Tên huyện lệnh đó cho rằng mình là Mã Chu, tay nắm ấn của hoàng đế là có thể làm gì làm nấy à? Thực ra huân quý mới là thành phận an phận thủ thường nhất, ai nấy vì tước vị và vinh diệu của nhà mình mà khổ công giữ gìn, chủ gia có thể nghiêm mặt đánh con cháu, nhưng gặp trang hộ không thoải mái cũng nở nụ cười, Vân Diệp cho tới giờ chưa thấy chủ gia nào lại đi ra sức ức hiếp trang hộ nhà mình, một người cũng không có.
Nước tràn bờ ai thiệt nhất? Còn chẳng phải là huân quý à? Đáng lẽ phải chuẩn bị bái thiếp tới từng nhà, người ta tổn thất bao nhiêu đất ngươi bù lại ở đất hoang cho yên chuyện, huân quý không quan tâm vài mẫu đất tốt, quan tâm tới diện tích. Dọn dẹp lòng sông là chuyện mọi người đều có lợi, nói rõ ràng ra thì sẽ thành công tích, ngươi cho rằng huân quý ích kỷ chỉ biết tham lam hưởng lợi hi sinh chút cũng không muốn nên dùng cách cưỡng chế, nên giờ thì hay rồi, chủ phụ đại hộ khóc, tiểu hộ càng khóc, nói không chừng nam nhân cũng đi khóc, người làm dân chúng phía dưới khóc dậy đất, ngự sử không tìm ngươi tính sổ mới là lạ.
Chuyện này giống như lão hủ nho Kỳ Vạn Quyền khuyên Lý Hữu vậy, ý tốt làm chuyện xấu.
Rất lâu rồi không vận động, hái lê nửa canh giờ đã thấy tay mỏi không nhấc được lên nữa, lau mồ hôi, từ trên thang xuống. Vân Mộ mặt đã đỏ bừng, hai cánh tay nhỏ cố sức giữ chặt thang, chỉ sợ cha ngã từ trên xuống, mặc dù chút sức lực của nó, giữ cũng bằng không, nhưng lòng hiếu thảo đáng khen ngợi. Vân Diệp thơm lên má khuê nữ một cái, chọn quả lê to nhất cho khuê nữ, Vân Thọ *** ton chạy tới khoe công, bị phụ thân đá đi, cưng chiều khuê nữ là nên làm, ai rảnh đi cừng chiều nhi tử.
Ngồi trên ghế nhìn cây lê, mới hái được một phần ba, phải gọi Tiểu Nha và Lý Hữu tới, hai đứa này cả ngày dính vào nhau, có chuyện thì xấu mặt. Đại lão bà Tô thị của Lý Thừa Càn bị giam vào lãnh cung, trong đó một tội danh là đêm tân hôn không có máu, con mẹ nó, có mới là lạ, Lý Thừa Càn họa hại Tô thị trước khi gả cho hắn, khi thành thân không vác cái bụng ễnh lên là nể mặt Lý Nhị rồi, hiện giờ lấy chuyện này ra nói, vì thúc đẩy dã tâm của Hầu Quân Tập, Lý Nhị chẳng thèm bận tâm làm tổn hại tới ai.
Lý Hữu chưa bao giờ hái lê, cao hứng leo lên thang, cùng Tiểu Nha luân phiên hái, chẳng mấy chốc đã hái sạch, trên đầu cành có hai quả Vân Diệp không cho hái, cây lê vất vả cả năm, phải để lại cho nó chút giống, cũng là hi vọng năm sau cây tiếp tục cho quả.
- Nhặt cho vào giỏ, thư phòng ta có ít mật ong đặc sản của mê lâm, mang cho mẫu thân người một vò nhỏ, nhộng ong thì không cho, đoán chừng mẫu thân ngươi cũng chẳng ăn. Hai đứa mang vào cung đi, cữu cữu ngươi qua đời, mẫu thân ngươi nhất định thương tâm, an ủi một chút, ngươi là con phải bày tỏ.
Lý Hữu vui vẻ nghe lời, tự chọn lê, để Tiểu Nha tới thư phòng lấy mật ong, mê lâm của thư viện là nơi thế nào, đó là một trong số tử địa của Trường An, nghe nói ong mật ở đó biết ăn thịt người, mật ong ở đó còn không ghê gớm à? Phải lấy một ít, mấy ngày qua thực ra hắn cũng lo cho mẫu thân, đại cữu ca lên tiếng, vừa vặn đi thăm mẫu thân.
Lý Hữu hưng phấn kiếm cái giỏ đẹp nhất xếp lê đầy giỏ, quay lại thấy Tiểu Nha ôm một vò sứ trắng muốt tới, thị vệ Tề vương phủ đã chuẩn bị xong xe ngựa, đợi lên đường. truyện copy từ tunghoanh.com
Vân Diệp thấy Tiểu Nha lén la lén lút là biết nha đầu này lấy trộm nhộng ong, nha đầu này không biết giả bộ, nên bại lộ ngay, nữ nhi hướng ngoại, chưa gả đi đã biết lấy trộm đồ trong nhà cho nhà chồng, Vân Diệp ngoài chua xót thở dài thì biết làm sao?
Không biết nghĩ năm xưa Tân Nguyệt trộm rượu của Ngọc Sơn tiên sinh cho y uống, tuy không bằng rượu Vân gia, nhưng y uống cực kỳ thích chí, giờ coi như quả báo đi.
- Lấy được nhộng ong chưa?
Lý Hữu lên xe ngựa hỏi Tiểu Nha, hắn không tin Tiểu Nha thành thực nghe lời.
- Chỗ ca ca cũng không có nhiều, ta thấy ca ca đã chia thành từng gói, mấy gói nhỏ đó không dám động vào, nên lấy hết số còn lại.
Tiểu Nha đắc ý lấy một gói nhộng ong từ trong ống tay áo ra.
Lý Hữu cười hì hì, giơ ngón tay cái lên, ra sức thúc ngựa đi nhanh một chút.
Hoàng cung vẫn lặng ngắt như trước kia, Lý Hữu nhăn mũi, ở Vân gia vài ngày hắn thích cảm giác huyên náo , cả nhà vây quanh bàn lớn ăn cơm, trong bát đại cữu ca chất đầy rau xanh mà bọn nhóc không ăn, y cũng chẳng giận, ăn rau với cơm, còn nói ăn nhiều rau có lợi.
Con người phải sống náo nhiệt, Lý Hữu nói nhỏ với Tiểu Nha:
- Sau này chúng ta phải sinh thật nhiều con, tốt nhất là có thể ngồi đầy một bàn, về tới Tề châu, vương phủ cũng không cần quá lớn, trang nhã là được. Có hai chúng ta chẳng cần nhiều, khi ấy bán phủ ở kinh thành đi sẽ có khoản tiền lớn, sau này về Trường An, chúng ta ở chỗ đại ca, ta thích Vân gia trang từ.
Tiểu Nha giận dỗi hừ một tiếng:
- Khi đó ngươi sẽ có rất nhiều cơ thiếp, họ sẽ sinh con cho ngươi.
Lý Hữu cười khổ:
- Mẫu thân ta cô quạnh thê lương ra sao chẳng lẽ ta không nhìn thấy, có một mình nàng là đủ rồi, cần cơ thiếp làm gì, để đánh nhau à?
Âm phi sống bên ao Thái Dịch, cách cung Van Dân rất xa, nhưng được cái thanh tĩnh, nghe thái giám bẩm báo, Âm phi cuống lên, thấy Lý Hữu liền nói ngay:
- Con không ngoan ngoãn ở nhà Vân hầu tránh họa, vào cung làm cái gì, cữu cữu con không còn nữa, chỉ Vân hầu bảo vệ được con thôi, mau mau về đi, mẫu phi rất ổn.
Lý Hữu cười chua chát, Tiểu Nha tiếp lời:
- Nương nương, đại ca tiểu nữ bảo bọn vãn bối vào cung thăm người, nương nương cứ yên tâm, đại ca tiểu nữ cho đi, chứng tỏ chuyện này đã qua rồi, đại ca tiểu nữ sẽ không sai được.
Âm phi lúc này mới yên tĩnh lại, nắm tay Tiểu Nha:
- Ủy khuất cho con rồi, Hữu Nhi kém cỏi, con gắng một chút, ta chỉ có đứa con này thôi, con thay ta chăm sóc nó.
Tiểu Nha đặt mật ong lên bàn, đỡ Âm phi ngồi xuống:
- A Hữu rất giỏi, nương nương không cần lo cho hắn, đại ca tiểu nữ thấy A Hữu liền nói một câu, tiếp tục giả ngốc đi, tới khi nào mọi người đều cho rằng ngươi là thằng ngốc thì vạn sự tốt lành. Đại ca tiểu nữ nhìn người cực chuẩn, lại kiêu ngạo vô cùng, nếu A Hữu không có bản lĩnh, tuyệt đối sẽ không nói câu này, nương nương yên tâm, gặp chuyện A Hữu sẽ tự giải quyết.
Âm phi nhìn nhi tử một cái, tựa hồ thần thái bay bống, khác hẳn dáng vẻ chán chường trước kia.
- Mẫu thân xem này, đây là quả do hài nhi tự mình hái trong hoa viên Vân phủ, đại cữu ca bảo con chọn chút quả ngon cho mẫu thân thử.
Lý Hữu lấy mấy quả lê bảo cung nữ đi rửa:
Tiểu Nha cũng mở vò mật ong ra, hương thơm từ từ lan tỏa, âm phi ngửi một cái hỏi Tiểu Nha:
- Đây là ong gì, ngửi rất dễ chịu hẳn không phải vật phàm?
Lý Hữu cười lục ống tay áo Tiểu Nha nửa ngày lấy ra một cái gói giấy, hớn hở đặt trước mặt Âm phi:
- Mẫu thân, mật ong là đặc sản của ong giết người trong mê lâm, tất nhiên khác thứ ong khác, còn chỗ nhộng này là do Tiểu Nha trộm trong thư phòng Vân hầu, chuyên môn hiếu kính người. Mẫu thân đừng thấy nhộng khó coi, nướng hoặc chao mỡ có lợi lớn cho thân thể, thứ này nghe nói chỉ mấy vị lão tiên sinh được chia, cả phụ hoàng cũng không có.
Nước tràn bờ ai thiệt nhất? Còn chẳng phải là huân quý à? Đáng lẽ phải chuẩn bị bái thiếp tới từng nhà, người ta tổn thất bao nhiêu đất ngươi bù lại ở đất hoang cho yên chuyện, huân quý không quan tâm vài mẫu đất tốt, quan tâm tới diện tích. Dọn dẹp lòng sông là chuyện mọi người đều có lợi, nói rõ ràng ra thì sẽ thành công tích, ngươi cho rằng huân quý ích kỷ chỉ biết tham lam hưởng lợi hi sinh chút cũng không muốn nên dùng cách cưỡng chế, nên giờ thì hay rồi, chủ phụ đại hộ khóc, tiểu hộ càng khóc, nói không chừng nam nhân cũng đi khóc, người làm dân chúng phía dưới khóc dậy đất, ngự sử không tìm ngươi tính sổ mới là lạ.
Chuyện này giống như lão hủ nho Kỳ Vạn Quyền khuyên Lý Hữu vậy, ý tốt làm chuyện xấu.
Rất lâu rồi không vận động, hái lê nửa canh giờ đã thấy tay mỏi không nhấc được lên nữa, lau mồ hôi, từ trên thang xuống. Vân Mộ mặt đã đỏ bừng, hai cánh tay nhỏ cố sức giữ chặt thang, chỉ sợ cha ngã từ trên xuống, mặc dù chút sức lực của nó, giữ cũng bằng không, nhưng lòng hiếu thảo đáng khen ngợi. Vân Diệp thơm lên má khuê nữ một cái, chọn quả lê to nhất cho khuê nữ, Vân Thọ *** ton chạy tới khoe công, bị phụ thân đá đi, cưng chiều khuê nữ là nên làm, ai rảnh đi cừng chiều nhi tử.
Ngồi trên ghế nhìn cây lê, mới hái được một phần ba, phải gọi Tiểu Nha và Lý Hữu tới, hai đứa này cả ngày dính vào nhau, có chuyện thì xấu mặt. Đại lão bà Tô thị của Lý Thừa Càn bị giam vào lãnh cung, trong đó một tội danh là đêm tân hôn không có máu, con mẹ nó, có mới là lạ, Lý Thừa Càn họa hại Tô thị trước khi gả cho hắn, khi thành thân không vác cái bụng ễnh lên là nể mặt Lý Nhị rồi, hiện giờ lấy chuyện này ra nói, vì thúc đẩy dã tâm của Hầu Quân Tập, Lý Nhị chẳng thèm bận tâm làm tổn hại tới ai.
Lý Hữu chưa bao giờ hái lê, cao hứng leo lên thang, cùng Tiểu Nha luân phiên hái, chẳng mấy chốc đã hái sạch, trên đầu cành có hai quả Vân Diệp không cho hái, cây lê vất vả cả năm, phải để lại cho nó chút giống, cũng là hi vọng năm sau cây tiếp tục cho quả.
- Nhặt cho vào giỏ, thư phòng ta có ít mật ong đặc sản của mê lâm, mang cho mẫu thân người một vò nhỏ, nhộng ong thì không cho, đoán chừng mẫu thân ngươi cũng chẳng ăn. Hai đứa mang vào cung đi, cữu cữu ngươi qua đời, mẫu thân ngươi nhất định thương tâm, an ủi một chút, ngươi là con phải bày tỏ.
Lý Hữu vui vẻ nghe lời, tự chọn lê, để Tiểu Nha tới thư phòng lấy mật ong, mê lâm của thư viện là nơi thế nào, đó là một trong số tử địa của Trường An, nghe nói ong mật ở đó biết ăn thịt người, mật ong ở đó còn không ghê gớm à? Phải lấy một ít, mấy ngày qua thực ra hắn cũng lo cho mẫu thân, đại cữu ca lên tiếng, vừa vặn đi thăm mẫu thân.
Lý Hữu hưng phấn kiếm cái giỏ đẹp nhất xếp lê đầy giỏ, quay lại thấy Tiểu Nha ôm một vò sứ trắng muốt tới, thị vệ Tề vương phủ đã chuẩn bị xong xe ngựa, đợi lên đường. truyện copy từ tunghoanh.com
Vân Diệp thấy Tiểu Nha lén la lén lút là biết nha đầu này lấy trộm nhộng ong, nha đầu này không biết giả bộ, nên bại lộ ngay, nữ nhi hướng ngoại, chưa gả đi đã biết lấy trộm đồ trong nhà cho nhà chồng, Vân Diệp ngoài chua xót thở dài thì biết làm sao?
Không biết nghĩ năm xưa Tân Nguyệt trộm rượu của Ngọc Sơn tiên sinh cho y uống, tuy không bằng rượu Vân gia, nhưng y uống cực kỳ thích chí, giờ coi như quả báo đi.
- Lấy được nhộng ong chưa?
Lý Hữu lên xe ngựa hỏi Tiểu Nha, hắn không tin Tiểu Nha thành thực nghe lời.
- Chỗ ca ca cũng không có nhiều, ta thấy ca ca đã chia thành từng gói, mấy gói nhỏ đó không dám động vào, nên lấy hết số còn lại.
Tiểu Nha đắc ý lấy một gói nhộng ong từ trong ống tay áo ra.
Lý Hữu cười hì hì, giơ ngón tay cái lên, ra sức thúc ngựa đi nhanh một chút.
Hoàng cung vẫn lặng ngắt như trước kia, Lý Hữu nhăn mũi, ở Vân gia vài ngày hắn thích cảm giác huyên náo , cả nhà vây quanh bàn lớn ăn cơm, trong bát đại cữu ca chất đầy rau xanh mà bọn nhóc không ăn, y cũng chẳng giận, ăn rau với cơm, còn nói ăn nhiều rau có lợi.
Con người phải sống náo nhiệt, Lý Hữu nói nhỏ với Tiểu Nha:
- Sau này chúng ta phải sinh thật nhiều con, tốt nhất là có thể ngồi đầy một bàn, về tới Tề châu, vương phủ cũng không cần quá lớn, trang nhã là được. Có hai chúng ta chẳng cần nhiều, khi ấy bán phủ ở kinh thành đi sẽ có khoản tiền lớn, sau này về Trường An, chúng ta ở chỗ đại ca, ta thích Vân gia trang từ.
Tiểu Nha giận dỗi hừ một tiếng:
- Khi đó ngươi sẽ có rất nhiều cơ thiếp, họ sẽ sinh con cho ngươi.
Lý Hữu cười khổ:
- Mẫu thân ta cô quạnh thê lương ra sao chẳng lẽ ta không nhìn thấy, có một mình nàng là đủ rồi, cần cơ thiếp làm gì, để đánh nhau à?
Âm phi sống bên ao Thái Dịch, cách cung Van Dân rất xa, nhưng được cái thanh tĩnh, nghe thái giám bẩm báo, Âm phi cuống lên, thấy Lý Hữu liền nói ngay:
- Con không ngoan ngoãn ở nhà Vân hầu tránh họa, vào cung làm cái gì, cữu cữu con không còn nữa, chỉ Vân hầu bảo vệ được con thôi, mau mau về đi, mẫu phi rất ổn.
Lý Hữu cười chua chát, Tiểu Nha tiếp lời:
- Nương nương, đại ca tiểu nữ bảo bọn vãn bối vào cung thăm người, nương nương cứ yên tâm, đại ca tiểu nữ cho đi, chứng tỏ chuyện này đã qua rồi, đại ca tiểu nữ sẽ không sai được.
Âm phi lúc này mới yên tĩnh lại, nắm tay Tiểu Nha:
- Ủy khuất cho con rồi, Hữu Nhi kém cỏi, con gắng một chút, ta chỉ có đứa con này thôi, con thay ta chăm sóc nó.
Tiểu Nha đặt mật ong lên bàn, đỡ Âm phi ngồi xuống:
- A Hữu rất giỏi, nương nương không cần lo cho hắn, đại ca tiểu nữ thấy A Hữu liền nói một câu, tiếp tục giả ngốc đi, tới khi nào mọi người đều cho rằng ngươi là thằng ngốc thì vạn sự tốt lành. Đại ca tiểu nữ nhìn người cực chuẩn, lại kiêu ngạo vô cùng, nếu A Hữu không có bản lĩnh, tuyệt đối sẽ không nói câu này, nương nương yên tâm, gặp chuyện A Hữu sẽ tự giải quyết.
Âm phi nhìn nhi tử một cái, tựa hồ thần thái bay bống, khác hẳn dáng vẻ chán chường trước kia.
- Mẫu thân xem này, đây là quả do hài nhi tự mình hái trong hoa viên Vân phủ, đại cữu ca bảo con chọn chút quả ngon cho mẫu thân thử.
Lý Hữu lấy mấy quả lê bảo cung nữ đi rửa:
Tiểu Nha cũng mở vò mật ong ra, hương thơm từ từ lan tỏa, âm phi ngửi một cái hỏi Tiểu Nha:
- Đây là ong gì, ngửi rất dễ chịu hẳn không phải vật phàm?
Lý Hữu cười lục ống tay áo Tiểu Nha nửa ngày lấy ra một cái gói giấy, hớn hở đặt trước mặt Âm phi:
- Mẫu thân, mật ong là đặc sản của ong giết người trong mê lâm, tất nhiên khác thứ ong khác, còn chỗ nhộng này là do Tiểu Nha trộm trong thư phòng Vân hầu, chuyên môn hiếu kính người. Mẫu thân đừng thấy nhộng khó coi, nướng hoặc chao mỡ có lợi lớn cho thân thể, thứ này nghe nói chỉ mấy vị lão tiên sinh được chia, cả phụ hoàng cũng không có.
/1414
|