Trường Tôn thị cũng đau đầu, ba bốn chục tiểu nương tử yêu kiều quỳ khóc đứt gan đứt ruột trước điện Lưỡng Nghi, bản thân cũng mủi lòng, toàn khuê nữ nhà huân quý, tuổi tử mười tới mười bốn, khó lắm mới vỗ về được thì nghe thấy bọn chúng kiến nghị tới thư viện Ngọc Sơn học.
- Không được!
Trường Tôn thị từ chối ngay, thư viện đã thành một cơ cấu quan trọng của Đại Đường, Đại Đường mong đợi nhân tài liên miên đi ra từ đó, sao có thể đồng ý cho mấy nha đầu tới nghịch ngợm, nữ hài tử biết chữ đọc được sách là tốt rồi, chỉ cần biết quản gia, tính toán sổ sách, nếu khọc được chút thi ca cũng không sao, còn về học vấn kinh thế trong thư viện, nữ tử không biết thì hơn, biết càng nhiều càng không có lợi, phu quân tương lai của chúng sau này sẽ là nhà phú quý, nữ tử xen vào chính vụ không tốt, không đồng ý.
Cao Dương không ngờ lấy tai lừa Vân Diệp tặng nàng đeo lên, khóc nói:
- Cổ nhân nói tri thư mới có thể đạt lý, trong ( Tam Tự Kinh) mà Vân Diệp thuật lại cũng có " người không học, không bằng vật", hài nhi vì không có học vấn mới bị Vân Diệp dùng tai lừa xỉ nhục, hài nhi không muốn sống vô tri như vậy nữa. Mẫu hậu cũng biết, Phòng Di Ái thô lỗ là vậy mà học ở thư viện vài năm liền biết hơn hài nhi rất nhiều, thế này hài nhi là hoàng gia nữ còn chút thể diện nào nữa.
Các tiểu cô nương mười mấy tuổi đã được trong nhà định hôn sự rồi, phu quân của chúng tám phần xuất thân từ thư viện, nghĩ tương lai sẽ bị lừa như lũ ngốc liền khóc chết đi sống lại.
Trường Tôn thị mày nhíu lại thành cục rồi, nữ tử quá nhu nhược không phải là chuyện hay, Thanh Tước hiện giờ và thê thiếp của mình không biết nói chuyện gì, thê thiếp không hiểu trượng phu làm gì, đôi khi vì quan tâm mà khiến trượng phu bất mãn, vì quan tâm sai chỗ.
Đuổi đám nha đầu đi, hoàng hậu triệu tập rất nhiều cáo mệnh phu nhân, trong đó có cả Tân Nguyệt vừa rời phòng cữ, đám phụ nhân đó thăm dò chuyện riêng tư của Vân gia từ nhỏ tới lớn, nhất là lời phu thê nói với nhau trong đêm càng hứng thú.
Tân Nguyệt thẹn tới mức mặt hấp được bánh bao, những câu hỏi của đám phụ nhân đó chẳng những lớn gan còn cổ quái.
Một lão phu nhân tóc bạc gõ quải trượng nói:
- Nơi này toàn người có gia thất cả rồi, việc gì phải ngại, chuyện liên quan tới cả đời đám khuê nữ, chúng ta phải cẩn thận, đừng nói chúng cật lực, ngay lão phụ đối diện với hai đứa tôn tử vừa ở thư viện ra cũng không hiểu tâm tư của chúng, phải biết hai đứa bé đó được lão phụ nuôi từ nhỏ tới lớn, giữa phu phụ mà chẳng thể nói với nhau sao có thể mỹ mãn.
Tức thì có không ít người hùa theo, nhưng nhìn mặt hò là biết quan tâm tới con cái là chuyện nhỏ, hóng chuyện kín của Vân gia mới là chuyện lớn.
Tân Nguyệt cúi đầu nói:
- Chuyết phu chưa bao giờ nói chuyện kỳ quái ở nhà, cũng chưa bao giờ nói lời mà thiếp thân không hiểu, chuyện trong khuê phòng vẫn tốt ...
- Vân Diệp nổi danh tâm tư linh hoạt, tất nhiên không làm ngươi thấy bị ghẻ lạnh, nam tử trên đời được mấy người tinh tế như thế, ngươi được xem như gả vào nhà tốt, dù muội tử nhiều quá, phí hồi môn ....
Tân Nguyệt chẳng còn nhớ mình từ hoàng cung đi ra thế nào, chỉ nhớ hình như mình đồng ý lập một phân viện nữ tử trong thư viện, đám quý phụ kia hiếm có cơ hội tham dự đại sự, tất nhiên người hăng hái bày mưu tính kế, người khảng khải móc hầu bao, người ra sức tuyên truyền, đến cả Trường Tôn thị cũng phải kinh ngạc.
Hứa Kính Tông cầm văn thư xem mà mặt đen như đít nổi, trước mặt là một nữ quan trong cung xinh đẹp, sau lưng có một hàng dài ma ma, ai nấy mặc áo xanh gọn gàng, bộ dạng tinh minh mẫn cán, chỉ là hơi chút sợ hãi với chốn văn hoa như thư viện, cúi đầu không dám nói gì.
- Hạ quan hiểu thượng dụ của nương nương rồi, không biết vị nội quan này xưng hô ra sao?
- Bản quan Lai Anh, nhậm chức cục lệnh trong cung, lần này tới đây là khảo sát xem an bài phân viện nữ tử ở đâu thì tốt, đợi ngày thư viện khai giảng, những tiểu nương tử cũng vào học, an bài khóa trình, yêu cầu ăn ở đều do chúng tôi quy định, cần tiên sinh nào, sẽ phải tới thư viện, hiện an bài chỗ ở cho những ma ma này, không được trì hoãn.
Hứa Kính Tông tức thì bị lửa giận xộc lên đầu, mình đường đường là tứ phẩm viện giám, bị một nữ tử tòng thất phẩm sai bảo còn ra thể thống gì nữ? Đây là thư viện, là địa bàn của lão tử, không phải cục dịch đình, một nữ quan dám cáo mượn oai hùm như thế là sao?
- Thư viện chưa nhận được ý chỉ của bệ hạ, dù nhận được cũng phải nghiên cứu rồi mới xem có thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh hay không, từ xưa lệnh ban bừa không nhận, nữ tử chăm chồng dạy con là được, học cái gì, vớ vẩn.
- Thư viện là của hoàng gia, nương nương là mẫu nghi thiên hạ, an bài mấy tiểu nương tử vào học có gì to tát? Quan viên như ông, ta thấy nhiều rồi, có cần ta đi báo với nương nương rằng thư viện không nhận chỉ dụ của nương nương không?
Hứa Kính Tông đột nhiên không giận nữa, mình là một nhân vật lớn, cãi nhau với một nữ tử miệng lưỡi chua ngoa mất cả thể diện, cẩn thận cuộn chỉ dụ lại, đặt vào tay Lai Anh, phất ống tay áo bỏ đi, ta không nhận chỉ, làm gì được nào?
- Hì hì, Hứa viện giám suy nghĩ cho kỹ, nương nương có lẽ không làm gì được ông, nhưng những tiểu nương tử muốn tới thư viện học, ông không đắc tội được với một ai đâu, chuyện này do các tiểu nương tử khóc lóc cầu xin được, ông làm hỏng chuyện của chúng, hậu quả thảm hơn đi đầy. Cho ông biết, tổng cộng là sáu mươi tiểu nương tử, đứng đằng sau là hai mươi sáu vị huân quý, chỉ cần một vị nổi giận là ông nếm đủ.
Hứa Kính Tông suy nghĩ rất lâu, buông một tiếng thở dài quay về ghế, cầm bút phê một viện tử trước kia phong bế cho Lai Anh, sai phó dịch mở cửa quét dọn, chuẩn bị tiếp đón các bà cô.
Lai Anh giành được thắng lợi cuối cùng, đắc ý lắc mông tới tiểu viện đó, cực kỳ hài lòng với hoàn cảnh khép kín này, học theo thư viện đánh số mỗi phòng, làm xong yêu cầu xây nhà ăn, nhà tắm cho nữ tử, thứ gì nam có là nữ phải có.
Có điều lần này người tiếp đãi ả đã thay đổi, là Vân Diệp, cầm lấy xem bản kế hoạch của ả xong xé tan nát, trừ chỗ ở, còn lại phủ định hết.
Muốn ăn cơm? Tới nhà ăn xếp hàng. Muốn tắm? Tới nhà tắm của Hoàng Thử. Muốn chơi? Xin lỗi, thư viện không cung cấp, chỉ cung cấp chạy bộ buổi sáng, luyện công buổi tối, vào thư viện là học sinh thư viện, không ai có thể là ngoại lệ, khóa trình do thư viện an bài, tiên sinh do thư viện bố trí, gọi Hi Mạt Đế Á tới, bảo nàng kiêm nhiệm viện trưởng phân viện nữ tử.
- Vân hầu, ngài nhất định không tiện dạy các tiểu nương tử môn thể dục, hay là hạ quân mời mấy nữ thị vệ trong cung tới, ngài thấy sao?
Lai Anh là một trong trong hai tỳ nữ được Trường Tôn thị tín nhiệm nhất, sớm quen thói mắt chó khinh người, có thể coi thường Hứa Kính Tôn, nhưng không dám coi thường Vân Diệp, chọc giận y, mình không có kết quả tốt.
- Không cần, thứ thư viện ít thiếu nhất là người, những tiểu nương tử này đều chưa gả, nam tử dạy chiến đấu, thể dục không thích hợp, ta nghĩ Vô Thiệt tiên sinh dạy sẽ không thành vấn đề. Còn về phần chạy bộ buổi sáng do Hồng Thành dẫn đội, hai vạy này ở trong hoàng cung quen rồi, hơn nữ thị vệ nhiều. Cứ thế đi, mai vào thư viện trước khi mặt trời lặn phải vào thư viện, không tới đúng giờ là hủy bỏ tư cách.
Vân Diệp phất tay nói rất dứt khoát.
- Không được!
Trường Tôn thị từ chối ngay, thư viện đã thành một cơ cấu quan trọng của Đại Đường, Đại Đường mong đợi nhân tài liên miên đi ra từ đó, sao có thể đồng ý cho mấy nha đầu tới nghịch ngợm, nữ hài tử biết chữ đọc được sách là tốt rồi, chỉ cần biết quản gia, tính toán sổ sách, nếu khọc được chút thi ca cũng không sao, còn về học vấn kinh thế trong thư viện, nữ tử không biết thì hơn, biết càng nhiều càng không có lợi, phu quân tương lai của chúng sau này sẽ là nhà phú quý, nữ tử xen vào chính vụ không tốt, không đồng ý.
Cao Dương không ngờ lấy tai lừa Vân Diệp tặng nàng đeo lên, khóc nói:
- Cổ nhân nói tri thư mới có thể đạt lý, trong ( Tam Tự Kinh) mà Vân Diệp thuật lại cũng có " người không học, không bằng vật", hài nhi vì không có học vấn mới bị Vân Diệp dùng tai lừa xỉ nhục, hài nhi không muốn sống vô tri như vậy nữa. Mẫu hậu cũng biết, Phòng Di Ái thô lỗ là vậy mà học ở thư viện vài năm liền biết hơn hài nhi rất nhiều, thế này hài nhi là hoàng gia nữ còn chút thể diện nào nữa.
Các tiểu cô nương mười mấy tuổi đã được trong nhà định hôn sự rồi, phu quân của chúng tám phần xuất thân từ thư viện, nghĩ tương lai sẽ bị lừa như lũ ngốc liền khóc chết đi sống lại.
Trường Tôn thị mày nhíu lại thành cục rồi, nữ tử quá nhu nhược không phải là chuyện hay, Thanh Tước hiện giờ và thê thiếp của mình không biết nói chuyện gì, thê thiếp không hiểu trượng phu làm gì, đôi khi vì quan tâm mà khiến trượng phu bất mãn, vì quan tâm sai chỗ.
Đuổi đám nha đầu đi, hoàng hậu triệu tập rất nhiều cáo mệnh phu nhân, trong đó có cả Tân Nguyệt vừa rời phòng cữ, đám phụ nhân đó thăm dò chuyện riêng tư của Vân gia từ nhỏ tới lớn, nhất là lời phu thê nói với nhau trong đêm càng hứng thú.
Tân Nguyệt thẹn tới mức mặt hấp được bánh bao, những câu hỏi của đám phụ nhân đó chẳng những lớn gan còn cổ quái.
Một lão phu nhân tóc bạc gõ quải trượng nói:
- Nơi này toàn người có gia thất cả rồi, việc gì phải ngại, chuyện liên quan tới cả đời đám khuê nữ, chúng ta phải cẩn thận, đừng nói chúng cật lực, ngay lão phụ đối diện với hai đứa tôn tử vừa ở thư viện ra cũng không hiểu tâm tư của chúng, phải biết hai đứa bé đó được lão phụ nuôi từ nhỏ tới lớn, giữa phu phụ mà chẳng thể nói với nhau sao có thể mỹ mãn.
Tức thì có không ít người hùa theo, nhưng nhìn mặt hò là biết quan tâm tới con cái là chuyện nhỏ, hóng chuyện kín của Vân gia mới là chuyện lớn.
Tân Nguyệt cúi đầu nói:
- Chuyết phu chưa bao giờ nói chuyện kỳ quái ở nhà, cũng chưa bao giờ nói lời mà thiếp thân không hiểu, chuyện trong khuê phòng vẫn tốt ...
- Vân Diệp nổi danh tâm tư linh hoạt, tất nhiên không làm ngươi thấy bị ghẻ lạnh, nam tử trên đời được mấy người tinh tế như thế, ngươi được xem như gả vào nhà tốt, dù muội tử nhiều quá, phí hồi môn ....
Tân Nguyệt chẳng còn nhớ mình từ hoàng cung đi ra thế nào, chỉ nhớ hình như mình đồng ý lập một phân viện nữ tử trong thư viện, đám quý phụ kia hiếm có cơ hội tham dự đại sự, tất nhiên người hăng hái bày mưu tính kế, người khảng khải móc hầu bao, người ra sức tuyên truyền, đến cả Trường Tôn thị cũng phải kinh ngạc.
Hứa Kính Tông cầm văn thư xem mà mặt đen như đít nổi, trước mặt là một nữ quan trong cung xinh đẹp, sau lưng có một hàng dài ma ma, ai nấy mặc áo xanh gọn gàng, bộ dạng tinh minh mẫn cán, chỉ là hơi chút sợ hãi với chốn văn hoa như thư viện, cúi đầu không dám nói gì.
- Hạ quan hiểu thượng dụ của nương nương rồi, không biết vị nội quan này xưng hô ra sao?
- Bản quan Lai Anh, nhậm chức cục lệnh trong cung, lần này tới đây là khảo sát xem an bài phân viện nữ tử ở đâu thì tốt, đợi ngày thư viện khai giảng, những tiểu nương tử cũng vào học, an bài khóa trình, yêu cầu ăn ở đều do chúng tôi quy định, cần tiên sinh nào, sẽ phải tới thư viện, hiện an bài chỗ ở cho những ma ma này, không được trì hoãn.
Hứa Kính Tông tức thì bị lửa giận xộc lên đầu, mình đường đường là tứ phẩm viện giám, bị một nữ tử tòng thất phẩm sai bảo còn ra thể thống gì nữ? Đây là thư viện, là địa bàn của lão tử, không phải cục dịch đình, một nữ quan dám cáo mượn oai hùm như thế là sao?
- Thư viện chưa nhận được ý chỉ của bệ hạ, dù nhận được cũng phải nghiên cứu rồi mới xem có thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh hay không, từ xưa lệnh ban bừa không nhận, nữ tử chăm chồng dạy con là được, học cái gì, vớ vẩn.
- Thư viện là của hoàng gia, nương nương là mẫu nghi thiên hạ, an bài mấy tiểu nương tử vào học có gì to tát? Quan viên như ông, ta thấy nhiều rồi, có cần ta đi báo với nương nương rằng thư viện không nhận chỉ dụ của nương nương không?
Hứa Kính Tông đột nhiên không giận nữa, mình là một nhân vật lớn, cãi nhau với một nữ tử miệng lưỡi chua ngoa mất cả thể diện, cẩn thận cuộn chỉ dụ lại, đặt vào tay Lai Anh, phất ống tay áo bỏ đi, ta không nhận chỉ, làm gì được nào?
- Hì hì, Hứa viện giám suy nghĩ cho kỹ, nương nương có lẽ không làm gì được ông, nhưng những tiểu nương tử muốn tới thư viện học, ông không đắc tội được với một ai đâu, chuyện này do các tiểu nương tử khóc lóc cầu xin được, ông làm hỏng chuyện của chúng, hậu quả thảm hơn đi đầy. Cho ông biết, tổng cộng là sáu mươi tiểu nương tử, đứng đằng sau là hai mươi sáu vị huân quý, chỉ cần một vị nổi giận là ông nếm đủ.
Hứa Kính Tông suy nghĩ rất lâu, buông một tiếng thở dài quay về ghế, cầm bút phê một viện tử trước kia phong bế cho Lai Anh, sai phó dịch mở cửa quét dọn, chuẩn bị tiếp đón các bà cô.
Lai Anh giành được thắng lợi cuối cùng, đắc ý lắc mông tới tiểu viện đó, cực kỳ hài lòng với hoàn cảnh khép kín này, học theo thư viện đánh số mỗi phòng, làm xong yêu cầu xây nhà ăn, nhà tắm cho nữ tử, thứ gì nam có là nữ phải có.
Có điều lần này người tiếp đãi ả đã thay đổi, là Vân Diệp, cầm lấy xem bản kế hoạch của ả xong xé tan nát, trừ chỗ ở, còn lại phủ định hết.
Muốn ăn cơm? Tới nhà ăn xếp hàng. Muốn tắm? Tới nhà tắm của Hoàng Thử. Muốn chơi? Xin lỗi, thư viện không cung cấp, chỉ cung cấp chạy bộ buổi sáng, luyện công buổi tối, vào thư viện là học sinh thư viện, không ai có thể là ngoại lệ, khóa trình do thư viện an bài, tiên sinh do thư viện bố trí, gọi Hi Mạt Đế Á tới, bảo nàng kiêm nhiệm viện trưởng phân viện nữ tử.
- Vân hầu, ngài nhất định không tiện dạy các tiểu nương tử môn thể dục, hay là hạ quân mời mấy nữ thị vệ trong cung tới, ngài thấy sao?
Lai Anh là một trong trong hai tỳ nữ được Trường Tôn thị tín nhiệm nhất, sớm quen thói mắt chó khinh người, có thể coi thường Hứa Kính Tôn, nhưng không dám coi thường Vân Diệp, chọc giận y, mình không có kết quả tốt.
- Không cần, thứ thư viện ít thiếu nhất là người, những tiểu nương tử này đều chưa gả, nam tử dạy chiến đấu, thể dục không thích hợp, ta nghĩ Vô Thiệt tiên sinh dạy sẽ không thành vấn đề. Còn về phần chạy bộ buổi sáng do Hồng Thành dẫn đội, hai vạy này ở trong hoàng cung quen rồi, hơn nữ thị vệ nhiều. Cứ thế đi, mai vào thư viện trước khi mặt trời lặn phải vào thư viện, không tới đúng giờ là hủy bỏ tư cách.
Vân Diệp phất tay nói rất dứt khoát.
/1414
|