Vừa mới nói xong cổ bị đập cho một cái, Trường Tôn thị với bộ dạng hận sắt không thành thép đứng đằng sau, nghiến răng mắng: - Huân quý đánh nhau, ai thắng người đó có lý, đây là phép tắc thảo nguyên, từ khi nào thành quy củ của Quan Trung, bệ hạ chỉ nói đùa, tưởng thật gì chứ?
- Tra án cho tử tế, để tâm vào, Trường An có một đám tai họa như thế, không trừ đi ai mà ngủ được, chuyện Trương gia không phải ngươi làm, người Oa ở bị chết nếu không liên quan tới Sầm Văn Bổn thì bản cung cho rằng do ngươi làm, hiện giờ người ta muốn lấy mạng Sầm Văn Bổn, nên mới không thể là ngươi. Hoàng gia chưa bao giờ nói lời khẳng định như thế, chỉ có ngươi, chứ người khác bản cung chẳng thèm hỏi một câu, đây là ân điển, mau cút đi phá án, một người quen cũ sẽ giúp ngươi.
Bị Trường Tôn thị đuổi ra khỏi đại điện, còn nghe thấy bà ta góp ý với hoàng đế, sau này ít dùng quy củ thảo nguyên đi, Vân Diệp biết Lý Nhị muốn dùng cách đó giải quyết vấn đề thật chứ chả phải nói đùa, cả đời ông ta sùng bái vũ lực, có nghĩ thế cũng chẳng lạ.
Nhớ lại khi Úy Trì Cung bức cung Lý Uyên, đi một bược hỏi một câu :" Bao giờ bệ hạ nhường ngôi, bao giờ bệ hạ nhường ngôi, bao giờ bệ hạ nhường ngôi?" Một mãnh tướng toàn thân đẫm máu, sát khí ngùn ngụt bức bánh như thế, đừng nói Lý Uyên, dù là vị hoàng đế mạnh mẽ hơn cũng sụp đổ, còn sự hung bạo trong lòng Lý Nhị bây giờ từ đâu ra?
Hạ Thiên Thương đứng ở cửa cung cười thân thiện, Đoàn Hồng thì hể hả, thấy Vân Diệp ra, Hạ Thiên Thương đi lên thi lễ, Đoàn Hồng cao giọng tuyên thánh chỉ, tên Hạ Thiên Thương này không ngờ lại có thiên tử lệnh tiễn.
- Hầu gia cố lên, nô tài nghe nói khoái mã báo tin cho Trương Lượng đã qua Lạc Dương, ngài thực sự chỉ có sáu ngày, cố lên, nếu không nô tài tới huyện Lam Điền xem đánh trận, thấy Vân hầu thua mà không cứu sẽ đau lòng lắm.
- Sớm muộn có ngày ta đưa ngươi tới thư viện, lúc đó xem ta xử lý ngươi ra sao. Vân Diệp phất ống tay áo, kệ Đoàn Hồng, hỏi thẳng Hạ Thiên Thương: - Không biết hiện giờ Hạ huynh đệ tìm được người khả nghi chưa?
Hạ Thiên Thương chắp tay nói:
- Bẩm hầu gia, tìm được rồi, Vân gia khả nghi nhất, có động cơ, có năng lực, có thủ đoạn, chỉ có Vân gia.
- Lão Hạ, đừng đùa, lúc này ta không có tâm tư đùa đâu.
- Hạ quan không đùa, trong tay Trương Cử Đạo nắm một phiến giáp mà chỉ Vân gia với có, vậy phải là nhà có liên quan rất sâu với Vân gia mới có, hạ quan tra tất cả người có bộ giáp này, kiểm nghiệm cả giáp, không bộ nào thiếu, sổ sách Vân gia đã chứng minh.
- Trương Cử Đạo là một viên mãnh tướng giết người vô số, nhưng đêm đó gần như không kịp phản kháng, thân trúng hai mươi sáu đao ngã trong vũng máu, không nhát nào trí mạng, do mất máu quá nhiều mà chết. Kẻ địch hành hạ hắn xong mới giết, cao thủ như thế ở kinh thành không nhiều, hạ quan tự nhận võ nghệ không tệ, nhưng dễ dàng giết được một viên mãnh tướng như vậy thì không làm được. Nhưng Vân gia ít nhất có ba vị làm được, không hoài nghi Vân gia thì hoài nghi ai?
- Còn hắn nữa!
Vân Diệp chỉ Đoàn Hồng:
- Không thể, đêm đó nô tài hộ giá ở cung Vạn Dân cùng ba vị cung phụng, Vân hầu đừng kéo nô tài vào, một khi nô tài giết người, dù giết sai cũng đành chịu, Vân hầu nói đúng không?
Bộ dạng đắc ý của Đoàn Hồng làm người ta rất muốn đấm cho một cái vào mặt, nhưng Vân Diệp lại cười, cười rất vui vẻ, lấy một cục đá ngồi giải toán, một chiếc thuyền xuôi dòng, một ngày đi bảy mười dặm, đi sáu ngày, một chiếc khoái thuyền thuận nước thuận gió lại giương buồm, đi muộn bảy ngày, khi nào đuổi kịp?
Tính xong Vân Diệp chán nản, đứng ở cửa cung nhìn về phía đông không nói không rằng, đợi mệnh lệnh điều tra sư tiết Cao Ly tới nơi thì chắc Uyên Cái Tô Văn cũng lên thuyền rồi.
- Có phải Vân hầu đã biết ai là hung thủ? Theo hạ quan điều tra, hung thủ phải hơn một trăm tám mươi người, hạ quan không tin bọn chúng có thể ẩn nấp không để lại dấu vết.
- Lão Hạ, còn một người nữa dễ dàng giết được Trương Cử Đạo, ta đã biết ai hãm hại mình, nhưng muộn rồi, không thể chứng minh hắn từng có mặt ở hiện trường nữa. Ha ha ha, lão tử cuối cùng được nếm tư vị nuôi hổ gây họa rồi, hiện giờ tên đó phải đắc ý lắm. - Vân hầu biết rồi sao? Hạ Thiên Thương, Đoàn Hồng cúi đầu xem nửa ngày, không hiểu Vân Diệp viết gì trên mặt đất.
Tâm tình Vân Diệp cực tệ, dẫn Hạ Thiên Thương tới phủ Hà Thiệu, mật đàm một lúc rồi cáo từ về thẳng nhà, khi rời cung Vạn Dân, Trường Tôn thị muốn Vân gia toàn lực giới bị, tránh để địch lợi dụng cơ hội.
Hạ Thiên Thương thấy tâm trạng Vân Diệp không tốt, không hỏi, cưỡi ngựa theo sau, cùng tới Vân gia, hắn không hiểu vì sao Vân Diệp không tới Trương gia tra thi thể, cũng không tới nhà Sầm Văn Bổn hỏi điểm nghi vấn, chỉ muốn về nhà, chẳng lẽ đả kích lần này làm y mất hết tự tin? Hắn không tin ai giải toán lại phá án được, nhưng quyền chủ động trong tay Vân Diệp, hắn không tiện hỏi nhiều.
Về nhà thấy đại sảnh chật kín người, Hầu Quân Tập vừa tới Trường An cũng có mặt, hai người ngồi sau Tần Quỳnh nhỏ giọng thì thầm, Lý Thái như con khỉ, nóng ruột chạy khắp nơi.
Thấy Vân Diệp về Lý Thừa Càn đi tới hỏi: - Phụ hoàng bảo sao?
- Cho ta sáu ngày tra án, phải làm rõ nguyên nhân trước khi Trương Lượng về, nếu không ta phải đánh với ông ta, ai thắng là có lý.
Hầu Quân Tập cười âm hiểm:
- Trong nhà ta còn có năm tên mãnh tốt, tặng ngươi, mấy nhà chúng ta mỗi nhà bỏ ra mấy hảo thủ, thêm vào cái tên có thể giết từ thành đông tới thành tây ở Lạc Dương, ta không tin Trương Lượng còn có cơ hội sống. Lưu Văn Tĩnh bị Đậu gia chơi chết như thế, chúng ta chơi lần nữa có sao.
Tần Quỳnh nhíu mày, Trình Giảo Kim cười lớn, Ngưu Tiến Đạt thở dài: - Nếu không còn cách nào khác thì đành phải làm thế, cách này tuy tanh máu, nhưng là cách tốt phá vỡ cục diện bế tắc, là thế gia tướng môn, sức mạnh là chứng cứ thuyết phục nhất.
- Ha ha ha, Quân Tập nói không sai, một vụ án lớn, muốn phá trong sáu ngày là không thể, hơn nữa người làm được c huyện này không thể là tiểu hộ, nói không chừng là mấy nhà hợp lại, một khi lôi ra, không biết triều đường sẽ loạn thế nào, không bằng xử lý nhanh cho xong.
Vân Diệp cảm tạ ơn chi viện của Hầu Quân Tập, cười nói: - Hầu thúc thúc quá xem thường tiểu chất rồi, một vụ án nhỏ xíu có là gì, vừa rồi nghe Hạ Thiên Thương nói qua tình hình vụ án, tiểu chất đã biết kẻ nào làm, nói ra đúng là tiểu chất liên lụy Trương gia,. Cho nên lần này là tiểu chất có lỗi với già trẻ Trương gia, nói thật, tiểu chất ghét Trương Lượng, nhưng chưa từng nghĩ tới đụng vào một sợi tóc lão mẫu thê nhi của ông ta.
- Các vị thúc bá ngồi đây đều có giới hạn làm người của mình, nhất định tuân thủ giới hạn đó, tiểu chất cũng có, giết Trương Lượng không khó, thủy sư Lĩnh Nam có vô số kỳ thuật, Trương Lượng có dẫn cả nghìn người tới cũng bị giết bất kỳ lúc nào, học vấn của thư viện dùng vào việc giết người, mọi người có nằm mơ cũng không ngờ được nó ác liệt cỡ nào.
Mọi người xung quanh đều gật đầu, mê trận thư viện với đủ cách giết người đã thành truyền thuyết ở Trường An, thảm cảnh của Đinh Ngạn Bình là minh chứng tốt nhất, ngay cả hán tử như Cầu Nhiệm Khách còn thề không bao giờ bước chân vào chỗ quỳ quái đó nữa.
- Tra án cho tử tế, để tâm vào, Trường An có một đám tai họa như thế, không trừ đi ai mà ngủ được, chuyện Trương gia không phải ngươi làm, người Oa ở bị chết nếu không liên quan tới Sầm Văn Bổn thì bản cung cho rằng do ngươi làm, hiện giờ người ta muốn lấy mạng Sầm Văn Bổn, nên mới không thể là ngươi. Hoàng gia chưa bao giờ nói lời khẳng định như thế, chỉ có ngươi, chứ người khác bản cung chẳng thèm hỏi một câu, đây là ân điển, mau cút đi phá án, một người quen cũ sẽ giúp ngươi.
Bị Trường Tôn thị đuổi ra khỏi đại điện, còn nghe thấy bà ta góp ý với hoàng đế, sau này ít dùng quy củ thảo nguyên đi, Vân Diệp biết Lý Nhị muốn dùng cách đó giải quyết vấn đề thật chứ chả phải nói đùa, cả đời ông ta sùng bái vũ lực, có nghĩ thế cũng chẳng lạ.
Nhớ lại khi Úy Trì Cung bức cung Lý Uyên, đi một bược hỏi một câu :" Bao giờ bệ hạ nhường ngôi, bao giờ bệ hạ nhường ngôi, bao giờ bệ hạ nhường ngôi?" Một mãnh tướng toàn thân đẫm máu, sát khí ngùn ngụt bức bánh như thế, đừng nói Lý Uyên, dù là vị hoàng đế mạnh mẽ hơn cũng sụp đổ, còn sự hung bạo trong lòng Lý Nhị bây giờ từ đâu ra?
Hạ Thiên Thương đứng ở cửa cung cười thân thiện, Đoàn Hồng thì hể hả, thấy Vân Diệp ra, Hạ Thiên Thương đi lên thi lễ, Đoàn Hồng cao giọng tuyên thánh chỉ, tên Hạ Thiên Thương này không ngờ lại có thiên tử lệnh tiễn.
- Hầu gia cố lên, nô tài nghe nói khoái mã báo tin cho Trương Lượng đã qua Lạc Dương, ngài thực sự chỉ có sáu ngày, cố lên, nếu không nô tài tới huyện Lam Điền xem đánh trận, thấy Vân hầu thua mà không cứu sẽ đau lòng lắm.
- Sớm muộn có ngày ta đưa ngươi tới thư viện, lúc đó xem ta xử lý ngươi ra sao. Vân Diệp phất ống tay áo, kệ Đoàn Hồng, hỏi thẳng Hạ Thiên Thương: - Không biết hiện giờ Hạ huynh đệ tìm được người khả nghi chưa?
Hạ Thiên Thương chắp tay nói:
- Bẩm hầu gia, tìm được rồi, Vân gia khả nghi nhất, có động cơ, có năng lực, có thủ đoạn, chỉ có Vân gia.
- Lão Hạ, đừng đùa, lúc này ta không có tâm tư đùa đâu.
- Hạ quan không đùa, trong tay Trương Cử Đạo nắm một phiến giáp mà chỉ Vân gia với có, vậy phải là nhà có liên quan rất sâu với Vân gia mới có, hạ quan tra tất cả người có bộ giáp này, kiểm nghiệm cả giáp, không bộ nào thiếu, sổ sách Vân gia đã chứng minh.
- Trương Cử Đạo là một viên mãnh tướng giết người vô số, nhưng đêm đó gần như không kịp phản kháng, thân trúng hai mươi sáu đao ngã trong vũng máu, không nhát nào trí mạng, do mất máu quá nhiều mà chết. Kẻ địch hành hạ hắn xong mới giết, cao thủ như thế ở kinh thành không nhiều, hạ quan tự nhận võ nghệ không tệ, nhưng dễ dàng giết được một viên mãnh tướng như vậy thì không làm được. Nhưng Vân gia ít nhất có ba vị làm được, không hoài nghi Vân gia thì hoài nghi ai?
- Còn hắn nữa!
Vân Diệp chỉ Đoàn Hồng:
- Không thể, đêm đó nô tài hộ giá ở cung Vạn Dân cùng ba vị cung phụng, Vân hầu đừng kéo nô tài vào, một khi nô tài giết người, dù giết sai cũng đành chịu, Vân hầu nói đúng không?
Bộ dạng đắc ý của Đoàn Hồng làm người ta rất muốn đấm cho một cái vào mặt, nhưng Vân Diệp lại cười, cười rất vui vẻ, lấy một cục đá ngồi giải toán, một chiếc thuyền xuôi dòng, một ngày đi bảy mười dặm, đi sáu ngày, một chiếc khoái thuyền thuận nước thuận gió lại giương buồm, đi muộn bảy ngày, khi nào đuổi kịp?
Tính xong Vân Diệp chán nản, đứng ở cửa cung nhìn về phía đông không nói không rằng, đợi mệnh lệnh điều tra sư tiết Cao Ly tới nơi thì chắc Uyên Cái Tô Văn cũng lên thuyền rồi.
- Có phải Vân hầu đã biết ai là hung thủ? Theo hạ quan điều tra, hung thủ phải hơn một trăm tám mươi người, hạ quan không tin bọn chúng có thể ẩn nấp không để lại dấu vết.
- Lão Hạ, còn một người nữa dễ dàng giết được Trương Cử Đạo, ta đã biết ai hãm hại mình, nhưng muộn rồi, không thể chứng minh hắn từng có mặt ở hiện trường nữa. Ha ha ha, lão tử cuối cùng được nếm tư vị nuôi hổ gây họa rồi, hiện giờ tên đó phải đắc ý lắm. - Vân hầu biết rồi sao? Hạ Thiên Thương, Đoàn Hồng cúi đầu xem nửa ngày, không hiểu Vân Diệp viết gì trên mặt đất.
Tâm tình Vân Diệp cực tệ, dẫn Hạ Thiên Thương tới phủ Hà Thiệu, mật đàm một lúc rồi cáo từ về thẳng nhà, khi rời cung Vạn Dân, Trường Tôn thị muốn Vân gia toàn lực giới bị, tránh để địch lợi dụng cơ hội.
Hạ Thiên Thương thấy tâm trạng Vân Diệp không tốt, không hỏi, cưỡi ngựa theo sau, cùng tới Vân gia, hắn không hiểu vì sao Vân Diệp không tới Trương gia tra thi thể, cũng không tới nhà Sầm Văn Bổn hỏi điểm nghi vấn, chỉ muốn về nhà, chẳng lẽ đả kích lần này làm y mất hết tự tin? Hắn không tin ai giải toán lại phá án được, nhưng quyền chủ động trong tay Vân Diệp, hắn không tiện hỏi nhiều.
Về nhà thấy đại sảnh chật kín người, Hầu Quân Tập vừa tới Trường An cũng có mặt, hai người ngồi sau Tần Quỳnh nhỏ giọng thì thầm, Lý Thái như con khỉ, nóng ruột chạy khắp nơi.
Thấy Vân Diệp về Lý Thừa Càn đi tới hỏi: - Phụ hoàng bảo sao?
- Cho ta sáu ngày tra án, phải làm rõ nguyên nhân trước khi Trương Lượng về, nếu không ta phải đánh với ông ta, ai thắng là có lý.
Hầu Quân Tập cười âm hiểm:
- Trong nhà ta còn có năm tên mãnh tốt, tặng ngươi, mấy nhà chúng ta mỗi nhà bỏ ra mấy hảo thủ, thêm vào cái tên có thể giết từ thành đông tới thành tây ở Lạc Dương, ta không tin Trương Lượng còn có cơ hội sống. Lưu Văn Tĩnh bị Đậu gia chơi chết như thế, chúng ta chơi lần nữa có sao.
Tần Quỳnh nhíu mày, Trình Giảo Kim cười lớn, Ngưu Tiến Đạt thở dài: - Nếu không còn cách nào khác thì đành phải làm thế, cách này tuy tanh máu, nhưng là cách tốt phá vỡ cục diện bế tắc, là thế gia tướng môn, sức mạnh là chứng cứ thuyết phục nhất.
- Ha ha ha, Quân Tập nói không sai, một vụ án lớn, muốn phá trong sáu ngày là không thể, hơn nữa người làm được c huyện này không thể là tiểu hộ, nói không chừng là mấy nhà hợp lại, một khi lôi ra, không biết triều đường sẽ loạn thế nào, không bằng xử lý nhanh cho xong.
Vân Diệp cảm tạ ơn chi viện của Hầu Quân Tập, cười nói: - Hầu thúc thúc quá xem thường tiểu chất rồi, một vụ án nhỏ xíu có là gì, vừa rồi nghe Hạ Thiên Thương nói qua tình hình vụ án, tiểu chất đã biết kẻ nào làm, nói ra đúng là tiểu chất liên lụy Trương gia,. Cho nên lần này là tiểu chất có lỗi với già trẻ Trương gia, nói thật, tiểu chất ghét Trương Lượng, nhưng chưa từng nghĩ tới đụng vào một sợi tóc lão mẫu thê nhi của ông ta.
- Các vị thúc bá ngồi đây đều có giới hạn làm người của mình, nhất định tuân thủ giới hạn đó, tiểu chất cũng có, giết Trương Lượng không khó, thủy sư Lĩnh Nam có vô số kỳ thuật, Trương Lượng có dẫn cả nghìn người tới cũng bị giết bất kỳ lúc nào, học vấn của thư viện dùng vào việc giết người, mọi người có nằm mơ cũng không ngờ được nó ác liệt cỡ nào.
Mọi người xung quanh đều gật đầu, mê trận thư viện với đủ cách giết người đã thành truyền thuyết ở Trường An, thảm cảnh của Đinh Ngạn Bình là minh chứng tốt nhất, ngay cả hán tử như Cầu Nhiệm Khách còn thề không bao giờ bước chân vào chỗ quỳ quái đó nữa.
/1414
|