Lý Thừa Càn có chút thiếu tự nhiên, triều đình để mặc các lão tướng tự sinh tự diệt, đó là quyết định chỉnh thể, hắn không thay đổi được....
Lão Ngưu ngẩng đầu lên nói:
- Đừng nghĩ nhầm, những lời này không phải lão phu bất mãn với triều đình, mà nói hiện giờ lão phu sống thoải mái, cùng lão thê du sơn ngoạn thủy, ngày tháng giết người phóng hỏa đã quá ngán rồi, hiện nếu có thể, lão phu sau này không lên trận nữa. Huyện Lam Điền năm nay trồng mấy vạn mẫu khoai tây, lão phu muốn thấy khoai tây chất cao như núi, trên đời bớt đi mấy người chết đói mới là công đức.
Lý Thừa Càn gật đầu, Lão Ngưu nói với hắn, mình và các lão tướng hôm nay tới đây không phải thương lượng việc khác, chỉ vì sủi cảo và gần mưới vạn mẫu khoai tây kia thôi.
Còn chưa kịp ăn thì đã có một đám người nữa kéo tới, tới đầu tiên là nhóm lão tiên sinh Lý Cương, Ngọc Sơn, tiếp đó Nhan Chi Thôi cũng tới, khi mọi người hân hoan tụ tập chuẩn bị ăn sủi cảo thì Lý Nhị tới.
Lý Thái, Lý Khác mặt mày nhăn nhó theo sau, hoàng đế bất dạ hành, cho nên người tới là Lý Nhị, khái niệm này làm người ta đau đầu, Vân Diệp cũng tốn công lắm mới hiểu sự khác biệt.
Mặc long bào mới là hoàng đế, có thể hiệu lệnh thiên hạ, tùy tiện đóng dấu ngọc, hoành hành thiên hạ. Cởi long bào ra không phải là hoàng đế nữa, làm việc là việc tư, quyền uy giảm mạnh, Lý Cương ngồi đó chỉ hơi cúi mình coi như thi lễ, còn về Nhan Chi Thôi miệng ngậm thịt lợn, không thèm nhìn lấy một cái.
Lý Nhị mặc thanh bào cổ tròn, đội mũ ra, hai cái cánh bỏ sau đầu, giống vị tiên sinh hơn là hoàng đế, hàn huyên xong liền ngồi xuống, Lý Nhị còn khom mình hỏi thăm sức khỏe Nhan Chi Thôi, thấy ông cụ vất vả nuốt miếng thịt lợn, khen ngợi mấy câu, đợi người khác dọn đồ ăn cho mình.
Vốn chuẩn bị bảo đầu bếp làm, hiện không được nữa rồi, Trường Tôn Xung hấp bánh, Lý Hoài Nhân bê đĩa, Trình Xử Mặc bóc tỏi, Vân Diệp chế nước chấm, Úy Trì Bảo Lâm không nói không rằng thêm than vào lò.
Lý Thừa Càn rất thông minh giới thiệu cho phụ thân sủi cảo mình gói, tuy xấu xí chút, Lý Nhị vẫn chuẩn bị ăn bánh của nhi tử, ông ta là người dễ thay đổi, khi sủi cảo của Ngưu Tiến Đạt bê lên, ông ta không thèm đụng vào thứ sủi cảo bèn bẹt của Lý Thừa Càn nữa.
Người trẻ tuổi ở Đại Đường không có chút nhân quyền nào, thứ sủi cảo to như nắm đấm do đám Trình Xử Mặc gói đành tự ăn, hấp nửa canh giờ, Trường Tôn Xung mò ra mười mấy viên thịt cực lớn, nhíu mày gắp vào đĩa của mình và Vân Diệp. Về nhà ăn sủi cảo, vậy mà Vân Diệp chả được ăn, y ăn thịt viên.
Hoàng đế vi hành, các tướng sĩ đàn ngủ sớm, giương tai nghe động tĩnh bên ngoài, lòng ai nấy chao đảo, hiện còn ai nhớ lúc mình về vắng vẻ ra sao.
Vân Diệp bê đĩa thịt viên kể cho mọi người nghe chuyện ở hải ngoại, đảo Bồng Lai phong cảnh tú lệ, trời xanh nước biếc mây trắng, thành Ti Sa hiểm yếu, thành Thương Nham giàu có, cuối cùng trọng điểm kể thành Đại Vương hùng vĩ.
- Bệ hạ không biết chứ thành Đại Vương do đá xanh chất lên, tường thành cao hơn thành Trường An, dưới thành có sông hộ thành chảy quanh, mùa đông cũng không đóng băng, vì dưới đáy sông có suối ngầm, còn có ít suối nước nóng, thiên hạ rộng lớn, không gì không có.
- Ha ha, người Cao Ly vận dụng địa lợi tới cực hạn rồi, Vân Diệp, ngươi thấy thành Đại Vương tốn bao lâu mới khôi phục được như cũ?
Nghe Lý Cương hỏi, Trình Giảo Kim đáp thay: - Mãi mãi không khôi phục được, một tòa kiên thành chưa bao giờ bị công phá, một khi bị công phá sẽ là đả kích hủy diệt với sĩ khí, giống như phụ nhân, không bao giờ thành xử nữ được nữa.
- Trì Tiết tuy nói thô tục, nhưng lời thô mà lý không thô, thành Đại Vương đã hết thời rồi. Lý Nhị cũng rất thích sủi cảo, ăn hết cả đĩa lớn mới nhớ tới nhi tử đứng đằng sau, liền đưa đĩa sủi cảo đã nguội ngắt cho Lý Thừa Càn.
Không ai hỏi tới chiến sự, Lý Nhị ăn xong bảo Đoàn Hồng chọn ít thứ tử tế mang về hoàng cung, món này rất hợp khẩu vị của ông ta.
Vân Diệp lấy khuỷu tay huých Lý Thái đang ăn thịt viên bên cạnh, hỏi nhỏ: - Ngươi nói kiếm con chó đen đem tới mà, sao lại tới tay trắng.
- Chó đen nhiều lắm, ta lại không nhìn trúng chó bình thường, nói không chừng ăn phân lớn lên, không sạch sẽ, cho nên ta nhắm một con chó lớn trong cung, khi bắt bị cha ta phát hiện, thế là cùng tới, chó chẳng bắt được nữa, chuyện ăn thịt chó cứ để ta, thế nào cũng có một ngày thành công.
Lý Thái nghe hai tên mưu tính mà buồn nôn, nhích ra ngoài một chút, tránh xa hai tên tởm lợm đó.
Mọi người đều biết mục đích của Lý Nhị, cho nên ăn xong là cáo tử, cuối cùng chỉ còn lại nhà ông ta và Vân Diệp, Lý Nhị thích ảnh trăng bên ngoài, quyết định ra tản bộ, ông ta đi trước, đám Vân Diệp đi sau, Đoàn Hồng luồn lách trong quân doanh như bóng ma.
Lý Nhị quay đầu lại nhìn Vân Diệp chằm chằm: - To gan, người ta đồ thành, ngươi thì diệt thành, cấp báo tám trăm dặm của Trương Kiệm đã gửi tới bàn trẫm, người Cao Ly đang tập kết quy mô lớn, hắn cầu viện trẫm, Liêu Đông ít nhất phải phái thêm năm vạn binh mã mới có thể yên được. Lý Huyền Tường cũng có khoái mã báo, người Cao Ly đã nổi điên, bia đá của ngươi ở thành Đại Vương bị đập nát, nói nếu trẫm không đem đầu ngươi tới Cao Ly thì không nguôi giận.
Vân Diệp cười:
- Đó chẳng phải kết cục mong muốn của đám phái thần đi Cao Ly sao.
Lý Nhị hừ một cái:
- Ngươi không lo trẫm lấy đầu ngươi dẹp chiến hòa à?
Vân Diệp nói rất chắc chắn:
- Vi thần chỉ lo mai lên triều phục mệnh, bị đám lão phu tự gây khó dễ, còn về phần lấy đầu người đổi lấy hòa bình, đám lão phu tử cổ hủ có chịu đồng ý cho người Cao Ly xỉ nhục Đại Đường như thế không? Bệ hạ có đồng ý không?
Lý Nhị cười phá lên, vỗ vai Vân Diệp:
- Đúng là thế, nếu người Cao Ly làm bộ đáng thương, tình cảnh của ngươi sẽ rất tệ, nhưng bọn chúng lại chọn cách uy hiếp, đừng nói ngươi là quốc hầu, dù ngươi là nông phu trẫm cũng chẳng đồng y.
Lý Nhị nói ra rồi, Vân Diệp và đám Lý Thừa Càn quỳ một gối xuống hô: - Ngô hoàng uy vũ.
- Tiểu tử, ngươi còn trẻ, cứ từ từ thôi, đợi đám lão già kia không nhúc nhích được nữa, thiên hạ này mới thực sự nắm trong tay quân thần chúng ta. Có người nói với trẫm, phải dùng đức giáo hóa, như thế mới là nhân binh, bất chiến mà khuất nhân, cuối cùng đạt tới cảnh thánh vương khiến vạn quốc triều bái. Tới khi ấy bốn biển thanh bình, đao thương vào kho, phóng ngựa tới nam sơn, có sĩ tộc dâng lên thi phú, bách tính không lo cơm ăn áo mặc nữa, tiểu tử, ngươi nói có thể không?
Vân Diệp mắt tròn xoe, tên ngu xuẩn nào đưa ra kiến nghị đấy? Nhà Tư Mã làm thế, kết quả là gì? Người Hán bị giết biến từ đệ nhất đại tộc thành dân tộc thiểu số, sao chưa nhận được bài học.
- Buồn cười không, trẫm nghe thấy kiến nghị này suýt rớt cằm, cho nên trẫm phái ông ta đi vỗ về liêu tộc ở Xuyên, Trường Tôn Thuận Đức sắp biến nơi đó thành đất trống rồi, giết người mình mà bọn chúng tán dương khắp nơi, nói là chinh thảo kẻ bất thần, không cần dùng lễ, còn ngươi giết người Cao Ly thì bọn chúng lại nói là tổn thương nhân đức của Đại Đường, không chấp nhận được! May mà bọn chúng còn chút liêm sỉ, trẫm nói điều kiện của Cao Ly ra, không kẻ nào bất chấp thể diện đồng ý nộp ngươi, nếu chúng đồng ý, trẫm giết ngay.
- Ha ha ha, trận chiến này của ngươi làm trẫm nhìn rõ bản mặt của rất nhiều kẻ, Thừa Càn, con phải nhớ, dùng người phải không ngừng quan sát, không phải một hai lần mà nhìn rõ được. Trong đạo dùng người của Gia Cát Lượng có một điều lấy say rượu nhìn bản tính một người, không thể nhìn một người thường ngày nói gì, phải xem làm gì.
- Trẫm không thích cách làm của Tào Tháo, nhưng không thể không thừa nhận đạo dùng người của ông ta, chọn kẻ sĩ chọn tài không chọn đức, loạn thế còn được, thời bình thì không. Đáng tiếc thế gian đa phần là kẻ có tài vô đức, ít thấy tài đức song toàn, cho nên trẫm muốn định ra một chuẩn tắc cho đế vương, suy nghĩ này có từ lâu, giờ phải động thủ rồi...
Lão Ngưu ngẩng đầu lên nói:
- Đừng nghĩ nhầm, những lời này không phải lão phu bất mãn với triều đình, mà nói hiện giờ lão phu sống thoải mái, cùng lão thê du sơn ngoạn thủy, ngày tháng giết người phóng hỏa đã quá ngán rồi, hiện nếu có thể, lão phu sau này không lên trận nữa. Huyện Lam Điền năm nay trồng mấy vạn mẫu khoai tây, lão phu muốn thấy khoai tây chất cao như núi, trên đời bớt đi mấy người chết đói mới là công đức.
Lý Thừa Càn gật đầu, Lão Ngưu nói với hắn, mình và các lão tướng hôm nay tới đây không phải thương lượng việc khác, chỉ vì sủi cảo và gần mưới vạn mẫu khoai tây kia thôi.
Còn chưa kịp ăn thì đã có một đám người nữa kéo tới, tới đầu tiên là nhóm lão tiên sinh Lý Cương, Ngọc Sơn, tiếp đó Nhan Chi Thôi cũng tới, khi mọi người hân hoan tụ tập chuẩn bị ăn sủi cảo thì Lý Nhị tới.
Lý Thái, Lý Khác mặt mày nhăn nhó theo sau, hoàng đế bất dạ hành, cho nên người tới là Lý Nhị, khái niệm này làm người ta đau đầu, Vân Diệp cũng tốn công lắm mới hiểu sự khác biệt.
Mặc long bào mới là hoàng đế, có thể hiệu lệnh thiên hạ, tùy tiện đóng dấu ngọc, hoành hành thiên hạ. Cởi long bào ra không phải là hoàng đế nữa, làm việc là việc tư, quyền uy giảm mạnh, Lý Cương ngồi đó chỉ hơi cúi mình coi như thi lễ, còn về Nhan Chi Thôi miệng ngậm thịt lợn, không thèm nhìn lấy một cái.
Lý Nhị mặc thanh bào cổ tròn, đội mũ ra, hai cái cánh bỏ sau đầu, giống vị tiên sinh hơn là hoàng đế, hàn huyên xong liền ngồi xuống, Lý Nhị còn khom mình hỏi thăm sức khỏe Nhan Chi Thôi, thấy ông cụ vất vả nuốt miếng thịt lợn, khen ngợi mấy câu, đợi người khác dọn đồ ăn cho mình.
Vốn chuẩn bị bảo đầu bếp làm, hiện không được nữa rồi, Trường Tôn Xung hấp bánh, Lý Hoài Nhân bê đĩa, Trình Xử Mặc bóc tỏi, Vân Diệp chế nước chấm, Úy Trì Bảo Lâm không nói không rằng thêm than vào lò.
Lý Thừa Càn rất thông minh giới thiệu cho phụ thân sủi cảo mình gói, tuy xấu xí chút, Lý Nhị vẫn chuẩn bị ăn bánh của nhi tử, ông ta là người dễ thay đổi, khi sủi cảo của Ngưu Tiến Đạt bê lên, ông ta không thèm đụng vào thứ sủi cảo bèn bẹt của Lý Thừa Càn nữa.
Người trẻ tuổi ở Đại Đường không có chút nhân quyền nào, thứ sủi cảo to như nắm đấm do đám Trình Xử Mặc gói đành tự ăn, hấp nửa canh giờ, Trường Tôn Xung mò ra mười mấy viên thịt cực lớn, nhíu mày gắp vào đĩa của mình và Vân Diệp. Về nhà ăn sủi cảo, vậy mà Vân Diệp chả được ăn, y ăn thịt viên.
Hoàng đế vi hành, các tướng sĩ đàn ngủ sớm, giương tai nghe động tĩnh bên ngoài, lòng ai nấy chao đảo, hiện còn ai nhớ lúc mình về vắng vẻ ra sao.
Vân Diệp bê đĩa thịt viên kể cho mọi người nghe chuyện ở hải ngoại, đảo Bồng Lai phong cảnh tú lệ, trời xanh nước biếc mây trắng, thành Ti Sa hiểm yếu, thành Thương Nham giàu có, cuối cùng trọng điểm kể thành Đại Vương hùng vĩ.
- Bệ hạ không biết chứ thành Đại Vương do đá xanh chất lên, tường thành cao hơn thành Trường An, dưới thành có sông hộ thành chảy quanh, mùa đông cũng không đóng băng, vì dưới đáy sông có suối ngầm, còn có ít suối nước nóng, thiên hạ rộng lớn, không gì không có.
- Ha ha, người Cao Ly vận dụng địa lợi tới cực hạn rồi, Vân Diệp, ngươi thấy thành Đại Vương tốn bao lâu mới khôi phục được như cũ?
Nghe Lý Cương hỏi, Trình Giảo Kim đáp thay: - Mãi mãi không khôi phục được, một tòa kiên thành chưa bao giờ bị công phá, một khi bị công phá sẽ là đả kích hủy diệt với sĩ khí, giống như phụ nhân, không bao giờ thành xử nữ được nữa.
- Trì Tiết tuy nói thô tục, nhưng lời thô mà lý không thô, thành Đại Vương đã hết thời rồi. Lý Nhị cũng rất thích sủi cảo, ăn hết cả đĩa lớn mới nhớ tới nhi tử đứng đằng sau, liền đưa đĩa sủi cảo đã nguội ngắt cho Lý Thừa Càn.
Không ai hỏi tới chiến sự, Lý Nhị ăn xong bảo Đoàn Hồng chọn ít thứ tử tế mang về hoàng cung, món này rất hợp khẩu vị của ông ta.
Vân Diệp lấy khuỷu tay huých Lý Thái đang ăn thịt viên bên cạnh, hỏi nhỏ: - Ngươi nói kiếm con chó đen đem tới mà, sao lại tới tay trắng.
- Chó đen nhiều lắm, ta lại không nhìn trúng chó bình thường, nói không chừng ăn phân lớn lên, không sạch sẽ, cho nên ta nhắm một con chó lớn trong cung, khi bắt bị cha ta phát hiện, thế là cùng tới, chó chẳng bắt được nữa, chuyện ăn thịt chó cứ để ta, thế nào cũng có một ngày thành công.
Lý Thái nghe hai tên mưu tính mà buồn nôn, nhích ra ngoài một chút, tránh xa hai tên tởm lợm đó.
Mọi người đều biết mục đích của Lý Nhị, cho nên ăn xong là cáo tử, cuối cùng chỉ còn lại nhà ông ta và Vân Diệp, Lý Nhị thích ảnh trăng bên ngoài, quyết định ra tản bộ, ông ta đi trước, đám Vân Diệp đi sau, Đoàn Hồng luồn lách trong quân doanh như bóng ma.
Lý Nhị quay đầu lại nhìn Vân Diệp chằm chằm: - To gan, người ta đồ thành, ngươi thì diệt thành, cấp báo tám trăm dặm của Trương Kiệm đã gửi tới bàn trẫm, người Cao Ly đang tập kết quy mô lớn, hắn cầu viện trẫm, Liêu Đông ít nhất phải phái thêm năm vạn binh mã mới có thể yên được. Lý Huyền Tường cũng có khoái mã báo, người Cao Ly đã nổi điên, bia đá của ngươi ở thành Đại Vương bị đập nát, nói nếu trẫm không đem đầu ngươi tới Cao Ly thì không nguôi giận.
Vân Diệp cười:
- Đó chẳng phải kết cục mong muốn của đám phái thần đi Cao Ly sao.
Lý Nhị hừ một cái:
- Ngươi không lo trẫm lấy đầu ngươi dẹp chiến hòa à?
Vân Diệp nói rất chắc chắn:
- Vi thần chỉ lo mai lên triều phục mệnh, bị đám lão phu tự gây khó dễ, còn về phần lấy đầu người đổi lấy hòa bình, đám lão phu tử cổ hủ có chịu đồng ý cho người Cao Ly xỉ nhục Đại Đường như thế không? Bệ hạ có đồng ý không?
Lý Nhị cười phá lên, vỗ vai Vân Diệp:
- Đúng là thế, nếu người Cao Ly làm bộ đáng thương, tình cảnh của ngươi sẽ rất tệ, nhưng bọn chúng lại chọn cách uy hiếp, đừng nói ngươi là quốc hầu, dù ngươi là nông phu trẫm cũng chẳng đồng y.
Lý Nhị nói ra rồi, Vân Diệp và đám Lý Thừa Càn quỳ một gối xuống hô: - Ngô hoàng uy vũ.
- Tiểu tử, ngươi còn trẻ, cứ từ từ thôi, đợi đám lão già kia không nhúc nhích được nữa, thiên hạ này mới thực sự nắm trong tay quân thần chúng ta. Có người nói với trẫm, phải dùng đức giáo hóa, như thế mới là nhân binh, bất chiến mà khuất nhân, cuối cùng đạt tới cảnh thánh vương khiến vạn quốc triều bái. Tới khi ấy bốn biển thanh bình, đao thương vào kho, phóng ngựa tới nam sơn, có sĩ tộc dâng lên thi phú, bách tính không lo cơm ăn áo mặc nữa, tiểu tử, ngươi nói có thể không?
Vân Diệp mắt tròn xoe, tên ngu xuẩn nào đưa ra kiến nghị đấy? Nhà Tư Mã làm thế, kết quả là gì? Người Hán bị giết biến từ đệ nhất đại tộc thành dân tộc thiểu số, sao chưa nhận được bài học.
- Buồn cười không, trẫm nghe thấy kiến nghị này suýt rớt cằm, cho nên trẫm phái ông ta đi vỗ về liêu tộc ở Xuyên, Trường Tôn Thuận Đức sắp biến nơi đó thành đất trống rồi, giết người mình mà bọn chúng tán dương khắp nơi, nói là chinh thảo kẻ bất thần, không cần dùng lễ, còn ngươi giết người Cao Ly thì bọn chúng lại nói là tổn thương nhân đức của Đại Đường, không chấp nhận được! May mà bọn chúng còn chút liêm sỉ, trẫm nói điều kiện của Cao Ly ra, không kẻ nào bất chấp thể diện đồng ý nộp ngươi, nếu chúng đồng ý, trẫm giết ngay.
- Ha ha ha, trận chiến này của ngươi làm trẫm nhìn rõ bản mặt của rất nhiều kẻ, Thừa Càn, con phải nhớ, dùng người phải không ngừng quan sát, không phải một hai lần mà nhìn rõ được. Trong đạo dùng người của Gia Cát Lượng có một điều lấy say rượu nhìn bản tính một người, không thể nhìn một người thường ngày nói gì, phải xem làm gì.
- Trẫm không thích cách làm của Tào Tháo, nhưng không thể không thừa nhận đạo dùng người của ông ta, chọn kẻ sĩ chọn tài không chọn đức, loạn thế còn được, thời bình thì không. Đáng tiếc thế gian đa phần là kẻ có tài vô đức, ít thấy tài đức song toàn, cho nên trẫm muốn định ra một chuẩn tắc cho đế vương, suy nghĩ này có từ lâu, giờ phải động thủ rồi...
/1414
|