Phó Dịch là người nói là làm, biết nguồn cơn tất nhiên không chậm trễ, lệnh nô bộc chuẩn bị xe trâu, cót két đi thẳng tới Vân gia trang.
Lão Phó chẳng phải lần đầu tới Vân gia trang, khi rảnh rỗi lấy giấy mượn sách tới đồ thư quán thư viện cả ngày là thói quen của ông ta trong ngày nghỉ, trưa ăn bưa cơm rẻ mà không sơ sài, thêm vào rượu gạo ông ta mang theo trong nhà, đủ ngây ngất rất lâu. Ông ta không thích bơi thuyền, cũng không thích lên núi, chỉ thích tới trang nói chuyện với lão nông, nghe bọn họ kể cuộc sống ngày càng tốt lên, nếu như có một hai người thích khoác lác càng vui, như thế mới có thể thăm dò tình hình thực tế của Vân gia trang.
Hôm nay không có thời gian rảnh làm việc yêu thích, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, Lão Phó cầm bái thiếp tới gõ cửa Vân gia, chẳng bao lâu thấy một người trẻ tuổi ra nghênh tiếp, lễ tiết chu đáo, cư xử khiêm nhường, bên cửa có một nông phụ đang xếp lại gánh quả, chắn đường cũng cũng không giục, kiên nhẫn đợi nông phụ xong xuôi mới mời Lão Phó vào, Lão Phó chẳng thấy thất lễ, ngược lại thấy Vân gia làm thế mới có phong phạm đại môn, kiêu ngạo mà không khinh bỉ người khác là mỹ đức mà sĩ đại phu khen ngợi.
- Tiên sinh tới Vân gia trang không chỉ một lần, lần nào cũng có ý mời tiên sinh vào phủ, nhưng thấy tiên sinh trò chuyện vui vẻ với trang hộ, nên không quấy rầy, nay tiên sinh tới nhà, thật vinh hạnh cho Vân gia.
Lão Phó cười:
- Vân gia là cao môn đại hộ, tới một chuyến không dễ, có câu cú mèo vào nhà không phải chuyện hay, lão phu là cú mèo nổi danh ở Trường An, bớt được chút xui xẻo nào cho người ta thì bớt chút đó, hôm nay tới nhà đúng là có chuyện, mong Vân hầu thứ lỗi.
Hai người trò chuyện rôm rả, đi về phía đại sảnh, dọc đường nhìn bố trí của Vân gia, Phó Dịch không ngừng than thở, Vân gia cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, gia đinh vừa lấy nước vừa ca hát, nha hoàn đi lại làm việc bận rộn vẫn cười như chuông ngân, lão quản gia đá đít gia đinh, người bị đá cười nhe răng, nữ quản sự dậm chân cầu xin thiếu gia trên cây leo xuống, hai con chó không thèm để ý tới ai nằm dài phơi nắng, lười biếng ngáp dài. Một con chiến mã hùng tráng thò đầu vào cửa sổ nhìn chăm chăm, chắc là có thị nữ đang thay y phục, xấu hổ đẩy cái đầu nó ra, còn xen lẫn tiếng mắng tức giận.
Thế này mới là khí tức nhân gian nên có, Phó Dịch nhìn thanh y nam tử phía trước, đột nhiên nghĩ, phải chăng thần tiên trông như thế này?
Phó Dịch lấy ra một cành hồng hạnh đưa cho Vân Diệp, Vân Diệp nhận lấy cười khổ:
- Biết ngay là không qua được con mắt cao nhân, Phật gia vất vả đặt bẫy gia tổ mẫu, làm Vân gia không thể lên tiếng, nhưng Đại Đường nhân tài đông đúc, muốn dựa vào thủ đoạn vặt che mắt người đời thì không tưởng, thủ pháp thần kỳ, trong mắt trí giá chẳng đáng gì.
Phó Dịch nghe xong càng hài lòng, Vân gia không giấu diếm làm ông ta hài lòng với Vân gia tăng lên cực điểm, cười nói:
- Lão phu chỉ ngứa mắt vì bọn chúng lừa người, Vân hầu mới là cao nhân thực sự, hẳn cũng hiểu cái nguy hại của Phật môn, lão phu sở dĩ luôn đối đầu với Phật môn không phải vì thù riêng mà vì lòng chung.
- Phật gia không coi trọng nghĩa quân thần phụ tử, bất trung với quân, bất hiếu với phụ. Ăn không ngồi rồi, không tiến hành sản xuất, cắt tóc né tránh phục dịch, ấy là thứ nhất.
- Bóc lột bách tính, giảng yêu thư tà pháp, dọa dẫm ngu phu ngu phụ, lừa gạt tiền tài. Bách tính ít người học thức, không hiểu nguyên cớ, tin lời dối trá của chúng. Truy lại tội quá khứ, mộng mị hạnh phúc tương lai, làm người u mê, ấy là thứ hai.
- Không sợ điều cấm, xúc phạm luật pháp, thân bị phạt vẫn lễ Phật trong ngục, miệng tụng kinh Phật, mong được miễn tội. Xử phạt ban phúc đều do quân chủ quyết định, mà giáo đồ Phật lại nói phú quý do Phật ban, đó là cướp quyền quân chủ, ấy là thứ ba.
- Tội ác nhất của Phật giáo trong bốn tội là " kẻ cần vương ít, kẻ mong an lạc nhiều", nên cho nó vào nhà thì phá nhà, cho nó vào nước thì mất nước, chúng ta ngày đêm kiệt tâm tận lực mới có chút dấu hiệu thịnh thế, sao có thể để hủy trong tay kẻ gian.
- Tiên sinh nói phải lắm, thời Tam Hoàng Ngũ Đế không có Phật giáo, thì vua là minh thần, quốc độ kéo dài. Hán Minh đế lập phật tự, cho truyền đạo này, trước Tây Tấn, có lệnh nghiêm cầm người dân xuống tóc, sau Vạn Lực lệnh cấm lơi lỏng, người người thờ Phật, quân chủ ngu muội, thần tử gian nịnh, Lương Vũ đế là lời răn.
Nói chuyện với quân tử đạo đức như Phó Dịch khiến Vân Diệp vất vả vô cùng, hơi chút là phải trích dẫn điển tích, nói sơ qua được lai lịch Phật môn đã khiến y vãn mồ hôi.
Phó Dịch cười lớn, nắm tay Vân Diệp nói:
- Vân hầu quả nhiên có kiến giải, xưa một mình Bao Tự mê hoặc U Vương mà vong quốc. Nay mười vạn tăng, khắc tượng Phật, mê hoặc thiên hạ, phải cấm chỉ, lệnh tăng ni kết làm phu phụ, sinh con đẻ cái, chỉ cần mười năm có thể phú quốc đủ binh, bốn biển tránh được cái hại tăng ni xâm chiếm, bách tính cũng hiểu phúc từ đâu ra.
Lời cực đoan của Phó Dịch làm Vân Diệp há hốc mồm, đem toàn bộ sư thái gả cho lừa ngốc? Ý tưởng điên khùng này không biết có được các hòa thượng hoan nghênh không, nói không chừng được hưởng ứng.
- Lời tiên sinh có lý, nhưng đem chuyện Chu U Vương mất nước đổ cho Bao Tự thì không ổn, thiết nghĩ Chu U Vương mất nước là do bản thân ông ta tạo nghiệt, không liên quan tới Bao Tự, một nữ tử yếu đuối có tài cán gì khiến đế quốc lâu đời tan rã? Nếu gả Bao Tự cho bệ hạ hiện giờ của chúng ta, cùng lắm làm sủng phi ở hậu cung, được ban thưởng nhiều hơn thôi, muốn ảnh hưởng tới triều chính, e mở miệng ra đã bị hoàng hậu nương nương treo lên cành đông nam tắm nắng rồi.
- Cho nên mới nói thiều đại thay thế, thiên hạ hưng vong, là trách nhiệm của đế vương cũng như đám thất phu chúng ta, đổ cho một nữ tử yếu đuối, không phải là hành vi của đấng trượng phu.
Phó Dịch chắp tay nói:
- Xin thụ giáo, mấy năm qua lão hủ đọc sách của thư viện cũng có chút tâm đắc, thư viện chú trọng thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, đúng là suy nghĩ có chí khí, còn nói phụ nhân bị cưỡng bức lăng nhục là do nam tử vô dụng, lòng lão phu cũng bùi ngùi, phá bỏ bế tắc, có khí phách lớn ta vì thiên hạ mới có tấm lòng dung nạp trăm sông, thực sự đáng nể phục.
Lúc nói chuyện hai người đi bộ tới phòng phê lê do Vân gia đặc chế, nhìn cả gian phòng cực lớn như thủy tinh cung, Phó Dịch kinh ngạc thiếu điều ngất xỉu.
- Phó tiên sinh đừng ngạc nhiên, gia phòng này không chỉ Vân gia có mà Trình gia, Trường Tôn gia, thư viện đều có, hoàng cung còn lớn hơn, chẳng đáng mấy đồng, cả gian phòng chỉ hai nghìn quan, Vân gia vì làm thực nghiệm, nên mới xây lớn hơn một chút.
Thấy Phó Dịch kinh ngạc cực độ, Vân Diệp phải giải thích, tránh ông ta cho rằng Vân gia đang vượt lễ pháp, quỷ nghèo chẳng thể hiểu nổi tâm thái nhà giàu như mình.
Đợi Lão Phó trấn tĩnh lại, gia đinh mở cửa mới hầu gia vào khách vào, thủ tục phiền phức, phải thay giày, thay áo, Phó Dịch ngơ ngơ ngạc ngác để mặc người ta sai phái, đến khi vào trong, nhìn cảnh tượng trong phòng mà ngỡ đang ở Khúc Giang vào tháng ba xuân ấm, hoa đào đỏ, hạnh hoa phấn hồng, hoa lê trắng muốn, càng ngạc nhiên hơn có hai cây mẫu đơn nở rộ, muôn hoa khoe sắc.
***
Nếu là thế giới Đại Đường Song Long thì vụ hạn chế Phật giáo này Khấu Trọng cười hả lắm nhỉ, Sư ni cô bị Lý Nhị tát cho một phát khá là đau.
Lão Phó chẳng phải lần đầu tới Vân gia trang, khi rảnh rỗi lấy giấy mượn sách tới đồ thư quán thư viện cả ngày là thói quen của ông ta trong ngày nghỉ, trưa ăn bưa cơm rẻ mà không sơ sài, thêm vào rượu gạo ông ta mang theo trong nhà, đủ ngây ngất rất lâu. Ông ta không thích bơi thuyền, cũng không thích lên núi, chỉ thích tới trang nói chuyện với lão nông, nghe bọn họ kể cuộc sống ngày càng tốt lên, nếu như có một hai người thích khoác lác càng vui, như thế mới có thể thăm dò tình hình thực tế của Vân gia trang.
Hôm nay không có thời gian rảnh làm việc yêu thích, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, Lão Phó cầm bái thiếp tới gõ cửa Vân gia, chẳng bao lâu thấy một người trẻ tuổi ra nghênh tiếp, lễ tiết chu đáo, cư xử khiêm nhường, bên cửa có một nông phụ đang xếp lại gánh quả, chắn đường cũng cũng không giục, kiên nhẫn đợi nông phụ xong xuôi mới mời Lão Phó vào, Lão Phó chẳng thấy thất lễ, ngược lại thấy Vân gia làm thế mới có phong phạm đại môn, kiêu ngạo mà không khinh bỉ người khác là mỹ đức mà sĩ đại phu khen ngợi.
- Tiên sinh tới Vân gia trang không chỉ một lần, lần nào cũng có ý mời tiên sinh vào phủ, nhưng thấy tiên sinh trò chuyện vui vẻ với trang hộ, nên không quấy rầy, nay tiên sinh tới nhà, thật vinh hạnh cho Vân gia.
Lão Phó cười:
- Vân gia là cao môn đại hộ, tới một chuyến không dễ, có câu cú mèo vào nhà không phải chuyện hay, lão phu là cú mèo nổi danh ở Trường An, bớt được chút xui xẻo nào cho người ta thì bớt chút đó, hôm nay tới nhà đúng là có chuyện, mong Vân hầu thứ lỗi.
Hai người trò chuyện rôm rả, đi về phía đại sảnh, dọc đường nhìn bố trí của Vân gia, Phó Dịch không ngừng than thở, Vân gia cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, gia đinh vừa lấy nước vừa ca hát, nha hoàn đi lại làm việc bận rộn vẫn cười như chuông ngân, lão quản gia đá đít gia đinh, người bị đá cười nhe răng, nữ quản sự dậm chân cầu xin thiếu gia trên cây leo xuống, hai con chó không thèm để ý tới ai nằm dài phơi nắng, lười biếng ngáp dài. Một con chiến mã hùng tráng thò đầu vào cửa sổ nhìn chăm chăm, chắc là có thị nữ đang thay y phục, xấu hổ đẩy cái đầu nó ra, còn xen lẫn tiếng mắng tức giận.
Thế này mới là khí tức nhân gian nên có, Phó Dịch nhìn thanh y nam tử phía trước, đột nhiên nghĩ, phải chăng thần tiên trông như thế này?
Phó Dịch lấy ra một cành hồng hạnh đưa cho Vân Diệp, Vân Diệp nhận lấy cười khổ:
- Biết ngay là không qua được con mắt cao nhân, Phật gia vất vả đặt bẫy gia tổ mẫu, làm Vân gia không thể lên tiếng, nhưng Đại Đường nhân tài đông đúc, muốn dựa vào thủ đoạn vặt che mắt người đời thì không tưởng, thủ pháp thần kỳ, trong mắt trí giá chẳng đáng gì.
Phó Dịch nghe xong càng hài lòng, Vân gia không giấu diếm làm ông ta hài lòng với Vân gia tăng lên cực điểm, cười nói:
- Lão phu chỉ ngứa mắt vì bọn chúng lừa người, Vân hầu mới là cao nhân thực sự, hẳn cũng hiểu cái nguy hại của Phật môn, lão phu sở dĩ luôn đối đầu với Phật môn không phải vì thù riêng mà vì lòng chung.
- Phật gia không coi trọng nghĩa quân thần phụ tử, bất trung với quân, bất hiếu với phụ. Ăn không ngồi rồi, không tiến hành sản xuất, cắt tóc né tránh phục dịch, ấy là thứ nhất.
- Bóc lột bách tính, giảng yêu thư tà pháp, dọa dẫm ngu phu ngu phụ, lừa gạt tiền tài. Bách tính ít người học thức, không hiểu nguyên cớ, tin lời dối trá của chúng. Truy lại tội quá khứ, mộng mị hạnh phúc tương lai, làm người u mê, ấy là thứ hai.
- Không sợ điều cấm, xúc phạm luật pháp, thân bị phạt vẫn lễ Phật trong ngục, miệng tụng kinh Phật, mong được miễn tội. Xử phạt ban phúc đều do quân chủ quyết định, mà giáo đồ Phật lại nói phú quý do Phật ban, đó là cướp quyền quân chủ, ấy là thứ ba.
- Tội ác nhất của Phật giáo trong bốn tội là " kẻ cần vương ít, kẻ mong an lạc nhiều", nên cho nó vào nhà thì phá nhà, cho nó vào nước thì mất nước, chúng ta ngày đêm kiệt tâm tận lực mới có chút dấu hiệu thịnh thế, sao có thể để hủy trong tay kẻ gian.
- Tiên sinh nói phải lắm, thời Tam Hoàng Ngũ Đế không có Phật giáo, thì vua là minh thần, quốc độ kéo dài. Hán Minh đế lập phật tự, cho truyền đạo này, trước Tây Tấn, có lệnh nghiêm cầm người dân xuống tóc, sau Vạn Lực lệnh cấm lơi lỏng, người người thờ Phật, quân chủ ngu muội, thần tử gian nịnh, Lương Vũ đế là lời răn.
Nói chuyện với quân tử đạo đức như Phó Dịch khiến Vân Diệp vất vả vô cùng, hơi chút là phải trích dẫn điển tích, nói sơ qua được lai lịch Phật môn đã khiến y vãn mồ hôi.
Phó Dịch cười lớn, nắm tay Vân Diệp nói:
- Vân hầu quả nhiên có kiến giải, xưa một mình Bao Tự mê hoặc U Vương mà vong quốc. Nay mười vạn tăng, khắc tượng Phật, mê hoặc thiên hạ, phải cấm chỉ, lệnh tăng ni kết làm phu phụ, sinh con đẻ cái, chỉ cần mười năm có thể phú quốc đủ binh, bốn biển tránh được cái hại tăng ni xâm chiếm, bách tính cũng hiểu phúc từ đâu ra.
Lời cực đoan của Phó Dịch làm Vân Diệp há hốc mồm, đem toàn bộ sư thái gả cho lừa ngốc? Ý tưởng điên khùng này không biết có được các hòa thượng hoan nghênh không, nói không chừng được hưởng ứng.
- Lời tiên sinh có lý, nhưng đem chuyện Chu U Vương mất nước đổ cho Bao Tự thì không ổn, thiết nghĩ Chu U Vương mất nước là do bản thân ông ta tạo nghiệt, không liên quan tới Bao Tự, một nữ tử yếu đuối có tài cán gì khiến đế quốc lâu đời tan rã? Nếu gả Bao Tự cho bệ hạ hiện giờ của chúng ta, cùng lắm làm sủng phi ở hậu cung, được ban thưởng nhiều hơn thôi, muốn ảnh hưởng tới triều chính, e mở miệng ra đã bị hoàng hậu nương nương treo lên cành đông nam tắm nắng rồi.
- Cho nên mới nói thiều đại thay thế, thiên hạ hưng vong, là trách nhiệm của đế vương cũng như đám thất phu chúng ta, đổ cho một nữ tử yếu đuối, không phải là hành vi của đấng trượng phu.
Phó Dịch chắp tay nói:
- Xin thụ giáo, mấy năm qua lão hủ đọc sách của thư viện cũng có chút tâm đắc, thư viện chú trọng thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, đúng là suy nghĩ có chí khí, còn nói phụ nhân bị cưỡng bức lăng nhục là do nam tử vô dụng, lòng lão phu cũng bùi ngùi, phá bỏ bế tắc, có khí phách lớn ta vì thiên hạ mới có tấm lòng dung nạp trăm sông, thực sự đáng nể phục.
Lúc nói chuyện hai người đi bộ tới phòng phê lê do Vân gia đặc chế, nhìn cả gian phòng cực lớn như thủy tinh cung, Phó Dịch kinh ngạc thiếu điều ngất xỉu.
- Phó tiên sinh đừng ngạc nhiên, gia phòng này không chỉ Vân gia có mà Trình gia, Trường Tôn gia, thư viện đều có, hoàng cung còn lớn hơn, chẳng đáng mấy đồng, cả gian phòng chỉ hai nghìn quan, Vân gia vì làm thực nghiệm, nên mới xây lớn hơn một chút.
Thấy Phó Dịch kinh ngạc cực độ, Vân Diệp phải giải thích, tránh ông ta cho rằng Vân gia đang vượt lễ pháp, quỷ nghèo chẳng thể hiểu nổi tâm thái nhà giàu như mình.
Đợi Lão Phó trấn tĩnh lại, gia đinh mở cửa mới hầu gia vào khách vào, thủ tục phiền phức, phải thay giày, thay áo, Phó Dịch ngơ ngơ ngạc ngác để mặc người ta sai phái, đến khi vào trong, nhìn cảnh tượng trong phòng mà ngỡ đang ở Khúc Giang vào tháng ba xuân ấm, hoa đào đỏ, hạnh hoa phấn hồng, hoa lê trắng muốn, càng ngạc nhiên hơn có hai cây mẫu đơn nở rộ, muôn hoa khoe sắc.
***
Nếu là thế giới Đại Đường Song Long thì vụ hạn chế Phật giáo này Khấu Trọng cười hả lắm nhỉ, Sư ni cô bị Lý Nhị tát cho một phát khá là đau.
/1414
|