Không chịu nổi phụ nhân khóc, cha con Vân Diệp đi tiếp, Vân bảo bảo mệt rồi, ôm chân phụ thân không muốn đi nữa, muốn phụ thân cõng, trẻ con ba tuổi vẫn đóng đóng bỉm, khi cái mông lạnh toát của nhi tử chạm vào cổ, Vân Diệp kéo cổ áo lên một chút, che kín mông con, rồi cùng Lý Dung rời tiểu viện tử của Vinh Hoa.
Đây là lần cuối cùng Vân Diệp tiếp xúc với nữ nhân kiên cường, vĩ đại này, về sau nàng thành mẫu thân của Cao Ly vương, nàng vì người Cao Ly mà hi sinh tất cả, được người Cao Ly tôn là thần mẫu, tâm nguyện của nàng vậy là cũng thỏa rồi.
Đương nhiên Vân Diệp chẳng biết chuyện đó, hiện giờ đưa con về ngủ trưa là quan trọng nhất, công văn của mình đã chất đống như núi, khai xuân thư viện sẽ khảo thí, đón tân sinh tới, hiện Hứa Kính Tông đã bận rộn chuẩn bị, con cháu huân quý Trường An theo lệ nhập học trước, đó là ưu đãi người ta bỏ rất nhiều tiền ra có được.
Thực sự không muốn mở công văn Quan Đình Lung đưa tới từ Nhạc Châu, đầy cả một rương, bản đồ, phân bố nhân khẩu, nhân phố tài nguyên, bản sơ thảo thành thị, mấy thứ này không phải một văn nhân kiểu cũ như Quan Đình Lung có thể làm được, mấy lão già trong thư viện bị lừa gạt, kích động lên xách hành lý đi theo tới Lưỡng Hồ, hô hào gian khổ mười năm, lập nên thiên đường, hiện chẳng biết đã bị muỗi đốt chết chưa.
Một tên đen như than nhe răng cười với Vân Diệp, toàn thân còn lại mỗi hàm răng là trắng, Vân Diệp nhìn rất lâu mới nhận ra là ai, đây còn là mỹ thiếu niên của Trường An không?
- Thôi Cửu, sao thành bộ dạng ma quỷ này? Ngươi bị nướng trên lò than à?
- Bẩm tiên sinh, Thôi Cửu bị thổ nhân bắt được, cái này do phơi nắng gây ra, vốn tưởng tới mùa đông là ổn, ai ngờ vẫn thế, chắc là cần nửa năm nữa thay da mới được.
- Gian khổ lắm hả?
Vân Diệp đặt công văn xuống, đứng dậy rót cho hắn một chén trà, y rất muốn biết một thiếu niên phong lưu của cao môn đại hộ bị Quan Đình Lung dùng thế nào thành ra bộ dạng này, Vân Diệp không hài lòng.
- Không ạ.
Thôi Cửu vừa nói xong hai chữ thì nước mắt trào ra, vội vàng lau đi, lấy trong lòng ra một bản kế hoạch thư đặt lên bàn Vân Diệp, ánh mắt nóng cháy.
Vân Diệp không lật xem, mà nói:
- Còn không, chưa nói nơi đó hoàn cảnh ác liệt, sơn dân hung hãn đủ ngươi chịu hết khốn khổ, bao nhiêu năm qua vô số tông tộc lớn nhỏ liệt sông hồ núi non vào của mình, nơi đó có bao nhiêu họ, có bấy nhiêu thế lực, các ngươi là người ngoài, bọn họ không hiểu các ngươi làm gì, không biết thành lớn xây xong có lợi thế nào, chỉ biết hiện các ngươi đang chiếm đất của mình.
- Nhạc Châu vốn là quê hương của lúa gạo, tiếc là một nơi tốt như vậy bị bọn họ chia cắt thành những vùng nhỏ, không biết cái đạo lý đông người thì sức lớn, nhà nào biết nhà đó thì sao khai phát được vùng đất này.
Nói tới chuyện khai phát Lưỡng Hồ, Thôi Cửu quên luôn mục đích của mình, mắt đỏ hoe nói:
- Tiên sinh nói rất đúng, bọn học sinh tuyên truyền cái lợi của xây thành, nhưng đám cổ hủ đó cứ lắc đầu nói không hiểu, phát cho bọn họ ít dê, chớp mắt đã bị họ ăn sạch, về sau hỏi dê đâu, họ đều trả lời là chưa thấy bao giờ.
- Quan viên Nhạc Châu cũng không phối hợp, kẻ nào cũng chỉ chiếm chức mà không làm việc, Quan phu tử bị điêu dân đánh vỡ đầu, bọn họ cũng không thèm thăm hỏi, khoanh tay xem trò cười, văn thư đàn hặc bọn họ của Quan phu tử bị một vị thị lang của lại bộ chặn lại, nói bản thân vô dụng không khống chế được cấp dưới, còn mặt mũi đi đàn hặc, đúng là thứ vô dụng, năm xưa ông ta nhậm chức ở Nhạc Châu, quan viên toàn là người tài cán, nếu có gì sai, nhất định là ở năng lực Quan Đình Lung chưa đủ gây ra.
Vân Diệp gõ bàn:
- Người ta nói đúng, các ngươi ngay cả thủ hạ của mình còn chưa xử lý xong, dựa vào cái gì định ra kế hoạch tân thành? Xây một tòa thành lớn cần nhân lực tài lực vật lực, con số khổng lồ thế nào, các ngươi đã tính tới chưa? Chưa chỉnh hợp được lực lượng của mình đã tùy tiện ra tay, bị đánh là đáng đời.
- Nhưng bọn họ ngu muội không thể nói nổi.
Nhìn Thôi Cửu kích động đứng bật dậy, lòng Vân Diệp như có hoa nở, ha ha ha, cuối cùng cũng có người nói người triều Đường ngu muội, cái nhìn này không phải chỉ lão tử có nữa.
- Thôi Cửu, nến các ngươi cho rằng quan viên Nhạc Châu phải đổi, vì sao không làm? Đẩy bọn họ đi là được, Quan phu tử rất được bệ hạ tán thưởng, lại có hảo hữu là Tiêu Vũ, đám đại lão Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh hiểu rõ bệ hạ đưa Quan phu tử tới Nhạc Châu làm gì, theo lý mà nói đẩy đám người này đi dễ dàng.
Thôi Cửu chắp tay:
- Không giấu tiên sinh, học sinh cũng dùng tới thủ đoạn xấu xa này, nhưng quan viên Nhạc Châu vô cùng đoàn kết, bọn họ cùng tiến cùng lui, một người có nạn, tám phương chi viện, thêm vào thanh danh của bọn họ không tệ, rất được lòng dân, tấu đàn hặc của Quan phu tử bị chặn lại, lần này học sinh tới là để mong tấu đàn hặc được đưa lên qua tiên sinh.
Vân Diệp cười đau cả bụng, lấy cuốn sách thật dầy đập lên đầu Thôi Cửu, đám học sinh này, vị thư sinh trên người quá đậm rồi, ngay cả Quan Đình Lung cũng thế, triều đình có quy định, tấu chương của châu ngoài chỉ có thể dâng lên qua Trung thư tỉnh, một khi vượt cấp, phân lượng của bản tấu sẽ giảm mạnh, dù có lý mười phần cũng chỉ còn ba phần, nếu như tể tướng trực ban mạnh mẽ một chút nói không chừng lập tức ném tấu chương vào lò lửa, không thèm để ý, hoàng đế cũng chẳng làm gì được, vì nó căn bản không đúng trình tự.
Xem ra Quan Đình Lung bị dốn vào đường cùng rồi, là biệt giá mà không làm gì được trưởng sử, tư mã, bản thân nói lên không đủ tố chất ở quan trường, không đối phó được chuyện phức tạp.
***
Đứng đầu một châu là thứ sử tiếp đó là
Biệt giá, Trưởng sử, Tư mã;
Lục sự, Tham quân sự;
Lục tào: Ty công, Ty thương, Ty hộ, Ty binh, Ty pháp, Ty sĩ.
Nhạc Châu chưa có thứ sử là để chỗ cho Vân Diệp.
Hỏi rõ ràng danh húy kinh lịch của trưởng sử, tư mã Nhạc Châu, Vân Diệp lấy một tờ giấy viết tấu báo công giúp Quan Đình Lung, đàn hặc là hành động của tiểu nhân, báo công là nâng đỡ người sau, đó là quy củ bất thành văn trên quan trường, mình tận lực rồi, còn phê hay không do bệ hạ, thành hay không, người được báo công chỉ có thể cảm kích rơi lệ.
Còn về phần tể tướng đọc được, chỉ cần không liên quan tới mình thì đều cười hà hà, tác thành chuyện tốt, tấu báo công chưa bao giờ nghe nói bị trả về, vì đưa tấu lên bệ hạ nhất định là cận thận của thiên tử, chẳng ai vô duyên vô cớ làm mất mặt người khác.
- Tiên sinh, bọn họ luôn giở trò xấu, tiên sinh còn đề cử họ thăng quan, lý nào lại thế?
Thôi Cửu rất không hài lòng cách làm của Vân Diệp, vội ngăn cản.
- Quan phu tử trong lúc thiếu người nhất lại phái ngươi về, chẳng phải để ngươi hoàn thành việc này à? Ngươi quản bọn họ thăng quan hay giáng chức làm gì, chỉ cần bọn họ rời Nhạc Châu là được, một tên chính thất phẩm, một tòng lục phẩm, ngươi lấy ra làm ta tốn công, chẳng phải xỉ nhục ta à. Chỉ biết cắm mặt mà làm, không biết ngẩng đầu nhìn đường, xem ra ta mà không tới Nhạc Châu làm thứ sử, cac ngươi sống chẳng yên.
Đây là lần cuối cùng Vân Diệp tiếp xúc với nữ nhân kiên cường, vĩ đại này, về sau nàng thành mẫu thân của Cao Ly vương, nàng vì người Cao Ly mà hi sinh tất cả, được người Cao Ly tôn là thần mẫu, tâm nguyện của nàng vậy là cũng thỏa rồi.
Đương nhiên Vân Diệp chẳng biết chuyện đó, hiện giờ đưa con về ngủ trưa là quan trọng nhất, công văn của mình đã chất đống như núi, khai xuân thư viện sẽ khảo thí, đón tân sinh tới, hiện Hứa Kính Tông đã bận rộn chuẩn bị, con cháu huân quý Trường An theo lệ nhập học trước, đó là ưu đãi người ta bỏ rất nhiều tiền ra có được.
Thực sự không muốn mở công văn Quan Đình Lung đưa tới từ Nhạc Châu, đầy cả một rương, bản đồ, phân bố nhân khẩu, nhân phố tài nguyên, bản sơ thảo thành thị, mấy thứ này không phải một văn nhân kiểu cũ như Quan Đình Lung có thể làm được, mấy lão già trong thư viện bị lừa gạt, kích động lên xách hành lý đi theo tới Lưỡng Hồ, hô hào gian khổ mười năm, lập nên thiên đường, hiện chẳng biết đã bị muỗi đốt chết chưa.
Một tên đen như than nhe răng cười với Vân Diệp, toàn thân còn lại mỗi hàm răng là trắng, Vân Diệp nhìn rất lâu mới nhận ra là ai, đây còn là mỹ thiếu niên của Trường An không?
- Thôi Cửu, sao thành bộ dạng ma quỷ này? Ngươi bị nướng trên lò than à?
- Bẩm tiên sinh, Thôi Cửu bị thổ nhân bắt được, cái này do phơi nắng gây ra, vốn tưởng tới mùa đông là ổn, ai ngờ vẫn thế, chắc là cần nửa năm nữa thay da mới được.
- Gian khổ lắm hả?
Vân Diệp đặt công văn xuống, đứng dậy rót cho hắn một chén trà, y rất muốn biết một thiếu niên phong lưu của cao môn đại hộ bị Quan Đình Lung dùng thế nào thành ra bộ dạng này, Vân Diệp không hài lòng.
- Không ạ.
Thôi Cửu vừa nói xong hai chữ thì nước mắt trào ra, vội vàng lau đi, lấy trong lòng ra một bản kế hoạch thư đặt lên bàn Vân Diệp, ánh mắt nóng cháy.
Vân Diệp không lật xem, mà nói:
- Còn không, chưa nói nơi đó hoàn cảnh ác liệt, sơn dân hung hãn đủ ngươi chịu hết khốn khổ, bao nhiêu năm qua vô số tông tộc lớn nhỏ liệt sông hồ núi non vào của mình, nơi đó có bao nhiêu họ, có bấy nhiêu thế lực, các ngươi là người ngoài, bọn họ không hiểu các ngươi làm gì, không biết thành lớn xây xong có lợi thế nào, chỉ biết hiện các ngươi đang chiếm đất của mình.
- Nhạc Châu vốn là quê hương của lúa gạo, tiếc là một nơi tốt như vậy bị bọn họ chia cắt thành những vùng nhỏ, không biết cái đạo lý đông người thì sức lớn, nhà nào biết nhà đó thì sao khai phát được vùng đất này.
Nói tới chuyện khai phát Lưỡng Hồ, Thôi Cửu quên luôn mục đích của mình, mắt đỏ hoe nói:
- Tiên sinh nói rất đúng, bọn học sinh tuyên truyền cái lợi của xây thành, nhưng đám cổ hủ đó cứ lắc đầu nói không hiểu, phát cho bọn họ ít dê, chớp mắt đã bị họ ăn sạch, về sau hỏi dê đâu, họ đều trả lời là chưa thấy bao giờ.
- Quan viên Nhạc Châu cũng không phối hợp, kẻ nào cũng chỉ chiếm chức mà không làm việc, Quan phu tử bị điêu dân đánh vỡ đầu, bọn họ cũng không thèm thăm hỏi, khoanh tay xem trò cười, văn thư đàn hặc bọn họ của Quan phu tử bị một vị thị lang của lại bộ chặn lại, nói bản thân vô dụng không khống chế được cấp dưới, còn mặt mũi đi đàn hặc, đúng là thứ vô dụng, năm xưa ông ta nhậm chức ở Nhạc Châu, quan viên toàn là người tài cán, nếu có gì sai, nhất định là ở năng lực Quan Đình Lung chưa đủ gây ra.
Vân Diệp gõ bàn:
- Người ta nói đúng, các ngươi ngay cả thủ hạ của mình còn chưa xử lý xong, dựa vào cái gì định ra kế hoạch tân thành? Xây một tòa thành lớn cần nhân lực tài lực vật lực, con số khổng lồ thế nào, các ngươi đã tính tới chưa? Chưa chỉnh hợp được lực lượng của mình đã tùy tiện ra tay, bị đánh là đáng đời.
- Nhưng bọn họ ngu muội không thể nói nổi.
Nhìn Thôi Cửu kích động đứng bật dậy, lòng Vân Diệp như có hoa nở, ha ha ha, cuối cùng cũng có người nói người triều Đường ngu muội, cái nhìn này không phải chỉ lão tử có nữa.
- Thôi Cửu, nến các ngươi cho rằng quan viên Nhạc Châu phải đổi, vì sao không làm? Đẩy bọn họ đi là được, Quan phu tử rất được bệ hạ tán thưởng, lại có hảo hữu là Tiêu Vũ, đám đại lão Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh hiểu rõ bệ hạ đưa Quan phu tử tới Nhạc Châu làm gì, theo lý mà nói đẩy đám người này đi dễ dàng.
Thôi Cửu chắp tay:
- Không giấu tiên sinh, học sinh cũng dùng tới thủ đoạn xấu xa này, nhưng quan viên Nhạc Châu vô cùng đoàn kết, bọn họ cùng tiến cùng lui, một người có nạn, tám phương chi viện, thêm vào thanh danh của bọn họ không tệ, rất được lòng dân, tấu đàn hặc của Quan phu tử bị chặn lại, lần này học sinh tới là để mong tấu đàn hặc được đưa lên qua tiên sinh.
Vân Diệp cười đau cả bụng, lấy cuốn sách thật dầy đập lên đầu Thôi Cửu, đám học sinh này, vị thư sinh trên người quá đậm rồi, ngay cả Quan Đình Lung cũng thế, triều đình có quy định, tấu chương của châu ngoài chỉ có thể dâng lên qua Trung thư tỉnh, một khi vượt cấp, phân lượng của bản tấu sẽ giảm mạnh, dù có lý mười phần cũng chỉ còn ba phần, nếu như tể tướng trực ban mạnh mẽ một chút nói không chừng lập tức ném tấu chương vào lò lửa, không thèm để ý, hoàng đế cũng chẳng làm gì được, vì nó căn bản không đúng trình tự.
Xem ra Quan Đình Lung bị dốn vào đường cùng rồi, là biệt giá mà không làm gì được trưởng sử, tư mã, bản thân nói lên không đủ tố chất ở quan trường, không đối phó được chuyện phức tạp.
***
Đứng đầu một châu là thứ sử tiếp đó là
Biệt giá, Trưởng sử, Tư mã;
Lục sự, Tham quân sự;
Lục tào: Ty công, Ty thương, Ty hộ, Ty binh, Ty pháp, Ty sĩ.
Nhạc Châu chưa có thứ sử là để chỗ cho Vân Diệp.
Hỏi rõ ràng danh húy kinh lịch của trưởng sử, tư mã Nhạc Châu, Vân Diệp lấy một tờ giấy viết tấu báo công giúp Quan Đình Lung, đàn hặc là hành động của tiểu nhân, báo công là nâng đỡ người sau, đó là quy củ bất thành văn trên quan trường, mình tận lực rồi, còn phê hay không do bệ hạ, thành hay không, người được báo công chỉ có thể cảm kích rơi lệ.
Còn về phần tể tướng đọc được, chỉ cần không liên quan tới mình thì đều cười hà hà, tác thành chuyện tốt, tấu báo công chưa bao giờ nghe nói bị trả về, vì đưa tấu lên bệ hạ nhất định là cận thận của thiên tử, chẳng ai vô duyên vô cớ làm mất mặt người khác.
- Tiên sinh, bọn họ luôn giở trò xấu, tiên sinh còn đề cử họ thăng quan, lý nào lại thế?
Thôi Cửu rất không hài lòng cách làm của Vân Diệp, vội ngăn cản.
- Quan phu tử trong lúc thiếu người nhất lại phái ngươi về, chẳng phải để ngươi hoàn thành việc này à? Ngươi quản bọn họ thăng quan hay giáng chức làm gì, chỉ cần bọn họ rời Nhạc Châu là được, một tên chính thất phẩm, một tòng lục phẩm, ngươi lấy ra làm ta tốn công, chẳng phải xỉ nhục ta à. Chỉ biết cắm mặt mà làm, không biết ngẩng đầu nhìn đường, xem ra ta mà không tới Nhạc Châu làm thứ sử, cac ngươi sống chẳng yên.
/1414
|