- Cái này là tự nhiên, Vân gia làm việc trước giờ đều quang minh lỗi lạc, bất luận việc gì cũng rõ ràng, vì sao không thể nói cho người biết?
Vân Diệp cố nén cảm giác buồn nôn, mẹ nó, không chỉ muốn lão tử im miệng, còn muốn lấy lão tử làm mồi, đúng là mặt dầy vô địch. Sự thực chứng minh, Vân Diệp vẫn còn đánh giá thấp sự vô sỉ của Viên Thiên Cương.
Sau khi uống một ngụm trà, Viên Thiên Cương thần bí nói với Vân Diệp:
- Không biết Hầu gia có nghe qua một lời đồn đãi hay không?
- Thần tiên nơi nào lại hiển linh nữa sao? Nếu như thần tiên toàn thế giới đều hiển linh liệu có loạn hay không?
Vân Diệp bất mãn nói, vì bộ hạ chết trận nói khoác cũng được, nhưng nói khoác vì người khác thì vô nghĩa quá.
Viên Thiên Cương ung dung nói:
- Ngài còn không biết, Tôn tiên sinh trị bệnh cho Kính Hà long vương trong mộng, còn được long vương tặng cho 20 viên mình châu to như trứng bồ câu. Ngài cũng biết, Tôn tiên sinh rất không thích những tục vật này, đã mang minh châu giao cho Lão đạo ta, chuẩn bị hiến cho bệ hạ, chúc bệ hạ vạn thọ vô cương.
Nói xong thì móc từ trong lòng ra một hộp dẹp, sau khi mở ra quả thực có 24 hạt châu bên trong. Thế nhưng Vân Diệp trông quen quen, giống như bộ hạt châu Tôn Tư Mạc lấy từ bảo khố nhà mình đi ngày trước. Trên hộp vẫn còn dán tiêu hào (số hiệu), Vân gia bí mật giấu bốn chữ ấn giám hồng, vẫn còn đang trên mặt. Viên Thiên Cương ngươi mặt dày thì cũng phải gỡ mấy chữ này đi chứ, lão tử khi nào lại biến thành Kính Hà long vương xúi quẩy rồi?
Móc tiểu đao trong lòng ra cẩn thận cạo tiêu hào, lại nhổ bọt lau sạch ấn giám xong mới trả lại hộp cho Viên Thiên Cương, nói:
- Tôn đạo trưởng đức hạnh sáng rõ, y thuật quán tuyệt thiên hạ, chữa bệnh cho long vương cũng là bình thường, ngân châm đến ắt bách bệnh tiêu. Chuyện của ngài còn chưa là gì, ta còn nghe một chuyện sốc hơn nhiều. Số là có một lần Tôn tiên sinh vào núi hái thuốc, cảm thấy hơi mệt định tìm thôn nhỏ dưới nủi nghỉ ngơi. Lúc này trong sơn thôn có một phụ nhân khó sinh đã chết, vừa mới hạ quan tài vùi vào đất. Tôn tiên sinh bấm ngón tay tính toán thì cảm thấy không đúng, phụ nhân này 40 năm dương thọ nữa, hơn nữa con cháu đầy đàn không bệnh mà chết, thế nào lại chết lúc này? Vì vậy bèn bảo người đào phụ nhân kia lên, mới chỉ một châm hạ xuống đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ dưới thân phụ nhân truyền ra, hơn nữa phụ nhân lúc này cũng mở mắt...
Viên Thiên Cương nuốt ực một ngụm nước bọt, sau đó thi lễ nói:
- Việc này lão đạo cũng nghe được chút ít...
**********
Viên Thiên Cương đi rồi Vân Diệp ra roi thúc ngựa đến dược lư. Vượng Tài không dám vào chỗ Tôn Tư Mạc, bên trong đủ các loại mùi khiến nó chùn bước. Vân Diệp cũng không ép, thả cương mặc nó chạy lung tung.
Mấy phó dịch bào chế dược liệu lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt, Tôn tiên sinh tự nhốt mình đã hai ngày không ăn không uống. Vân Diệp thấy buồn cười, cả đời tiên sinh tự hạn chế, là lão đạo sĩ nghiêm cẩn, bây giờ lại bị đại thế bức bách bất đắc dĩ phải tuyên truyền đạo môn, trong lòng nhất định khó chịu không thể nói cùng ai, chỉ có thể tự hành hạ mình mới thấy dễ chịu chút. Đã mặc đạo bào lên thân, là không còn cách rũ bỏ phiền nhiễu thế tục.
Vân Diệp chậm rãi đi tới phòng bếp, rất nhanh đã phi hành, băm chút dưa cho vào nồi, thấy có rau mới cũng làm thêm một đĩa. Đám phó dịch thì nấu cháo rồi đựng vào bát lớn, đặt vào mâm gỗ chuẩn bị đi vào, những thứ này đều là đồ ăn lão đạo thích nhất.
Trong phòng tối om, Vân Diệp kéo màn che ra, ánh sáng bên ngoài theo đó ùa vào. Tôn Tư Mạc ngồi trên bồ đoàn trúc, mặt không chút biểu tình đang niệm kinh văn.
Vân Diệp lấy đồ ăn ra khỏi mâm, cười với Tôn Tư Mạc:
- Thần tiên ngài nên đến tìm ta, tìm Viên Thiên Cương đần ấy làm gì. Từ một chuyện tốt mà bị biến thành chuyện không đâu. Cứ vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng rất xấu tới danh dự của tiên sinh.
- Ngươi tới để chọc ngoáy lão đạo ta sao?
Tôn Tư Mạc mở mắt, giọng nói không có chút biểu tình.
- Đâu đâu, ta dù có gan chọc người nào cũng sao dám chọc ngoáy ngài. Việc này tiên sinh ngài cũng đâu còn cách nào khác, tất cả mọi người trên thế gian đều không thoát khỏi cái gọi là tập thể, muốn ở lại tập thể nhất định phải thiểu số phục tùng đa số, đấy là nguyên tắc làm người. Ngài hồ đồ theo bọn Viên Thiên Cương chẳng phải là vì vậy sao? Đã như vậy vì sao còn phải tự ngược? Không đáng, không đáng. Ngài cứ trực tiếp tìm ta là được rồi, tìm bọn họ nói lảm nhảm làm gì, chuyện tốt cũng thành chuyện xấu. Tân y học của ngài cần được phát triển, [Thiên kim phương] phải để cho tất cả thiên hạ biết.
Chuyện ngài làm vốn là chuyện tốt, nhưng lại bị đám Viên Thiên Cương ngu xuẩn gắn với việc chữa bệnh cho Long vương, lập tức biến thành một chuyện vô cùng tầm thường. May là ta biết sớm, vẫn còn có cách vãn hồi.
Tôn Tư Mạc nghe vậy liền sáng hết cả mắt lên, phát triển tân y học và [Thiên kim phương] là tâm nguyện cả đời lão, nếu qua lần này có tiếng vang lớn, có thể khiến cho người trong thiên hạ đều biết thì dù danh dự có tổn thất cũng đáng.
Vân Diệp nói tiếp:
- Ta làm cho ngài hai cái bánh bột ngô, ngài mau ăn cho nóng, rồi chúng ta nghiên cứu kế hoạch.
Tôn Tư Mạc đứng lên lau tay rồi ăn phần của mình, Vân Diệp ngồi đối diện móc ra mấy hạt đào đã đập, vừa ăn vừa nói với nói với Tôn Tư Mạc:
- Sau này có người hỏi chuyện chữa bệnh cho Long vương, ngài hãy nói đó chỉ là lời vô căn cứ, chẳng qua chỉ là một giấc mộng, kể cho bằng hữu nghe coi như chuyện vui, nào ai biết lại thành thật. Sau này bất cứ ai hỏi ngài cứ nói đấy là hiểu lầm, nhất định phải kiên quyết.
Y học của ngài chính là thứ chân thật nhất thế giới này, là một môn học vấn có lợi, không hề có chút hư huyễn nào. Thuốc ra ba phần thì chính là ba phần, không thể là hai phần, cũng không thể là bốn phần. Đám thần côn Viên Thiên Cương muốn tạo dư luận, lại không ngờ tạo ra tiếng xấu cho tân y học của ngài.
Tôn Tư Mạc gật đầu một cái nói:
- Có lý, thế nhưng đạo môn cần tên tuổi lão đạo ta, bằng không không thể nào hạ thấp uy phong của phật môn? Ưu thế vừa đạt được sẽ hóa thành công cốc. Ta là đệ tử đạo môn, phải xuất lực, nếu cứ từ chối như vậy thì liệu có được hay không?
- Vừa hay ngược lại, việc này sẽ càng làm danh vọng của tiên sinh tăng thêm chứ không phải tổn hại. Chân lý thế gian thường thường nằm trong tay một số ít người, mọi người đều nói tiên sinh xem bệnh cho Long vương rồi, tự nhiên không thể rút lại được. Giải thích của tiên sinh kì thật là nói cho kẻ sĩ có kiến thức ở Trường An nghe, cũng không ngăn được bách tính tin tưởng. Chuyện xem bệnh trong mộng này thực ra là chuyện nhìn thấy tương lai, lại càng khiến người tin tưởng. Tiên sinh xem, cứ như vậy sẽ không tổn hại uy vọng của tiên sinh trong lòng bách tính, cũng cho kẻ sĩ Trường An một giải thích hợp lý, hai bên đều không bị ảnh hưởng. Tựa thật mà giả mới là thủ đoạn bịa đặt cao minh nhất.
Nghe Vân Diệp nói xong, khuôn mặt Tôn Tư Mạc đen như nhọ nồi, buông bánh bột ngô trong tay xuống thở dài nói:
- Dù có thể giấu diếm lòng người trong thiên hạ, nhưng sao có thể lừa gạt được bản thân? Vì lợi ích đạo môn lẽ nào thực sự không còn cách nào vẹn toàn sao? Ngươi mau mau động não, nghĩ cho ta nên làm thế nào mới tốt. Ta có cảm giác không còn mặt mũi nào đi gặp lão hữu rồi.
Mấy năm nay ở chung với Vân Diệp, Tôn Tư Mạc cũng trở nên linh hoạt hơn nhiều. Nếu như là Tôn Tư Mạc trước đây, thì ý kiến của Viên Thiên Cương sẽ bị lão thẳng thừng từ chối - - Tiên sinh cứ tiếp tục xem bệnh, dạy đệ tử, mặc kệ việc bên ngoài. Ngoại trừ phải xuất hiện một hai lần chống đỡ cho đạo môn, thì thời gian còn lại chỉ làm việc của mình, những việc khác cứ để tiểu tử ta làm, nhất định sẽ để cho tiên sinh hoàn thành nghĩa vụ tận sức với đạo môn, đồng thời cũng truyền bá được tân y học ra ngoài, càng không làm tổn thương danh dự của tiên sinh. Mọi việc cứ yên tâm giao cho ta.
Thấy bộ dạng Vân Diệp tràn đầy tự tin, Tôn Tư Mạc rốt cuộc cũng mỉm cười, bắt đầu ăn lấy ăn để. Giao việc cho Vân Diệp làm so với mình tự làm thì yên tâm hơn hẳn.
Thấy Tôn Tư Mạc hết phiền muộn, Vân Diệp liền yên lòng. Ra khỏi dược lư đã thấy Lý Thái thập thò sau đại thụ vẫy tay với y, xong lại lập tức thụt vào.
Vân Diệp đi tới sau đại thụ không nhịn được hỏi:
- Có chuyện gì thì nói, không việc gì thì ta về, còn một đống chuyện chưa làm kia kìa.
Lý Thái từ sau đại thụ bước ra, đặt mông ngồi trên cỏ, tự chỉ vào mình nói:
- Ngươi xem ta có giống Văn Khúc tinh quân hạ phàm không?
- Văn Khúc tinh quân không thấy đâu, nhưng thấy rất giống Cẩu Đầu tinh quân. Ngươi sao lại tự sướng đến mức này rồi? Lý Thanh Tước ngươi có cần phải tô vẽ thần bí thế không?
Lý Thái lập tức nhảy dựng lên chửi ầm:
- Lão tử cần sao? Đi xin cơm cũng là Lý Thái ta, thịt toàn thân ta là phụ hoàng, mẫu hậu cho ta, lớn như vậy rồi còn ăn lương thực của bách tính, học vấn cũng là các tiên sinh dạy, hơn nữa ta nghiên cứu toàn canh ba dậy canh năm ngủ, có thời gian xem trời xem sao cái rắm. Trăng là một sao gần chúng ta nhất, chúng ta năm ngoái đã nhìn rồi, trên đó ngoài đá thì cũng là hố, có thần tiên quái đâu, thậm chí ta còn hoài nghi các tinh quân khác cũng là một bộ dáng như vậy.
Hôm nay Ti thiên giám nói có Văn Khúc tinh hạ xuống hoàng gia, đồng thời nhận định đó là ta, ngươi muốn đại ca ta phải làm sao? Muốn ta tự xử thế nào? Ta con mẹ nó đã thành quái thai hoàng tử, phụ hoàng không ngờ lại cao hứng tột cùng, đại ca cũng cao hứng, thế nhưng bản thân ta trong lòng khó chịu, làm sao quái nào bây giờ? Hi Mạt Đế Á còn tới nhìn mặt ta, như đang nhìn quái vật.
Vân Diệp cười ngặt nghẽo, lăn lộn trên cỏ. Hiện tại làm thần tiên là trào lưu của xã hội, từ khi cố sự Huyền Trang thấy phật truyền ra, Trường An liền có xu hướng này, Lý Thái cũng không thoát khỏi ma trảo của nó.
Cười xong mới nghiêm trang nói với Lý Thái:
- Ngươi là Văn Khúc tinh quân? Vậy có biết ta có địa vị gì không? Đông Thắng Thần Châu có một Ngạo Lai quốc, Ngạo Lai quốc có một Ngạo Lai phong (núi), Ngạo Lai phong lại có một cự thạch ngũ thải quang mang, chính là một khối linh thạch còn sót lại khi Nữ Oa nương nương vá trời, được thiên địa dựng hóa. Một ngày có sét đánh vào trên cự thạch ngũ thải, ngũ thải thạch nứt ra, ta liền nhảy ra ngoài, gặp gió thì lớn, hai mắt bắn ra kim quang, khiến thiên địa run rẩy...
Lý Thái sau khi nghe xong thì giận dữ, bóp lấy cổ Vân Diệp muốn đồng quy vu tận, quá buồn nôn, không thể chịu được, hắn cho rằng Vân Diệp đang cười nhạo hắn.
- Dừng, bóp nữa sẽ chết ta, ngươi còn muốn biết cách ứng đối với việc này hay không?
Vân Diệp khó khăn lắm mới đẩy được Lý Thái ra, xoa cổ họng hỏi hắn.
Lý Thái nghiêm mặt nói:
- Tốt, ngươi mau nói, đừng có làm nhục ta, bằng không đừng trách ta giở mặt.
- Được được, không cười ngươi nữa, có điều lời ta vừa nói rất có đạo lý. Thế gian vốn vô sự, cứ lo sợ không đâu. Thân phận ngươi vốn đã nhạy cảm, khiến ngươi giỏi hơn các hoàng tử khác chính là mang họa cho ngươi. Ngươi ngẫm lại xem nếu như toàn bộ hoàng tử đều là thần tiên, ngươi chẳng phải là cũng trở thành bình thường rồi? Phụ hoàng ngươi là Ngọc Đế hạ phàm, mẫu hậu ngươi là Vương mẫu, ca ca ngươi là Bắc Cực Tử Vi đại đế, ngươi là Văn Khúc tinh quân, Tiểu Khác là Cẩu Đầu tinh, các đệ đệ khác không phải là Trư Đầu tinh thì cũng là Ngưu Đầu tinh, cả nhà đều là thần tiên, chẳng phải hay lắm sao?
- Sao có thể như vậy, ngươi còn chọc ta?
- Ai chọc ngươi, rồng sinh chín con, con nào con nấy khác nhau, phụ hoàng ngươi là rồng không sai chứ? Bát phúc, trào phong, nhai tí, bí hí, thục đồ, ly vẫn, bồ lao, toan nghê, tù ngưu, có con nào không phải đại danh đỉnh đỉnh? Ngươi nói cho Ti thiên giám, nếu chỉ tiết lộ thân phận ngươi thì chỉ khiến lòng người rối loạn, xúi giục tâm tư nham hiểm của các huynh đệ ngươi. Nếu như toàn bộ các hoàng tử đều là thần tiên, vậy không thành vấn đề rồi. Nếu như không làm được thì ngươi trong bản tham tấu bọn họ, đổ mọi việc lại cho bọn họ chẳng phải xong sao? Về phần ngươi vùi đầu nghiên cứu, khiến cho thiếu sót không ứng đối được chính sự. Ta cũng không biết là giúp ngươi hay là hại ngươi.
- Làm việc mình thích sẽ dồn toàn tâm toàn lực, ngươi không biết đó là một loại sung sướng thế nào đâu. Ta tranh hoàng vị đối với Đại Đường chỉ trăm hại không lợi, hiện tại hoàng gia đang sống yên lành, hơn hẳn tình cảnh giương cung bạt kiếm giống phụ hoàng lúc trước. Ta lui một bước có gì không thể, lại nói ta không thích làm hoàng đế, đại ca ta làm là tốt nhất, hắn thích làm hoàng đế, huynh đệ chúng ta tình cảm thâm hậu, không có lòng nghi ngờ vô căn cứ. Trên đời này ta nên làm nhân vật đệ nhất vô ưu vô lự vô pháp vô thiên, toàn tâm nghiên cứu học vấn, cũng không tin không sáng tạo ra một cao trào văn hóa mới, đây mới là thứ ta theo đuổi.
- Mẹ ơi, biết bản thân muốn gì, đồng thời biết bản thân có thể muốn cái gì, người như vậy quả nhiên là người hanh phúc nhất.
Vân Diệp bám vai Lý Thái bội phục nói.
**********
Trương Gia lĩnh xuất điềm lành, một cây đào đã có trăm năm tuổi sắp được chủ nhà đốn hạ, nếu không sang năm sẽ kéo mối Tần Lĩnh về làm tổ thì phiền. Có đạo sĩ nhìn trúng một đoạn gỗ đào, định cưa xuống làm vài thanh đào mộc kiếm, ai biết vừa cưa cành xuống xong, thì từ tâm cành đào xuất hiện một đồ án vô cùng kỳ lạ. Đạo sĩ thấy vậy liền ra sức đánh bóng, lúc này liền xuất hiện một bức [Lão tử xuất quan đồ], trên lão tử còn có thanh ngưu trông rất sống động.
Đây mới thực là thần tích, huyện lệnh Vạn Niên huyện kích động đến nỗi không thốt nổi lên lời, tự mình đi hỏi thăm rồi bẩm điềm lành lên hoàng đế. Hoàng đế nghe vậy long nhan hớn hở, phái trọng thần đi trước điều tra. Vương Khuê bán tín bán nghi đi xem xét cẩn thận xong thì mừng rỡ như điên, quả nhiên mọi chuyện đúng như lời huyện lệnh nói. Khi bình tĩnh lại mới sai người lấy nước tinh khiết lau rửa sạch sẽ, muốn xem có phải thực sự như vậy hay không. Kết quả càng lau càng đỏ tươi, hiện ra một đồ án có phong cách rất cổ xưa.
Sau khi hoàng đế thắp hương tắm rửa xong thì tự mình giá lâm Trương Gia lĩnh, tiếp kiến chủ nhân cây đào, một gia đình nông dân thật thà bốn miệng ăn, dẫn theo vợ cùng một gái một trai, đúng là gia đình lương thiện hiếm có. Năm xưa nam chủ nhân theo quân viễn chinh Đột Quyết, hơn nữa còn lập được quân công. Hôm nay tuy chân có chút tật, nhưng vẫn chăm chỉ làm việc nhà nông.
Trưởng Tôn tự mình an ủi nông phụ, nông phụ sợ đến nỗi toát mồ hôi quỳ trên mặt đất, ngay một câu cũng không thốt ra lời. Người như vậy nếu còn giả dối, thì muốn tìm một người thành thật trên đời này sợ rằng vô cùng khó khăn.
Hoàng đế đại hỉ hỏi lão binh muốn gì, lão binh gãi ót ấp úng cả nửa ngày, mới khúm núm xin bệ hạ có thể ban cho hắn một con trâu hay không.
Huyện lệnh Vạn Niên hận không thể lao tới đá cho lão binh mấy cái, lãng phí một cơ hội tốt như vậy. Hoàng đế bệ hạ lại đang vui mừng, dân phong chất phác, thuần hậu chính là do mình giáo hóa. Hoàng đế vung tay lên, ban cho hai đầu trâu cày, gấm vóc mười cuộn, tiền trăm quan. Ngụy Chinh cười cười tự mình mang phong thưởng đến cho lão binh, theo lão thấy cũng chẳng có vấn đề gì.
Vân Diệp cố nén cảm giác buồn nôn, mẹ nó, không chỉ muốn lão tử im miệng, còn muốn lấy lão tử làm mồi, đúng là mặt dầy vô địch. Sự thực chứng minh, Vân Diệp vẫn còn đánh giá thấp sự vô sỉ của Viên Thiên Cương.
Sau khi uống một ngụm trà, Viên Thiên Cương thần bí nói với Vân Diệp:
- Không biết Hầu gia có nghe qua một lời đồn đãi hay không?
- Thần tiên nơi nào lại hiển linh nữa sao? Nếu như thần tiên toàn thế giới đều hiển linh liệu có loạn hay không?
Vân Diệp bất mãn nói, vì bộ hạ chết trận nói khoác cũng được, nhưng nói khoác vì người khác thì vô nghĩa quá.
Viên Thiên Cương ung dung nói:
- Ngài còn không biết, Tôn tiên sinh trị bệnh cho Kính Hà long vương trong mộng, còn được long vương tặng cho 20 viên mình châu to như trứng bồ câu. Ngài cũng biết, Tôn tiên sinh rất không thích những tục vật này, đã mang minh châu giao cho Lão đạo ta, chuẩn bị hiến cho bệ hạ, chúc bệ hạ vạn thọ vô cương.
Nói xong thì móc từ trong lòng ra một hộp dẹp, sau khi mở ra quả thực có 24 hạt châu bên trong. Thế nhưng Vân Diệp trông quen quen, giống như bộ hạt châu Tôn Tư Mạc lấy từ bảo khố nhà mình đi ngày trước. Trên hộp vẫn còn dán tiêu hào (số hiệu), Vân gia bí mật giấu bốn chữ ấn giám hồng, vẫn còn đang trên mặt. Viên Thiên Cương ngươi mặt dày thì cũng phải gỡ mấy chữ này đi chứ, lão tử khi nào lại biến thành Kính Hà long vương xúi quẩy rồi?
Móc tiểu đao trong lòng ra cẩn thận cạo tiêu hào, lại nhổ bọt lau sạch ấn giám xong mới trả lại hộp cho Viên Thiên Cương, nói:
- Tôn đạo trưởng đức hạnh sáng rõ, y thuật quán tuyệt thiên hạ, chữa bệnh cho long vương cũng là bình thường, ngân châm đến ắt bách bệnh tiêu. Chuyện của ngài còn chưa là gì, ta còn nghe một chuyện sốc hơn nhiều. Số là có một lần Tôn tiên sinh vào núi hái thuốc, cảm thấy hơi mệt định tìm thôn nhỏ dưới nủi nghỉ ngơi. Lúc này trong sơn thôn có một phụ nhân khó sinh đã chết, vừa mới hạ quan tài vùi vào đất. Tôn tiên sinh bấm ngón tay tính toán thì cảm thấy không đúng, phụ nhân này 40 năm dương thọ nữa, hơn nữa con cháu đầy đàn không bệnh mà chết, thế nào lại chết lúc này? Vì vậy bèn bảo người đào phụ nhân kia lên, mới chỉ một châm hạ xuống đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ dưới thân phụ nhân truyền ra, hơn nữa phụ nhân lúc này cũng mở mắt...
Viên Thiên Cương nuốt ực một ngụm nước bọt, sau đó thi lễ nói:
- Việc này lão đạo cũng nghe được chút ít...
**********
Viên Thiên Cương đi rồi Vân Diệp ra roi thúc ngựa đến dược lư. Vượng Tài không dám vào chỗ Tôn Tư Mạc, bên trong đủ các loại mùi khiến nó chùn bước. Vân Diệp cũng không ép, thả cương mặc nó chạy lung tung.
Mấy phó dịch bào chế dược liệu lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt, Tôn tiên sinh tự nhốt mình đã hai ngày không ăn không uống. Vân Diệp thấy buồn cười, cả đời tiên sinh tự hạn chế, là lão đạo sĩ nghiêm cẩn, bây giờ lại bị đại thế bức bách bất đắc dĩ phải tuyên truyền đạo môn, trong lòng nhất định khó chịu không thể nói cùng ai, chỉ có thể tự hành hạ mình mới thấy dễ chịu chút. Đã mặc đạo bào lên thân, là không còn cách rũ bỏ phiền nhiễu thế tục.
Vân Diệp chậm rãi đi tới phòng bếp, rất nhanh đã phi hành, băm chút dưa cho vào nồi, thấy có rau mới cũng làm thêm một đĩa. Đám phó dịch thì nấu cháo rồi đựng vào bát lớn, đặt vào mâm gỗ chuẩn bị đi vào, những thứ này đều là đồ ăn lão đạo thích nhất.
Trong phòng tối om, Vân Diệp kéo màn che ra, ánh sáng bên ngoài theo đó ùa vào. Tôn Tư Mạc ngồi trên bồ đoàn trúc, mặt không chút biểu tình đang niệm kinh văn.
Vân Diệp lấy đồ ăn ra khỏi mâm, cười với Tôn Tư Mạc:
- Thần tiên ngài nên đến tìm ta, tìm Viên Thiên Cương đần ấy làm gì. Từ một chuyện tốt mà bị biến thành chuyện không đâu. Cứ vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng rất xấu tới danh dự của tiên sinh.
- Ngươi tới để chọc ngoáy lão đạo ta sao?
Tôn Tư Mạc mở mắt, giọng nói không có chút biểu tình.
- Đâu đâu, ta dù có gan chọc người nào cũng sao dám chọc ngoáy ngài. Việc này tiên sinh ngài cũng đâu còn cách nào khác, tất cả mọi người trên thế gian đều không thoát khỏi cái gọi là tập thể, muốn ở lại tập thể nhất định phải thiểu số phục tùng đa số, đấy là nguyên tắc làm người. Ngài hồ đồ theo bọn Viên Thiên Cương chẳng phải là vì vậy sao? Đã như vậy vì sao còn phải tự ngược? Không đáng, không đáng. Ngài cứ trực tiếp tìm ta là được rồi, tìm bọn họ nói lảm nhảm làm gì, chuyện tốt cũng thành chuyện xấu. Tân y học của ngài cần được phát triển, [Thiên kim phương] phải để cho tất cả thiên hạ biết.
Chuyện ngài làm vốn là chuyện tốt, nhưng lại bị đám Viên Thiên Cương ngu xuẩn gắn với việc chữa bệnh cho Long vương, lập tức biến thành một chuyện vô cùng tầm thường. May là ta biết sớm, vẫn còn có cách vãn hồi.
Tôn Tư Mạc nghe vậy liền sáng hết cả mắt lên, phát triển tân y học và [Thiên kim phương] là tâm nguyện cả đời lão, nếu qua lần này có tiếng vang lớn, có thể khiến cho người trong thiên hạ đều biết thì dù danh dự có tổn thất cũng đáng.
Vân Diệp nói tiếp:
- Ta làm cho ngài hai cái bánh bột ngô, ngài mau ăn cho nóng, rồi chúng ta nghiên cứu kế hoạch.
Tôn Tư Mạc đứng lên lau tay rồi ăn phần của mình, Vân Diệp ngồi đối diện móc ra mấy hạt đào đã đập, vừa ăn vừa nói với nói với Tôn Tư Mạc:
- Sau này có người hỏi chuyện chữa bệnh cho Long vương, ngài hãy nói đó chỉ là lời vô căn cứ, chẳng qua chỉ là một giấc mộng, kể cho bằng hữu nghe coi như chuyện vui, nào ai biết lại thành thật. Sau này bất cứ ai hỏi ngài cứ nói đấy là hiểu lầm, nhất định phải kiên quyết.
Y học của ngài chính là thứ chân thật nhất thế giới này, là một môn học vấn có lợi, không hề có chút hư huyễn nào. Thuốc ra ba phần thì chính là ba phần, không thể là hai phần, cũng không thể là bốn phần. Đám thần côn Viên Thiên Cương muốn tạo dư luận, lại không ngờ tạo ra tiếng xấu cho tân y học của ngài.
Tôn Tư Mạc gật đầu một cái nói:
- Có lý, thế nhưng đạo môn cần tên tuổi lão đạo ta, bằng không không thể nào hạ thấp uy phong của phật môn? Ưu thế vừa đạt được sẽ hóa thành công cốc. Ta là đệ tử đạo môn, phải xuất lực, nếu cứ từ chối như vậy thì liệu có được hay không?
- Vừa hay ngược lại, việc này sẽ càng làm danh vọng của tiên sinh tăng thêm chứ không phải tổn hại. Chân lý thế gian thường thường nằm trong tay một số ít người, mọi người đều nói tiên sinh xem bệnh cho Long vương rồi, tự nhiên không thể rút lại được. Giải thích của tiên sinh kì thật là nói cho kẻ sĩ có kiến thức ở Trường An nghe, cũng không ngăn được bách tính tin tưởng. Chuyện xem bệnh trong mộng này thực ra là chuyện nhìn thấy tương lai, lại càng khiến người tin tưởng. Tiên sinh xem, cứ như vậy sẽ không tổn hại uy vọng của tiên sinh trong lòng bách tính, cũng cho kẻ sĩ Trường An một giải thích hợp lý, hai bên đều không bị ảnh hưởng. Tựa thật mà giả mới là thủ đoạn bịa đặt cao minh nhất.
Nghe Vân Diệp nói xong, khuôn mặt Tôn Tư Mạc đen như nhọ nồi, buông bánh bột ngô trong tay xuống thở dài nói:
- Dù có thể giấu diếm lòng người trong thiên hạ, nhưng sao có thể lừa gạt được bản thân? Vì lợi ích đạo môn lẽ nào thực sự không còn cách nào vẹn toàn sao? Ngươi mau mau động não, nghĩ cho ta nên làm thế nào mới tốt. Ta có cảm giác không còn mặt mũi nào đi gặp lão hữu rồi.
Mấy năm nay ở chung với Vân Diệp, Tôn Tư Mạc cũng trở nên linh hoạt hơn nhiều. Nếu như là Tôn Tư Mạc trước đây, thì ý kiến của Viên Thiên Cương sẽ bị lão thẳng thừng từ chối - - Tiên sinh cứ tiếp tục xem bệnh, dạy đệ tử, mặc kệ việc bên ngoài. Ngoại trừ phải xuất hiện một hai lần chống đỡ cho đạo môn, thì thời gian còn lại chỉ làm việc của mình, những việc khác cứ để tiểu tử ta làm, nhất định sẽ để cho tiên sinh hoàn thành nghĩa vụ tận sức với đạo môn, đồng thời cũng truyền bá được tân y học ra ngoài, càng không làm tổn thương danh dự của tiên sinh. Mọi việc cứ yên tâm giao cho ta.
Thấy bộ dạng Vân Diệp tràn đầy tự tin, Tôn Tư Mạc rốt cuộc cũng mỉm cười, bắt đầu ăn lấy ăn để. Giao việc cho Vân Diệp làm so với mình tự làm thì yên tâm hơn hẳn.
Thấy Tôn Tư Mạc hết phiền muộn, Vân Diệp liền yên lòng. Ra khỏi dược lư đã thấy Lý Thái thập thò sau đại thụ vẫy tay với y, xong lại lập tức thụt vào.
Vân Diệp đi tới sau đại thụ không nhịn được hỏi:
- Có chuyện gì thì nói, không việc gì thì ta về, còn một đống chuyện chưa làm kia kìa.
Lý Thái từ sau đại thụ bước ra, đặt mông ngồi trên cỏ, tự chỉ vào mình nói:
- Ngươi xem ta có giống Văn Khúc tinh quân hạ phàm không?
- Văn Khúc tinh quân không thấy đâu, nhưng thấy rất giống Cẩu Đầu tinh quân. Ngươi sao lại tự sướng đến mức này rồi? Lý Thanh Tước ngươi có cần phải tô vẽ thần bí thế không?
Lý Thái lập tức nhảy dựng lên chửi ầm:
- Lão tử cần sao? Đi xin cơm cũng là Lý Thái ta, thịt toàn thân ta là phụ hoàng, mẫu hậu cho ta, lớn như vậy rồi còn ăn lương thực của bách tính, học vấn cũng là các tiên sinh dạy, hơn nữa ta nghiên cứu toàn canh ba dậy canh năm ngủ, có thời gian xem trời xem sao cái rắm. Trăng là một sao gần chúng ta nhất, chúng ta năm ngoái đã nhìn rồi, trên đó ngoài đá thì cũng là hố, có thần tiên quái đâu, thậm chí ta còn hoài nghi các tinh quân khác cũng là một bộ dáng như vậy.
Hôm nay Ti thiên giám nói có Văn Khúc tinh hạ xuống hoàng gia, đồng thời nhận định đó là ta, ngươi muốn đại ca ta phải làm sao? Muốn ta tự xử thế nào? Ta con mẹ nó đã thành quái thai hoàng tử, phụ hoàng không ngờ lại cao hứng tột cùng, đại ca cũng cao hứng, thế nhưng bản thân ta trong lòng khó chịu, làm sao quái nào bây giờ? Hi Mạt Đế Á còn tới nhìn mặt ta, như đang nhìn quái vật.
Vân Diệp cười ngặt nghẽo, lăn lộn trên cỏ. Hiện tại làm thần tiên là trào lưu của xã hội, từ khi cố sự Huyền Trang thấy phật truyền ra, Trường An liền có xu hướng này, Lý Thái cũng không thoát khỏi ma trảo của nó.
Cười xong mới nghiêm trang nói với Lý Thái:
- Ngươi là Văn Khúc tinh quân? Vậy có biết ta có địa vị gì không? Đông Thắng Thần Châu có một Ngạo Lai quốc, Ngạo Lai quốc có một Ngạo Lai phong (núi), Ngạo Lai phong lại có một cự thạch ngũ thải quang mang, chính là một khối linh thạch còn sót lại khi Nữ Oa nương nương vá trời, được thiên địa dựng hóa. Một ngày có sét đánh vào trên cự thạch ngũ thải, ngũ thải thạch nứt ra, ta liền nhảy ra ngoài, gặp gió thì lớn, hai mắt bắn ra kim quang, khiến thiên địa run rẩy...
Lý Thái sau khi nghe xong thì giận dữ, bóp lấy cổ Vân Diệp muốn đồng quy vu tận, quá buồn nôn, không thể chịu được, hắn cho rằng Vân Diệp đang cười nhạo hắn.
- Dừng, bóp nữa sẽ chết ta, ngươi còn muốn biết cách ứng đối với việc này hay không?
Vân Diệp khó khăn lắm mới đẩy được Lý Thái ra, xoa cổ họng hỏi hắn.
Lý Thái nghiêm mặt nói:
- Tốt, ngươi mau nói, đừng có làm nhục ta, bằng không đừng trách ta giở mặt.
- Được được, không cười ngươi nữa, có điều lời ta vừa nói rất có đạo lý. Thế gian vốn vô sự, cứ lo sợ không đâu. Thân phận ngươi vốn đã nhạy cảm, khiến ngươi giỏi hơn các hoàng tử khác chính là mang họa cho ngươi. Ngươi ngẫm lại xem nếu như toàn bộ hoàng tử đều là thần tiên, ngươi chẳng phải là cũng trở thành bình thường rồi? Phụ hoàng ngươi là Ngọc Đế hạ phàm, mẫu hậu ngươi là Vương mẫu, ca ca ngươi là Bắc Cực Tử Vi đại đế, ngươi là Văn Khúc tinh quân, Tiểu Khác là Cẩu Đầu tinh, các đệ đệ khác không phải là Trư Đầu tinh thì cũng là Ngưu Đầu tinh, cả nhà đều là thần tiên, chẳng phải hay lắm sao?
- Sao có thể như vậy, ngươi còn chọc ta?
- Ai chọc ngươi, rồng sinh chín con, con nào con nấy khác nhau, phụ hoàng ngươi là rồng không sai chứ? Bát phúc, trào phong, nhai tí, bí hí, thục đồ, ly vẫn, bồ lao, toan nghê, tù ngưu, có con nào không phải đại danh đỉnh đỉnh? Ngươi nói cho Ti thiên giám, nếu chỉ tiết lộ thân phận ngươi thì chỉ khiến lòng người rối loạn, xúi giục tâm tư nham hiểm của các huynh đệ ngươi. Nếu như toàn bộ các hoàng tử đều là thần tiên, vậy không thành vấn đề rồi. Nếu như không làm được thì ngươi trong bản tham tấu bọn họ, đổ mọi việc lại cho bọn họ chẳng phải xong sao? Về phần ngươi vùi đầu nghiên cứu, khiến cho thiếu sót không ứng đối được chính sự. Ta cũng không biết là giúp ngươi hay là hại ngươi.
- Làm việc mình thích sẽ dồn toàn tâm toàn lực, ngươi không biết đó là một loại sung sướng thế nào đâu. Ta tranh hoàng vị đối với Đại Đường chỉ trăm hại không lợi, hiện tại hoàng gia đang sống yên lành, hơn hẳn tình cảnh giương cung bạt kiếm giống phụ hoàng lúc trước. Ta lui một bước có gì không thể, lại nói ta không thích làm hoàng đế, đại ca ta làm là tốt nhất, hắn thích làm hoàng đế, huynh đệ chúng ta tình cảm thâm hậu, không có lòng nghi ngờ vô căn cứ. Trên đời này ta nên làm nhân vật đệ nhất vô ưu vô lự vô pháp vô thiên, toàn tâm nghiên cứu học vấn, cũng không tin không sáng tạo ra một cao trào văn hóa mới, đây mới là thứ ta theo đuổi.
- Mẹ ơi, biết bản thân muốn gì, đồng thời biết bản thân có thể muốn cái gì, người như vậy quả nhiên là người hanh phúc nhất.
Vân Diệp bám vai Lý Thái bội phục nói.
**********
Trương Gia lĩnh xuất điềm lành, một cây đào đã có trăm năm tuổi sắp được chủ nhà đốn hạ, nếu không sang năm sẽ kéo mối Tần Lĩnh về làm tổ thì phiền. Có đạo sĩ nhìn trúng một đoạn gỗ đào, định cưa xuống làm vài thanh đào mộc kiếm, ai biết vừa cưa cành xuống xong, thì từ tâm cành đào xuất hiện một đồ án vô cùng kỳ lạ. Đạo sĩ thấy vậy liền ra sức đánh bóng, lúc này liền xuất hiện một bức [Lão tử xuất quan đồ], trên lão tử còn có thanh ngưu trông rất sống động.
Đây mới thực là thần tích, huyện lệnh Vạn Niên huyện kích động đến nỗi không thốt nổi lên lời, tự mình đi hỏi thăm rồi bẩm điềm lành lên hoàng đế. Hoàng đế nghe vậy long nhan hớn hở, phái trọng thần đi trước điều tra. Vương Khuê bán tín bán nghi đi xem xét cẩn thận xong thì mừng rỡ như điên, quả nhiên mọi chuyện đúng như lời huyện lệnh nói. Khi bình tĩnh lại mới sai người lấy nước tinh khiết lau rửa sạch sẽ, muốn xem có phải thực sự như vậy hay không. Kết quả càng lau càng đỏ tươi, hiện ra một đồ án có phong cách rất cổ xưa.
Sau khi hoàng đế thắp hương tắm rửa xong thì tự mình giá lâm Trương Gia lĩnh, tiếp kiến chủ nhân cây đào, một gia đình nông dân thật thà bốn miệng ăn, dẫn theo vợ cùng một gái một trai, đúng là gia đình lương thiện hiếm có. Năm xưa nam chủ nhân theo quân viễn chinh Đột Quyết, hơn nữa còn lập được quân công. Hôm nay tuy chân có chút tật, nhưng vẫn chăm chỉ làm việc nhà nông.
Trưởng Tôn tự mình an ủi nông phụ, nông phụ sợ đến nỗi toát mồ hôi quỳ trên mặt đất, ngay một câu cũng không thốt ra lời. Người như vậy nếu còn giả dối, thì muốn tìm một người thành thật trên đời này sợ rằng vô cùng khó khăn.
Hoàng đế đại hỉ hỏi lão binh muốn gì, lão binh gãi ót ấp úng cả nửa ngày, mới khúm núm xin bệ hạ có thể ban cho hắn một con trâu hay không.
Huyện lệnh Vạn Niên hận không thể lao tới đá cho lão binh mấy cái, lãng phí một cơ hội tốt như vậy. Hoàng đế bệ hạ lại đang vui mừng, dân phong chất phác, thuần hậu chính là do mình giáo hóa. Hoàng đế vung tay lên, ban cho hai đầu trâu cày, gấm vóc mười cuộn, tiền trăm quan. Ngụy Chinh cười cười tự mình mang phong thưởng đến cho lão binh, theo lão thấy cũng chẳng có vấn đề gì.
/1414
|