- Mẫu thân!
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Tô thị mừng rỡ ngẩng đầu, thấy Tiểu Tượng Nhi đầu mướt mồ hôi xuất hiện ở cửa viện, vội bỏ kim chỉ đồ thêu xuống, chạy ra ôm chầm lấy con, vui mừng vô kể.
- Mẫu thân, người không ở đây lâu nữa đâu, nghe nói Hầu Quân Tập đã bị hạch tội, đang trên đường về kinh, đợi phụ vương về, nhất định đón mẫu thân về nhà.
Tô thị gác cằm lên đầu nhi tử, yêu thương nói:
- Toàn nói lời ngốc nghếch, chuyện trên đời không đơn giản như thế, Hầu Quân Tập sai, không có nghĩa là mẹ đúng, nhưng phụ vương con mới là người đau khổ nhất, người lương thiện như vậy mà chịu dày vò vô tận, Tượng Nhi, đừng trách phụ vương, phụ vương con không có cách nào.
Lý Tượng chẳng biết có hiểu lời nương thân không, nó vẫn gật đầu, nói:
- Mẫu thân, vậy cũng không sao, hài nhi hôm nay học được một bản lĩnh của Vân Thọ, bảo Yên Dưng đóng giả thành nó, còn vờ say, được hài nhi cõng về, Vân Thọ ngồi trên lầu khóc, lừa được tất cả mọi người. Mẫu thân cố chịu, đợi con lớn hơn một chút là có thể dùng cách này đưa mẫu thân về.
Tô thị thất kinh vội, nắm lấy hai vain hi tử hỏi:
- Yên Dung đâu rồi, chẳng lẽ ở chỗ mẫu thân nó?
Thấy nhi tử gật đầu, Tô thị vội vàng đẩy cửa sang viện tử của Hầu thị, nữ nhân đó giờ điên rồi, chẳng may làm Yên Dung bị thương thì Tượng Nhi và Vân Thọ mang tội lớn.
Vào sân nhìn thấy Hầu thị dùng hai tay nhấc bổng Yên Dung lên, ra sức lắc hỏi:
- Có phải phụ vương con sắp tới đón nương thân không, có phải không, có phải không, có phải không? Ngươi nói mau, có phải không hả.
Tô thị vội cướp lấy Yên Dung đã sợ tới im thít, ôm vào lòng không ngừng giúp Yên Dung gọi hồn, đứa bé này đã sợ hãi quá độ rồi, hai mắt ngơ ngơ nhìn mẫu thân điên cuồng, không nói một câu.
- Yên Dung, con ngoan, nếu sợ thì khóc đi, không sao, đại nương ở đây, sợ thì khóc đi, khóc ra là không sao nữa.
Bất kể Tô thị khuyên nhủ thế nào, đứa bé này cũng không khóc, Tô thị càng lo lắng, nước mắt chảy ra rồi, vỗ lưng Yên Dung rất lâu mới nghe thốt ra một câu nghẹn ngào:
- Tượng ca ca nói, gặp nương thân không được khóc.
Tô thị thở phào định bế Yên Dung đi thì Hầu thị vừa rồi còn chạy quanh sân lại xông tới, nhìn chằm chằm vào Yên Dung:
- Vì sao ngươi không phải là nam hài, vì sao, có biết nữ nhân vô dụng thế nào không, nếu ngươi làm nam hài, có thể kế thừa mọi thứ của phụ thân ngươi, nếu ngươi là nam hài sẽ hơn tên phụ thân vô dụng của ngươi trăm lần.
Tô thị lúc này không nhịn nổi nữa dùng hết sức bình sinh tát Hầu thị một phát, Hầu thị bị đánh loạng choạng, máu mũi chảy ra, đôi mắt điên cuồng dần khôi phục tỉnh táo, đại khái cũng nhớ ra được vừa rồi mình đã làm cái gì, mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, đây là sự tuyệt vọng triệt để nhất, sức sống trong mất dần tắt đi, nữ nhi lúc này mới là hi vọng cuối cùng của nàng, quỳ gục xuống đất.
Yên Dung giãy dụa thoát khỏi lòng Tô thị, chạy tới bên Hầu thị nắm vạt áo mẫu thân:
- Nương thân xem, con mặc y phục của Tượng ca ca, giờ còn giống nam hài rồi, nương thân có thích không?
Tô thị nước mắt tuôn trào, Hầu thị nhũn ra đất, tát mình như nổi điên, Yên Dung lại bắt đầu sợ hãi, tấm thân nhỏ bé run rẩy khóc gọi mẹ không ngừng.
- Hầu thị, cô làm cái gì thế? Cô sẽ làm Yên Dung sợ đấy.
Tô thị quát ngăn hành động điên cuồng của Hầu thị.
Hầu thị ngẩng khuôn mặt đầy máu lẫn nước mắt, cầu khẩn nhìn Yên Dung:
- Nhiếp Nhiếp, đừng trách mẹ, mẹ không cố ý, mẹ không biết vì sao lại nói thế, Nhiếp Nhiếp, đừng bỏ mẹ.
Yên Dung gật đầu, bóc một quả vải cho vào miệng Hầu thị:
- Đây là vải Thọ ca ca cho con, vừa rồi con khóc huynh ấy làm thế với con, rất ngon, ăn xong con không khóc nữa, nương thân cũng đừng khóc.
Hầu thị như con chó con ngồi trên mặt đất há miệng ăn vải, nước mắt tuôn ào ạt, lấy ống tay áo dơ dáy quệt lung tung lên mặt, bộ dạng càng thêm khó coi, nhưng Yên Dung cười khanh khách, tâm hồn ngây thơ còn tưởng mẫu thân đang trêu mình.
- Hầu thị, Yên Dung không thể ở lâu, nó lén chạy ra đấy, Vân Thọ còn đang đóng giả nó ở tú lâu, sau trăm ngày cấm túc nó mới được tới thăm cô, cô phải sống cho tốt, chuyện bên ngoài kia không liên quan gì tới đám phụ nhân chúng ta, bị giam ở đây đã là trừng phạt lớn nhất rồi, các con là hi vọng cuối cùng của chúng ta, đừng hủy chút hi vọng cuối cùng này.
- Kỳ thực trong số nữ nhân bị giam ở đây thì tỷ muội chúng ta may mắn nhất rồi, vì chúng ta đều có con, Yên Dung được hoàng hậu hứa gả cho Vân gia, cái tính bao che của Vân Diệp thì cô biết đấy, y nhất định bảo vệ Yên Dung, có y, cả đời này Yên Dung sẽ bình an vui vẻ, thực ra đó mới là phúc phận lớn nhất của cô.
Nói tới quy củ, Hầu thị lại sợ hãi, vội vàng đẩy Yên Dung ra ngoài, vừa đẩy vừa nói:
- Nhiếp Nhiếp, thấy được nương thân là tốt rồi, sau này nương thân sẽ không điên nữa, trong lòng sẽ nghĩ tới Nhiếp Nhiếp, con đi mau đi, Vân Thọ là thằng ngốc, nó vừa béo vừa xấu, sao đóng giả được Nhiếp Nhiếp, ôi mong nó khôn một chút, đừng để người ta bắt được, hiện giờ mẹ không giúp được con, ngoại công cũng không giúp được.
Tô thị đẩy Hầu thị một cái:
- Cô nói mấy thứ này làm gì, Yên Dung không biết gì mới là phúc. Tượng Nhi, Tượng Nhi đâu, con mau dẫn muội muội con đi, quản sự sắp tới rồi.
Lý Tượng trốn ở góc tường lúc này mới chạy tới kéo Yên Dung cứ ngoái đầu lại nhìn điện Vu Lương.
Vân Thọ ở tú lâu của Yên Dung đợi rất lâu không thấy huynh muội Yên Dung về, buồn chán nằm trên giường đếm thỏ ở màn, không ngờ lăn ra ngủ.
Đợi khi nó nghe thấy động tĩnh mở mắt ra thì thấy tiểu cung nữ của Yên Dung run rẩy quỳ trên mặt đất, Lý Tượng như con gà rớt nước mặt cúi gằm, chỉ có Yên Dung lén nháy mắt với Vân Thọ. Trường Tôn thị ngồi trên ghế uống trà, thấy Vân Thọ tỉnh dậy, tức giận hỏi:
- Đây là khuê nữ nhà ai mà xấu xí như vậy? Ngươi không giống Yên Dung chút nào, ngươi nói xem, ta phải xử lý tên tiểu bại hoại mưu mô thế nào đây?
Vân Thọ nhảy ngay từ trên giường xuống, chẳng hề sợ hãi ôm tay Trường Tôn thị vừa lắc vừa làm nũng:
- Hoàng hậu nãi nãi, Thọ Nhi nghịch ngợm, người là đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho Thọ Nhi đi.
Trường Tôn thị phì cười, hết cách lấy ngón tay chĩa vào trán nó.
- Cha ngươi cũng vô lại như thế, giỏi lắm, bản lĩnh này lại truyền cho ngươi, năm xưa hoàng hậu nãi nãi ta không dạy được cha ngươi, làm y như con khỉ chạy khắp nơi không thấy đây, hiện ngươi cũng muốn nhảy nhót phải không, xem ra các ngươi ngứa da rồi.
Mắng xong Vân Thọ, lại quay sang mười mấy cung nhân quỳ ngoài cửa:
- Một đám phế vật, bị ba đứa bé xoay cho chóng mặt, các ngươi còn ích gì nữa, người đâu, kéo đi, đánh mười gậy, xem xem có khôn ra không?
- Hoàng hậu nãi nãi thật anh minh, thưởng phạt chính xác, Thọ Nhi bội phục vạn phần.
- Thằng khỉ con, chỉ cần không đánh đòn lên mông ngươi, có phải ngươi đều thấy hoàng hậu nãi nãi anh minh? Giống cha ngươi y nhu đúc, được rồi đừng làm bộ ngoan ngoãn nữa, đi chơi với Tượng Nhi và Yên Dung đi.
Trường Tôn thị nhìn ba đứa nhóc ríu rít kéo đi ra vườn hoa, ngồi bần thần hồi lâu, thở dài:
- Tạo nghiệt gì mà thành thế này chứ!
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Tô thị mừng rỡ ngẩng đầu, thấy Tiểu Tượng Nhi đầu mướt mồ hôi xuất hiện ở cửa viện, vội bỏ kim chỉ đồ thêu xuống, chạy ra ôm chầm lấy con, vui mừng vô kể.
- Mẫu thân, người không ở đây lâu nữa đâu, nghe nói Hầu Quân Tập đã bị hạch tội, đang trên đường về kinh, đợi phụ vương về, nhất định đón mẫu thân về nhà.
Tô thị gác cằm lên đầu nhi tử, yêu thương nói:
- Toàn nói lời ngốc nghếch, chuyện trên đời không đơn giản như thế, Hầu Quân Tập sai, không có nghĩa là mẹ đúng, nhưng phụ vương con mới là người đau khổ nhất, người lương thiện như vậy mà chịu dày vò vô tận, Tượng Nhi, đừng trách phụ vương, phụ vương con không có cách nào.
Lý Tượng chẳng biết có hiểu lời nương thân không, nó vẫn gật đầu, nói:
- Mẫu thân, vậy cũng không sao, hài nhi hôm nay học được một bản lĩnh của Vân Thọ, bảo Yên Dưng đóng giả thành nó, còn vờ say, được hài nhi cõng về, Vân Thọ ngồi trên lầu khóc, lừa được tất cả mọi người. Mẫu thân cố chịu, đợi con lớn hơn một chút là có thể dùng cách này đưa mẫu thân về.
Tô thị thất kinh vội, nắm lấy hai vain hi tử hỏi:
- Yên Dung đâu rồi, chẳng lẽ ở chỗ mẫu thân nó?
Thấy nhi tử gật đầu, Tô thị vội vàng đẩy cửa sang viện tử của Hầu thị, nữ nhân đó giờ điên rồi, chẳng may làm Yên Dung bị thương thì Tượng Nhi và Vân Thọ mang tội lớn.
Vào sân nhìn thấy Hầu thị dùng hai tay nhấc bổng Yên Dung lên, ra sức lắc hỏi:
- Có phải phụ vương con sắp tới đón nương thân không, có phải không, có phải không, có phải không? Ngươi nói mau, có phải không hả.
Tô thị vội cướp lấy Yên Dung đã sợ tới im thít, ôm vào lòng không ngừng giúp Yên Dung gọi hồn, đứa bé này đã sợ hãi quá độ rồi, hai mắt ngơ ngơ nhìn mẫu thân điên cuồng, không nói một câu.
- Yên Dung, con ngoan, nếu sợ thì khóc đi, không sao, đại nương ở đây, sợ thì khóc đi, khóc ra là không sao nữa.
Bất kể Tô thị khuyên nhủ thế nào, đứa bé này cũng không khóc, Tô thị càng lo lắng, nước mắt chảy ra rồi, vỗ lưng Yên Dung rất lâu mới nghe thốt ra một câu nghẹn ngào:
- Tượng ca ca nói, gặp nương thân không được khóc.
Tô thị thở phào định bế Yên Dung đi thì Hầu thị vừa rồi còn chạy quanh sân lại xông tới, nhìn chằm chằm vào Yên Dung:
- Vì sao ngươi không phải là nam hài, vì sao, có biết nữ nhân vô dụng thế nào không, nếu ngươi làm nam hài, có thể kế thừa mọi thứ của phụ thân ngươi, nếu ngươi là nam hài sẽ hơn tên phụ thân vô dụng của ngươi trăm lần.
Tô thị lúc này không nhịn nổi nữa dùng hết sức bình sinh tát Hầu thị một phát, Hầu thị bị đánh loạng choạng, máu mũi chảy ra, đôi mắt điên cuồng dần khôi phục tỉnh táo, đại khái cũng nhớ ra được vừa rồi mình đã làm cái gì, mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, đây là sự tuyệt vọng triệt để nhất, sức sống trong mất dần tắt đi, nữ nhi lúc này mới là hi vọng cuối cùng của nàng, quỳ gục xuống đất.
Yên Dung giãy dụa thoát khỏi lòng Tô thị, chạy tới bên Hầu thị nắm vạt áo mẫu thân:
- Nương thân xem, con mặc y phục của Tượng ca ca, giờ còn giống nam hài rồi, nương thân có thích không?
Tô thị nước mắt tuôn trào, Hầu thị nhũn ra đất, tát mình như nổi điên, Yên Dung lại bắt đầu sợ hãi, tấm thân nhỏ bé run rẩy khóc gọi mẹ không ngừng.
- Hầu thị, cô làm cái gì thế? Cô sẽ làm Yên Dung sợ đấy.
Tô thị quát ngăn hành động điên cuồng của Hầu thị.
Hầu thị ngẩng khuôn mặt đầy máu lẫn nước mắt, cầu khẩn nhìn Yên Dung:
- Nhiếp Nhiếp, đừng trách mẹ, mẹ không cố ý, mẹ không biết vì sao lại nói thế, Nhiếp Nhiếp, đừng bỏ mẹ.
Yên Dung gật đầu, bóc một quả vải cho vào miệng Hầu thị:
- Đây là vải Thọ ca ca cho con, vừa rồi con khóc huynh ấy làm thế với con, rất ngon, ăn xong con không khóc nữa, nương thân cũng đừng khóc.
Hầu thị như con chó con ngồi trên mặt đất há miệng ăn vải, nước mắt tuôn ào ạt, lấy ống tay áo dơ dáy quệt lung tung lên mặt, bộ dạng càng thêm khó coi, nhưng Yên Dung cười khanh khách, tâm hồn ngây thơ còn tưởng mẫu thân đang trêu mình.
- Hầu thị, Yên Dung không thể ở lâu, nó lén chạy ra đấy, Vân Thọ còn đang đóng giả nó ở tú lâu, sau trăm ngày cấm túc nó mới được tới thăm cô, cô phải sống cho tốt, chuyện bên ngoài kia không liên quan gì tới đám phụ nhân chúng ta, bị giam ở đây đã là trừng phạt lớn nhất rồi, các con là hi vọng cuối cùng của chúng ta, đừng hủy chút hi vọng cuối cùng này.
- Kỳ thực trong số nữ nhân bị giam ở đây thì tỷ muội chúng ta may mắn nhất rồi, vì chúng ta đều có con, Yên Dung được hoàng hậu hứa gả cho Vân gia, cái tính bao che của Vân Diệp thì cô biết đấy, y nhất định bảo vệ Yên Dung, có y, cả đời này Yên Dung sẽ bình an vui vẻ, thực ra đó mới là phúc phận lớn nhất của cô.
Nói tới quy củ, Hầu thị lại sợ hãi, vội vàng đẩy Yên Dung ra ngoài, vừa đẩy vừa nói:
- Nhiếp Nhiếp, thấy được nương thân là tốt rồi, sau này nương thân sẽ không điên nữa, trong lòng sẽ nghĩ tới Nhiếp Nhiếp, con đi mau đi, Vân Thọ là thằng ngốc, nó vừa béo vừa xấu, sao đóng giả được Nhiếp Nhiếp, ôi mong nó khôn một chút, đừng để người ta bắt được, hiện giờ mẹ không giúp được con, ngoại công cũng không giúp được.
Tô thị đẩy Hầu thị một cái:
- Cô nói mấy thứ này làm gì, Yên Dung không biết gì mới là phúc. Tượng Nhi, Tượng Nhi đâu, con mau dẫn muội muội con đi, quản sự sắp tới rồi.
Lý Tượng trốn ở góc tường lúc này mới chạy tới kéo Yên Dung cứ ngoái đầu lại nhìn điện Vu Lương.
Vân Thọ ở tú lâu của Yên Dung đợi rất lâu không thấy huynh muội Yên Dung về, buồn chán nằm trên giường đếm thỏ ở màn, không ngờ lăn ra ngủ.
Đợi khi nó nghe thấy động tĩnh mở mắt ra thì thấy tiểu cung nữ của Yên Dung run rẩy quỳ trên mặt đất, Lý Tượng như con gà rớt nước mặt cúi gằm, chỉ có Yên Dung lén nháy mắt với Vân Thọ. Trường Tôn thị ngồi trên ghế uống trà, thấy Vân Thọ tỉnh dậy, tức giận hỏi:
- Đây là khuê nữ nhà ai mà xấu xí như vậy? Ngươi không giống Yên Dung chút nào, ngươi nói xem, ta phải xử lý tên tiểu bại hoại mưu mô thế nào đây?
Vân Thọ nhảy ngay từ trên giường xuống, chẳng hề sợ hãi ôm tay Trường Tôn thị vừa lắc vừa làm nũng:
- Hoàng hậu nãi nãi, Thọ Nhi nghịch ngợm, người là đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho Thọ Nhi đi.
Trường Tôn thị phì cười, hết cách lấy ngón tay chĩa vào trán nó.
- Cha ngươi cũng vô lại như thế, giỏi lắm, bản lĩnh này lại truyền cho ngươi, năm xưa hoàng hậu nãi nãi ta không dạy được cha ngươi, làm y như con khỉ chạy khắp nơi không thấy đây, hiện ngươi cũng muốn nhảy nhót phải không, xem ra các ngươi ngứa da rồi.
Mắng xong Vân Thọ, lại quay sang mười mấy cung nhân quỳ ngoài cửa:
- Một đám phế vật, bị ba đứa bé xoay cho chóng mặt, các ngươi còn ích gì nữa, người đâu, kéo đi, đánh mười gậy, xem xem có khôn ra không?
- Hoàng hậu nãi nãi thật anh minh, thưởng phạt chính xác, Thọ Nhi bội phục vạn phần.
- Thằng khỉ con, chỉ cần không đánh đòn lên mông ngươi, có phải ngươi đều thấy hoàng hậu nãi nãi anh minh? Giống cha ngươi y nhu đúc, được rồi đừng làm bộ ngoan ngoãn nữa, đi chơi với Tượng Nhi và Yên Dung đi.
Trường Tôn thị nhìn ba đứa nhóc ríu rít kéo đi ra vườn hoa, ngồi bần thần hồi lâu, thở dài:
- Tạo nghiệt gì mà thành thế này chứ!
/1414
|