Vân Diệp tức giận đập bàn:
- Lão Hứa, ngươi ác quá đấy, thư viện không bỏ một đồng mà chiếm năm t hành, không được, tối đa hai thành, nếu không ta không mua nữa, ngươi cứ cầm phát minh mà ăn.
Hứa Kính Tông thản nhiên nói:
- Không sao, thứ làm ra rốt cuộc lợi nhuận thế nào sẽ biết thôi, Trường An nhiều thương gia như vậy, không nhận định tìm Vân gia, bốn thành, không thể ít hơn.
Hứa Kính Tôn nhất định không nhường, cuối cùng nói khô cả cổ thư viện lấy ba thành lợi nhuận, ký hợp đồng xong, Vân Diệp mặt nhăn nhó nói: - Vân gia lỗ lớn rồi.
- Không thể nào, Vân hầu có thể bán châu chấu với gia thịt lợn, thứ này nhất định không tệ, ta còn thấy thư viện thiệt thòi, vừa rồi nếu ta đòi bốn thành, trông bộ dạng hầu gia cũng sẽ đồng ý, giờ hối đã muộn.
Vân Diệp vỗ vai Lão Hứa, đánh xe ngựa khoan khoái về nhà, thấy Tân Nguyệt khóc nức nở trong phòng ngủ, sao thế này? Ai dám bắt nạt nàng? Cả Lý An Lan cũng chẳng dám.
- Là chàng, chính là chàng, làm thiếp thân bị Trình thẩm thẩm, Ngưu thẩm thẩm trách mắng, còn bị quý phụ trong thành giễu cợt. Trong nhà ăn còn chả hết, chàng lệnh mua không hạn chế, giờ người ta gọi thiếp là qua bà nương, bại gia giống chàng.
Qua: Dưa.
Ra là thế, Vân Diệp chẳng giận, giải thích: - Một đám phụ nhân thật chẳng hiểu gì, nàng nghĩ khoai tây chỉ có thể cầm cả củ ngồi gặm à? Có biết đệ tử thư viện nghiên cứu ra một cách, nghiền khoai tây, lắng thành bột, sau đó làm ra thứ giống mỳ, nàng nói có hay không? Rất đơn giản, phơi khô rồi để bao lâu cũng chẳng hỏng, hơn nữa vị không tệ, tới khi đó ta làm cho nàng một bữa là hiểu.
- Hơn nữa bã còn có thể nuôi lợn, chuyện tốt như thế kiếm đâu ra, một là cởi bỏ được khó khăn cấp bách hiện nay, hai là chúng ta lại phát tài, bán thứ gì cũng ăn nhau ở cái mới, sau này nhà ta không bán bảo thạch nữa, hiện bảo thạch chẳng được giá. Đổi sang bán miễn, ăn mặc ở đi mới là chuyện làm ăn tốt có thể làm cả đời.
Tân Nguyệt không kháng cự nổi tiền, nghe Vân Diệp nói thế, lập tức cười tươi như hoa dựa vào lòng trượng phu làm nũng, từ sau khi Lý An Lan tới, nàng rất hay nhõng nhẽo.
Hiện trong nhà Lý An Lan vênh váo tợn, trừ Vượng Tài chẳng thèm để ý tới nàng thì trong nhà từ trên xuống dưới đều coi nàng là chủ phụ, Tân Nguyệt có giận tới đâu cũng không đấu lại được thân phận cao quý của Lý An Lan, một người cao cao tại thượng chỉ cần cố ý hạ mình xuống một chút, chớp mắt sẽ có một đống người vây quanh.
Linh Đang thích nhất là nhà bếp của Vân gia, nơi đó luôn có vô số món ngon, hiện khác thời trong cung rồi, đại cô nương mười tám tuổi sống vô ưu vô lo, than thể cũng phổng phao nảy nở, không ốm tong teo như trước nữa. Chỉ mỗi tội khi nhìn Vân Diệp cứ luôn cúi đầu xuống, lấy khóe mắt nhìn trộm, Vân Diệp mà nhìn nàng thêm một cái là nàng vui vẻ cả ngày, Vân Diệp biết tâm tư của nàng, chỉ là không nói ra, hiện đã áy náy với Tân Nguyệt lắm rồi, còn nạp thêm thiếp nữa thì không ăn nói được.
Với nữ sắc Vân Diệp rất lãnh đạm, Na Mộ Nhật là tuyệt sắc giai nhân, Tân Nguyệt và Lý An Lan cũng vượt tiêu chuẩn bình thường, nhưng y coi trọng tình cảm chứ không phải chỉ là nhục dục.
Y hâm mộ tình cảm giữa Uyên Cái Tô Văn và Vinh Hoa, nhớ lại chuyện tình cảm của mình và ba nàng, nếu định tự sát, Na Mộ Nhật sẽ đi theo không suy nghĩ, Tân Nguyệt sẽ tính toán, quyết định nuôi con khôn lớn mới là hàng đầu, còn Lý An Lan sẽ đau thương vài năm, sau đó chuẩn bị cho đại nghiệp của nhi tử.
Vây cũng tốt, phương thức của Na Mộ Nhật không thể được, bỏ khuê nữ lẻ loi với cỗ thi thể lạnh băng là hành vi bại não, phải sửa, lựa chọn của Tân Nguyệt là chính xác, Lý An Lan từ nhỏ tiếp nhận giáo dục kiểu lợi ích của hoàng gia, muốn thay đổi là rất khó ..
Có ý tưởng, lại có tiền trong tay, vậy biến ý tưởng thành hiện thực rất dễ dàng, Ngụy Xuân Bằng làm bánh bột lọc quen tay mau chóng nắm được làm sao biến bột thành sợi miến, thêm vào phèn chua là xong.
Lan Ngọc Thụ mang tiền tới phường Chiêu Quốc, chỉ một buổi chiều đã làm xong công cụ, xuất phát từ mục đích bảo mật, hắn tự mình đục lỗ ba tấm thép mỏng.
Nhan lão tiên sinh cũng tới xem phát minh này, ông cụ rất tò mò với những thứ mới mẻ, nói trước, một khi học sinh làm ra công cụ dùng được, Vân gia không được mua với giá rẻ, ông cụ nghĩ rất lâu, đưa ra giá ba trăm qua, với ông, đó là giá cao ghê lắm rồi. Miếng khoai tây được cho vào cối xay đá, chẳng mấy chốc xay ra nước, theo cối xây chảy xuống, sau khi lọc hơn mười lần qua hai lớp vải, được đầy một thùng, trình tự còn lại không ai được xem, Ngụy Xuân Bằng và Lan Ngọc Thụ nấp trong phòng tự làm.
Vân Diệp cười tít mắt nhìn Lan Ngọc Thụ phơi miến trên gậy trúc, Nhan Chi Thôi bẹo một miếng cho vào mồm thử, ăn hai sợi mới nói: - Đúng là thứ tốt, so với mỳ sợi càng mịn hơn, thêm gia vị vào sẽ thành mon ngon đây, mười cân được hai lạng này, tốt, tiểu tử, thứ này để được bao lâu?
- Phơi khô xong chỉ cần không mốc, để hai ba năm cũng được. Vân Diệp cung kính đáp:
- Đúng là thứ lợi nước lợi dân, tiểu tử, đừng có sớm tối chỉ nghỉ tới kiếm tiền, thứ đó nhiều cũng vô dụng, ngược lại còn rước họa vào thân, thứ này mười cân khoai tây mới làm ra hai lạng, vậy ngươi bán theo giá mười lăm cân khoai tây là được, đừng bán đắt, biến chuyện tốt thành chuyện xấu.
- Bọn trẻ làm việc chẳng biết kiềm chế, luôn cho rằng nhiều là tốt, không biết rằng nhân lực có hạn, hàng hóa nhiều, phiền nào cũng nhiều, những kẻ sống xa xỉ được mấy kẻ có kết cục tốt, chỉ có thiên hạ cùng giàu có, ngươi mới không thành đặc thù, nắm trung dung là tốt nhất.
Nhan lão tiên sinh giáo huấn, Vân Diệp tất nhiên phải cúi đầu nghe, ông cụ nói gì cũng là đúng, qua một trăm tuổi, dù ỉa trên kim điện cũng được, giáo huấn vãn bối một hai câu có là gì?
Thiết tượng ở phường Chiêu Quốc lại lần nữa trở nên bận rộn, tất cả cối xay của Vân gia trang tử đều xay khoai tây, Tân Nguyệt, Lý An Lan đích thân xay trong sân, hai nữ tử đầu buộc khăn hoa không ngừng bận rộn, nhìn làm người ta thích mắt. Linh Đang thích nhất thích nhất là lúc kéo sợi miến, thẩm thẩm bận rộn vớt miến ra, đem lên cán trúc phơi khô, vườn hoa đã đầy rồi, hiện giờ chẳng phải mỗi vườn Vân gia đầy miến trắng phau phau, trong trang đủ các loại miến sợi từ nhỏ tới lớn.
- Đồ của nhà ngươi cho ta mượn vài bộ công cụ đi, trong nhà hơn trăm vạn cân khoai tây, không làm ra mấy chục ngàn cân miến sao được, khoai tây để lại vài vạn cân là được.
- Nằm mơ, ta mua bao nhiêu tiền từ thư viện đấy, muốn thì đi mà mua.
Thứ khi Vân gia bắt đầu làm miền thì Tân Nguyệt là đắc ý nhất, những lão nhân hai ngày trước còn mắng nàng là qua bà nương, giờ tới nhà xin lỗi không ngừng, nhìn Tân Nguyệt, Lý An Lan không ngừng sai phó dịch làm miến, hâm mộ sắp không sống nổi nữa. Trừ cho mấy nhà thân thiết như Trình gia vài bộ công cụ, người khác muốn có phải tới thư viện thương lượng vấn đề phí sử dụng, Hứa Kính Tông mấy ngày qua đắc ý đi đường mặt hếch lên trời, hắn rất đắc ý chuyện mình không bán đứt cho Vân Diệp.
Bà nương mới cưới của Tân Thái tới nhà một chuyến, tiếp ngay đó Lý Thái tới, tìm Vân Diệp đang ngủ trưa trên ghế xin công cụ, thấy Vân Diệp không cho, ngồi trên cành cây trước mặt Vân Diệp nói:
- Hỏi rồi tên khốn Hứa Kính Tông muốn bốn phần của nhà ta, chuyện này khỏi thương lượng, bà nương của ta nói rồi, chẳng qua là mấy tấm sắt vụn ghép vào, ta về nhà tự làm, tưởng bản vương không làm nổi à?
Có giỏi thì ngươi đi làm đi, làm xong ta cũng làm máy dệt lông cừu bán khắp Đại Đường luôn, tưởng bản hầu không làm nổi à? Muốn có thì ngoan ngoãn đi mua, người khác ta không quản, ngươi phải giữ quy củ, một khi ngươi phá hỏng quy củ còn đáng sợ hơn một nghìn bách tính, sau này chẳng ai muốn làm ra đồ tốt nữa. Vân Diệp nằm nguyên trên ghế lười nhác đáp:
- Công bộ tới thư viện đòi thứ này, nghe nói chuẩn bị trả mười lăm quan, đó là mức thưởng tối cao của Đại Đường. Hứa Kính Tông cười không nói, Lý Cương tiên sinh nhảy ra, đuổi tên tiểu quan đi, muốn mưu lợi cho bách tính, trước tiên trả phí bản quyền cho thư viện, hai nghìn quan, không mặc cả. Ngươi không thể bắt ta tỏ hai nghìn quan mua thứ sắt vụn đó về, nhìn thế nào cũng lỗ, một vạn cân khoai cũng chẳng đáng giá như thế. Lý Thái bất mãn nói:
- Chuyện ngàn vàng mua xương ngựa ngươi nghe chưa? Thư viện không thèm chút tiền đó, mà chỉ quan tâm tới tinh thần nghiên cứu, ai nghiên cứu ra, người đó hưởng lợi, ngươi nghiên cứu ra máy dệt, biết nó mang ý nghĩa gì không? Đại Đường có thêm một nghề, lợi ích được truyền muôn đời, ngươi nói xem, một nghìn năm máy dệt lông cừu của ngươi tạo ra được bao nhiêu tài phú?
- Bệ hạ nói đúng lắm, dân là nước, vua là thuyền, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, ta còn muốn phát huy một chút, đó là tư tưởng là buồm, bách tính tạo thành quốc gia, quân vương khống chế quốc gia, không ngừng khai thác tư tưởng tiến bộ thì chiếc thuyền mới không ngừng phá sóng xé gió tiến tới.
- Tư tưởng từ đâu ra? Nó tới từ nhân vật tinh anh của các giai tầng, chỉ không ngừng phá bỏ bộ khung cũ kỹ mới tiến lên được.
- Con người là động vật lợi ích, phải để bọn họ có tinh thần tích cực, nói miệng xuông không được, phải lấy vàng bạc ra, hoặc cho họ địa vị sùng cao. Ngươi nhìn đi, cứ chê sản lượng lương thực thấp, sẽ có người đưa ra cách nâng cao sản lượng, chê sắt đồng không đủ dùng, sẽ có người lấy thứ này ra đổi công huân của triều đinh. Tương lai, các loại ý tưởng mới lạ sẽ khiến chúng ta nhìn thấy thế giới mới. Thanh Tước, ngươi thấy hai nghìn quan là nhiều à? Công bộ lấy mười lăm quan ra là xỉ nhục ai? Khi đó không có mặt ta, nếu có ta cầm mười lăm quan ném vào mặt hắn, chính như lời Nhan lão tiên sinh nói, làm hỏng chuyện lợi nước lợi dân.
Lý Thái nghe Vân Diệp nói xong, nghĩ rồi bảo thị vệ về nhà lấy hai nghìn quan mua quyền sử dụng từ thư viện. Vân Diệp cười: - Ta chỉ cần ngươi hiểu đạo lý, không cần ngươi bỏ tiền, nếu bệ hạ ở đây a càng nói tỉ mỉ hơn, muốn người thiên hạ tuân thủ quy củ, hoàng gia phải lấy mình làm gương.
- Nói tiếp đi, trẫm đây này, ngày nóng nực nghe ngươi boa hoa phét lác cũng tốt, coi như giải nhiệt.
Nghe thấy tiếng Lý Nhị, Vân Diệp tức thì nhảy tử ghế xuống, Lý Thái cũng leo trên cây xuống, lấy Lý Nhị phe phẩy quạt được Đoàn Hồng hộ tống đi từ cổng vòm vào, Lão Tiền theo thật xa, không dám ngẩng đầu lên, Lý Nhị trước giờ tới Vân gia không biết tới hai chữ thông báo, cứ vào thẳng, cũng không cho người khác báo.
Chắc là đi khá nhiều đường đất, trán Lý Nhị đầy mồ hôi, đi vài bước tới ghế, ngồi ngay xuống, cởi cổ áo ra cho mát, sau đó chỉ tay vào ấm trà, khép mắt lại.
Vân Diệp rót trà cho Lý Nhị, cũng rót cho Đoàn Hồng một chén, Lý Thái lấy trên giá một chiếc khăn lông, ngâm trong nước mát, vắt khô, lau mồ hôi cho cha, Lý Nhị cầm khăn ấp lên mặt: - Nói tiếp, vừa rồi trẫm ở ngoài không nghe rõ, rõ ràng là thư viện lừa tiền, còn liên quan tới quốc kế dân sinh, coi như ngươi có bản lĩnh, lừa tiếp đi, nếu lừa được trẫm thì cho ngươi đắc ý một lần.
- Bệ hạ, hôm nay trời quá nóng, mọi người đều khó chịu, không bằng thần viết tấu về chuyện này, vội vàng chẳng nói rõ lý được, đây là đại đạo lý thực sư, cần châm chước rồi mới báo cho bệ hạ.
- Tốt, lớn rồi, đã qua cái tuổi nói bừa nói bậy, biết châm chước rồi. Tốt, tốt lắm, trẫm chờ tấu của ngươi, hôm nay cùng hoàng hậu đi tránh nắng, bụng hơi đói, ngươi làm mấy món thanh đạm cho trẫm. Làm cho hoàng hậu cũng phải nhẹ nhàng chút, trời nóng, không chịu nổi cá thịt.
Món ăn vặt giải nhiệt của người Tây Bắc tất nhiên nhưỡng bì là số một, từ khi Vân Diệp làm ra thứ này, nữ nhân trong nhà nhiều, chẳng bao giờ thiếu nó được, bí phương do Tân Nguyệt giữ, chỉ sao cho Lý An Lan một bản, nay hoàng đế muốn ăn, vậy chọn nó.
Nhưỡng bì: Thành phần chính là bột mì hấp. Được chế biến theo nhiều cách. Có thể dùng như món ăn lót dạ cho đỡ đói, món chính, hay món nguội để nhắm rượu. Ăn lạnh, nóng đều thích hợp, bốn mùa đều dùng được.
Làm đồ ăn cho hoàng đế, Vân Diệp không dám để người khác làm, tự động thủ cắt một đĩa, thêm giấm, ớt, gia vị, bê tới cho Lý Nhị.
Thứ do Vân Diệp làm, Lý Nhị thường không hỏi, nhận lấy ăn luôn, ăn một miếng, gật đầu, ăn tiếp, ăn hết mới nói: - Thứ này không tệ, đem cách làm giao ngự trù, mai trẫm muốn ăn.
Lý Thái cười khùng khục, hắn cũng hỏi xin bí phương, kết quả bị Vân Diệp tặng một đống nhưỡng bị, bí phương không cho, hắn muốn xem hôm nay Vân Diệp xử lý thế nào.
- Bệ hạ có một đồng không?
Vân Diệp hỏi:
- Có!
Không ngờ Lý Nhị mò ra từ trong ống tay áo ra được một đồng, đặt lên bàn, Vân Diệp nhặt lấy cho vào tay áo, sau đó nói: - Bệ hạ, khi người đi sẽ có công cụ và bí phương làm nhưỡng bì, đơn giản lắm, vi thần đảm bảo ngự trù trong cung sẽ làm được.
Lý Nhị ừ một tiếng rồi tiếp tục nghỉ ngơi, còn phẩy tay với Vân Diệp và Lý Thái, đuổi như đuổi ruồi.
Lý Thái khinh bỉ nhìn Vân Diệp, lấy một đồng ra vỗ vào tay Vân Diệp: - Ta cũng có một đồng, lát nữa mang công cụ và bí phương tới phủ của ta.
- Không được.
Vân Diệp lắc đầu xòe năm ngón tay ra, khả năng là thấy vẫn rẻ, xòe năm ngón nữa.
- Vừa rồi cha ta mua chỉ có một đồng, sao ta lại thành mười quan, đúng là mắt chó khinh người, đây không phải hành vi của quân tử.
- Bán bản quyền phải xem người, chủ yếu là xem người mua bản quyền có thể đem lại lợi ích cho nó không, nếu có thì phải tóm lấy, bán đi một đồng cũng là có lợi. Ví như bệ hạ mua, đó là có tác dụng xúc tiến, bệ hạ thích ăn, chẳng lý do gì người dưới không thích, nếu như ta mở hiệu bán nhưỡng bì khắp châu phủ Đại Đường, sau đó viết tấm biển đại loại món ăn mà hoàng đế cũng thích, có nó, ta có thể nâng giá gấp bội, bù lại phí bản quyền bán cho bệ hạ. Nói không chừng còn lãi, nên bán cho bệ hạ một đồng là có lợi, bán cho ngươi một đồng là lỗ, ta có phải kẻ ngốc đâu, vì sao lại làm ăn thua lỗ?
Lý Thái bất lực gật đầu, bi thương nói: - Tức là ngươi làm ăn không nói tới giao tình, bất kể thân tình, bất kể thiện ác, bất kể luân thường lễ pháp, chỉ luận lợi thiệt, đầu đội mũ mang bấn chữ "ta muốn kiếm tiền", tay trái cầm trường thương, tay phải cầm hoàng kim thuẫn. Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn dạy ta cái gì?
- Thời gian qua ta nghiền ngẫm, thấy mình thay đổi rất lớn, có khi ngủ mơ về quá khứ, đột nhiên phát hiện, từ lúc vào thư viện, Lý Thái không còn là Lý Thanh Tước nữa. Trước kia ta kiêu ngạo, cuồng vọng, trừ phụ hoàng thì khinh hết tất cả mọi người. Vào thư viện mới phát hiện người hơn ta quá nhiều, bỏ đi thân phận hoàng tử, ta chẳng hơn người khác là bao, vì giữ tôn nghiêm, hẳn ngươi biết ta học tập vất vả thế nào, cuối cùng đắm chìm vào đó.
- Đó không phải trọng điểm, quan trọng là ta bắt đầu dùng ánh mắt con người nhìn thế sự, không phải nhìn bằng ánh mắt của hoàng tử. Những thủ đoạn ngươi vừa nói rất hữu dụng, nếu mở hiệu nhưỡng bì, nhất định có thể mở khắp Đại Đường, nhưng, ha ha ha, ta không thích, không học. Gặp chuyện chỉ luận thiệt hơn, không luận giao tình, ta không làm được, ta có cha mẹ, huynh trưởng, đệ muội, không thể dùng thiệt hơn cân nhắc, kiếm ít tiền, hoặc không kiếm được tiền, thậm chí lỗ vốn, ta phải giữ nó, cho nên ngươi đừng dùng lý luận ghê tởm đó làm vấy bẩn ta, bí phương ngươi không cho thì thôi, chẳng phải cái gì to tát, cùng lắm thì không ăn.
- Lão Hứa, ngươi ác quá đấy, thư viện không bỏ một đồng mà chiếm năm t hành, không được, tối đa hai thành, nếu không ta không mua nữa, ngươi cứ cầm phát minh mà ăn.
Hứa Kính Tông thản nhiên nói:
- Không sao, thứ làm ra rốt cuộc lợi nhuận thế nào sẽ biết thôi, Trường An nhiều thương gia như vậy, không nhận định tìm Vân gia, bốn thành, không thể ít hơn.
Hứa Kính Tôn nhất định không nhường, cuối cùng nói khô cả cổ thư viện lấy ba thành lợi nhuận, ký hợp đồng xong, Vân Diệp mặt nhăn nhó nói: - Vân gia lỗ lớn rồi.
- Không thể nào, Vân hầu có thể bán châu chấu với gia thịt lợn, thứ này nhất định không tệ, ta còn thấy thư viện thiệt thòi, vừa rồi nếu ta đòi bốn thành, trông bộ dạng hầu gia cũng sẽ đồng ý, giờ hối đã muộn.
Vân Diệp vỗ vai Lão Hứa, đánh xe ngựa khoan khoái về nhà, thấy Tân Nguyệt khóc nức nở trong phòng ngủ, sao thế này? Ai dám bắt nạt nàng? Cả Lý An Lan cũng chẳng dám.
- Là chàng, chính là chàng, làm thiếp thân bị Trình thẩm thẩm, Ngưu thẩm thẩm trách mắng, còn bị quý phụ trong thành giễu cợt. Trong nhà ăn còn chả hết, chàng lệnh mua không hạn chế, giờ người ta gọi thiếp là qua bà nương, bại gia giống chàng.
Qua: Dưa.
Ra là thế, Vân Diệp chẳng giận, giải thích: - Một đám phụ nhân thật chẳng hiểu gì, nàng nghĩ khoai tây chỉ có thể cầm cả củ ngồi gặm à? Có biết đệ tử thư viện nghiên cứu ra một cách, nghiền khoai tây, lắng thành bột, sau đó làm ra thứ giống mỳ, nàng nói có hay không? Rất đơn giản, phơi khô rồi để bao lâu cũng chẳng hỏng, hơn nữa vị không tệ, tới khi đó ta làm cho nàng một bữa là hiểu.
- Hơn nữa bã còn có thể nuôi lợn, chuyện tốt như thế kiếm đâu ra, một là cởi bỏ được khó khăn cấp bách hiện nay, hai là chúng ta lại phát tài, bán thứ gì cũng ăn nhau ở cái mới, sau này nhà ta không bán bảo thạch nữa, hiện bảo thạch chẳng được giá. Đổi sang bán miễn, ăn mặc ở đi mới là chuyện làm ăn tốt có thể làm cả đời.
Tân Nguyệt không kháng cự nổi tiền, nghe Vân Diệp nói thế, lập tức cười tươi như hoa dựa vào lòng trượng phu làm nũng, từ sau khi Lý An Lan tới, nàng rất hay nhõng nhẽo.
Hiện trong nhà Lý An Lan vênh váo tợn, trừ Vượng Tài chẳng thèm để ý tới nàng thì trong nhà từ trên xuống dưới đều coi nàng là chủ phụ, Tân Nguyệt có giận tới đâu cũng không đấu lại được thân phận cao quý của Lý An Lan, một người cao cao tại thượng chỉ cần cố ý hạ mình xuống một chút, chớp mắt sẽ có một đống người vây quanh.
Linh Đang thích nhất là nhà bếp của Vân gia, nơi đó luôn có vô số món ngon, hiện khác thời trong cung rồi, đại cô nương mười tám tuổi sống vô ưu vô lo, than thể cũng phổng phao nảy nở, không ốm tong teo như trước nữa. Chỉ mỗi tội khi nhìn Vân Diệp cứ luôn cúi đầu xuống, lấy khóe mắt nhìn trộm, Vân Diệp mà nhìn nàng thêm một cái là nàng vui vẻ cả ngày, Vân Diệp biết tâm tư của nàng, chỉ là không nói ra, hiện đã áy náy với Tân Nguyệt lắm rồi, còn nạp thêm thiếp nữa thì không ăn nói được.
Với nữ sắc Vân Diệp rất lãnh đạm, Na Mộ Nhật là tuyệt sắc giai nhân, Tân Nguyệt và Lý An Lan cũng vượt tiêu chuẩn bình thường, nhưng y coi trọng tình cảm chứ không phải chỉ là nhục dục.
Y hâm mộ tình cảm giữa Uyên Cái Tô Văn và Vinh Hoa, nhớ lại chuyện tình cảm của mình và ba nàng, nếu định tự sát, Na Mộ Nhật sẽ đi theo không suy nghĩ, Tân Nguyệt sẽ tính toán, quyết định nuôi con khôn lớn mới là hàng đầu, còn Lý An Lan sẽ đau thương vài năm, sau đó chuẩn bị cho đại nghiệp của nhi tử.
Vây cũng tốt, phương thức của Na Mộ Nhật không thể được, bỏ khuê nữ lẻ loi với cỗ thi thể lạnh băng là hành vi bại não, phải sửa, lựa chọn của Tân Nguyệt là chính xác, Lý An Lan từ nhỏ tiếp nhận giáo dục kiểu lợi ích của hoàng gia, muốn thay đổi là rất khó ..
Có ý tưởng, lại có tiền trong tay, vậy biến ý tưởng thành hiện thực rất dễ dàng, Ngụy Xuân Bằng làm bánh bột lọc quen tay mau chóng nắm được làm sao biến bột thành sợi miến, thêm vào phèn chua là xong.
Lan Ngọc Thụ mang tiền tới phường Chiêu Quốc, chỉ một buổi chiều đã làm xong công cụ, xuất phát từ mục đích bảo mật, hắn tự mình đục lỗ ba tấm thép mỏng.
Nhan lão tiên sinh cũng tới xem phát minh này, ông cụ rất tò mò với những thứ mới mẻ, nói trước, một khi học sinh làm ra công cụ dùng được, Vân gia không được mua với giá rẻ, ông cụ nghĩ rất lâu, đưa ra giá ba trăm qua, với ông, đó là giá cao ghê lắm rồi. Miếng khoai tây được cho vào cối xay đá, chẳng mấy chốc xay ra nước, theo cối xây chảy xuống, sau khi lọc hơn mười lần qua hai lớp vải, được đầy một thùng, trình tự còn lại không ai được xem, Ngụy Xuân Bằng và Lan Ngọc Thụ nấp trong phòng tự làm.
Vân Diệp cười tít mắt nhìn Lan Ngọc Thụ phơi miến trên gậy trúc, Nhan Chi Thôi bẹo một miếng cho vào mồm thử, ăn hai sợi mới nói: - Đúng là thứ tốt, so với mỳ sợi càng mịn hơn, thêm gia vị vào sẽ thành mon ngon đây, mười cân được hai lạng này, tốt, tiểu tử, thứ này để được bao lâu?
- Phơi khô xong chỉ cần không mốc, để hai ba năm cũng được. Vân Diệp cung kính đáp:
- Đúng là thứ lợi nước lợi dân, tiểu tử, đừng có sớm tối chỉ nghỉ tới kiếm tiền, thứ đó nhiều cũng vô dụng, ngược lại còn rước họa vào thân, thứ này mười cân khoai tây mới làm ra hai lạng, vậy ngươi bán theo giá mười lăm cân khoai tây là được, đừng bán đắt, biến chuyện tốt thành chuyện xấu.
- Bọn trẻ làm việc chẳng biết kiềm chế, luôn cho rằng nhiều là tốt, không biết rằng nhân lực có hạn, hàng hóa nhiều, phiền nào cũng nhiều, những kẻ sống xa xỉ được mấy kẻ có kết cục tốt, chỉ có thiên hạ cùng giàu có, ngươi mới không thành đặc thù, nắm trung dung là tốt nhất.
Nhan lão tiên sinh giáo huấn, Vân Diệp tất nhiên phải cúi đầu nghe, ông cụ nói gì cũng là đúng, qua một trăm tuổi, dù ỉa trên kim điện cũng được, giáo huấn vãn bối một hai câu có là gì?
Thiết tượng ở phường Chiêu Quốc lại lần nữa trở nên bận rộn, tất cả cối xay của Vân gia trang tử đều xay khoai tây, Tân Nguyệt, Lý An Lan đích thân xay trong sân, hai nữ tử đầu buộc khăn hoa không ngừng bận rộn, nhìn làm người ta thích mắt. Linh Đang thích nhất thích nhất là lúc kéo sợi miến, thẩm thẩm bận rộn vớt miến ra, đem lên cán trúc phơi khô, vườn hoa đã đầy rồi, hiện giờ chẳng phải mỗi vườn Vân gia đầy miến trắng phau phau, trong trang đủ các loại miến sợi từ nhỏ tới lớn.
- Đồ của nhà ngươi cho ta mượn vài bộ công cụ đi, trong nhà hơn trăm vạn cân khoai tây, không làm ra mấy chục ngàn cân miến sao được, khoai tây để lại vài vạn cân là được.
- Nằm mơ, ta mua bao nhiêu tiền từ thư viện đấy, muốn thì đi mà mua.
Thứ khi Vân gia bắt đầu làm miền thì Tân Nguyệt là đắc ý nhất, những lão nhân hai ngày trước còn mắng nàng là qua bà nương, giờ tới nhà xin lỗi không ngừng, nhìn Tân Nguyệt, Lý An Lan không ngừng sai phó dịch làm miến, hâm mộ sắp không sống nổi nữa. Trừ cho mấy nhà thân thiết như Trình gia vài bộ công cụ, người khác muốn có phải tới thư viện thương lượng vấn đề phí sử dụng, Hứa Kính Tông mấy ngày qua đắc ý đi đường mặt hếch lên trời, hắn rất đắc ý chuyện mình không bán đứt cho Vân Diệp.
Bà nương mới cưới của Tân Thái tới nhà một chuyến, tiếp ngay đó Lý Thái tới, tìm Vân Diệp đang ngủ trưa trên ghế xin công cụ, thấy Vân Diệp không cho, ngồi trên cành cây trước mặt Vân Diệp nói:
- Hỏi rồi tên khốn Hứa Kính Tông muốn bốn phần của nhà ta, chuyện này khỏi thương lượng, bà nương của ta nói rồi, chẳng qua là mấy tấm sắt vụn ghép vào, ta về nhà tự làm, tưởng bản vương không làm nổi à?
Có giỏi thì ngươi đi làm đi, làm xong ta cũng làm máy dệt lông cừu bán khắp Đại Đường luôn, tưởng bản hầu không làm nổi à? Muốn có thì ngoan ngoãn đi mua, người khác ta không quản, ngươi phải giữ quy củ, một khi ngươi phá hỏng quy củ còn đáng sợ hơn một nghìn bách tính, sau này chẳng ai muốn làm ra đồ tốt nữa. Vân Diệp nằm nguyên trên ghế lười nhác đáp:
- Công bộ tới thư viện đòi thứ này, nghe nói chuẩn bị trả mười lăm quan, đó là mức thưởng tối cao của Đại Đường. Hứa Kính Tông cười không nói, Lý Cương tiên sinh nhảy ra, đuổi tên tiểu quan đi, muốn mưu lợi cho bách tính, trước tiên trả phí bản quyền cho thư viện, hai nghìn quan, không mặc cả. Ngươi không thể bắt ta tỏ hai nghìn quan mua thứ sắt vụn đó về, nhìn thế nào cũng lỗ, một vạn cân khoai cũng chẳng đáng giá như thế. Lý Thái bất mãn nói:
- Chuyện ngàn vàng mua xương ngựa ngươi nghe chưa? Thư viện không thèm chút tiền đó, mà chỉ quan tâm tới tinh thần nghiên cứu, ai nghiên cứu ra, người đó hưởng lợi, ngươi nghiên cứu ra máy dệt, biết nó mang ý nghĩa gì không? Đại Đường có thêm một nghề, lợi ích được truyền muôn đời, ngươi nói xem, một nghìn năm máy dệt lông cừu của ngươi tạo ra được bao nhiêu tài phú?
- Bệ hạ nói đúng lắm, dân là nước, vua là thuyền, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, ta còn muốn phát huy một chút, đó là tư tưởng là buồm, bách tính tạo thành quốc gia, quân vương khống chế quốc gia, không ngừng khai thác tư tưởng tiến bộ thì chiếc thuyền mới không ngừng phá sóng xé gió tiến tới.
- Tư tưởng từ đâu ra? Nó tới từ nhân vật tinh anh của các giai tầng, chỉ không ngừng phá bỏ bộ khung cũ kỹ mới tiến lên được.
- Con người là động vật lợi ích, phải để bọn họ có tinh thần tích cực, nói miệng xuông không được, phải lấy vàng bạc ra, hoặc cho họ địa vị sùng cao. Ngươi nhìn đi, cứ chê sản lượng lương thực thấp, sẽ có người đưa ra cách nâng cao sản lượng, chê sắt đồng không đủ dùng, sẽ có người lấy thứ này ra đổi công huân của triều đinh. Tương lai, các loại ý tưởng mới lạ sẽ khiến chúng ta nhìn thấy thế giới mới. Thanh Tước, ngươi thấy hai nghìn quan là nhiều à? Công bộ lấy mười lăm quan ra là xỉ nhục ai? Khi đó không có mặt ta, nếu có ta cầm mười lăm quan ném vào mặt hắn, chính như lời Nhan lão tiên sinh nói, làm hỏng chuyện lợi nước lợi dân.
Lý Thái nghe Vân Diệp nói xong, nghĩ rồi bảo thị vệ về nhà lấy hai nghìn quan mua quyền sử dụng từ thư viện. Vân Diệp cười: - Ta chỉ cần ngươi hiểu đạo lý, không cần ngươi bỏ tiền, nếu bệ hạ ở đây a càng nói tỉ mỉ hơn, muốn người thiên hạ tuân thủ quy củ, hoàng gia phải lấy mình làm gương.
- Nói tiếp đi, trẫm đây này, ngày nóng nực nghe ngươi boa hoa phét lác cũng tốt, coi như giải nhiệt.
Nghe thấy tiếng Lý Nhị, Vân Diệp tức thì nhảy tử ghế xuống, Lý Thái cũng leo trên cây xuống, lấy Lý Nhị phe phẩy quạt được Đoàn Hồng hộ tống đi từ cổng vòm vào, Lão Tiền theo thật xa, không dám ngẩng đầu lên, Lý Nhị trước giờ tới Vân gia không biết tới hai chữ thông báo, cứ vào thẳng, cũng không cho người khác báo.
Chắc là đi khá nhiều đường đất, trán Lý Nhị đầy mồ hôi, đi vài bước tới ghế, ngồi ngay xuống, cởi cổ áo ra cho mát, sau đó chỉ tay vào ấm trà, khép mắt lại.
Vân Diệp rót trà cho Lý Nhị, cũng rót cho Đoàn Hồng một chén, Lý Thái lấy trên giá một chiếc khăn lông, ngâm trong nước mát, vắt khô, lau mồ hôi cho cha, Lý Nhị cầm khăn ấp lên mặt: - Nói tiếp, vừa rồi trẫm ở ngoài không nghe rõ, rõ ràng là thư viện lừa tiền, còn liên quan tới quốc kế dân sinh, coi như ngươi có bản lĩnh, lừa tiếp đi, nếu lừa được trẫm thì cho ngươi đắc ý một lần.
- Bệ hạ, hôm nay trời quá nóng, mọi người đều khó chịu, không bằng thần viết tấu về chuyện này, vội vàng chẳng nói rõ lý được, đây là đại đạo lý thực sư, cần châm chước rồi mới báo cho bệ hạ.
- Tốt, lớn rồi, đã qua cái tuổi nói bừa nói bậy, biết châm chước rồi. Tốt, tốt lắm, trẫm chờ tấu của ngươi, hôm nay cùng hoàng hậu đi tránh nắng, bụng hơi đói, ngươi làm mấy món thanh đạm cho trẫm. Làm cho hoàng hậu cũng phải nhẹ nhàng chút, trời nóng, không chịu nổi cá thịt.
Món ăn vặt giải nhiệt của người Tây Bắc tất nhiên nhưỡng bì là số một, từ khi Vân Diệp làm ra thứ này, nữ nhân trong nhà nhiều, chẳng bao giờ thiếu nó được, bí phương do Tân Nguyệt giữ, chỉ sao cho Lý An Lan một bản, nay hoàng đế muốn ăn, vậy chọn nó.
Nhưỡng bì: Thành phần chính là bột mì hấp. Được chế biến theo nhiều cách. Có thể dùng như món ăn lót dạ cho đỡ đói, món chính, hay món nguội để nhắm rượu. Ăn lạnh, nóng đều thích hợp, bốn mùa đều dùng được.
Làm đồ ăn cho hoàng đế, Vân Diệp không dám để người khác làm, tự động thủ cắt một đĩa, thêm giấm, ớt, gia vị, bê tới cho Lý Nhị.
Thứ do Vân Diệp làm, Lý Nhị thường không hỏi, nhận lấy ăn luôn, ăn một miếng, gật đầu, ăn tiếp, ăn hết mới nói: - Thứ này không tệ, đem cách làm giao ngự trù, mai trẫm muốn ăn.
Lý Thái cười khùng khục, hắn cũng hỏi xin bí phương, kết quả bị Vân Diệp tặng một đống nhưỡng bị, bí phương không cho, hắn muốn xem hôm nay Vân Diệp xử lý thế nào.
- Bệ hạ có một đồng không?
Vân Diệp hỏi:
- Có!
Không ngờ Lý Nhị mò ra từ trong ống tay áo ra được một đồng, đặt lên bàn, Vân Diệp nhặt lấy cho vào tay áo, sau đó nói: - Bệ hạ, khi người đi sẽ có công cụ và bí phương làm nhưỡng bì, đơn giản lắm, vi thần đảm bảo ngự trù trong cung sẽ làm được.
Lý Nhị ừ một tiếng rồi tiếp tục nghỉ ngơi, còn phẩy tay với Vân Diệp và Lý Thái, đuổi như đuổi ruồi.
Lý Thái khinh bỉ nhìn Vân Diệp, lấy một đồng ra vỗ vào tay Vân Diệp: - Ta cũng có một đồng, lát nữa mang công cụ và bí phương tới phủ của ta.
- Không được.
Vân Diệp lắc đầu xòe năm ngón tay ra, khả năng là thấy vẫn rẻ, xòe năm ngón nữa.
- Vừa rồi cha ta mua chỉ có một đồng, sao ta lại thành mười quan, đúng là mắt chó khinh người, đây không phải hành vi của quân tử.
- Bán bản quyền phải xem người, chủ yếu là xem người mua bản quyền có thể đem lại lợi ích cho nó không, nếu có thì phải tóm lấy, bán đi một đồng cũng là có lợi. Ví như bệ hạ mua, đó là có tác dụng xúc tiến, bệ hạ thích ăn, chẳng lý do gì người dưới không thích, nếu như ta mở hiệu bán nhưỡng bì khắp châu phủ Đại Đường, sau đó viết tấm biển đại loại món ăn mà hoàng đế cũng thích, có nó, ta có thể nâng giá gấp bội, bù lại phí bản quyền bán cho bệ hạ. Nói không chừng còn lãi, nên bán cho bệ hạ một đồng là có lợi, bán cho ngươi một đồng là lỗ, ta có phải kẻ ngốc đâu, vì sao lại làm ăn thua lỗ?
Lý Thái bất lực gật đầu, bi thương nói: - Tức là ngươi làm ăn không nói tới giao tình, bất kể thân tình, bất kể thiện ác, bất kể luân thường lễ pháp, chỉ luận lợi thiệt, đầu đội mũ mang bấn chữ "ta muốn kiếm tiền", tay trái cầm trường thương, tay phải cầm hoàng kim thuẫn. Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn dạy ta cái gì?
- Thời gian qua ta nghiền ngẫm, thấy mình thay đổi rất lớn, có khi ngủ mơ về quá khứ, đột nhiên phát hiện, từ lúc vào thư viện, Lý Thái không còn là Lý Thanh Tước nữa. Trước kia ta kiêu ngạo, cuồng vọng, trừ phụ hoàng thì khinh hết tất cả mọi người. Vào thư viện mới phát hiện người hơn ta quá nhiều, bỏ đi thân phận hoàng tử, ta chẳng hơn người khác là bao, vì giữ tôn nghiêm, hẳn ngươi biết ta học tập vất vả thế nào, cuối cùng đắm chìm vào đó.
- Đó không phải trọng điểm, quan trọng là ta bắt đầu dùng ánh mắt con người nhìn thế sự, không phải nhìn bằng ánh mắt của hoàng tử. Những thủ đoạn ngươi vừa nói rất hữu dụng, nếu mở hiệu nhưỡng bì, nhất định có thể mở khắp Đại Đường, nhưng, ha ha ha, ta không thích, không học. Gặp chuyện chỉ luận thiệt hơn, không luận giao tình, ta không làm được, ta có cha mẹ, huynh trưởng, đệ muội, không thể dùng thiệt hơn cân nhắc, kiếm ít tiền, hoặc không kiếm được tiền, thậm chí lỗ vốn, ta phải giữ nó, cho nên ngươi đừng dùng lý luận ghê tởm đó làm vấy bẩn ta, bí phương ngươi không cho thì thôi, chẳng phải cái gì to tát, cùng lắm thì không ăn.
/1414
|