Lý Nhị thở dài, đứng ở cửa đại điện, nhìn về Khúc Giang đen xì xì, quay đầu lại nói với Trường Tôn thị:
- Vì sao mí mắt trẫm nháy mãi, luôn cảm giác có chuyện không lành xảy ra.
- Bệ hạ lo nghĩ nhiều thôi, yên tâm, Vân Diệp không sao đâu, thiếp hỏi Tần lão quốc công rồi, lão quốc công nói, muốn phá mê cục này nhất định phải là Vân Diệp, Trình Trì Tiết cũng nói thế, Ngưu Tiến Đạt tuy không nói gì, nhưng không phản đối. Vân Diệp trải qua những chuyện mà chúng ta không tưởng tượng nổi, một mình xuyên qua rừng rậm, phải biết rằng hơn một nghìn dặm, nếu không có trí tuệ và dũng khí hơn người, đã chẳng thể giết chết Đậu Yến Sơn, thoát khỏi miệng giao long.
- Nhìn ngô công kịch độc mà y đem về là hiểu, Tôn tiên sinh nói riêng với thiếp, loại ngô công này tên là "phi thiên ngô công", chuyên hút não người và súc sinh, năm xưa ông ta gặp phải ở Ba Sơn, chạy hơn trăm dặm trong đêm, nghĩ lại còn sợ.
- Trước bữa tối Thừa Càn hỏi thiếp, thiếp cố ý nói quỷ quái, rồi lại phủ nhận, chắc chắn Thừa Càn sẽ bắn tin cho Vân Diệp, Vân Diệp có chuẩn bị sẽ làm rõ chân tướng việc này.
- Khúc Giang đã để hoang quá lâu rồi, thiếp biết cái chết của Huyền Bá là tâm kết trong lòng bệ hạ, hai huynh đệ bệ hạ tình cảm tốt nhất, nếu chẳng phải vì Huyền Bá mất sớm, bệ hạ không phải khổ thế này, hoàng vị cũng không cần dính nhiều máu tươi như thế, khiến giờ cha con như người xa lạ, huynh đệ trở mặt thành thù, thiếp muốn giải câu đố này, tương lai chúng ta chết rồi, đi gặp đại ca, tam đệ cũng nói rõ ràng được, nếu không dù chúng ta chết cũng không an lòng.
Lý Nhị rũ ống tay áo xuống, bóng dáng cô quạnh, xoay lưng lại với Trường Tôn thị, xua tay, lúc này thân hình Lý Nhị như còng xuống, cái lưng thẳng như trường thương thường ngày không thấy nữa, vị hoàng đế thường ngày đối diện với hoàn cảnh hiểm ác vẫn nói cười cũng không thấy nữa, ẩn mình vào bóng tối, giọng nói mệt mỏi truyền ra:
- Năm xưa Hồng Phất Nữ có thể xưng là hào kiệt, một thân võ công hiếm thấy trên đời, Lý Tịnh cũng không đấu nổi ba hiệp, nhận khẩn cầu của nàng truy tìm nguyên nhân cái chết của Huyền Bá, mất tích ba ngày, cuối cùng tìm thấy ở đồng hoang, người còn sống, nhưng tính khí thay đổi, mỗi năm điên khùng ba tháng. Vân Diệp có tài thông thiên mà phải bó tay, chỉ miễn cưỡng có thể đánh thức Hồng Phất Nữ, không thể chữa lành.
- Trẫm lo Vân Diệp dẫm vào vết xe đổ, từ khi đăng cơ tới nay, Bách kỵ ti bỏ một nửa công sức vào việc này, trừ bốn chữ "Hoa Tư chi quốc" mà Nhan Chi Thôi có được, thì chúng ta chỉ có tòa nhà hoang bên Khúc Giang, trẫm phá cả viên lâm hoàng gia, đào ba thước đất mà không có chút manh mối nào, không tìm được chân tướng việc này, trẫm chết không nhắm mắt.
Một người đất thình lình xuất hiện trước mặt Vân Diệp, há to mồm, răng trắng ởn như muốn nuốt chửng người ta, hai tay vươn thẳng, Vân Diệp như nghe thấy giây thân kinh của mình đứt cái tưng, nếu như chẳng phải sự hiếu kỳ mạnh mẽ giữ y tỉnh táo, chỉ e lúc này đã sùi bọt mép ngất xỉu rồi.
- Hầu gia, phu nhân bảo tiểu nhân mang đồ tới cho ngài, đất cứng quá, đào mãi mới thông, tay nghề đi xuống rồi.
Nghe câu này ba hồn bảy vía của Vân Diệp mới về chỗ cũ, Hoàng Thử chó má, dọa chết lão tử rồi, Vân Diệp thấy mình sắp són ra quần, vội ra sau, đái thêm bãi nữa mới yên tâm.
- Hầu gia, vừa rồi ngài đái xong rồi cơ mà? Sao lại đái nữa?
Vân Diệp mặt tối đen nhìn Hoàng Thử, loại khốn kiếp này không đánh một trận thật có lỗi với bản thân.
- Ngồi xuống!
- Vì sao ạ?
Hoàng Thử chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, Vân Diệp nhào tới chân đấm tay đá, toàn thân ấm áp, sáng khoái không nói lên lời.
- Phu nhân đưa tới những gì?
Vân Diệp nhận lấy bọc mở ra, mừng rỡ, đây mới là phu thê, một nữ nhân bất kỳ lúc nào cũng biết trượng phu mình cần gì nếu gặp được là phải cưới ngay, dứt khoát không sai, Vân Diệp tràn ngập hạnh phúc, lão bà giỏi quá, bột nấm, hộ oản có gai, nhuyển giáp, nỏ, cưa có thể giấu trên tóc, đôi giày có thể bắn ra dao, ồ, không tệ, không tệ, có cả Xuân Phong tán, thuốc tê của Lão Tôn, có những thứ này Vân Diệp thấy gặp ma cũng chẳng sợ.
- Ngươi về đi, ngươi ở lại đây lâu không hay, nói cho ta biết địa đạo ở đâu là được.
Hoàng Thử nghiêng đầu moi trong tai ra rất nhiều đất, chỉ góc tường, định nói thì bị Vân Diệp thô bảo đẩy đi. Đợi hắn vào hầm, Vân Diệp lấy chum hứng mưa che lên trên, về phòng, trốn trong màn võ trang xong chà tay tiếp tục xem Lễ ký.
- Thiên địa chi đạo, hàn thử bất thì tắc tật, phong vũ bất tiết tắc cơ. Giáo giả, dân chi hàn thử dã. Giáo bất thì tắc thương thế. Sự giả, dân chi phong vũ dã, sự bất tiết tắc vô công. Nhiên tắc tiên vương chi vi nhạc dã, dĩ pháp trì dã, thiện tắc hành tượng đức dã.
Đọc méo cả mồm, chữ nghĩa nhảy múa loạn trong đầu, nếu là thời mới tới đây chắc Vân Diệp chỉ đọc chứ không hiểu được, mấy năm qua được đám Lý Cương dạy dỗ thành ra hiểu được, lý luận này rất là tuyệt diệu, trước tiên nó chia con người ta thành các đẳng cấp khác nhau. Có người là "nông phu", có người là "hoa màu", có người "vun trồng", có người là "mầm cây" bị vun trồng. Được "nông phu" chiếu cố là phúc, còn phải mang ơn huệ với "nông phu", cảm tạ mặt trời nước mưa. Vân Diệp khi đọc tới đoạn này cầm bút lên chấm đậm mực, phê :" Đây là lý luận của tiện nhân."
Mình vất vả duy trì thư viện là muốn thứ tiện nhân trong thiên hạ bớt đi một chút, người tự lập nhiều hơn, vận mệnh nắm trong tay mình là tốt nhất. Ở Đại Đường mình là một dị loại, dù mình nỗ lực tiếp cận người Đường ra sao thì lúc nào cũng lộ ra sự khác biệt, đợi mình dạy hết học sinh thư viện thành giống mình, quái nhân, quái sự nhiều lên, mình sẽ không phải là quái dị nữa, cuối cùng không quái dị mới là quái dị.
Sách này chẳng cần xem nhiều, chỉ cần lý giải được là nhớ được, ví như đoạn văn vừa rồi, tương lai đem mỉa mai người khác, tỏ ra có học vấn, ngươi là hoa màu, các ngươi là hoa màu ráo, nói không chừng người bị chửi còn cười khoái chí.
Gió ngoài cửa lạnh căm căm, tuyết chen qua khe cửa sổ bay vào, rơi trên bàn, quay đầu nhìn chậu lửa, Vân Diệp thở dài, cầm kìm cời than cháy mạnh hơn, cho số canh còn lại vào bát cá, đặt lên giá đun, đợi tới khi đun tới thịt nát ra chính là lúc cho vào mồm, đổ cơm thừa vào bát canh cá, nhìn hơi nóng bốc lên, cá thơm ngào ngạt, Vân Diệp muốn hát to.
Đêm lạnh đèn dầu nhà hoang, hoàn cảnh hài hòa quá, quạ không kêu nữa, chẳng biết đi đâu tránh tuyết rồi, dù có là ma cũng chẳng chọn cái ngày thế này ra ngoài.
Muốn hát, lại nhớ tới Na Mộ Nhật, những câu từ đơn giản được nàng hát ra phong tình vô hạn, qua bà nương này ngày càng có vị nữ nhân, chẳng biết nàng và khuê nữ ở thảo nguyên có khỏe không, thảo nguyên nhất định bị tuyết bao phủ, chắc qua bà nương đang ôm cừu giữ ấm, dù sao tận sâu bên trong nàng là nữ tử thảo nguyên, nếu giờ đi thăm nàng, nhìn nàng ôm khuê nữ ngủ với cừu, mình sẽ chẳng ngạc nhiên.
Tuổi càng nhiều, lão bà càng nhiều, tình cảm lại càng thêm tinh tế, chuyện xưa cũ không dám nghĩ tới nữa, vừa nghĩ tới đã làm canh cá đun cạn, cơm điêu hô bị cháy, Vân Diệp biết đó là ông trời phạt mình.
Ăn khuya xong, Vân Diệp đi bộ trong phòng, xác nhận mặt đất không có hang hốc gì, y nhìn ra vách tường, Lý Nhị chọn cho mình một gian phòng thế này nhất định có dụng ý. Ban ngày quan sát cả khu vườn hoang, đưa ra kết luận, nhà nơi này đều bị người ta tháo rỡ, rất nhiều cột trụ đổ còn mới, sơn chưa rạn, dám phá viên lâm hoàng gia, trừ Lý Nhị ra Vân Diệp không nghĩ ai có gan như vậy.
Lễ Ký hay còn gọi là Kinh Lễ, một trong Ngũ Kinh của Khổng Tử.
- Vì sao mí mắt trẫm nháy mãi, luôn cảm giác có chuyện không lành xảy ra.
- Bệ hạ lo nghĩ nhiều thôi, yên tâm, Vân Diệp không sao đâu, thiếp hỏi Tần lão quốc công rồi, lão quốc công nói, muốn phá mê cục này nhất định phải là Vân Diệp, Trình Trì Tiết cũng nói thế, Ngưu Tiến Đạt tuy không nói gì, nhưng không phản đối. Vân Diệp trải qua những chuyện mà chúng ta không tưởng tượng nổi, một mình xuyên qua rừng rậm, phải biết rằng hơn một nghìn dặm, nếu không có trí tuệ và dũng khí hơn người, đã chẳng thể giết chết Đậu Yến Sơn, thoát khỏi miệng giao long.
- Nhìn ngô công kịch độc mà y đem về là hiểu, Tôn tiên sinh nói riêng với thiếp, loại ngô công này tên là "phi thiên ngô công", chuyên hút não người và súc sinh, năm xưa ông ta gặp phải ở Ba Sơn, chạy hơn trăm dặm trong đêm, nghĩ lại còn sợ.
- Trước bữa tối Thừa Càn hỏi thiếp, thiếp cố ý nói quỷ quái, rồi lại phủ nhận, chắc chắn Thừa Càn sẽ bắn tin cho Vân Diệp, Vân Diệp có chuẩn bị sẽ làm rõ chân tướng việc này.
- Khúc Giang đã để hoang quá lâu rồi, thiếp biết cái chết của Huyền Bá là tâm kết trong lòng bệ hạ, hai huynh đệ bệ hạ tình cảm tốt nhất, nếu chẳng phải vì Huyền Bá mất sớm, bệ hạ không phải khổ thế này, hoàng vị cũng không cần dính nhiều máu tươi như thế, khiến giờ cha con như người xa lạ, huynh đệ trở mặt thành thù, thiếp muốn giải câu đố này, tương lai chúng ta chết rồi, đi gặp đại ca, tam đệ cũng nói rõ ràng được, nếu không dù chúng ta chết cũng không an lòng.
Lý Nhị rũ ống tay áo xuống, bóng dáng cô quạnh, xoay lưng lại với Trường Tôn thị, xua tay, lúc này thân hình Lý Nhị như còng xuống, cái lưng thẳng như trường thương thường ngày không thấy nữa, vị hoàng đế thường ngày đối diện với hoàn cảnh hiểm ác vẫn nói cười cũng không thấy nữa, ẩn mình vào bóng tối, giọng nói mệt mỏi truyền ra:
- Năm xưa Hồng Phất Nữ có thể xưng là hào kiệt, một thân võ công hiếm thấy trên đời, Lý Tịnh cũng không đấu nổi ba hiệp, nhận khẩn cầu của nàng truy tìm nguyên nhân cái chết của Huyền Bá, mất tích ba ngày, cuối cùng tìm thấy ở đồng hoang, người còn sống, nhưng tính khí thay đổi, mỗi năm điên khùng ba tháng. Vân Diệp có tài thông thiên mà phải bó tay, chỉ miễn cưỡng có thể đánh thức Hồng Phất Nữ, không thể chữa lành.
- Trẫm lo Vân Diệp dẫm vào vết xe đổ, từ khi đăng cơ tới nay, Bách kỵ ti bỏ một nửa công sức vào việc này, trừ bốn chữ "Hoa Tư chi quốc" mà Nhan Chi Thôi có được, thì chúng ta chỉ có tòa nhà hoang bên Khúc Giang, trẫm phá cả viên lâm hoàng gia, đào ba thước đất mà không có chút manh mối nào, không tìm được chân tướng việc này, trẫm chết không nhắm mắt.
Một người đất thình lình xuất hiện trước mặt Vân Diệp, há to mồm, răng trắng ởn như muốn nuốt chửng người ta, hai tay vươn thẳng, Vân Diệp như nghe thấy giây thân kinh của mình đứt cái tưng, nếu như chẳng phải sự hiếu kỳ mạnh mẽ giữ y tỉnh táo, chỉ e lúc này đã sùi bọt mép ngất xỉu rồi.
- Hầu gia, phu nhân bảo tiểu nhân mang đồ tới cho ngài, đất cứng quá, đào mãi mới thông, tay nghề đi xuống rồi.
Nghe câu này ba hồn bảy vía của Vân Diệp mới về chỗ cũ, Hoàng Thử chó má, dọa chết lão tử rồi, Vân Diệp thấy mình sắp són ra quần, vội ra sau, đái thêm bãi nữa mới yên tâm.
- Hầu gia, vừa rồi ngài đái xong rồi cơ mà? Sao lại đái nữa?
Vân Diệp mặt tối đen nhìn Hoàng Thử, loại khốn kiếp này không đánh một trận thật có lỗi với bản thân.
- Ngồi xuống!
- Vì sao ạ?
Hoàng Thử chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, Vân Diệp nhào tới chân đấm tay đá, toàn thân ấm áp, sáng khoái không nói lên lời.
- Phu nhân đưa tới những gì?
Vân Diệp nhận lấy bọc mở ra, mừng rỡ, đây mới là phu thê, một nữ nhân bất kỳ lúc nào cũng biết trượng phu mình cần gì nếu gặp được là phải cưới ngay, dứt khoát không sai, Vân Diệp tràn ngập hạnh phúc, lão bà giỏi quá, bột nấm, hộ oản có gai, nhuyển giáp, nỏ, cưa có thể giấu trên tóc, đôi giày có thể bắn ra dao, ồ, không tệ, không tệ, có cả Xuân Phong tán, thuốc tê của Lão Tôn, có những thứ này Vân Diệp thấy gặp ma cũng chẳng sợ.
- Ngươi về đi, ngươi ở lại đây lâu không hay, nói cho ta biết địa đạo ở đâu là được.
Hoàng Thử nghiêng đầu moi trong tai ra rất nhiều đất, chỉ góc tường, định nói thì bị Vân Diệp thô bảo đẩy đi. Đợi hắn vào hầm, Vân Diệp lấy chum hứng mưa che lên trên, về phòng, trốn trong màn võ trang xong chà tay tiếp tục xem Lễ ký.
- Thiên địa chi đạo, hàn thử bất thì tắc tật, phong vũ bất tiết tắc cơ. Giáo giả, dân chi hàn thử dã. Giáo bất thì tắc thương thế. Sự giả, dân chi phong vũ dã, sự bất tiết tắc vô công. Nhiên tắc tiên vương chi vi nhạc dã, dĩ pháp trì dã, thiện tắc hành tượng đức dã.
Đọc méo cả mồm, chữ nghĩa nhảy múa loạn trong đầu, nếu là thời mới tới đây chắc Vân Diệp chỉ đọc chứ không hiểu được, mấy năm qua được đám Lý Cương dạy dỗ thành ra hiểu được, lý luận này rất là tuyệt diệu, trước tiên nó chia con người ta thành các đẳng cấp khác nhau. Có người là "nông phu", có người là "hoa màu", có người "vun trồng", có người là "mầm cây" bị vun trồng. Được "nông phu" chiếu cố là phúc, còn phải mang ơn huệ với "nông phu", cảm tạ mặt trời nước mưa. Vân Diệp khi đọc tới đoạn này cầm bút lên chấm đậm mực, phê :" Đây là lý luận của tiện nhân."
Mình vất vả duy trì thư viện là muốn thứ tiện nhân trong thiên hạ bớt đi một chút, người tự lập nhiều hơn, vận mệnh nắm trong tay mình là tốt nhất. Ở Đại Đường mình là một dị loại, dù mình nỗ lực tiếp cận người Đường ra sao thì lúc nào cũng lộ ra sự khác biệt, đợi mình dạy hết học sinh thư viện thành giống mình, quái nhân, quái sự nhiều lên, mình sẽ không phải là quái dị nữa, cuối cùng không quái dị mới là quái dị.
Sách này chẳng cần xem nhiều, chỉ cần lý giải được là nhớ được, ví như đoạn văn vừa rồi, tương lai đem mỉa mai người khác, tỏ ra có học vấn, ngươi là hoa màu, các ngươi là hoa màu ráo, nói không chừng người bị chửi còn cười khoái chí.
Gió ngoài cửa lạnh căm căm, tuyết chen qua khe cửa sổ bay vào, rơi trên bàn, quay đầu nhìn chậu lửa, Vân Diệp thở dài, cầm kìm cời than cháy mạnh hơn, cho số canh còn lại vào bát cá, đặt lên giá đun, đợi tới khi đun tới thịt nát ra chính là lúc cho vào mồm, đổ cơm thừa vào bát canh cá, nhìn hơi nóng bốc lên, cá thơm ngào ngạt, Vân Diệp muốn hát to.
Đêm lạnh đèn dầu nhà hoang, hoàn cảnh hài hòa quá, quạ không kêu nữa, chẳng biết đi đâu tránh tuyết rồi, dù có là ma cũng chẳng chọn cái ngày thế này ra ngoài.
Muốn hát, lại nhớ tới Na Mộ Nhật, những câu từ đơn giản được nàng hát ra phong tình vô hạn, qua bà nương này ngày càng có vị nữ nhân, chẳng biết nàng và khuê nữ ở thảo nguyên có khỏe không, thảo nguyên nhất định bị tuyết bao phủ, chắc qua bà nương đang ôm cừu giữ ấm, dù sao tận sâu bên trong nàng là nữ tử thảo nguyên, nếu giờ đi thăm nàng, nhìn nàng ôm khuê nữ ngủ với cừu, mình sẽ chẳng ngạc nhiên.
Tuổi càng nhiều, lão bà càng nhiều, tình cảm lại càng thêm tinh tế, chuyện xưa cũ không dám nghĩ tới nữa, vừa nghĩ tới đã làm canh cá đun cạn, cơm điêu hô bị cháy, Vân Diệp biết đó là ông trời phạt mình.
Ăn khuya xong, Vân Diệp đi bộ trong phòng, xác nhận mặt đất không có hang hốc gì, y nhìn ra vách tường, Lý Nhị chọn cho mình một gian phòng thế này nhất định có dụng ý. Ban ngày quan sát cả khu vườn hoang, đưa ra kết luận, nhà nơi này đều bị người ta tháo rỡ, rất nhiều cột trụ đổ còn mới, sơn chưa rạn, dám phá viên lâm hoàng gia, trừ Lý Nhị ra Vân Diệp không nghĩ ai có gan như vậy.
Lễ Ký hay còn gọi là Kinh Lễ, một trong Ngũ Kinh của Khổng Tử.
/1414
|