- Trù công, Vân Diệp đi chuyến này là để đón hài cốt tướng sĩ trận vong tiền triều về, cũng là để dương uy nước ta, có gì sai chứ?
Lý Hiếu Cung không nói còn đỡ, vừa lên tiếng là chọc vào tổ ong. Ngu Thế Nam đứng ra chỉ mặt nói: - Thế cũng không cần các ngươi lắm chuyện, lão phu đã tấu lên bệ hạ phong Vinh Lưu vương Cao Kiến vũ làm thượng trụ quốc, Liêu Đông quận vương, chỉ cần phái sứ giả đi ban chỉ là vỗ về được, tới khi đí muốn lấy thi hài tướng sĩ về chỉ nhấc tay là được, vì sao dùng đại quân chinh phạt, lần này Vân Diệp cô quân xâm nhập trăm dặm Liêu Đông, bất cẩn một chút là toàn quân bị diệt, nếu Vân Diệp chiến bại thì tội không phải của y, mà là của các ngươi.
Phòng Huyền Linh tiếp tục làm phật đà, không nói một lời, Đỗ Như Hối cũng chẳng lên tiếng, hai bọn họ thân phận mẫn cảm, không nói gì là hơn, chỉ có Ngụy Trưng đi ra nâng triều vật bẩm báo với hoàng đế: - Bệ hạ, nếu chinh phạt Liêu Đông thì vi thần không có ý kiến, giặc Cao Ly đầy dã tâm lang sói, thèm khát đất đai nước ta, đúng là cần chinh phạt. Chinh Liêu là đại sự, cần dốc hết quốc lực mới có hiệu quả, vì sao âm thầm phái Vân Diệp cô quân xuất chinh, đám bọn thần lại chỉ nghe đồn đại, không thấy thương lượng trên triều, thế là vì sao, chẳng lẽ bọn thần không đáng tín nhiệm?
Lý Nhị ngồi trên ngai vàng nhìn chúng thần tranh cãi phía dưới cũng đau cả đầu, ông ta biết chi tiết hơn những thần tử phía dưới nhiều, bách kỵ ti đã báo cáo mọi chuyện trên chiến trường với ông ta, sự tàn độc của Vân Diệp làm ông ta cũng kinh sợ ba phần, nghĩ tới thành Ti Sa bị đốt thành tro, Lý Nhị mơ hồ cảm thấy mình mắc bẫy, Vân Diệp lấy hài cốt về không khó, vì sao hạ độc thủ như vậy? Thế này không muốn đánh Cao Ly cũng phải đánh rồi, chẳng lẽ Cao Ly có kẻ lớn gan tiến binh Đại Đường?
- Ngụy khanh nói gì thế, trẫm chỉ phái Vân Diệp đi làm một chuyện nhỏ, không cần nói cho thiên hạ, tính ra còn là chuyện riêng của trẫm, nên không bàn với mọi người.
- Thiên tử không có chuyện riêng, toàn bộ chuyện riêng của bệ hạ liên quan tới quốc kế dân sinh, sao có thể xem nhẹ ...
Thực ra trên triều đường chẳng ai quan tâm người Cao Ly chết bao nhiêu, có đáng chết hay không, bọn họ chỉ quan tâm tới quyền lợi và địa vị của mình, hai năm qua không có chiến sự, quyền lực của quân đội đã bị giảm xuống tối đa, trừ mấy viên đại tướng trấn thủ bên ngoài, những lão tướng còn lại cơ bản đều nhàn rỗi ở nhà, quản đại môn hoàng cung cũng chỉ có bốn vị lão tướng, thực ra chẳng cần nhiều người như thế, Lý Nhị vì vỗ về những tướng quân kia, thể hiện sự tín nhiệm tuyệt đối với họ, mới giao cho bốn người trông coi, giờ muốn vào hoàn cung phải qua bốn chốt canh.
Các quan văn những năm qua tích cực thể hiện tài cán của mình, công kích tập đoàn quân quý từ mọi phương hương, muốn chia miếng bánh lớn nhất, kẻ ngốc cũng biết đám lão tướng vì sao phái Vân Diệp đi Liêu Đông, nhưng không ai bóc trần ra, ép đám lão tướng thừa nhận mình phái Vân Diệp đi Liêu Đông là vì khơi lên chiến hỏa. Chỉ có thế tập đoàn quan văn mới nắm thóp ra tay được.
Lý Nhị thân trong vũng bùn cuối cùng cũng nổi giận, vỗ mạnh bàn, đợi mọi người về hàng mới nói: - Vân Diệp là thân binh của trẫm, phái đi làm chút chuyện vặt không có gì to tát, giờ xảy ra chuyện thì chúng ta phải đề phòng, lệnh Trương Kiệm toàn lực giới bị, Khế Bật Hà Lực tăng tốc hành quân, tụ họp với Trương Kiệm trong thời gian ngắn nhất, thủ vệ Liêu Đông không được lơ là. Các ái khanh, chuyện này chưa kết thúc, trẫm dám nói đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Chúng ta ngồi xem biến hóa đi, chẳng phải là chuyện lớn, chỉ lấy hài cốt mà thôi ...
Cẩu Tử vai vác thừng, kéo thanh trượt làm bằng gỗ, trân thanh trượt là một con lợn rừng và một con hươu, còn có mấy con gà buộc bên cạnh. Áo da của hắn qua mấy ngáy sống trong rừng đã rách bươm, giày cũng lộ cả ngón cái, thành Thương Nam ở trước mắt rồi, hắn thấy một thợ săn Liêu Đông như mình vào thành chắc không khó khăn gì, là một thám tử hợp cách, thời gian qua hắn đã học một đống tiếng Liêu Đông từ Nhân Hùng rồi.
Thành Thương Nham là tòa thành lớn nhất trong phạm vi ba trăm dặm quanh đây, nhân khẩu nơi này chiếm hai thành Liêu Đông, là nơi làm giàu của người Cao Ly ở Liêu Đông, nhân khẩu hỗn tạp, người Cao Ly, người Đường, di dân Tiền Tùy, người Hắc Thủy, Bách Tể, Mạt Hạt đều giao dịch ở nơi này, đại vị trọng yếu chỉ sau thành An Thị, trấn thủ nơi này là Cao Huệ Chân, người này là dũng sĩ có tiếng của Cao Ly, năm xưa chính ông ta một mình trấn thủ thành an Thị, ép Tùy Dương Đế phải tránh xa, qua trận chiến đó, hắn thành danh tướng.
Trên tường thành cao cao không có cờ như tường thành ở Đại Đường, chỉ có võ sĩ mang cung kiếm, trong cổng thành có mấy sơn dân dè dặt đi ra, rõ ràng nơi này đã bắt đầu phòng bị, Cao Huệ Chân đã ngửi thấy mùi vị làm ông ta bất an.
Cẩu Tử vừa tới cổng thành thì một người to béo dáng vẻ chưởng quầy chạy ra, hô lên: - Cẩu Tử, Cẩu Tử, sao giờ ngươi mới tới, đi săn mấy con thú mà chậm mất ba ngày, chậm thêm chút nữa là cổng thành đóng rồi.
Cẩu Tử tuy không nhận ra người này, nhưng nhìn cổ ông ta đeo một con chim ưng khắc bằng gỗ, sao không biết là nội ứng, kéo ván trượt tới than vãn: - Chưởng quầy, ngài không biết ta gặp phải gấu, nó canh dưới gốc cây hai ngày, nếu chẳng phải ta leo lên cây có gai thì nó đã leo lên cắn ta rồi.
Chưởng quầy nổi giận rất đáng sợ, tát một cái văng mũ da của Cẩu Tử, ở đằng sau thúc hắn đi cho nhanh, lấy trong lòng ra một nắm tiền đồng ném ra đất, Cẩu Tử hiếu kỳ nhìn người tranh tiền, hỏi nhỏ: - Đó là người Cao Ly à?
- Tiểu tử, đó là nô binh, người Cao Ly cũng xem thường những kẻ này, đợi ngươi thấy thân quân của Cao Huệ Chân sẽ biết đám đó cũng không kém.
Khi Cẩu Tử nhìn thấy Đơn Ưng thiếu chút nữa không nhận ra, cái tên thường ngày mặt lúc nào cũng hếch lên trời nay miệng ngậm một con dao mổ lợn, hay tay dùng chậu gỗ hứng máu lợn, thấy máu chảy gần hết rồi, lấy nắm muối cho nhanh vào nguấy lên.
- Chưởng quầy, giờ Tiểu Ưng làm đồ tể à? Cẩu Tử không dám tin hỏi chưởng quầy, đều từ Vân gia ra cả, sớm đã quen thuộc rồi.
- Tiểu Ưng muốn làm việc đó, lão hán có ngăn cũng không được, thế cũng tốt, Tiểu Ưng khi ở vân gia trang cũng giết lợn, giờ quay lại nghề cũ thôi. Nhìn thấy hắn giết lợn, ta luôn nhớ tới chuyện ở trong trang, khi ấy bảo đại tiểu tử tới chỗ Tiểu Ưng cắt mấy lạng thịt, toàn thịt béo ở chân, luộc chín rồi ăn với bánh bao, nằm mơ cũng chảy nước miếng, giờ sơn hào hải vị ăn vào miệng cũng như nhau cả.
Đơn Ưng xách con lợn lên, cả quá trình làm gọn gàng, chưởng quầy khoanh tay đứng trong sân xem, tiểu nhị mang bánh và trà tới cho Cẩu Tử, để hắn lót dạ.
Đợi con lợn bị xẻ thành hai nửa, Đơn Ưng rửa tay trong nước nóng, bảo với chưởng quầy: - Phương thúc, ông đợi trong thành mười ngày nữa, mười ngày sau toàn bộ phải rút lui, đoán chừng không tới được Cao Ly nữa rồi, đó là nơi đại quân tụ hợp, làm việc xong cùng về, chắc sau này ông không còn cơ hội tới Cao Lý nữa.
Chưởng quầy cười:
- Đi sớm không chừng khiến người ta hoài nghi, Cao Huệ Chân không phải hạng giá áo túi cơm, thấy tình hình bất thường đã chuẩn bị trước, lần này gia chủ đích thân cầm quân, Tiểu Ưng, ngươi cứ coi Phương thúc này là quân tốt, Vân gia trang nuôi lão hán nhiều năm, bán mạng cho hầu gia cũng được.
Lý Hiếu Cung không nói còn đỡ, vừa lên tiếng là chọc vào tổ ong. Ngu Thế Nam đứng ra chỉ mặt nói: - Thế cũng không cần các ngươi lắm chuyện, lão phu đã tấu lên bệ hạ phong Vinh Lưu vương Cao Kiến vũ làm thượng trụ quốc, Liêu Đông quận vương, chỉ cần phái sứ giả đi ban chỉ là vỗ về được, tới khi đí muốn lấy thi hài tướng sĩ về chỉ nhấc tay là được, vì sao dùng đại quân chinh phạt, lần này Vân Diệp cô quân xâm nhập trăm dặm Liêu Đông, bất cẩn một chút là toàn quân bị diệt, nếu Vân Diệp chiến bại thì tội không phải của y, mà là của các ngươi.
Phòng Huyền Linh tiếp tục làm phật đà, không nói một lời, Đỗ Như Hối cũng chẳng lên tiếng, hai bọn họ thân phận mẫn cảm, không nói gì là hơn, chỉ có Ngụy Trưng đi ra nâng triều vật bẩm báo với hoàng đế: - Bệ hạ, nếu chinh phạt Liêu Đông thì vi thần không có ý kiến, giặc Cao Ly đầy dã tâm lang sói, thèm khát đất đai nước ta, đúng là cần chinh phạt. Chinh Liêu là đại sự, cần dốc hết quốc lực mới có hiệu quả, vì sao âm thầm phái Vân Diệp cô quân xuất chinh, đám bọn thần lại chỉ nghe đồn đại, không thấy thương lượng trên triều, thế là vì sao, chẳng lẽ bọn thần không đáng tín nhiệm?
Lý Nhị ngồi trên ngai vàng nhìn chúng thần tranh cãi phía dưới cũng đau cả đầu, ông ta biết chi tiết hơn những thần tử phía dưới nhiều, bách kỵ ti đã báo cáo mọi chuyện trên chiến trường với ông ta, sự tàn độc của Vân Diệp làm ông ta cũng kinh sợ ba phần, nghĩ tới thành Ti Sa bị đốt thành tro, Lý Nhị mơ hồ cảm thấy mình mắc bẫy, Vân Diệp lấy hài cốt về không khó, vì sao hạ độc thủ như vậy? Thế này không muốn đánh Cao Ly cũng phải đánh rồi, chẳng lẽ Cao Ly có kẻ lớn gan tiến binh Đại Đường?
- Ngụy khanh nói gì thế, trẫm chỉ phái Vân Diệp đi làm một chuyện nhỏ, không cần nói cho thiên hạ, tính ra còn là chuyện riêng của trẫm, nên không bàn với mọi người.
- Thiên tử không có chuyện riêng, toàn bộ chuyện riêng của bệ hạ liên quan tới quốc kế dân sinh, sao có thể xem nhẹ ...
Thực ra trên triều đường chẳng ai quan tâm người Cao Ly chết bao nhiêu, có đáng chết hay không, bọn họ chỉ quan tâm tới quyền lợi và địa vị của mình, hai năm qua không có chiến sự, quyền lực của quân đội đã bị giảm xuống tối đa, trừ mấy viên đại tướng trấn thủ bên ngoài, những lão tướng còn lại cơ bản đều nhàn rỗi ở nhà, quản đại môn hoàng cung cũng chỉ có bốn vị lão tướng, thực ra chẳng cần nhiều người như thế, Lý Nhị vì vỗ về những tướng quân kia, thể hiện sự tín nhiệm tuyệt đối với họ, mới giao cho bốn người trông coi, giờ muốn vào hoàn cung phải qua bốn chốt canh.
Các quan văn những năm qua tích cực thể hiện tài cán của mình, công kích tập đoàn quân quý từ mọi phương hương, muốn chia miếng bánh lớn nhất, kẻ ngốc cũng biết đám lão tướng vì sao phái Vân Diệp đi Liêu Đông, nhưng không ai bóc trần ra, ép đám lão tướng thừa nhận mình phái Vân Diệp đi Liêu Đông là vì khơi lên chiến hỏa. Chỉ có thế tập đoàn quan văn mới nắm thóp ra tay được.
Lý Nhị thân trong vũng bùn cuối cùng cũng nổi giận, vỗ mạnh bàn, đợi mọi người về hàng mới nói: - Vân Diệp là thân binh của trẫm, phái đi làm chút chuyện vặt không có gì to tát, giờ xảy ra chuyện thì chúng ta phải đề phòng, lệnh Trương Kiệm toàn lực giới bị, Khế Bật Hà Lực tăng tốc hành quân, tụ họp với Trương Kiệm trong thời gian ngắn nhất, thủ vệ Liêu Đông không được lơ là. Các ái khanh, chuyện này chưa kết thúc, trẫm dám nói đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Chúng ta ngồi xem biến hóa đi, chẳng phải là chuyện lớn, chỉ lấy hài cốt mà thôi ...
Cẩu Tử vai vác thừng, kéo thanh trượt làm bằng gỗ, trân thanh trượt là một con lợn rừng và một con hươu, còn có mấy con gà buộc bên cạnh. Áo da của hắn qua mấy ngáy sống trong rừng đã rách bươm, giày cũng lộ cả ngón cái, thành Thương Nam ở trước mắt rồi, hắn thấy một thợ săn Liêu Đông như mình vào thành chắc không khó khăn gì, là một thám tử hợp cách, thời gian qua hắn đã học một đống tiếng Liêu Đông từ Nhân Hùng rồi.
Thành Thương Nham là tòa thành lớn nhất trong phạm vi ba trăm dặm quanh đây, nhân khẩu nơi này chiếm hai thành Liêu Đông, là nơi làm giàu của người Cao Ly ở Liêu Đông, nhân khẩu hỗn tạp, người Cao Ly, người Đường, di dân Tiền Tùy, người Hắc Thủy, Bách Tể, Mạt Hạt đều giao dịch ở nơi này, đại vị trọng yếu chỉ sau thành An Thị, trấn thủ nơi này là Cao Huệ Chân, người này là dũng sĩ có tiếng của Cao Ly, năm xưa chính ông ta một mình trấn thủ thành an Thị, ép Tùy Dương Đế phải tránh xa, qua trận chiến đó, hắn thành danh tướng.
Trên tường thành cao cao không có cờ như tường thành ở Đại Đường, chỉ có võ sĩ mang cung kiếm, trong cổng thành có mấy sơn dân dè dặt đi ra, rõ ràng nơi này đã bắt đầu phòng bị, Cao Huệ Chân đã ngửi thấy mùi vị làm ông ta bất an.
Cẩu Tử vừa tới cổng thành thì một người to béo dáng vẻ chưởng quầy chạy ra, hô lên: - Cẩu Tử, Cẩu Tử, sao giờ ngươi mới tới, đi săn mấy con thú mà chậm mất ba ngày, chậm thêm chút nữa là cổng thành đóng rồi.
Cẩu Tử tuy không nhận ra người này, nhưng nhìn cổ ông ta đeo một con chim ưng khắc bằng gỗ, sao không biết là nội ứng, kéo ván trượt tới than vãn: - Chưởng quầy, ngài không biết ta gặp phải gấu, nó canh dưới gốc cây hai ngày, nếu chẳng phải ta leo lên cây có gai thì nó đã leo lên cắn ta rồi.
Chưởng quầy nổi giận rất đáng sợ, tát một cái văng mũ da của Cẩu Tử, ở đằng sau thúc hắn đi cho nhanh, lấy trong lòng ra một nắm tiền đồng ném ra đất, Cẩu Tử hiếu kỳ nhìn người tranh tiền, hỏi nhỏ: - Đó là người Cao Ly à?
- Tiểu tử, đó là nô binh, người Cao Ly cũng xem thường những kẻ này, đợi ngươi thấy thân quân của Cao Huệ Chân sẽ biết đám đó cũng không kém.
Khi Cẩu Tử nhìn thấy Đơn Ưng thiếu chút nữa không nhận ra, cái tên thường ngày mặt lúc nào cũng hếch lên trời nay miệng ngậm một con dao mổ lợn, hay tay dùng chậu gỗ hứng máu lợn, thấy máu chảy gần hết rồi, lấy nắm muối cho nhanh vào nguấy lên.
- Chưởng quầy, giờ Tiểu Ưng làm đồ tể à? Cẩu Tử không dám tin hỏi chưởng quầy, đều từ Vân gia ra cả, sớm đã quen thuộc rồi.
- Tiểu Ưng muốn làm việc đó, lão hán có ngăn cũng không được, thế cũng tốt, Tiểu Ưng khi ở vân gia trang cũng giết lợn, giờ quay lại nghề cũ thôi. Nhìn thấy hắn giết lợn, ta luôn nhớ tới chuyện ở trong trang, khi ấy bảo đại tiểu tử tới chỗ Tiểu Ưng cắt mấy lạng thịt, toàn thịt béo ở chân, luộc chín rồi ăn với bánh bao, nằm mơ cũng chảy nước miếng, giờ sơn hào hải vị ăn vào miệng cũng như nhau cả.
Đơn Ưng xách con lợn lên, cả quá trình làm gọn gàng, chưởng quầy khoanh tay đứng trong sân xem, tiểu nhị mang bánh và trà tới cho Cẩu Tử, để hắn lót dạ.
Đợi con lợn bị xẻ thành hai nửa, Đơn Ưng rửa tay trong nước nóng, bảo với chưởng quầy: - Phương thúc, ông đợi trong thành mười ngày nữa, mười ngày sau toàn bộ phải rút lui, đoán chừng không tới được Cao Ly nữa rồi, đó là nơi đại quân tụ hợp, làm việc xong cùng về, chắc sau này ông không còn cơ hội tới Cao Lý nữa.
Chưởng quầy cười:
- Đi sớm không chừng khiến người ta hoài nghi, Cao Huệ Chân không phải hạng giá áo túi cơm, thấy tình hình bất thường đã chuẩn bị trước, lần này gia chủ đích thân cầm quân, Tiểu Ưng, ngươi cứ coi Phương thúc này là quân tốt, Vân gia trang nuôi lão hán nhiều năm, bán mạng cho hầu gia cũng được.
/1414
|