- Sao tỷ biết muội là vương nữ nước Oa? Cao Sơn Dương Tử giật mình ngồi dậy hỏi:
- Muội mặc y phục đương nhiên tỷ không nhận ra, nhưng giờ muội cởi y phục, sao tỷ không nhận ra chứ, Thiên ma vũ của muội lần nào biểu diễn tỷ cũng xem, còn học được một ít, nhưng không sao nhảy ra được sự diễm mị của muội.
Cao Sơn Dương Tử thấy mất mặt vô cùng, `mình bị người ta chơi đùa như một con ngốc, chẳng trách nữ quỷ này lại ngang nhiên như thế, làm ả đau khổ hơn bị nam nhân cưỡng bức, đây là cưỡng bức tinh thần.
Cao Sơn Dương Tử đờ đẫn từ dưới nước đi lên, mặc y phục trong ánh mắt trêu ghẹo của Hi Mạt Đế Á, quay lại nhìn, thấy trong tay ả là cái trâm của mình, còn nói: - Lần sau muốn tắm nước nóng cứ tìm tỷ, tỷ có thể kỳ lưng cho muội.
Ả rùng mình, bước thật nhanh ra khỏi rừng, bên tai là tiếng cười lớn của Hi Mạt Đế Á, ả quyết định phải về thuyền thật nhanh, nơi đó mới là thế giới của ả, cái học viện mỹ lệ này toàn là ác ma ăn thịt người.
Mỗi lần Cao Sơn Dương Tử về Yểu Nương sẽ không đi đâu cả, ở trên thuyền cũng không tệ,các cô nương bị Cao Sơn Dương Tử bao rồi, nên mụ không quản các cô nương khác làm cái gì.
Tiểu Nguyên Bảo đã về, cũng rất bất thường, ôm tỳ bà cười ngây ngốc, cười rất vui, con điếm non này nhất định động lòng xuân rồi, Yểu Nương đi tới nhéo thật mạnh lên cánh tay nàng, thấy nàng đau chảy nước mắt mới hài lòng, một con ca kỹ mơ tưởng tình ái gì chứ, kiếm đủ tiền dưỡng lão rồi gả cho một lão nông mới là con đường chính, đám ngu xuẩn, không dùng mông mà nghĩ đi, thư viện toàn người thế nào, nghèo nhất cũng là quý tộc lão gia tương lai, ai thèm nhìn thứ tàn hoa bại liễu này.
- Nguyên Gia không phải như thế đâu, ba năm qua chàng tằn tiện tích góp được mấy chục quan rồi, chàng nói thêm ba tháng nữa là đủ tiền chuộc thân cho con, bảo con cố gắng chịu đựng.
- Là cái tên học sinh luôn tới tìm ngươi nhưng không bao giờ ở lại qua đêm chứ gì? Là cái tên trượng phu của ngươi? Yểu Nương trừng mắt lên:
- Đúng thế, vừa rồi chàng mở rương cho con nhìn tiền, có bảy mươi quan rồi, ma ma, sau này đừng bắt con tiếp khách nữa, con không muốn có lỗi với chàng.
Yểu Nương nghe xong phẫn nộ tát Tiểu Nguyên Bảo chửi lớn: - Con điếm ngu xuẩn này, có nam nhân như thế, ma ma cũng muốn gả, còn không mau ôm chặt lấy, đợi cái gì chứ, mau mang rương tiền tới đây, bảy mươi quan thì bảy mươi quan, ngươi nghĩ ma ma chỉ biết tới tiền thôi à?
Khi Nguyên Gia kích động cùng Trư Tông khiêng rương tiền tới thuyền thì Thẩm Công Hải và Diêu Tứ cũng vội vàng chạy tới, là huynh đệ ở cùng phòng ba năm, chuyện lớn thế này không lý do gì không tới xem.
- Úi chà chà, Nguyên công tử đúng là có tình có nghĩa, ma ma ta cũng không có lý nào ngăn nữ nhi gả đi, theo Lý mà nói chuộc thân, khế ước ghi rõ ràng rồi. Ài, ai bảo ma ma ta bản tính Bồ tát, không chịu được mộng đẹp của người có tình, bảy mươi quan thì bảy mươi quan vậ phục mấy năm qua làm cho Nguyên Bảo cũng mang cả đi, coi như hồi môn ma ma cho khuê nữ.
Nguyên Gia đang chuẩn bị cảm tạ vài câu thì Thẩm Công Hải ở sau ngăn lại, nói Yểu Nương: - Lão bảo tử, con bà nó đừng giả làm Bồ tát trước mặt bọn ta, đệ tử thư viện bao bao giờ nợ ân tình người khác, mười quan tiền trong mắt bọn ta không là cái gì hết, đại gia của thư viện không cần mụ bảo tử thi ân bán huệ, đây là hai mươi quan tiền, phần thừa ra thưởng cho ngươi, mau lấy văn thư kết toán, sau này hai bên không liên quan, nếu đại gia còn nghe thấy ngươi nói tới tên đệ muội, sẽ đập nát cái Yến Lai Lâu của ngươi.
Yểu Nương cho bao giờ chê tiền, bất kể Thẩm Công Hải nói khó nghe thế nào, làm nghề này lời khó nghe gấp bội cũng nghe nghe mãi rồi, trơ lỳ rồi, hai đĩnh bạc to tướng trước mắt làm lóa mắt, cướp ngay lấy ôm trong lòng, cười nịnh: - Vâng vâng, công tử nói đúng lắm, Nguyên Bảo sắp làm nương tử quan gia rồi, lão bà tử này về sau đảm bảo không nói tới một chữ, nếu sai, công tử cứ xé miệng.
Tiểu Nguyên Bảo mặc áo đại hồng được mấy ca kỹ vây quanh đẩy từ khoang thuyền ra, thẹn thùng cúi đầu, Nguyên Gia nhìn mà vui sướng, đang định đi lên nắm tay làm gì Thẩm Công Hải kéo lại, lấy trong giỏ ra một bọc y phục, ném cho Tiểu Nguyên Bảo: - Đệ muội, nếu như nghĩ cho Nguyên Gia thì hãy thay y phục trên người đi, nhớ kỹ, đồ của Yến Lai lâu không được mang theo bất kỳ thứ gì, tỷ muội tốt đến đâu từ nay là người qua đường, nếu như làm được điều này, vi huynh ngay hôm nay làm chủ cho hai người, lập tức thành thân, nếu không chuyển này khỏi nói tới.
Nguyên Gia không hiểu gì, hỏi:
- Hải Tử, con người đều có cảm tình, Nguyên Bảo ở cùng tỷ muội bao năm, tuyệt tình như thế có phải thấy giàu quên nghĩa không?
Thẩm Công Hải kéo Trư Tông, Diêu Tứ tới, chỉ hai người nói: - Bọn họ là người thế nào? Chúng ta là người thế nào, nhìn cho kỹ, bốn chúng ta là một loại người, báo đáp thế nào cũng không quá, cười thê thất trung hiếu như vậy là một chuyện đẹp, tuy thiếu đi chút lễ tiết, nhưng thư viện ta ít chú ý nhất lại chính là thứ này.
- Nghĩ mà xem, chúng ta mười năm đèn sách là vì cái gì? Chẳng phải là muốn một ngày thi triển tài năng, lưu danh sử sách, lập nên thịnh thế ngàn đời không suy sao?
- Thêm một tháng rưỡi nữa là lúc chúng ta cùng toàn bộ sĩ tử thiên hạ ganh đúa hơn kém, thư viện ta sẽ thành đích của mọi mũi tên, mặc dù trong luật pháp không ghi cấm lương gia kết hôn với tiện tịch, nhưng ngươi tưởng thứ này không tồn tại à? Nạp thiếp chẳng ai để ý, cưới thê cần tam mai lục chứng , những thứ này sẽ viết vào quan bằng của ngươi. Nếu như để họ biết đệ muội xuất thân thanh lâu, ngươi còn có tiền đồ gì nữa, bao năm vất vả của ngươi sẽ trôi theo dòng nước, thư viện cũng sẽ bị người ta thừa cơ chỉ trích, nên chuyện này không thể không cẩn thận.
Tiểu Nguyên Bảo lúng túng, đó là điều nàng luôn lo sợ, nàng sợ nhất là ảnh hưởng tới sự nghiệp của Nguyên Gia, sau này làm thê tử Nguyên Gia, tất nhiên không tiện qua lại Yến Lai lâu nữa, nhưng vừa rồi nghe nàng báo tin, các tỷ muội ai ai cũng mừng thay nàng, không ít người còn cho nàng chút tiền riêng đề phòng vạn nhất, hoan hỉ thay y phục đẹp nhất cho nàng, đưa nàng ra, coi như thay mặt gia trưởng tiễn về nhà chồng, giờ sao tiện làm chuyện tuyệt tình trước mặt họ.
Nguyên Gia đi tới cạnh nàng, chắp tay cảm tạ đám ca kỹ, dõng dạc nói:
- Hải Tử, ngươi sai rồi, đại trượng phu nói lời đàng hoàng, làm việc nghiêm chỉnh, kẻ kháng xúc xiểm liên quan gì tới ta, quân tử dưỡng đức phải từ bên trong, làm việc che che giấu giấu thì không hay. Nguyên Bảo Nhi vốn là thê tử của ta, bọn ta không trộm không cướp, chuyện do thời thế ép buộc, thân ở thanh lâu không phải là chuyện mất mặt, cưới nàng phải quang minh chính đại, ta còn muốn mời sư trưởng chúc phúc cho phu phụ chúng ta, bộ y phục này rất hợp, nếu làm quan chỉ vì làm quan thì không làm cũng được, ta ở lại thư viện dạy học cũng là công đức. Hải Tử, chúng ta là huynh đệ, ta nhận tâm ý của ngươi, nhưng ta không định để Nguyên Bảo Nhi ủy khuất gả cho ta, nếu không cha mẹ dưới suối vàng cũng không tha cho ta.
Thẩm Công Hải buông một tiếng thở dài, đành tùy hắn, nhìn Nguyên Gia và Nguyên Bảo tay trong tay vui sướng đi về thư viện. Đi được mấy bước không thấy Diêu Tứ và Trư Tông nhúc nhích, bực mình nói: - Hai tên vương bát đàn các ngươi không đi còn đợi cái gì.
Trư Tông tóm tay Thẩm Công Hải nói:
- Ba chúng ta tối nay không có chỗ ngủ, tất nhiên không thể ngủ cùng một phòng với đệ muội, hay là ...
Thẩm Công Hải nhìn thuyền hoa của Yến Lai Lâu, lại nhìn Diêu Tứ thèm chạy dãi, dậm chân nói: - Không vấn đề, ăn uống thoải mái, đêm ngủ tự lo. Nói xong rất lịch sự mỉm cười với Yển Nương đang đi tới chào đón.
- Muội mặc y phục đương nhiên tỷ không nhận ra, nhưng giờ muội cởi y phục, sao tỷ không nhận ra chứ, Thiên ma vũ của muội lần nào biểu diễn tỷ cũng xem, còn học được một ít, nhưng không sao nhảy ra được sự diễm mị của muội.
Cao Sơn Dương Tử thấy mất mặt vô cùng, `mình bị người ta chơi đùa như một con ngốc, chẳng trách nữ quỷ này lại ngang nhiên như thế, làm ả đau khổ hơn bị nam nhân cưỡng bức, đây là cưỡng bức tinh thần.
Cao Sơn Dương Tử đờ đẫn từ dưới nước đi lên, mặc y phục trong ánh mắt trêu ghẹo của Hi Mạt Đế Á, quay lại nhìn, thấy trong tay ả là cái trâm của mình, còn nói: - Lần sau muốn tắm nước nóng cứ tìm tỷ, tỷ có thể kỳ lưng cho muội.
Ả rùng mình, bước thật nhanh ra khỏi rừng, bên tai là tiếng cười lớn của Hi Mạt Đế Á, ả quyết định phải về thuyền thật nhanh, nơi đó mới là thế giới của ả, cái học viện mỹ lệ này toàn là ác ma ăn thịt người.
Mỗi lần Cao Sơn Dương Tử về Yểu Nương sẽ không đi đâu cả, ở trên thuyền cũng không tệ,các cô nương bị Cao Sơn Dương Tử bao rồi, nên mụ không quản các cô nương khác làm cái gì.
Tiểu Nguyên Bảo đã về, cũng rất bất thường, ôm tỳ bà cười ngây ngốc, cười rất vui, con điếm non này nhất định động lòng xuân rồi, Yểu Nương đi tới nhéo thật mạnh lên cánh tay nàng, thấy nàng đau chảy nước mắt mới hài lòng, một con ca kỹ mơ tưởng tình ái gì chứ, kiếm đủ tiền dưỡng lão rồi gả cho một lão nông mới là con đường chính, đám ngu xuẩn, không dùng mông mà nghĩ đi, thư viện toàn người thế nào, nghèo nhất cũng là quý tộc lão gia tương lai, ai thèm nhìn thứ tàn hoa bại liễu này.
- Nguyên Gia không phải như thế đâu, ba năm qua chàng tằn tiện tích góp được mấy chục quan rồi, chàng nói thêm ba tháng nữa là đủ tiền chuộc thân cho con, bảo con cố gắng chịu đựng.
- Là cái tên học sinh luôn tới tìm ngươi nhưng không bao giờ ở lại qua đêm chứ gì? Là cái tên trượng phu của ngươi? Yểu Nương trừng mắt lên:
- Đúng thế, vừa rồi chàng mở rương cho con nhìn tiền, có bảy mươi quan rồi, ma ma, sau này đừng bắt con tiếp khách nữa, con không muốn có lỗi với chàng.
Yểu Nương nghe xong phẫn nộ tát Tiểu Nguyên Bảo chửi lớn: - Con điếm ngu xuẩn này, có nam nhân như thế, ma ma cũng muốn gả, còn không mau ôm chặt lấy, đợi cái gì chứ, mau mang rương tiền tới đây, bảy mươi quan thì bảy mươi quan, ngươi nghĩ ma ma chỉ biết tới tiền thôi à?
Khi Nguyên Gia kích động cùng Trư Tông khiêng rương tiền tới thuyền thì Thẩm Công Hải và Diêu Tứ cũng vội vàng chạy tới, là huynh đệ ở cùng phòng ba năm, chuyện lớn thế này không lý do gì không tới xem.
- Úi chà chà, Nguyên công tử đúng là có tình có nghĩa, ma ma ta cũng không có lý nào ngăn nữ nhi gả đi, theo Lý mà nói chuộc thân, khế ước ghi rõ ràng rồi. Ài, ai bảo ma ma ta bản tính Bồ tát, không chịu được mộng đẹp của người có tình, bảy mươi quan thì bảy mươi quan vậ phục mấy năm qua làm cho Nguyên Bảo cũng mang cả đi, coi như hồi môn ma ma cho khuê nữ.
Nguyên Gia đang chuẩn bị cảm tạ vài câu thì Thẩm Công Hải ở sau ngăn lại, nói Yểu Nương: - Lão bảo tử, con bà nó đừng giả làm Bồ tát trước mặt bọn ta, đệ tử thư viện bao bao giờ nợ ân tình người khác, mười quan tiền trong mắt bọn ta không là cái gì hết, đại gia của thư viện không cần mụ bảo tử thi ân bán huệ, đây là hai mươi quan tiền, phần thừa ra thưởng cho ngươi, mau lấy văn thư kết toán, sau này hai bên không liên quan, nếu đại gia còn nghe thấy ngươi nói tới tên đệ muội, sẽ đập nát cái Yến Lai Lâu của ngươi.
Yểu Nương cho bao giờ chê tiền, bất kể Thẩm Công Hải nói khó nghe thế nào, làm nghề này lời khó nghe gấp bội cũng nghe nghe mãi rồi, trơ lỳ rồi, hai đĩnh bạc to tướng trước mắt làm lóa mắt, cướp ngay lấy ôm trong lòng, cười nịnh: - Vâng vâng, công tử nói đúng lắm, Nguyên Bảo sắp làm nương tử quan gia rồi, lão bà tử này về sau đảm bảo không nói tới một chữ, nếu sai, công tử cứ xé miệng.
Tiểu Nguyên Bảo mặc áo đại hồng được mấy ca kỹ vây quanh đẩy từ khoang thuyền ra, thẹn thùng cúi đầu, Nguyên Gia nhìn mà vui sướng, đang định đi lên nắm tay làm gì Thẩm Công Hải kéo lại, lấy trong giỏ ra một bọc y phục, ném cho Tiểu Nguyên Bảo: - Đệ muội, nếu như nghĩ cho Nguyên Gia thì hãy thay y phục trên người đi, nhớ kỹ, đồ của Yến Lai lâu không được mang theo bất kỳ thứ gì, tỷ muội tốt đến đâu từ nay là người qua đường, nếu như làm được điều này, vi huynh ngay hôm nay làm chủ cho hai người, lập tức thành thân, nếu không chuyển này khỏi nói tới.
Nguyên Gia không hiểu gì, hỏi:
- Hải Tử, con người đều có cảm tình, Nguyên Bảo ở cùng tỷ muội bao năm, tuyệt tình như thế có phải thấy giàu quên nghĩa không?
Thẩm Công Hải kéo Trư Tông, Diêu Tứ tới, chỉ hai người nói: - Bọn họ là người thế nào? Chúng ta là người thế nào, nhìn cho kỹ, bốn chúng ta là một loại người, báo đáp thế nào cũng không quá, cười thê thất trung hiếu như vậy là một chuyện đẹp, tuy thiếu đi chút lễ tiết, nhưng thư viện ta ít chú ý nhất lại chính là thứ này.
- Nghĩ mà xem, chúng ta mười năm đèn sách là vì cái gì? Chẳng phải là muốn một ngày thi triển tài năng, lưu danh sử sách, lập nên thịnh thế ngàn đời không suy sao?
- Thêm một tháng rưỡi nữa là lúc chúng ta cùng toàn bộ sĩ tử thiên hạ ganh đúa hơn kém, thư viện ta sẽ thành đích của mọi mũi tên, mặc dù trong luật pháp không ghi cấm lương gia kết hôn với tiện tịch, nhưng ngươi tưởng thứ này không tồn tại à? Nạp thiếp chẳng ai để ý, cưới thê cần tam mai lục chứng , những thứ này sẽ viết vào quan bằng của ngươi. Nếu như để họ biết đệ muội xuất thân thanh lâu, ngươi còn có tiền đồ gì nữa, bao năm vất vả của ngươi sẽ trôi theo dòng nước, thư viện cũng sẽ bị người ta thừa cơ chỉ trích, nên chuyện này không thể không cẩn thận.
Tiểu Nguyên Bảo lúng túng, đó là điều nàng luôn lo sợ, nàng sợ nhất là ảnh hưởng tới sự nghiệp của Nguyên Gia, sau này làm thê tử Nguyên Gia, tất nhiên không tiện qua lại Yến Lai lâu nữa, nhưng vừa rồi nghe nàng báo tin, các tỷ muội ai ai cũng mừng thay nàng, không ít người còn cho nàng chút tiền riêng đề phòng vạn nhất, hoan hỉ thay y phục đẹp nhất cho nàng, đưa nàng ra, coi như thay mặt gia trưởng tiễn về nhà chồng, giờ sao tiện làm chuyện tuyệt tình trước mặt họ.
Nguyên Gia đi tới cạnh nàng, chắp tay cảm tạ đám ca kỹ, dõng dạc nói:
- Hải Tử, ngươi sai rồi, đại trượng phu nói lời đàng hoàng, làm việc nghiêm chỉnh, kẻ kháng xúc xiểm liên quan gì tới ta, quân tử dưỡng đức phải từ bên trong, làm việc che che giấu giấu thì không hay. Nguyên Bảo Nhi vốn là thê tử của ta, bọn ta không trộm không cướp, chuyện do thời thế ép buộc, thân ở thanh lâu không phải là chuyện mất mặt, cưới nàng phải quang minh chính đại, ta còn muốn mời sư trưởng chúc phúc cho phu phụ chúng ta, bộ y phục này rất hợp, nếu làm quan chỉ vì làm quan thì không làm cũng được, ta ở lại thư viện dạy học cũng là công đức. Hải Tử, chúng ta là huynh đệ, ta nhận tâm ý của ngươi, nhưng ta không định để Nguyên Bảo Nhi ủy khuất gả cho ta, nếu không cha mẹ dưới suối vàng cũng không tha cho ta.
Thẩm Công Hải buông một tiếng thở dài, đành tùy hắn, nhìn Nguyên Gia và Nguyên Bảo tay trong tay vui sướng đi về thư viện. Đi được mấy bước không thấy Diêu Tứ và Trư Tông nhúc nhích, bực mình nói: - Hai tên vương bát đàn các ngươi không đi còn đợi cái gì.
Trư Tông tóm tay Thẩm Công Hải nói:
- Ba chúng ta tối nay không có chỗ ngủ, tất nhiên không thể ngủ cùng một phòng với đệ muội, hay là ...
Thẩm Công Hải nhìn thuyền hoa của Yến Lai Lâu, lại nhìn Diêu Tứ thèm chạy dãi, dậm chân nói: - Không vấn đề, ăn uống thoải mái, đêm ngủ tự lo. Nói xong rất lịch sự mỉm cười với Yển Nương đang đi tới chào đón.
/1414
|