Không về Ngọc Sơn thì Vân Diệp cũng không ngủ được, y quên mình là thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam, đi tới đâu là cửa phải bày tiết việt, chính là một cái rìu đồng nát buộc rất nhiều tua hồng, trông rất kỳ quái, là tượng trưng cho quyền lực, nói lên chủ nhân đang ở nhà, khách bình thường thì từ chối là được, cứ nói chủ nhân bị bệnh không tiếp khách, nhưng có thứ ác khách không thèm quan tâm, ví dụ như Trường Thôn thị.
Trường Tôn thị cả đêm không ngủ dung nhan vẫn lộng lẫy, nữ nhân sắp bốn mươi tuổi rồi mà tinh lực còn như thế, đúng là khiến người ta bội phục. Trường Tôn thị tới rồi, Vân Diệp không cần vờ vịt, nói chuyện câu được câu chăng, người co trên ghế như đống bùn nhão, nỗ lực đối phó với bà ta xong để còn ngủ.
- Mới vài năm, một thiếu niên trẻ trung rơi vào ổ ôn nhu không biết tiết chế thành ra thế này, sáng sớm ra mà ngủ gà ngủ gật, Tân Nguyệt, cho y chậu nước lạnh, để y tỉnh táo lại.
Trường Tôn thị thấy hỏi một đằng Vân Diệp đáp một nẻo thì nổi giận, Tân Nguyệt không dám làm trái, lập tức bê chậu nước tới, lấy nước lạnh lau mặt cho trượng phu.
Tỉnh ngay lại, Vân Diệp cười khổ:
- Nương nương, hôm qua nha đầu khóc cả đêm, trừ vi thần bế thì không khóc, người khác không ai làm gì được nó, tới sáng mới chịu yên.
Mặc dù y chỉ nói nửa sự thật, nhưng cũng không thể bảo y nói dối.
Nghe nói thế sắc mặt Trường Tôn thị mới dịu lại, hỏi:
- Ngươi giấu ngọc bội đi đâu rồi, bản cung muốn xem, khúc từ ngươi hát hôm qua đúng là rất giống ca khúc của tiên cung, cho nên bản cung rất muốn xem.
- Nương nương, ngọc bội đương nhiên còn, vi thần giấu nó đi, người muốn xem không sao, dù tặng cho người cũng không thành vấn đề, nhưng bệ hạ xem thì không hay. Tốt nhất là nương nương xem xong thì nghiền nó thành bột, thề là xong, không ai nghĩ tới đất thần tiên gì nữa.
Vân Diệp bực thật rồi, rõ ràng không có cái chỗ kỳ quái đó, cứ dứt khoát nói là có, nhất định nạp mạng vào đó mới chịu yên, chết rồi còn thành nhân vật tinh anh.
Trường Tôn thị hơi do dự, bà rất rõ trượng phu mình tính cách thế nào, nếu thực sự có được ngọc bội, chìm đắm vào thì gay go to, hiện trượng phu không bỏ thể diện xuống để đòi Vân Diệp ngọc bội, còn muôn duy trì thể diện minh quân, đợi tới lúc nào đó không kiềm chế nổi sự tỏ mò, không thành chuyện lớn mới là lạ.
- Cũng được, bản cung không xem nữa, ngươi cất t hứ đó cho thật kỹ, đừng có ném đồ giả ra ngoài nữa, ném có một lần mà thiên hạ chết bao người, hiện bản cung đã lệnh trong hoàng cung không được nói ngọc bội kia là giả, dù sao chỉ vài người nhìn thấy, bịt miệng cũng dễ.
Nghe Trường Tôn thị nói nhẹ nhàng, nhưng trong đầu Vân Diệp lại hiện lên cảnh xác chết chồng chất, trước kia xem phim về hoàng cung, phi tử bất ngờ có thai đều khiến cả đống người chết, khỏi nói tới loại bí mật siêu cấp như Bạch Ngọc Kinh, vậy có bao nhiêu người bị ném xuống giếng rồi? Chẳng trách mà người có chức quyền trong hoàng cung uống nước đều lấy từ suối trên núi, bất đắc dĩ lắm mới uống thứ nước ngâm thi thể.
Nhìn thấy Vân Diệp rùng mình, Trường Tôn thị vỗ bàn:
- Nghĩ bậy nghĩ bạ gì đấy, bản cung là loại người tàn nhẫn hiếu sát à? Một cái ngọc bội nát chưa đáng giá bằng mạng người, chẳng lẽ trong lòng ngươi, bản cung là một độc phụ.
Vân Diệp thấp giọng nói:
- Lần trước sập hoàng cung còn thấy nương nương xách đao dính máu, thần sợ tới không dám đến gần, chẳng may tâm tình nương nương không tốt, cho thần một đao thì thần chết oan rồi.
Câu này này làm Trường Tôn thị không còn gì để nói nữa, gõ bàn, đi hai vòng, thình lình tới trước mặt Vân Diệp, đưa tay ra nhéo tai y, ra sức vặn, đau tới mức làm y la toáng lên.
- Ngươi cũng tính là đệ tử của ta, đối đãi với sư trươngr như thế là đại bất kính, hôm nay phải tính nợ cũ với ngươi, một hầu tước dữ quốc đồng hưu thành cái tính vô lại như thế, là ông trời mù mắt. Hôm nay có gan oán trách bản cung, lần sau có gan mắng bệ hạ, có điều chắc chắn ngươi đã làm thế rồi phải không? Đánh ngươi một trận không oan chứ?
Có hoàng hậu nhà ai lại nhéo tai người ta như mụ hàng tôm hàng cá thế không? Có chứ, chính là Trường Tôn thị, trước kia nhìn bà ta ngược đãi Lý Thừa Càn, mình còn tiếc nuối, giờ đến lượt tai mình bị nhéo như tai lừa vậy.
Vân Diệp bắt đầu chửi bới Tư Mã Quang, trong ( tư trị thông giám) miêu tả Trường Tôn thị thành hoàng hậu gần như hoàn mỹ, tên khốn đó trốn trong hầm tưởng tượng ra dung mạo và sự dịu dàng của Trường Tôn thị, chảy nước dãi viết ra hiền hậu một thời, hại mình vừa gặp bà ta là tôn kính tám phần, ngưỡng mộ hai phần, bị người ta vò đi nắn lại trong tay mà không dám phản kháng, hiện thì hay rồi, Trường Tôn thị ngày càng quá ra.
Trên lịch sử chẳng phải nói bà ta chỉ sống được hai năm nữa sao? Mau lên! Không phải nói bà ta nằm giường suốt hơn một năm sao? Mau lên! Không phải nói bà ta mang bệnh sinh ra Kim Thành công chúa sao? Mau lên!
Có lẽ là Trường Tôn thị nghe thấy khát khao của Vân Diệp, tay nhéo tai y, nhéo đi nhéo lại đột nhiên buông tay ra, che miệng nôn khan vào ống nhổ một hồi.
Vân Diệp ngoáy lỗ tai, rất sạch, không có thứ bẩn thỉu như ráy tai, vì sao Trường Tôn thị phản ứng mạnh như thế? Tân Nguyệt hãi hùng khiếp vìa chạy tới pha cho hoàng hoàng một cốc trà nóng, Trường Tôn thị nhận lấy uống cạn, sau đó ngồi xuống ghế tự bắt mạch cho mình. Vậy mà cũng được à? Vân Diệp tròn mắt nhìn Trường Tôn thị nhắm mắt nghe mạch.
Một lúc sau, Trường Tôn thị mở mắt ra, tựa hồ rất vui vẻ, nắm tay Tân Nguyệt nói chuyện phụ nữ một hồi, đuổi Vân Diệp đi thật xa, Vân Diệp nấp sau cột gặm bánh bao nhìn thấy Trường Tôn thị hớn hở rời đi, ù ù cạc cạc hỏi Tân Nguyệt:
- Sao thế, có phải hoàng hậu nhéo tai ta có nên mới vui vẻ thế không? Xem ra sau này chỉ cần nàng gặp chuyện không vui cứ nhéo tai ta là xong, cho nàng biết, điển cố sinh ra như thế đấy.
Tân Nguyệt tức khí đánh Vân Diệp một cái, khoác tay y nói:
- Nương nương có hỉ rồi, vừa rồi còn hỏi thiếp có không, phu quân nói xem, hơn một năm rồi, vì sao còn chưa co gì?
Nàng sốt ruột xoa bụng hỏi.
- Có gì đâu, chỉ cần chúng ta nỗ lực thêm một chút là sẽ được, hiện giờ mới có hai đứa mà sắp lấy mạng cha nó rồi, thêm nữa thì ta còn đường sống không?
- Mặc kệ, nhân đinh là ta ít ỏi, có mỗi Bảo Nhi là nam đinh, vậy không được, phải có năm sáu đứa mới có thể kế thừa gia nghiệp của chàng, Bảo Nhi kế thừa tước vị rồi, còn lại là kế thừa học vấn của chàng, không bỏ thứ nào hết.
Tân Nguyệt nói đầy hào khí, tựa hồ nhìn thấy trẻ con chạy khắp sân Vân gia.
Nữ nhân này không xong rồi, ghen tỵ người ta là công gia, nhà mình là hầu gia, ghen tỵ người ta có bảy tám con, nhà mình chỉ có hai đứa, giờ ngay cả hoàng hậu phưỡn bụng lên cũng ghen tỵ, nhìn ngón tay nàng múa may, Vân Diệp cảm giác có cả vạn con ruồi bay quanh mình.
- Được rồi, muốn có con chúng ta vào phòng chế tạo luôn, đừng thừa lời nữa, đi luôn.
Thấy trượng phu nổi giận, Tân Nguyệt ngượng ngùng đánh Vân Diệp một cái, lấy ngón tay khẽ búng cái lỗ tai đỏ dừ của y, cười khúc khích bỏ chạy vào phòng trong tiếng gầm rú của Vân Diệp, đóng cửa lại cười một mình.
Vân Diệp vác cái tai đỏ ngồi ở đại sảnh tiếp kiến đám Lão Lạ, toàn là bộ tướng của mình, không cần khách khí, khách khí còn làm hỏng quy củ. Bốn người bọn họ đứng thẳng tắp ở đại sảnh, ai nấy đều mặc quân trang, khải giáp tuy hơi cũ kỹ, nhưng rất thực dụng, dưới chân mỗi người là một bộ khải giáp do Vân gia đặc chế, đen xì xì, trên là lớp dầu ngô đồng, từ khi Tôn Tư Mạc vô tình làm ra lưu toan ( H2S), khải giáp Vân gia thêm một tầng công nghệ khử ô xi hóa, tuy trông khó coi, nhưng so với khải giáp trước kia chống chịu ăn mòn tốt hơn, không sợ nước mưa nữa.
- Lại Truyền Phong, Dương Nguyệt Minh, Dương Nguyệt Lễ, Cẩu Phong, cáo thân binh bộ của bốn người các ngươi đã phát tới đại doanh chưa?
Vân Diệp ngồi trên ghế da hổ trầm giọng hỏi thủ hạ
- Bẩm Đại thống lĩnh, cáo thân của bốn người bọn thuộc hạ đều đã tới nơi, chức vị của thuộc hạ thăng nửa cấp, Nhị Dương và Cẩu giáo úy cũng như thế, đa tạ ơn đề bạt của Đại thống lĩnh.
Lão Lại nói xong liền cùng ba người kia vén chiến bào quỳ một gối xuống, Vân Diệp xua tay bảo bọn họ đứng dậy, lúc này trong đại sảnh chỉ có Lưu Tiến Bảo toàn thân giáp tụ ưỡn bụng đứng bên Vân Diệp, ngoài cửa là tám gia tướng võ trang đầy đủ, nha hoàn phó dịnh không dám đi qua đại sảnh, ngay cả Tân Nguyệt cũng không dám, chuyện này Trình phu nhân đã dạy Tân Nguyệt từ lâu, nữ nhân không được hỏi tới chuyện quân ngũ, ngay cả nhìn cũng không được. Tân Nguyệt tuân thủ nghiêm ngặt, nàng biết trong quân nhiều quy củ.
- Đó là nhờ các nươi có nền tảng tốt, nếu không ta muốn đề bạt các ngươi cũng chẳng có cớ, may bản soái ở binh bộ có vài phần thể diện, bọn họ làm rất nhanh. Theo ta sẽ không phải chịu thiệt, huống hồ các ngươi đều là người cũ, thủy quân chúng ta không thiếu tiền tài, chỉ thiếu công lao. Con mẹ nó, quan hức của lão tử tới tận cùng rồi, cần công lao làm cái chó gì nữa, chụp cái mũ dữ quốc đồng hưu xuống là bệ hạ không định phong thưởng cho ta nữa.
- Cho nên các ngươi hưởng lợi, chỉ cần lập công, thủy sư Lĩnh Nam ta không có chuyện che giấu không báo lên, bản soái chỉ huy một vạn ba nghìn tướng sĩ, hơn tám trăm chiến hạm, nay đảm nhận chuyện vận lương, có thể nói là nhiệm vụ nặng nề, lương thực ở Trường An không bao giờ đủ ăn, người quá nhiều.
- Chúng ta đã nhận nhiệm vụ này thì phải làm cho tốt, thời gia qua các ngươi ít nhiều cũng biết quy củ ở trong doanh rồi, đó là không được nhúng tay bừa bãi, kẻ nào vươn tay ra là chặt, chặt luôn cả đầu. Chuyện mất mặt hút máu lính không được xảy ra trong thủy sư chúng ta, phạm sai lầm thì đánh đòn, biệt giam, chặt đầu, chỉ không có chuyện phạt quân lương, các ngươi phải chấp hành theo. Đều là phủ binh cả, ra ngoài làm lính chẳng có tiền lương, có điều thủy sư có, khi thuyền trống ta cho phép chở ít hàng, nhưng là hàng của thủy sư chúng ta, hàng của người ngoài một hạt gạo cũng không cho, các ngươi nhớ chưa?
- Vâng!
Bốn người đồng thanh đáp to:
Vân Diệp hài lòng gật đầu:
- Các ngươi cũng biết, bản soái chẳng hiểu cái đếch gì về binh pháp hết, cho nên chuyện kiếm lối ra, thăng quan, phát tài cho huynh đệ là của bản soái, bị người ta ức hiếp có thể tìm bản soái ra mặt cho các ngươi, huynh đệ không có cái ăn, không có tiền, lập công không được thăng quan đều có thể tìm ta, thậm chí con bà làm ma thế mạng cũng có thể tìm bản soái, bản soái nhất định khiến các ngươi vừa lòng. Nhưng xung phong hãm trận, quyết chiết đánh địch, công thành cướp trại là của các ngươi, hiểu chưa? Nếu thấy không bằng thì đề xuất ra, ta sẽ đưa các ngươi về chỗ cũ.
- Đại soái! Chỉ thứ chó má mới cho là không công bằng, lên trận giết địch vốn là bổn phận của mạt tướng, bọn mạt tướng không sợ đổ máu hi sinh, chỉ sợ tương lai không có kết cục tốt. Bọn mạt tướng mới với thủy quân mà lương thưởng tự nhiên tăng gấp đôi, bà nương con nhỏ có chỗ ở, càng chưa nói tới có tiên sinh tốt nhất dạy bọn nhỏ, ơn này bọn mạt tướng chết cả trăm lần cũng không báo đáp hết được, nếu có ai nghi ngờ quyết định của đại soái, phải hỏi thanh đao của mạt tướng có đồng ý không.
Vân Diệp hài lòng gật đầu, bản thân là cái thứ gì thì tự biết, hai quân đối trận bất cẩn một chút là toàn quân bị diệt, mình chỉ huy bừa chẳng bằng giao cho những dũng tướng có kinh nghiệm này, chỉ là người mà mình cần mãi mà chưa xuất hiện, làm Vân Diệp rất đau đầu.
Đại Đường xưa nay không coi trọng thủy quân, cho nên Vân Diệp mới có cơ hội tự thống lĩnh một quân, so với việc nói Lý Nhị nhìn trung tài năng quân sự của y, không bằng nói nhìn trúng tài kiếm tiền của y. Cả một hạm đội giờ không cần triều đình đầu tư, ngược lại mỗi năm thu lợi không ít, riêng điều này Lý Nhị đã hài lòng rồi.
Hiện giờ tướng sĩ thủy quân nơi khác đều vắt óc tìm cách vào thủy sư Lĩnh Nam, Vân Diệp thừa cơ thu nạp mấy dũng tướng trên biển, khiến thống lĩnh thủy sư khác đều dâng tấu đàn hặc Vân Diệp, chuyện này y chẳng bận tâm, bất kể là binh bộ thay thượng thư tỉnh đều không báo chuyện nhỏ nhặt này lên hoàng đế.
Thi lễ xong, công việc cũng xong, không khí tức thì nới lỏng, Vân Diệp cho bốn người ngồi xuống, mang trà nước lên, tán gẫu chuyện trong quân, tăng cường tình cảm.
- Hầu gia, vừa rồi mạt tướng nhìn như nhìn thấy xa giá của nương nương từ phủ ra, chẳng lẽ hôm nay nương nương tới phủ?
Lại Truyền Phong ỷ vào thân quen với Vân Diệp, hỏi nhỏ:
Vân Diệp cười khổ chỉ cái tai giờ vẫn còn đỏ au:
- Hôm qua tới điện Vạn Dân tham dự yến hổi, chẳng may đắc tội với nương nương, nên tới tính sổ với ta, tai sắp bị kéo rách rồi.
- Nương nương hôm nay tới là vì nhéo tai hầu gia?
Bốn người đồng loạt mở to mắt ra:
- Chứ còn vì cái gì được nữa, nương nương có thể coi là lão sư của ta, chỉ cần ta phạm lỗi là không bao giờ buông tha, chuyện cũ không muốn nhớ lại, trước kia vì dạy nghi biểu cho ta và thái tử, nương nương hạ lệnh buộc ta và thái tử lên ghế tập ngồi, tư vị đó không dễ chịu.
Vân Diệp cố ý nhắc tới quan hệ sâu xa của mình và nương nương là muốn để lại một ấn tượng cho đám mãnh tướng này, đó là chủ soái mình thủ đoạn thông thiên, làm việc dưới trướng nhất định không tệ. Con người đều theo lợi tránh hại, nhất là ở trong quân ngũ, ôm cái chân to rất quan trọng, theo không đúng người, nhẹ thì cả đời long đong lận đận, nặng thì mất mạng.
Bốn người nhìn nhau một cái, khi đối diện với Vân Diệp càng tỏ ra cung kinh, uống một chén trà, ăn vài miếng bánh rồi đứng dậy cáo lui, chuẩn bị tới đại doanh thủy quân tiếp tục thao luyện một nghìn tướng sĩ lục chiến đội.
- Đem rác rưởi trên người các ngươi vứt đi, ở đây có bốn bộ giáp trụ, trong thủy quân chỉ có bốn người các ngươi tệ nhất, đây là khải giáp mới do xảo tượng Vân gia làm ra, lần trước đo người các ngươi là vì thế. Mang đi đi, thứ này nhìn nhẹ nhàng, nhưng năng lực phòng ngự không kém quang minh khải, thậm chí còn hơn, con bà nó, còn bắt lão tử bỏ tiền trang bị cho bộ hạ của mình.
Bốn người mừng rỡ, khải giáp tốt nhất của Đại Đường xưa nay đều từ Vân gia mà ra, chỉ là Vân gia khống chế rất nghiêm, rất ít có khải giáp thất lạc ra ngoài, ở chợ có tiền chẳng mua nổi, nghe nói được tặng, bốn người sao chả mừng phát điên.
Bộ hạ đi rồi, Vân gia có lại được sự yên tĩnh trước kia, nhìn quản sự tiễn chân bốn vị tướng quân, Tân Nguyện ra đại sảnh, thấy trượng phu ngồi một mình trên ghế ngủ gật, hỉ hửng áp vào lưng Vân Diệp nói:
- Phu quân à, bốn vị tướng quân này mời từ Tả Vũ vệ phải không, Đỗ gia nương tử nói với thiếp thân, chàng chiếm lợi lớn, Đỗ tướng quân mấy ngày qua nổi điên, nói mãnh tướng ở Tả Vũ vệ doanh bị chàng lấy hết, giờ ông ta là tướng không quân.
Vân Diệp ngả mình ra sau, để ngồi dễ chịu hơn:
- Còn chưa nghe ra à, Đỗ gia đang đòi bồi thường đấy, công sự thua mất một chiêu, nên muốn kiếm lại thể diện ở mặt khác, có điều lần này nhường hắn một lần, nhà ta và Đỗ gia có qua lại làm ăn với nhau không?
- Có chút liên quan về chuyện buôn bán đồ da, Đỗ gia vốn kinh doanh đồ gia, nhưng nhà ta mang da từ Liêu đông về, Đỗ gia kinh doanh không tốt nữa.
Tân Nguyệt thời gian qua đã rèn luyện thành thục rồi, Đỗ gia nương tử nói chuyện này chẳng qua là muốn kiếm ít lợi lộc từ chuyện làm ăn của Vân gia, cho nên nàng mới nói cho trượng phu.
Trường Tôn thị cả đêm không ngủ dung nhan vẫn lộng lẫy, nữ nhân sắp bốn mươi tuổi rồi mà tinh lực còn như thế, đúng là khiến người ta bội phục. Trường Tôn thị tới rồi, Vân Diệp không cần vờ vịt, nói chuyện câu được câu chăng, người co trên ghế như đống bùn nhão, nỗ lực đối phó với bà ta xong để còn ngủ.
- Mới vài năm, một thiếu niên trẻ trung rơi vào ổ ôn nhu không biết tiết chế thành ra thế này, sáng sớm ra mà ngủ gà ngủ gật, Tân Nguyệt, cho y chậu nước lạnh, để y tỉnh táo lại.
Trường Tôn thị thấy hỏi một đằng Vân Diệp đáp một nẻo thì nổi giận, Tân Nguyệt không dám làm trái, lập tức bê chậu nước tới, lấy nước lạnh lau mặt cho trượng phu.
Tỉnh ngay lại, Vân Diệp cười khổ:
- Nương nương, hôm qua nha đầu khóc cả đêm, trừ vi thần bế thì không khóc, người khác không ai làm gì được nó, tới sáng mới chịu yên.
Mặc dù y chỉ nói nửa sự thật, nhưng cũng không thể bảo y nói dối.
Nghe nói thế sắc mặt Trường Tôn thị mới dịu lại, hỏi:
- Ngươi giấu ngọc bội đi đâu rồi, bản cung muốn xem, khúc từ ngươi hát hôm qua đúng là rất giống ca khúc của tiên cung, cho nên bản cung rất muốn xem.
- Nương nương, ngọc bội đương nhiên còn, vi thần giấu nó đi, người muốn xem không sao, dù tặng cho người cũng không thành vấn đề, nhưng bệ hạ xem thì không hay. Tốt nhất là nương nương xem xong thì nghiền nó thành bột, thề là xong, không ai nghĩ tới đất thần tiên gì nữa.
Vân Diệp bực thật rồi, rõ ràng không có cái chỗ kỳ quái đó, cứ dứt khoát nói là có, nhất định nạp mạng vào đó mới chịu yên, chết rồi còn thành nhân vật tinh anh.
Trường Tôn thị hơi do dự, bà rất rõ trượng phu mình tính cách thế nào, nếu thực sự có được ngọc bội, chìm đắm vào thì gay go to, hiện trượng phu không bỏ thể diện xuống để đòi Vân Diệp ngọc bội, còn muôn duy trì thể diện minh quân, đợi tới lúc nào đó không kiềm chế nổi sự tỏ mò, không thành chuyện lớn mới là lạ.
- Cũng được, bản cung không xem nữa, ngươi cất t hứ đó cho thật kỹ, đừng có ném đồ giả ra ngoài nữa, ném có một lần mà thiên hạ chết bao người, hiện bản cung đã lệnh trong hoàng cung không được nói ngọc bội kia là giả, dù sao chỉ vài người nhìn thấy, bịt miệng cũng dễ.
Nghe Trường Tôn thị nói nhẹ nhàng, nhưng trong đầu Vân Diệp lại hiện lên cảnh xác chết chồng chất, trước kia xem phim về hoàng cung, phi tử bất ngờ có thai đều khiến cả đống người chết, khỏi nói tới loại bí mật siêu cấp như Bạch Ngọc Kinh, vậy có bao nhiêu người bị ném xuống giếng rồi? Chẳng trách mà người có chức quyền trong hoàng cung uống nước đều lấy từ suối trên núi, bất đắc dĩ lắm mới uống thứ nước ngâm thi thể.
Nhìn thấy Vân Diệp rùng mình, Trường Tôn thị vỗ bàn:
- Nghĩ bậy nghĩ bạ gì đấy, bản cung là loại người tàn nhẫn hiếu sát à? Một cái ngọc bội nát chưa đáng giá bằng mạng người, chẳng lẽ trong lòng ngươi, bản cung là một độc phụ.
Vân Diệp thấp giọng nói:
- Lần trước sập hoàng cung còn thấy nương nương xách đao dính máu, thần sợ tới không dám đến gần, chẳng may tâm tình nương nương không tốt, cho thần một đao thì thần chết oan rồi.
Câu này này làm Trường Tôn thị không còn gì để nói nữa, gõ bàn, đi hai vòng, thình lình tới trước mặt Vân Diệp, đưa tay ra nhéo tai y, ra sức vặn, đau tới mức làm y la toáng lên.
- Ngươi cũng tính là đệ tử của ta, đối đãi với sư trươngr như thế là đại bất kính, hôm nay phải tính nợ cũ với ngươi, một hầu tước dữ quốc đồng hưu thành cái tính vô lại như thế, là ông trời mù mắt. Hôm nay có gan oán trách bản cung, lần sau có gan mắng bệ hạ, có điều chắc chắn ngươi đã làm thế rồi phải không? Đánh ngươi một trận không oan chứ?
Có hoàng hậu nhà ai lại nhéo tai người ta như mụ hàng tôm hàng cá thế không? Có chứ, chính là Trường Tôn thị, trước kia nhìn bà ta ngược đãi Lý Thừa Càn, mình còn tiếc nuối, giờ đến lượt tai mình bị nhéo như tai lừa vậy.
Vân Diệp bắt đầu chửi bới Tư Mã Quang, trong ( tư trị thông giám) miêu tả Trường Tôn thị thành hoàng hậu gần như hoàn mỹ, tên khốn đó trốn trong hầm tưởng tượng ra dung mạo và sự dịu dàng của Trường Tôn thị, chảy nước dãi viết ra hiền hậu một thời, hại mình vừa gặp bà ta là tôn kính tám phần, ngưỡng mộ hai phần, bị người ta vò đi nắn lại trong tay mà không dám phản kháng, hiện thì hay rồi, Trường Tôn thị ngày càng quá ra.
Trên lịch sử chẳng phải nói bà ta chỉ sống được hai năm nữa sao? Mau lên! Không phải nói bà ta nằm giường suốt hơn một năm sao? Mau lên! Không phải nói bà ta mang bệnh sinh ra Kim Thành công chúa sao? Mau lên!
Có lẽ là Trường Tôn thị nghe thấy khát khao của Vân Diệp, tay nhéo tai y, nhéo đi nhéo lại đột nhiên buông tay ra, che miệng nôn khan vào ống nhổ một hồi.
Vân Diệp ngoáy lỗ tai, rất sạch, không có thứ bẩn thỉu như ráy tai, vì sao Trường Tôn thị phản ứng mạnh như thế? Tân Nguyệt hãi hùng khiếp vìa chạy tới pha cho hoàng hoàng một cốc trà nóng, Trường Tôn thị nhận lấy uống cạn, sau đó ngồi xuống ghế tự bắt mạch cho mình. Vậy mà cũng được à? Vân Diệp tròn mắt nhìn Trường Tôn thị nhắm mắt nghe mạch.
Một lúc sau, Trường Tôn thị mở mắt ra, tựa hồ rất vui vẻ, nắm tay Tân Nguyệt nói chuyện phụ nữ một hồi, đuổi Vân Diệp đi thật xa, Vân Diệp nấp sau cột gặm bánh bao nhìn thấy Trường Tôn thị hớn hở rời đi, ù ù cạc cạc hỏi Tân Nguyệt:
- Sao thế, có phải hoàng hậu nhéo tai ta có nên mới vui vẻ thế không? Xem ra sau này chỉ cần nàng gặp chuyện không vui cứ nhéo tai ta là xong, cho nàng biết, điển cố sinh ra như thế đấy.
Tân Nguyệt tức khí đánh Vân Diệp một cái, khoác tay y nói:
- Nương nương có hỉ rồi, vừa rồi còn hỏi thiếp có không, phu quân nói xem, hơn một năm rồi, vì sao còn chưa co gì?
Nàng sốt ruột xoa bụng hỏi.
- Có gì đâu, chỉ cần chúng ta nỗ lực thêm một chút là sẽ được, hiện giờ mới có hai đứa mà sắp lấy mạng cha nó rồi, thêm nữa thì ta còn đường sống không?
- Mặc kệ, nhân đinh là ta ít ỏi, có mỗi Bảo Nhi là nam đinh, vậy không được, phải có năm sáu đứa mới có thể kế thừa gia nghiệp của chàng, Bảo Nhi kế thừa tước vị rồi, còn lại là kế thừa học vấn của chàng, không bỏ thứ nào hết.
Tân Nguyệt nói đầy hào khí, tựa hồ nhìn thấy trẻ con chạy khắp sân Vân gia.
Nữ nhân này không xong rồi, ghen tỵ người ta là công gia, nhà mình là hầu gia, ghen tỵ người ta có bảy tám con, nhà mình chỉ có hai đứa, giờ ngay cả hoàng hậu phưỡn bụng lên cũng ghen tỵ, nhìn ngón tay nàng múa may, Vân Diệp cảm giác có cả vạn con ruồi bay quanh mình.
- Được rồi, muốn có con chúng ta vào phòng chế tạo luôn, đừng thừa lời nữa, đi luôn.
Thấy trượng phu nổi giận, Tân Nguyệt ngượng ngùng đánh Vân Diệp một cái, lấy ngón tay khẽ búng cái lỗ tai đỏ dừ của y, cười khúc khích bỏ chạy vào phòng trong tiếng gầm rú của Vân Diệp, đóng cửa lại cười một mình.
Vân Diệp vác cái tai đỏ ngồi ở đại sảnh tiếp kiến đám Lão Lạ, toàn là bộ tướng của mình, không cần khách khí, khách khí còn làm hỏng quy củ. Bốn người bọn họ đứng thẳng tắp ở đại sảnh, ai nấy đều mặc quân trang, khải giáp tuy hơi cũ kỹ, nhưng rất thực dụng, dưới chân mỗi người là một bộ khải giáp do Vân gia đặc chế, đen xì xì, trên là lớp dầu ngô đồng, từ khi Tôn Tư Mạc vô tình làm ra lưu toan ( H2S), khải giáp Vân gia thêm một tầng công nghệ khử ô xi hóa, tuy trông khó coi, nhưng so với khải giáp trước kia chống chịu ăn mòn tốt hơn, không sợ nước mưa nữa.
- Lại Truyền Phong, Dương Nguyệt Minh, Dương Nguyệt Lễ, Cẩu Phong, cáo thân binh bộ của bốn người các ngươi đã phát tới đại doanh chưa?
Vân Diệp ngồi trên ghế da hổ trầm giọng hỏi thủ hạ
- Bẩm Đại thống lĩnh, cáo thân của bốn người bọn thuộc hạ đều đã tới nơi, chức vị của thuộc hạ thăng nửa cấp, Nhị Dương và Cẩu giáo úy cũng như thế, đa tạ ơn đề bạt của Đại thống lĩnh.
Lão Lại nói xong liền cùng ba người kia vén chiến bào quỳ một gối xuống, Vân Diệp xua tay bảo bọn họ đứng dậy, lúc này trong đại sảnh chỉ có Lưu Tiến Bảo toàn thân giáp tụ ưỡn bụng đứng bên Vân Diệp, ngoài cửa là tám gia tướng võ trang đầy đủ, nha hoàn phó dịnh không dám đi qua đại sảnh, ngay cả Tân Nguyệt cũng không dám, chuyện này Trình phu nhân đã dạy Tân Nguyệt từ lâu, nữ nhân không được hỏi tới chuyện quân ngũ, ngay cả nhìn cũng không được. Tân Nguyệt tuân thủ nghiêm ngặt, nàng biết trong quân nhiều quy củ.
- Đó là nhờ các nươi có nền tảng tốt, nếu không ta muốn đề bạt các ngươi cũng chẳng có cớ, may bản soái ở binh bộ có vài phần thể diện, bọn họ làm rất nhanh. Theo ta sẽ không phải chịu thiệt, huống hồ các ngươi đều là người cũ, thủy quân chúng ta không thiếu tiền tài, chỉ thiếu công lao. Con mẹ nó, quan hức của lão tử tới tận cùng rồi, cần công lao làm cái chó gì nữa, chụp cái mũ dữ quốc đồng hưu xuống là bệ hạ không định phong thưởng cho ta nữa.
- Cho nên các ngươi hưởng lợi, chỉ cần lập công, thủy sư Lĩnh Nam ta không có chuyện che giấu không báo lên, bản soái chỉ huy một vạn ba nghìn tướng sĩ, hơn tám trăm chiến hạm, nay đảm nhận chuyện vận lương, có thể nói là nhiệm vụ nặng nề, lương thực ở Trường An không bao giờ đủ ăn, người quá nhiều.
- Chúng ta đã nhận nhiệm vụ này thì phải làm cho tốt, thời gia qua các ngươi ít nhiều cũng biết quy củ ở trong doanh rồi, đó là không được nhúng tay bừa bãi, kẻ nào vươn tay ra là chặt, chặt luôn cả đầu. Chuyện mất mặt hút máu lính không được xảy ra trong thủy sư chúng ta, phạm sai lầm thì đánh đòn, biệt giam, chặt đầu, chỉ không có chuyện phạt quân lương, các ngươi phải chấp hành theo. Đều là phủ binh cả, ra ngoài làm lính chẳng có tiền lương, có điều thủy sư có, khi thuyền trống ta cho phép chở ít hàng, nhưng là hàng của thủy sư chúng ta, hàng của người ngoài một hạt gạo cũng không cho, các ngươi nhớ chưa?
- Vâng!
Bốn người đồng thanh đáp to:
Vân Diệp hài lòng gật đầu:
- Các ngươi cũng biết, bản soái chẳng hiểu cái đếch gì về binh pháp hết, cho nên chuyện kiếm lối ra, thăng quan, phát tài cho huynh đệ là của bản soái, bị người ta ức hiếp có thể tìm bản soái ra mặt cho các ngươi, huynh đệ không có cái ăn, không có tiền, lập công không được thăng quan đều có thể tìm ta, thậm chí con bà làm ma thế mạng cũng có thể tìm bản soái, bản soái nhất định khiến các ngươi vừa lòng. Nhưng xung phong hãm trận, quyết chiết đánh địch, công thành cướp trại là của các ngươi, hiểu chưa? Nếu thấy không bằng thì đề xuất ra, ta sẽ đưa các ngươi về chỗ cũ.
- Đại soái! Chỉ thứ chó má mới cho là không công bằng, lên trận giết địch vốn là bổn phận của mạt tướng, bọn mạt tướng không sợ đổ máu hi sinh, chỉ sợ tương lai không có kết cục tốt. Bọn mạt tướng mới với thủy quân mà lương thưởng tự nhiên tăng gấp đôi, bà nương con nhỏ có chỗ ở, càng chưa nói tới có tiên sinh tốt nhất dạy bọn nhỏ, ơn này bọn mạt tướng chết cả trăm lần cũng không báo đáp hết được, nếu có ai nghi ngờ quyết định của đại soái, phải hỏi thanh đao của mạt tướng có đồng ý không.
Vân Diệp hài lòng gật đầu, bản thân là cái thứ gì thì tự biết, hai quân đối trận bất cẩn một chút là toàn quân bị diệt, mình chỉ huy bừa chẳng bằng giao cho những dũng tướng có kinh nghiệm này, chỉ là người mà mình cần mãi mà chưa xuất hiện, làm Vân Diệp rất đau đầu.
Đại Đường xưa nay không coi trọng thủy quân, cho nên Vân Diệp mới có cơ hội tự thống lĩnh một quân, so với việc nói Lý Nhị nhìn trung tài năng quân sự của y, không bằng nói nhìn trúng tài kiếm tiền của y. Cả một hạm đội giờ không cần triều đình đầu tư, ngược lại mỗi năm thu lợi không ít, riêng điều này Lý Nhị đã hài lòng rồi.
Hiện giờ tướng sĩ thủy quân nơi khác đều vắt óc tìm cách vào thủy sư Lĩnh Nam, Vân Diệp thừa cơ thu nạp mấy dũng tướng trên biển, khiến thống lĩnh thủy sư khác đều dâng tấu đàn hặc Vân Diệp, chuyện này y chẳng bận tâm, bất kể là binh bộ thay thượng thư tỉnh đều không báo chuyện nhỏ nhặt này lên hoàng đế.
Thi lễ xong, công việc cũng xong, không khí tức thì nới lỏng, Vân Diệp cho bốn người ngồi xuống, mang trà nước lên, tán gẫu chuyện trong quân, tăng cường tình cảm.
- Hầu gia, vừa rồi mạt tướng nhìn như nhìn thấy xa giá của nương nương từ phủ ra, chẳng lẽ hôm nay nương nương tới phủ?
Lại Truyền Phong ỷ vào thân quen với Vân Diệp, hỏi nhỏ:
Vân Diệp cười khổ chỉ cái tai giờ vẫn còn đỏ au:
- Hôm qua tới điện Vạn Dân tham dự yến hổi, chẳng may đắc tội với nương nương, nên tới tính sổ với ta, tai sắp bị kéo rách rồi.
- Nương nương hôm nay tới là vì nhéo tai hầu gia?
Bốn người đồng loạt mở to mắt ra:
- Chứ còn vì cái gì được nữa, nương nương có thể coi là lão sư của ta, chỉ cần ta phạm lỗi là không bao giờ buông tha, chuyện cũ không muốn nhớ lại, trước kia vì dạy nghi biểu cho ta và thái tử, nương nương hạ lệnh buộc ta và thái tử lên ghế tập ngồi, tư vị đó không dễ chịu.
Vân Diệp cố ý nhắc tới quan hệ sâu xa của mình và nương nương là muốn để lại một ấn tượng cho đám mãnh tướng này, đó là chủ soái mình thủ đoạn thông thiên, làm việc dưới trướng nhất định không tệ. Con người đều theo lợi tránh hại, nhất là ở trong quân ngũ, ôm cái chân to rất quan trọng, theo không đúng người, nhẹ thì cả đời long đong lận đận, nặng thì mất mạng.
Bốn người nhìn nhau một cái, khi đối diện với Vân Diệp càng tỏ ra cung kinh, uống một chén trà, ăn vài miếng bánh rồi đứng dậy cáo lui, chuẩn bị tới đại doanh thủy quân tiếp tục thao luyện một nghìn tướng sĩ lục chiến đội.
- Đem rác rưởi trên người các ngươi vứt đi, ở đây có bốn bộ giáp trụ, trong thủy quân chỉ có bốn người các ngươi tệ nhất, đây là khải giáp mới do xảo tượng Vân gia làm ra, lần trước đo người các ngươi là vì thế. Mang đi đi, thứ này nhìn nhẹ nhàng, nhưng năng lực phòng ngự không kém quang minh khải, thậm chí còn hơn, con bà nó, còn bắt lão tử bỏ tiền trang bị cho bộ hạ của mình.
Bốn người mừng rỡ, khải giáp tốt nhất của Đại Đường xưa nay đều từ Vân gia mà ra, chỉ là Vân gia khống chế rất nghiêm, rất ít có khải giáp thất lạc ra ngoài, ở chợ có tiền chẳng mua nổi, nghe nói được tặng, bốn người sao chả mừng phát điên.
Bộ hạ đi rồi, Vân gia có lại được sự yên tĩnh trước kia, nhìn quản sự tiễn chân bốn vị tướng quân, Tân Nguyện ra đại sảnh, thấy trượng phu ngồi một mình trên ghế ngủ gật, hỉ hửng áp vào lưng Vân Diệp nói:
- Phu quân à, bốn vị tướng quân này mời từ Tả Vũ vệ phải không, Đỗ gia nương tử nói với thiếp thân, chàng chiếm lợi lớn, Đỗ tướng quân mấy ngày qua nổi điên, nói mãnh tướng ở Tả Vũ vệ doanh bị chàng lấy hết, giờ ông ta là tướng không quân.
Vân Diệp ngả mình ra sau, để ngồi dễ chịu hơn:
- Còn chưa nghe ra à, Đỗ gia đang đòi bồi thường đấy, công sự thua mất một chiêu, nên muốn kiếm lại thể diện ở mặt khác, có điều lần này nhường hắn một lần, nhà ta và Đỗ gia có qua lại làm ăn với nhau không?
- Có chút liên quan về chuyện buôn bán đồ da, Đỗ gia vốn kinh doanh đồ gia, nhưng nhà ta mang da từ Liêu đông về, Đỗ gia kinh doanh không tốt nữa.
Tân Nguyệt thời gian qua đã rèn luyện thành thục rồi, Đỗ gia nương tử nói chuyện này chẳng qua là muốn kiếm ít lợi lộc từ chuyện làm ăn của Vân gia, cho nên nàng mới nói cho trượng phu.
/1414
|