Vân Mộ cũng bê một cái hộp, thấy Lý Uyên nói chuyện với Tiểu Vũ không để ý tới mình, liền lấy hộp cọ vào người ông ta, Lý Uyên vui vẻ mở hộp của Vân Mộ, thấy bên trong lại có một cái hộp pha lê, không hiểu gì, chỉ thấy Vân Diệp nhận lấy hộp, lấy chìa khóa vặn mấy vòng, liền nghe trong hộp phát ra tiếng tiếng tinh tang.
- Thái thượng hoàng minh giám, tiểu tử gọi thứ này là hộp bát âm, cột sắt ở bên trong có những chỗ nhô lên, âm điệu bất đồng, chỉ cần vặn cót, sẽ tự động diễn tấu, tiếc là tiểu tử không tinh thông âm luật, thái thượng hoàng là đại gia trong nghề, khi nhàn hẹ tự điều chỉnh, xem xem có thể làm ra âm nhạc mỹ diệu không?
- Có chuyện này à?
Lý Uyên tức thì khơi lên hứng trí, mở nắp hộp, quả nhiên thấy có một cái lò xo xoay tròn gõ vào cột âm, mừng rỡ nghiên cứu ngay lập tức.
Vân Mộ thấy mình không có quà liều mếu miệng khóc, Lý Uyên vội mò trong lòng ra một tấm kim bài đeo lên cổ Vân Mộ, mới làm nó không khóc nữa.
Lễ vật của nam hài rất bình thường, Vân nãi nãi tự mình thêu một chiếc áo bách phúc, Vân Diệp đích thân vẽ một con rùa trường thọ, tuy đây là lễ vật chính thức, nhưng Lý Uyên thích hộp bát âm hơn, chẳng hứng thú với quà chính, thuận tay thưởng cho Vân Bảo Bảo và Địch Nhân Kiệt mỗi người một cái ngọc bội cho có.
Tặng lễ vật một vòng hoàng cung, tới chập tối được Lý Thái, Lý Ảm tiển khỏi cung, Lý Ảm mong ngóng tới Nguyên Tiêu, mình cùng Thì Thì ngắm trăng, Lý Thái thì oán giận Vân Diệp, thứ hay như hộp bát âm mà mình không có một phần.
Không khí Tết bảo phủ khắp Trường An, à không hẳn toàn bộ, một nơi tuyết lạnh ngăn cản hơi ấm ngày vui lan tới đó .
Đỉnh Ngọc Sơn mỗi khi đến tối là có một làn khói bốc lên, trời sáng tắt đúng giờ, một thân hình gầy nhỏ chạy trên tuyết, tốc độ rất nhanh, nhưng vóc dáng nhỏ bé lúc này thành gánh nặng lớn nhất của hắn, chỉ cần hắn chạy chậm một chút là lún vào tuyết, trở nên vô cùng chậm chạp. Há miệng gào lớn, không ai ngờ được trong cơ thể nhỏ bé ấy lại phát ra được thanh âm lớn như thế.
Lại lần này phá vây thất bại, Khương Ly chỉ đành nằm trên mặt tuyết lăn lại, hắn đào một cái động trong tuyết, chỉ ở đó hắn mới cảm thấy chút hơi ấm, nếu chân Lục Châu không ngã gãy, hai người có thể phối hợp với nhau xuống núi, nay Lục Châu sốt cao, hai chân xanh tím, sườn gãy ba cái xương, không cử động được, làm sao thoát thân.
Trước kia còn cho rằng nắm chắc phần thắng trong tay rồi, ai ngờ khoảnh khắc chủ khách đổi chỗ, mình hồ đồ đi vào tuyệt lộ. Dạ dày khó chịu như có lửa đốt, Khương Ly nắm một vốc tuyết cho vào mồm, muốn dập tắt cơn đói, tuyết vào bụng, càng đói dữ dội.
Đào băng tuyết mới tìm được vài quả thông, bữa ăn lần trước là mình bắt được con sóc ngủ đông trong động, hai người dựa vào một con sóc để sống thì thế nào cũng không đủ.
Chui vào động, Khương Ly tách hạt thông ra, lấy nhân để bên miệng Lục Châu, mùi thức ăn làm Lục Châu tự động mở miệng, sáu quả thông thôi, dù miệng mở to tới mấy thì sao nào?
Lục Châu tỉnh rồi, hung dữ nhìn Khương Ly:
- Ta vẫn rất đói, cho ta thêm một ít.
Khương Ly lắc đầu:
- Hết rồi, một quả cũng chẳng còn.
Lục Châu gian nan quay đầu đi, đối mặt với vách tường tuyết không nói. Lúc này Lục Châu nào còn chút phong thái mỹ nhân, gò má non mịn đã thâm tím, bàn chân lộ ra ngoài váy đã đen xì, nếu Vân Diệp ở đây, y sẽ lập tức kiến nghị Lục Châu cắt chân đi, nếu không hàn khí xâm nhập vào huyết mạch sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- A Châu, nàng cứ nằm, ta đi kiếm cái ăn, hiện giờ trời tạnh rồi, nói không chừng có chim ưng bay tới, ta dùng đá ném, mang chim ưng về nướng cho nàng ăn.
Khương Ly ôn nhu an ủi Lục Châu, lấy cái chăn chiên rách nát đắp nên người ả, nghĩ một lúc lại cởi áo lông của mình đắp lên, rồi nhón chân đi ra ngoài.
Hiện muốn uống một ngụm nước nóng cũng là hi vọng xa vời, ra ngoài động, Khương Ly co ro nhìn chim ưng không ngừng lượn vòng trên không, ném một cục đá, kết quả nửa đường đã rơi xuống, chim ưng bay quá cao. Tuyết trắng xóa làm nhức mắt, Khương Ly trước kia ở Giang Nam chưa bao giờ gặp phải cảnh này, đôi khi mắt không nhìn thấy gì nữa.
Bất lực nằm xuống đất, định nghỉ ngơi một chút, đưa mắt nhìn trời xanh mới thấy dễ chịu hơn, con chim ưng bay vòng tròn nhỏ hơn, hình như cũng to hơn, Khương Ly nheo mắt lại, không phải ảo giác, con chim ưng hạ xuống rồi, nói không chừng nó phát hiện ra con mồi.
Khương Ly nhìn trái nhìn phải chẳng thấy vật sống, chẳng lẽ mình chính là con mồi?
Hắn liền buông lỏng thân thể, y phục đen xì trên đất tuyết quá mức rõ ràng, con chim ưng bay qua trên người Khương Ly, một lần, lại một lần nữa, gió lạnh trên đỉnh núi sắp làm Khương Ly đông cứng rồi, kệ tay trái, chỉ cất tay phải ở trong lòng, để sát tim giữ ấm, nhất định lát nữa phải dựa vào bàn tay này cho con chim ưng một kích trí mạng.
Con chim ưng cuối cùng cũng đáp xuống đất, nhưng cực kỳ cẩn thận tiếp cận vài bước, rồi lui lại, con mắt màu vàng nhạt chứa đầy nghi vẫn, thấy con chim ưng khác trên trời cũng sắp hạ xuống, vì thêm một miếng ăn, con chim ưng lập tức lao tới Khương Ly, móng vuốt to khỏe bấm sâu vào vai hắn, mở dài mổ vào mắt hắn như ánh chớp, Khương Ly nghiêng đầu sang, đao trong tay đêm vào bụng con chim ưng.
Con chim ưng kêu thảm, vỗ cánh định chạy, cái cánh cực lớn cuốn lên cuồng phong, tuyết hất vào mặt Khương Ly phát đau, hai cái móng bấu vào thân thể hắn gần như kéo hắn lên. Khương Ly nhắm mắt lại, lấy đao ngoáy bụng nó, lưỡi đao tức thì cắt đứt nội tang, rơi vào mặt Khương Ly, con chim ưng yếu ớt vỗ cánh vài cái rồi bất động, Khương Ly vô cùng cao hứng, tách móng chim ưng ra, chẳng kịp băng bó, có con chim ưng này, Lục Châu không phải lo cái ăn trong bốn năm ngày, mình còn cầm cự được vài ngày, đợi khi đó tuyết cứng rồi, mình có thể mang Lục Châu đi, về thẳng Giang Nam, chỗ khốn kiếp này không muốn ở thêm ngày nào nữa.
Thần nhân vốn là món nợ hồ độ, không cần vì đánh cược mà đáp cái mạng mình vào, Vân Diệp không phải là người dễ đối phó, thời gian qua đã nhìn ra, lão đầu tử trông giống lão phụ nhân kia vô cùng khủng bố, chưởng tâm lôi mà Vân Diệp ném ra trên núi cũng đáng sợ vô cùng, phu thê mình không thể đối phó, sớm ngày về nhà mới là đúng, nếu vận may tốt Lục Châu có thai, ai còn quan tâm tới xuất thế hay nhập thế.
Chui vào động, Khương Ly kéo chim ưng tới bên Lục Châu, nhân lúc thân thể chim ưng còn nóng, cắt cổ họng, nhỏ giọt máu ấm nóng của chim ưng vào miệng Lục Châu. Nhìn Lục Châu tham lam nuốt vào, Khương Ly vui lắm, chỉ cần có thể nuốt vào là tốt, có thể chịu đựng thêm bốn năm ngày là sẽ thoát được.
Khương Ly vui vẻ nhổ lông chim ưng, trong thời gian bận rộn mà vẫn tranh thủ lấy lông làm mũ cho Lục Châu, đợi lông nhỏ hết, cẩn thận đốt lửa, hôm nay mây mù quấn quanh núi, không nhìn thấy động tĩnh ở đỉnh núi, cho nên đốt lửa giữa ban ngày cũng không sao.
Nhìn lửa liếm vào miếng thịt, yết hầu Khương Ly liên tục cuộn lên cuộn xuống, dù sao cũng bốn năm ngày không ăn rồi, chẳng ai chịu nổi. Lục Châu cũng không nói, mắt nhìn chằm chằm miếng thịt, nước rãi ròng ròng, Khương Ly yêu thương lau miệng cho ả, nhưng bị ả gạt tay ra, ngây dại nhìn miếng thịt.
Sợ Lục Châu bị bỏng, Khương Ly xé một miếng, thổi nguội đút cho Lục Châu, Lục Châu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết non nửa con chim ưng, Khương Ly treo phần còn lại lên vách tuyết, phải ăn bốn ngày nữa, không thể ăn hết luôn được.
Nhìn Khương Ly nhặt xương trên mặt đất ra sức gặm, Lục Châu lớn tiếng quát:
- Ta vẫn muốn ăn, ta đói.
Khương Ly nhai nhát từng miếng xương nhỏ, nuốt xuống:
- A Châu không thể ăn nữa, chúng ta còn phải ở nơi này bốn ngày, chim ưng bên ngoài đã trốn xa rồi, ta không bắt được nữa, nàng cố nhịn , đợi xuống núi ta mua bánh táo nàng thích nhất, ngoan, ngủ đi, ta ở đây với nàng.
Lục Châu lại quay đầu đi, ngây ra nhìn vách tường, Khương Ly sợ nàng bị lạnh, lại thêm ít củi vào đống lửa, mấy ngà qua bôn ba tìm kiếm thức ăn, chẳng nghỉ ngơi đàng hoàng, hiện dựa vào đống lửa ấm áp, ôm đầu gối thiếp đi.
Một cơn đau nhói tim từ sườn truyền tới, Khương Ly kinh ngạc nhìn sườn mình, chỉ thấy con con dao đâm sâu vào người, phương thức rất quen thuộc, từ dưới cái xương sườn thứ ba đâm lên, có thể tới thẳng tim, đây là chiêu nhất kích tất sát, biết cách giết người này chỉ có mình và Lục Châu.
- Ha ha ha ha.
Lục Châu cười cực kỳ vui vẻ, tên lùn khốn kiếp này đã khống chế mình mười mấy năm, hiện chút thịt chim ưng cũng không cho mình ăn, nói không chừng hắn định ném mình lại bỏ chạy, ông trời khốn kiếp sao không phải hắn ngã gãy chân mà là lão nương, nói không chừng tên này đang đợi mình chết để ăn thịt mình, hiện tốt rồi, lão nương hết cái ăn sẽ ăn ngươi.
Khương Ly không nói ra được câu nào, mắt cứ đen lại, cuối cùng ngả vào đống lửa, trên mặt không biết nước tuyết hay nước mắt, biến thành từng làn khói xanh bốc lên ...
Ngày ba mươi Tết, Vô Thiệt màn theo Cẩu Tử, Lão Ưng lần nữa lên núi, lần này có thể vượt qua đống tuyết rồi, vì tuyết đã đóng lại rất cứng, gần như biến thành từng khối băng, đoán chừng sau khi khai xuân sông Đông Dương sẽ có lũ, băng tuyết thế này đủ tới cuối xuân mới tan hết.
Ba người gian nan vượt qua chỗ tuyết đóng, tìm kiếm ở đỉnh núi rất lâu mới thấy cái động tuyết kia, Vô Thiệt nhìn vào trong một cái liền rụt đầu lại, nói với Lão Giang:
- Rưới dầu vào đi, đốt hết, đừng để ông trời nhìn thấy, miễn tăng thêm tội nghiệt cho hầu gia.
Cầu Tử tò mò thò đầu vào lại nhanh chóng rụt ra, quỳ trên mặt đất nôn tới mật xanh mật vàng, Lão Giang cười khổ, ông ta chẳng cần nhìn cũng tưởng tượng ra được, chẳng qua là người ăn thịt người thôi, năm xưa nếu nếu gia nhập quân đội Chu Kiệt chứ không phải quân Đường thì mình cũng ăn thịt người, trời lạnh, hết cái ăn, không ăn thịt người thì ăn cái gì? Nghe qua có vẻ có đạo lý, nhưng người không phải dã thú, không thể tính như thế.
- Con bá nó, nữ nhân đó thật tàn nhẫn, ăn người ta chỉ còn lại cái mình, hai chân toàn dấu răng, ả ta ăn sống, có lửa vì sao không đốt?
- Lắm mồm.
Vô Thiệt bợp gáy Cẩu Tử một cái, Lão Giang chui vào động, lấy dầu giữ ấm rải đều lên hai cô thi thể, châm lửa rồi ra.
Tuyết trong hang mau chóng tan đi, chảy sang hai bên, tuyết đọng trên trần hang cũng tan dần, rơi xuống bốc lên thành hơi nước, khói ở cửa hang xộc tới tận trời.
Không bao lâu tuyết tan hết, tụ thành dòng suối nhỏ, mang theo miếng thịt đen thuận theo chỗ thấp rơi xuống vách, mấy con chim ưng ngừi thấy mùi, lao tới.
Vô Thiệt, Lão Giang, Cẩu Tử không hứng thú nhìn thêm cái nào nữa, đợi lửa tắt vội vàng xuống núi, tối nay trong nhà còn có tiệc thịnh soạn chờ đợi, không rảnh quản tới chuyện ăn thịt người.
- Thái thượng hoàng minh giám, tiểu tử gọi thứ này là hộp bát âm, cột sắt ở bên trong có những chỗ nhô lên, âm điệu bất đồng, chỉ cần vặn cót, sẽ tự động diễn tấu, tiếc là tiểu tử không tinh thông âm luật, thái thượng hoàng là đại gia trong nghề, khi nhàn hẹ tự điều chỉnh, xem xem có thể làm ra âm nhạc mỹ diệu không?
- Có chuyện này à?
Lý Uyên tức thì khơi lên hứng trí, mở nắp hộp, quả nhiên thấy có một cái lò xo xoay tròn gõ vào cột âm, mừng rỡ nghiên cứu ngay lập tức.
Vân Mộ thấy mình không có quà liều mếu miệng khóc, Lý Uyên vội mò trong lòng ra một tấm kim bài đeo lên cổ Vân Mộ, mới làm nó không khóc nữa.
Lễ vật của nam hài rất bình thường, Vân nãi nãi tự mình thêu một chiếc áo bách phúc, Vân Diệp đích thân vẽ một con rùa trường thọ, tuy đây là lễ vật chính thức, nhưng Lý Uyên thích hộp bát âm hơn, chẳng hứng thú với quà chính, thuận tay thưởng cho Vân Bảo Bảo và Địch Nhân Kiệt mỗi người một cái ngọc bội cho có.
Tặng lễ vật một vòng hoàng cung, tới chập tối được Lý Thái, Lý Ảm tiển khỏi cung, Lý Ảm mong ngóng tới Nguyên Tiêu, mình cùng Thì Thì ngắm trăng, Lý Thái thì oán giận Vân Diệp, thứ hay như hộp bát âm mà mình không có một phần.
Không khí Tết bảo phủ khắp Trường An, à không hẳn toàn bộ, một nơi tuyết lạnh ngăn cản hơi ấm ngày vui lan tới đó .
Đỉnh Ngọc Sơn mỗi khi đến tối là có một làn khói bốc lên, trời sáng tắt đúng giờ, một thân hình gầy nhỏ chạy trên tuyết, tốc độ rất nhanh, nhưng vóc dáng nhỏ bé lúc này thành gánh nặng lớn nhất của hắn, chỉ cần hắn chạy chậm một chút là lún vào tuyết, trở nên vô cùng chậm chạp. Há miệng gào lớn, không ai ngờ được trong cơ thể nhỏ bé ấy lại phát ra được thanh âm lớn như thế.
Lại lần này phá vây thất bại, Khương Ly chỉ đành nằm trên mặt tuyết lăn lại, hắn đào một cái động trong tuyết, chỉ ở đó hắn mới cảm thấy chút hơi ấm, nếu chân Lục Châu không ngã gãy, hai người có thể phối hợp với nhau xuống núi, nay Lục Châu sốt cao, hai chân xanh tím, sườn gãy ba cái xương, không cử động được, làm sao thoát thân.
Trước kia còn cho rằng nắm chắc phần thắng trong tay rồi, ai ngờ khoảnh khắc chủ khách đổi chỗ, mình hồ đồ đi vào tuyệt lộ. Dạ dày khó chịu như có lửa đốt, Khương Ly nắm một vốc tuyết cho vào mồm, muốn dập tắt cơn đói, tuyết vào bụng, càng đói dữ dội.
Đào băng tuyết mới tìm được vài quả thông, bữa ăn lần trước là mình bắt được con sóc ngủ đông trong động, hai người dựa vào một con sóc để sống thì thế nào cũng không đủ.
Chui vào động, Khương Ly tách hạt thông ra, lấy nhân để bên miệng Lục Châu, mùi thức ăn làm Lục Châu tự động mở miệng, sáu quả thông thôi, dù miệng mở to tới mấy thì sao nào?
Lục Châu tỉnh rồi, hung dữ nhìn Khương Ly:
- Ta vẫn rất đói, cho ta thêm một ít.
Khương Ly lắc đầu:
- Hết rồi, một quả cũng chẳng còn.
Lục Châu gian nan quay đầu đi, đối mặt với vách tường tuyết không nói. Lúc này Lục Châu nào còn chút phong thái mỹ nhân, gò má non mịn đã thâm tím, bàn chân lộ ra ngoài váy đã đen xì, nếu Vân Diệp ở đây, y sẽ lập tức kiến nghị Lục Châu cắt chân đi, nếu không hàn khí xâm nhập vào huyết mạch sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- A Châu, nàng cứ nằm, ta đi kiếm cái ăn, hiện giờ trời tạnh rồi, nói không chừng có chim ưng bay tới, ta dùng đá ném, mang chim ưng về nướng cho nàng ăn.
Khương Ly ôn nhu an ủi Lục Châu, lấy cái chăn chiên rách nát đắp nên người ả, nghĩ một lúc lại cởi áo lông của mình đắp lên, rồi nhón chân đi ra ngoài.
Hiện muốn uống một ngụm nước nóng cũng là hi vọng xa vời, ra ngoài động, Khương Ly co ro nhìn chim ưng không ngừng lượn vòng trên không, ném một cục đá, kết quả nửa đường đã rơi xuống, chim ưng bay quá cao. Tuyết trắng xóa làm nhức mắt, Khương Ly trước kia ở Giang Nam chưa bao giờ gặp phải cảnh này, đôi khi mắt không nhìn thấy gì nữa.
Bất lực nằm xuống đất, định nghỉ ngơi một chút, đưa mắt nhìn trời xanh mới thấy dễ chịu hơn, con chim ưng bay vòng tròn nhỏ hơn, hình như cũng to hơn, Khương Ly nheo mắt lại, không phải ảo giác, con chim ưng hạ xuống rồi, nói không chừng nó phát hiện ra con mồi.
Khương Ly nhìn trái nhìn phải chẳng thấy vật sống, chẳng lẽ mình chính là con mồi?
Hắn liền buông lỏng thân thể, y phục đen xì trên đất tuyết quá mức rõ ràng, con chim ưng bay qua trên người Khương Ly, một lần, lại một lần nữa, gió lạnh trên đỉnh núi sắp làm Khương Ly đông cứng rồi, kệ tay trái, chỉ cất tay phải ở trong lòng, để sát tim giữ ấm, nhất định lát nữa phải dựa vào bàn tay này cho con chim ưng một kích trí mạng.
Con chim ưng cuối cùng cũng đáp xuống đất, nhưng cực kỳ cẩn thận tiếp cận vài bước, rồi lui lại, con mắt màu vàng nhạt chứa đầy nghi vẫn, thấy con chim ưng khác trên trời cũng sắp hạ xuống, vì thêm một miếng ăn, con chim ưng lập tức lao tới Khương Ly, móng vuốt to khỏe bấm sâu vào vai hắn, mở dài mổ vào mắt hắn như ánh chớp, Khương Ly nghiêng đầu sang, đao trong tay đêm vào bụng con chim ưng.
Con chim ưng kêu thảm, vỗ cánh định chạy, cái cánh cực lớn cuốn lên cuồng phong, tuyết hất vào mặt Khương Ly phát đau, hai cái móng bấu vào thân thể hắn gần như kéo hắn lên. Khương Ly nhắm mắt lại, lấy đao ngoáy bụng nó, lưỡi đao tức thì cắt đứt nội tang, rơi vào mặt Khương Ly, con chim ưng yếu ớt vỗ cánh vài cái rồi bất động, Khương Ly vô cùng cao hứng, tách móng chim ưng ra, chẳng kịp băng bó, có con chim ưng này, Lục Châu không phải lo cái ăn trong bốn năm ngày, mình còn cầm cự được vài ngày, đợi khi đó tuyết cứng rồi, mình có thể mang Lục Châu đi, về thẳng Giang Nam, chỗ khốn kiếp này không muốn ở thêm ngày nào nữa.
Thần nhân vốn là món nợ hồ độ, không cần vì đánh cược mà đáp cái mạng mình vào, Vân Diệp không phải là người dễ đối phó, thời gian qua đã nhìn ra, lão đầu tử trông giống lão phụ nhân kia vô cùng khủng bố, chưởng tâm lôi mà Vân Diệp ném ra trên núi cũng đáng sợ vô cùng, phu thê mình không thể đối phó, sớm ngày về nhà mới là đúng, nếu vận may tốt Lục Châu có thai, ai còn quan tâm tới xuất thế hay nhập thế.
Chui vào động, Khương Ly kéo chim ưng tới bên Lục Châu, nhân lúc thân thể chim ưng còn nóng, cắt cổ họng, nhỏ giọt máu ấm nóng của chim ưng vào miệng Lục Châu. Nhìn Lục Châu tham lam nuốt vào, Khương Ly vui lắm, chỉ cần có thể nuốt vào là tốt, có thể chịu đựng thêm bốn năm ngày là sẽ thoát được.
Khương Ly vui vẻ nhổ lông chim ưng, trong thời gian bận rộn mà vẫn tranh thủ lấy lông làm mũ cho Lục Châu, đợi lông nhỏ hết, cẩn thận đốt lửa, hôm nay mây mù quấn quanh núi, không nhìn thấy động tĩnh ở đỉnh núi, cho nên đốt lửa giữa ban ngày cũng không sao.
Nhìn lửa liếm vào miếng thịt, yết hầu Khương Ly liên tục cuộn lên cuộn xuống, dù sao cũng bốn năm ngày không ăn rồi, chẳng ai chịu nổi. Lục Châu cũng không nói, mắt nhìn chằm chằm miếng thịt, nước rãi ròng ròng, Khương Ly yêu thương lau miệng cho ả, nhưng bị ả gạt tay ra, ngây dại nhìn miếng thịt.
Sợ Lục Châu bị bỏng, Khương Ly xé một miếng, thổi nguội đút cho Lục Châu, Lục Châu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết non nửa con chim ưng, Khương Ly treo phần còn lại lên vách tuyết, phải ăn bốn ngày nữa, không thể ăn hết luôn được.
Nhìn Khương Ly nhặt xương trên mặt đất ra sức gặm, Lục Châu lớn tiếng quát:
- Ta vẫn muốn ăn, ta đói.
Khương Ly nhai nhát từng miếng xương nhỏ, nuốt xuống:
- A Châu không thể ăn nữa, chúng ta còn phải ở nơi này bốn ngày, chim ưng bên ngoài đã trốn xa rồi, ta không bắt được nữa, nàng cố nhịn , đợi xuống núi ta mua bánh táo nàng thích nhất, ngoan, ngủ đi, ta ở đây với nàng.
Lục Châu lại quay đầu đi, ngây ra nhìn vách tường, Khương Ly sợ nàng bị lạnh, lại thêm ít củi vào đống lửa, mấy ngà qua bôn ba tìm kiếm thức ăn, chẳng nghỉ ngơi đàng hoàng, hiện dựa vào đống lửa ấm áp, ôm đầu gối thiếp đi.
Một cơn đau nhói tim từ sườn truyền tới, Khương Ly kinh ngạc nhìn sườn mình, chỉ thấy con con dao đâm sâu vào người, phương thức rất quen thuộc, từ dưới cái xương sườn thứ ba đâm lên, có thể tới thẳng tim, đây là chiêu nhất kích tất sát, biết cách giết người này chỉ có mình và Lục Châu.
- Ha ha ha ha.
Lục Châu cười cực kỳ vui vẻ, tên lùn khốn kiếp này đã khống chế mình mười mấy năm, hiện chút thịt chim ưng cũng không cho mình ăn, nói không chừng hắn định ném mình lại bỏ chạy, ông trời khốn kiếp sao không phải hắn ngã gãy chân mà là lão nương, nói không chừng tên này đang đợi mình chết để ăn thịt mình, hiện tốt rồi, lão nương hết cái ăn sẽ ăn ngươi.
Khương Ly không nói ra được câu nào, mắt cứ đen lại, cuối cùng ngả vào đống lửa, trên mặt không biết nước tuyết hay nước mắt, biến thành từng làn khói xanh bốc lên ...
Ngày ba mươi Tết, Vô Thiệt màn theo Cẩu Tử, Lão Ưng lần nữa lên núi, lần này có thể vượt qua đống tuyết rồi, vì tuyết đã đóng lại rất cứng, gần như biến thành từng khối băng, đoán chừng sau khi khai xuân sông Đông Dương sẽ có lũ, băng tuyết thế này đủ tới cuối xuân mới tan hết.
Ba người gian nan vượt qua chỗ tuyết đóng, tìm kiếm ở đỉnh núi rất lâu mới thấy cái động tuyết kia, Vô Thiệt nhìn vào trong một cái liền rụt đầu lại, nói với Lão Giang:
- Rưới dầu vào đi, đốt hết, đừng để ông trời nhìn thấy, miễn tăng thêm tội nghiệt cho hầu gia.
Cầu Tử tò mò thò đầu vào lại nhanh chóng rụt ra, quỳ trên mặt đất nôn tới mật xanh mật vàng, Lão Giang cười khổ, ông ta chẳng cần nhìn cũng tưởng tượng ra được, chẳng qua là người ăn thịt người thôi, năm xưa nếu nếu gia nhập quân đội Chu Kiệt chứ không phải quân Đường thì mình cũng ăn thịt người, trời lạnh, hết cái ăn, không ăn thịt người thì ăn cái gì? Nghe qua có vẻ có đạo lý, nhưng người không phải dã thú, không thể tính như thế.
- Con bá nó, nữ nhân đó thật tàn nhẫn, ăn người ta chỉ còn lại cái mình, hai chân toàn dấu răng, ả ta ăn sống, có lửa vì sao không đốt?
- Lắm mồm.
Vô Thiệt bợp gáy Cẩu Tử một cái, Lão Giang chui vào động, lấy dầu giữ ấm rải đều lên hai cô thi thể, châm lửa rồi ra.
Tuyết trong hang mau chóng tan đi, chảy sang hai bên, tuyết đọng trên trần hang cũng tan dần, rơi xuống bốc lên thành hơi nước, khói ở cửa hang xộc tới tận trời.
Không bao lâu tuyết tan hết, tụ thành dòng suối nhỏ, mang theo miếng thịt đen thuận theo chỗ thấp rơi xuống vách, mấy con chim ưng ngừi thấy mùi, lao tới.
Vô Thiệt, Lão Giang, Cẩu Tử không hứng thú nhìn thêm cái nào nữa, đợi lửa tắt vội vàng xuống núi, tối nay trong nhà còn có tiệc thịnh soạn chờ đợi, không rảnh quản tới chuyện ăn thịt người.
/1414
|