Trường Tôn thị hôm nay tới Vân gia là để xử lý việc phòng tài liệu của thư viện, thư viện không thể lấy cơ mật quốc gia ra kiếm tiền bất lương, có một số ghi chép thậm chí đánh giá cả sức chiến đấu của phủ binh, vậy thì không ổn rồi, nếu để kẻ địch nhìn thấy không phải chết người à? Biết mình không thuyết phục được Lý Cương, đành đi ép Vân Diệp, tam tỉnh thua thiệt bởi thư viện không chỉ một lần, thứ tam tỉnh vứt đi như rác rưởi bị thư viện biến thành báu vật, hiện giờ muốn lấy về không đủ thành ý không được.
- Nương nương ép thần cũng vô ích thôi, thần chỉ là viện phán nho nhỏ, giống như Hứa Kính Tông thôi, bên trên còn có quan lớn hơn, còn có viện giám và viện trưởng là bệ hạ. Nguyên Chương tiên sinh không đồng ý, thần cũng đành chịu, người đi giáo huấn đám ngu xuẩn tam tỉnh ấy, đem bảo bối vứt đi một cách phí phạm, chuyện khốn kiếp thế này bọn họ làm không chỉ một hai lần nữa, mỗi lần làm sai, nương nương lại phải ra tay, cứ thế này thư viện bỏ mặc hết mọi việc không hỏi tới, khỏi nhọc công vô ích.
Vân Diệp mặt mày nhăn nhó giải thích:
- Câm mồm, ta là hoàng hậu, không phải bệ hạ, chuyện tam tỉnh không tới lượt ta quản, lát nữa ta đi tìm Lý Cương tiên sinh, ngươi phải nói đỡ, thuyết phục lão tiên sinh giao tư liệu cho trung thư tỉnh.
Trường Tôn thị trước mặt Vân Diệp luôn không để ý tới lý lẽ gì cả, Vân Diệp quen rồi, y phát hiện quan hệ giữa y và Trường Tôn thị giống Tân Nguyệt và Vân Thọ, Tân Nguyệt đối đãi với Vân Thọ cũng như thế này, Vân Thọ dù chiếm lý song càng phản kháng, càng bị trấn áp dữ dội hơn.
Trời mưa, âm u ẩm ướt, Lý Cương ngồi bên bếp lò sưởi ấm, đùi đắp một cái chăn, Trường Tôn thị lễ độ hỏi thăm sức khỏe xong, trực tiếp nhắc tới chuyện phòng tư liệu.
Lý Cương mắt khép hờ nói:
- Nương nương nói có lý, tư liệu giữ ở thư viện đúng là có nhiều điều bất tiện, phần quân sự và quan phòng không nên để trong thư viện, nương nương không nói cũng phải giao ra. Còn phần dân sinh, thư viện cần dùng, Hiên Nhân tiên sinh đang so sánh khác biệt giữa xã hội nhân loại và dã thú, rất cầ những tư liệu này, nương nương là người đọc sách, hẳn phải biết đạo học vấn không được phép có chút giả dối nào, toàn bộ phải dựa vào con số nói chuyện, thư viện cho phép trung thư tỉnh sao một bản.
Nguyên Chương thấy Trường Tôn thị còn muốn nói liền cười bảo:
- Nương nương yên tâm, những con số liên quan tới quân sự, quan phòng chưa bao giờ cho người ngoài xem, thư viện làm thế này là ép tam tỉnh biết nhìn các con số, trước kia ép bọn họ học hiệu quả không tốt, giờ phải làm bọn họ cầu học mới được.
- Thư viện chưa bao giờ muốn chiếm lấy những con số này làm của riêng, đều là tâm huyết của quan viên, tất nhiên phải giao cho tam tỉnh, chỉ là thời gian chưa tới, bọn họ nếu không học được cách phân biệt những thứ này, vậy có cũng vô dụng, chuyện tương tự sẽ xảy ra. Trời băng giá rét, nương nương uống chén trà gừng xua hàn khí.
Trường Tôn thị bật cười, nếu thư viện chỉ tạm thời làm khó tam tỉnh thì mình cần gì phải nhọc công, nhận lấy chén trà gừng, nhìn mưa ngoài cửa sổ, cảm khái nói:
- Năm xưa lập thư viện Ngọc Sơn chẳng qua là bệ hạ nổi hứng bất chợt thôi, ai ngờ mười năm sau đã thành sống lưng của Đại Đường.
- Nay ngay cả tam tỉnh cũng phải cúi đầu, Văn Kỷ tiên sinh có còn nhớ bức tranh năm xưa Vân Diệp vẽ không, khi đó bản cung còn cho rằng y nằm mơ nói mộng, vậy mà mười năm thấm thoắt trôi qua, đại bộ phận bức tranh đã thành hiện thực, thêm mười năm nữa sẽ thành tòa thành hùng vĩ, tòa thành học vấn, tòa thành trí tuệ, không biết lấy cái tên nào thích hợp hơn.
Lý Cương mở mắt ra cười lớn:
- Bất kể cái tên nào thì nó cũng chiếu rọi thiên cổ, niên hiệu Trinh Quan ắt vì nó mà được vạn thế xưng tụng, có Trinh Quan mới có thành trí tuệ, đó là tiền đề, đám lão phu chẳng qua chỉ góp một viên gạch cho tòa thành này mà thôi. Tòa thành này phải là vinh diệu của bệ hạ, cũng là vinh diệu của nương nương, càng là vinh diệu của Đại Đường.
Đúng là gừng càng già càng cay, vỗ mông cả hoàng hậu, hoàng đế, quốc gia khắp một lượt, ông già này mấy ngày trước còn khinh bỉ giá trị quan của Vân Diệp, chớp mắt cái đã thành thế này, sống đủ lâu quả nhiên là chẳng cần cấm kỵ gì. Ngươi nhìn Trường Tôn thị vui vẻ kìa, mắt chiếu ra hào quang mơ ước rồi.
Nguyện vọng của Trường Tôn thị hôm nay sẽ tuyệt đối không thể hỏng, vì hơn trăm học sinh đang sao chép tài liệu, Lý Cương, Nguyên Chương nói dễ nghe là để đám học sinh này có thêm thời gian, thư viện còn chưa dạy xong học sinh của mình, ai rảnh đi dạy đám người tam tỉnh.
Ở nơi khác, nơi người ở đó từng coi là chỗ tụ tập trí tuệ thiên hạ, Hàn Triệt nằm trong vũng máu khóc than cho vận khí của mình, đúng là tồi tệ tới cực điểm, Vân Diệp ngồi trên miệng núi lửa sắp phun trào còn thoát được, mình chỉ kiếm mười một con rắn cắn người, lúc sắp thành công còn thất bại, rắn bị chặt đầu, mình bị lão già đánh gãy ba cái xương sờn, máu nôn ra liên hồi.
Từ thần sắc nhạo báng trong mắt lão già, hai tay khô gấy đặt lên tay vịn, toàn thân có vẻ cực kỳ yên tĩnh, không ai ngờ rằng lão ta vừa tự mình bẻ gãy ba cái xương sườn của nhi tử.
Hàn Triệt nhìn đầu rắn vung vãi trên mặt đất, có chút tiếc nuối, nếu không phải sơn động quá khô, ảnh hưởng tới tốc độ công kích của rắn, nói không chừng mình đã thành công. Lão già dở sống dở chết còn có thân thủ thế này nắm ngoài dự liệu của Hàn Triệt, mình đã lớn tiếng gào thét rồi, đáng lẽ phải che giấu được tiếng rắn di chuyển, sao vẫn bị phát hiện?
- Năng lực đầu độc của Bạch Ngọc Kinh quả nhiên là mạnh mẽ, đao không dính máu đã khiến chúng ta tự tàn sát nhau, ngươi ở cùng Tân Mỵ Nhân có một hai năm đã thay đổi hoàn toàn, dính quá nhiều mùi thế tục, không biết rằng đây chính là chỗ đáng sợ của Tân Mỵ Nhân, bọn chúng đeo mặt nạ người khác hành tẩu thế gian, có thủ đoạn của quỷ vương, có biến hóa của rồng, càng có tâm tư của thánh nhân. Trước kia bảo ngươi đừng tiếp xúc quá nhiều với Tân Mỵ Nhân mà ngươi không tin, giờ hối hận cũng muộn rồi.
Hàn Triệt sao chịu tin những lời ma quỷ này, hắn tự biết trí tuệ của mình, ở cùng Vân Diệp hai năm, quan sát tỉ mỉ hai năm, trí tuệ của Vân Diệp, ngu xuẩn của Vân Diệp, sợ thích của Vân Diệp, hắn đều nhìn rõ ràng, không thể giả được, hai năm sớm chiều ở chung mà không phát hiện Vân Diệp đeo mặt nạ thì hắn thấy mình có thể đi chết được rồi.
- Bản in ngọc bài mà ngươi đem về ta đã xem, đúng là chân thật, ngươi nói Vân Diệp đem ngọc bài cho ngươi chơi một tháng? Đúng là thủ đoạn của thánh nhân, y biết ngươi không thể phát hiện ra bí mật nên mới cho ngươi xem, Hàn Triệt, hãy nghĩ lại việc làm của y, thông minh là y, ngu xuẩn là y, vì ca kỹ lật nhào hào tộc là y, đồ thành ở Cao Ly cũng là y, tính cách biển đổi vô chừng như thế đã đủ nói lên y là Tân Mỵ Nhân, ngươi lọt vào bẫy mà không biết, Bạch Thạch Cung chẳng lẽ định sẵn không phải là đối thủ của Bạch Ngọc Kinh?
Nghĩ tới việc làm của Vân Diệp, Hàn Triệt cảm thán, tên vương bát đản đó sao lại là người phức tạp như vậy, đơn giản một chút không hay à? Trước mặt thế này, sau lưng thế khác, hại mình muốn giải thích cho y cũng không được. Thuốc của Tôn Tư Mạc chưa bao giờ thất thủ cơ mà, vì sao tới giờ vẫn chưa có tác dụng?
Lão già như bộ xương khô cuối cùng cũng đứt lên, cười khùng khục đi tới trước mặt Hàn Triệt ngồi xuống, lấy ngón tay chấm máu ở miệng hắn cho vào mồm mút, tựa hồ vô cùng hưởng thụ.
- Nương nương ép thần cũng vô ích thôi, thần chỉ là viện phán nho nhỏ, giống như Hứa Kính Tông thôi, bên trên còn có quan lớn hơn, còn có viện giám và viện trưởng là bệ hạ. Nguyên Chương tiên sinh không đồng ý, thần cũng đành chịu, người đi giáo huấn đám ngu xuẩn tam tỉnh ấy, đem bảo bối vứt đi một cách phí phạm, chuyện khốn kiếp thế này bọn họ làm không chỉ một hai lần nữa, mỗi lần làm sai, nương nương lại phải ra tay, cứ thế này thư viện bỏ mặc hết mọi việc không hỏi tới, khỏi nhọc công vô ích.
Vân Diệp mặt mày nhăn nhó giải thích:
- Câm mồm, ta là hoàng hậu, không phải bệ hạ, chuyện tam tỉnh không tới lượt ta quản, lát nữa ta đi tìm Lý Cương tiên sinh, ngươi phải nói đỡ, thuyết phục lão tiên sinh giao tư liệu cho trung thư tỉnh.
Trường Tôn thị trước mặt Vân Diệp luôn không để ý tới lý lẽ gì cả, Vân Diệp quen rồi, y phát hiện quan hệ giữa y và Trường Tôn thị giống Tân Nguyệt và Vân Thọ, Tân Nguyệt đối đãi với Vân Thọ cũng như thế này, Vân Thọ dù chiếm lý song càng phản kháng, càng bị trấn áp dữ dội hơn.
Trời mưa, âm u ẩm ướt, Lý Cương ngồi bên bếp lò sưởi ấm, đùi đắp một cái chăn, Trường Tôn thị lễ độ hỏi thăm sức khỏe xong, trực tiếp nhắc tới chuyện phòng tư liệu.
Lý Cương mắt khép hờ nói:
- Nương nương nói có lý, tư liệu giữ ở thư viện đúng là có nhiều điều bất tiện, phần quân sự và quan phòng không nên để trong thư viện, nương nương không nói cũng phải giao ra. Còn phần dân sinh, thư viện cần dùng, Hiên Nhân tiên sinh đang so sánh khác biệt giữa xã hội nhân loại và dã thú, rất cầ những tư liệu này, nương nương là người đọc sách, hẳn phải biết đạo học vấn không được phép có chút giả dối nào, toàn bộ phải dựa vào con số nói chuyện, thư viện cho phép trung thư tỉnh sao một bản.
Nguyên Chương thấy Trường Tôn thị còn muốn nói liền cười bảo:
- Nương nương yên tâm, những con số liên quan tới quân sự, quan phòng chưa bao giờ cho người ngoài xem, thư viện làm thế này là ép tam tỉnh biết nhìn các con số, trước kia ép bọn họ học hiệu quả không tốt, giờ phải làm bọn họ cầu học mới được.
- Thư viện chưa bao giờ muốn chiếm lấy những con số này làm của riêng, đều là tâm huyết của quan viên, tất nhiên phải giao cho tam tỉnh, chỉ là thời gian chưa tới, bọn họ nếu không học được cách phân biệt những thứ này, vậy có cũng vô dụng, chuyện tương tự sẽ xảy ra. Trời băng giá rét, nương nương uống chén trà gừng xua hàn khí.
Trường Tôn thị bật cười, nếu thư viện chỉ tạm thời làm khó tam tỉnh thì mình cần gì phải nhọc công, nhận lấy chén trà gừng, nhìn mưa ngoài cửa sổ, cảm khái nói:
- Năm xưa lập thư viện Ngọc Sơn chẳng qua là bệ hạ nổi hứng bất chợt thôi, ai ngờ mười năm sau đã thành sống lưng của Đại Đường.
- Nay ngay cả tam tỉnh cũng phải cúi đầu, Văn Kỷ tiên sinh có còn nhớ bức tranh năm xưa Vân Diệp vẽ không, khi đó bản cung còn cho rằng y nằm mơ nói mộng, vậy mà mười năm thấm thoắt trôi qua, đại bộ phận bức tranh đã thành hiện thực, thêm mười năm nữa sẽ thành tòa thành hùng vĩ, tòa thành học vấn, tòa thành trí tuệ, không biết lấy cái tên nào thích hợp hơn.
Lý Cương mở mắt ra cười lớn:
- Bất kể cái tên nào thì nó cũng chiếu rọi thiên cổ, niên hiệu Trinh Quan ắt vì nó mà được vạn thế xưng tụng, có Trinh Quan mới có thành trí tuệ, đó là tiền đề, đám lão phu chẳng qua chỉ góp một viên gạch cho tòa thành này mà thôi. Tòa thành này phải là vinh diệu của bệ hạ, cũng là vinh diệu của nương nương, càng là vinh diệu của Đại Đường.
Đúng là gừng càng già càng cay, vỗ mông cả hoàng hậu, hoàng đế, quốc gia khắp một lượt, ông già này mấy ngày trước còn khinh bỉ giá trị quan của Vân Diệp, chớp mắt cái đã thành thế này, sống đủ lâu quả nhiên là chẳng cần cấm kỵ gì. Ngươi nhìn Trường Tôn thị vui vẻ kìa, mắt chiếu ra hào quang mơ ước rồi.
Nguyện vọng của Trường Tôn thị hôm nay sẽ tuyệt đối không thể hỏng, vì hơn trăm học sinh đang sao chép tài liệu, Lý Cương, Nguyên Chương nói dễ nghe là để đám học sinh này có thêm thời gian, thư viện còn chưa dạy xong học sinh của mình, ai rảnh đi dạy đám người tam tỉnh.
Ở nơi khác, nơi người ở đó từng coi là chỗ tụ tập trí tuệ thiên hạ, Hàn Triệt nằm trong vũng máu khóc than cho vận khí của mình, đúng là tồi tệ tới cực điểm, Vân Diệp ngồi trên miệng núi lửa sắp phun trào còn thoát được, mình chỉ kiếm mười một con rắn cắn người, lúc sắp thành công còn thất bại, rắn bị chặt đầu, mình bị lão già đánh gãy ba cái xương sờn, máu nôn ra liên hồi.
Từ thần sắc nhạo báng trong mắt lão già, hai tay khô gấy đặt lên tay vịn, toàn thân có vẻ cực kỳ yên tĩnh, không ai ngờ rằng lão ta vừa tự mình bẻ gãy ba cái xương sườn của nhi tử.
Hàn Triệt nhìn đầu rắn vung vãi trên mặt đất, có chút tiếc nuối, nếu không phải sơn động quá khô, ảnh hưởng tới tốc độ công kích của rắn, nói không chừng mình đã thành công. Lão già dở sống dở chết còn có thân thủ thế này nắm ngoài dự liệu của Hàn Triệt, mình đã lớn tiếng gào thét rồi, đáng lẽ phải che giấu được tiếng rắn di chuyển, sao vẫn bị phát hiện?
- Năng lực đầu độc của Bạch Ngọc Kinh quả nhiên là mạnh mẽ, đao không dính máu đã khiến chúng ta tự tàn sát nhau, ngươi ở cùng Tân Mỵ Nhân có một hai năm đã thay đổi hoàn toàn, dính quá nhiều mùi thế tục, không biết rằng đây chính là chỗ đáng sợ của Tân Mỵ Nhân, bọn chúng đeo mặt nạ người khác hành tẩu thế gian, có thủ đoạn của quỷ vương, có biến hóa của rồng, càng có tâm tư của thánh nhân. Trước kia bảo ngươi đừng tiếp xúc quá nhiều với Tân Mỵ Nhân mà ngươi không tin, giờ hối hận cũng muộn rồi.
Hàn Triệt sao chịu tin những lời ma quỷ này, hắn tự biết trí tuệ của mình, ở cùng Vân Diệp hai năm, quan sát tỉ mỉ hai năm, trí tuệ của Vân Diệp, ngu xuẩn của Vân Diệp, sợ thích của Vân Diệp, hắn đều nhìn rõ ràng, không thể giả được, hai năm sớm chiều ở chung mà không phát hiện Vân Diệp đeo mặt nạ thì hắn thấy mình có thể đi chết được rồi.
- Bản in ngọc bài mà ngươi đem về ta đã xem, đúng là chân thật, ngươi nói Vân Diệp đem ngọc bài cho ngươi chơi một tháng? Đúng là thủ đoạn của thánh nhân, y biết ngươi không thể phát hiện ra bí mật nên mới cho ngươi xem, Hàn Triệt, hãy nghĩ lại việc làm của y, thông minh là y, ngu xuẩn là y, vì ca kỹ lật nhào hào tộc là y, đồ thành ở Cao Ly cũng là y, tính cách biển đổi vô chừng như thế đã đủ nói lên y là Tân Mỵ Nhân, ngươi lọt vào bẫy mà không biết, Bạch Thạch Cung chẳng lẽ định sẵn không phải là đối thủ của Bạch Ngọc Kinh?
Nghĩ tới việc làm của Vân Diệp, Hàn Triệt cảm thán, tên vương bát đản đó sao lại là người phức tạp như vậy, đơn giản một chút không hay à? Trước mặt thế này, sau lưng thế khác, hại mình muốn giải thích cho y cũng không được. Thuốc của Tôn Tư Mạc chưa bao giờ thất thủ cơ mà, vì sao tới giờ vẫn chưa có tác dụng?
Lão già như bộ xương khô cuối cùng cũng đứt lên, cười khùng khục đi tới trước mặt Hàn Triệt ngồi xuống, lấy ngón tay chấm máu ở miệng hắn cho vào mồm mút, tựa hồ vô cùng hưởng thụ.
/1414
|