Nhiều tiền rồi phải dẫn dắt chi tiêu, đem toàn bộ tiền ném vào khai phát Lưỡng Hồ tốt hơn là vứt cho Yến Lai lâu, một có thể để lại cho con cháu, một ngày đêm chinh phạt chỉ tổ hại người.
Tiền chôn dưới đất thì phải không ngừng đề phòng bị trộm, khi dùng còn phản đem ra rửa, bạc xám đen, tiền trang không nhận, rất nhiều lão tài chủ hò hét yêu cầu tiền trang phải đổi những đồng tiền rỉ loang lổ, hoạt kế ( giúp việc) cao ngạo lấy từ sau quầy ra một đồng nguyên tinh xảo, đặt trước mặt lão tài chủ:
- Đây là do triều đình nhân nghĩa, sợ các người tổn thất, chứ theo cách nói của chưởng quầy của bọn ta, số tiền của ngươi phải ném hết vào lò nung đồng, lưu thông trên thị trường làm mất mặt triều đình. Ông có đổi không, dựa tỉ lệ ông cũng không thiệt đâu, qua năm nay, ông xem xem còn ai lấy thứ tiền mốc meo của ông.
Hộ bộ đã phát công báo, dựa theo lương thực tính tỉ lệ chuẩn, bắt đầu đổi tiền quy mô lớn, tiền thu về đem hết tới lò luyện đồng, luyện xong trừ tạp chất, luyện lại thành đồng, cuối cùng máy ép biến thành đồng nguyên, tiếp tục đem đổi.
Chỉ trong nửa năm ngẵn nủi tình trạng thiếu tiền của Đại Đường được làm dịu bớt rất nhiều.
Chẳng biết quan phủ chấp hành thế nào, mấy đồng tiền của nông gia lấy một đổi một, nửa đồng nát cũng đổi được thành tiền mới, còn về tiền tài của đại hộ, ai mà kiên nhẫn đếm từng đồng, nèm lên cân, kéo quả cân bừa một cái, báo số rồi đổi.
Quỷ cũng biết phân lượng tiền đồng đúc ra khác nhau, quan phủ khi đúc tiền, đồng nào thừa phân lượng bị chọn ra, đồng nào thiếu phân lượng đem lưu thông, thế nên khó tránh khỏi bị tổn thất.
Tân Nguyệt ngồi dưới mái hiên chửi mắng nửa ngày rồi, bỗng nhiên thiếu mất mấy trăm quan, chẳng lẽ đám người hộ bộ lấy tiền đi đắp mộ.
Trường Tôn Vô Kỵ đúng là thất đức, định ra thiết luật hoán đổi, phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành công tác đổi tiền, tiểu hộ thừa tiền còn có thể tới nông hộ nhờ đổi giùm, đại hộ như Vân gia, tiền hàng xe đi tìm ai mà đổi.
Trường Tôn Xung nhăn mày nghe Lý Hoài Nhân chửi mình, khó lắm mới xem miệng vào được:
- Nhà ngươi bị thiếu tiền thì tìm cha ta mà nói, quát tháo trước mặt ta cái gì, nhà ta cũng thiếu gần hai nghìn quan, cha ta cũng không nói gì nữa là, lần này đổi theo phân lượng, ai cũng như ai.
Lý Hoài Nhân không tiện lấy nông hộ ra nói, thể diện vẫn cần có, chỉ xả giận chút thôi, các châu quận khắp Đại Đường đều đổi như vậy, tư mã trong quân tới mỗi tiền trang đóng giữ, có chút bất thường nào là chém luôn. Còn quân tư mã mà phạm pháp thì giết cả nhà, cả nhà ở trong quân doanh, muốn chạy cũng không được.
Thủy sư lĩnh nam bị hộ bộ đuổi chạy khắp nơi như lừa, toàn bộ thuyền bị phái đi, đem tiền mới du đãng khắp nội hà.
Vân Diệp giao Hà Thiệu bán đất ở tân thành, hai thị lang của hộ bộ bám sát hắn, làm Hà Thiệu bất tri bất giác gầy đi mười cân, bất kể là ai ngày nào cũng nghe thấy chém đầu, xét nhà, diệt tộc cũng ăn không ngon, ngủ không yên.
Hộ bộ còn cho rằng lần này chẳng thu được bao tiền, dù sao nhà còn trên giấy, đất thì còn là đầm lầy, tù nhân đi đày còn đang trên đường, mấy đầm lấy lấp trước đó còn chưa khô, giờ đã bán nhà đúng là trò cười.
Mới sáng sớm lại bộ thị lang Thích Đại Lễ tới nhà bái phỏng, trực tiếp yêu cầu Vân Diệp tha cho nguyên tư mã và trưởng sử Nhạc Châu, vẻ mặt còn vô cùng ác liệt:
- Vân hầu, mã giám và mã thừa ở mã trường dưới Âm Sơn xin cáo lão về quê, ngài thấy sao?
- Vì sao, hai vị đó thăng quan một cấp có gì không hay, năm mươi mấy tuổi đầu còn được ra sức vì nước phải thấy vinh hạnh mới đúng, vì sao phải cáo lão? Đây không phải thời Tấn, không thích thì cứ từ chức, cáo lão về quê thì cần triều đình lên tiếng mới được.
Vân Diệp cũng chẳng thèm nể nang gì, hai lão già đó mà không tới thảo nguyên chăn ngựa thì có lỗi với bản thân, vì bọn họ mà mình phí mất nửa năm và bao nhiêu tiền của, rất nhiều tiền mượn từ đại hộ Trường An, tiền trang cũng phải trả lợi tức, hai lão già đó bị người ta xúi bẩy, vì chút lợi nhỏ của mình, làm mất hơn nửa năm, nghĩ tới tiền, lòng Vân Diệp như bị dem rán mỡ.
- Hàn Thành là công thần khai quốc, năm xưa khi bệ hạ chinh phạt Lôi Đại Bằng, mở cửa Nhạc Châu chính là Hàn Thành, ông ta không muốn làm quan, chỉ muốn làm dân, do ta đích thân bái phỏng mời ông ấy xuống núi, ông ta mới hạ mình làm tiểu lại, nay Vân hầu vì chuyện cá nhân mà đầy ông ấy đi mạc bắc, chẳng lẽ đây là đạo quân tử của ngài à?
Thách Đại Lễ lớn tiếng chất vấn Vân diệp, nếu không phải sợ quyền thế của y, e rằng xông vào đánh đập rồi.
- Ai bảo ngươi đó là đi đầy? Bọn họ tới thảo nguyên nhậm chức, một chính lục phẩm, một tòng lục phẩm, đó là ân điển của bệ hạ, tới miệng ngươi sao thành đi đày? Uổng cho ngươi là lại bộ thị lang mà không hiểu vấn đề này.
Thích Đại Lễ cười thảm:
- Hàn Thành có lỗi gì, Tiền Thăng có tội gì mà bị quyền quý xỉ nhục như thế, nếu vậy Thích Đại Lễ ta không thèm đứng cùng hạng người lòng lang dạ thú như thế trên triều đường nữa, giờ xin từ chức với bệ hạ, làm người nhà nhãn, tới Âm Sơn chăn ngựa với hai lão hữu.
- Ngươi có từ chức hay không ta mặc xác, nhưng ta phải nói cho ngươi biết vì sao ta đưa họ tới Âm Sơn, nếu chẳng phải hai người bọn họ cứng miệng gánh hết tội của ngươi, cả nhà ngươi đã tới Âm Sơn chăn ngựa rồi.
Thích Đại Lễ cuồng nộ cười như điên dại, tựa hồ chẳng hề bận tâm, chỉ mặt Vân Diệp mắng:
- Lão phu cả đời thanh liêm, sản nghiệp có sáu trăm mẫu ruộng trung, còn là quan điền, nhà chỉ có lão thê mà một nhi tử một khuê nữ, ngày ba bữa đạm bạc, hạng ăn lụa mặc là như ngươi làm gì nổi ta?
- Hừ, ta thèm vào làm gì ngươi, đánh giá mình quá cao rồi đấy! Chỉ cần ngươi bỏ ra ba mươi vạn quan tiền đền bù chỗ thiếu, ta chẳng những lập tức thỉnh cầu đưa hai bọn họ về, còn khấu đầu xin lỗi bọn họ trước mặt bách tính Trường An, ngươi thấy sao?
Vân Diệp lạnh nhạt nói:
- Nói láo, tài sản cả nhà Hàn Thành cộng lại cũng chưa được nghìn quan, Tiền Thăng càng ăn ngày nào biết ngày đó, bổng lộc tới tay chia cho cô nhi quả phụ, phú thuế mười năm cũng không tới ba mươi vạn quan, ngươi hãm hại bọn họ.
- Nếu chẳng phải thấy con người bọn họ không tệ, chẳng qua ngu xuẩn một chút, nếu không chém cả nhà rồi, ngươi xem cái này thì rõ, Thích Đại Lễ, ngươi cáo lão đi, nếu không dạng người như ngươi càng nhiều, Đại Đường càng gặp họa.
Vân Diệp đem văn thư vay mượn, còn sổ tiền trang đưa cho Thích Đại Lễ xem, còn đẩy cả bàn tính tới, thứ này quan viên Đại Đường đều biết dùng.
Thích Đại Lễ càng xem mặt càng tái, tay run run, tờ giấy kêu phần phật, Vân Diệp nói không sai, theo tính toán của ông ta, tổn thất của nửa năm qua là ba mươi vạn quan, đó là ít nhất.
- Bọn ... Bọn ta chỉ chỉ muốn kiếm thêm ít bồi thường cho hương dân, đâu đâu ngờ lại tổn thất lớn như thế?
- Hiện giờ ngươi hài lòng rồi chứ? Hương dân của ngươi đều đang đợi hút máu của triều đình đấy, các triều đại xưa nay không hề có chuyện bồi thường mà vẫn tốt đấy sao, lần này triều đình không muốn tổn hại tới dân nên đề xuất bồi thường, vậy mà sinh ra bao nhiêu chuyện. Nếu như ngươi chỉ trồng thêm vài cái cây, xây thêm vài cái nhà nát, khai khẩn mấy mấu ruộng hoang lấy thêm bồi thường thì ta chỉ cười bỏ qua, nhưng các ngươi yêu cầu xây lại trong thành mới, mới y như đúc, thiếu một ngọn cỏ cũng không được, vậy thì quá đáng lắm rồi, các ngươi muốn sống điền viên trong thành à?
- Đó, đó chỉ là điều kiện thôi, mọi người có thể thương lượng.
Mồ hôi trên trán Thích Đại Lễ chảy xuống ròng ròng, chẳng mấy chốc ướt cả áo mùa đông.
__________________
- Không cần thương lượng nữa, ngươi nhìn đi tân thành vừa vặn đi qua bên cạnh thôn của các ngươi, có điều đại môn sẽ không mở ở chỗ đó, mười sáu thôn trại, mấy nghìn người ven sông, sau này muốn vào thành phải chèo thuyền đi một ngày, từ Ba Châu tới tân thành còn dễ dàng hơn các ngươi. Cho nên ngươi mở to mắt nhìn tân thành xây dựng lên, hương dân phụ cận Ba Châu mau chóng trở nên giàu có, còn hương dân chỗ các ngươi càng ngày càng nghèo khó, một tòa thành lớn xuất hiện, thế nào cũng có góc khuất, lưu manh, cường đạo sẽ tụ tập ở quê các ngươi, không tới mười năm ta tin chắc nơi đó là trọng điểm tiễu phỉ của quan phủ, muốn giữ hương phong dân tục thuần phác à, nằm mơ.
Lấy dự toàn kinh tế từ chỗ Hà Thiệu, Vân Diệp thiếu chút nữa điên cuồng muốn giết người, nửa năm qua là thời cơ tốt nhường nào, đất đai vốn chỉ tốn năm đồng là mua được, bị đám thương cổ ngửi thấy mùi máu đẩy lên tới hai mươi quan, Quan Đình Lung ngu xuẩn không ý thức được điều này, đi giằng có với trưởng sử, tư mã nửa năm, đợi khi đoàn khảo sát của Hà Thiệu truyền tin về, Vân Diệp mới phát hiện điều Thôi Cửu nói chỉ là vấn đề nhỏ, làm sao giảm giá đất, không thể để tài sản quốc gia bị đám thương nhân kia cướp đi mới là vấn đề thực sự Vân Diệp cần đối diện.
Đó mới là một đám đối thủ giỏi, không có liêm sỉ, không biết cố kỵ, năng lực học tập siêu cường, Vân Diệp chỉ bán đất hai lần đã bị bọn họ học mười phần mười, tân thành đã thành sách lược của triều đình, tất nhiên không thể sửa đổi, Lý Nhị sau khi biết tin ngửa đầu cười lớn, nói với Vân Diệp, tiền đầu tư sẽ không có thêm một xu nào.
- Vân hầu, chuyện này do lão phu mà ra, vậy để lão phu gánh vác, ba mươi vạn quan, cho dù lột da lóc xương lão phu cũng chẳng bán được với giá đó. Ngài xem không bằng thế này, lão phu tự xin tới Âm Sơn chăn ngựa, Hàn Thành và Tiền Thăng ở lại lập công chuộc tội, dù sao so với Quan Đình Lung bọn họ cũng quen thuộc hơn, làm việc thuận lợi hơn.
Thích Đại Lễ vừa vái dài vừa nói:
- Ta biết vừa rồi ngài nói chỉ là lời tức giận, những người đó cũng là con dân Đại Đường, triều đình xây tân thành là để khai phát Lưỡng Hồ, thay đổi diện mạo nghèo khó, để phương nam và phương bắc giàu có như nhau. Chắc hầu gia cũng không đành lòng nhìn họ thành tiện dân, cứ thế đi, lão phu làm sai, không còn mặt mũi nào ở lại Trường An nữa, giờ đi thỉnh tội với bệ hạ, còn về tổn thất gây ra, xin Vân hầu nghĩ cách, lão phu vô dụng, chỉ biết tự phạt mình thôi.
Nhìn Thích Đại Lễ lom khom rời đi, Vân Diệp bực tức chỉ muốn hét thật to, kẻ nào cũng thế, làm sai chỉ biết bày ra bộ dạng mặc người đánh người mắng, hoàn toàn không nghĩ chùi đít cho ngươi vất vả thế nào.
Giá đất đai của bách tính thực sự quá cao rồi, nếu mua hết thì không tiền nữa.
Bản vẽ của Quan Đình Lung nhất định có rất nhiều người tới tham quan, lão già đó chắc chắn đem nó đi nói với bách tính tương lai tươi đẹp ra sao, thế là đám thương cổ có thể đoán được tám chín phần mười rằng ông muốn xây thành ở đâu
Không có sức tưởng tượng, có lẽ đó là ưu điểm duy nhất của Quan Đình Lung, bản vẽ giả này là thuyền cỏ mượn tên, trò vặt, hiện giờ làm sao vận dụng bản vẽ giả này tới cực hạn mới là quan trọng, đợt giao phong đầu tiên không thể sai sót, các ngươi thích vơ đất, vậy cùng vơ.
- Vân Diệp dùng sai người, không biết cái đạo lý thần bất tri quỷ bất giác, nay thương cổ chiếm tiên cơ, không biết y ứng phó ra sao, tin tức bộ mặt khóc thứ hai đã xuất hiện ở Nhạc Châu có cần nói cho y biết không?
Trường Tôn thị day huyệt thái dương cho Lý Nhị, khẽ hỏi:
- Cho y biết đi, địch bất minh mà tùy tiện ra tay là đại kỵ binh gia, nếu như người đó muốn đấu với Vân Diệp một lần nữa ở tân thành, vậy cứ tới đi, dũng sĩ chân chính dám đối diện với nguy hiểm, trẫm tin vào thuật kiếm tiền của Vân Diệp, ít nhất ở phương diện này trẫm không phải là đối thủ của y, cũng không phát hiện ra ai có thể làm đối thủ của y. Đám người đó ở thời gian không đúng, địa điểm không đúng, gặp phải nhầm đối thủ, nhất định sẽ lỗ nặng.
- Lần trước thị vệ lấy bản thảo từ trên nóc điện Vạn Dân xuống làm trẫm xem mà kinh hãi, trẫm, Dương Quảng, đều giành được giang sơn từ tay đại ca mình, trẫm rất lo Thanh Tước sẽ bị bọn chúng lợi dụng, một khi chúng dẫm vào vết xe đổ đó, trẫm chết cũng không nhắm mắt. Quan Âm tỷ, hãy giúp trẫm, chúng ta cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nói tới đó nắm lấy tay hoàng hậu như để lấy thêm sức mạnh.
- Không có chuyện đó đâu, Nhị lang, hiện Thừa Càn và Thanh Tước tình cảm rất tốt, bọn chúng sẽ không xảy ra chuyện đó, nếu có chút mầm mống thôi, thiếp thà chưa từng sinh ra chúng chứ không để chúng vấy bẩn tôn nghiêm của hoàng gia. Nhị lang, thiếp cũng biết giết người, hơn nữa đã giết rất nhiều người.
Điện Lưỡng Nghi trống trải, gió lạnh lay động rèm, đế hậu cao cao tại thượng của Đại Đường cảm thấy cái rét vô tận, Lý Nhị không sợ kẻ địch ngoài sáng, dù thân trong hiểm cảnh, ông ta cũng tự tin đột vây, nhưng ông ta gặp phải một lũ điên thích đùa bỡn lòng người, người khác không làm cái chuyện hại người mà chẳng lợi mình, nhưng bọn chúng thì có, bọn chúng dốc hết tâm lực là vì nhìn thấy từng thảm cảnh tương tàn, mình bị dã tâm bành trướng, rơi vào bẫy của chúng mà không biết.
Lý Nhị luôn cho rằng mình sinh ra là để làm hoàng đế, không có khả năng thứ hai, dẫn mười vạn đại quân tung hoành thiên hạ, quần hùng quỳ gối, mỗi khi nhìn thấy một cường địch ngã xuống, dã tâm càng lớn, ông ta thích cuộc sống đó, còn thể sẽ làm tới cùng.
Nhưng có một người đột nhiên nói với ông ta, thành tựu ngươi có được là do bọn ta giúp, nếu không ngươi đi hỏi Thường Hà cho ngươi qua Huyền Vũ môn, hắn là người của ta, nếu không ngươi làm sao thành công được.
Kết quả thẩm vấn là người ta không nói dối, Thường Hà là nội gián, là một con tốt người ta vứt đi, nghiêm hình thẩm vấn, tình hình tiết lộ làm hoàng đế vô cùng chán chường, đã ba ngày rồi ông ta không gặp bất kỳ ai, chỉ nằm trong điện Lưỡng Nghi hồi ức lại quá khứ, mỗi lần nghĩ tới lại thấy nhiều chuyện quá trùng hợp, nhiều người đáng hoài nghi, ông ta biết đó không phải vì tâm thái đế vương, nhưng bất giác dùng ánh mắt thận trọng nhìn thần tử của mình, Vân Diệp nói tới Trường Thành, ông ta cũng thấy y đang mỉa mai tổ tiên người Hồ của mình.
Trường Tôn thị liếc nhìn điện Lưỡng Nghi trống trải, đột nhiên nói:
- Nhị lang, hay là chúng ta đi chơi đi, xem xem Thừa Càn làm gì, Thanh Tước làm gì, Vân Diệp làm gì, người trẻ tuổi trong ngày tuyết rơi này luôn có hành động khó hỏi, chúng ta đi xem để giải khuây.
Lý Thừa Càn đang nổi cơn lôi đình, chỉ Dương Viên thái tử tẩy mã, quát:
- Ngươi là ai? Là tẩy mã của đông cung, có ba mươi quan tiền khiến ngươi ngang ngược ở tiền trang à? Ai đổi tiền không lỗ chứ? Cô vương tổn thất không dưới ba nghìn quan, ta có oán trách câu nào không, năm xưa phân lượng tiền không đủ, đó là do quốc gia quá nghèo, chúng ta thản nhiên hưởng thụ bao năm rồi, sao chịu thiệt một chút lại không được.
Dương Viên run rẩy xin thái tử thứ tội, đảm bảo sau này không tái phạm nữa, mới nghe thái tử hòa nhà nói:
- Trong nhà ngươi đông người, mấy năm qua đổi bạc thành tiền đồng, nên lần này thiệt nhiều hơn, ba mươi ngân nguyên này coi như bồi thường cho ngươi, nhưng ngươi phải đích thân tới tiền trang tạ tội, đây là tôn nghiêm việc đổi tiền lần này, không cho xúc phạm.
Trường Tôn thị che miệng cười, bà và Lý Nhị đứng ở cổng vòm, thái tử phi Tô thị ở bên, Hầu thị thì ưỡn bụng lên thật cao, chỉ sợ hoàng đế, hoàng hậu không thấy.
- Bệ hạ xem, đó là đại nhi tử của người, không mất nguyên tắc lại rộng rãi với người, đúng là phiên bản của bệ hạ, có thái tử thế này còn lo cái gì? Mấy mánh mung không đáng kể dù đắc ý nhất thời khó mà đắc ý cả đời, thiên hạ Đại Đường sẽ kéo dài vạn thế.
Tiền chôn dưới đất thì phải không ngừng đề phòng bị trộm, khi dùng còn phản đem ra rửa, bạc xám đen, tiền trang không nhận, rất nhiều lão tài chủ hò hét yêu cầu tiền trang phải đổi những đồng tiền rỉ loang lổ, hoạt kế ( giúp việc) cao ngạo lấy từ sau quầy ra một đồng nguyên tinh xảo, đặt trước mặt lão tài chủ:
- Đây là do triều đình nhân nghĩa, sợ các người tổn thất, chứ theo cách nói của chưởng quầy của bọn ta, số tiền của ngươi phải ném hết vào lò nung đồng, lưu thông trên thị trường làm mất mặt triều đình. Ông có đổi không, dựa tỉ lệ ông cũng không thiệt đâu, qua năm nay, ông xem xem còn ai lấy thứ tiền mốc meo của ông.
Hộ bộ đã phát công báo, dựa theo lương thực tính tỉ lệ chuẩn, bắt đầu đổi tiền quy mô lớn, tiền thu về đem hết tới lò luyện đồng, luyện xong trừ tạp chất, luyện lại thành đồng, cuối cùng máy ép biến thành đồng nguyên, tiếp tục đem đổi.
Chỉ trong nửa năm ngẵn nủi tình trạng thiếu tiền của Đại Đường được làm dịu bớt rất nhiều.
Chẳng biết quan phủ chấp hành thế nào, mấy đồng tiền của nông gia lấy một đổi một, nửa đồng nát cũng đổi được thành tiền mới, còn về tiền tài của đại hộ, ai mà kiên nhẫn đếm từng đồng, nèm lên cân, kéo quả cân bừa một cái, báo số rồi đổi.
Quỷ cũng biết phân lượng tiền đồng đúc ra khác nhau, quan phủ khi đúc tiền, đồng nào thừa phân lượng bị chọn ra, đồng nào thiếu phân lượng đem lưu thông, thế nên khó tránh khỏi bị tổn thất.
Tân Nguyệt ngồi dưới mái hiên chửi mắng nửa ngày rồi, bỗng nhiên thiếu mất mấy trăm quan, chẳng lẽ đám người hộ bộ lấy tiền đi đắp mộ.
Trường Tôn Vô Kỵ đúng là thất đức, định ra thiết luật hoán đổi, phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành công tác đổi tiền, tiểu hộ thừa tiền còn có thể tới nông hộ nhờ đổi giùm, đại hộ như Vân gia, tiền hàng xe đi tìm ai mà đổi.
Trường Tôn Xung nhăn mày nghe Lý Hoài Nhân chửi mình, khó lắm mới xem miệng vào được:
- Nhà ngươi bị thiếu tiền thì tìm cha ta mà nói, quát tháo trước mặt ta cái gì, nhà ta cũng thiếu gần hai nghìn quan, cha ta cũng không nói gì nữa là, lần này đổi theo phân lượng, ai cũng như ai.
Lý Hoài Nhân không tiện lấy nông hộ ra nói, thể diện vẫn cần có, chỉ xả giận chút thôi, các châu quận khắp Đại Đường đều đổi như vậy, tư mã trong quân tới mỗi tiền trang đóng giữ, có chút bất thường nào là chém luôn. Còn quân tư mã mà phạm pháp thì giết cả nhà, cả nhà ở trong quân doanh, muốn chạy cũng không được.
Thủy sư lĩnh nam bị hộ bộ đuổi chạy khắp nơi như lừa, toàn bộ thuyền bị phái đi, đem tiền mới du đãng khắp nội hà.
Vân Diệp giao Hà Thiệu bán đất ở tân thành, hai thị lang của hộ bộ bám sát hắn, làm Hà Thiệu bất tri bất giác gầy đi mười cân, bất kể là ai ngày nào cũng nghe thấy chém đầu, xét nhà, diệt tộc cũng ăn không ngon, ngủ không yên.
Hộ bộ còn cho rằng lần này chẳng thu được bao tiền, dù sao nhà còn trên giấy, đất thì còn là đầm lầy, tù nhân đi đày còn đang trên đường, mấy đầm lấy lấp trước đó còn chưa khô, giờ đã bán nhà đúng là trò cười.
Mới sáng sớm lại bộ thị lang Thích Đại Lễ tới nhà bái phỏng, trực tiếp yêu cầu Vân Diệp tha cho nguyên tư mã và trưởng sử Nhạc Châu, vẻ mặt còn vô cùng ác liệt:
- Vân hầu, mã giám và mã thừa ở mã trường dưới Âm Sơn xin cáo lão về quê, ngài thấy sao?
- Vì sao, hai vị đó thăng quan một cấp có gì không hay, năm mươi mấy tuổi đầu còn được ra sức vì nước phải thấy vinh hạnh mới đúng, vì sao phải cáo lão? Đây không phải thời Tấn, không thích thì cứ từ chức, cáo lão về quê thì cần triều đình lên tiếng mới được.
Vân Diệp cũng chẳng thèm nể nang gì, hai lão già đó mà không tới thảo nguyên chăn ngựa thì có lỗi với bản thân, vì bọn họ mà mình phí mất nửa năm và bao nhiêu tiền của, rất nhiều tiền mượn từ đại hộ Trường An, tiền trang cũng phải trả lợi tức, hai lão già đó bị người ta xúi bẩy, vì chút lợi nhỏ của mình, làm mất hơn nửa năm, nghĩ tới tiền, lòng Vân Diệp như bị dem rán mỡ.
- Hàn Thành là công thần khai quốc, năm xưa khi bệ hạ chinh phạt Lôi Đại Bằng, mở cửa Nhạc Châu chính là Hàn Thành, ông ta không muốn làm quan, chỉ muốn làm dân, do ta đích thân bái phỏng mời ông ấy xuống núi, ông ta mới hạ mình làm tiểu lại, nay Vân hầu vì chuyện cá nhân mà đầy ông ấy đi mạc bắc, chẳng lẽ đây là đạo quân tử của ngài à?
Thách Đại Lễ lớn tiếng chất vấn Vân diệp, nếu không phải sợ quyền thế của y, e rằng xông vào đánh đập rồi.
- Ai bảo ngươi đó là đi đầy? Bọn họ tới thảo nguyên nhậm chức, một chính lục phẩm, một tòng lục phẩm, đó là ân điển của bệ hạ, tới miệng ngươi sao thành đi đày? Uổng cho ngươi là lại bộ thị lang mà không hiểu vấn đề này.
Thích Đại Lễ cười thảm:
- Hàn Thành có lỗi gì, Tiền Thăng có tội gì mà bị quyền quý xỉ nhục như thế, nếu vậy Thích Đại Lễ ta không thèm đứng cùng hạng người lòng lang dạ thú như thế trên triều đường nữa, giờ xin từ chức với bệ hạ, làm người nhà nhãn, tới Âm Sơn chăn ngựa với hai lão hữu.
- Ngươi có từ chức hay không ta mặc xác, nhưng ta phải nói cho ngươi biết vì sao ta đưa họ tới Âm Sơn, nếu chẳng phải hai người bọn họ cứng miệng gánh hết tội của ngươi, cả nhà ngươi đã tới Âm Sơn chăn ngựa rồi.
Thích Đại Lễ cuồng nộ cười như điên dại, tựa hồ chẳng hề bận tâm, chỉ mặt Vân Diệp mắng:
- Lão phu cả đời thanh liêm, sản nghiệp có sáu trăm mẫu ruộng trung, còn là quan điền, nhà chỉ có lão thê mà một nhi tử một khuê nữ, ngày ba bữa đạm bạc, hạng ăn lụa mặc là như ngươi làm gì nổi ta?
- Hừ, ta thèm vào làm gì ngươi, đánh giá mình quá cao rồi đấy! Chỉ cần ngươi bỏ ra ba mươi vạn quan tiền đền bù chỗ thiếu, ta chẳng những lập tức thỉnh cầu đưa hai bọn họ về, còn khấu đầu xin lỗi bọn họ trước mặt bách tính Trường An, ngươi thấy sao?
Vân Diệp lạnh nhạt nói:
- Nói láo, tài sản cả nhà Hàn Thành cộng lại cũng chưa được nghìn quan, Tiền Thăng càng ăn ngày nào biết ngày đó, bổng lộc tới tay chia cho cô nhi quả phụ, phú thuế mười năm cũng không tới ba mươi vạn quan, ngươi hãm hại bọn họ.
- Nếu chẳng phải thấy con người bọn họ không tệ, chẳng qua ngu xuẩn một chút, nếu không chém cả nhà rồi, ngươi xem cái này thì rõ, Thích Đại Lễ, ngươi cáo lão đi, nếu không dạng người như ngươi càng nhiều, Đại Đường càng gặp họa.
Vân Diệp đem văn thư vay mượn, còn sổ tiền trang đưa cho Thích Đại Lễ xem, còn đẩy cả bàn tính tới, thứ này quan viên Đại Đường đều biết dùng.
Thích Đại Lễ càng xem mặt càng tái, tay run run, tờ giấy kêu phần phật, Vân Diệp nói không sai, theo tính toán của ông ta, tổn thất của nửa năm qua là ba mươi vạn quan, đó là ít nhất.
- Bọn ... Bọn ta chỉ chỉ muốn kiếm thêm ít bồi thường cho hương dân, đâu đâu ngờ lại tổn thất lớn như thế?
- Hiện giờ ngươi hài lòng rồi chứ? Hương dân của ngươi đều đang đợi hút máu của triều đình đấy, các triều đại xưa nay không hề có chuyện bồi thường mà vẫn tốt đấy sao, lần này triều đình không muốn tổn hại tới dân nên đề xuất bồi thường, vậy mà sinh ra bao nhiêu chuyện. Nếu như ngươi chỉ trồng thêm vài cái cây, xây thêm vài cái nhà nát, khai khẩn mấy mấu ruộng hoang lấy thêm bồi thường thì ta chỉ cười bỏ qua, nhưng các ngươi yêu cầu xây lại trong thành mới, mới y như đúc, thiếu một ngọn cỏ cũng không được, vậy thì quá đáng lắm rồi, các ngươi muốn sống điền viên trong thành à?
- Đó, đó chỉ là điều kiện thôi, mọi người có thể thương lượng.
Mồ hôi trên trán Thích Đại Lễ chảy xuống ròng ròng, chẳng mấy chốc ướt cả áo mùa đông.
__________________
- Không cần thương lượng nữa, ngươi nhìn đi tân thành vừa vặn đi qua bên cạnh thôn của các ngươi, có điều đại môn sẽ không mở ở chỗ đó, mười sáu thôn trại, mấy nghìn người ven sông, sau này muốn vào thành phải chèo thuyền đi một ngày, từ Ba Châu tới tân thành còn dễ dàng hơn các ngươi. Cho nên ngươi mở to mắt nhìn tân thành xây dựng lên, hương dân phụ cận Ba Châu mau chóng trở nên giàu có, còn hương dân chỗ các ngươi càng ngày càng nghèo khó, một tòa thành lớn xuất hiện, thế nào cũng có góc khuất, lưu manh, cường đạo sẽ tụ tập ở quê các ngươi, không tới mười năm ta tin chắc nơi đó là trọng điểm tiễu phỉ của quan phủ, muốn giữ hương phong dân tục thuần phác à, nằm mơ.
Lấy dự toàn kinh tế từ chỗ Hà Thiệu, Vân Diệp thiếu chút nữa điên cuồng muốn giết người, nửa năm qua là thời cơ tốt nhường nào, đất đai vốn chỉ tốn năm đồng là mua được, bị đám thương cổ ngửi thấy mùi máu đẩy lên tới hai mươi quan, Quan Đình Lung ngu xuẩn không ý thức được điều này, đi giằng có với trưởng sử, tư mã nửa năm, đợi khi đoàn khảo sát của Hà Thiệu truyền tin về, Vân Diệp mới phát hiện điều Thôi Cửu nói chỉ là vấn đề nhỏ, làm sao giảm giá đất, không thể để tài sản quốc gia bị đám thương nhân kia cướp đi mới là vấn đề thực sự Vân Diệp cần đối diện.
Đó mới là một đám đối thủ giỏi, không có liêm sỉ, không biết cố kỵ, năng lực học tập siêu cường, Vân Diệp chỉ bán đất hai lần đã bị bọn họ học mười phần mười, tân thành đã thành sách lược của triều đình, tất nhiên không thể sửa đổi, Lý Nhị sau khi biết tin ngửa đầu cười lớn, nói với Vân Diệp, tiền đầu tư sẽ không có thêm một xu nào.
- Vân hầu, chuyện này do lão phu mà ra, vậy để lão phu gánh vác, ba mươi vạn quan, cho dù lột da lóc xương lão phu cũng chẳng bán được với giá đó. Ngài xem không bằng thế này, lão phu tự xin tới Âm Sơn chăn ngựa, Hàn Thành và Tiền Thăng ở lại lập công chuộc tội, dù sao so với Quan Đình Lung bọn họ cũng quen thuộc hơn, làm việc thuận lợi hơn.
Thích Đại Lễ vừa vái dài vừa nói:
- Ta biết vừa rồi ngài nói chỉ là lời tức giận, những người đó cũng là con dân Đại Đường, triều đình xây tân thành là để khai phát Lưỡng Hồ, thay đổi diện mạo nghèo khó, để phương nam và phương bắc giàu có như nhau. Chắc hầu gia cũng không đành lòng nhìn họ thành tiện dân, cứ thế đi, lão phu làm sai, không còn mặt mũi nào ở lại Trường An nữa, giờ đi thỉnh tội với bệ hạ, còn về tổn thất gây ra, xin Vân hầu nghĩ cách, lão phu vô dụng, chỉ biết tự phạt mình thôi.
Nhìn Thích Đại Lễ lom khom rời đi, Vân Diệp bực tức chỉ muốn hét thật to, kẻ nào cũng thế, làm sai chỉ biết bày ra bộ dạng mặc người đánh người mắng, hoàn toàn không nghĩ chùi đít cho ngươi vất vả thế nào.
Giá đất đai của bách tính thực sự quá cao rồi, nếu mua hết thì không tiền nữa.
Bản vẽ của Quan Đình Lung nhất định có rất nhiều người tới tham quan, lão già đó chắc chắn đem nó đi nói với bách tính tương lai tươi đẹp ra sao, thế là đám thương cổ có thể đoán được tám chín phần mười rằng ông muốn xây thành ở đâu
Không có sức tưởng tượng, có lẽ đó là ưu điểm duy nhất của Quan Đình Lung, bản vẽ giả này là thuyền cỏ mượn tên, trò vặt, hiện giờ làm sao vận dụng bản vẽ giả này tới cực hạn mới là quan trọng, đợt giao phong đầu tiên không thể sai sót, các ngươi thích vơ đất, vậy cùng vơ.
- Vân Diệp dùng sai người, không biết cái đạo lý thần bất tri quỷ bất giác, nay thương cổ chiếm tiên cơ, không biết y ứng phó ra sao, tin tức bộ mặt khóc thứ hai đã xuất hiện ở Nhạc Châu có cần nói cho y biết không?
Trường Tôn thị day huyệt thái dương cho Lý Nhị, khẽ hỏi:
- Cho y biết đi, địch bất minh mà tùy tiện ra tay là đại kỵ binh gia, nếu như người đó muốn đấu với Vân Diệp một lần nữa ở tân thành, vậy cứ tới đi, dũng sĩ chân chính dám đối diện với nguy hiểm, trẫm tin vào thuật kiếm tiền của Vân Diệp, ít nhất ở phương diện này trẫm không phải là đối thủ của y, cũng không phát hiện ra ai có thể làm đối thủ của y. Đám người đó ở thời gian không đúng, địa điểm không đúng, gặp phải nhầm đối thủ, nhất định sẽ lỗ nặng.
- Lần trước thị vệ lấy bản thảo từ trên nóc điện Vạn Dân xuống làm trẫm xem mà kinh hãi, trẫm, Dương Quảng, đều giành được giang sơn từ tay đại ca mình, trẫm rất lo Thanh Tước sẽ bị bọn chúng lợi dụng, một khi chúng dẫm vào vết xe đổ đó, trẫm chết cũng không nhắm mắt. Quan Âm tỷ, hãy giúp trẫm, chúng ta cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nói tới đó nắm lấy tay hoàng hậu như để lấy thêm sức mạnh.
- Không có chuyện đó đâu, Nhị lang, hiện Thừa Càn và Thanh Tước tình cảm rất tốt, bọn chúng sẽ không xảy ra chuyện đó, nếu có chút mầm mống thôi, thiếp thà chưa từng sinh ra chúng chứ không để chúng vấy bẩn tôn nghiêm của hoàng gia. Nhị lang, thiếp cũng biết giết người, hơn nữa đã giết rất nhiều người.
Điện Lưỡng Nghi trống trải, gió lạnh lay động rèm, đế hậu cao cao tại thượng của Đại Đường cảm thấy cái rét vô tận, Lý Nhị không sợ kẻ địch ngoài sáng, dù thân trong hiểm cảnh, ông ta cũng tự tin đột vây, nhưng ông ta gặp phải một lũ điên thích đùa bỡn lòng người, người khác không làm cái chuyện hại người mà chẳng lợi mình, nhưng bọn chúng thì có, bọn chúng dốc hết tâm lực là vì nhìn thấy từng thảm cảnh tương tàn, mình bị dã tâm bành trướng, rơi vào bẫy của chúng mà không biết.
Lý Nhị luôn cho rằng mình sinh ra là để làm hoàng đế, không có khả năng thứ hai, dẫn mười vạn đại quân tung hoành thiên hạ, quần hùng quỳ gối, mỗi khi nhìn thấy một cường địch ngã xuống, dã tâm càng lớn, ông ta thích cuộc sống đó, còn thể sẽ làm tới cùng.
Nhưng có một người đột nhiên nói với ông ta, thành tựu ngươi có được là do bọn ta giúp, nếu không ngươi đi hỏi Thường Hà cho ngươi qua Huyền Vũ môn, hắn là người của ta, nếu không ngươi làm sao thành công được.
Kết quả thẩm vấn là người ta không nói dối, Thường Hà là nội gián, là một con tốt người ta vứt đi, nghiêm hình thẩm vấn, tình hình tiết lộ làm hoàng đế vô cùng chán chường, đã ba ngày rồi ông ta không gặp bất kỳ ai, chỉ nằm trong điện Lưỡng Nghi hồi ức lại quá khứ, mỗi lần nghĩ tới lại thấy nhiều chuyện quá trùng hợp, nhiều người đáng hoài nghi, ông ta biết đó không phải vì tâm thái đế vương, nhưng bất giác dùng ánh mắt thận trọng nhìn thần tử của mình, Vân Diệp nói tới Trường Thành, ông ta cũng thấy y đang mỉa mai tổ tiên người Hồ của mình.
Trường Tôn thị liếc nhìn điện Lưỡng Nghi trống trải, đột nhiên nói:
- Nhị lang, hay là chúng ta đi chơi đi, xem xem Thừa Càn làm gì, Thanh Tước làm gì, Vân Diệp làm gì, người trẻ tuổi trong ngày tuyết rơi này luôn có hành động khó hỏi, chúng ta đi xem để giải khuây.
Lý Thừa Càn đang nổi cơn lôi đình, chỉ Dương Viên thái tử tẩy mã, quát:
- Ngươi là ai? Là tẩy mã của đông cung, có ba mươi quan tiền khiến ngươi ngang ngược ở tiền trang à? Ai đổi tiền không lỗ chứ? Cô vương tổn thất không dưới ba nghìn quan, ta có oán trách câu nào không, năm xưa phân lượng tiền không đủ, đó là do quốc gia quá nghèo, chúng ta thản nhiên hưởng thụ bao năm rồi, sao chịu thiệt một chút lại không được.
Dương Viên run rẩy xin thái tử thứ tội, đảm bảo sau này không tái phạm nữa, mới nghe thái tử hòa nhà nói:
- Trong nhà ngươi đông người, mấy năm qua đổi bạc thành tiền đồng, nên lần này thiệt nhiều hơn, ba mươi ngân nguyên này coi như bồi thường cho ngươi, nhưng ngươi phải đích thân tới tiền trang tạ tội, đây là tôn nghiêm việc đổi tiền lần này, không cho xúc phạm.
Trường Tôn thị che miệng cười, bà và Lý Nhị đứng ở cổng vòm, thái tử phi Tô thị ở bên, Hầu thị thì ưỡn bụng lên thật cao, chỉ sợ hoàng đế, hoàng hậu không thấy.
- Bệ hạ xem, đó là đại nhi tử của người, không mất nguyên tắc lại rộng rãi với người, đúng là phiên bản của bệ hạ, có thái tử thế này còn lo cái gì? Mấy mánh mung không đáng kể dù đắc ý nhất thời khó mà đắc ý cả đời, thiên hạ Đại Đường sẽ kéo dài vạn thế.
/1414
|