Tân Nguyệt mắt lim dim, bầu ngực no tròn ép lên lòng Vân Diệp, phu thê vừa mới hôn hít sờ mò một chút thì có giọng non nớt đằng sau truyền tới: - Mẹ, con cũng muốn thơm. Vân bảo bảo vươn cánh tay ra muốn mẹ bế.
Hai phu thê mặt đỏ dừ, Vân Diệp kéo nhi tử tới đặt lên bụng, quan sát tay trái nhi tử, thấy cánh tay có hoa văn hoa cúc rất đẹp, gọi Tân Nguyệt tới, vén tay áo nàng lên, quả nhiên cũng có. Vân Diệp biết, Tân Nguyệt mà không thử thì sẽ không để người ta tiêm chủng đậu mùa gì đó bừa bãi lên con mình, dù là Tôn Tư Mạc cũng không được.
- Na Mộ Nhật và nha đầu cũng có à?
- Có, trong nhà chỉ nãi nãi không có, lão nhân gia bảo mình nhiều tuổi rồi, không cần lãng phí thuốc quý giá, cả Thì Thì, Tiểu Kiệt, Tiểu Vũ đều có hết.
Phu quân hỏi tới chính sự, Tân Nguyệt vội đáp:
- Nàng không biết, có thứ này không sợ lỗ sang nữa, nàng xem, vai ta cũng có, đó là do sư phụ làm cho ta, người khác nói là thứ bàng môn tà đạo kệ họ, tự chúng ta biết là được, không cần tuyên truyền khắp nơi, dù sao thứ này còn quá ít. Na Mộ Nhật tới thảo nguyên, vệ sinh nơi đó còn tệ hơn, chúng ta phải đề phòng trước.
Tôn Tư Mạc viết thư nói với Vân Diệp, thời gian qua không biết đâu ra tin tồn lạ, nói thứ này không có căn cứ, vì sao Tôn Tư Mạc phải vào núi sâu, là vì thực nghiệp thất bại, chết quá nhiều người không mặt mũi gặp ai nữa, hiện giờ càng không tiếc công sức làm giả che đậy sai lầm.
Chuyện này tạm thời chẳng muốn nghĩ, vừa về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Sáng dậy rất sớm, gà mới gáy hai lần đã dậy rồi, nhìn Tân Nguyệt ngủ say bên cạnh rất đắc ý, có thế mà cũng dàm vênh váo à? Xem có làm nàng chết mệt không?
Mặc áo lụa trắng, đi dép gỗ lộp cộp ra sân, giang rộng tay, gió mát thổi vào ngực, mang theo hương hoa thơm ngát, về nhà thật thích.
Nhìn ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dầy, trời đất trong khoảnh khắc trở nên sáng tỏ, từng áng mấy trắng biến thành đủ màu, bây ở chân trời, biến hoa thành đủ thứ hình hài mê người. Vân Diệp đứng trên hòn giả sơn, say sưa nhìn cảnh đẹp sáng sớm, tới khi ánh mặt trời êm dịu thành chói mắt, mới nhảy xuống, làm việc mình luôn muốn làm.
Vượng Tài trước giờ luôn vô tình phát hiện ra bảo bối, về nhà có hai ngày nó đã phát hiện ra thứ hay, đó là măng đắng, trên ngọn đồi nhỏ sau hậu viện trồng rất nhiều trúc, dùng để làm chổi, thứ trúc này thấp, lại nhiều cành, làm c hổi rất tốt.
Vượng Tài đương nhiên không hứng thú với chỏi, Vân Diệp cũng chẳng có thiện cảm gì, nhưng măng đắng lại là thứ tốt, năm ngoái Tôn Tư Mạc nói, mùa hè ăn chút măng đắng có công hiệu thanh nhiệt, lợi thủy.
Bia chẳng cũng thế, mùa hè thế này ăn ít thứ đắng có lợi cho sức khỏe, cầm giỏ trúc, xách cuốc, định dắt Vượng Tài ra ngoài.
Mới đi được vài bước, Tân Nguyệt choàng bừa chăn lên người, đứng ở khung cửa gọi: - Mang theo nhi tử đi cùng, về nhà mới hai ngày đã chạy lung tung.
Dậy rồi à? Vân Diệp có hơi thất vọng, xem ra tối qua mình công kích chưa đủ lực, tối nay phải nỗ lực hơn, chỉ có điều mặt trời vừa ló, Vân đại thiếu gia chắc còn đang ngủ, không ngờ một thân hình beo béo từ dưới chăn thò đầu ra, nhìn cha chờ đợi.
Còn nói gì được nữa, Tân Nguyệt bị nhi tử đánh thức, đưa theo thì đưa theo, mới đưa tay ra, Vân bảo bảo đã chập chững chạy tới, Tân Nguyệt thấy nhi tử đi rồi, ngáp dài chuẩn bị về ngủ tiếp. b a n. long . u s
Treo giỏ lên cổ Vượng Tài, đặt nhi tử lên cổ, đứa theo một đứa lại có đứa khác đòi theo, đưa theo hai đứa, đám tiểu cô nương còn lại cũng muốn theo, chỉ có Địch Nhân Kiệt cầm sách xem chăm chú, nhưng con mắt cứ liếc về bên này đã bán đứng nó, Vân Diệp vò đầu nó: - Muốn theo sự phụ thì theo, con thế này cũng không được sách, đi giải khuây cũng tốt.
Vừa dứt lời thì Địch Nhân Kiệt đã mang cái cuốc nhỏ của mình xuất hiện bên cạnh Vượng Tài, có điều nó luôn tránh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ở bên phải thì nó nhất định ở bên trái, từ lần trước vô tình thấy Tiểu Vũ tắm, nó tránh suốt, nửa năm rồi mà tình hình chẳng khá hơn.
Tiểu Nha dẫm chân Vượng Tài trèo lên lưng nó, chỉ có Vượng Tà dễ tính mới thế, ngựa khác đã đá cho rồi. Vân bảo bảo không muốn ngồi trên vai cha nữa, vươn tay ra muốn tiểu cô cô bế. Hết cách Vân Diệp cũng phải đặt nó lên lưng Vượng Tài, cảnh cáo Vượng Tài một phen mới rời nhà. Vân Diệp cứ ra ngoài là có bốn hộ vệ đi theo, dù rời nhà trăm mét cũng thế, đó là hậu di chứng do Đậu Yến Sơn để lại.
Đồi không cao, nhưng xanh ngắt làm người ta yêu thích, ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua khe trúc, cái bóng long lổ làm người ta vào thế giới mộng ảo, dưới chân là cỏ xanh non mịn, tranh nhau vươn mình đón ánh mặt trời hiếm có, mới đi vài bước guốc gỗ đã ướt sũng, sương sớm còn chưa bị mặt trời mang đi hết.
Vô số hoa hòe đang nở rộ, trắng muốt treo trên cành, nha hoàn Vân gia chăm chỉ hái hoa, đây là vật liệu quan trọng làm nước hoa. Lúc này hoa hòe dưới núi sớm đã tàn, cây hòe nhỏ của Vân gia nằm xen giữa ngô đồng cao lớn, thêm vào địa thế cao, nên nở muộn hơn một chút, đó là do Vân gia cố ý, như thế có hoa từ tháng tư tới cuối tháng năm.
Nãi nãi có thành kiến với trúc đắng, không cho trồng trong vườn, hình như là liên quan tới truyền thuyết xui xẻo nào đó, Vân Diệp đành thôi.
Dưới gốc trúc có từng mảng măng màu tía nhô lên, Vân Diệp cứ đào một cây lại đưa cho nhi tử giúp đỡ đằng sau, nhìn nó chạy tới bên Vượng Tài, cho măng vào giỏ, Vượng Tài quá cao, nó không với tới, Vượng Tài quỳ gối xuống thảm cỏ xanh, khen Vượng Tài một câu, ai ngờ cái mồm lớn dúi vào giỏ nhai rau ráu.
Vân bảo bảo không lo trông nom, với nó cho măng vào giỏ là xong việc, còn về phần Vượng Tài ăn hay mang về nhà ăn chẳng liên quan tới nó.
Thì Thì là đứa bé chất phác, quỳ trên mặt đất ra sức đào măng, đào được một cây, Tiểu Vũ dùng móng tay bấu lấy cho vào giỏ, sợ làm bẩn váy hoa.
Năm tỷ muội Tiểu Nha đã không tìm thấy đâu nữa, vừa rồi chẳng biết đứa nào hô "bướm", thế là vứt cuốc đi bắt bướm rồi. Địch Nhân Kiệt làm việc có phương pháp nhất, tay cũng nhanh, nhìn mồ hôi trên trán là biết nó đang so tài với Thì Thì, bên cạnh đặt một đống măng, vẫn dốc sức đào.
Vân Diệp đào được một cây, đưa ra đằng sau, nhưng không ai đón, Vân bảo bảo không có ở đó nữa, quay lại nhìn thấy nó đang nhéo tai Vượng Tài chơi, không nhớ tới giúp cha mình nữa.
- Vân hầu hăng hái quá, mới sáng sớm ra đã đi đào măng, hâm một chết mất. Ngụy Trưng từ sau rừng trúc đi vòng ra, trên người mặc quan phục, tay còn ôm triều vật, không biết ông ta làm cái gì, cũng không biết dùng lễ nghi gì chào hỏi ông ta.
- Vân hầu đừng trách, lão phu tới vội vàng, thất lễ rồi, mỗi năm lão phu tới Vân gia vài lần, lần nào tới cũng có phát hiện mới, Vân hầu đúng là biết trị gia.
- Lão Ngụy, ông không cần khách khí với ta, biết trị gia là nãi nãi và lão bà của ta, nếu ông tới làm việc công thì nói nhanh, nói xong mau tới Trường An, có khi còn kịp ngọ thiện triều đình cung cấp. Nếu là việc tư thì dễ nói, chúng ta cùng đào măng, lát nữa về nhà ta xuống bếp làm món canh măng mời ông nếm thử, ông nói đi, chuyện công hay chuyện tư? Vân Diệp lau tay, bế Vân bảo bảo lên, Vượng Tài bị nó hành đến khổ:
- Vân hầu tự hiểu trong lòng, cần gì nói mỉa lão phu, lão phu, lần này đúng là đám Sầm Văn Bốn làm quá đáng, bệ hạ hạ chỉ, những người không ra ngoại thành nghênh đón đều bị phạt trăm cân đồng, trách mắng giữa triều, Vân hầu nghe xong có hài lòng không?
Vân Diệp bỏ cuốc xuốc, quay mặt lại:
- Ngụy Trưng, ngươi biết bản soái lần này xuất chinh, sĩ tốt dưới trướng tử thương vô số không, vất vả viễn chinh chỉ là chuyện nhỏ, thân là quân nhân, liều mạng sa trường là bổn phận, khi quân ta chiến thắng trở về, chỉ có một đám văn phu đi nhờ thuyền, tuyệt đối không nói tới chuyện ra ngoài thành nghênh đón, tim gan bọn c húng làm bằng sắt à? Không thấy hơn nghìn lọ tro cốt trên thuyền sao? Bọn ta vì Đại Đường vào sinh ra tử, vì sao không được tôn kính.
- Ngụy Trưng, hoan nghênh hay không Vân Diệp ta không quan tâm, ta là truyền mệnh quốc hầu, mọi vinh diệu của Đại Đường ta đã có hết, dù chiến tử sa trường cũng chẳng hề gì, nhưng tướng sĩ có tội gì? Ngươi muốn bọn họ chết sạch mới rơi lệ à?
- Đây chính là quan văn của Đại Đường, nho gia coi trọng lễ nghĩa liêm sỉ đấy à? Vân Diệp lĩnh giáo rồi, cùng đám chính nhân quân tử văn chương diệu thế các ngươi sống cùng một gầm trời, bọn ta hẳn phải thấy xấu hổ.
- Ta hiểu, con mẹ nó bọn ta chiến tử là đáng đời, thương tật là đáng đời, thi thể rơi xuống biển là đáng đời, vì bọn ta có chung một cái tên, là hung thủ.
- Vân hầu, chuyện này …
Ngụy Trưng lùi lại gượng gạo nói nửa câu bị Vân Diệp hùng hổ nói át đi: - Loạn quân đất Thục sắp chết sạch rồi, các ngươi đi tán dương, còn với người Cao Ly thì các ngươi thương tiếc, các ngươi cảm thông. Tòa kinh quan kia mỹ lệ quá, cho nên bọn ta phá là có tội, đêm hôm trước bệ hạ muốn ta câm mồm, nên ta câm mồm, không lên triều, ta đi đào măng không được à? Ta trốn các ngươi như chó, các ngươi còn muốn gì? Muốn ta thè lưỡi ra, sủa gâu gâu mua vui cho đám sĩ đại phu các ngươi à? Tô nhổ vào.
- Phạt một trăm cân đồng? Bảo bọn chúng xếp hàng, ta dùng giày tát từ đầu tới cuối một lượt, số tiền đồng kia không cần chúng bỏ, lão tử bỏ!
Vân bảo bảo không ngừng lấy bàn tay nhỏ lau nước mắt cho cha, Tiểu Vũ hung dữ nhìn theo Ngụy Trưng đang ôm mặt bỏ chạy, Địch Nhân Kiệt nhặt cục đất ném vào lưng ông ta, Thì Thì tay siết chặt cái cuốc muốn động thủ.
Giao Vân bảo bảo cho Thì Thì, Vân Diệp ngồi xuống nói với ba đứa đệ tử: - Tin vào bản thân, dựa vào bản thân, chỉ có cường đại vô song thì mới có thể làm theo ý mình, nếu không sư phụ hôm nay chính là các con ngày mai, dựa núi núi đổ, dựa người người đi, các con hãy nhớ, bản thân cường đại mới thực sự là cường đại.
- Sư phụ, sau này chẳng lẽ phải dựa vào đám huân quý? Theo đệ tử thấy, quan văn không thể dựa vào, nếu chúng ta kết minh với Trình gia, Ngưu gia, Tần gia, Ùy Trì gia, sẽ bị người ta công kích là bè đảng, hậu quả càng đáng sợ, cho nên su phụ, chúng ta không dựa vào ai cả, thư viện mới là gốc rễ của chúng ta, sư phụ chỉ cần tu tâm dưỡng tính hai mươi năm, khi đó cành lá trải khắp thiên hạ, khi đó sư phụ muốn làm gì cũng được.
Vân Diệp bật cười đứng dậy nói với Tiểu Vũ: - Ta lập thư viện không nghĩ tới đem nó làm quân cờ để đấu tranh, ta chỉ muốn để họ hưởng thụ tư vị tâm linh tự do thôi, sau khi biết tư vị này, không ai có thể bỏ nó, ông trời cũng không đoạt được. Tiểu Vũ, con nhớ lấy, nếu như con đem thư viện làm quân cờ tranh quyền đoạt lợi, sư phụ chết cũng không tha thứ cho con.
Hai phu thê mặt đỏ dừ, Vân Diệp kéo nhi tử tới đặt lên bụng, quan sát tay trái nhi tử, thấy cánh tay có hoa văn hoa cúc rất đẹp, gọi Tân Nguyệt tới, vén tay áo nàng lên, quả nhiên cũng có. Vân Diệp biết, Tân Nguyệt mà không thử thì sẽ không để người ta tiêm chủng đậu mùa gì đó bừa bãi lên con mình, dù là Tôn Tư Mạc cũng không được.
- Na Mộ Nhật và nha đầu cũng có à?
- Có, trong nhà chỉ nãi nãi không có, lão nhân gia bảo mình nhiều tuổi rồi, không cần lãng phí thuốc quý giá, cả Thì Thì, Tiểu Kiệt, Tiểu Vũ đều có hết.
Phu quân hỏi tới chính sự, Tân Nguyệt vội đáp:
- Nàng không biết, có thứ này không sợ lỗ sang nữa, nàng xem, vai ta cũng có, đó là do sư phụ làm cho ta, người khác nói là thứ bàng môn tà đạo kệ họ, tự chúng ta biết là được, không cần tuyên truyền khắp nơi, dù sao thứ này còn quá ít. Na Mộ Nhật tới thảo nguyên, vệ sinh nơi đó còn tệ hơn, chúng ta phải đề phòng trước.
Tôn Tư Mạc viết thư nói với Vân Diệp, thời gian qua không biết đâu ra tin tồn lạ, nói thứ này không có căn cứ, vì sao Tôn Tư Mạc phải vào núi sâu, là vì thực nghiệp thất bại, chết quá nhiều người không mặt mũi gặp ai nữa, hiện giờ càng không tiếc công sức làm giả che đậy sai lầm.
Chuyện này tạm thời chẳng muốn nghĩ, vừa về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Sáng dậy rất sớm, gà mới gáy hai lần đã dậy rồi, nhìn Tân Nguyệt ngủ say bên cạnh rất đắc ý, có thế mà cũng dàm vênh váo à? Xem có làm nàng chết mệt không?
Mặc áo lụa trắng, đi dép gỗ lộp cộp ra sân, giang rộng tay, gió mát thổi vào ngực, mang theo hương hoa thơm ngát, về nhà thật thích.
Nhìn ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dầy, trời đất trong khoảnh khắc trở nên sáng tỏ, từng áng mấy trắng biến thành đủ màu, bây ở chân trời, biến hoa thành đủ thứ hình hài mê người. Vân Diệp đứng trên hòn giả sơn, say sưa nhìn cảnh đẹp sáng sớm, tới khi ánh mặt trời êm dịu thành chói mắt, mới nhảy xuống, làm việc mình luôn muốn làm.
Vượng Tài trước giờ luôn vô tình phát hiện ra bảo bối, về nhà có hai ngày nó đã phát hiện ra thứ hay, đó là măng đắng, trên ngọn đồi nhỏ sau hậu viện trồng rất nhiều trúc, dùng để làm chổi, thứ trúc này thấp, lại nhiều cành, làm c hổi rất tốt.
Vượng Tài đương nhiên không hứng thú với chỏi, Vân Diệp cũng chẳng có thiện cảm gì, nhưng măng đắng lại là thứ tốt, năm ngoái Tôn Tư Mạc nói, mùa hè ăn chút măng đắng có công hiệu thanh nhiệt, lợi thủy.
Bia chẳng cũng thế, mùa hè thế này ăn ít thứ đắng có lợi cho sức khỏe, cầm giỏ trúc, xách cuốc, định dắt Vượng Tài ra ngoài.
Mới đi được vài bước, Tân Nguyệt choàng bừa chăn lên người, đứng ở khung cửa gọi: - Mang theo nhi tử đi cùng, về nhà mới hai ngày đã chạy lung tung.
Dậy rồi à? Vân Diệp có hơi thất vọng, xem ra tối qua mình công kích chưa đủ lực, tối nay phải nỗ lực hơn, chỉ có điều mặt trời vừa ló, Vân đại thiếu gia chắc còn đang ngủ, không ngờ một thân hình beo béo từ dưới chăn thò đầu ra, nhìn cha chờ đợi.
Còn nói gì được nữa, Tân Nguyệt bị nhi tử đánh thức, đưa theo thì đưa theo, mới đưa tay ra, Vân bảo bảo đã chập chững chạy tới, Tân Nguyệt thấy nhi tử đi rồi, ngáp dài chuẩn bị về ngủ tiếp. b a n. long . u s
Treo giỏ lên cổ Vượng Tài, đặt nhi tử lên cổ, đứa theo một đứa lại có đứa khác đòi theo, đưa theo hai đứa, đám tiểu cô nương còn lại cũng muốn theo, chỉ có Địch Nhân Kiệt cầm sách xem chăm chú, nhưng con mắt cứ liếc về bên này đã bán đứng nó, Vân Diệp vò đầu nó: - Muốn theo sự phụ thì theo, con thế này cũng không được sách, đi giải khuây cũng tốt.
Vừa dứt lời thì Địch Nhân Kiệt đã mang cái cuốc nhỏ của mình xuất hiện bên cạnh Vượng Tài, có điều nó luôn tránh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ở bên phải thì nó nhất định ở bên trái, từ lần trước vô tình thấy Tiểu Vũ tắm, nó tránh suốt, nửa năm rồi mà tình hình chẳng khá hơn.
Tiểu Nha dẫm chân Vượng Tài trèo lên lưng nó, chỉ có Vượng Tà dễ tính mới thế, ngựa khác đã đá cho rồi. Vân bảo bảo không muốn ngồi trên vai cha nữa, vươn tay ra muốn tiểu cô cô bế. Hết cách Vân Diệp cũng phải đặt nó lên lưng Vượng Tài, cảnh cáo Vượng Tài một phen mới rời nhà. Vân Diệp cứ ra ngoài là có bốn hộ vệ đi theo, dù rời nhà trăm mét cũng thế, đó là hậu di chứng do Đậu Yến Sơn để lại.
Đồi không cao, nhưng xanh ngắt làm người ta yêu thích, ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua khe trúc, cái bóng long lổ làm người ta vào thế giới mộng ảo, dưới chân là cỏ xanh non mịn, tranh nhau vươn mình đón ánh mặt trời hiếm có, mới đi vài bước guốc gỗ đã ướt sũng, sương sớm còn chưa bị mặt trời mang đi hết.
Vô số hoa hòe đang nở rộ, trắng muốt treo trên cành, nha hoàn Vân gia chăm chỉ hái hoa, đây là vật liệu quan trọng làm nước hoa. Lúc này hoa hòe dưới núi sớm đã tàn, cây hòe nhỏ của Vân gia nằm xen giữa ngô đồng cao lớn, thêm vào địa thế cao, nên nở muộn hơn một chút, đó là do Vân gia cố ý, như thế có hoa từ tháng tư tới cuối tháng năm.
Nãi nãi có thành kiến với trúc đắng, không cho trồng trong vườn, hình như là liên quan tới truyền thuyết xui xẻo nào đó, Vân Diệp đành thôi.
Dưới gốc trúc có từng mảng măng màu tía nhô lên, Vân Diệp cứ đào một cây lại đưa cho nhi tử giúp đỡ đằng sau, nhìn nó chạy tới bên Vượng Tài, cho măng vào giỏ, Vượng Tài quá cao, nó không với tới, Vượng Tài quỳ gối xuống thảm cỏ xanh, khen Vượng Tài một câu, ai ngờ cái mồm lớn dúi vào giỏ nhai rau ráu.
Vân bảo bảo không lo trông nom, với nó cho măng vào giỏ là xong việc, còn về phần Vượng Tài ăn hay mang về nhà ăn chẳng liên quan tới nó.
Thì Thì là đứa bé chất phác, quỳ trên mặt đất ra sức đào măng, đào được một cây, Tiểu Vũ dùng móng tay bấu lấy cho vào giỏ, sợ làm bẩn váy hoa.
Năm tỷ muội Tiểu Nha đã không tìm thấy đâu nữa, vừa rồi chẳng biết đứa nào hô "bướm", thế là vứt cuốc đi bắt bướm rồi. Địch Nhân Kiệt làm việc có phương pháp nhất, tay cũng nhanh, nhìn mồ hôi trên trán là biết nó đang so tài với Thì Thì, bên cạnh đặt một đống măng, vẫn dốc sức đào.
Vân Diệp đào được một cây, đưa ra đằng sau, nhưng không ai đón, Vân bảo bảo không có ở đó nữa, quay lại nhìn thấy nó đang nhéo tai Vượng Tài chơi, không nhớ tới giúp cha mình nữa.
- Vân hầu hăng hái quá, mới sáng sớm ra đã đi đào măng, hâm một chết mất. Ngụy Trưng từ sau rừng trúc đi vòng ra, trên người mặc quan phục, tay còn ôm triều vật, không biết ông ta làm cái gì, cũng không biết dùng lễ nghi gì chào hỏi ông ta.
- Vân hầu đừng trách, lão phu tới vội vàng, thất lễ rồi, mỗi năm lão phu tới Vân gia vài lần, lần nào tới cũng có phát hiện mới, Vân hầu đúng là biết trị gia.
- Lão Ngụy, ông không cần khách khí với ta, biết trị gia là nãi nãi và lão bà của ta, nếu ông tới làm việc công thì nói nhanh, nói xong mau tới Trường An, có khi còn kịp ngọ thiện triều đình cung cấp. Nếu là việc tư thì dễ nói, chúng ta cùng đào măng, lát nữa về nhà ta xuống bếp làm món canh măng mời ông nếm thử, ông nói đi, chuyện công hay chuyện tư? Vân Diệp lau tay, bế Vân bảo bảo lên, Vượng Tài bị nó hành đến khổ:
- Vân hầu tự hiểu trong lòng, cần gì nói mỉa lão phu, lão phu, lần này đúng là đám Sầm Văn Bốn làm quá đáng, bệ hạ hạ chỉ, những người không ra ngoại thành nghênh đón đều bị phạt trăm cân đồng, trách mắng giữa triều, Vân hầu nghe xong có hài lòng không?
Vân Diệp bỏ cuốc xuốc, quay mặt lại:
- Ngụy Trưng, ngươi biết bản soái lần này xuất chinh, sĩ tốt dưới trướng tử thương vô số không, vất vả viễn chinh chỉ là chuyện nhỏ, thân là quân nhân, liều mạng sa trường là bổn phận, khi quân ta chiến thắng trở về, chỉ có một đám văn phu đi nhờ thuyền, tuyệt đối không nói tới chuyện ra ngoài thành nghênh đón, tim gan bọn c húng làm bằng sắt à? Không thấy hơn nghìn lọ tro cốt trên thuyền sao? Bọn ta vì Đại Đường vào sinh ra tử, vì sao không được tôn kính.
- Ngụy Trưng, hoan nghênh hay không Vân Diệp ta không quan tâm, ta là truyền mệnh quốc hầu, mọi vinh diệu của Đại Đường ta đã có hết, dù chiến tử sa trường cũng chẳng hề gì, nhưng tướng sĩ có tội gì? Ngươi muốn bọn họ chết sạch mới rơi lệ à?
- Đây chính là quan văn của Đại Đường, nho gia coi trọng lễ nghĩa liêm sỉ đấy à? Vân Diệp lĩnh giáo rồi, cùng đám chính nhân quân tử văn chương diệu thế các ngươi sống cùng một gầm trời, bọn ta hẳn phải thấy xấu hổ.
- Ta hiểu, con mẹ nó bọn ta chiến tử là đáng đời, thương tật là đáng đời, thi thể rơi xuống biển là đáng đời, vì bọn ta có chung một cái tên, là hung thủ.
- Vân hầu, chuyện này …
Ngụy Trưng lùi lại gượng gạo nói nửa câu bị Vân Diệp hùng hổ nói át đi: - Loạn quân đất Thục sắp chết sạch rồi, các ngươi đi tán dương, còn với người Cao Ly thì các ngươi thương tiếc, các ngươi cảm thông. Tòa kinh quan kia mỹ lệ quá, cho nên bọn ta phá là có tội, đêm hôm trước bệ hạ muốn ta câm mồm, nên ta câm mồm, không lên triều, ta đi đào măng không được à? Ta trốn các ngươi như chó, các ngươi còn muốn gì? Muốn ta thè lưỡi ra, sủa gâu gâu mua vui cho đám sĩ đại phu các ngươi à? Tô nhổ vào.
- Phạt một trăm cân đồng? Bảo bọn chúng xếp hàng, ta dùng giày tát từ đầu tới cuối một lượt, số tiền đồng kia không cần chúng bỏ, lão tử bỏ!
Vân bảo bảo không ngừng lấy bàn tay nhỏ lau nước mắt cho cha, Tiểu Vũ hung dữ nhìn theo Ngụy Trưng đang ôm mặt bỏ chạy, Địch Nhân Kiệt nhặt cục đất ném vào lưng ông ta, Thì Thì tay siết chặt cái cuốc muốn động thủ.
Giao Vân bảo bảo cho Thì Thì, Vân Diệp ngồi xuống nói với ba đứa đệ tử: - Tin vào bản thân, dựa vào bản thân, chỉ có cường đại vô song thì mới có thể làm theo ý mình, nếu không sư phụ hôm nay chính là các con ngày mai, dựa núi núi đổ, dựa người người đi, các con hãy nhớ, bản thân cường đại mới thực sự là cường đại.
- Sư phụ, sau này chẳng lẽ phải dựa vào đám huân quý? Theo đệ tử thấy, quan văn không thể dựa vào, nếu chúng ta kết minh với Trình gia, Ngưu gia, Tần gia, Ùy Trì gia, sẽ bị người ta công kích là bè đảng, hậu quả càng đáng sợ, cho nên su phụ, chúng ta không dựa vào ai cả, thư viện mới là gốc rễ của chúng ta, sư phụ chỉ cần tu tâm dưỡng tính hai mươi năm, khi đó cành lá trải khắp thiên hạ, khi đó sư phụ muốn làm gì cũng được.
Vân Diệp bật cười đứng dậy nói với Tiểu Vũ: - Ta lập thư viện không nghĩ tới đem nó làm quân cờ để đấu tranh, ta chỉ muốn để họ hưởng thụ tư vị tâm linh tự do thôi, sau khi biết tư vị này, không ai có thể bỏ nó, ông trời cũng không đoạt được. Tiểu Vũ, con nhớ lấy, nếu như con đem thư viện làm quân cờ tranh quyền đoạt lợi, sư phụ chết cũng không tha thứ cho con.
/1414
|