Ngụy Trưng cũng không chờ đợi, tự mình rời Vân gia, ông ta nhìn ra được người ta chỉ đối phó có lệ với mình, không cần nhìn sắc mặt người ta, cũng không ai dám thái độ với mình.
Về nhà, Ngụy Trưng phát động bằng hữu cũng chí hướng soạn tấu chương đàn hặc Vân Diệp, lần này quyết tâm lột bỏ tước vị của y, có điều ngay tam tỉnh không còn một lòng như trước, tấu chương bị Phòng Huyền Linh áp xuống, người ta quan chức không còn, cũng rời bỏ Trường An, vẫn đổ tội lỗi lên đầu người ta thật sự nói không thông, đấu tranh phải có mục đích, không phải thuần túy vì tranh đấu.
Ý kiến không thống nhất, hiệu quả rất ít, Ngụy Trưng đành tạm gác lại, chuyện cấp bách hiện nay là tiêu trừ ảnh hưởng Vân Diệp gây ra ở Trường An.
Phủ doãn Trường An đổi thành một người trẻ tuổi tên Mã Chu, sáu năm ở thảo nguyên đã mài rũa một người trẻ tuổi non nớt thành hán tử cứng cỏi. Phong sương trên thảo nguyên không mài mòn góc cạnh của y, chuyện đầu tiên sau khi nhậm chức là thanh tra ruộng đất Trường An, chẳng những thanh tra bách tính mà huân quý cũng không phải ngoại lệ, đó là chuyện duy nhất gần đây Ngụy Trưng hài lòng.
- Năm xưa khi ta còn là một kẻ thư sinh đã muốn thấy ruộng đất Trường An ra sao, nay bản quan từ thảo nguyên về rồi, ngồi vào vị trí này, vậy tiếp tục làm chuyện kia, các ngươi tốt nhất là giết chết ta, nếu không chỉ còn ngày nào ta còn sống, tuyệt đối không ngơi, Đại Đường muốn truyền thừa, đất đai không thể hồ đồ.
Đó là câu nói đầu tiên khi Mã Chu nhậm chức, vì câu nói này tấu chương đàn hặc lập tức đổ xuống trung thư tỉnh, như truyết rơi, không ai dám áp xuống không báo, cuối cùng hoàng đế bệ hạ ở đại nội truyền ra một câu nói:
- Trẫm cũng muốn biết, Trường An còn bao nhiêu đất đai.
Đấu đá nhau nhiều rồi thì chẳng còn mấy thời gian làm việc thực sự nữa, tuy công tác thanh tra ruộng đất Trường An rất trọng yếu, nhưng Ngụy Trưng cho rằng, chuyện cấp bách của phủ doãn Trường An hiện nay là khôi phục sự phồn vinh của đế kinh, chứ không phải chọc giận toàn bộ huân quý. Bởi vì thành thị đang co rút lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, người nhàn tản không có việc gì để làm ngồi dưới chân tường thành đợi có người thuê cũng ngày càng nhiều, phải biết rằng trước kia đều là chủ đi tìm người làm, chứ không phải như bây giờ, chọn lựa trăm người mới lấy một hai người, dù là người nuôi ngựa, dọn phân cũng chọn chàng trai tướng mạo đường hoàng.
Những người trước kia không theo chủ đi Nhạc Châu giờ hối hận thối ruột, trong ba tháng ngắn ngủi, con người không còn đáng giá nữa.
Ngụy Trưng cầu kiến Trường Tôn thị, thỉnh cầu hoàng gia chiêu nạp người thất nghiệp, chớ để bách tính không có cơm ăn, Trường Tôn thị xưa nay có tiếng hòa thiện, nhưng sản nghiệp trong tay bà chỉ phù hợp phụ đạo nhân gia, không cần nam tử mấy. Ngụy Trưng hết cách, đành xin hoàng hậu nương nương tận lực thu nhận phụ nhân, trong nhà thế nào cũng phải có một phần thu nhập.
Nghề dệt may vì đó được xúc tiến mạnh, Ngụy Trưng sau khi tĩnh toán mới phát hiện sản nghiệp trụ cột hiện giờ của Trường An là dệt may, châu báu, nấu rượu, kẹo, nước hoa còn một nghành nữa mà ông ta cực kỳ không muốn thừa nhận, đó là thanh lâu. Ngành đóng gạch, xi măng xưa kia uy danh hiển hách, nay thu hẹp mạnh, nghe nói bọn họ cũng định đi Nhạc Châu, vì Trường An không mấy người dùng nữa rồi.
Cả thợ mộc cũng khó kiếm, những thợ mộc tài nghệ tốt trước khi bị những xưởng gỗ lớn nhỏ vét sạch, nay đại bộ phận xưởng gỗ đã tới Nhạc Châu. Ngụy Trưng nói suy nghĩ của mình với Mã Chu, Mã Chu không tán đồng, cho rằng Ngụy Trưng lo bò trắng răng, trước kia Trường An làm gì có những thứ đó, vẫn là thiên hạ đệ nhất đô thành.
Hiện giờ chuyện cần làm là quay về gốc, trước tiên đặt nông sự lên hàng đầu, thương cổ để sau hay tính, Ngụy Trưng đùng đùng nổi giận nói lương thực trong kho đã mốc meo rồi, dân gian không còn thiếu lương thực nữa, hiện quan trọng là để tất cả mọi người có việc làm, chỉ thế mới khiến Trường An ổn định, dần dần chữa làn vết thương do Vân Diệp gây ra.
Mã Chu mời Ngụy Trưng đừng có vượt quyền, cấp sự trung thì làm tốt chuyện trong phận sự của cấp sự trung là được, đừng để thanh danh cả đời bị hủy trong việc giúp địa chủ cướp đất đai của bách tính. Quản lý Trường An ra sao là việc của phủ doãn.
Ngụy Trưng nổi trận lôi đình, mình nghĩ cho dân cho nước, thế nào lại thành kẻ giúp địa chủ cướp đất dân rồi, nhưng chẳng làm gì nổi Mã Chu tính khí quật cường, vì người ta nói không sai, chức trách của cấp sự trung là phân biệt hiền gian, tra xét kỷ cương, bù đáp thiếu sót của bệ hạ, chứ không phải quản lý quan viên Trường An.
Vất vả suốt cả một ngày Ngụy Trưng khi đi qua một cửa hiệu nhỏ, chủ hiệu đưa cho ông ta một phong thư, Ngụy Trưng nhìn đề danh, té ra là Vân Diệp viết, liền vứt đi, khỏi nghĩ cũng biết là thư mỉa mai châm chọc, hôm nay tâm lực kiệt quệ, không còn sức mà giận nữa rồi.
Nhưng tính quật cường trong lòng trỗi dậy, lấy thư lên xem, xi vẫn còn nguyên, lúc này mở ra đọc, lòng chuẩn bị sẵn tinh thần bị châm chọc rồi.
Trịnh công đại giám: Khi ngài đọc phong thư này thì Bất Khí đã ở xa ngàn dặm rồi, lần này ly biệt không phải do lo sợ bị thương hại, hay là phẫn nộ mà tự đầy đọa mình. Thực ra vãn bối đã chuẩn bị chuyến đi xa này từ rất lâu, nên không cần đau buồn.
Tinh hoa Trường An chuyển sang Nhạc Châu là điều tất nhiên, không phải sức người có thể vãn hồi, Trường An là kinh sư, cần trang nghiêm chứ không phải phồn hoa, nơi này chẳng những là nơi đặt hoàng cung, cũng là nơi tinh binh Đại Đường quy tụ, một khi có biến sẽ gặp họa hủy diệt. Thương nghiệp yếu ớt, những chủ xưởng vẫn kinh doanh đơn độc kia không có sức phòng ngự nguy hiểm chính trị nào, suy tính vì bọn họ, nên để họ tới Nhạc Châu không khí cởi mở, thuận tiện thương nghiệp thì hơn.
Lần này dọn sạch Trường An, không phải là tai họa, mà là một loại khiêu chiến, cho Trường An cơ hội bố cục lại, đây không phải là lời chơi đùa ngôn ngữ, mà lời ruột gan.
Trường An có bảo tàng lớn, Trịnh công vì sao không thấy? Tiền trang cực lớn, Ngọc Sơn thư viện hùng vĩ, Quốc tử giám nổi danh văn hoa, Hoằng văn quán đầy đại nho, đó mới là điều Trường An cần ....
Ngụy Trưng gấp thư lại, cho vào trong phong bì, lòng muôn vàn cảm xúc, không có mỉa mai, không thù địch, không kiêu ngạo chỉ là lời lẽ chân thành chẳng lẽ mình thành kẻ tiểu nhân rồi, luôn nghĩ xấu về người khác, dù thế nào phong thư này gợi mở cho ông ta rất nhiều, Vân Diệp chia sản nghiệp Trường An thành ba đẳng cấp, cao nhất là thư viện và tiền trang, nhất là Ngọc Sơn thư viện, đó không chỉ là nơi dạy học, còn là nơi sản vật mới xuất hiện không ngớt, đó là sản nghiệp hàng đầu.
Làm Ngụy Trưng giật mình nhất là Vân Diệp lại liệt thanh lâu, sòng bạc vào sản nghiệp loại hai, nói những người kia đi trật hướng, thanh lâu có thể thành sân khấu ca vũ lớn, chứ không phải là giao dịch thể xác. Sòng bạc cũng vậy, coi trọng mang tới lượng người lớn, chứ không phải dùng thủ đoạn lừa tiền khách.
Những nhà xưởng mà Ngụy Trưng coi trọng nhất lại bị Vân Diệp liệt vào loại ba, khiến ông ta vô cùng phẫn nộ, công nông xưa nay là cơ sở của quốc gia, khinh thường như thế thật ngu xuẩn.
Phẫn nộ này khác với phẫn nộ trước kia, hiện phẫn nộ tới mấy thì nội tâm Ngụy Trưng vẫn bình tĩnh, đây chỉ là bất đồng chính vụ, không tiếp nhận là được, ít nhất nói rõ người này suy nghĩ rồi mới đưa ra kiến nghị, tận chức của mình.
Trường An lúc hoàng hôn chẳng còn mấy người nữa, xe ngựa của Ngụy Trưng đi qua nhà mà không vào, rẽ tới phủ của Phòng Huyền Linh, tiếng chuông dọn đường càng lúc càng gấp gáp, khi Ngụy Trưng tới Phòng phủ là lúc vạn nhà thắp đèn.
Phòng Huyền Linh mặc áo cộc phe phẩy quạt xem thư, thi thoảng lại ngâm nga, gật gù lên tục, Ngụy Trưng lại cúi đầu ăn cơm, cơm nước đơn giản, một món ăn một món canh thôi. Ngụy Trưng ăn hết thức ăn, rồi đỏ nước rau vào bát, tráng qua rồi uống sạch. Ăn cơm xong ngồi trên ghế nghỉ ngơi chốc lát, thứ Vân Diệp viết, Lão Phòng ít nhất xem ba lượt mới phát biểu.
- Lão Ngụy, đừng lấn cấn nữa, người ta đang làm rồi, lo lắng cho hưng suy của Trường An không phải chỉ có một mình ông, thái tử, Ngô vương đang chỉnh đốn sản nghiệp hoàng gia. Trường Tôn Vô kỵ đang đầu tư vào tiền trang, xưởng đúc tiền sẽ tách khỏi sản nghiệp của hoàng gia, chính thức nạp vào sự quản hạt của hộ bộ. Bệ hạ hôm nay tan ngọ triều đã triệu lão phu vào cung, quy định rõ ràng, chuyện đúc tiền chỉ có công bộ mới có quyền, nếu ai dám tự ý đúc tiền giả, giết không tha!
- Máy dệt lông nay đã cho phép chế tạo ở Trường An, khu công nghiệp huyện Tam Nguyên đã chuẩn bị bản vẽ, không bao lâu nữa xưởng dệt lông lớn nhất sẽ xuất hiện, ít nhất dung nạp một vạn người làm công. Chỉ riêng hạng mục này, người nhàn tản sẽ bớt đi quá nửa.
- Khi ông và Vân Diệp giao phong làm bệ hạ nhìn ra một sản nghiệp, đó là tuyền đơn các người ném vào nhau, bệ hạ nói thứ lợi khí khiến Ngụy Trưng, Vân Diệp khốn đốn này phải nắm trong tay quốc triều. Cho nên bệ hạ điều thợ của Ngọc Sơn thư viện, làm một thứ giống công báo, ba ngày in một bản, chuyên môn cho đăng chính lệnh triều đình, phong vật địa phương, còn có tin mua bán, lão phu tính rồi, một nhà xưởng như vậy cũng cần rất nhiều người.
- Ngoài ra bệ hạ ra lệnh, chiêu mộ lương gia tử vào điện Vũ Đức, nhân số không rõ, mục đích không rõ, hạng mục này cần không ít người, lão phu đoán chừng có liên quan tới quân bị quốc gia, vì người chủ trì là Trường Tôn Thuận Đức.
- Lão Ngụy, ông cả nghĩ rồi, bệ hạ là quân chủ vạn thế, nếu như Vân Diệp không vạch ra con đường cho Trường An trước, ông cho rằng bệ hạ trơ mắt để y vét sạch Trường An à? Thời gian qua ông oán trách mọi người đúng là vô lý.
- Bệ hạ đồng ý, các vương gia công chúa đều hành động, nhà Lý Hiếu Cung muốn mở Ấn Thư quán, nghe nói chuyên môn in ấn kinh phật, tộc độ thông dịch của Huyền Trang thật kinh người, nghe nói đã có mười bốn quyển cần in ấn.
- Nhà Lý Đạo Tông sắp mở trại bò sữa, nghe đâu đã mang từ thảo nguyên về năm nghìn con bò, chuyên môn lấy sữa, một là vì làm kẹo, hai là cung cấp cho xưởng bơ lạc, bò không cho ra sữa nữa còn có thể giết bán thịt.
- Hai vị công chúa Đơn Dương, Trường Lạc tính dùng xưởng xay xát đem toàn bộ mạch thừa sắp mốc say thành bột, bán lên thảo nguyên, Cửu Giang và Hành Dương công chúa phụ trách bán, phu quân hai vị công chúa này là Chấp Thất Tư Lực và A Sử Na Đỗ Nhĩ, không lo không có người mua.
- Trông ông mệt mỏi lắm rồi, hiện giờ ăn no, tinh thần khôi phụ, vậy đi về đi, cho tiểu cơm, về nhà tắm rửa thoải mai, bảo tẩu phu nhân hâm cho ấm rượu, uống xong ngủ một giấc. Lão phu đã chuẩn bị cho ông ba ngày nghỉ, tự điều chỉnh lại, Vân Diệp chuyến này không coi ông là tử địch, tâm tư của y dùng cả vào việc bố trí Trường An, ông nên vui mừng đi, y vẫn là thần tử Đại Đường, không độc ác tới mức làm tổn hại quốc gia để kéo đổ ông như ông nghĩ đâu, ông hiểu lầm người ta rồi, người ta chẳng qua nổi hứng chơi bời, chạy đi du ngoạn, ông mở đường cho người ta, tội gì mà không chạy?
Phòng Huyền Linh thao thao bất tuyệt, lúc thì mừng, lúc thì giận, còn hổ thẹn, ông ta lo nát lòng vì Trường An, cho rằng Trường An tiêu điều do mình công kích Vân Diệp gây ra, nghe Phòng Huyền Linh nói, mới biết trong con mắt hoàng đế, hoàng hậu thậm chí cả Vân Diệp, mình chỉ là một con khỉ diễn xiếc.
- Đùa bỡn thần tử như thế, không phải khí độ đế vương, lão phu dâng tấu, hỏi sao bệ hạ có thể ung dung ngồi trên long ỷ nhìn thần tử suốt ngày bôn ba mà ung dung chê cười.
Thứ ta thấy sao ông không nhìn thấy, rõ ràng ông vì thiên kiến bản thân mà tự biến mình thành khỉ, còn trách người khác, nhưng chuyện đã qua, cần thiết nhất là vỗ về Lão Ngụy, Phòng Huyền Linh vỗ đầu:
- Đế vương luôn ở trên cao nhìn thần tử đấu đá nhau, bản thân nắm chắc phần thắng xem náo nhiệt, đó là sở thích hiếm hoi của đế vương, ông làm thần tử phải chuẩn bị tinh thần bị coi như khỉ, nếu không ông học Vân Diệp, người ta không muốn làm khỉ nên nghỉ phép ba năm dẫn cả nhà đi ngao du, đúng là hâm mộ chết thôi, lão phu cũng muốn làm như thế, nhưng không có cơ hội, chỉ cần có nhất định sẽ nắm lấy.
Ngụy Trưng quả nhiên đi bộ về nhà, dọc đường gặp mấy nhóm võ hầu tra hỏi, thấy đèn lồng của phủ Trịnh quốc công, liền lặng lẽ đi theo hộ vệ.
Bước chân của Ngụy Trưng nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy nhiên không hài lòng Vân Diệp nhúng tay vào Trường An, luôn cho rằng Vân Diệp đang mở rộng ảnh hưởng của Ngọc Sơn thư viện, để đợi ngày bản thân quay lại, vì sự an ổn của Trường An, trải đắng này bất kể thế nào Ngụy Trưng cũng phải nuốt xuống. Thấy người ta nhàn nhã giải quyết vấn đề, mình thì oằn lưng không được tích sự gì, cứ thấy Vân Diệp làm việc tùy ý, cười hì hì hà hà, không đủ chững chạc, hiện giờ xem ra ở phương diện dân sinh, mình không phải đối thủ của y ...
Lý Nhị gối đầu giữa hai bầu vú đầy đặn của Dương phi, nhắm mắt để Dương phi bóp đầu, chẳng mấy chóc ngáy khò khò, Dương phi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đặt Lý Nhị xuống, mùa hè nóng nặc, biết Lý Nhị chịu nóng rất kém, liền lấy quạt quạt mát cho ông ta, hôm nay trời rất oi, ếch trong ao cứ kêu ộp oạp suốt, bảo nội thị đi bắt mãi không hết.
- Hôn sự của Tiểu Ảm nên chuẩn bị rồi, nãng chuẩn bị ra sao? Vân Diệp trước khi xuất hành chuyên môn để đại đệ tử lại, là chuẩn bị để chúng hoàn hôn, thế cũng tốt, Thì Thì là đứa bé đơn thuần lương thiện, trẫm gặp vài lần rất hài lòng, bỏ đi phụ thân hòa thượng kia, nể mặt Vân Diệp không được bạc đãi nó, trẫm nghe nói trong cung có kẻ vì phụ thân nó mà gièm pha, nàng phải ngăn chặn, cần thiết phải mạnh tay, đừng có như bồ tát không ra tay được.
- Không phải thiếp không ra tay được, Thì Thì không cho thiếp thân xử trí, nó nói cha mình là hoàng thượng không phải chuyện gì xấu hổ, nó có cha yêu thương, có sư phụ yêu thương, đó là chuyện hạnh phúc, người ta nói là vì đố kỵ, không cần để ý.
Lý Nhị hừ một tiếng, nắm lấy tay Dương Phi:
- Tiểu Ảm gặp phải vận rồi, năm xưa trẫm hận không thể tát chết thằng tiểu tử thối đó, giờ cưới được nữ tử tốt như thế, đúng là tạo hóa. Bình ngọc dương chi do Vu Điền kính hiến nên thưởng cho Thì Thì, trẻ ngoan nên được thưởng.
Dương Phi cao hứng thay Thì Thì tạ hoàng ân, lại lo lắng hỏi:
- Khi thành thân Vân Diệp không có mặt, sao y lại xuất hành lúc này, khách nhà nữ có một mình y thôi.
- Thế mới là sư phụ tốt, thanh danh của y đã thối hoắc rồi, đứng ra chủ trì hôn lễ không có lợi, nghe nói Lý Cương, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch cùng ba vị Thái Sơn ông đều ra được, thể diện thế là đủ, lúc Thanh Tước thành thân cũng chẳng long trọng như thế, nàng đợi hưởng phúc là được.
Lý Nhị miệng nói tay không thành thật luồn vào trong yếm lót của Dương Phi nhào nặn, Dương Phi đỏ mặt tía tay đánh tay Lý Nhị, len lén nhìn nội thị và cung nữ trong điện, bộ dạng thẹn thùng khiến Lý Nhị càng thêm hứng trí ...
Vân Bảo Bảo vừa khóc vừa nhảy dây, người béo múp míp nện rầm rầm xuống đất, nhìn trộm cô gia gia, vừa định lười biếng thì bị đánh một cái, nó rất nhớ tổ nãi nãi, nhớ các cô cô, nhớ cha, nhớ nương thân, nhị nương, tam nương, thậm chí là cả muội muội hay bắt nạt nó cũng nhớ lắm. Cha đi mình còn tưởng sẽ vui lắm, ai ngờ sống càng thê thảm, cô gia gia lúc nào cũng ở sát bên cạnh, buổi tối léo cửa sổ tới bếp kiếm cái ăn cũng bị xách cổ về, Vân Bảo Bảo thề mình đã rất cẩn thận, bôi cả dầu lên cửa sổ, không phát ra tiếng động, vì sao cô gia gia bắt được mình?
Nãi nương nước mắt đầm đìa nhìn Đại thiếu gia nhảy dây, mặt đỏ rực, nhất định là mệt lắm rồi, còn không dám lười, chỉ cần lơi lỏng một chút là mông sẽ bị đánh, hôm qua tắm cho thiếu gia phát hiện mông thiếu gia thâm tím, ông trời ơi, Đại thiếu gia mới năm tuổi đã biết rất nhiều chữ rồi, còn muốn thế nào nữa?
Về nhà, Ngụy Trưng phát động bằng hữu cũng chí hướng soạn tấu chương đàn hặc Vân Diệp, lần này quyết tâm lột bỏ tước vị của y, có điều ngay tam tỉnh không còn một lòng như trước, tấu chương bị Phòng Huyền Linh áp xuống, người ta quan chức không còn, cũng rời bỏ Trường An, vẫn đổ tội lỗi lên đầu người ta thật sự nói không thông, đấu tranh phải có mục đích, không phải thuần túy vì tranh đấu.
Ý kiến không thống nhất, hiệu quả rất ít, Ngụy Trưng đành tạm gác lại, chuyện cấp bách hiện nay là tiêu trừ ảnh hưởng Vân Diệp gây ra ở Trường An.
Phủ doãn Trường An đổi thành một người trẻ tuổi tên Mã Chu, sáu năm ở thảo nguyên đã mài rũa một người trẻ tuổi non nớt thành hán tử cứng cỏi. Phong sương trên thảo nguyên không mài mòn góc cạnh của y, chuyện đầu tiên sau khi nhậm chức là thanh tra ruộng đất Trường An, chẳng những thanh tra bách tính mà huân quý cũng không phải ngoại lệ, đó là chuyện duy nhất gần đây Ngụy Trưng hài lòng.
- Năm xưa khi ta còn là một kẻ thư sinh đã muốn thấy ruộng đất Trường An ra sao, nay bản quan từ thảo nguyên về rồi, ngồi vào vị trí này, vậy tiếp tục làm chuyện kia, các ngươi tốt nhất là giết chết ta, nếu không chỉ còn ngày nào ta còn sống, tuyệt đối không ngơi, Đại Đường muốn truyền thừa, đất đai không thể hồ đồ.
Đó là câu nói đầu tiên khi Mã Chu nhậm chức, vì câu nói này tấu chương đàn hặc lập tức đổ xuống trung thư tỉnh, như truyết rơi, không ai dám áp xuống không báo, cuối cùng hoàng đế bệ hạ ở đại nội truyền ra một câu nói:
- Trẫm cũng muốn biết, Trường An còn bao nhiêu đất đai.
Đấu đá nhau nhiều rồi thì chẳng còn mấy thời gian làm việc thực sự nữa, tuy công tác thanh tra ruộng đất Trường An rất trọng yếu, nhưng Ngụy Trưng cho rằng, chuyện cấp bách của phủ doãn Trường An hiện nay là khôi phục sự phồn vinh của đế kinh, chứ không phải chọc giận toàn bộ huân quý. Bởi vì thành thị đang co rút lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, người nhàn tản không có việc gì để làm ngồi dưới chân tường thành đợi có người thuê cũng ngày càng nhiều, phải biết rằng trước kia đều là chủ đi tìm người làm, chứ không phải như bây giờ, chọn lựa trăm người mới lấy một hai người, dù là người nuôi ngựa, dọn phân cũng chọn chàng trai tướng mạo đường hoàng.
Những người trước kia không theo chủ đi Nhạc Châu giờ hối hận thối ruột, trong ba tháng ngắn ngủi, con người không còn đáng giá nữa.
Ngụy Trưng cầu kiến Trường Tôn thị, thỉnh cầu hoàng gia chiêu nạp người thất nghiệp, chớ để bách tính không có cơm ăn, Trường Tôn thị xưa nay có tiếng hòa thiện, nhưng sản nghiệp trong tay bà chỉ phù hợp phụ đạo nhân gia, không cần nam tử mấy. Ngụy Trưng hết cách, đành xin hoàng hậu nương nương tận lực thu nhận phụ nhân, trong nhà thế nào cũng phải có một phần thu nhập.
Nghề dệt may vì đó được xúc tiến mạnh, Ngụy Trưng sau khi tĩnh toán mới phát hiện sản nghiệp trụ cột hiện giờ của Trường An là dệt may, châu báu, nấu rượu, kẹo, nước hoa còn một nghành nữa mà ông ta cực kỳ không muốn thừa nhận, đó là thanh lâu. Ngành đóng gạch, xi măng xưa kia uy danh hiển hách, nay thu hẹp mạnh, nghe nói bọn họ cũng định đi Nhạc Châu, vì Trường An không mấy người dùng nữa rồi.
Cả thợ mộc cũng khó kiếm, những thợ mộc tài nghệ tốt trước khi bị những xưởng gỗ lớn nhỏ vét sạch, nay đại bộ phận xưởng gỗ đã tới Nhạc Châu. Ngụy Trưng nói suy nghĩ của mình với Mã Chu, Mã Chu không tán đồng, cho rằng Ngụy Trưng lo bò trắng răng, trước kia Trường An làm gì có những thứ đó, vẫn là thiên hạ đệ nhất đô thành.
Hiện giờ chuyện cần làm là quay về gốc, trước tiên đặt nông sự lên hàng đầu, thương cổ để sau hay tính, Ngụy Trưng đùng đùng nổi giận nói lương thực trong kho đã mốc meo rồi, dân gian không còn thiếu lương thực nữa, hiện quan trọng là để tất cả mọi người có việc làm, chỉ thế mới khiến Trường An ổn định, dần dần chữa làn vết thương do Vân Diệp gây ra.
Mã Chu mời Ngụy Trưng đừng có vượt quyền, cấp sự trung thì làm tốt chuyện trong phận sự của cấp sự trung là được, đừng để thanh danh cả đời bị hủy trong việc giúp địa chủ cướp đất đai của bách tính. Quản lý Trường An ra sao là việc của phủ doãn.
Ngụy Trưng nổi trận lôi đình, mình nghĩ cho dân cho nước, thế nào lại thành kẻ giúp địa chủ cướp đất dân rồi, nhưng chẳng làm gì nổi Mã Chu tính khí quật cường, vì người ta nói không sai, chức trách của cấp sự trung là phân biệt hiền gian, tra xét kỷ cương, bù đáp thiếu sót của bệ hạ, chứ không phải quản lý quan viên Trường An.
Vất vả suốt cả một ngày Ngụy Trưng khi đi qua một cửa hiệu nhỏ, chủ hiệu đưa cho ông ta một phong thư, Ngụy Trưng nhìn đề danh, té ra là Vân Diệp viết, liền vứt đi, khỏi nghĩ cũng biết là thư mỉa mai châm chọc, hôm nay tâm lực kiệt quệ, không còn sức mà giận nữa rồi.
Nhưng tính quật cường trong lòng trỗi dậy, lấy thư lên xem, xi vẫn còn nguyên, lúc này mở ra đọc, lòng chuẩn bị sẵn tinh thần bị châm chọc rồi.
Trịnh công đại giám: Khi ngài đọc phong thư này thì Bất Khí đã ở xa ngàn dặm rồi, lần này ly biệt không phải do lo sợ bị thương hại, hay là phẫn nộ mà tự đầy đọa mình. Thực ra vãn bối đã chuẩn bị chuyến đi xa này từ rất lâu, nên không cần đau buồn.
Tinh hoa Trường An chuyển sang Nhạc Châu là điều tất nhiên, không phải sức người có thể vãn hồi, Trường An là kinh sư, cần trang nghiêm chứ không phải phồn hoa, nơi này chẳng những là nơi đặt hoàng cung, cũng là nơi tinh binh Đại Đường quy tụ, một khi có biến sẽ gặp họa hủy diệt. Thương nghiệp yếu ớt, những chủ xưởng vẫn kinh doanh đơn độc kia không có sức phòng ngự nguy hiểm chính trị nào, suy tính vì bọn họ, nên để họ tới Nhạc Châu không khí cởi mở, thuận tiện thương nghiệp thì hơn.
Lần này dọn sạch Trường An, không phải là tai họa, mà là một loại khiêu chiến, cho Trường An cơ hội bố cục lại, đây không phải là lời chơi đùa ngôn ngữ, mà lời ruột gan.
Trường An có bảo tàng lớn, Trịnh công vì sao không thấy? Tiền trang cực lớn, Ngọc Sơn thư viện hùng vĩ, Quốc tử giám nổi danh văn hoa, Hoằng văn quán đầy đại nho, đó mới là điều Trường An cần ....
Ngụy Trưng gấp thư lại, cho vào trong phong bì, lòng muôn vàn cảm xúc, không có mỉa mai, không thù địch, không kiêu ngạo chỉ là lời lẽ chân thành chẳng lẽ mình thành kẻ tiểu nhân rồi, luôn nghĩ xấu về người khác, dù thế nào phong thư này gợi mở cho ông ta rất nhiều, Vân Diệp chia sản nghiệp Trường An thành ba đẳng cấp, cao nhất là thư viện và tiền trang, nhất là Ngọc Sơn thư viện, đó không chỉ là nơi dạy học, còn là nơi sản vật mới xuất hiện không ngớt, đó là sản nghiệp hàng đầu.
Làm Ngụy Trưng giật mình nhất là Vân Diệp lại liệt thanh lâu, sòng bạc vào sản nghiệp loại hai, nói những người kia đi trật hướng, thanh lâu có thể thành sân khấu ca vũ lớn, chứ không phải là giao dịch thể xác. Sòng bạc cũng vậy, coi trọng mang tới lượng người lớn, chứ không phải dùng thủ đoạn lừa tiền khách.
Những nhà xưởng mà Ngụy Trưng coi trọng nhất lại bị Vân Diệp liệt vào loại ba, khiến ông ta vô cùng phẫn nộ, công nông xưa nay là cơ sở của quốc gia, khinh thường như thế thật ngu xuẩn.
Phẫn nộ này khác với phẫn nộ trước kia, hiện phẫn nộ tới mấy thì nội tâm Ngụy Trưng vẫn bình tĩnh, đây chỉ là bất đồng chính vụ, không tiếp nhận là được, ít nhất nói rõ người này suy nghĩ rồi mới đưa ra kiến nghị, tận chức của mình.
Trường An lúc hoàng hôn chẳng còn mấy người nữa, xe ngựa của Ngụy Trưng đi qua nhà mà không vào, rẽ tới phủ của Phòng Huyền Linh, tiếng chuông dọn đường càng lúc càng gấp gáp, khi Ngụy Trưng tới Phòng phủ là lúc vạn nhà thắp đèn.
Phòng Huyền Linh mặc áo cộc phe phẩy quạt xem thư, thi thoảng lại ngâm nga, gật gù lên tục, Ngụy Trưng lại cúi đầu ăn cơm, cơm nước đơn giản, một món ăn một món canh thôi. Ngụy Trưng ăn hết thức ăn, rồi đỏ nước rau vào bát, tráng qua rồi uống sạch. Ăn cơm xong ngồi trên ghế nghỉ ngơi chốc lát, thứ Vân Diệp viết, Lão Phòng ít nhất xem ba lượt mới phát biểu.
- Lão Ngụy, đừng lấn cấn nữa, người ta đang làm rồi, lo lắng cho hưng suy của Trường An không phải chỉ có một mình ông, thái tử, Ngô vương đang chỉnh đốn sản nghiệp hoàng gia. Trường Tôn Vô kỵ đang đầu tư vào tiền trang, xưởng đúc tiền sẽ tách khỏi sản nghiệp của hoàng gia, chính thức nạp vào sự quản hạt của hộ bộ. Bệ hạ hôm nay tan ngọ triều đã triệu lão phu vào cung, quy định rõ ràng, chuyện đúc tiền chỉ có công bộ mới có quyền, nếu ai dám tự ý đúc tiền giả, giết không tha!
- Máy dệt lông nay đã cho phép chế tạo ở Trường An, khu công nghiệp huyện Tam Nguyên đã chuẩn bị bản vẽ, không bao lâu nữa xưởng dệt lông lớn nhất sẽ xuất hiện, ít nhất dung nạp một vạn người làm công. Chỉ riêng hạng mục này, người nhàn tản sẽ bớt đi quá nửa.
- Khi ông và Vân Diệp giao phong làm bệ hạ nhìn ra một sản nghiệp, đó là tuyền đơn các người ném vào nhau, bệ hạ nói thứ lợi khí khiến Ngụy Trưng, Vân Diệp khốn đốn này phải nắm trong tay quốc triều. Cho nên bệ hạ điều thợ của Ngọc Sơn thư viện, làm một thứ giống công báo, ba ngày in một bản, chuyên môn cho đăng chính lệnh triều đình, phong vật địa phương, còn có tin mua bán, lão phu tính rồi, một nhà xưởng như vậy cũng cần rất nhiều người.
- Ngoài ra bệ hạ ra lệnh, chiêu mộ lương gia tử vào điện Vũ Đức, nhân số không rõ, mục đích không rõ, hạng mục này cần không ít người, lão phu đoán chừng có liên quan tới quân bị quốc gia, vì người chủ trì là Trường Tôn Thuận Đức.
- Lão Ngụy, ông cả nghĩ rồi, bệ hạ là quân chủ vạn thế, nếu như Vân Diệp không vạch ra con đường cho Trường An trước, ông cho rằng bệ hạ trơ mắt để y vét sạch Trường An à? Thời gian qua ông oán trách mọi người đúng là vô lý.
- Bệ hạ đồng ý, các vương gia công chúa đều hành động, nhà Lý Hiếu Cung muốn mở Ấn Thư quán, nghe nói chuyên môn in ấn kinh phật, tộc độ thông dịch của Huyền Trang thật kinh người, nghe nói đã có mười bốn quyển cần in ấn.
- Nhà Lý Đạo Tông sắp mở trại bò sữa, nghe đâu đã mang từ thảo nguyên về năm nghìn con bò, chuyên môn lấy sữa, một là vì làm kẹo, hai là cung cấp cho xưởng bơ lạc, bò không cho ra sữa nữa còn có thể giết bán thịt.
- Hai vị công chúa Đơn Dương, Trường Lạc tính dùng xưởng xay xát đem toàn bộ mạch thừa sắp mốc say thành bột, bán lên thảo nguyên, Cửu Giang và Hành Dương công chúa phụ trách bán, phu quân hai vị công chúa này là Chấp Thất Tư Lực và A Sử Na Đỗ Nhĩ, không lo không có người mua.
- Trông ông mệt mỏi lắm rồi, hiện giờ ăn no, tinh thần khôi phụ, vậy đi về đi, cho tiểu cơm, về nhà tắm rửa thoải mai, bảo tẩu phu nhân hâm cho ấm rượu, uống xong ngủ một giấc. Lão phu đã chuẩn bị cho ông ba ngày nghỉ, tự điều chỉnh lại, Vân Diệp chuyến này không coi ông là tử địch, tâm tư của y dùng cả vào việc bố trí Trường An, ông nên vui mừng đi, y vẫn là thần tử Đại Đường, không độc ác tới mức làm tổn hại quốc gia để kéo đổ ông như ông nghĩ đâu, ông hiểu lầm người ta rồi, người ta chẳng qua nổi hứng chơi bời, chạy đi du ngoạn, ông mở đường cho người ta, tội gì mà không chạy?
Phòng Huyền Linh thao thao bất tuyệt, lúc thì mừng, lúc thì giận, còn hổ thẹn, ông ta lo nát lòng vì Trường An, cho rằng Trường An tiêu điều do mình công kích Vân Diệp gây ra, nghe Phòng Huyền Linh nói, mới biết trong con mắt hoàng đế, hoàng hậu thậm chí cả Vân Diệp, mình chỉ là một con khỉ diễn xiếc.
- Đùa bỡn thần tử như thế, không phải khí độ đế vương, lão phu dâng tấu, hỏi sao bệ hạ có thể ung dung ngồi trên long ỷ nhìn thần tử suốt ngày bôn ba mà ung dung chê cười.
Thứ ta thấy sao ông không nhìn thấy, rõ ràng ông vì thiên kiến bản thân mà tự biến mình thành khỉ, còn trách người khác, nhưng chuyện đã qua, cần thiết nhất là vỗ về Lão Ngụy, Phòng Huyền Linh vỗ đầu:
- Đế vương luôn ở trên cao nhìn thần tử đấu đá nhau, bản thân nắm chắc phần thắng xem náo nhiệt, đó là sở thích hiếm hoi của đế vương, ông làm thần tử phải chuẩn bị tinh thần bị coi như khỉ, nếu không ông học Vân Diệp, người ta không muốn làm khỉ nên nghỉ phép ba năm dẫn cả nhà đi ngao du, đúng là hâm mộ chết thôi, lão phu cũng muốn làm như thế, nhưng không có cơ hội, chỉ cần có nhất định sẽ nắm lấy.
Ngụy Trưng quả nhiên đi bộ về nhà, dọc đường gặp mấy nhóm võ hầu tra hỏi, thấy đèn lồng của phủ Trịnh quốc công, liền lặng lẽ đi theo hộ vệ.
Bước chân của Ngụy Trưng nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy nhiên không hài lòng Vân Diệp nhúng tay vào Trường An, luôn cho rằng Vân Diệp đang mở rộng ảnh hưởng của Ngọc Sơn thư viện, để đợi ngày bản thân quay lại, vì sự an ổn của Trường An, trải đắng này bất kể thế nào Ngụy Trưng cũng phải nuốt xuống. Thấy người ta nhàn nhã giải quyết vấn đề, mình thì oằn lưng không được tích sự gì, cứ thấy Vân Diệp làm việc tùy ý, cười hì hì hà hà, không đủ chững chạc, hiện giờ xem ra ở phương diện dân sinh, mình không phải đối thủ của y ...
Lý Nhị gối đầu giữa hai bầu vú đầy đặn của Dương phi, nhắm mắt để Dương phi bóp đầu, chẳng mấy chóc ngáy khò khò, Dương phi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đặt Lý Nhị xuống, mùa hè nóng nặc, biết Lý Nhị chịu nóng rất kém, liền lấy quạt quạt mát cho ông ta, hôm nay trời rất oi, ếch trong ao cứ kêu ộp oạp suốt, bảo nội thị đi bắt mãi không hết.
- Hôn sự của Tiểu Ảm nên chuẩn bị rồi, nãng chuẩn bị ra sao? Vân Diệp trước khi xuất hành chuyên môn để đại đệ tử lại, là chuẩn bị để chúng hoàn hôn, thế cũng tốt, Thì Thì là đứa bé đơn thuần lương thiện, trẫm gặp vài lần rất hài lòng, bỏ đi phụ thân hòa thượng kia, nể mặt Vân Diệp không được bạc đãi nó, trẫm nghe nói trong cung có kẻ vì phụ thân nó mà gièm pha, nàng phải ngăn chặn, cần thiết phải mạnh tay, đừng có như bồ tát không ra tay được.
- Không phải thiếp không ra tay được, Thì Thì không cho thiếp thân xử trí, nó nói cha mình là hoàng thượng không phải chuyện gì xấu hổ, nó có cha yêu thương, có sư phụ yêu thương, đó là chuyện hạnh phúc, người ta nói là vì đố kỵ, không cần để ý.
Lý Nhị hừ một tiếng, nắm lấy tay Dương Phi:
- Tiểu Ảm gặp phải vận rồi, năm xưa trẫm hận không thể tát chết thằng tiểu tử thối đó, giờ cưới được nữ tử tốt như thế, đúng là tạo hóa. Bình ngọc dương chi do Vu Điền kính hiến nên thưởng cho Thì Thì, trẻ ngoan nên được thưởng.
Dương Phi cao hứng thay Thì Thì tạ hoàng ân, lại lo lắng hỏi:
- Khi thành thân Vân Diệp không có mặt, sao y lại xuất hành lúc này, khách nhà nữ có một mình y thôi.
- Thế mới là sư phụ tốt, thanh danh của y đã thối hoắc rồi, đứng ra chủ trì hôn lễ không có lợi, nghe nói Lý Cương, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch cùng ba vị Thái Sơn ông đều ra được, thể diện thế là đủ, lúc Thanh Tước thành thân cũng chẳng long trọng như thế, nàng đợi hưởng phúc là được.
Lý Nhị miệng nói tay không thành thật luồn vào trong yếm lót của Dương Phi nhào nặn, Dương Phi đỏ mặt tía tay đánh tay Lý Nhị, len lén nhìn nội thị và cung nữ trong điện, bộ dạng thẹn thùng khiến Lý Nhị càng thêm hứng trí ...
Vân Bảo Bảo vừa khóc vừa nhảy dây, người béo múp míp nện rầm rầm xuống đất, nhìn trộm cô gia gia, vừa định lười biếng thì bị đánh một cái, nó rất nhớ tổ nãi nãi, nhớ các cô cô, nhớ cha, nhớ nương thân, nhị nương, tam nương, thậm chí là cả muội muội hay bắt nạt nó cũng nhớ lắm. Cha đi mình còn tưởng sẽ vui lắm, ai ngờ sống càng thê thảm, cô gia gia lúc nào cũng ở sát bên cạnh, buổi tối léo cửa sổ tới bếp kiếm cái ăn cũng bị xách cổ về, Vân Bảo Bảo thề mình đã rất cẩn thận, bôi cả dầu lên cửa sổ, không phát ra tiếng động, vì sao cô gia gia bắt được mình?
Nãi nương nước mắt đầm đìa nhìn Đại thiếu gia nhảy dây, mặt đỏ rực, nhất định là mệt lắm rồi, còn không dám lười, chỉ cần lơi lỏng một chút là mông sẽ bị đánh, hôm qua tắm cho thiếu gia phát hiện mông thiếu gia thâm tím, ông trời ơi, Đại thiếu gia mới năm tuổi đã biết rất nhiều chữ rồi, còn muốn thế nào nữa?
/1414
|