- Tần bá bá nói gì thế, Hoàng Hán Thăng râu trắng ra trận chém chết Hạ Hầu Uyên, chuyện phát sinh ở Định Quân Sơn cách đây không xa, bá bá còn chưa tới cái tuổi Hoàng Hán Thăng khi ấy, sao lại nói lời nhụt chí, tiểu chất còn định biên soạn một đoạn về bá bá, bá bá nghe nhé.
Vân Diệp vì để Tần Quỳnh vui vẻ hơn, liền đem một đoạn trong Tùy Đường Diễn Nghĩa kể cho mọi người nghe, khi Trình Giảo Kim nghe thấy mình xuất thân bán bừa thì cười ngã ra:
- Té ra lão phu là tên bán bừa, quen dùng một cái búa khai sơn, ba chiêu kia tên là gì nhỉ? Ngoáy lỗ tai, móc mắt người, còn gì nữa nhỉ? Xem ra sau này lão phu rảnh rỗi phải luyện búa khai sơn, cả đời cầm mã sóc, giờ chơi búa, có điều lão phu còn hơn Lão Ngưu dùng cái xiên Ngũ Cổ Thác Thiên Xoa, ha ha ha ...
Lý Tích cũng cười:
- Lão phu lại thành lão đạo mũi trâu à, tiểu tử, vì sao không nói tới Lý Tịnh, ngươi bịa chuyện mà bỏ qua ông ta à?
- Không được, mấy vị bá bá đều thương tiểu chất, Lý Tịnh bá bá đưa thẩm thẩm chạy vạn dặm tới kiếm chuyện với tiểu chất, không nói thì hơn .. Ặc, quá cổ quái, mỗi lần tiểu chất nói tới Lý Tịnh bá bá là ông ấy xuất hiện.
Vân Diệp vừa dứt lời thì thấy Lý Tịnh từ trên kiệu của hoàng đế thò đầu ra, nhìn Vân Diệp nói:
- Kể tiếp đi, đừng dừng lại, ngươi bôi nhọ hết các thúc bá rồi, lão phu cũng đang đợi ngươi bôi nhọ đây.
Cái chốn Hán Trung này rất tà, người ta nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới, còn mình nói tới Lý Tịnh thì Lý Tịnh thò ra, may còn chưa thêm dầu thêm mỡ nói chuyện Lý Tịnh, còn có cơ cứu vãn.
Đang nghĩ cách làm sao ứng phó với Lý Tịnh thì Lý Nhị cũng từ trên kiệu nói vọng ra:
- Kể tiếp đi, rất hay, Huyền Bá được ngươi kể thành hảo hán sức lực vô song trên đời, hay lắm, kể xem ngươi giải thích chuyện Huyền Bá chết sớm thế nào, theo ngươi nói thì Huyền Bá vô địch thiên hạ, một chùy đã nặng tám trăm cân, hai chùy nặng một nghìn sáu trăm cân, hảo hán như thế gọi là thần cũng không phải quá, ngươi an bài kết cục của Huyền Bá ra sao, mau nói đi, trẫm đợi đây.
Lý Thái, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt cùng cười khổ nhìn Vân Diệp, vừa rồi nghe Vân Diệp bịa chuyện rất đã, không ai nghĩ tới nguyên nhân cái chết của Lý Huyền Bá, hiện giờ bị Lý Nhị nói ra rồi, mọi người thấy không dễ ứng phó, chỉ biết cười khổ.
- Lại nói Lý Huyền Bá từ nhỏ sợ sấm, chỉ cần trên trời có sấm là hắn nóng này vô cùng, ngày hôm đó xuất quân tới Từ Minh Sơn, Sài Thiệu ở sau áp trận, Lý Huyền Bá cầm chùy lớn đi trước mở đường, đột nhiên gió thổi mây sinh, thiên địa biến thành tối đen, sấm sét như con rắn vàng lóe lên, sau đó là từng trận sấm rền. Lý Huyền Bá muốn bịt tai lại, nhưng tiếng sấm vẫn chui vào não, thế là cuồng tính bộc phát, chỉ trời cao chửi :" Ngươi dám lấy tiếng sấm làm phiền lão tử, lão tử đập chết ngươi!" Nói rồi tung chùy lên trời muốn đánh chết Lôi Công, chùy bay lên không, lát sau rơi xuống, Lý Huyền Bá thấy chùy không có vết máu thì càng giận, hai chùy đập vào nhau, tiếng vang át cả tiếng sấm, hắn rời chiến mã, xoay tròn trên mặt đất, rống lớn một tiếng ném hai chiếc chùy lên trời. Sét đánh vào hai chếc chùy tóe điện quang, một chiếc chùy rơi xuống, Lý Huyền Bá kiểm tra không thấy có máu, quên mất mình ném hai cái chùy lên, lúc này chùy thứ hai rơi xuống, trúng ngay đầu, vạn đóa hoa đào nở bùng ...
Kể xong đoạn này Vân Diệp len lén nhìn sắc mặt chư vị lão tướng bốn phương, phát hiện mặt họ toàn vẻ khao khát, đây mới là mãnh tướng chân chính, vô địch trên đời, liền khiêu chiến với trời, tuy chết mà hào khí vẫn còn.
- Con như ngươi bịa viên mãn, nhân gian vô địch liền khiêu chiến với trời cao, chết như thế, dù là ngươi bịa ra, Huyền Bá trên trời có linh cũng hài lòng rồi. Vân Diệp, câu chuyện của ngươi phải chăng là ám chỉ Đại Đường? Nay Đại Đường không còn kẻ địch, chúng ta hiện phải không ngừng khiêu chiến với trời cao, trên đời không lo cái đói đã là trái lẽ trời rồi, chúng ta còn muốn tiếp tục làm vạn dân giàu có, thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm, chúng ta có lẽ làm quá rồi, có điều không sao cả, nếu làm được, cho dù Lôi Thần tới trừng phạt, trẫm không ném được chùy tám trăm cân, nhưng điều khiển nỏ tám trâu tác chiến thì không thành vấn đề, không biết các khanh có muốn đi theo không?
Trình Giáo Kim cười sang sảng:
- Chuyện tốt như thế sao thiếu Lão Trình, nỏ tám trâu trong quân đã thực hiện thao tác một người, quân thần chúng ta lại lần nữa sóng vai tác chiến.
Không những Trình Giảo Kim mà các tướng lĩnh có mặt đều trả lời như thế, tiếng cười như cú đêm của Lý Nhị truyền ra, đan xen đủ tiếng kêu quái dị vang vọng sơn cốc.
Không bội phục Lý Nhị không được, thuận miệng lấy chuyện đời sau bịa ra làm chuyện vui cũng bị ông ta tìm ra tinh túy để lợi dụng.
Đoán chừng Lý Nhị đã suy nghĩ chuyện này từ trước rồi, ngay cả bát ăn cơm ông ta cũng không thích dùng bát lành, phải đập mẻ một ít, sợ quá trọn vẹn sẽ bị trời cao trách tội. Hiện giờ lại dám nói dùng nỏ tám trâu bắn trời, không biết ông ta thay đổi hay là có toan tính khác, loại lời nói mang tính chỉ đạo này thì ông ta gần như nói một chữ nghĩ một chữ mới phát ra, bắn trời? Đùa à, ông ta chỉ tế trời. Vân Diệp rất lo một ngày mình bị Lý Nhị bày cùng lợn bò dê thành cống phẩm tạ tội với trời cao, thế là tam sinh biến thành tứ sinh rồi.
Hơi hối hận, không nên nói mấy chuyện này, toàn do Lý Thái gây họa, nếu hắn không khoe khoang học vấn, mình chẳng nói tới chuyện Tam Quốc, không nhắc tới Tam Quốc không lôi Tùy Đường Diễn Nghĩa ra nhắc tới tên xúi quẩy Lý Huyền Bá.
Hán Trung nhiều rau cải, hiện là lúc thu hoạch rau, từ xa xa nhìn bách tính đứng trên dốc thu hoạch rau cải, thấy đại đội quân ngũ theo thói quen nấp đi, vừa rồi còn thấp thoáng nghe thấy tiếng hát, giờ biến mất hết rồi, Hán Trung mưa nhiều, hôm nay trời vốn âm u, một trận gió thổi qua, mưa thu tí tách đổ xuống.
Mưa không to nhưng liên miên, Vân Diệp lúc này buồn thối ruột, cái miệng này nên niêm phong rồi, Văn Tự Ngục xuất hiện không phải vì văn tự có vấn đề, mà là nghe đoạn văn tự đó làm nhân tâm biến hóa.
Thân là tướng quân, Lý Nhị không hạ lệnh cắm trại, đành đội mưa cưỡi Vượng Tài tiếp tục tiến lên, mọi người đều hứng trí rất cao, chỉ có Vượng Tài cảm thụ được sự bàng hoàng của Vân Diệp, thi thoảng quay đầu lại nhìn y, hai cái tai giương cao, tựa hồ chỉ cần phát hiện chuyện bất thường là lập tức mang Vân Diệp chạy thật xa.
Đúng là cảm giác ở gần hổ, ở cùng Lý Nhị còn nguy hiểm hơn ở gần hổ, mong rằng đây là ảo giác, Vân Diệp an ủi bản thân như thế, quay đầu nhìn đội xe nhà mình, lấy áo choàng che bụng Vượng Tài, theo đại đội nhân mã đi trong mưa ...
Lý Nhị nhớ nhà, đi qua Nam Trịnh vẫn không dừng, đại quân rầm rộ vượt Bao Tà đạo, Sơn Nam Tây đạo vì thương lữ thông hành chuyên môn sửa sang Bao Tà đạo, nhưng con đường gập ghềnh khó đi, không ai hiểu vì sao Lý Nhị vội vã trở về Trường An, biết cắm đầu đi theo ông ta.
Mấy ngày qua không ngừng có đại thần lên kiệu, được Lý Nhị giao dặn đủ loại việc, cầm tiết lĩnh dẫn thị tòng, thúc ngựa tản đi, đó là dấu hiệu có chuyện lớn phát sinh. Vân Diệp chỉ hi vọng chuyện này không liên quan gì tới mình, không khí rất quỷ dị, tới ngay cả Trình Giảo Kim lạc quan nhất cũng không thấy nụ cười đâu, vì Lưu Mịch một trong số đại lão hôm nay lúc mặt trời mọc đã dẫn thị vệ vội vàng về Trường An, Lưu Mịch tuổi cao, không chịu nổi chiến mã xóc nảy, không có đại sự kinh thiên, Lý Nhị sẽ không hành hạ lão thần như thế.
Vân Diệp vì để Tần Quỳnh vui vẻ hơn, liền đem một đoạn trong Tùy Đường Diễn Nghĩa kể cho mọi người nghe, khi Trình Giảo Kim nghe thấy mình xuất thân bán bừa thì cười ngã ra:
- Té ra lão phu là tên bán bừa, quen dùng một cái búa khai sơn, ba chiêu kia tên là gì nhỉ? Ngoáy lỗ tai, móc mắt người, còn gì nữa nhỉ? Xem ra sau này lão phu rảnh rỗi phải luyện búa khai sơn, cả đời cầm mã sóc, giờ chơi búa, có điều lão phu còn hơn Lão Ngưu dùng cái xiên Ngũ Cổ Thác Thiên Xoa, ha ha ha ...
Lý Tích cũng cười:
- Lão phu lại thành lão đạo mũi trâu à, tiểu tử, vì sao không nói tới Lý Tịnh, ngươi bịa chuyện mà bỏ qua ông ta à?
- Không được, mấy vị bá bá đều thương tiểu chất, Lý Tịnh bá bá đưa thẩm thẩm chạy vạn dặm tới kiếm chuyện với tiểu chất, không nói thì hơn .. Ặc, quá cổ quái, mỗi lần tiểu chất nói tới Lý Tịnh bá bá là ông ấy xuất hiện.
Vân Diệp vừa dứt lời thì thấy Lý Tịnh từ trên kiệu của hoàng đế thò đầu ra, nhìn Vân Diệp nói:
- Kể tiếp đi, đừng dừng lại, ngươi bôi nhọ hết các thúc bá rồi, lão phu cũng đang đợi ngươi bôi nhọ đây.
Cái chốn Hán Trung này rất tà, người ta nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới, còn mình nói tới Lý Tịnh thì Lý Tịnh thò ra, may còn chưa thêm dầu thêm mỡ nói chuyện Lý Tịnh, còn có cơ cứu vãn.
Đang nghĩ cách làm sao ứng phó với Lý Tịnh thì Lý Nhị cũng từ trên kiệu nói vọng ra:
- Kể tiếp đi, rất hay, Huyền Bá được ngươi kể thành hảo hán sức lực vô song trên đời, hay lắm, kể xem ngươi giải thích chuyện Huyền Bá chết sớm thế nào, theo ngươi nói thì Huyền Bá vô địch thiên hạ, một chùy đã nặng tám trăm cân, hai chùy nặng một nghìn sáu trăm cân, hảo hán như thế gọi là thần cũng không phải quá, ngươi an bài kết cục của Huyền Bá ra sao, mau nói đi, trẫm đợi đây.
Lý Thái, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt cùng cười khổ nhìn Vân Diệp, vừa rồi nghe Vân Diệp bịa chuyện rất đã, không ai nghĩ tới nguyên nhân cái chết của Lý Huyền Bá, hiện giờ bị Lý Nhị nói ra rồi, mọi người thấy không dễ ứng phó, chỉ biết cười khổ.
- Lại nói Lý Huyền Bá từ nhỏ sợ sấm, chỉ cần trên trời có sấm là hắn nóng này vô cùng, ngày hôm đó xuất quân tới Từ Minh Sơn, Sài Thiệu ở sau áp trận, Lý Huyền Bá cầm chùy lớn đi trước mở đường, đột nhiên gió thổi mây sinh, thiên địa biến thành tối đen, sấm sét như con rắn vàng lóe lên, sau đó là từng trận sấm rền. Lý Huyền Bá muốn bịt tai lại, nhưng tiếng sấm vẫn chui vào não, thế là cuồng tính bộc phát, chỉ trời cao chửi :" Ngươi dám lấy tiếng sấm làm phiền lão tử, lão tử đập chết ngươi!" Nói rồi tung chùy lên trời muốn đánh chết Lôi Công, chùy bay lên không, lát sau rơi xuống, Lý Huyền Bá thấy chùy không có vết máu thì càng giận, hai chùy đập vào nhau, tiếng vang át cả tiếng sấm, hắn rời chiến mã, xoay tròn trên mặt đất, rống lớn một tiếng ném hai chiếc chùy lên trời. Sét đánh vào hai chếc chùy tóe điện quang, một chiếc chùy rơi xuống, Lý Huyền Bá kiểm tra không thấy có máu, quên mất mình ném hai cái chùy lên, lúc này chùy thứ hai rơi xuống, trúng ngay đầu, vạn đóa hoa đào nở bùng ...
Kể xong đoạn này Vân Diệp len lén nhìn sắc mặt chư vị lão tướng bốn phương, phát hiện mặt họ toàn vẻ khao khát, đây mới là mãnh tướng chân chính, vô địch trên đời, liền khiêu chiến với trời, tuy chết mà hào khí vẫn còn.
- Con như ngươi bịa viên mãn, nhân gian vô địch liền khiêu chiến với trời cao, chết như thế, dù là ngươi bịa ra, Huyền Bá trên trời có linh cũng hài lòng rồi. Vân Diệp, câu chuyện của ngươi phải chăng là ám chỉ Đại Đường? Nay Đại Đường không còn kẻ địch, chúng ta hiện phải không ngừng khiêu chiến với trời cao, trên đời không lo cái đói đã là trái lẽ trời rồi, chúng ta còn muốn tiếp tục làm vạn dân giàu có, thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm, chúng ta có lẽ làm quá rồi, có điều không sao cả, nếu làm được, cho dù Lôi Thần tới trừng phạt, trẫm không ném được chùy tám trăm cân, nhưng điều khiển nỏ tám trâu tác chiến thì không thành vấn đề, không biết các khanh có muốn đi theo không?
Trình Giáo Kim cười sang sảng:
- Chuyện tốt như thế sao thiếu Lão Trình, nỏ tám trâu trong quân đã thực hiện thao tác một người, quân thần chúng ta lại lần nữa sóng vai tác chiến.
Không những Trình Giảo Kim mà các tướng lĩnh có mặt đều trả lời như thế, tiếng cười như cú đêm của Lý Nhị truyền ra, đan xen đủ tiếng kêu quái dị vang vọng sơn cốc.
Không bội phục Lý Nhị không được, thuận miệng lấy chuyện đời sau bịa ra làm chuyện vui cũng bị ông ta tìm ra tinh túy để lợi dụng.
Đoán chừng Lý Nhị đã suy nghĩ chuyện này từ trước rồi, ngay cả bát ăn cơm ông ta cũng không thích dùng bát lành, phải đập mẻ một ít, sợ quá trọn vẹn sẽ bị trời cao trách tội. Hiện giờ lại dám nói dùng nỏ tám trâu bắn trời, không biết ông ta thay đổi hay là có toan tính khác, loại lời nói mang tính chỉ đạo này thì ông ta gần như nói một chữ nghĩ một chữ mới phát ra, bắn trời? Đùa à, ông ta chỉ tế trời. Vân Diệp rất lo một ngày mình bị Lý Nhị bày cùng lợn bò dê thành cống phẩm tạ tội với trời cao, thế là tam sinh biến thành tứ sinh rồi.
Hơi hối hận, không nên nói mấy chuyện này, toàn do Lý Thái gây họa, nếu hắn không khoe khoang học vấn, mình chẳng nói tới chuyện Tam Quốc, không nhắc tới Tam Quốc không lôi Tùy Đường Diễn Nghĩa ra nhắc tới tên xúi quẩy Lý Huyền Bá.
Hán Trung nhiều rau cải, hiện là lúc thu hoạch rau, từ xa xa nhìn bách tính đứng trên dốc thu hoạch rau cải, thấy đại đội quân ngũ theo thói quen nấp đi, vừa rồi còn thấp thoáng nghe thấy tiếng hát, giờ biến mất hết rồi, Hán Trung mưa nhiều, hôm nay trời vốn âm u, một trận gió thổi qua, mưa thu tí tách đổ xuống.
Mưa không to nhưng liên miên, Vân Diệp lúc này buồn thối ruột, cái miệng này nên niêm phong rồi, Văn Tự Ngục xuất hiện không phải vì văn tự có vấn đề, mà là nghe đoạn văn tự đó làm nhân tâm biến hóa.
Thân là tướng quân, Lý Nhị không hạ lệnh cắm trại, đành đội mưa cưỡi Vượng Tài tiếp tục tiến lên, mọi người đều hứng trí rất cao, chỉ có Vượng Tài cảm thụ được sự bàng hoàng của Vân Diệp, thi thoảng quay đầu lại nhìn y, hai cái tai giương cao, tựa hồ chỉ cần phát hiện chuyện bất thường là lập tức mang Vân Diệp chạy thật xa.
Đúng là cảm giác ở gần hổ, ở cùng Lý Nhị còn nguy hiểm hơn ở gần hổ, mong rằng đây là ảo giác, Vân Diệp an ủi bản thân như thế, quay đầu nhìn đội xe nhà mình, lấy áo choàng che bụng Vượng Tài, theo đại đội nhân mã đi trong mưa ...
Lý Nhị nhớ nhà, đi qua Nam Trịnh vẫn không dừng, đại quân rầm rộ vượt Bao Tà đạo, Sơn Nam Tây đạo vì thương lữ thông hành chuyên môn sửa sang Bao Tà đạo, nhưng con đường gập ghềnh khó đi, không ai hiểu vì sao Lý Nhị vội vã trở về Trường An, biết cắm đầu đi theo ông ta.
Mấy ngày qua không ngừng có đại thần lên kiệu, được Lý Nhị giao dặn đủ loại việc, cầm tiết lĩnh dẫn thị tòng, thúc ngựa tản đi, đó là dấu hiệu có chuyện lớn phát sinh. Vân Diệp chỉ hi vọng chuyện này không liên quan gì tới mình, không khí rất quỷ dị, tới ngay cả Trình Giảo Kim lạc quan nhất cũng không thấy nụ cười đâu, vì Lưu Mịch một trong số đại lão hôm nay lúc mặt trời mọc đã dẫn thị vệ vội vàng về Trường An, Lưu Mịch tuổi cao, không chịu nổi chiến mã xóc nảy, không có đại sự kinh thiên, Lý Nhị sẽ không hành hạ lão thần như thế.
/1414
|