản đồ Bạch Ngọc Kinh, muốn ta đoạt lấy, ta biết thứ đó với ngươi vô dụng, hỏi xin là ngươi sẽ cho ta, nhưng lão già đó không tin, nói ta lừa lão, đột nhiên trở mặt, bọn ta đấu một trận, kết quả ta trúng phi hoàng thạch, vội chạy về tìm ngươi cứu mạng.
Vân Diệp lấy ngọc bài ra:
- Mai ta treo thứ này ở cổng, để lão ta lấy, lão ta thích đi tìm Bạch Ngọc Kinh vậy đi mà chết, mặc xác lão.
Vô Thiệt cười như cú mèo:
- Vô ích, lão ta không tin đâu, chỉ cho rằng là cạm bẫy của hầu gia, hầu gia có đưa cho lão thì lão cũng không tin, hơn nữa hầu gia đã xem bản đồ, loại kiêu hùng tàn độc như lão ta, không giết hầu gia độc chiếm Bạch Ngọc Kinh sẽ không thôi.
Thấy Đơn Ưng cũng gật đầu, Vân Diệp rợn người:
- Chẳng phải ngươi nói sư phụ ngươi hiền lành lắm à? Coi ngươi như nhi tử, sao giờ lại thành ác ma?
- Đúng thế, khi ta còn nhỏ, ông ta đúng là coi ta như con đẻ, nhưng về sau ông ta yêu một tiểu cô nương, sinh được nhi tử, sau đó ta không bằng chó.
Đơn Ưng cười cay đắng:
Cũng phải, từ khi các ngươi xuất hiện đã tự xưng nhảy ra ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành. Xuất gia, xuất gia, ngay cả nhà cũng bỏ rồi, quốc gia còn là cái chó gì nữa, Lý Nhị muốn ba thành, cho ông ta là được, hòa thượng đạo sĩ chẳng phải nên ăn rau xanh củ cải à? Nếu suốt ngày cá cá thịt thịt thì toàn thiên hạ đều xuất gia rồi.
Nói cho cùng là không bỏ được tiền tài, tiểu đạo quán của Viên Thiên Cương xa hoa vô kể, đạo bào thêu cả tơ vàng, đám hòa thượng càng khoa trương, chùa miếu chỉ muốn xây cao bao nhiêu được bấy nhiêu, tượng Phật muốn đúc to bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn đắp vàng lên dày cỡ nào thì dày cỡ đó, muốn làm gì? Sao có tiền không làm đường, xây quan ải, đào kênh, xây cho hoàng đế cái cung điện liền bất mãn. Giờ hay rồi, có người chết, muốn ngừng cũng không ngừng được, máu tươi trừ gây ra thù hận thì làm được gì.
Không tìm thấy Định Ngạn Bình, cả Đơn Ưng cũng không tìm thấy, hắn chỉ thấy dấu hiệu của lão già đó trên cửa thành Trường An, đó là dấu hiệu gọi hắn, hắn phải đi xem.
Trời đen kịt rồi, Đơn Ưng vẫn c hưa về, khách trong nhà đã đi hết, Tân Nguyệt thấy Vân Diệp không vui liền nói với khách, trượng phu bị sốt, hiện đang đổ mồ hôi trong phòng, không gặp khách được, tuy rất thất lễ, nhưng không ai trách. Vân Diệp đưa cho Trường Tôn Xung một tờ giấy, bảo hắn lập tức xéo về nhà, đóng cửa lại không được ra đường.
Xem tờ giấy xong, Trương Tôn Xung lập tức viết năm tờ giấy nội dung tương tự, phát cho đám Trình Xử Mặc, bọn họ còn uống hết rượu mới lên xe ngựa, vội vàng về nhà.
Cái tên Đinh Ngạn Bình quá đáng sợ, đám Trình Giảo Kim, Trường Tôn Vô Kỵ, Úy Trì Cung đều không lạ gì lão già này, La Sĩ Tín giao thủ với lão ta, kết quả thành tù binh của Lưu Hắc Thát. Tần Quỳnh nói, võ nghệ của La Sĩ Tín đứng đầu đám huynh đệ bọn họ, cho nên Trình Xử Mặc xem giấy xong, cúp đuôi lại về nhà ngay, đánh chết cũng không tùy tiện ra ngoài nữa.
Vân Diệp nóng ruột đi lại trong vườn, tên này tới giờ còn chưa về. Vô Thiệt thấy Vân Diệp nóng lòng, an ủi y:
- Thân thủ Đơn Ưng rất cao, ngay lão phu cũng không chắc giữ nổi hắn, hầu gia yên tâm, hắn sẽ về.
Tôn Tư Mạc dùng phất trần phủi lá rụng trên bàn, hỏi:
- Vì sao ngươi nói lão đạo có thể là mục tiêu của Đinh Ngạn Bình? Cả đời lão đạo không có gút mắc gì với ai, lão ta giết lão đạo làm gì.
Hôm nay Vân Diệp cưỡng ép mình về Vân phủ, Tôn Tư Mạc rất bất mãn, thời gian qua ông đang viết tài liệu về lỗ sang, đột nhiên tới Vân gia rảnh rang, làm ông ta bực bội.
- Đinh Ngạn Bình không phải là tướng quân nữa, lão ta là sát thủ, nghe Đơn Ưng nói có người bỏ rất nhiều tiền mời lão ta tới, nếu như là tiểu tử mời, tiểu tử khiến cục diện này loạn càng thêm loạn, giết đạo trưởng là cách tốt nhất.
- Đạo gia sẽ nổi điên, Phật môn có nghìn cái miệng cũng không nói được, bệ hạ sẽ phẫn nộ, đám hòa thượng thế là toi, đương nhiên giết Huyền Trang đang trên đường về cũng có hiệu quả tương tự, chỉ có điều toi đời là Đạo gia.
- Trận phong ba này có vấn đề, tiểu tử cho rằng là do bệ hạ làm, kết quả hôm nọ gặp bệ hạ, cảm thấy không giống bệ hạ làm, hiện bệ hạ đang xem náo nhiệt, chuẩn bị thu dọn tàn cuộc.
Vô Thiệt cười nói:
- Thế nào chẳng có kẻ được lợi, cuối cùng kẻ nào được lợi lớn nhất thì tám phần là kẻ khởi xướng, chẳng có mấy người làm chuyện hại người mà không lợi mình đâu.
Vừa nói xong câu này Vô Thiệt đứng dậy, mắt nhìn lên tường, chỉ thấy Đơn Ưng gục trên tường nói với Vân Diệp:
- Tốt nhất là ngươi đã tìm thấy thuốc giải, nếu không ta xong đời rồi.
Nói xong ngã lăn từ trên tường xuống.
Vân Diệp bế Đơn Ưng lên nhanh chóng chạy vào phòng, kiểm tra thân thể của hắn, cuối cùng phát hiện ra vết thương ở khuỷu chân, máu đen xì, chắc chắn trúng phải thứ thuốc độc phạn sạn đầu gì đó rồi.
Chuẩn bị từ trước, Tôn Tư Mạc nhanh chóng lấy dao nhỏ rạch chữ thập lên vết thương, máu sậm màu chảy ra, Vân Diệp ấn ống hút làm từ trúc lên vết thương, chầm chậm kéo pít tông, kéo một hồi rồi dừng lại, xem máu chảy ra từ vết thương có phục hồi màu đỏ không, hút tới hai ống mới thành bình thường, Vân Diệp lấy nước xà phòng rửa vết thương, không để tàn dư thuốc độc ở lại đó.
Thuốc giải độc của Tôn Tư Mạc đã đun xong, lấy ngón tay ấn cằm Đơn Ưng, đổ thuốc vào, Vân Diệp chỉ biết đứng nhìn Tôn Tư Mạc hành hạ Đơn Ưng, hết cách, mình không có huyết thanh, hi vọng cả vào Lão Tôn.
Đợi xử lý xong xuôi, Tôn Tư Mạc bắt mạch cho Đơn Ưng, bảo với Vân Diệp:
- Không đáng ngại nữa, tuy còn dư độc chưa trừ hết, nhưng mạng giữ được rồi, thất hoa tán của lão phu là lương dược trị độc của rắn, không ngờ lần này thiếu chút nữa mất tác dụng, độc thật, muốn dồn Tiểu Ưng vào chỗ trên đây mà.
Vân Diệp nghe nhịp thở Đơn Ưng chậm lại, không dồn dập như vừa nãy mới yên tâm, đắp chăn cho hắn, ra ngoài, không tìm thấy Vô Thiệt, Lão Trang trên nóc nhà nói:
- Hầu gia, Vô Thiệt đuổi theo rồi, còn mang theo một cái nỏ.
Vân Diệp gật đầu, xem ra Đinh Ngạn Bình truy đuổi Đơn Ưng tới tận Vân gia, không tận mắt thấy Đơn Ưng chết thì lão không yên tâm, kết quả bị Vô Thiệt phát hiện, không biết hai lão quái vật này ai lợi hại hơn.
Vừa chuẩn bị về phòng thì Vô Thiệt từ ngoài hoa viên đi vào, nỏ trong tay đã hết tên rồi.
- Lợi hại thật, lúc chạy còn có thể nghe gió phát hiện tên, bắn ba mũi đều bị lão né hết.
Vô Thiệt đặt nỏ lên bàn:
- Theo lão phu thấy, tên Đinh Ngạn Bình này nhắm vào hầu gia, lão ta rất thông thuộc địa hình xung quanh Vân gia, còn thông thuộc hơn lão phu, không ngờ bị mất dấu.
Vân Diệp tức ói máu, hoàng đế Lý Nhị không đi giết, tể tướng Phòng Huyền Linh không giết, chiến thần Lý Tịnh không giết, sao đi giết tên lưu manh ta? Lão tử chỉ muốn kiếm miếng cơm thái bình, có cản đường ai đâu.
Nghe thấy trong phòng có tiếng Đơn Ưng ho, vội đi vào, thấy Đơn Ưng nằm ngiêng, được Tôn Tư Mạc cho nuốc nước cam thảo. Thấy Vân Diệp đi vào, nói:
- Xác định rồi, mục tiêu là ngươi, không phải vì tiền dụ hoặc, lão già đó nổi điên, muốn trường sinh bất tử, nghe nói ngươi có bản đồ Bạch Ngọc Kinh, muốn ta đoạt lấy, ta biết thứ đó với ngươi vô dụng, hỏi xin là ngươi sẽ cho ta, nhưng lão già đó không tin, nói ta lừa lão, đột nhiên trở mặt, bọn ta đấu một trận, kết quả ta trúng phi hoàng thạch, vội chạy về tìm ngươi cứu mạng.
Vân Diệp lấy ngọc bài ra:
- Mai ta treo thứ này ở cổng, để lão ta lấy, lão ta thích đi tìm Bạch Ngọc Kinh vậy đi mà chết, mặc xác lão.
Vô Thiệt cười như cú mèo:
- Vô ích, lão ta không tin đâu, chỉ cho rằng là cạm bẫy của hầu gia, hầu gia có đưa cho lão thì lão cũng không tin, hơn nữa hầu gia đã xem bản đồ, loại kiêu hùng tàn độc như lão ta, không giết hầu gia độc chiếm Bạch Ngọc Kinh sẽ không thôi.
Thấy Đơn Ưng cũng gật đầu, Vân Diệp rợn người:
- Chẳng phải ngươi nói sư phụ ngươi hiền lành lắm à? Coi ngươi như nhi tử, sao giờ lại thành ác ma?
- Đúng thế, khi ta còn nhỏ, ông ta đúng là coi ta như con đẻ, nhưng về sau ông ta yêu một tiểu cô nương, sinh được nhi tử, sau đó ta không bằng chó.
Đơn Ưng cười cay đắng:
/1414
|