Đại điện lập tức trở nên yên tĩnh, không ai phụ họa lời Lý Trì, vì lúc này nó đứng ở góc độ nhi tử nói chuyện, có thể nói là tình riêng, Lý Nhị ngẩng đầu lên phất tay bảo Lý Trì lui ra, nói với Đới Trụ:
- Hầu Quân Tập tội không thể tha, theo luật mà xử trí đi, còn lại đầy tới vùng Lĩnh Nam, cả đời không được ân xá, không được hoàn hương.
- Bệ hạ nhân tự nhất định chiếu rọi muôn thu, chúng thần chúc mừng bệ hạ.
Lý Nhị phán quyết xong, ngay cả người có thành kiến với Lý Nhị như Vân Diệp cũng thật lòng hô câu này, càng chẳng nói tới đám Tần Quỳnh đã khóc ròng.
Lý Nhị lần đầu tiên không nói bãi triều đã lặng lẽ rời long ỷ, thần tình buồn bã, Trình Giảo Kim kéo tay Vân Diệp chỉ Lý Nhị bảo y ở lại an ủi hoàng đế, bọn họ ra chợ tiễn đưa Hầu Quân Tập.
Khải giáp năm mươi cân cực nặng, Lý Nhị lại đã đi rất xa, ông ta không đi tìm hoàng hậu mà lại một mình tới điện Diễn Võ, Lý Trì còn kéo giáp Vân Diệp hỏi lung tung rất đáng ghét.
- Tỷ phu, huynh tới điện Diễn Võ làm gì, hiện nhất định phụ hoàng đang luyện võ, huynh tới để ăn đòn à? Không bằng chúng ta đi tìm Thanh Tước, tới đó rất thú vị, tỷ phu không biết Thanh Tước ca ca đem toàn bộ chuyện làm ăn ở Tấn Dương giao cho đệ rồi, đệ rất muốn thỉnh giáo huynh phải làm ăn ra sao.
Đây chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng rõ, vừa đi lừa Lý Thái lại tới lừa mình, tên này không định bỏ qua cho bất kỳ ai chưa bị lừa.
- Ta ở Tấn Dương chẳng có chuyện làm ăn gì, dù cho ngươi hết cũng chẳng bao nhiêu, nếu ngươi có thể thuyết phục đại tỷ ngươi cùng Tấn Dương giảm thuế suất, ngươi sẽ kiếm được nhiều hơn. Bệ hạ tâm tình không tốt, ta là ống xả giận do đám lão già kia đưa tới, hiểu chưa?
Lý Trì có chút thất vọng, nhưng Trương Gián Chi theo bên cạnh lại vô cùng cao hứng, đợi Vân Diệp đi xa, vội kéo tay Lý Trì:
- Điện hạ, mau đi viết thư cho An Lan điện hạ, xác định chuyện này, cứ viết Vân hầu đã đồng ý cho Ung châu và Tấn Dương mở chế độ thuế suất thấp, không có ngưỡng cửa thế, hàng hóa sẽ rẻ hơn nhiều, Tấn Dương chúng ta không có đồ tốt mang tới Ung Châu, nhưng đồ tốt của Ung Châu sẽ cuồn cuộn đổ vào Tấn Dương. Chúng ta vốn chẳng thu được bao nhiêu thuế, có cái lợi của thuế thấp, Tấn Dương sẽ thành nơi vật chuyển hàng hóa phương nam của tây bắc, chậc chậc, lợi lớn, còn hơn xin tiền nhiều.
Lý Trì tính toán một lúc liền tỉnh ngộ:
- Trong thư ta không nói Vân hầu, chỉ nhắc tới tỷ phu, ngươi nói tỷ tỷ ta có phải sẽ càng cao hứng hơn không?
- Nhất định rồi, hôm nay điện hạ lại cầu xin cho Hầu Quân Tập, các vị quốc công nhất định rất cảm kích điện hạ, mấy đại tài chủ đó không thể bỏ qua. Hiện điện hạ còn nhỏ, xin xỏ chút lợi ích không ai trách, mấy năm nữa cách này không ăn thua, chúng ta phải tranh thủ.
Lý Nhị khoái lạc, còn Vân Diệp thì thống khổ, vừa vào điện Diễn Võ, Lý Nhị ném nay một thanh mã sóc tới, Nghiêm Tùng đã nằm trên mặt đất. Lý Nhị một tay cầm khiên, một tay cầm trùy xích to bằng nắm đấm, nhìn khôi giáp lõm vào của Nghiêm Tùng là biết Lý Nhị ra tay tàn độc thế nào, hiện ông ta đang xoay xích vù vù nhìn Vân Diệp chằm chằm qua khe hở bên trên thẫn bài.
Vân Diệp ôm mã sóc trốn tọt ngay sau giá binh khí, nói gì cũng không ra, Lý Nhị giận dữ quát:
- Hôm nay các ngươi đều tới cầu xin cho Hầu Quân Tập, sao trẫm không biết, giờ ra đây để trẫm đánh ngươi xả giận.
- Không được, thần không phải đối thủ của bệ hạ, chẳng may bệ hạ lỡ tay đập chết thần thì làm sao, chuyện Hầu Quân Tập không tính, ông ta là huynh đệ năm xưa của bệ hạ, xử trí càng nặng, bệ hạ càng đau khổ. Thần chỉ nợ ân tình Hầu Quân Tập, không nợ mạng ông ta, không cần đáp cái mạng mình vào.
Câu huynh đệ năm xưa trúng chỗ yếu hại của Lý Nhị, ông ta thở dài ném xích và thuẫn bài xuống, cởi khải giáp, mặc cáo trong đứng ngoài cửa điện nhìn ra phía chợ, nơi đó có ba tiếng chuông truyền tới, giờ ngọ ba khắc, Hầu Quân Tập lúc này hẳn đã xuống suối vàng.
- Vì sao?
Lý Nhị hỏi một câu không đầu không đuôi:
- Còn vì sao nữa ạ, công huân, quan vị không ngừng tăng lên, nhưng tu dưỡng và đạo đức lại không theo kịp, xuất hiện loại chuyện này là đương nhiên, việc tuy đáng tiếc, nhưng tự tìm cái chết thì ai cứu được, các vị lão tướng cũng chỉ định an bài thê nhi ông ta, không ai muốn cứu ông ta, hơn nghìn tướng sĩ bị chết cần có câu trả lời. Nếu tạo phản mà còn giữ được mạng thì ai cũng đi tạo phản rồi, từ quốc pháp hay tình người thì Hầu Quân Tập cũng đều phải chết, ông ta không chết mới là đại hại của quốc gia.
Lý Nhị gật đầu biểu thị tán đồng, đấm một phát vào khung cửa:
- Lòng trẫm bấn loạn làm sao lắng xuống đây?
Vân Diệp tốn nửa ngày trời mới cởi được giáp ra:
- Bệ hạ, hay là say một trận, coi như tế điện cố hữu, theo kinh nghiệm của vi thần, nếu có món ngon tương ứng, tâm tình sẽ tốt lên.
- Vậy cũng tốt, trẫm chẳng có lòng dạ nào xử lý chính vụ, ngươi làm thức ăn đi.
Hoàng đế tới ngự thiện phòng, đầu bếp suýt nữa sợ chết khiếp, có điều thấy Vân Diệp liền yên tâm, Lý Nhị nhìn vật liệu trong bếp, chỉ con cá béo múp nói với Vân Diệp:
- Nhìn thấy cái đầu to của nó đã tức, thịt nó đi.
Con cá này thật xúi quẩy, mặc dù trông không giống Hầu Quân Tập chút nào, nhưng Lý Nhị lại giận lên lên nó, con cá hai mươi cân rảnh rỗi mọc ra cái đầu to như thế làm gì?
Đầu cá sốt cay làm rất đơn giản, Vân Diệp bảo đầu bếp xử lý cá, chia thân cá làm hai, lấy rượu, muối, ớt ướt, tự mình tránh xa, để đầu bếp cố gắng băm ớt thành mẩu nhỏ, thái gừng thành sợi.
Thực ra chỗ cần Vân Diệp động thủ không nhiều, nhìn đầu cá cho vào nồi hấp, Vân Diệp len lén quan sát Lý Nhị, hoàng đế lúc buồn cũng không khác gì người thường. Nghiêm Tùng sống lại tập tễnh đi theo Lý Nhị đang không ngừng đi lại, cây ngô đông mùa hạ trông vô cùng đẹp đễ, còn ngô đông cuối thu chỉ chẳng còn mấy ý thơ nữa, từng mảng lá rụng chẳng mấy chốc trải một lớp dưới chân, phối hợp với đôi máy nhíu chặt của Lý Nhị, trông vô cùng thê lương.
Lý Nhị rất tự phụ, tự phụ tới mức không thèm dùng trò thỏ chết chó vào nồi, so với các đại thần, tuổi tác của ông ta chiếm cứ ưu thế rất lớn, ông ta tin khi mình còn sống có thể nắm chắc đám kiêu binh mãnh tướng này. Nhưng ông ta xem thường dục vọng bành trướng của Hầu Quân Tập, một đường thăng tiến không có chút trở ngại nào, không thể tiến thêm bước nào nữa, nói không chừng bản thân Hầu Quân Tập cũng cho rằng mình chỉ còn đường tạo phản thôi.
Thấy nồi hấp bốc hơi trắng, Lý Nhị đưa tay ra thử, hỏi Vân Diệp:
- Các ngươi định an bài ba người Hầu Kiệt ra sao?
Ông ta đã tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện tiếp tới, ví như hậu họa báo thù.
- Bọn họ muốn lên bờ e là khó, người nhà của Tiêu Viêm, Bùi Trọng, Hàn Đức sẽ không tha cho họ, đây là thù riêng, còn đám phụ nữ trẻ nhỏ sẽ được thần an bài ở Mông gia trại, đó là thế giới của nữ nhân, mọi chuyện do nữ nhân và trưởng lão định đoạt. Phụ nhân tới đó sẽ không bị chịu tội, cũng không bị xem thường, quan trọng nhất nơi đó là thế ngoại đào viên, lánh đời rất tốt. Dù sao Hầu gia bị đầy tới Lĩnh Nam, muốn sống phú quý là không thể, sau này cầy cấy truyền gia là được. Đám Hầu Kiệt sẽ cả đời lênh đênh trên biển, nếu không hơn nghìn âm hồn tướng sĩ sẽ không yên nghỉ được.
An bài như thế không phải do Vân Diệp kích động lên quyết định mà cùng Tiêu gia, Bùi gia, Hàn gia thương lượng đạt thành hiệp nghị, nếu không hôm nay ba nhà đó sẽ khóc lóc đòi báo thù.
Lý Nhị gật đầu, ông ta hài lòng với sự an bài này, thù hận là thứ mãnh liệt hơn tất cả mọi tình cảm, nếu tướng môn không đạt thành hiệp nghị với mấy nhà kia, hôm nay tuyệt đối không có kết quả này.
( Tấn Dương là quê của Lý Nhị, vì công chúa Hủy Tử ốm yếu nên phong làm Tấn Dương công chúa, ý cầu phúc, đất phong Lý Trì vốn là Tấn Châu thì phải, có lẽ nhiều nv quá nên tác giả nhầm hay lẫn 2 cái tên, trong quá trình dịch có thể mình cũng sẽ không sửa lại, dù sao cũng chả quan trọng lắm)
- Hầu Quân Tập tội không thể tha, theo luật mà xử trí đi, còn lại đầy tới vùng Lĩnh Nam, cả đời không được ân xá, không được hoàn hương.
- Bệ hạ nhân tự nhất định chiếu rọi muôn thu, chúng thần chúc mừng bệ hạ.
Lý Nhị phán quyết xong, ngay cả người có thành kiến với Lý Nhị như Vân Diệp cũng thật lòng hô câu này, càng chẳng nói tới đám Tần Quỳnh đã khóc ròng.
Lý Nhị lần đầu tiên không nói bãi triều đã lặng lẽ rời long ỷ, thần tình buồn bã, Trình Giảo Kim kéo tay Vân Diệp chỉ Lý Nhị bảo y ở lại an ủi hoàng đế, bọn họ ra chợ tiễn đưa Hầu Quân Tập.
Khải giáp năm mươi cân cực nặng, Lý Nhị lại đã đi rất xa, ông ta không đi tìm hoàng hậu mà lại một mình tới điện Diễn Võ, Lý Trì còn kéo giáp Vân Diệp hỏi lung tung rất đáng ghét.
- Tỷ phu, huynh tới điện Diễn Võ làm gì, hiện nhất định phụ hoàng đang luyện võ, huynh tới để ăn đòn à? Không bằng chúng ta đi tìm Thanh Tước, tới đó rất thú vị, tỷ phu không biết Thanh Tước ca ca đem toàn bộ chuyện làm ăn ở Tấn Dương giao cho đệ rồi, đệ rất muốn thỉnh giáo huynh phải làm ăn ra sao.
Đây chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng rõ, vừa đi lừa Lý Thái lại tới lừa mình, tên này không định bỏ qua cho bất kỳ ai chưa bị lừa.
- Ta ở Tấn Dương chẳng có chuyện làm ăn gì, dù cho ngươi hết cũng chẳng bao nhiêu, nếu ngươi có thể thuyết phục đại tỷ ngươi cùng Tấn Dương giảm thuế suất, ngươi sẽ kiếm được nhiều hơn. Bệ hạ tâm tình không tốt, ta là ống xả giận do đám lão già kia đưa tới, hiểu chưa?
Lý Trì có chút thất vọng, nhưng Trương Gián Chi theo bên cạnh lại vô cùng cao hứng, đợi Vân Diệp đi xa, vội kéo tay Lý Trì:
- Điện hạ, mau đi viết thư cho An Lan điện hạ, xác định chuyện này, cứ viết Vân hầu đã đồng ý cho Ung châu và Tấn Dương mở chế độ thuế suất thấp, không có ngưỡng cửa thế, hàng hóa sẽ rẻ hơn nhiều, Tấn Dương chúng ta không có đồ tốt mang tới Ung Châu, nhưng đồ tốt của Ung Châu sẽ cuồn cuộn đổ vào Tấn Dương. Chúng ta vốn chẳng thu được bao nhiêu thuế, có cái lợi của thuế thấp, Tấn Dương sẽ thành nơi vật chuyển hàng hóa phương nam của tây bắc, chậc chậc, lợi lớn, còn hơn xin tiền nhiều.
Lý Trì tính toán một lúc liền tỉnh ngộ:
- Trong thư ta không nói Vân hầu, chỉ nhắc tới tỷ phu, ngươi nói tỷ tỷ ta có phải sẽ càng cao hứng hơn không?
- Nhất định rồi, hôm nay điện hạ lại cầu xin cho Hầu Quân Tập, các vị quốc công nhất định rất cảm kích điện hạ, mấy đại tài chủ đó không thể bỏ qua. Hiện điện hạ còn nhỏ, xin xỏ chút lợi ích không ai trách, mấy năm nữa cách này không ăn thua, chúng ta phải tranh thủ.
Lý Nhị khoái lạc, còn Vân Diệp thì thống khổ, vừa vào điện Diễn Võ, Lý Nhị ném nay một thanh mã sóc tới, Nghiêm Tùng đã nằm trên mặt đất. Lý Nhị một tay cầm khiên, một tay cầm trùy xích to bằng nắm đấm, nhìn khôi giáp lõm vào của Nghiêm Tùng là biết Lý Nhị ra tay tàn độc thế nào, hiện ông ta đang xoay xích vù vù nhìn Vân Diệp chằm chằm qua khe hở bên trên thẫn bài.
Vân Diệp ôm mã sóc trốn tọt ngay sau giá binh khí, nói gì cũng không ra, Lý Nhị giận dữ quát:
- Hôm nay các ngươi đều tới cầu xin cho Hầu Quân Tập, sao trẫm không biết, giờ ra đây để trẫm đánh ngươi xả giận.
- Không được, thần không phải đối thủ của bệ hạ, chẳng may bệ hạ lỡ tay đập chết thần thì làm sao, chuyện Hầu Quân Tập không tính, ông ta là huynh đệ năm xưa của bệ hạ, xử trí càng nặng, bệ hạ càng đau khổ. Thần chỉ nợ ân tình Hầu Quân Tập, không nợ mạng ông ta, không cần đáp cái mạng mình vào.
Câu huynh đệ năm xưa trúng chỗ yếu hại của Lý Nhị, ông ta thở dài ném xích và thuẫn bài xuống, cởi khải giáp, mặc cáo trong đứng ngoài cửa điện nhìn ra phía chợ, nơi đó có ba tiếng chuông truyền tới, giờ ngọ ba khắc, Hầu Quân Tập lúc này hẳn đã xuống suối vàng.
- Vì sao?
Lý Nhị hỏi một câu không đầu không đuôi:
- Còn vì sao nữa ạ, công huân, quan vị không ngừng tăng lên, nhưng tu dưỡng và đạo đức lại không theo kịp, xuất hiện loại chuyện này là đương nhiên, việc tuy đáng tiếc, nhưng tự tìm cái chết thì ai cứu được, các vị lão tướng cũng chỉ định an bài thê nhi ông ta, không ai muốn cứu ông ta, hơn nghìn tướng sĩ bị chết cần có câu trả lời. Nếu tạo phản mà còn giữ được mạng thì ai cũng đi tạo phản rồi, từ quốc pháp hay tình người thì Hầu Quân Tập cũng đều phải chết, ông ta không chết mới là đại hại của quốc gia.
Lý Nhị gật đầu biểu thị tán đồng, đấm một phát vào khung cửa:
- Lòng trẫm bấn loạn làm sao lắng xuống đây?
Vân Diệp tốn nửa ngày trời mới cởi được giáp ra:
- Bệ hạ, hay là say một trận, coi như tế điện cố hữu, theo kinh nghiệm của vi thần, nếu có món ngon tương ứng, tâm tình sẽ tốt lên.
- Vậy cũng tốt, trẫm chẳng có lòng dạ nào xử lý chính vụ, ngươi làm thức ăn đi.
Hoàng đế tới ngự thiện phòng, đầu bếp suýt nữa sợ chết khiếp, có điều thấy Vân Diệp liền yên tâm, Lý Nhị nhìn vật liệu trong bếp, chỉ con cá béo múp nói với Vân Diệp:
- Nhìn thấy cái đầu to của nó đã tức, thịt nó đi.
Con cá này thật xúi quẩy, mặc dù trông không giống Hầu Quân Tập chút nào, nhưng Lý Nhị lại giận lên lên nó, con cá hai mươi cân rảnh rỗi mọc ra cái đầu to như thế làm gì?
Đầu cá sốt cay làm rất đơn giản, Vân Diệp bảo đầu bếp xử lý cá, chia thân cá làm hai, lấy rượu, muối, ớt ướt, tự mình tránh xa, để đầu bếp cố gắng băm ớt thành mẩu nhỏ, thái gừng thành sợi.
Thực ra chỗ cần Vân Diệp động thủ không nhiều, nhìn đầu cá cho vào nồi hấp, Vân Diệp len lén quan sát Lý Nhị, hoàng đế lúc buồn cũng không khác gì người thường. Nghiêm Tùng sống lại tập tễnh đi theo Lý Nhị đang không ngừng đi lại, cây ngô đông mùa hạ trông vô cùng đẹp đễ, còn ngô đông cuối thu chỉ chẳng còn mấy ý thơ nữa, từng mảng lá rụng chẳng mấy chốc trải một lớp dưới chân, phối hợp với đôi máy nhíu chặt của Lý Nhị, trông vô cùng thê lương.
Lý Nhị rất tự phụ, tự phụ tới mức không thèm dùng trò thỏ chết chó vào nồi, so với các đại thần, tuổi tác của ông ta chiếm cứ ưu thế rất lớn, ông ta tin khi mình còn sống có thể nắm chắc đám kiêu binh mãnh tướng này. Nhưng ông ta xem thường dục vọng bành trướng của Hầu Quân Tập, một đường thăng tiến không có chút trở ngại nào, không thể tiến thêm bước nào nữa, nói không chừng bản thân Hầu Quân Tập cũng cho rằng mình chỉ còn đường tạo phản thôi.
Thấy nồi hấp bốc hơi trắng, Lý Nhị đưa tay ra thử, hỏi Vân Diệp:
- Các ngươi định an bài ba người Hầu Kiệt ra sao?
Ông ta đã tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện tiếp tới, ví như hậu họa báo thù.
- Bọn họ muốn lên bờ e là khó, người nhà của Tiêu Viêm, Bùi Trọng, Hàn Đức sẽ không tha cho họ, đây là thù riêng, còn đám phụ nữ trẻ nhỏ sẽ được thần an bài ở Mông gia trại, đó là thế giới của nữ nhân, mọi chuyện do nữ nhân và trưởng lão định đoạt. Phụ nhân tới đó sẽ không bị chịu tội, cũng không bị xem thường, quan trọng nhất nơi đó là thế ngoại đào viên, lánh đời rất tốt. Dù sao Hầu gia bị đầy tới Lĩnh Nam, muốn sống phú quý là không thể, sau này cầy cấy truyền gia là được. Đám Hầu Kiệt sẽ cả đời lênh đênh trên biển, nếu không hơn nghìn âm hồn tướng sĩ sẽ không yên nghỉ được.
An bài như thế không phải do Vân Diệp kích động lên quyết định mà cùng Tiêu gia, Bùi gia, Hàn gia thương lượng đạt thành hiệp nghị, nếu không hôm nay ba nhà đó sẽ khóc lóc đòi báo thù.
Lý Nhị gật đầu, ông ta hài lòng với sự an bài này, thù hận là thứ mãnh liệt hơn tất cả mọi tình cảm, nếu tướng môn không đạt thành hiệp nghị với mấy nhà kia, hôm nay tuyệt đối không có kết quả này.
( Tấn Dương là quê của Lý Nhị, vì công chúa Hủy Tử ốm yếu nên phong làm Tấn Dương công chúa, ý cầu phúc, đất phong Lý Trì vốn là Tấn Châu thì phải, có lẽ nhiều nv quá nên tác giả nhầm hay lẫn 2 cái tên, trong quá trình dịch có thể mình cũng sẽ không sửa lại, dù sao cũng chả quan trọng lắm)
/1414
|