Lý Thừa Càn muốn nhắm mắt lại, nhưng tên chó má Nghiêm Tùng day khóe mắt hắn mấy cái, Lý Thừa Càn phải mở mắt ra, thảm cảnh lọt vào mắt.
Vân Diệp lại khác, y đang không ngừng la hét, chỉ trỏ:
- Ngu xuẩn, nhanh lên, sắp bò lên rồi kìa, đâm hắn xuống, á, đâm không đúng chỗ rồi, đâm một phát chết ngay hay ho gì, chậm thôi, ta nghe nói một kẻ giết người, ba tháng sau mới chết.
Nghiêm Tùng mặc kệ Lý Thừa Càn khó chịu ra sao, một quân sĩ giáp đen mặt vô cảm nhét thịt vào miệng hắn, Vân Diệp đỡ hơn, ngoạm từng miếng thịt lớn, còn không ngừng bình luận.
- Lão Nghiêm, chỉ thế này thôi à? Lão tử năm xưa ở thảo nguyên lấy đầu người làm bóng đá, ở Liêu Đông lão tử thấy kẻ ăn thịt người, còn cùng tên đó tới đại doanh, thế này chỉ là chuyện vặt.
Lý Thừa Càn sắp chết nghẹn rồi, ăn lại nôn, nôn lại ăn, nước mắt chảy cả ra, loáng thoáng nghe thấy Vân Diệp nói lăng nhăng, chỉ muốn bịt lấy cái miệng quạ của y.
Nghiêm Tùng cười lạnh, lấy một cái trường thương, tùy tiện đâm xuống hố, khều một người đang ra sức vùng vẫy lên.
Rút thương, tù binh kia ngã xuống trướng mặt Vân Diệp, từ hông Nghiêm Tùng lóe một đạo hàn quang, đầu tù binh bay vọt lên không, máu từ cổ phun hết xuống bãi cát dưới chân Vân Diệp, người y không dính chút nào.
Mặt Vân Diệp vàng như nghệ, cố nặn ra một nụ cười hung dữ, xé một miếng thịt dê, không nhai mà nuốt luôn, ép cảm giác buồn nôn xuống, ương ngạnh ngẩng đầu lên:
- Thế này là cái quái gì, lão tử ở Cao Ly giết chết mười vạn người.
Lý Thừa Càn đã nhũn ra ghế, ý thức mơ hồ, lời của Vân Diệp an ủi hắn phần nào, hiện giờ hắn nôn ra mật rồi, tên Huyền giáp quân kia vẫn nhét thịt vào mồm, hắn cảm giác mình không phải ăn thịt dê mềm, mà ăn thi thể.
Nghiêm Tùng giơ ngón tay cái lên với Vân Diệp, đá thi thể không đầu vào hố, lại móc lên một người nữa, cười gằn:
- Thử thêm người nữa.
Nói xong vung đao rạch bụng tù binh, nội tạng đổ ồng ộc xuống chân Vân Diệp.
Vân Diệp vẫn cười, mắt mở rất to, chẳng có chút phản ứng, Nghiêm Tùng rất kinh ngạc, bắt mạch Vân Diệp nói với tên Huyền giáp quân bên cạnh:
- Xỉu rồi.
Té ra nãy giờ phản ứng của Vân Diệp do hoảng sợ quá độ gây ra, hắn gặp nhiều rồi, con người khi hoảng sợ có hành động cực kỳ khó lường.
Không chỉ Vân Diệp ngất xỉu mà Lý Thừa Càn còn ngất sớm hơn y, làm người ta ớn lạnh là hai người đã ngất xỉu, tên Huyền giáp quân vẫn nhét thịt vào miệng, sau đó lại móc ra, lại nhét vào, móc ra. Xem chừng dù hai người họ có chết, chúng vẫn làm thế, ý chỉ của Lý Nhị là ăn hết cái chân dê, với bọn chúng bất kể là thịt dê hay đá thì hai người vẫn phải ăn theo đúng ý chỉ.
Được Nghiêm Tùng báo cáo, Lý Nhị đích thân tới kiểm tra mạch của hai người, thở dài:
- Chẳng đứa nào ra hồn, mềm lòng thế này thì mai sau phải làm sao?
Nghiêm Tùng nhỏ giọng góp lời:
- Bệ hạ, hay là giao thái tử và Lam Điền hầu cho mạt tướng, mạt tướng tin ba tháng sau trả lại cho bệ hạ hai người tim như sắt đá, sắt tốt vẫn phải rèn mới được.
Lý Nhị lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, trái tim như sắt đá có thể bồi dưỡng ra, còn kiêu hùng bản chất lại khác, đó là thứ sinh ra đã có, dù bồi dưỡng ra cũng là đồ giả.
- Năm xưa Triệu Vũ Linh vương có phiền não giống với trẫm, ông ta bồi dưỡng hai đứa nhi tử đầy dã tâm, nhưng không chú trọng bản chất của chúng, đó là tự tìm lấy cái chết, sử viết:"Triệu chủ phụ trước lập con là Chương làm thái tử, sau lấy Ngô Hài rồi sủng ái, sinh ra Hà, đến lúc tuổi cao thì phế Chương mà lập Hà làm vua. Đến lúc Ngô Hài chết thì mới nhớ đến con lớn, muốn lập hai vương nhưng lại do dự chưa quyết, rồi sinh loạn, cha con cùng chết, làm cái trò cười cho thiên hạ.."
Lý Nhị cúi đầu nhìn Lý Thừa Càn và Vân Diệp không ngừng co giật nôn mửa, giúp hai người lau khóe miệng, bảo Nghiêm Tùng:
- Hai đứa nó là nhi tử tốt nhất của trẫm và nữ tế tốt nhất của trẫm, là đứa trẻ trung hiếu nhân hậu, đế vương khác có một đứa con như vậy là may mắn, trẫm có tới ba đứa.
- Bệ hạ hồng phúc tề thiên, ắt có trời cao phù hộ, có ba người con giỏi là phúc người đáng có.
Nghiêm Tùng vỗ mông rất trơn:
Lý Nhị không hoài nghi sự chân thành của Nghiêm Tùng, gật đầu nói:
- Đúng là trời cao phù hộ, nội cung đế vương khác hỗn loạn, chỉ có chuyện nhà của trẫm đâu ra đó, nhi tử trung hiếu thành kính, nữ nhi đoan trang tài cán. Đều do ba đưa này làm gương, đôi khi trẫm còn hoài nghi, thế này có phải là nhà đế vương không.
- Thái tử đòi quyền lực là do trẫm ép ra, cũng là do thái thượng hoàng mang lòng dạ khó lường giảng giải cho thái tử truyền thống Lý gia, giờ ép nó sắp vào đường cùng, không ngờ nó vẫn lựa chọn phụ thân. Cả hai đứa biết rõ không nên tới tiền tuyến, đó là lựa chọn tệ nhất, thế nhưng chúng vẫn tới, như sói già thô bạo đuổi hai con sói con đi, chúng vẫn khóc thút thít quay trở lại.
Lý Nhị nói tới đó mắt hơi đỏ, thương cảm phẩy tay:
- Đưa chúng về doanh trước bảo ngự y chiếu cố, tinh thần chúng bị đả kích, thân thể nhất định hao tồn mạnh, nếu có chút sai sót nào, bảo ngự y mang đầu tới.
……
Vân Diệp rống lớn một tiếng từ trên giường bật dậy, cứ thế đi chân đất chạy ra ngoài đất tuyết, con bà nó, sợ quá, sống tới bây giờ mới biết lá lách màu vàng, gan màu xanh, đen là thận, ruột thì lộn tùng phèo, nghe nói tim lấy ra vẫn đập được, đều là thật cả.
Tên Nghiêm Tùng chó má, làm lão tử sợ chết khiếp rồi, trước kia nhìn Tiểu Ưng mổ lợn đã hơi sợ rồi, giờ nhìn Nghiêm Trung giết người sợ tới không nôn được nữa.
Thứ thời tiết chó má, chân không còn tri giác nữa. Tên Lưu Tiến Bảo chó má, không thể chạy nhanh chút giữ lão tử lại à, ôm chăn chạy như con rùa đen? Hai chân lão tử không nghe sai bảo nữa.
Trong sự mong đợi của Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo khóc lớn bắt được y, dùng chăn bọc lại, khiêng vào lều.
- Vừa rồi ta đi chân đất chạy lung tung không được truyền ra ngoài, cẩn thận ta thẹn quá hóa giận giết người bịt miệng.
Vân Diệp vừa nằm xuống giường đã trừng mắt hăm dọa, điển hình của loại cần thể diện không cần mạng:
- Ái chà, Vân hầu, ngài hoảng sợ quá độ, chạy loạn là bản năng của con người, có gì mà xấu hổ, chỉ có đám khốn kiếp mới không sợ té phân, sợ là đúng, điều này nói lên ngài là người lương thiện, thái tử điện hạ còn nghiêm trọng hơn, đang ngồi đờ đẫn bên bếp lò.
Không thẹn là ngự y, chỉ vài câu đã cởi bỏ tâm kết của Vân Diệp, nếu là phản ứng của người bình thường thì không sao nữa, Vân Diệp chưa bao giờ liệt mình vào đám biến thái, Hàn Triệt mới là biến thái, mình là người tốt.
Vân Diệp cứ không ngừng lầm bẩm câu mình là người tốt mới ổn định lại, uống một bát thuốc tanh thối, chẳng biết có an thần bổ não không, nhưng cái bụng trống rỗng liền ấm áp, không đói như vừa rồi nữa. Phải đi thăm Lý Thừa Càn, tên này còn yếu đuối hơn cả mình.
Không xa, ngay sát vách, đuổi ngự y đi, tránh trở ngại hai người thảo luận bệnh tình, bộ dạng của Lý Thừa Càn làm người ta không khỏi lo lắng, hắn đang nướng khoai tây trên bếp, hơn nữa còn tập trung toàn bộ tinh thần. chẳng biết có phải thành thằng ngốc rồi không, chẳng để ý tới mình vào.
Khoai tây đã bị nướng vàng, sắp chín rồi, lều toàn mùi khoai tây nướng, dựa vào củ khoai mà phán đoán thời gian, tên này tỉnh sớm hơn mình.
Vân Diệp lại khác, y đang không ngừng la hét, chỉ trỏ:
- Ngu xuẩn, nhanh lên, sắp bò lên rồi kìa, đâm hắn xuống, á, đâm không đúng chỗ rồi, đâm một phát chết ngay hay ho gì, chậm thôi, ta nghe nói một kẻ giết người, ba tháng sau mới chết.
Nghiêm Tùng mặc kệ Lý Thừa Càn khó chịu ra sao, một quân sĩ giáp đen mặt vô cảm nhét thịt vào miệng hắn, Vân Diệp đỡ hơn, ngoạm từng miếng thịt lớn, còn không ngừng bình luận.
- Lão Nghiêm, chỉ thế này thôi à? Lão tử năm xưa ở thảo nguyên lấy đầu người làm bóng đá, ở Liêu Đông lão tử thấy kẻ ăn thịt người, còn cùng tên đó tới đại doanh, thế này chỉ là chuyện vặt.
Lý Thừa Càn sắp chết nghẹn rồi, ăn lại nôn, nôn lại ăn, nước mắt chảy cả ra, loáng thoáng nghe thấy Vân Diệp nói lăng nhăng, chỉ muốn bịt lấy cái miệng quạ của y.
Nghiêm Tùng cười lạnh, lấy một cái trường thương, tùy tiện đâm xuống hố, khều một người đang ra sức vùng vẫy lên.
Rút thương, tù binh kia ngã xuống trướng mặt Vân Diệp, từ hông Nghiêm Tùng lóe một đạo hàn quang, đầu tù binh bay vọt lên không, máu từ cổ phun hết xuống bãi cát dưới chân Vân Diệp, người y không dính chút nào.
Mặt Vân Diệp vàng như nghệ, cố nặn ra một nụ cười hung dữ, xé một miếng thịt dê, không nhai mà nuốt luôn, ép cảm giác buồn nôn xuống, ương ngạnh ngẩng đầu lên:
- Thế này là cái quái gì, lão tử ở Cao Ly giết chết mười vạn người.
Lý Thừa Càn đã nhũn ra ghế, ý thức mơ hồ, lời của Vân Diệp an ủi hắn phần nào, hiện giờ hắn nôn ra mật rồi, tên Huyền giáp quân kia vẫn nhét thịt vào mồm, hắn cảm giác mình không phải ăn thịt dê mềm, mà ăn thi thể.
Nghiêm Tùng giơ ngón tay cái lên với Vân Diệp, đá thi thể không đầu vào hố, lại móc lên một người nữa, cười gằn:
- Thử thêm người nữa.
Nói xong vung đao rạch bụng tù binh, nội tạng đổ ồng ộc xuống chân Vân Diệp.
Vân Diệp vẫn cười, mắt mở rất to, chẳng có chút phản ứng, Nghiêm Tùng rất kinh ngạc, bắt mạch Vân Diệp nói với tên Huyền giáp quân bên cạnh:
- Xỉu rồi.
Té ra nãy giờ phản ứng của Vân Diệp do hoảng sợ quá độ gây ra, hắn gặp nhiều rồi, con người khi hoảng sợ có hành động cực kỳ khó lường.
Không chỉ Vân Diệp ngất xỉu mà Lý Thừa Càn còn ngất sớm hơn y, làm người ta ớn lạnh là hai người đã ngất xỉu, tên Huyền giáp quân vẫn nhét thịt vào miệng, sau đó lại móc ra, lại nhét vào, móc ra. Xem chừng dù hai người họ có chết, chúng vẫn làm thế, ý chỉ của Lý Nhị là ăn hết cái chân dê, với bọn chúng bất kể là thịt dê hay đá thì hai người vẫn phải ăn theo đúng ý chỉ.
Được Nghiêm Tùng báo cáo, Lý Nhị đích thân tới kiểm tra mạch của hai người, thở dài:
- Chẳng đứa nào ra hồn, mềm lòng thế này thì mai sau phải làm sao?
Nghiêm Tùng nhỏ giọng góp lời:
- Bệ hạ, hay là giao thái tử và Lam Điền hầu cho mạt tướng, mạt tướng tin ba tháng sau trả lại cho bệ hạ hai người tim như sắt đá, sắt tốt vẫn phải rèn mới được.
Lý Nhị lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, trái tim như sắt đá có thể bồi dưỡng ra, còn kiêu hùng bản chất lại khác, đó là thứ sinh ra đã có, dù bồi dưỡng ra cũng là đồ giả.
- Năm xưa Triệu Vũ Linh vương có phiền não giống với trẫm, ông ta bồi dưỡng hai đứa nhi tử đầy dã tâm, nhưng không chú trọng bản chất của chúng, đó là tự tìm lấy cái chết, sử viết:"Triệu chủ phụ trước lập con là Chương làm thái tử, sau lấy Ngô Hài rồi sủng ái, sinh ra Hà, đến lúc tuổi cao thì phế Chương mà lập Hà làm vua. Đến lúc Ngô Hài chết thì mới nhớ đến con lớn, muốn lập hai vương nhưng lại do dự chưa quyết, rồi sinh loạn, cha con cùng chết, làm cái trò cười cho thiên hạ.."
Lý Nhị cúi đầu nhìn Lý Thừa Càn và Vân Diệp không ngừng co giật nôn mửa, giúp hai người lau khóe miệng, bảo Nghiêm Tùng:
- Hai đứa nó là nhi tử tốt nhất của trẫm và nữ tế tốt nhất của trẫm, là đứa trẻ trung hiếu nhân hậu, đế vương khác có một đứa con như vậy là may mắn, trẫm có tới ba đứa.
- Bệ hạ hồng phúc tề thiên, ắt có trời cao phù hộ, có ba người con giỏi là phúc người đáng có.
Nghiêm Tùng vỗ mông rất trơn:
Lý Nhị không hoài nghi sự chân thành của Nghiêm Tùng, gật đầu nói:
- Đúng là trời cao phù hộ, nội cung đế vương khác hỗn loạn, chỉ có chuyện nhà của trẫm đâu ra đó, nhi tử trung hiếu thành kính, nữ nhi đoan trang tài cán. Đều do ba đưa này làm gương, đôi khi trẫm còn hoài nghi, thế này có phải là nhà đế vương không.
- Thái tử đòi quyền lực là do trẫm ép ra, cũng là do thái thượng hoàng mang lòng dạ khó lường giảng giải cho thái tử truyền thống Lý gia, giờ ép nó sắp vào đường cùng, không ngờ nó vẫn lựa chọn phụ thân. Cả hai đứa biết rõ không nên tới tiền tuyến, đó là lựa chọn tệ nhất, thế nhưng chúng vẫn tới, như sói già thô bạo đuổi hai con sói con đi, chúng vẫn khóc thút thít quay trở lại.
Lý Nhị nói tới đó mắt hơi đỏ, thương cảm phẩy tay:
- Đưa chúng về doanh trước bảo ngự y chiếu cố, tinh thần chúng bị đả kích, thân thể nhất định hao tồn mạnh, nếu có chút sai sót nào, bảo ngự y mang đầu tới.
……
Vân Diệp rống lớn một tiếng từ trên giường bật dậy, cứ thế đi chân đất chạy ra ngoài đất tuyết, con bà nó, sợ quá, sống tới bây giờ mới biết lá lách màu vàng, gan màu xanh, đen là thận, ruột thì lộn tùng phèo, nghe nói tim lấy ra vẫn đập được, đều là thật cả.
Tên Nghiêm Tùng chó má, làm lão tử sợ chết khiếp rồi, trước kia nhìn Tiểu Ưng mổ lợn đã hơi sợ rồi, giờ nhìn Nghiêm Trung giết người sợ tới không nôn được nữa.
Thứ thời tiết chó má, chân không còn tri giác nữa. Tên Lưu Tiến Bảo chó má, không thể chạy nhanh chút giữ lão tử lại à, ôm chăn chạy như con rùa đen? Hai chân lão tử không nghe sai bảo nữa.
Trong sự mong đợi của Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo khóc lớn bắt được y, dùng chăn bọc lại, khiêng vào lều.
- Vừa rồi ta đi chân đất chạy lung tung không được truyền ra ngoài, cẩn thận ta thẹn quá hóa giận giết người bịt miệng.
Vân Diệp vừa nằm xuống giường đã trừng mắt hăm dọa, điển hình của loại cần thể diện không cần mạng:
- Ái chà, Vân hầu, ngài hoảng sợ quá độ, chạy loạn là bản năng của con người, có gì mà xấu hổ, chỉ có đám khốn kiếp mới không sợ té phân, sợ là đúng, điều này nói lên ngài là người lương thiện, thái tử điện hạ còn nghiêm trọng hơn, đang ngồi đờ đẫn bên bếp lò.
Không thẹn là ngự y, chỉ vài câu đã cởi bỏ tâm kết của Vân Diệp, nếu là phản ứng của người bình thường thì không sao nữa, Vân Diệp chưa bao giờ liệt mình vào đám biến thái, Hàn Triệt mới là biến thái, mình là người tốt.
Vân Diệp cứ không ngừng lầm bẩm câu mình là người tốt mới ổn định lại, uống một bát thuốc tanh thối, chẳng biết có an thần bổ não không, nhưng cái bụng trống rỗng liền ấm áp, không đói như vừa rồi nữa. Phải đi thăm Lý Thừa Càn, tên này còn yếu đuối hơn cả mình.
Không xa, ngay sát vách, đuổi ngự y đi, tránh trở ngại hai người thảo luận bệnh tình, bộ dạng của Lý Thừa Càn làm người ta không khỏi lo lắng, hắn đang nướng khoai tây trên bếp, hơn nữa còn tập trung toàn bộ tinh thần. chẳng biết có phải thành thằng ngốc rồi không, chẳng để ý tới mình vào.
Khoai tây đã bị nướng vàng, sắp chín rồi, lều toàn mùi khoai tây nướng, dựa vào củ khoai mà phán đoán thời gian, tên này tỉnh sớm hơn mình.
/1414
|