- Là nam nhân thì mau trả Vinh Hoa cho ta, chúng ta thống khoái quyết một trận sinh tử. Không đủ kiên nhân đóng kịch với Vân Diệp, Uyên Cái Tô Văn nghiêm mặt nói thẳng luôn.
- Không phải tiểu đệ không trả, mà Vinh Hoa đã cùng người khác thành thân, giờ bụng to rồi, nửa năm nữa sẽ sinh, có trả huynh cũng không nhận ấy chứ.
- Ngươi lăng nhục một nữ tử như thế, ta phải giết ngươi. Uyên Cái Tô Văn mặt xanh mét, mười ngón tay cong lại, muốn nhào tới bóp chết Vân Diệp, nhưng giữa hai người xuất hiện một hoạn quan, chẳng thấy có động tác gì mà Uyên Cái Tô Văn đã bị ném đi, quỳ trên mặt đất thở phì phì nhìn Vân Diệp.
- Trước cổng Chu Tước không được huyên náo, là sứ tiết mà không biết chút lễ nghi đó à? Đoàn Hồng sầm mặt mắng:
- Vân hầu, không biết lễ vật ngài tặng bệ hạ ở đâu, giao cho nô tài là được.
Lưu Tiến Bảo đánh xe ngựa cười hăng hắc, mở cửa xe ra, kéo xích sắt trong tay, một người thiếp giáp cao lớn xuất hiện, toàn thân bao phủ giáp đen, mặt đeo một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, tay trái biến thành một cái cung lớn, các khớp đầy mũi nhọn, tới ngay trán cũng có một cái sừng sắt lóe hàn quang, sau lưng đeo ống tên đặc chế, mũi tên màu đen, mỗi bước đi làm mặt đất như rung chuyển.
Tất cả hít sâu một hơi, nếu không phải tên này bị trói bằng xích, mọi người chỉ muốn tránh hắn thật xa, hắn là một con hung thú.
- Hắc Xỉ huynh!
Uyên Cái Tô Văn rống lên bi thương, muốn lao tới, nhưng bị thị vệ cửa cung ngăn lại. Hắc Xỉ Trường miệng bị nhét hạch đào không nói được, chỉ có thể vùng vẫy, muốn thoát khỏi xích sắt, nhưng Lưu Tiến Bảo trói rất chặt, bất kể thế nào cũng không thoát được, trong lúc kích động, phát ra tiếng gào qua lỗ mặt nạ. Mặt nạ được Công Thâu Mộc cải tạo, có tác dụng phóng đại âm thành, tiếng gào thét tức thì biết thành tiếng gầm gừ của dã thú, không ít người bất giác lùi lại.
- Vân hầu, đây là lễ vật ngài tặng bệ hạ? Tốt lắm, nhưng trông chẳng thuần lắm. Đoàn Hồng chẳng sợ hãi mà còn phấn khích:
- Tên này giết vô số tướng sĩ Đại Đường, ngay cả ta cũng suýt chết bởi tên sắt của hắn, nếu không phải là gia tướng của ta lấy mạng cứu, ngươi muốn gặp lại ta chỉ có thể tới mộ dâng hương. Mãnh tướng mà, sao thuần được, ta làm thế nào cũng không khiến hắn khuất phục, nên có thể để bệ hạ sử dụng được không phải dựa vào ngươi.
Đoàn Hồng thích thú xoa tay đi vòng quanh Hắc Xỉ Trường, hắn thích nhất hán tử dữ dằn, như thế có thể thử các loại dụng cụ tra tấn không ngừng đổi mới của hắn.
Ánh mắt cầu khẩn của Hắc Xỉ Trường làm Uyên Cái Tô Văn như đứt từng khúc ruột, cả hai có giao tình sinh tử, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoàn Hồng cười quái dị dắt vào hoàng cung.
Uyên Cái Tô Văn vận sức, hất hai thị vệ ngăn cản mình ra, muốn giữ lấy Hắc Xỉ Trường, hai hoạn quan đi cùng Đoàn Hồng đã vặn tay hắn, thuận tay ném một cái, liền vứt ra xa, rơi bịch xuống đất.
Một bàn tay nữ nhân vươn ra, gian nan đỡ Uyên Cái Tô Văn dậy, hai cánh tay của hắn đã trật khớp, hai tên hoạn quan khủng bố kia trong nháy mắt đã tháo khớp của hắn, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Vinh Hoa, Uyên Cái Tô Văn xúc động nghẹn ngào, muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng cánh tay mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào.
Vinh Hoa lấy khăn tay ra, cẩn thận lau bụi trên mặt hắn, lại điều chỉnh lại cái mũ đã vẹo sang một bên, buộc một nút thắt đẹp cho dây mũ, vất vả cúi xuống phủi bụi cho hắn, thấy Uyên Cái Tô Văn nhìn chằm chằm vào bụng mình, rất thoải mái cầm tay hắn đặt lên bụng, nói nhỏ: - Đây là con của muội.
Uyên Cái Tô Văn định lên tiếng hỏi thì thấy một nam tử tuấn tú vô song đi tới, dịu dàng đỡ Vinh Hoa, lau bụi bẩn trên tay nàng, cười nói: - Nàng lúc nào cũng lương thiệt như thế, không nỡ thấy người khác chịu khổ, sau này cẩn thận chút, đám người này đánh qua đánh lại, chẳng may tổn thương tới con thì không hay.
Uyên Cái Tô Văn cuồng nộ quát:
- Ngươi là ai?
Xứng Tâm nhìn hắn đầy thương hại:
- Ta là trượng phu của Vinh Hoa, tên Xứng Tâm, ngươi là Uyên Cái Tô Văn phải không, ta thường nghe Vinh Hoa nhắc tới ngươi, trước kia vì sao ngươi không đưa nàng theo? Ta hiểu tâm tư của nàng, nàng thà cùng ngươi chết chìm ở biển chứ không muốn bị bỏ lại một mình, nếu ngươi đã bỏ nàng thì giờ quên đi được không? Nàng ấy chẳng dễ gì có được cuộc sống bình yên, đừng vì sự xuất hiện của ngươi phá hỏng hạnh phúc hiếm hoi của nàng được không?
Uyên Cái Tô Văn bị câu này làm nghẹn họng, lại nhìn Vinh Hoa nước mắt chảy dài, lòng như dao cắt, đúng thế, Vinh Hoa không giống bị ngược đãi, tay nàng vẫn mềm mại, toàn thân từ trên xuống dưới không thấy có dấu vết nào là phải chịu khổ cực. Bản thân hắn không thể không thừa nhận, Xứng Tâm là một mỹ nam tử, khí chất mình luôn kiêu ngạo so với người ta chẳng là cái gì.
Nhớ tới lúc ở trên thuyền Vinh Hoa trần truồng cởi thừng cho mình, bất giác ôm hi vọng cuối cùng hỏi: - Nói cho ta biết, Vinh Hoa, nàng đã yêu người khác rồi, không yêu ta nữa. Ta muốn chính miệng nàng nói ra, đừng sợ, đây là hoàng cung, Vân Diệp không dám làm gì nàng đâu, chỉ cần nàng nói ra, ta lập tức thỉnh cầu hoàng đế Đại Đường đưa nàng về nhà.
Vinh Hoa rất muốn cười lớn, hoàng đế Đại Đường sẽ chẳng nghe hắn, mà chỉ mang mình đưa cho Cao Kiến Vũ, nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của tình lang, nàng chỉ muốn bất chấp tất cả lao vào lòng hắn, như thế mới làm vơi bớt tương tư.
Đứa bé trong bụng như cảm thụ được suy nghĩ của nàng, đạp một cái, cú đạp này làm nàng tỉnh lại ngay, Vân Diệp nói không sai, hiện giờ gia đình ba người nhà mình thì đứa bé này quan trọng nhất. Cố nhịn nỗi đau giằng xé trong tim, lau khô nước mắt nói: - Hiện giờ muội sống rất hạnh phúc, không muốn nghĩ lại ngày tháng lang bạt khổ sở nữa.
Nói xong câu này, cố gắng kìm chế kích động muốn nhìn Uyên Cái Tô Văn, để Xưng Tâm dìu về xe ngựa. Xứng Tâm kéo rèm, quay lại, đặt một cái trâm vào đầu gối Uyên Cái Tô Văn, nói nhỏ: - Ta không thể hiểu được tình cảm của hai người, nhưng ta rất yêu Vinh Hoa, cái trâm này ngươi tặng người khác đi, đôi khi người yêu nhau không nhất định có thể ở bên nhau. Xin yên tâm, ta nhất định chăm sóc nàng thật tốt, dù xảy ra chuyện gì cũng không bỏ mặc nàng, ôi, Trường An quá nguy hiểm với ngươi, sớm ngày đi đi, ngươi có bề gì, nàng sẽ rất đau khổ.
Vinh Hoa đúng là tìm được một nam nhân cực tốt, dịu dàng lễ độ, đó chẳng phải nàng luôn thích nam nhân như vậy sao? Nam nhân này đúng là có tư cách khiến người ta yêu, đối diện với tình địch như mình mà chẳng lộ ra chút ác ý nào, có thể nói là một quân tử, chẳng lẽ vì mình bỏ nàng chạy, nên nàng vì yêu mà sinh hận? Cuối cùng ngã vào lòng nam nhân này.
Nghĩ tới đó Uyên Cái Tô Văn chống tay lên mặt đất, rắc một tiếng nắn lại khớp, tuy hắn đau tới toát mồ hôi lạnh, nhưng lòng thoải mái vô cùng, nhặt cái trâm lên, cho vào lòng, phủi bụi đầu gối, lấy lại triều vật từ chỗ chính sứ, đợi tảo triều tới.
Xứng Tâm khom người thi lễ với Uyên Cái Tô Văn, sau đó ngồi lên càng xe, xoay đầu ngựa, xe đi dưới ánh mặt trời rời xa cổng Chu Tước, hướng về phía ngoại thành, tất cả mọi người im lặng, cảnh tượng vừa rồi làm không ai thấy dễ chịu, nhưng không nói một câu nào, nữ nhân dễ thay đổi, đó là đáp án trong lòng tất cả mọi người.
- Không phải tiểu đệ không trả, mà Vinh Hoa đã cùng người khác thành thân, giờ bụng to rồi, nửa năm nữa sẽ sinh, có trả huynh cũng không nhận ấy chứ.
- Ngươi lăng nhục một nữ tử như thế, ta phải giết ngươi. Uyên Cái Tô Văn mặt xanh mét, mười ngón tay cong lại, muốn nhào tới bóp chết Vân Diệp, nhưng giữa hai người xuất hiện một hoạn quan, chẳng thấy có động tác gì mà Uyên Cái Tô Văn đã bị ném đi, quỳ trên mặt đất thở phì phì nhìn Vân Diệp.
- Trước cổng Chu Tước không được huyên náo, là sứ tiết mà không biết chút lễ nghi đó à? Đoàn Hồng sầm mặt mắng:
- Vân hầu, không biết lễ vật ngài tặng bệ hạ ở đâu, giao cho nô tài là được.
Lưu Tiến Bảo đánh xe ngựa cười hăng hắc, mở cửa xe ra, kéo xích sắt trong tay, một người thiếp giáp cao lớn xuất hiện, toàn thân bao phủ giáp đen, mặt đeo một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, tay trái biến thành một cái cung lớn, các khớp đầy mũi nhọn, tới ngay trán cũng có một cái sừng sắt lóe hàn quang, sau lưng đeo ống tên đặc chế, mũi tên màu đen, mỗi bước đi làm mặt đất như rung chuyển.
Tất cả hít sâu một hơi, nếu không phải tên này bị trói bằng xích, mọi người chỉ muốn tránh hắn thật xa, hắn là một con hung thú.
- Hắc Xỉ huynh!
Uyên Cái Tô Văn rống lên bi thương, muốn lao tới, nhưng bị thị vệ cửa cung ngăn lại. Hắc Xỉ Trường miệng bị nhét hạch đào không nói được, chỉ có thể vùng vẫy, muốn thoát khỏi xích sắt, nhưng Lưu Tiến Bảo trói rất chặt, bất kể thế nào cũng không thoát được, trong lúc kích động, phát ra tiếng gào qua lỗ mặt nạ. Mặt nạ được Công Thâu Mộc cải tạo, có tác dụng phóng đại âm thành, tiếng gào thét tức thì biết thành tiếng gầm gừ của dã thú, không ít người bất giác lùi lại.
- Vân hầu, đây là lễ vật ngài tặng bệ hạ? Tốt lắm, nhưng trông chẳng thuần lắm. Đoàn Hồng chẳng sợ hãi mà còn phấn khích:
- Tên này giết vô số tướng sĩ Đại Đường, ngay cả ta cũng suýt chết bởi tên sắt của hắn, nếu không phải là gia tướng của ta lấy mạng cứu, ngươi muốn gặp lại ta chỉ có thể tới mộ dâng hương. Mãnh tướng mà, sao thuần được, ta làm thế nào cũng không khiến hắn khuất phục, nên có thể để bệ hạ sử dụng được không phải dựa vào ngươi.
Đoàn Hồng thích thú xoa tay đi vòng quanh Hắc Xỉ Trường, hắn thích nhất hán tử dữ dằn, như thế có thể thử các loại dụng cụ tra tấn không ngừng đổi mới của hắn.
Ánh mắt cầu khẩn của Hắc Xỉ Trường làm Uyên Cái Tô Văn như đứt từng khúc ruột, cả hai có giao tình sinh tử, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoàn Hồng cười quái dị dắt vào hoàng cung.
Uyên Cái Tô Văn vận sức, hất hai thị vệ ngăn cản mình ra, muốn giữ lấy Hắc Xỉ Trường, hai hoạn quan đi cùng Đoàn Hồng đã vặn tay hắn, thuận tay ném một cái, liền vứt ra xa, rơi bịch xuống đất.
Một bàn tay nữ nhân vươn ra, gian nan đỡ Uyên Cái Tô Văn dậy, hai cánh tay của hắn đã trật khớp, hai tên hoạn quan khủng bố kia trong nháy mắt đã tháo khớp của hắn, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Vinh Hoa, Uyên Cái Tô Văn xúc động nghẹn ngào, muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng cánh tay mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào.
Vinh Hoa lấy khăn tay ra, cẩn thận lau bụi trên mặt hắn, lại điều chỉnh lại cái mũ đã vẹo sang một bên, buộc một nút thắt đẹp cho dây mũ, vất vả cúi xuống phủi bụi cho hắn, thấy Uyên Cái Tô Văn nhìn chằm chằm vào bụng mình, rất thoải mái cầm tay hắn đặt lên bụng, nói nhỏ: - Đây là con của muội.
Uyên Cái Tô Văn định lên tiếng hỏi thì thấy một nam tử tuấn tú vô song đi tới, dịu dàng đỡ Vinh Hoa, lau bụi bẩn trên tay nàng, cười nói: - Nàng lúc nào cũng lương thiệt như thế, không nỡ thấy người khác chịu khổ, sau này cẩn thận chút, đám người này đánh qua đánh lại, chẳng may tổn thương tới con thì không hay.
Uyên Cái Tô Văn cuồng nộ quát:
- Ngươi là ai?
Xứng Tâm nhìn hắn đầy thương hại:
- Ta là trượng phu của Vinh Hoa, tên Xứng Tâm, ngươi là Uyên Cái Tô Văn phải không, ta thường nghe Vinh Hoa nhắc tới ngươi, trước kia vì sao ngươi không đưa nàng theo? Ta hiểu tâm tư của nàng, nàng thà cùng ngươi chết chìm ở biển chứ không muốn bị bỏ lại một mình, nếu ngươi đã bỏ nàng thì giờ quên đi được không? Nàng ấy chẳng dễ gì có được cuộc sống bình yên, đừng vì sự xuất hiện của ngươi phá hỏng hạnh phúc hiếm hoi của nàng được không?
Uyên Cái Tô Văn bị câu này làm nghẹn họng, lại nhìn Vinh Hoa nước mắt chảy dài, lòng như dao cắt, đúng thế, Vinh Hoa không giống bị ngược đãi, tay nàng vẫn mềm mại, toàn thân từ trên xuống dưới không thấy có dấu vết nào là phải chịu khổ cực. Bản thân hắn không thể không thừa nhận, Xứng Tâm là một mỹ nam tử, khí chất mình luôn kiêu ngạo so với người ta chẳng là cái gì.
Nhớ tới lúc ở trên thuyền Vinh Hoa trần truồng cởi thừng cho mình, bất giác ôm hi vọng cuối cùng hỏi: - Nói cho ta biết, Vinh Hoa, nàng đã yêu người khác rồi, không yêu ta nữa. Ta muốn chính miệng nàng nói ra, đừng sợ, đây là hoàng cung, Vân Diệp không dám làm gì nàng đâu, chỉ cần nàng nói ra, ta lập tức thỉnh cầu hoàng đế Đại Đường đưa nàng về nhà.
Vinh Hoa rất muốn cười lớn, hoàng đế Đại Đường sẽ chẳng nghe hắn, mà chỉ mang mình đưa cho Cao Kiến Vũ, nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của tình lang, nàng chỉ muốn bất chấp tất cả lao vào lòng hắn, như thế mới làm vơi bớt tương tư.
Đứa bé trong bụng như cảm thụ được suy nghĩ của nàng, đạp một cái, cú đạp này làm nàng tỉnh lại ngay, Vân Diệp nói không sai, hiện giờ gia đình ba người nhà mình thì đứa bé này quan trọng nhất. Cố nhịn nỗi đau giằng xé trong tim, lau khô nước mắt nói: - Hiện giờ muội sống rất hạnh phúc, không muốn nghĩ lại ngày tháng lang bạt khổ sở nữa.
Nói xong câu này, cố gắng kìm chế kích động muốn nhìn Uyên Cái Tô Văn, để Xưng Tâm dìu về xe ngựa. Xứng Tâm kéo rèm, quay lại, đặt một cái trâm vào đầu gối Uyên Cái Tô Văn, nói nhỏ: - Ta không thể hiểu được tình cảm của hai người, nhưng ta rất yêu Vinh Hoa, cái trâm này ngươi tặng người khác đi, đôi khi người yêu nhau không nhất định có thể ở bên nhau. Xin yên tâm, ta nhất định chăm sóc nàng thật tốt, dù xảy ra chuyện gì cũng không bỏ mặc nàng, ôi, Trường An quá nguy hiểm với ngươi, sớm ngày đi đi, ngươi có bề gì, nàng sẽ rất đau khổ.
Vinh Hoa đúng là tìm được một nam nhân cực tốt, dịu dàng lễ độ, đó chẳng phải nàng luôn thích nam nhân như vậy sao? Nam nhân này đúng là có tư cách khiến người ta yêu, đối diện với tình địch như mình mà chẳng lộ ra chút ác ý nào, có thể nói là một quân tử, chẳng lẽ vì mình bỏ nàng chạy, nên nàng vì yêu mà sinh hận? Cuối cùng ngã vào lòng nam nhân này.
Nghĩ tới đó Uyên Cái Tô Văn chống tay lên mặt đất, rắc một tiếng nắn lại khớp, tuy hắn đau tới toát mồ hôi lạnh, nhưng lòng thoải mái vô cùng, nhặt cái trâm lên, cho vào lòng, phủi bụi đầu gối, lấy lại triều vật từ chỗ chính sứ, đợi tảo triều tới.
Xứng Tâm khom người thi lễ với Uyên Cái Tô Văn, sau đó ngồi lên càng xe, xoay đầu ngựa, xe đi dưới ánh mặt trời rời xa cổng Chu Tước, hướng về phía ngoại thành, tất cả mọi người im lặng, cảnh tượng vừa rồi làm không ai thấy dễ chịu, nhưng không nói một câu nào, nữ nhân dễ thay đổi, đó là đáp án trong lòng tất cả mọi người.
/1414
|