Lại một xe ngựa nữa bị lún vào bùn, mấy phó dịch thúc ngựa thế nào cũng không ăn thua, Nhân Hùng thấy thế vứt áo choàng, gầm lớn nhấc xe ngựa lên, để xe ngựa phía sau thuận lợi đi qua, Cẩu Tử lót đá vào vũng bùn.
- Ba canh giờ sau xa giá của trẫm phải vượt qua Bao Tà đạo vào Kim Ngưu đạo, kẻ quá hạn, chém!
Mệnh lệnh của Lý Nhị từ xa truyền tới, Vân Diệp nhìn hai cái đầu lâu be bét máu bên đường, Vân Diệp không hiểu vì sao Lý Nhị giết người, quan phục trên người còn chưa cởi.
- Tháo giáp!
Vân Diệp lớn tiếng ra lệnh gia tướng nhà mình, giáp da bị nước mưa làm phồng lên, cực nặng, Lý Nhị một khi tiến vào trạng thái chủ soái sẽ giết người không chớp mắt, hai vị mới chết đều là quan viên trung cấp loại thứ sử, tư mã.
Có câu xe tới trước núi ắt có đường, câu này không sai chút nào, con đường bị đất đá trôi vùi lấp phía trước đã được đào ra, một quan viên toàn thân bùn đất quỳ đón xa giá của Lý Nhị tới, đại quân phía trước đã xuyên qua khu sụt lở, Lý Nhị nhìn núi thở dài:
- Làm tốt lắm.
Quan viên đó như được đại xá, nằm vật ra đất khóc lớn, Vân Diệp nhạy cảm phát hiện miệng hắn đầy máu tươi , không biết vừa rồi sao chịu đựng được.
Bọn họ dùng những hòn đá to bằng đầu người xây đoạn đường này, thật không dễ tí nào, năng lực của thợ làm đường đúng là không thể xem thường, con đường hơn mười trượng được sửa sang cực kỳ bằng phẳng, không có một cục đá vụn nào. Một dòng suối từ trên vách đá chảy xuống, mắt Vân Diệp tối sầm, đâu phải đá gì chứ, mà là đầu người thực sự, chôn dưới lớp đất kia khỏi phải nói toàn là thi thể.
- Phu quân, những quan viên này thật giỏi, cả chặng đường có chỗ này dễ đi nhất, không lắc lư chút nào.
Na Mộ Nhật từ cửa sổ xe thò đầu ra, cười ngọt ngào với phu quân.
- Đúng, đúng, giỏi lắm, nàng rụt đầu vào, ngoan ngoãn ngồi yên, chúng ta sắp kiếm được chỗ nghỉ ngơi rồi.
Vân Diệp cố nén dạ dày nhộn nhạo đẩy Na Mộ Nhật không chịu yên phận vào, quát lệnh đội xe mau rời đoạn đường nào, lấy mạng người ra làm đường, đi thêm một bước cũng là có tội.
Nhân Hùng, Cẩu Tử đều phát hiện ra rồi, nhìn nhau một cái cùng phát lực đẩy xe rời khỏi chốn địa ngục nhân gian này, xe ngựa đã đi rất xa mà Vân Diệp vẫn không dám quay đầu lại, sợ những oan hồn kia tìm mình kiếm chuyện.
Hoàng lệnh vô tình, quân lệnh vô tình, quan viên cũng vô tình, không biết quan viên còn sống kia trở về ăn nói với vợ con dân phu ra sao, Vân Diệp thấy bản thân cũng không thể giải thích cho chính mình.
Vịn vào một cái cây nhỏ nôn thốc nôn tháo, cảm giác dạ dày chạy tới cổ họng, nôn thêm là vọt ra, Lưu Tiến Bảo lấy nước nước cho hầu gia xúc miệng, nước vào dạ dày, lại một trận nôn mửa nữa.
Xa xa có tiếng nổ truyền tới, đó là do Vân Diệp an bài, sông lấp cần khai thông, nếu không sẽ thành tai họa với bách tính hạ du, chuyện này đã được Lý Nhị chấp thuận, thật ra bất kể Lý Nhị có chấp thuận hay không thì Vân Diệp cứ làm trước rồi tính.
Đứng trên đồi nhìn về phía bắc, mơ hồ có thể thấy Hoàng Bá Dịch của Thuận huyện, đây là một dịch trạm quan trọng trên Kim Ngưu đạo, tiếp tục đi về phía bắc Kim Ngưu đạo sẽ nối liền Bao Tà đạo mà Vân Diệp vừa mới đi ra làm y cả đời không quên, rẽ trái gần Bao thành, qua Tần Lĩnh, rời Tà Cốc, đi thẳng tám trăm dặm sẽ tới Trung Nguyên.
Mưa thu liên miên vẫn còn chưa ngớt, đại đội nhân mã nghỉ ngơi hai ngày, sắp vào Tần Lĩnh rồi, người ngựa đều cần chuẩn bị, phải đi đoạn đường này sáu ngày, mưa thế này chắc mười ngày.
Bây giờ phát hiện ra không có nhiên liệu là một chuyện kinh khủng, đại quân đã phải ăn lương khô từ lâu, Vân gia chỉ có phụ nhân và trẻ nhỏ được ăn đồ nóng, còn lại cả Vân Diệp cũng phải gặm lương khô, bánh khô làm đau cả họng, ngửa đầu nuốt ít nước mưa coi như uống nước.
Lý Nhị cho rằng Vân gia hết củi rồi, sai người mang tới một gánh, đây là ưu đãi cho lão nãi nãi và đám trẻ con, Vân Diệp sau người mang củi tới hậu doanh cho thương binh, dù bọn họ được bát cháo nóng thôi cũng tốt.
Loan giá của hoàng đế cuối cùng đã khởi động, mưa nhỏ đi một chút, rãnh xe toàn nước mưa, may là Vân Diệp không tùy tiện sửa lại khoảng cách giữa bánh xe của Vân gia, cho nên đi trên con đường cổ đại vô cùng thuận lợi, xe đi vừa nhanh vừa êm.
Loan giá của Lý Nhị thì không xong, rộng, xa hoa là đặc tính của ông ta, nên xe ông ta thường xuyên rơi vào rãnh làm trục xe bị gãy, Lý Nhị đành nhượng bộ, ngồi xe ngựa chật hẹp đi tiếp.
Âm Bình cổ đạo cũng ở thời này, vì vừa đi qua chân núi, một ngọn núi cao tận mây đột nhiên lọt vào tầm mắt, Vân Diệp biết đây chính là Ma Thiên Lĩnh nổi tiếng, năm xưa Đặng Ngải lĩnh binh cửu tử nhất sinh, cuối cùng diệt Thục là đi qua tuyệt địa này.
Đã gần tới hoàng hôn, con đường vì thế trở nên hiểm trở, gió thổi qua khe đá, bốn phía bóng lạ lay động, làm người tra run cầm cập, may mà xung quanh toàn là người, không cần quá sợ ma quỷ, Vân Diệp yên tâm không ít.
Mưa đã tạnh, mây trắng như bông khắp trời, Ma Thiên Lĩnh bị mây trắng ôm gọn, đỉnh núi bị ánh mặt trời chiếu vàng rực, cảnh trí hiếm có, đại quân bất tri bất giác dừng lại, vì Lý Nhị dừng lại rồi, ông ta đứng ngửa đầu nhìn Ma Thiên Lĩnh trầm tư.
- Ngũ Đinh khai sơn liền có Kim Ngưu cổ đạo, một trò lừa bịp mà có thể khiến Thục vương tự mở cửa sao?
Vân Diệp lén hỏi Lý Thái, kế sách ngu xuẩn của Tần vương thế mà lại thành công à? Chuyện trâu đái ra vàng hoang đường cần ngu xuẩn đến cỡ nào mới tin.
- Làm sao ta biết được, sử sách ghi chép như thế, Thục vương vì nghênh đón kim ngưu và mỹ nữ nên phái Ngũ Đinh làm con đường này, kết quả mỹ nữ không tới, đại quân Tư Mã Thác đi vào, nước Thục thế là bị diệt vong.
Lý Thái trả lời khô khốc chẳng có chút mới mẻ nào, Vân Diệp biết giờ Lý Nhị rất hi vọng có người hỏi ông ta một câu :" Bệ hạ trầm tư như thế, phải chăng có tâm đắc gì? Sau đó ông ta sẽ xổ ra một tràng.
Nếu không có chuyện thi thể lót đường thì Vân Diệp rất vui vẻ đóng vai nịnh thần, nhưng hiện Vân Diệp thà hỏi tên Lý Thái không có tế bào lãng mạn còn hơn để lòng Lý Nhị sướng khoái một lần.
Trời không chiều lòng người, Lý Nhị có người chiều ông ta, đó là Trường Tôn thị:
- Bệ hạ vì sao trầm tư, phải chăng có tâm đắc gì?
Nghe câu này Vân Diệp khinh bỉ quay đầu đi.
- Ma Thiên Lĩnh cao vạn trượng, Đặng Ngải lẻn qua Âm Bình, hậu chủ Lưu Thiện mở cửa xin hàng, nước Thục mất, thương cho tâm huyết cả đời của Lưu Bị và Gia Cát Lượng trôi theo dòng nước, có thể thấy núi non hiểm yếu không phải chỗ dựa, muốn truyền thừa vạn đời phải xây thành vững trong tâm.
Vân Diệp cắn răng nghe hết lời nịnh nọt của Trường Tôn thị, lấy trong túi ra một củ khoai tây nướng đưa cho Lý Thái, trong túi y còn củ nữa.
Hai vợ chồng này một cuồng vọng tự đại, một cao thủ vỗ mông, hơn nữa còn say mê trò này, khi lương thiện thì lương thiện vô cùng, khi hung dữ máu chảy thành sông cũng chẳng nhíu mày.
Băng gạc trên mặt Ngụy Trưng cuối cùng cũng được cởi ra, lòng trắng làm người ta sởn gai ốc không thấy nữa, mắt sắc bén như mắt ưng, may mà ông ta không thấy thi thể lót đường, nếu không chẳng biết thương cảm thành thế nào, đôi khi làm kẻ mù hơn kẻ sáng gấp trăm lần. Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh như không thấy gì cả, Trường Tôn Vô Kỵ cho rằng nên làm thế, đám lão tướng cũng chẳng thấy có gì không ổn.
Vừa mới nói thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm, bản thân ông ta đã coi bách tính là cho rơm rồi, sau này ông ta nói câu nào là thật, câu nào là giả, Vân Diệp không có cách nhận ra.
Thật ra lời nói có thời hạn, khi nói ra không thể phủ nhận ông ta chân thành, nhưng thời điểm khác, câu này có cách giải thích khác, hơn nữa cũng thông, cuối cùng biến thành câu rỗng tuếch.
- Ba canh giờ sau xa giá của trẫm phải vượt qua Bao Tà đạo vào Kim Ngưu đạo, kẻ quá hạn, chém!
Mệnh lệnh của Lý Nhị từ xa truyền tới, Vân Diệp nhìn hai cái đầu lâu be bét máu bên đường, Vân Diệp không hiểu vì sao Lý Nhị giết người, quan phục trên người còn chưa cởi.
- Tháo giáp!
Vân Diệp lớn tiếng ra lệnh gia tướng nhà mình, giáp da bị nước mưa làm phồng lên, cực nặng, Lý Nhị một khi tiến vào trạng thái chủ soái sẽ giết người không chớp mắt, hai vị mới chết đều là quan viên trung cấp loại thứ sử, tư mã.
Có câu xe tới trước núi ắt có đường, câu này không sai chút nào, con đường bị đất đá trôi vùi lấp phía trước đã được đào ra, một quan viên toàn thân bùn đất quỳ đón xa giá của Lý Nhị tới, đại quân phía trước đã xuyên qua khu sụt lở, Lý Nhị nhìn núi thở dài:
- Làm tốt lắm.
Quan viên đó như được đại xá, nằm vật ra đất khóc lớn, Vân Diệp nhạy cảm phát hiện miệng hắn đầy máu tươi , không biết vừa rồi sao chịu đựng được.
Bọn họ dùng những hòn đá to bằng đầu người xây đoạn đường này, thật không dễ tí nào, năng lực của thợ làm đường đúng là không thể xem thường, con đường hơn mười trượng được sửa sang cực kỳ bằng phẳng, không có một cục đá vụn nào. Một dòng suối từ trên vách đá chảy xuống, mắt Vân Diệp tối sầm, đâu phải đá gì chứ, mà là đầu người thực sự, chôn dưới lớp đất kia khỏi phải nói toàn là thi thể.
- Phu quân, những quan viên này thật giỏi, cả chặng đường có chỗ này dễ đi nhất, không lắc lư chút nào.
Na Mộ Nhật từ cửa sổ xe thò đầu ra, cười ngọt ngào với phu quân.
- Đúng, đúng, giỏi lắm, nàng rụt đầu vào, ngoan ngoãn ngồi yên, chúng ta sắp kiếm được chỗ nghỉ ngơi rồi.
Vân Diệp cố nén dạ dày nhộn nhạo đẩy Na Mộ Nhật không chịu yên phận vào, quát lệnh đội xe mau rời đoạn đường nào, lấy mạng người ra làm đường, đi thêm một bước cũng là có tội.
Nhân Hùng, Cẩu Tử đều phát hiện ra rồi, nhìn nhau một cái cùng phát lực đẩy xe rời khỏi chốn địa ngục nhân gian này, xe ngựa đã đi rất xa mà Vân Diệp vẫn không dám quay đầu lại, sợ những oan hồn kia tìm mình kiếm chuyện.
Hoàng lệnh vô tình, quân lệnh vô tình, quan viên cũng vô tình, không biết quan viên còn sống kia trở về ăn nói với vợ con dân phu ra sao, Vân Diệp thấy bản thân cũng không thể giải thích cho chính mình.
Vịn vào một cái cây nhỏ nôn thốc nôn tháo, cảm giác dạ dày chạy tới cổ họng, nôn thêm là vọt ra, Lưu Tiến Bảo lấy nước nước cho hầu gia xúc miệng, nước vào dạ dày, lại một trận nôn mửa nữa.
Xa xa có tiếng nổ truyền tới, đó là do Vân Diệp an bài, sông lấp cần khai thông, nếu không sẽ thành tai họa với bách tính hạ du, chuyện này đã được Lý Nhị chấp thuận, thật ra bất kể Lý Nhị có chấp thuận hay không thì Vân Diệp cứ làm trước rồi tính.
Đứng trên đồi nhìn về phía bắc, mơ hồ có thể thấy Hoàng Bá Dịch của Thuận huyện, đây là một dịch trạm quan trọng trên Kim Ngưu đạo, tiếp tục đi về phía bắc Kim Ngưu đạo sẽ nối liền Bao Tà đạo mà Vân Diệp vừa mới đi ra làm y cả đời không quên, rẽ trái gần Bao thành, qua Tần Lĩnh, rời Tà Cốc, đi thẳng tám trăm dặm sẽ tới Trung Nguyên.
Mưa thu liên miên vẫn còn chưa ngớt, đại đội nhân mã nghỉ ngơi hai ngày, sắp vào Tần Lĩnh rồi, người ngựa đều cần chuẩn bị, phải đi đoạn đường này sáu ngày, mưa thế này chắc mười ngày.
Bây giờ phát hiện ra không có nhiên liệu là một chuyện kinh khủng, đại quân đã phải ăn lương khô từ lâu, Vân gia chỉ có phụ nhân và trẻ nhỏ được ăn đồ nóng, còn lại cả Vân Diệp cũng phải gặm lương khô, bánh khô làm đau cả họng, ngửa đầu nuốt ít nước mưa coi như uống nước.
Lý Nhị cho rằng Vân gia hết củi rồi, sai người mang tới một gánh, đây là ưu đãi cho lão nãi nãi và đám trẻ con, Vân Diệp sau người mang củi tới hậu doanh cho thương binh, dù bọn họ được bát cháo nóng thôi cũng tốt.
Loan giá của hoàng đế cuối cùng đã khởi động, mưa nhỏ đi một chút, rãnh xe toàn nước mưa, may là Vân Diệp không tùy tiện sửa lại khoảng cách giữa bánh xe của Vân gia, cho nên đi trên con đường cổ đại vô cùng thuận lợi, xe đi vừa nhanh vừa êm.
Loan giá của Lý Nhị thì không xong, rộng, xa hoa là đặc tính của ông ta, nên xe ông ta thường xuyên rơi vào rãnh làm trục xe bị gãy, Lý Nhị đành nhượng bộ, ngồi xe ngựa chật hẹp đi tiếp.
Âm Bình cổ đạo cũng ở thời này, vì vừa đi qua chân núi, một ngọn núi cao tận mây đột nhiên lọt vào tầm mắt, Vân Diệp biết đây chính là Ma Thiên Lĩnh nổi tiếng, năm xưa Đặng Ngải lĩnh binh cửu tử nhất sinh, cuối cùng diệt Thục là đi qua tuyệt địa này.
Đã gần tới hoàng hôn, con đường vì thế trở nên hiểm trở, gió thổi qua khe đá, bốn phía bóng lạ lay động, làm người tra run cầm cập, may mà xung quanh toàn là người, không cần quá sợ ma quỷ, Vân Diệp yên tâm không ít.
Mưa đã tạnh, mây trắng như bông khắp trời, Ma Thiên Lĩnh bị mây trắng ôm gọn, đỉnh núi bị ánh mặt trời chiếu vàng rực, cảnh trí hiếm có, đại quân bất tri bất giác dừng lại, vì Lý Nhị dừng lại rồi, ông ta đứng ngửa đầu nhìn Ma Thiên Lĩnh trầm tư.
- Ngũ Đinh khai sơn liền có Kim Ngưu cổ đạo, một trò lừa bịp mà có thể khiến Thục vương tự mở cửa sao?
Vân Diệp lén hỏi Lý Thái, kế sách ngu xuẩn của Tần vương thế mà lại thành công à? Chuyện trâu đái ra vàng hoang đường cần ngu xuẩn đến cỡ nào mới tin.
- Làm sao ta biết được, sử sách ghi chép như thế, Thục vương vì nghênh đón kim ngưu và mỹ nữ nên phái Ngũ Đinh làm con đường này, kết quả mỹ nữ không tới, đại quân Tư Mã Thác đi vào, nước Thục thế là bị diệt vong.
Lý Thái trả lời khô khốc chẳng có chút mới mẻ nào, Vân Diệp biết giờ Lý Nhị rất hi vọng có người hỏi ông ta một câu :" Bệ hạ trầm tư như thế, phải chăng có tâm đắc gì? Sau đó ông ta sẽ xổ ra một tràng.
Nếu không có chuyện thi thể lót đường thì Vân Diệp rất vui vẻ đóng vai nịnh thần, nhưng hiện Vân Diệp thà hỏi tên Lý Thái không có tế bào lãng mạn còn hơn để lòng Lý Nhị sướng khoái một lần.
Trời không chiều lòng người, Lý Nhị có người chiều ông ta, đó là Trường Tôn thị:
- Bệ hạ vì sao trầm tư, phải chăng có tâm đắc gì?
Nghe câu này Vân Diệp khinh bỉ quay đầu đi.
- Ma Thiên Lĩnh cao vạn trượng, Đặng Ngải lẻn qua Âm Bình, hậu chủ Lưu Thiện mở cửa xin hàng, nước Thục mất, thương cho tâm huyết cả đời của Lưu Bị và Gia Cát Lượng trôi theo dòng nước, có thể thấy núi non hiểm yếu không phải chỗ dựa, muốn truyền thừa vạn đời phải xây thành vững trong tâm.
Vân Diệp cắn răng nghe hết lời nịnh nọt của Trường Tôn thị, lấy trong túi ra một củ khoai tây nướng đưa cho Lý Thái, trong túi y còn củ nữa.
Hai vợ chồng này một cuồng vọng tự đại, một cao thủ vỗ mông, hơn nữa còn say mê trò này, khi lương thiện thì lương thiện vô cùng, khi hung dữ máu chảy thành sông cũng chẳng nhíu mày.
Băng gạc trên mặt Ngụy Trưng cuối cùng cũng được cởi ra, lòng trắng làm người ta sởn gai ốc không thấy nữa, mắt sắc bén như mắt ưng, may mà ông ta không thấy thi thể lót đường, nếu không chẳng biết thương cảm thành thế nào, đôi khi làm kẻ mù hơn kẻ sáng gấp trăm lần. Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh như không thấy gì cả, Trường Tôn Vô Kỵ cho rằng nên làm thế, đám lão tướng cũng chẳng thấy có gì không ổn.
Vừa mới nói thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm, bản thân ông ta đã coi bách tính là cho rơm rồi, sau này ông ta nói câu nào là thật, câu nào là giả, Vân Diệp không có cách nhận ra.
Thật ra lời nói có thời hạn, khi nói ra không thể phủ nhận ông ta chân thành, nhưng thời điểm khác, câu này có cách giải thích khác, hơn nữa cũng thông, cuối cùng biến thành câu rỗng tuếch.
/1414
|