Hứng trí hết, Lý Nhị không muốn ở lại Vân gia nữa, hôm nay trong hoàng cung Âm Phi luyện ca vũ phải xem, nếu chẳng phải nghe nói một đám tướng soái tụ tập ở Vân gia cũng chẳng hạ mình tới Vân gia vào ngày Tết thế này, khi tới cưỡi ngựa, khi về thì các thị vệ đã chuẩn bị xe ấm.
Có thuốc nổ trong tay, Lý Nhị đã nghĩ ra cách chinh phạt Cao Ly, hiện làm khó ông ta là vận chuyển lương thực, quốc lực Đại Đường nay mới dần dần khôi phục, đợi thêm hai năm nữa thờ cơ sẽ chín muồi, xỉ nhục Tiền Tùy rốt cuộc vẫn dựa vào trẫm trả.
Hoàng đế đi rồi, các lão soái cũng đi rất nhiều, chỉ có bốn vị Trình, Ngưu, Tần, Úy Trí còn ở lại, trong đình, bốn vị lão soái thoải mái uống rượu, hôm nay thu hoạch không tệ, đám nhỏ cũng có tiền đồ riêng của mình, bối phận trước có thể thở phào rồi.
Chỗ của các lão nhân không cần Vân Diệp hầu hạ, Tiền quản gia lo liệu, món thịt bò hầm khoai tây đã đưa lên ba lần rồi, xem chừng còn phải đưa lên lần thứ tư.
Lý Thừa Càn hộ vệ cha về Trường An, chỉ có Lý Thái cầm cái đùi trâu lớn vừa ăn vừa oán:
- Ngươi giết trâu sao không mang cho ta một cái đùi, mẫu hậu hạ nghiêm lệnh không cho bọn ta giết trâu cày, biết là món ngon lại không ăn được, chuyện trâu bò nhà ngươi chết bệnh đã nổi tiếng ở Trường An rồi, mai bảo hạ nhân mang mấy con tới nhà ngươi, nhanh nhanh khiến chúng chết bệnh, ta còn biếu mẫu hậu một ít.
Vân Diệp thắc mắc:
- Bằng vào cái gì mà trâu bò nhà ngươi chết bệnh lại tinh vào nhà ta, ngươi không biết quan phủ sẽ xử phạt à? Chủ bạ huyện Lam Điền đang cầu xin quản gia năm nay đừng có trâu bò chết bệnh nữa, chết thêm vài con thì hắn không ngồi ở cái ghế đó được.
- Nhà ngươi luôn có những kẻ kỳ quái, trước kia có một tên tiểu tử thích ngồi trên cây nhìn muội tử của ngươi, hiện tên đó biến mất rồi, giờ thêm kẻ thích ngồi trên cây uống rượu, lạnh thế này mà phanh ngực ra, không sợ lạnh à?
Lý Thái đánh trống lảng, chỉ hai cái chân to buông thõng dưới cây.
- Ngươi thì hiểu cái chó gì, kỳ nhân phải có hành động kỳ quái, có bản lĩnh tìm ở nhà ngươi kẻ uống rượu như thế xem, dù Thanh Tước ngươi lợi hại, khắp vương phủ đều là đám văn sĩ, Tử viết thi nói, thối hoắc, có thể diện lắm nhỉ? Có cần ta làm vài bài thơ trấn áp bọn chúng một chút không, tránh bọn chúng không coi ai ra gì.
- Ta chẳng hiểu cái chó gì, có điều ta nhất định viết ra ( quát địa chí), đúng là ta mượn rất nhiều sách ở thư viện, nhưng ngươi cũng không cần cho Hứa Kính Tông mỗi ngày tới nhà ta đòi một lần, ta còn đang dùng.
- Ngươi mượn ( Sơn xuyên địa lý chí) thì ta hiểu, nhưng mượn toàn bộ ( Sơn Hải Kinh) để làm gì? Ngươi định dựa vào nó để làm ( Quát địa chí) cà? Nếu ta đưa ngọc bội cho ngươi, ngươi có thể giúp ta tìm ra Bạch Ngọc Kinh ở đâu không?
- Biết ngay là ngươi sẽ không để người ta mang ngọc bội thật đi mà, người có được cuối cùng là phụ hoàng ta, phụ hoàng ta nghe xong sự việc, không cần nghĩ đã ném đi, sao ngươi không cho phụ hoàng ta xem?
Vân Diệp đứng lại, đợi Lý Thái tới gần mới nói nhỏ:
- Khác nhau, ngươi xem cùng lắm đem bán kiếm tít tiền tiêu, nương nương xem cùng lắm thỏa mãn sự hiếu kỳ, ca ca ngươi xem là để hắn biết trường sinh bất lão là trò hề. Cha ngươi mới bỏ chuyện uống thuốc chứa chì, nếu khơi lên tâm tư cầu tiên đạo, cho ba nghìn đồng nam nữ, lúc đó ngươi đi tìm Bồng Lai hay ta đi tìm Phương Trượng? Để tâm tư lên quốc sự thì hơn.
**** Theo Sơn Hải kinh, núi Bồng Lai nằm trên một hòn đảo ở rìa phía đông của Bột Hải, cùng với 4 đảo khác trên đó các vị tiên sống, gọi là Phưong Trượng (方丈), Doanh Châu (瀛州), Đại Dư (岱輿) và Viên Kiều (員嬌).
Lý Thái nhét miệng thịt cuối cùng vào mồm, nhai rất lâu mới nuốt xuống:
- Ngươi là kẻ lợi hại, một miếng ngọc nát mà làm thiên hạ xoay vòng vòng, may là cuối cùng phụ hoàng ta có được, nếu nhà khác có được, chẳng phải là nhà tan cửa nát sao? Ngươi khỏi cần lấy Cao Ly ra nói, đều là người thông minh, chẳng qua đem sự chú ý của cha ta đã hướng về Cao Ly chứ gì, trước kia chúng ta đã bàn nhau moi sạch tiền của Cao Ly mới dừng tay, giờ nơi phơi bày ra để che chắn cho mình, đúng là không trượng nghĩa.
- Chuyện lừa dối nhất định phải có giới hạn, hiện giờ cha ngươi biết cũng không ảnh hưởng tới đại cục, nếu tới lúc cha ngươi thật sự nóng ruột rồi thì ngươi mới nói, ha ha ha.
Vân Diệp cười mấy tiếng rồi không nói nữa.
Lý Thái cũng cười theo, bị Vân Diệp đẩy mấy cái:
- Giờ ngươi đúng là tên mọt sạch, không hiểu ta cười cái gì cũng cười theo, cười như cú mèo vậy.
- Ai nói ta không hiểu, đợi cha ta nóng ruột rồi mới nói tuy công lao lớn hơn, nhưng nhất định làm cha ta không vui, bất kể người nói ra chân tướng là ai, tương lai đều sẽ gặp xui xẻo, chuyện này ngay mẹ ta cũng chẳng muốn làm.
- Nói hay lắm! Có điều đó là do ngươi nói, không phải ta nói, ta luôn cho rằng bệ hạ là minh chủ vạn thế tấm lòng bao la, không ngờ từ miệng con bệ hạ mới bết bệ hạ có một mặt hẹp hòi, đúng là gặp mặt không bằng nghe danh.
…………
- Cái gì, trẫm là tên buôn nô lệ lớn nhất thiên hạ? Vân Diệp, trẫm phải băm vằm ngươi làm vạn mảnh!
Trong điện Lương Nghi truyền ra tiếng gầm gừ điên cuồng của Lý Nhị, ông ta về một cái là ngay lập tức hỏi Trường Tôn thị chuyện kinh doanh, ông ta không sao ngờ được, chuyện làm ăn hoàng hậu nắm giữ là buôn bán nhân khẩu.
Đây là loại kinh doanh cổ xưa, từ khi con người bắt đầu có ý thức giai cấp liền có loại kinh doanh này, nó cùng với giao dịch thể xác, sát thủ được coi là ba loại làm ăn cổ xưa nhất trên đời, chỉ có điều hơi khó nghe một chút. Lý Nhị biết thành Trường An đột nhiên có rất nhiều tỳ nữ Cao Ly, Tân La, vốn tưởng uy doanh Đại Đường làm những nữ nhân đó không ngại vạn dặm đường xa tới Trường An mưu sinh, còn thầm đắc ý một hồi, nào ngờ là do hoàng hậu ra sức thúc đẩy.
- Bệ hạ nghĩ nhầm rồi, chuyện mua bán nô lệ là do thiếp thân đòi từ tay tên tiểu tử đó, ca ca thiếp, còn cả Trình gia, Tần gia, thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu vì chuyện làm ăn này. Bệ hạ không biết, Đại Đường mấy năm qua dưới sự lèo lái của bệ hạ, quốc lực thăng tiến từng ngày, nghe nói thương thuế đã chiếm một nửa thế má, chỉ cần thương thuế nhiều hơn một chút bệ hạ có thể giảm bớt gánh nặng cho nông hộ, để thiên hạ đều được nếm trải tư vị thịnh thế.
Trường Tôn thị cười nhẹ giải thích:
- Nhưng thương nhân nhiều lên, người trồng trọt không thể ít đi, cho nên mới tính tới các nước xung quanh, bệ hạ chinh phạt Cao Xương, Tiết Duyên Đà đại thắng trở về, vì sao những tướng lĩnh chỉ muốn tù binh, không muốn vàng bạc châu báu? Vì tác phường trong nhà không đủ người nữa.
- Người Quan Trung không muốn kinh doanh, tác phường không có lao lực, mua bán con dân Đại Đường sẽ bị bệ hạ chém đầu, đành mua bán người nước khác, thiếp thân vì chuẩn bị sức lao động cho lượng lớn lông cừu sau mùa xuân, nên chỉ cần nữ tử. Tới khi đó lông cừu ở thảo nguyên chất đống ở Trường An thì bệ hạ làm sao? Chẳng lẽ để thiếp thân dẫn người trong cung đi làm?
- Từ xưa tới nay thảo nguyên là họa của Trung Nguyên, bệ hạ là minh chủ một đời, thủ đoạn sắt làm bốn phương thuần phục, nhưng con cháu bệ hạ không thể đời nào cũng là minh chủ, tới khi đó cần dựa bào lợi ích trói buộc bọn họ vào nhà ta.
Có thuốc nổ trong tay, Lý Nhị đã nghĩ ra cách chinh phạt Cao Ly, hiện làm khó ông ta là vận chuyển lương thực, quốc lực Đại Đường nay mới dần dần khôi phục, đợi thêm hai năm nữa thờ cơ sẽ chín muồi, xỉ nhục Tiền Tùy rốt cuộc vẫn dựa vào trẫm trả.
Hoàng đế đi rồi, các lão soái cũng đi rất nhiều, chỉ có bốn vị Trình, Ngưu, Tần, Úy Trí còn ở lại, trong đình, bốn vị lão soái thoải mái uống rượu, hôm nay thu hoạch không tệ, đám nhỏ cũng có tiền đồ riêng của mình, bối phận trước có thể thở phào rồi.
Chỗ của các lão nhân không cần Vân Diệp hầu hạ, Tiền quản gia lo liệu, món thịt bò hầm khoai tây đã đưa lên ba lần rồi, xem chừng còn phải đưa lên lần thứ tư.
Lý Thừa Càn hộ vệ cha về Trường An, chỉ có Lý Thái cầm cái đùi trâu lớn vừa ăn vừa oán:
- Ngươi giết trâu sao không mang cho ta một cái đùi, mẫu hậu hạ nghiêm lệnh không cho bọn ta giết trâu cày, biết là món ngon lại không ăn được, chuyện trâu bò nhà ngươi chết bệnh đã nổi tiếng ở Trường An rồi, mai bảo hạ nhân mang mấy con tới nhà ngươi, nhanh nhanh khiến chúng chết bệnh, ta còn biếu mẫu hậu một ít.
Vân Diệp thắc mắc:
- Bằng vào cái gì mà trâu bò nhà ngươi chết bệnh lại tinh vào nhà ta, ngươi không biết quan phủ sẽ xử phạt à? Chủ bạ huyện Lam Điền đang cầu xin quản gia năm nay đừng có trâu bò chết bệnh nữa, chết thêm vài con thì hắn không ngồi ở cái ghế đó được.
- Nhà ngươi luôn có những kẻ kỳ quái, trước kia có một tên tiểu tử thích ngồi trên cây nhìn muội tử của ngươi, hiện tên đó biến mất rồi, giờ thêm kẻ thích ngồi trên cây uống rượu, lạnh thế này mà phanh ngực ra, không sợ lạnh à?
Lý Thái đánh trống lảng, chỉ hai cái chân to buông thõng dưới cây.
- Ngươi thì hiểu cái chó gì, kỳ nhân phải có hành động kỳ quái, có bản lĩnh tìm ở nhà ngươi kẻ uống rượu như thế xem, dù Thanh Tước ngươi lợi hại, khắp vương phủ đều là đám văn sĩ, Tử viết thi nói, thối hoắc, có thể diện lắm nhỉ? Có cần ta làm vài bài thơ trấn áp bọn chúng một chút không, tránh bọn chúng không coi ai ra gì.
- Ta chẳng hiểu cái chó gì, có điều ta nhất định viết ra ( quát địa chí), đúng là ta mượn rất nhiều sách ở thư viện, nhưng ngươi cũng không cần cho Hứa Kính Tông mỗi ngày tới nhà ta đòi một lần, ta còn đang dùng.
- Ngươi mượn ( Sơn xuyên địa lý chí) thì ta hiểu, nhưng mượn toàn bộ ( Sơn Hải Kinh) để làm gì? Ngươi định dựa vào nó để làm ( Quát địa chí) cà? Nếu ta đưa ngọc bội cho ngươi, ngươi có thể giúp ta tìm ra Bạch Ngọc Kinh ở đâu không?
- Biết ngay là ngươi sẽ không để người ta mang ngọc bội thật đi mà, người có được cuối cùng là phụ hoàng ta, phụ hoàng ta nghe xong sự việc, không cần nghĩ đã ném đi, sao ngươi không cho phụ hoàng ta xem?
Vân Diệp đứng lại, đợi Lý Thái tới gần mới nói nhỏ:
- Khác nhau, ngươi xem cùng lắm đem bán kiếm tít tiền tiêu, nương nương xem cùng lắm thỏa mãn sự hiếu kỳ, ca ca ngươi xem là để hắn biết trường sinh bất lão là trò hề. Cha ngươi mới bỏ chuyện uống thuốc chứa chì, nếu khơi lên tâm tư cầu tiên đạo, cho ba nghìn đồng nam nữ, lúc đó ngươi đi tìm Bồng Lai hay ta đi tìm Phương Trượng? Để tâm tư lên quốc sự thì hơn.
**** Theo Sơn Hải kinh, núi Bồng Lai nằm trên một hòn đảo ở rìa phía đông của Bột Hải, cùng với 4 đảo khác trên đó các vị tiên sống, gọi là Phưong Trượng (方丈), Doanh Châu (瀛州), Đại Dư (岱輿) và Viên Kiều (員嬌).
Lý Thái nhét miệng thịt cuối cùng vào mồm, nhai rất lâu mới nuốt xuống:
- Ngươi là kẻ lợi hại, một miếng ngọc nát mà làm thiên hạ xoay vòng vòng, may là cuối cùng phụ hoàng ta có được, nếu nhà khác có được, chẳng phải là nhà tan cửa nát sao? Ngươi khỏi cần lấy Cao Ly ra nói, đều là người thông minh, chẳng qua đem sự chú ý của cha ta đã hướng về Cao Ly chứ gì, trước kia chúng ta đã bàn nhau moi sạch tiền của Cao Ly mới dừng tay, giờ nơi phơi bày ra để che chắn cho mình, đúng là không trượng nghĩa.
- Chuyện lừa dối nhất định phải có giới hạn, hiện giờ cha ngươi biết cũng không ảnh hưởng tới đại cục, nếu tới lúc cha ngươi thật sự nóng ruột rồi thì ngươi mới nói, ha ha ha.
Vân Diệp cười mấy tiếng rồi không nói nữa.
Lý Thái cũng cười theo, bị Vân Diệp đẩy mấy cái:
- Giờ ngươi đúng là tên mọt sạch, không hiểu ta cười cái gì cũng cười theo, cười như cú mèo vậy.
- Ai nói ta không hiểu, đợi cha ta nóng ruột rồi mới nói tuy công lao lớn hơn, nhưng nhất định làm cha ta không vui, bất kể người nói ra chân tướng là ai, tương lai đều sẽ gặp xui xẻo, chuyện này ngay mẹ ta cũng chẳng muốn làm.
- Nói hay lắm! Có điều đó là do ngươi nói, không phải ta nói, ta luôn cho rằng bệ hạ là minh chủ vạn thế tấm lòng bao la, không ngờ từ miệng con bệ hạ mới bết bệ hạ có một mặt hẹp hòi, đúng là gặp mặt không bằng nghe danh.
…………
- Cái gì, trẫm là tên buôn nô lệ lớn nhất thiên hạ? Vân Diệp, trẫm phải băm vằm ngươi làm vạn mảnh!
Trong điện Lương Nghi truyền ra tiếng gầm gừ điên cuồng của Lý Nhị, ông ta về một cái là ngay lập tức hỏi Trường Tôn thị chuyện kinh doanh, ông ta không sao ngờ được, chuyện làm ăn hoàng hậu nắm giữ là buôn bán nhân khẩu.
Đây là loại kinh doanh cổ xưa, từ khi con người bắt đầu có ý thức giai cấp liền có loại kinh doanh này, nó cùng với giao dịch thể xác, sát thủ được coi là ba loại làm ăn cổ xưa nhất trên đời, chỉ có điều hơi khó nghe một chút. Lý Nhị biết thành Trường An đột nhiên có rất nhiều tỳ nữ Cao Ly, Tân La, vốn tưởng uy doanh Đại Đường làm những nữ nhân đó không ngại vạn dặm đường xa tới Trường An mưu sinh, còn thầm đắc ý một hồi, nào ngờ là do hoàng hậu ra sức thúc đẩy.
- Bệ hạ nghĩ nhầm rồi, chuyện mua bán nô lệ là do thiếp thân đòi từ tay tên tiểu tử đó, ca ca thiếp, còn cả Trình gia, Tần gia, thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu vì chuyện làm ăn này. Bệ hạ không biết, Đại Đường mấy năm qua dưới sự lèo lái của bệ hạ, quốc lực thăng tiến từng ngày, nghe nói thương thuế đã chiếm một nửa thế má, chỉ cần thương thuế nhiều hơn một chút bệ hạ có thể giảm bớt gánh nặng cho nông hộ, để thiên hạ đều được nếm trải tư vị thịnh thế.
Trường Tôn thị cười nhẹ giải thích:
- Nhưng thương nhân nhiều lên, người trồng trọt không thể ít đi, cho nên mới tính tới các nước xung quanh, bệ hạ chinh phạt Cao Xương, Tiết Duyên Đà đại thắng trở về, vì sao những tướng lĩnh chỉ muốn tù binh, không muốn vàng bạc châu báu? Vì tác phường trong nhà không đủ người nữa.
- Người Quan Trung không muốn kinh doanh, tác phường không có lao lực, mua bán con dân Đại Đường sẽ bị bệ hạ chém đầu, đành mua bán người nước khác, thiếp thân vì chuẩn bị sức lao động cho lượng lớn lông cừu sau mùa xuân, nên chỉ cần nữ tử. Tới khi đó lông cừu ở thảo nguyên chất đống ở Trường An thì bệ hạ làm sao? Chẳng lẽ để thiếp thân dẫn người trong cung đi làm?
- Từ xưa tới nay thảo nguyên là họa của Trung Nguyên, bệ hạ là minh chủ một đời, thủ đoạn sắt làm bốn phương thuần phục, nhưng con cháu bệ hạ không thể đời nào cũng là minh chủ, tới khi đó cần dựa bào lợi ích trói buộc bọn họ vào nhà ta.
/1414
|