Hồng Thành gật đầu, thực ra chỉ cần là học sinh của thư viện là hắn sẽ không có ý kiến lắm, thân là quan đốc đạo, học sinh thư viện tiền đồ ra sao, hắn rất rõ. Đám nhóc ở đây hiện đều một đức tính, trừ tuân thủ đạo đức cơ bản thì nhìn cái gì cũng ngứa mắt.
Cải cách hướng đi ruộng đất chính do bọn chúng đề ra, thánh nhân nói bất chiến mà khuất nhân mới là thượng sạch, năm nay vạn ly du xong sẽ là đại khảo, mình đi châu phủ có hoàn cảnh phức tạp ở ngoài, biến nó thành châu phủ giàu có như nội địa thì công lao còn hơn quân công.
- Vân hầu, học sinh lớp lớn của thư viện sắp xuất phát, ngài không đi tiễn à? Năm nay tên đứng đầu là Vương Huyền Sách chuẩn bị đi Thổ Phồn, muốn xem quốc gia hưng thịnh đó, hắn cố chấp cho rằng quốc gia đó sẽ thành họa ngầm của Đại Đường ta, phải phòng bị tốt, hắn muốn đi xem, về sẽ chế định đối sách, hóa giải nguy hiểm tiềm tàng.
Vân Diệp nhíu mày lại:
- Nhãi con mười lăm tuổi đi Thổ Phồn cái gì? Hiện giờ sứ tiết Thổ Phồn ở Trường An, nghe nói chuẩn bị cầu thân cho Tán Phổ của họ, không biết bệ hạ có đồng ý không, nơi đó bốn bề nguy cơ, cho dù người nơi đó không giết hắn, khí hậu cũng giết hắn, đợi qua vài năm nữa trưởng thành hẵng nói.
Vân Diệp kỳ vọng rất nhiều vào Vương Huyền Sách, hắn có gan, có kiến thức, quyết đoán, chỉ hơi kiêu ngạo một chút, không mài góc cạnh đi thế nào cũng gây đại họa, đây là cái tên có thể lập công cũng có thể gây họa.
- Vân hầu, bọn chúng định ra kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, ta xem rồi, không có vấn đề gì, vả lại giống tốt phải mang ra ngoài mở rộng tầm mắt, sống thì dùng, chết thì xui, ngọc bất trác bất thành mà.
Vân Diệp đặt sách xuống, nhìn Hồng Thành một lúc mới chậm rãi nói:
- Ngươi cho rằng hắn là đại đầu binh ngươi chỉ huy trước kia? Trăm người có một người thành tài là thành công? Nơi này là thư viện, học sinh nơi này là nhân tài ngàn chọn một, mài rũa nhân tài không sai, nhưng phải tuần tự, ngươi ném một cái cục đá vào cối xay không phải là mài rũa, con mẹ nó mà là mưu sát. Triều đình, thư viện tốn bao công sức để ngươi ném vào cối xay à? Vạn lý du năm nay không cho xuất quan, ta xin ý chỉ bệ hạ rồi, bọn chúng sẽ thành chủ bạ thứ hai của các huyện giải quyết dân tình của Quan Trung đã rồi hẵng tính. Hừ, muốn dựa vào cái nhiệt tình ngốc nghếch để lập công, nói với bọn chúng, muốn xuất quan sẽ bị thư viện khai trừ.
Hồng Thành không thích hợp làm quan đốc đạo, trí tuệ của hắn quá thấp, thường xuyên bị đám tiểu vương bát của thư viện xúi bẩy, ngươi là tiên sinh, sao còn quá khích hơn ở học sinh? Thiếu niên kích động là bình thường, ngươi là trung niên sao cũng không hiểu chuyện, người ta nói vài câu khảng khái, đám học sinh chưa có động tĩnh gì, ngươi đã nhiệt huyết sôi trào rồi.
Đuổi Hồng Thành đi, muốn thay hay, nhất thời chưa có nhân tuyển thích hợp, mà an bài cho Hồng Thành cũng khó, đành gác lại.
Hồng Quả Nhi gần đây rất chăm chỉ tới Vân gia, một ngày mấy chuyến, về sau ở luôn Vân gia, chẳng hiểu mua chuộc Tân Nguyệt thế nào mà được ở cùng tiểu viện với Đại Nha, suốt ngày ra vào tiểu viện của Thiên Ma Cơ.
Nam nhân thành niên của Vân gia chỉ có một mình Vân Diệp, còn là trưởng bối của Hồng Quả Nhi, nên chuyện khuê nữ ở qua đêm tại Vân gia, phu thê Hồng Thành vờ như không thấy, còn bảo quản gia mang rương tới, định ở lâu dài.
- Phu nhân à, hiện giờ vóc dáng nàng rất chuẩn, không gầy không béo, đầy đặn làm người ta yêu thích, ôm trong lòng rất dễ chịu, sao phải làm khó bản thân? Ăn măng suốt ngày làm tổn hại dạ dày thì không hay. Nàng xem An Lan bây giờ rất ngoan, một bữa ăn hai bát to, không phải vẫn xinh đẹp là gì, không cần làm khổ mình nữa. Ngoan, ăn miếng thịt này đi, nàng nhìn ba bốn lần rồi, đừng ăn măng chua nữa, đưa ta, coi như khai vị.
Tân Nguyệt nhìn miếng thịt bóng nhẫy trong bát, nhìn rất lâu, gắp lên định ăn thì thấy ánh mắt u oán thất vọng của Hồng Quả Nhi, cắn răng cho vào bát Tiểu Nha, tiếp tục cúi đầu ăn măng rau ráu ...
Lý An Lan cố tình gắp một miếng sườn rán thật to, ăn hết thịt bên ngoài, lấy đũa chọc tủy bên trong, cho Lý Dung một miếng, Vân bảo bảo một miếng, cả ba ăn tới mỡ dính lem nhem.
Không chịu nổi Hồng Quả Nhi nhảy dây như đầm đất, không chịu nổi Tân Nguyệt gập mình lên xuống trên giường, vốn tưởng rằng mấy thứ này đời sau mới có, ai ngờ Đại Đường đã có, còn nhiều động tác hơn.
Hạ du sông Đông Dương ngăn một đoạn nghiên cấm nam nhân đi vào, cả bé tí như Vân bảo bảo cũng thuộc hàng ngũ bị cấm, vải quây quanh, còn có bà tử to lớn thủ vệ, Thiên Ma Cơ làm một cái mặt nạ bạc cực đẹp, chỉ cần ngày có mây không râm không nắng là đưa cả đám nữ nhân đi bơi.
Mới đầu Vân Diệp không để ý lắm, ai thích đi bơi mang theo bà nương, nhi tử đeo phao bơi ở cổ làm y hạnh phục tràn trề rồi, cho tới một ngày, không ngờ có nữ binh cảnh giới, mới biết Tô thị, Hầu thị lão bà của Lý Thừa Càn cũng tới bơi, Diêm thị lão bà của Lý Thái cũng mang tiểu thiếp tới, cứ thế này ngày Trường Tôn thị tới bơi không còn xa nữa.
Cái nóng của Quan Trung không phải người thường có thể chịu nổi, tất cả mọi người đều đang đợi hoàng đế, hoàng hậu tới cung Cửu Thành tránh nắng để bản thân cũng nghỉ mát nốt, ai mà ngờ họ trốn trong hoàng cung không đi đâu hết, hoàng đế vô cùng chăm chỉ lên triều lo việc, quy củ ngày thượng triều nhỏ ba lần, mười ngày đại triều một lần, chưa từng phá bỏ.
Lý Tịnh cáo bệnh, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt cũng bệnh nốt, Tần Quỳnh thường không có chuyện không lên triều, trên lịch sử vị lão soái này năm Trinh Quan thứ chín bệnh mất, hiện xem ra từ sức khỏe hơi kém, chưa thấy dấu hiệu cưới hạc về trời, thích ăn sườn, ăn thịt, còn thích nhất thị bò, ăn chả kém ai.
Hồng Phất Nữ bị Trình phu nhân, Ngưu phu nhân kéo đi, Tần phu nhân không yên tâm về Lão Tần, kết quả bị Vân Diệp khuyên đi nốt, tới Ngọc Sơn, nam nhân tìm niềm vui của nam nhân, nữ nhân tìm thú vui của nữ nhân, đó là quy củ.
Lý Tịnh sắn ống quần, đứng trong chỗ nước cạn, tay cầm chĩa buộc thừng, chĩa có móc ngược, đó là chĩa chuyên đâm cá, vung tay một cái, chĩa bay đi, khi ông ta kéo thừng về thì đầu chĩa có một con cá chép, chẳng kiêng kỵ gì, thoáng cái đã xử lý xong xuôi, cắm vào cành cây đem nướng, Trình Giảo Kim rắc gia vị lên, còn Ngưu Tiến Đạt chơi với hai đứa bé trần truồng.
Đợi bên đống lửa toàn cá, Lý Tịnh gác chĩa lên, nhìn Vân Diệp đang xoay cá cho chin đều:
- Tiểu tử, ngày tháng yên lành của ngươi đã kết thúc, sứ tiết Cao Ly tiến kinh gặp bệ hạ tố cáo hành vi tàn bạo của ngươi ở Cao Ly, nghiêm trọng nhất là ngươi chặt cánh tay của một xạ điêu thủ, còn là quý tộc Cao Ly, cướp sủng phi của Cao Ly vương, đúng là gan lớn chùm trời. Sứ tiết Cao Lý khóc lóc, phó sứ cắt máu thề phân cao thấp với ngươi.
- Tiểu tử, chuyện khác ta đều biết, nhưng hai chuyện chặt tay xạ điêu thủ và cướp Cao Ly vương phi quá đáng lắm rồi, bệ hạ tuy không tỏ thái độ, nhưng xem ra đang đợi ngươi lên điện giải thích, mai tảo triều chúng ta cùng đi, giết người chẳng là gì, nhưng chủ yếu chuyện Cao Ly vương phi phải nói rõ, liên quan tới tôn nghiêm vương quyền, bệ hạ không hài lòng đâu ...
__________________
Quyển 12: Bừng bừng phấn chấn - Chương 033: Người Cao Ly tới Trường An (2).
Vân Diệp chỉ cười, chẳng bận tâm, tiếp tục cho hai đứa con ăn cá, con còn nhỏ, cần tách hết xương, nếu không sẽ mắc vào cổ họng.
Lý Tịnh không có việc không tới nhà, lần này cũng thế, tin tức sứ tiết Cao Ly tiến kinh thì Vân Diệp biết còn rõ hơn ông ta, sứ tiết Cao Ly tới Trác châu, Hà Thiệu giảm béo xong đã bẩm báo cho Vân Diệp, nếu như Vân Diệp lo lắng có phiền toái y đã hạ thủ giết sạch trên đường tới Trường An rồi.
Nhân Hùng nhận lệnh ở lại Trác Châu, chính là để thương hành thuyền vận có chút bảo hộ vũ lực, nếu cần, Nhân Hung lần nữa làm cướp cũng được.
Người Cao Ly vừa bước chân vào Đại Đường đã bị Vân Diệp giám thị nghiêm ngặt, bao gồm trị bệnh cho Uyên Cái Tô Văn, khác với Uyên Cái Tô Văn bừng bừng dã tâm trên lịch sử, Uyên Cái Tô Văn giờ rất khác, tuy kiêu ngạo, nhưng một lòng trung thành với người Cao Ly, không có lòng dạ khác với Cao Kiến Vũ, trước kia không giết hắn là đợi hắn tạo phản, không ngờ hắn lại tới Đại Đường làm sứ tiết, chả lẽ sức mạnh tình yêu lớn đến thế?
- Tiểu tử, ngươi đã phạm quy củ rồi, hai hành vi của ngươi vượt quá phép tắc chiến trường, nếu ứng phó không tốt sẽ thua thiệt lớn.
Lý Tịnh thấy Vân Diệp tỉnh bơ thì tức giận, giọng bất giác lớn hơn, làm hai đứa bé hoảng sợ chui vào lòng cha.
- Ngài nói nhỏ chút, làm trẻ con sợ này, chuyện nhỏ như thế cũng đáng lo à? Xạ điêu thủ thì có gì to tát, hắn làm bị thương bộ hạ của ta, không chặt đầu hắn là nương tay rồi, còn về vương phi Cao Ly, ai mà biết nàng ta là vương phi, hiện đang vác bụng tướng dưỡng thai ở Vân gia kia, ai thích thì cứ mang đi.
Lý Tích toàn thân run rẩy:
- Không ngờ ngươi dám vấy bẩn vương phi Cao Ly.
Đầu óc dơ dáy cứ gán cho người khác, lão này không biết ăn nói cho tử tế chả trách bị người ta ghét, rõ ràng có y tốt nhưng làm Vân Diệp bực mình:
- Vân gia là nhà sạch sẽ, ta muốn kiếm nữ nhân xinh đẹp quá dễ, cần gì phải cướp về, nữ nhân này khi ta bắt được e đã có thai, ta tốt bụng giữ lại trong nhà an thai, thế cũng sai à? Khi xưa ta nói với các ông rằng ta đi Cao Ly nhất định xảy ra chuyện, các ông không tin thì ta biết làm sao, có điều triều đường có các lão soái gánh thay ta, ta lo làm gì.
Lão Tần thở dài:
- Vân Diệp, chuyện này ngươi chuẩn bị thì hơn, xưa nay hoàng quyền không cho xúc phạm, đó là công thức chung, nhất là loại ước định giữa các đế vương, tuy không ghi chép lại, nhưng nó thực sự tồn tại, với đế vương không có sức ước thúc lắm, nhưng với đám thần tử chúng ta, tuyệt đối không thể vượt giới hạn một bước nào.
Vân Diệp cười:
- Tần bá bá đừng lo, hôm nay đẹp ngày, uống thêm rượu mới được, đừng để chuyện không liên quan làm hỏng tửu hứng.
Lý Tịnh như đột nhiên nghĩ thông, lấy một con cá bắt đầu ăn, luôn mồm khen tài nghệ của Lão Trình, không nhắc tới chuyện triều đường nữa. Lão Trình háy mắt với Lão Ngưu, cả hai cười lớn chạm cốc.
Đợi đám nữ nhân tận hứng quay về thì mặt trời đã ngả về phía tây, Lý Tịnh đỡ Hồng Phất Nữ lên xe ngựa xong quay đầu lại nói với Vân Diệp:
- Tiểu tử, mai lão phu giả ngốc, xem ngươi ứng phó ra sao?
Rồi lên xe về Trường An, Trình Giảo Kim kéo hai lão hữu về biệt thự Trình gia, chuẩn bị uống tiếp.
Vân Diệp bế con , cưỡi lên lưng Vượng Tài lững thức về nhà, Tân Nguyệt, Lý An Lan luôn mồm nói cận thận đừng làm con ngã, nghe mà điên tiết, chơi suốt cả ngày giờ mới nhớ tới con. Vỗ cổ Vượng Tại, nó hiểu ý hí lên chạy đi, bỏ xe ngựa ở lại đằng xa.
Công Thâu Mộc rất hài lòng với Hắc Xỉ Trường sau khi cải tạo, đây là vũ khi giết người đáng sợ, Hắc Xỉ Trường mất nửa cánh tay nay là bảo lũy công kích tầm xa.
Toàn thân hắn từ trên dưới là thiết giáp đen xì, tay trái được Công Thâu Mộc lắp tay giả bằng sắt, trên tay giả là trường cung mang bánh răng, có lẽ chuyện bắn cung thấm vào máu hắn rồi, tay phải tùy ý giương cung đã có mũi tên đen mang theo tiếng gió liên tiếp trúc vào bia đằng xa.
Tiền đồng được Công Thâu Mộc treo bên trên bị hắn bắn rụng hết, bản lĩnh bách bộ xuyên dương chẳng hề sụt đi chút nào, trường cung trên tay hắn là kết tinh tâm huyết của thư viện, cũng là cung năm thạch, nhưng sức kéo cung giảm một nửa, trước kia hắn chỉ kéo được mười một lần căng hết cung, giờ thì dễ dàng kéo năm mươi lần, hắn lập tức tiến bộ nhảy vọt.
- Hắc Xỉ Trường thấy chưa, cơ thể chúng ta yếu ớt, trước cơ quan không có sức hoàn thủ, mất một cái tay chẳng có gì phải oán hận, vì tâm nguyện cả đời của ngươi, trước kia bái sư học nghệ vứt bỏ gia nghiệp, nay vì nâng cao năng lực tới cực hạn, vứt một cái tay có là gì, nay ngươi thực sự là cao thủ đệ nhất thiên hạ, xạ điêu thủ của Mạt Hạt, Thổ Phồn, Tiết Duyên Đà đều phải thần phục, có gì không hài lòng.
Công Thâu Mộc ngồi trên ghế đắc ý nói với Hắc Xỉ Trường sự vĩ đại của thuật cơ quan.
Hắc Xỉ Trường bắn mũi tên cuối cùng vào bia rồi quay lại, đột nhiên giương cung hướng về phía đại môn, Vân Diệp gãi cằm đi tới:
- Ngươi không có tên, giương cung về phía ta làm gì, ta không phải chim sợ cành cong, chẳng sợ lăn ra chết đâu.
"Pặc!" Hắc Xỉ Trường buông giây cung, kình phong lướt qua tai Vân Diệp, viên đá đập vào tường vỡ nát, mảnh vỡ va vào tay, đau nhói.
- Vô lễ!
Xích sắt trên cổ Hắc Xỉ Trường bị xiết chặt, nhón chân lên muốn đỡ ngạt thở, Lưu Tiến Bảo đi nhanh tới vung nắm đấm đeo vòng sắt đấm vào bụng hắn, tên này sau khi được lắp tay giả chuyên môn bắn tên lại trở nên khó thuần.
- Không được rồi, Hắc Xỉ Trường, ta định tặng ngươi cho bệ hạ làm tiễn nô, cái tính khó thuần thế này không được, ngươi là tù binh, không có tư cách kiêu ngạo, ngươi phải nghĩ cách làm sao tiếp tục sống, ta có thể cho ngươi tay giả, cũng có thể lấy đi.
- Kiêu ngạo và dũng khí của ngươi gửi gắm trên cây cung, nếu ta lấy đi, ngươi chỉ là tên phế nhân, cho nên ta có ơn tái sinh với ngươi, ngươi đối xử với ân nhân như thế à?
Vân Diệp nói một câu, Lưu Tiến Bảo lại đấm một phát vào bụng hắn, cuối cùng buông xích sắt ra, Hắc Xỉ Trường ngã xuống đất, hai gia tướng đi tới, cởi đai da trâu cố định tay giả, rút ra, Hắc Xỉ Trường ra sức lấy tay còn lại giữ chặt.
Lưu Tiến Bảo cười gằn, đạp mạnh vào bụng hắn, Hắc Xỉ Trường gập mình lại như con tôm, còn day mũi bàn chân tới khi mắt hắn lộ vẻ cầu khẩn mới nhấc chân lên, ngồi xuống nói:
- Ngươi không phải kẻ kiên cường, vờ vịt làm gì, kẻ kiên cường dù hai tay bị chặt cũng chẳng nhíu mày, kẻ như ngươi có tư cách gì làm bộ anh hùng trước mặt hầu gia của ta? Đây là lần cuối, nếu còn dám có chút bất kính nào, lão tử cho ngươi không còn là nam nhân nữa.
Công Thâu Mộc rót trà cho Vân Diệp, cầm tay giả nói:
- Cung thì làm được, nhưng dây cung thì khó kiếm, cái gân rắn của hầu gia phải bện lại mới có thể làm dây cung, dù sao ngài chẳng cần thừng làm gì, chẳng bằng để lão phu làm dây cung đi, chỗ còn lại có thể làm ba dây cung.
- Miễn, chẳng qua là thiết tuyến xà thôi, ông tự đi mà tìm, đây là bảo bối giữ nhà của ta, không cho.
Vân Diệp từ chối ngay, người mình gặp ngày càng biến thái, thứ này có tác dụng lớn, bỏ ra một lần là lỗ nặng rồi.
- Được, được, không cho thì thôi, có điều hầu gia định tặng hắn cho bệ hạ thật à? Xem cái tính khó thuần của hắn, chẳng may làm bệ hạ bị thương thì gay rồi.
- Người Cao Ly tới rồi, không tặng không được. Có điều ông cũng đánh giá hắn cao quá, bên cạnh bệ hạ cao thủ như mây, nếu một xạ điêu thủ có thể uy hiếp bệ hạ thì quá xem thường cao thủ cấm cung. Tên này cần giáo dục, một nô lệ lại như quý tộc là không được, Đại Đường nhiều quý tộc lắm rồi, không cần thêm nữa.
- Ở phương diện này lão già Vô Thiệt là chuyên gia, giao cho ông ta đi, ta tin tên này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thứ trong cung ra chẳng tử tế gì.
- Vô Thiệt không được, già rồi, hai năm qua sống ở thư viện không còn sự tàn nhẫn nữa, ta có nhân tuyển tốt hơn, hắn cực kỳ có kinh nghiệm cải tạo người, lại rất thích thú, với bản thân còn tàn nhẫn, với người khác càng chẳng lưu tình. Tặng cho hắn, chúng ta không còn trách nhiệm gì nữa, chẳng may xảy ra chuyện, chúng ta đứng bên cười là được.
Hắc Xỉ Trường nghe hết, mồ hôi ròng ròng, khàn giọng nói:
- Ta nhận lời làm cung nô, ngươi hiến ta cho bệ hạ đi, ta thề không phản kháng.
Cải cách hướng đi ruộng đất chính do bọn chúng đề ra, thánh nhân nói bất chiến mà khuất nhân mới là thượng sạch, năm nay vạn ly du xong sẽ là đại khảo, mình đi châu phủ có hoàn cảnh phức tạp ở ngoài, biến nó thành châu phủ giàu có như nội địa thì công lao còn hơn quân công.
- Vân hầu, học sinh lớp lớn của thư viện sắp xuất phát, ngài không đi tiễn à? Năm nay tên đứng đầu là Vương Huyền Sách chuẩn bị đi Thổ Phồn, muốn xem quốc gia hưng thịnh đó, hắn cố chấp cho rằng quốc gia đó sẽ thành họa ngầm của Đại Đường ta, phải phòng bị tốt, hắn muốn đi xem, về sẽ chế định đối sách, hóa giải nguy hiểm tiềm tàng.
Vân Diệp nhíu mày lại:
- Nhãi con mười lăm tuổi đi Thổ Phồn cái gì? Hiện giờ sứ tiết Thổ Phồn ở Trường An, nghe nói chuẩn bị cầu thân cho Tán Phổ của họ, không biết bệ hạ có đồng ý không, nơi đó bốn bề nguy cơ, cho dù người nơi đó không giết hắn, khí hậu cũng giết hắn, đợi qua vài năm nữa trưởng thành hẵng nói.
Vân Diệp kỳ vọng rất nhiều vào Vương Huyền Sách, hắn có gan, có kiến thức, quyết đoán, chỉ hơi kiêu ngạo một chút, không mài góc cạnh đi thế nào cũng gây đại họa, đây là cái tên có thể lập công cũng có thể gây họa.
- Vân hầu, bọn chúng định ra kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, ta xem rồi, không có vấn đề gì, vả lại giống tốt phải mang ra ngoài mở rộng tầm mắt, sống thì dùng, chết thì xui, ngọc bất trác bất thành mà.
Vân Diệp đặt sách xuống, nhìn Hồng Thành một lúc mới chậm rãi nói:
- Ngươi cho rằng hắn là đại đầu binh ngươi chỉ huy trước kia? Trăm người có một người thành tài là thành công? Nơi này là thư viện, học sinh nơi này là nhân tài ngàn chọn một, mài rũa nhân tài không sai, nhưng phải tuần tự, ngươi ném một cái cục đá vào cối xay không phải là mài rũa, con mẹ nó mà là mưu sát. Triều đình, thư viện tốn bao công sức để ngươi ném vào cối xay à? Vạn lý du năm nay không cho xuất quan, ta xin ý chỉ bệ hạ rồi, bọn chúng sẽ thành chủ bạ thứ hai của các huyện giải quyết dân tình của Quan Trung đã rồi hẵng tính. Hừ, muốn dựa vào cái nhiệt tình ngốc nghếch để lập công, nói với bọn chúng, muốn xuất quan sẽ bị thư viện khai trừ.
Hồng Thành không thích hợp làm quan đốc đạo, trí tuệ của hắn quá thấp, thường xuyên bị đám tiểu vương bát của thư viện xúi bẩy, ngươi là tiên sinh, sao còn quá khích hơn ở học sinh? Thiếu niên kích động là bình thường, ngươi là trung niên sao cũng không hiểu chuyện, người ta nói vài câu khảng khái, đám học sinh chưa có động tĩnh gì, ngươi đã nhiệt huyết sôi trào rồi.
Đuổi Hồng Thành đi, muốn thay hay, nhất thời chưa có nhân tuyển thích hợp, mà an bài cho Hồng Thành cũng khó, đành gác lại.
Hồng Quả Nhi gần đây rất chăm chỉ tới Vân gia, một ngày mấy chuyến, về sau ở luôn Vân gia, chẳng hiểu mua chuộc Tân Nguyệt thế nào mà được ở cùng tiểu viện với Đại Nha, suốt ngày ra vào tiểu viện của Thiên Ma Cơ.
Nam nhân thành niên của Vân gia chỉ có một mình Vân Diệp, còn là trưởng bối của Hồng Quả Nhi, nên chuyện khuê nữ ở qua đêm tại Vân gia, phu thê Hồng Thành vờ như không thấy, còn bảo quản gia mang rương tới, định ở lâu dài.
- Phu nhân à, hiện giờ vóc dáng nàng rất chuẩn, không gầy không béo, đầy đặn làm người ta yêu thích, ôm trong lòng rất dễ chịu, sao phải làm khó bản thân? Ăn măng suốt ngày làm tổn hại dạ dày thì không hay. Nàng xem An Lan bây giờ rất ngoan, một bữa ăn hai bát to, không phải vẫn xinh đẹp là gì, không cần làm khổ mình nữa. Ngoan, ăn miếng thịt này đi, nàng nhìn ba bốn lần rồi, đừng ăn măng chua nữa, đưa ta, coi như khai vị.
Tân Nguyệt nhìn miếng thịt bóng nhẫy trong bát, nhìn rất lâu, gắp lên định ăn thì thấy ánh mắt u oán thất vọng của Hồng Quả Nhi, cắn răng cho vào bát Tiểu Nha, tiếp tục cúi đầu ăn măng rau ráu ...
Lý An Lan cố tình gắp một miếng sườn rán thật to, ăn hết thịt bên ngoài, lấy đũa chọc tủy bên trong, cho Lý Dung một miếng, Vân bảo bảo một miếng, cả ba ăn tới mỡ dính lem nhem.
Không chịu nổi Hồng Quả Nhi nhảy dây như đầm đất, không chịu nổi Tân Nguyệt gập mình lên xuống trên giường, vốn tưởng rằng mấy thứ này đời sau mới có, ai ngờ Đại Đường đã có, còn nhiều động tác hơn.
Hạ du sông Đông Dương ngăn một đoạn nghiên cấm nam nhân đi vào, cả bé tí như Vân bảo bảo cũng thuộc hàng ngũ bị cấm, vải quây quanh, còn có bà tử to lớn thủ vệ, Thiên Ma Cơ làm một cái mặt nạ bạc cực đẹp, chỉ cần ngày có mây không râm không nắng là đưa cả đám nữ nhân đi bơi.
Mới đầu Vân Diệp không để ý lắm, ai thích đi bơi mang theo bà nương, nhi tử đeo phao bơi ở cổ làm y hạnh phục tràn trề rồi, cho tới một ngày, không ngờ có nữ binh cảnh giới, mới biết Tô thị, Hầu thị lão bà của Lý Thừa Càn cũng tới bơi, Diêm thị lão bà của Lý Thái cũng mang tiểu thiếp tới, cứ thế này ngày Trường Tôn thị tới bơi không còn xa nữa.
Cái nóng của Quan Trung không phải người thường có thể chịu nổi, tất cả mọi người đều đang đợi hoàng đế, hoàng hậu tới cung Cửu Thành tránh nắng để bản thân cũng nghỉ mát nốt, ai mà ngờ họ trốn trong hoàng cung không đi đâu hết, hoàng đế vô cùng chăm chỉ lên triều lo việc, quy củ ngày thượng triều nhỏ ba lần, mười ngày đại triều một lần, chưa từng phá bỏ.
Lý Tịnh cáo bệnh, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt cũng bệnh nốt, Tần Quỳnh thường không có chuyện không lên triều, trên lịch sử vị lão soái này năm Trinh Quan thứ chín bệnh mất, hiện xem ra từ sức khỏe hơi kém, chưa thấy dấu hiệu cưới hạc về trời, thích ăn sườn, ăn thịt, còn thích nhất thị bò, ăn chả kém ai.
Hồng Phất Nữ bị Trình phu nhân, Ngưu phu nhân kéo đi, Tần phu nhân không yên tâm về Lão Tần, kết quả bị Vân Diệp khuyên đi nốt, tới Ngọc Sơn, nam nhân tìm niềm vui của nam nhân, nữ nhân tìm thú vui của nữ nhân, đó là quy củ.
Lý Tịnh sắn ống quần, đứng trong chỗ nước cạn, tay cầm chĩa buộc thừng, chĩa có móc ngược, đó là chĩa chuyên đâm cá, vung tay một cái, chĩa bay đi, khi ông ta kéo thừng về thì đầu chĩa có một con cá chép, chẳng kiêng kỵ gì, thoáng cái đã xử lý xong xuôi, cắm vào cành cây đem nướng, Trình Giảo Kim rắc gia vị lên, còn Ngưu Tiến Đạt chơi với hai đứa bé trần truồng.
Đợi bên đống lửa toàn cá, Lý Tịnh gác chĩa lên, nhìn Vân Diệp đang xoay cá cho chin đều:
- Tiểu tử, ngày tháng yên lành của ngươi đã kết thúc, sứ tiết Cao Ly tiến kinh gặp bệ hạ tố cáo hành vi tàn bạo của ngươi ở Cao Ly, nghiêm trọng nhất là ngươi chặt cánh tay của một xạ điêu thủ, còn là quý tộc Cao Ly, cướp sủng phi của Cao Ly vương, đúng là gan lớn chùm trời. Sứ tiết Cao Lý khóc lóc, phó sứ cắt máu thề phân cao thấp với ngươi.
- Tiểu tử, chuyện khác ta đều biết, nhưng hai chuyện chặt tay xạ điêu thủ và cướp Cao Ly vương phi quá đáng lắm rồi, bệ hạ tuy không tỏ thái độ, nhưng xem ra đang đợi ngươi lên điện giải thích, mai tảo triều chúng ta cùng đi, giết người chẳng là gì, nhưng chủ yếu chuyện Cao Ly vương phi phải nói rõ, liên quan tới tôn nghiêm vương quyền, bệ hạ không hài lòng đâu ...
__________________
Quyển 12: Bừng bừng phấn chấn - Chương 033: Người Cao Ly tới Trường An (2).
Vân Diệp chỉ cười, chẳng bận tâm, tiếp tục cho hai đứa con ăn cá, con còn nhỏ, cần tách hết xương, nếu không sẽ mắc vào cổ họng.
Lý Tịnh không có việc không tới nhà, lần này cũng thế, tin tức sứ tiết Cao Ly tiến kinh thì Vân Diệp biết còn rõ hơn ông ta, sứ tiết Cao Ly tới Trác châu, Hà Thiệu giảm béo xong đã bẩm báo cho Vân Diệp, nếu như Vân Diệp lo lắng có phiền toái y đã hạ thủ giết sạch trên đường tới Trường An rồi.
Nhân Hùng nhận lệnh ở lại Trác Châu, chính là để thương hành thuyền vận có chút bảo hộ vũ lực, nếu cần, Nhân Hung lần nữa làm cướp cũng được.
Người Cao Ly vừa bước chân vào Đại Đường đã bị Vân Diệp giám thị nghiêm ngặt, bao gồm trị bệnh cho Uyên Cái Tô Văn, khác với Uyên Cái Tô Văn bừng bừng dã tâm trên lịch sử, Uyên Cái Tô Văn giờ rất khác, tuy kiêu ngạo, nhưng một lòng trung thành với người Cao Ly, không có lòng dạ khác với Cao Kiến Vũ, trước kia không giết hắn là đợi hắn tạo phản, không ngờ hắn lại tới Đại Đường làm sứ tiết, chả lẽ sức mạnh tình yêu lớn đến thế?
- Tiểu tử, ngươi đã phạm quy củ rồi, hai hành vi của ngươi vượt quá phép tắc chiến trường, nếu ứng phó không tốt sẽ thua thiệt lớn.
Lý Tịnh thấy Vân Diệp tỉnh bơ thì tức giận, giọng bất giác lớn hơn, làm hai đứa bé hoảng sợ chui vào lòng cha.
- Ngài nói nhỏ chút, làm trẻ con sợ này, chuyện nhỏ như thế cũng đáng lo à? Xạ điêu thủ thì có gì to tát, hắn làm bị thương bộ hạ của ta, không chặt đầu hắn là nương tay rồi, còn về vương phi Cao Ly, ai mà biết nàng ta là vương phi, hiện đang vác bụng tướng dưỡng thai ở Vân gia kia, ai thích thì cứ mang đi.
Lý Tích toàn thân run rẩy:
- Không ngờ ngươi dám vấy bẩn vương phi Cao Ly.
Đầu óc dơ dáy cứ gán cho người khác, lão này không biết ăn nói cho tử tế chả trách bị người ta ghét, rõ ràng có y tốt nhưng làm Vân Diệp bực mình:
- Vân gia là nhà sạch sẽ, ta muốn kiếm nữ nhân xinh đẹp quá dễ, cần gì phải cướp về, nữ nhân này khi ta bắt được e đã có thai, ta tốt bụng giữ lại trong nhà an thai, thế cũng sai à? Khi xưa ta nói với các ông rằng ta đi Cao Ly nhất định xảy ra chuyện, các ông không tin thì ta biết làm sao, có điều triều đường có các lão soái gánh thay ta, ta lo làm gì.
Lão Tần thở dài:
- Vân Diệp, chuyện này ngươi chuẩn bị thì hơn, xưa nay hoàng quyền không cho xúc phạm, đó là công thức chung, nhất là loại ước định giữa các đế vương, tuy không ghi chép lại, nhưng nó thực sự tồn tại, với đế vương không có sức ước thúc lắm, nhưng với đám thần tử chúng ta, tuyệt đối không thể vượt giới hạn một bước nào.
Vân Diệp cười:
- Tần bá bá đừng lo, hôm nay đẹp ngày, uống thêm rượu mới được, đừng để chuyện không liên quan làm hỏng tửu hứng.
Lý Tịnh như đột nhiên nghĩ thông, lấy một con cá bắt đầu ăn, luôn mồm khen tài nghệ của Lão Trình, không nhắc tới chuyện triều đường nữa. Lão Trình háy mắt với Lão Ngưu, cả hai cười lớn chạm cốc.
Đợi đám nữ nhân tận hứng quay về thì mặt trời đã ngả về phía tây, Lý Tịnh đỡ Hồng Phất Nữ lên xe ngựa xong quay đầu lại nói với Vân Diệp:
- Tiểu tử, mai lão phu giả ngốc, xem ngươi ứng phó ra sao?
Rồi lên xe về Trường An, Trình Giảo Kim kéo hai lão hữu về biệt thự Trình gia, chuẩn bị uống tiếp.
Vân Diệp bế con , cưỡi lên lưng Vượng Tài lững thức về nhà, Tân Nguyệt, Lý An Lan luôn mồm nói cận thận đừng làm con ngã, nghe mà điên tiết, chơi suốt cả ngày giờ mới nhớ tới con. Vỗ cổ Vượng Tại, nó hiểu ý hí lên chạy đi, bỏ xe ngựa ở lại đằng xa.
Công Thâu Mộc rất hài lòng với Hắc Xỉ Trường sau khi cải tạo, đây là vũ khi giết người đáng sợ, Hắc Xỉ Trường mất nửa cánh tay nay là bảo lũy công kích tầm xa.
Toàn thân hắn từ trên dưới là thiết giáp đen xì, tay trái được Công Thâu Mộc lắp tay giả bằng sắt, trên tay giả là trường cung mang bánh răng, có lẽ chuyện bắn cung thấm vào máu hắn rồi, tay phải tùy ý giương cung đã có mũi tên đen mang theo tiếng gió liên tiếp trúc vào bia đằng xa.
Tiền đồng được Công Thâu Mộc treo bên trên bị hắn bắn rụng hết, bản lĩnh bách bộ xuyên dương chẳng hề sụt đi chút nào, trường cung trên tay hắn là kết tinh tâm huyết của thư viện, cũng là cung năm thạch, nhưng sức kéo cung giảm một nửa, trước kia hắn chỉ kéo được mười một lần căng hết cung, giờ thì dễ dàng kéo năm mươi lần, hắn lập tức tiến bộ nhảy vọt.
- Hắc Xỉ Trường thấy chưa, cơ thể chúng ta yếu ớt, trước cơ quan không có sức hoàn thủ, mất một cái tay chẳng có gì phải oán hận, vì tâm nguyện cả đời của ngươi, trước kia bái sư học nghệ vứt bỏ gia nghiệp, nay vì nâng cao năng lực tới cực hạn, vứt một cái tay có là gì, nay ngươi thực sự là cao thủ đệ nhất thiên hạ, xạ điêu thủ của Mạt Hạt, Thổ Phồn, Tiết Duyên Đà đều phải thần phục, có gì không hài lòng.
Công Thâu Mộc ngồi trên ghế đắc ý nói với Hắc Xỉ Trường sự vĩ đại của thuật cơ quan.
Hắc Xỉ Trường bắn mũi tên cuối cùng vào bia rồi quay lại, đột nhiên giương cung hướng về phía đại môn, Vân Diệp gãi cằm đi tới:
- Ngươi không có tên, giương cung về phía ta làm gì, ta không phải chim sợ cành cong, chẳng sợ lăn ra chết đâu.
"Pặc!" Hắc Xỉ Trường buông giây cung, kình phong lướt qua tai Vân Diệp, viên đá đập vào tường vỡ nát, mảnh vỡ va vào tay, đau nhói.
- Vô lễ!
Xích sắt trên cổ Hắc Xỉ Trường bị xiết chặt, nhón chân lên muốn đỡ ngạt thở, Lưu Tiến Bảo đi nhanh tới vung nắm đấm đeo vòng sắt đấm vào bụng hắn, tên này sau khi được lắp tay giả chuyên môn bắn tên lại trở nên khó thuần.
- Không được rồi, Hắc Xỉ Trường, ta định tặng ngươi cho bệ hạ làm tiễn nô, cái tính khó thuần thế này không được, ngươi là tù binh, không có tư cách kiêu ngạo, ngươi phải nghĩ cách làm sao tiếp tục sống, ta có thể cho ngươi tay giả, cũng có thể lấy đi.
- Kiêu ngạo và dũng khí của ngươi gửi gắm trên cây cung, nếu ta lấy đi, ngươi chỉ là tên phế nhân, cho nên ta có ơn tái sinh với ngươi, ngươi đối xử với ân nhân như thế à?
Vân Diệp nói một câu, Lưu Tiến Bảo lại đấm một phát vào bụng hắn, cuối cùng buông xích sắt ra, Hắc Xỉ Trường ngã xuống đất, hai gia tướng đi tới, cởi đai da trâu cố định tay giả, rút ra, Hắc Xỉ Trường ra sức lấy tay còn lại giữ chặt.
Lưu Tiến Bảo cười gằn, đạp mạnh vào bụng hắn, Hắc Xỉ Trường gập mình lại như con tôm, còn day mũi bàn chân tới khi mắt hắn lộ vẻ cầu khẩn mới nhấc chân lên, ngồi xuống nói:
- Ngươi không phải kẻ kiên cường, vờ vịt làm gì, kẻ kiên cường dù hai tay bị chặt cũng chẳng nhíu mày, kẻ như ngươi có tư cách gì làm bộ anh hùng trước mặt hầu gia của ta? Đây là lần cuối, nếu còn dám có chút bất kính nào, lão tử cho ngươi không còn là nam nhân nữa.
Công Thâu Mộc rót trà cho Vân Diệp, cầm tay giả nói:
- Cung thì làm được, nhưng dây cung thì khó kiếm, cái gân rắn của hầu gia phải bện lại mới có thể làm dây cung, dù sao ngài chẳng cần thừng làm gì, chẳng bằng để lão phu làm dây cung đi, chỗ còn lại có thể làm ba dây cung.
- Miễn, chẳng qua là thiết tuyến xà thôi, ông tự đi mà tìm, đây là bảo bối giữ nhà của ta, không cho.
Vân Diệp từ chối ngay, người mình gặp ngày càng biến thái, thứ này có tác dụng lớn, bỏ ra một lần là lỗ nặng rồi.
- Được, được, không cho thì thôi, có điều hầu gia định tặng hắn cho bệ hạ thật à? Xem cái tính khó thuần của hắn, chẳng may làm bệ hạ bị thương thì gay rồi.
- Người Cao Ly tới rồi, không tặng không được. Có điều ông cũng đánh giá hắn cao quá, bên cạnh bệ hạ cao thủ như mây, nếu một xạ điêu thủ có thể uy hiếp bệ hạ thì quá xem thường cao thủ cấm cung. Tên này cần giáo dục, một nô lệ lại như quý tộc là không được, Đại Đường nhiều quý tộc lắm rồi, không cần thêm nữa.
- Ở phương diện này lão già Vô Thiệt là chuyên gia, giao cho ông ta đi, ta tin tên này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thứ trong cung ra chẳng tử tế gì.
- Vô Thiệt không được, già rồi, hai năm qua sống ở thư viện không còn sự tàn nhẫn nữa, ta có nhân tuyển tốt hơn, hắn cực kỳ có kinh nghiệm cải tạo người, lại rất thích thú, với bản thân còn tàn nhẫn, với người khác càng chẳng lưu tình. Tặng cho hắn, chúng ta không còn trách nhiệm gì nữa, chẳng may xảy ra chuyện, chúng ta đứng bên cười là được.
Hắc Xỉ Trường nghe hết, mồ hôi ròng ròng, khàn giọng nói:
- Ta nhận lời làm cung nô, ngươi hiến ta cho bệ hạ đi, ta thề không phản kháng.
/1414
|